Sau Khi Người Chơi Vô Hạn Lưu Về Hưu

89: vĩnh viễn ở bên nhau.

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

: Con Ông Cháu Cha

“Đau, đau, đau!”

BLAST che cái trán sưng húp của mình, khóe mắt ươn ướt.

Vệ Nguyệt Sơ ném cuốn sách tham khảo dày cộp trong tay sang một bên, bụi bặm dưới đất bay lên mù mịt.

Cô lạnh lùng nói: “Tỉnh chưa?”

BLAST ngây người.

Cậu ta ngẩng đầu nhìn Vệ Nguyệt Sơ, lại quay sang nhìn người điều khiển rối đang ngồi cười trên sự đau khổ của người khác bên cạnh, sau đó rề rà chớp mắt mấy cái, như thể vẫn chưa tỉnh hồn.

Vệ Nguyệt Sơ kiên nhẫn chờ.

Vài giây sau.

BLAST từ từ trợn tròn mắt, miệng há hốc: “Bà… bà…”

“Tao tao cái gì?” Vệ Nguyệt Sơ nhìn gương mặt đang liên tục đổi màu của đối phương, vô cảm tiếp lời: “Tao sao?”

BLAST giơ tay chọc vào mu bàn tay Vệ Nguyệt Sơ, lẩm bẩm: “…Ấm.”

Cậu ta ngẩng đầu:

“Không phải quỷ.”

Vệ Nguyệt Sơ: “…”

Muốn đấm rồi đấy.

Cô nhấc tay, thô bạo đấm thẳng xuống một cái nữa.

BLAST che đầu kêu “Ui da” rồi lại hoạt bát trở lại, cậu ta nhảy dựng lên, nét mặt mừng rỡ:

“Bà vẫn chưa chết thật!!!”

Vệ Nguyệt Sơ trợn mắt, mỉa mai:

“…Đầu mày nhảy số cũng nhanh quá cơ.”

“Há há há há há há há há!!!” BLAST tỉnh táo lại từ sự vui sướng khi thấy đồng đội chưa chết, rồi như chợt nghĩ đến gì đó, cậu ta thình lình phá ra cười.

Vệ Nguyệt Sơ: “?”

Cậu thanh niên tóc đỏ trước mặt cười điên cuồng, trông cực kì thiếu đánh: “Không ngờ lần này tui đoán đúng thật! Trần Thanh Dã, Ngũ Túc… há há há há há há há, muốn cho mấy ổng thấy ghê! Không biết ai mới là đứa ngu cơ!”

Vệ Nguyệt Sơ: “…”

Nhìn kiểu gì cũng là mày đó.

BLAST hớn hở nói: “Tui nói rồi! ACE là một tên lừa đảo, làm gì mà dễ đổi tính vậy được! Nhưng mà hơi thở của lệ quỷ trên người hắn ta cũng giống thật quá! Nếu không phải tui đã nhìn thấu bản chất của tên này có lẽ ngay cả tui cũng bị lừa…”

Cậu ta còn chưa nói xong đã bị Vệ Nguyệt Sơ lạnh lùng cắt lời:

“À, cái đó hả.”

Cô hả hê cong môi: “Anh ta biến thành quỷ thật rồi.”

BLAST sững sờ.

Cậu ta quay sang nhìn Vệ Nguyệt Sơ, vẻ mặt trông cực kì buồn cười, mãi mới nặn ra một đơn âm kỳ lạ:

“…Cá?”

Bầu trời đen kịt ngoài cửa sổ lóe lên màu máu mờ nhạt.

Tại trung tâm thành phố M, bầu trời bị che phủ hoàn toàn, ngoài sự thay đổi rất nhỏ giữa ánh sáng và bóng tối thì hầu như không thể phân biệt được ngày và đêm.

May mắn là sau khi biến thành lệ quỷ, Diệp Ca đã có thể nhìn rõ trong bóng tối.

Anh cúi đầu đăm chiêu nhìn những trang giấy tán loạn đầy đất, đôi mắt đỏ rực lóe lên ánh sáng lạnh lẽo khác thường trong bóng tối.

Diệp Ca gần như đã giải mã xong phần đầu tiên.

Theo những gì trong sổ nói, “Mẹ” là tập hợp của tất cả những mặt tối trên thế giới, cốt lõi của bà ta là do ác ý tạo thành.

Ác ý và âm khí là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.

Bản chất của âm khí gần giống như một loại năng lượng, tuy nó bào mòn cơ thể người sống nhưng ngược lại cũng có thể bị con người lợi dụng, chỉ cần nắm được phương pháp, ngay cả người bình thường cũng có thể điều khiển được sức mạnh phi phàm này.

Mà ác ý là bóng tối thuần túy.

Khi một sinh mệnh bị tước đoạt mạnh mẽ, ác ý sẽ sinh ra.

Tuy nhiên, hàm lượng của nó rất nhỏ, dù có là một người tội ác tày trời, không thể tha thứ thì số lượng ác ý có thể trích ra rất hữu hạn.

Nhưng chỉ cần một chút ác ý xâm nhập vào con người là đã có thể biến một người hiền lành bình thường thành một kẻ có thể tự tay đâm chết người thân của mình, không có giới hạn đạo đức, không chuyện ác nào không làm.

Còn nếu quỷ hồn bị ác ý ô nhiễm thì sẽ biến thành lệ quỷ mất lý trí, tấn công mọi thứ chẳng cần phân biệt.

Dù rất đáng sợ nhưng sự tồn tại của ác ý lại là một phần không thể thiếu trong toàn thể chu trình của tự nhiên.

Chỉ khi ác ý trong thế giới thực đạt đến một ngưỡng nhất định, “Mẹ” mới được thả ra ngoài.

Vậy nên, ba mươi năm trước “cửa” có thể mở ra là vì có người cố ý thôi thúc rất nhiều ác ý dày đặc sinh ra trên thế giới… Cũng chính vì vậy mà Cục quản lí hiện tượng siêu nhiên mới ngày càng bất lực trong việc đối phó với lệ quỷ.

Kỳ Thành Tắc cũng chỉ là con dao bị lợi dụng.

Mà người đứng phía sau cầm dao không phải ông ta, mà là người nói cho ông ta biết phương pháp mở cửa.

Chất lỏng sền sệt đen ngòm chôn sâu dưới lòng đất đột ngột lóe lên trong đầu Diệp Ca, hơi thở đáng sợ lan tỏa từ đó, vô số khuôn mặt méo mó gớm ghiếc ẩn hiện sâu bên trong chất lỏng.

Anh chợt siết chặt ngón tay, đầu ngón tay trắng bệch để lại vài nếp nhăn nhỏ trên mặt giấy.

Trong đó còn viết…

Chắc chắn “cửa” sẽ mở ra lần nữa… bởi vì ba mươi năm trước, nó vốn không được đóng lại hoàn toàn.

Nguyên nhân chính là do suốt bao năm qua, ác ý chưa bao giờ ngừng sinh ra.

Chỉ có một biện pháp duy nhất để chế tạo ra thật nhiều ác ý… đó là tàn sát hàng loạt linh hồn con người.

Khi con người chết đi, linh hồn sẽ từ từ tan biến cùng sự thối rữa của thể xác, dù là linh hồn có chấp niệm rất sâu đi chăng nữa thì cùng lắm cũng chỉ kéo dài thời gian lưu lại trần gian thêm một chút.

Trước khi một linh hồn chưa từng gây điều ác tan biết mà bị người khác tàn sát tàn nhẫn, sẽ có một ác ý không nên tồn tại được chế tạo ra.

Một ít ác ý này sẽ tích tiểu thành đại, gây ra ảnh hưởng với nhân gian…

Diệp Ca chợt nhớ đến quy tắc sắt thép của Cục quản lí hiện tượng siêu nhiên…

…Bất kể linh hồn có tàn ác hay không, đều phải bị tiêu diệt.

Hóa ra, mọi thứ đã bắt đầu từ lúc đó rồi sao?

Bỗng nhiên, Diệp Ca cảm thấy mu bàn tay mình bị một thứ gì đó lạnh băng chạm vào.

Anh giật mình thoát khỏi dòng suy nghĩ của mình, quay sang nhìn bên cạnh.

Chỉ thấy trong căn phòng mờ tối, Huyết Cổ Ngư khổng lồ đang ngoẹo đầu, hốc mắt đen thui đăm đăm nhìn Diệp Ca, dè dặt quẫy đuôi.

Dường như nó đang do dự.

Hơi thở của con quỷ trước mặt vừa giống hệt nhân loại nó yêu thích, nhưng cũng vừa không giống hẳn, khiến nó có hơi không chắc chắn.

“Là mày à.”

Diệp Ca thở phào.

Anh gượng gạo cong môi, đặt bàn tay sờ nhẹ lên đầu lâu của nó.

Động tác quen thuộc này làm cái mặt trắng hếu của Huyết Cổ Ngư sáng bừng lên, nó nhiệt tình vẫy đuôi rồi lao mạnh vào lòng đối phương, thân thiết dụi đầu vào ngực Diệp Ca.

“Ngoan… ngoan nào…” Diệp Ca cố gắng ổn định cơ thể, bàn tay đặt trên đầu nó, tránh cho mình bị đẩy ngã.

Anh cúi đầu nhìn Huyết Cổ Ngư đang hết sức vui vẻ trước mặt: “Mày từ đâu chui ra đấy?”

Đúng lúc này, giọng Kê Huyền vang lên ngoài cửa:

“Em đưa nó đến.”

Diệp Ca ôm Huyết Cổ Ngư, ngẩng đầu nhìn về phía âm thanh phát ra.

Chỉ thấy đối phương đang tựa vào cửa, đôi mắt đỏ rực cụp xuống đăm đăm nhìn Diệp Ca, không biết hắn đã đứng đó bao lâu.

Kê Huyền nửa thật nửa giả nói: “Gần đây nó có vẻ không vui, em nghĩ có lẽ là do lâu rồi không gặp anh.”

Diệp Ca cười, vẻ mặt dịu dàng hơn: “Thế à?”

Sắc mặt Kê Huyền không chút thay đổi: “Dĩ nhiên.”

Thật ra thì hắn đã trở lại một lúc lâu, nhưng dường như Diệp Ca đang chìm đắm trong suy nghĩ của mình nên không phát hiện hắn đến gần, vậy nên Kê Huyền cứ đứng ở cửa, chăm chú nhìn đối phương.

Hắn thấy vẻ mặt chàng thanh niên càng lúc càng nghiêm trọng bèn tạm gọi Huyết Cổ Ngư bị phái đi làm nhiệm vụ cùng quỷ ảnh trở về.

Kê Huyền bước tới.

Hắn híp mắt nhìn biểu cảm của đối phương đã thả lỏng, mỉm cười dịu dàng.

…Xem ra biện pháp này vẫn có tác dụng.

Sau khi vỗ về Huyết Cổ Ngư đã lâu không gặp, Diệp Ca ngẩng đầu nhìn Kê Huyền đang đứng trước mặt mình, hỏi: “Cứu được người chưa?”

Kê Huyền gật đầu: “Rồi.”

“Là BLAST phải không?” Giọng Diệp Ca bình tĩnh, như thể đã sớm đoán được.

Kê Huyền cười: “Ừ.”

Quả nhiên là cậu ta.

Diệp Ca thở dài, tay miết ấn đường, mấy tờ giấy từ trên người anh trượt xuống tán loạn, phấp phới rơi xuống đất.

Anh mở mắt nhìn theo những tờ giấy đó, sâu trong ánh mắt toát lên vẻ suy tư.

…Nhưng mà, đối phương đến đây có lẽ là việc tốt với họ.

Diệp Ca nghiêng đầu nhìn Kê Huyền: “Còn nhân chứng?”

Kê Huyền: “Thịt rồi.”

Diệp Ca mỉm cười, đứng dậy:

“Đi thôi, đi gặp cậu ta.”

Vừa vào kho hàng, Diệp Ca đã cảm thấy có thấy một bóng đen lao về phía mình.

Anh giật mình, chưa kịp đề phòng đã bị đối phương chộp lấy cổ áo.

Ánh lửa cháy hừng hực trong mắt BLAST, cộng thêm mái tóc đỏ quạch như ngọn lửa độc nhất vô nhị, mặt mày nhăn nhó như thể cậu ta đang kiềm chế lửa giận: “Ông… ông…”

Diệp Ca ho khẽ: “Cậu nghe tôi nói…”

Anh chưa kịp nói xong đã bị biểu cảm như sụp đổ của BLAST ngắt lời.

Mắt đối phương ngân ngấn nước:

“Ông… ông hy sinh vì bọn tui nhiều quá!”

BLAST kìm nén tình cảm dạt dào, nói đầy khí phách: “Từ nay về sau, tui thề tui không bao giờ nghi ngờ ông nữa!”

Cậu ta khịt mũi: “Ông vất vả rồi!”

Diệp Ca: “…”

???

Vụ gì đây?

Anh rề ra quay sang, ngờ vực nhìn Vệ Nguyệt Sơ đang đứng bên cạnh.

Vệ Nguyệt Sơ không chịu nổi mà rời mắt.

Thật ra cô chỉ kể lại sơ qua những gì mình biết với đối phương, ai biết được bộ não diệu kì của BLAST đã thêm mắm dặm muối lời cô thành ra gì chứ…

Thật là… nhục hết chịu nổi.

Kê Huyền đứng phía sau hơi sầm mặt.

Hắn nhìn cánh tay BLAST đang ôm vai Diệp Ca, sâu đôi mắt đỏ rực lóe lên vẻ u ám, tâm trạng không vui viết rõ trên mặt.

BLAST đang chìm đắm trong cảm xúc vô thức rùng mình.

Chuyện gì vậy?

Sao tự nhiên thấy hơi lạnh nhỉ?

Cuối cùng Diệp Ca cũng thoát khỏi cái ôm nồng nhiệt của đối phương, anh nói: “Vậy là Vệ Nguyệt Sơ đã kể cậu nghe đầu đuôi mọi việc rồi phải không?”

BLAST ủ dột gật đầu, nước mắt rưng rưng nhìn Diệp Ca, trông như lại muốn sáp đến.

Diệp Ca nhanh tay nhanh mắt tránh đi:

“Được rồi, được rồi, như vậy đủ rồi.”

“Vậy…” Vệ Nguyệt Sơ kịp thời lên tiếng, phá vỡ cục diện bế tắc trước mặt.

Cô bước tới, nhìn Diệp Ca: “Thời gian qua, anh đã tìm được phương pháp nhét Mẹ trở về chưa?”

Lần này, sự chú ý của BLAST cũng bị thu hút, cậu ta chăm chú nhìn Diệp Ca.

Diệp Ca mím môi, suy nghĩ vài giây rồi nói:

“Về chuyện này… tôi phát hiện được vài thứ.”

Hai mươi phút sau.

Cả BLAST và Vệ Nguyệt Sơ đều vô cùng bàng hoàng, bầu không khí hoàn toàn yên tĩnh.

“Vậy là… cựu Cục trưởng Cục quản lí hiện tượng siêu nhiên… là ông ngoại anh?” Vệ Nguyệt Sơ đờ ra, chậm rãi hỏi.

Diệp Ca: “Ừ.”

“Ba mươi năm trước ông ta mở cửa, sau đó suốt thời gian qua đều bị nhốt dưới tầng hầm trụ sở chính?”

“Ừ.”

Vệ Nguyệt Sơ ôm đầu, biểu cảm như thể thế giới quan của cô đã hoàn toàn thay đổi:

“Vậy… sau đó… tình hình hiện tại đều là do Cục quản lí hiện tượng siêu nhiên tàn sát bừa bãi mà ra?”

Diệp Ca suy nghĩ chốc lát: “Đại khái là vậy.”

BLAST trầm mặc hồi lâu, mãi mới lên tiếng hỏi: “Vậy, xét theo nghĩa nào đó thì ông là con ông cháu cha hả?”

Diệp Ca: “…”

Vệ Nguyệt Sơ: “…”

Cô hít sâu, sau đó lại vớ cuốn sách bên cạnh đập mạnh vào đầu đối phương, vẻ mặt hung dữ:

“Con mẹ mày chú ý đến cái gì đấy?!”

BLAST ôm đầu chạy quanh, ấm ức nói: “Tui… tui tò mò mà…”

Diệp Ca đỡ trán, thở dài thườn thượt.

Mẹ nó, mệt ghê.

Người điều khiển rối ở bên cạnh cười hả hê: “Choảng nhau đê, choảng nhau đê!”

Diệp Ca ngẩng đầu lườm đối phương.

Người điều khiển rối ỉu xìu, hệt như quả cà héo phơi sương.

Đáng ghét, thằng cha này biến thành quỷ rồi mà vẫn chán òm.

Mãi mới khống chế tình hình trước mắt, Diệp Ca quay sang nhìn BLAST: “Đúng rồi, tôi có chuyện này cần cậu giúp.”

BLAST: “Chuyện gì?”

Diệp Ca híp mắt, ánh sáng tinh tường lóe lên trong mắt:

“Cậu về Cục quản lí điều tra giúp tôi, quy tắc tiêu diệt toàn bộ linh hồn do ai lập ra.”

Tiêu diệt linh hồn con người sẽ tạo ra ác ý.

Chất lỏng chôn sau dưới các điểm kia trong thành phố M hẳn là nguồn gốc duy trì cửa mở suốt ba mươi năm qua.

“Sao cậu ta lại được về!” Vệ Nguyệt Sơ vừa nghe đã không phục nhảy dựng lên, hung dữ hỏi.

BLAST đắc ý cười: “Hâm mộ không? Ghen tị không?”

Vệ Nguyệt Sơ đằng đằng sát khí híp mắt.

Để phòng ngừa trận chiến thứ ba nổ ra, Diệp Ca lên tiếng chen ngang: “Kê Huyền đã giết toàn bộ lệ quỷ từng nhìn thấy BLAST, hơn nữa vừa khéo còn chọn ngay lúc Mẹ không có trong thành phố để ra tay; còn cái chết của Vệ Nguyệt Sơ cả hai bên đều thấy rõ, một khi cô về, mọi chuyện sẽ bại lộ.”

Vệ Nguyệt Sơ uể oải thở dài: “Được rồi.”

“Đúng rồi.” BLAST chợt nghĩ đến gì đó, quay sang nhìn Diệp Ca.

Ngay sau đó, cậu ta kể lại rõ ràng toàn bộ những gì mình thấy trên đường lẻn vào thành phố M.

Diệp Ca: “Cậu nói… chúng đang đào nguồn suối?”

BLAST gật đầu: “Con quỷ kia nói vậy đó.”

Cậu ta nói: “Chất lỏng từ lòng đất tuôn ra đó vừa đen vừa dính dớp, bên trong còn có rất nhiều mặt người, cực kì kinh tởm, nó còn nuốt chửng toàn bộ linh hồn vừa đào suối cái một.”

Chúng đang nuôi dưỡng ác ý.

Diệp Ca và Kê Huyền quay sang nhìn nhau.

Nguyên nhân “Mẹ” sẵn lòng cho loài người một tháng, tuyệt đối không phải vì bà ta có lòng tốt mà là muốn tăng lượng ác ý trong thế giới thực trong một tháng này, để cho bà ta được hoàn toàn giải phóng khỏi “cửa”.

Diệp Ca nhìn BLAST: “Lần này cậu quay về, không được tiết lộ những gì chúng ta nói với nhau dù chỉ một chữ.”

“Dĩ nhiên!” BLAST gật đầu thật mạnh.

Tuy đầu óc cậu ta không quá nhanh nhạy nhưng sau cuộc trò chuyện mới rồi với Diệp Ca, cậu ta cũng hiểu được việc Mẹ xuất hiện lúc này e là âm mưu được bố trí suốt hơn ba mươi năm.

Mà cái người ẩn sâu phía sau, giật dây toàn bộ thế cục này vẫn chưa xuất hiện, vậy nên hiện tại họ chỉ có thể âm thầm hành động, không thể bứt dây động rừng.

Còn lại… một tháng.

Bất kể thế nào, trong vòng một tháng họ phải giải bằng được câu đố này.

“Làm tôi nhớ lúc còn trong trò chơi ghê.” Vệ Nguyệt Sơ đột nhiên bật cười.

Đúng vậy, phá giải bí ẩn trong thời gian quy định, bằng không thứ chờ đợi họ chính là cái chết.

Không biết vì sao, lại có chút cảm khái.

Diệp Ca giơ tay vỗ vai BLAST, mỉm cười, nói: “Vậy thì hãy đem toàn bộ kĩ năng học được trong trò chơi ra dùng cả đi.”

“Cứ tin ở tui.” BLAST đấm mạnh lên ngực mình.

“À à đúng rồi.”

Trước khi rời đi, BLAST chợt nhớ đến gì đó, cậu ta quay đầu nhìn Diệp Ca: “Lúc ở thành phố M, tui bị phát hiện cũng là vì nghe được cuộc hai con quỷ kia nói chuyện với nhau… chúng nói, chỉ cần qua một tháng, chi trưởng sẽ không còn hữu dụng nữa.”

Cậu ta miêu tả đơn giản hình dạng hai con quỷ nọ, sau đó nói: “Ông chính là chi trưởng, đúng không?”

Diệp Ca híp mắt, gật đầu.

“Tui thấy, rất có thể Mẹ sẽ ra tay với mấy ông.” BLAST nghiêm túc nói: “Thời gian này, mấy ông cũng cẩn thận chút.”

Diệp Ca cong môi, đôi mắt đỏ rực híp lại, nói: “Quả nhiên là vậy, nhỉ?”

BLAST giật mình: “Há? Ông biết rồi á?”

Diệp Ca lắc đầu: “Cũng chỉ đoán thôi.”

Anh nói: “Mẹ đối xử với bọn tôi quá nhân từ, khoan dung đến mức như thể bà ta không phải Mẹ của hết thảy những lệ quỷ và quái vật khác.”

Ngay cả khi Kê Huyền cãi lại lệnh của bà ta rất nhiều lần trước khi cửa mở, thậm chí còn trắng trợn đứng về phía Diệp Ca, ngoại trừ một ít trừng phạt như gãi ngứa ra Mẹ cũng không có thái độ rõ rệt gì.

Hơn nữa còn nhẹ nhàng xóa bỏ toàn bộ những hành vi phản nghịch của hắn sau khi Kê Huyền nói rằng mọi thứ chỉ là để biến Diệp Ca thành lệ quỷ.

Đối với loại tồn lại lấy ác ý làm trụ cột như “Mẹ” mà nói, đó không phải là sự dịu dàng thông thường.

Về phần Diệp Ca, Mẹ không chỉ chia khu vực quanh thủ đô cho anh, mà cả khi anh thể hiện rằng mình không muốn rời khỏi thành phố M, Mẹ cũng không can thiệp gì nhiều.

Thứ “tình cảm mẹ con” này thật sự tồn tại với đám lệ quỷ sao?

Câu trả lời có lẽ là không.

Vậy thì, chỉ còn lại một khả năng.

Mẹ có mưu đồ với hai “chi trưởng” bọn họ.

Kê Huyền trầm ngâm gật đầu: “Em sẽ cử thuộc hạ đi điều tra xem sao.”

Hắn nhìn BLAST: “Là con quái vật trông như cục thạch, trên đầu mọc bốn năm cái mặt đúng không?”

“Ừ.” BLAST gật đầu.

Kê Huyền cong môi: “Tôi biết có thể tìm nó ở đâu.”

Diệp Ca: “Tốt.”

Vậy thì anh có thể tiếp tục giải mã quyển sổ.

Tại nơi tị nạn của Cục quản lí.

BLAST mệt mỏi trở lại, được hai người Ngũ Túc và Trần Thanh Dã nghênh đón: “Cậu sao rồi? Có bị thương không?”

“Vẫn ổn.” BLAST vò mái tóc rối bù, bụi bặm lập tức bay mù mịt.

Cậu ta nói: “Bị thương ngoài da thôi.”

Trần Thanh Dã đẩy kính: “Cậu tìm được thi thể rồi?”

BLAST nghiến răng: “…Ừ.”

Thoạt đầu Ngũ Túc giật mình, sau đó sắc mặt lại trở nên nặng nề và rầu rĩ.

Tuy hắn ta biết chuyện như vậy rất khó xảy ra, nhưng khi BLAST rời đi, hắn ta vẫn không kiềm được mà ôm chút ảo tưởng trong lòng…

Biết đâu chừng đấy?

Biết đâu… suy đoán của đối phương lại chính xác thì sao?

Nhưng hiện tại đã tìm được thi thể Vệ Nguyệt Sơ, chân tướng thực sự đã được bóc trần.

Ngũ Túc thở dài, vỗ vai BLAST: “Đừng buồn quá.”

BLAST hít sâu: “Tui cần chút thời gian.”

Ngũ Túc: “Được, cậu muốn…”

BLAST: “Phòng tài liệu của chúng ta ở đâu?”

Ngũ Túc: “???”

BLAST trưng ra vẻ mặt đau khổ: “Tui muốn yên tĩnh một lát.”

…Cùng tài liệu?

Ngũ Túc hoang mang chớp mắt, chỉ về một phía.

“Cảm ơn.” BLAST vội vàng cảm ơn rồi quay người sải bước về phía hắn ta chỉ.

Sau lưng cậu ta, Trần Thanh Dã híp mắt, nhấc tay đẩy cặp kính trên sống mũi như một thói quen, mặt kính thoáng lóe sáng.

Trong phòng tài liệu.

BLAST ngồi trên sàn, cẩn thận lật từng chồng tài liệu.

Bỗng nhiên, cậu ta cảm thấy ngón cái hơi ngứa.

Cậu ta nghiêng đầu nhìn, suýt nữa thì hồn bay phách lạc.

Con bọ màu đen to tướng nằm trên ngón tay cậu ta, đôi mắt nho nhỏ đen thui chăm chú nhìn đối phương.

“Á á á…” BLAST hét được nửa chừng con bọ đen đã đập cánh bay sang bên cạnh, sau đó đáp xuống ngón tay chai sạn sau nhiều năm cầm bút của người đàn ông.

Tiếng thét của BLAST kẹt trong cổ họng, không biết phải làm gì, cực kì khó chịu.

Trần Thanh Dã híp mắt khom người, ghé sát vào đối phương, ánh mắt thăm dò bắn xuyên qua tròng kính.

BLAST sợ nổi da gà, hơi ngửa ra sau: “Ông… ông làm gì đấy?”

Trầm Thanh Dã cười khẽ: “Cậu không hề thấy thi thể Vệ Nguyệt Sơ, đúng không?”

BLAST: “!!!!”

Đệt!!!

Trần Thanh Dã như đã đọc được thông tin mình muốn từ vẻ mặt của đối phương, anh ta ung dung ngồi xuống bên cạnh BLAST:

“Nói đi, cậu cần tìm cái gì?”

BLAST: “…”

Cậu ta gân cổ nói: “Ông nói gì vậy? Tui nghe không hiểu…”

Trần Thanh Dã tiện tay cầm một xấp tài liệu lên, thong thả đẩy kính: “Cậu thấy mình giỏi vật lộn với chữ nghĩa lắm à?”

BLAST: “…”

Đệt, tức á.

Trần Thanh Dã quay sang, cười với cậu ta: “Hai người cùng tìm, chắc chắn sẽ nhanh hơn đúng không?”

….

Trong phòng.

Diệp Ca ngồi giữa vô số trang giấy tán loạn, cúi đầu nghiên cứu gì đó.

“Anh giao chuyện cho cậu ta có ổn không?” Kê Huyền ngồi xuống cạnh anh, giọng nói bình thản xen lẫn chút ghen tuông không mấy rõ ràng: “Tên đó tính cách thì liều lĩnh, còn thường xuyên táy máy tay chân.”

Diệp Ca: “…”

Trọng điểm của cậu là táy máy tay chân chứ gì?

Anh nói: “BLAST là dạng người cái gì cũng viết hết lên mặt, có lẽ cậu ta có thể lừa gạt những nhân viên khác của Cục quản lí hiện tượng siêu nhiên, nhưng Trần Thanh Dã rất hiểu BLAST, rất có thể anh ta sẽ nhận ra.”

Diệp Ca gõ nhẹ đuôi bút lên môi:

“Trần Thanh Dã xử lí thông tin văn bản rất tốt, nếu có ai đó có thể tìm được tin tức chúng ta cần từ đống tài liệu mênh mông phức tạp kia, e cũng chỉ có anh ta.”

Kê Huyền nhướng mày: “Vậy sao anh còn dặn BLAST không được nói với bất kì ai?”

Diệp Ca bật cười: “Vẫn phải theo quy trình chứ.”

Kê Huyền: “…”

Anh chỉ muốn thỏa mãn sở thích xấu xa của mình thôi đúng không?

Nụ cười trên môi hắn càng sâu hơn, hắn cúi đầu nhìn tờ giấy trên tay Diệp Ca: “Sao rồi? Anh giải mã tới đâu rồi?”

Diệp Ca: “Phần này nói tổng cộng có bốn điều kiện để Mẹ hoàn toàn ra khỏi cửa, phần quan trọng nhất tôi vẫn đang giải, nhưng cũng sắp xong rồi.”

Anh cúi đầu, tiếp tục hí hoáy viết trên tờ giấy.

Đầu tiên là có đủ hàm lượng ác ý… con suối chúng đào dưới thành phố M hẳn là vì mục đích này.

Kế đó là một cơ thể… mỗi một bộ phận đều phải bị ác ý mãnh liệt ô nhiễm.

Đầu bút Diệp Ca thoáng khựng lại, hình ảnh mẹ mình ngã trong vũng máu xẹt qua đầu anh.

…Hóa ra là vậy à?

Có lẽ, những bộ phận trên cơ thể “Mẹ” đều phải trải qua quá trình tương tự mới đủ tư cách trở thành một bộ phận của Mẹ.

Còn hai điều kiện còn lại…

Trong phòng tài liệu Cục quản lí.

Ngoài tiếng lật giấy “loạt xoạt” đều đều vang lên, căn phòng hoàn toàn yên tĩnh.

Trần Thanh Dã chợt lên tiếng, phá tan sự im lặng: “Cậu lại đây xem.”

BLAST xáp đến: “Gì vậy?”

Trần Thanh Dã chìa tờ giấy đã ố vàng sang cho BLAST xem nội dung bên trên: “Đây là danh sách những người thành lập Cục quản lí hiện tượng siêu nhiên.”

“Ờ…” BLAST chậm lụt đáp: “Thì sao?”

Trần Thanh Dã thở dài, chỉ hận rèn sắt không thành thép, anh ta chỉ một hàng chữ trong đó: “Đọc chỗ này.”

Đó là danh sách những người đầu tư thành lập Cục quản lí hiện tượng siêu nhiên.

Trong số đó, % số tiền đến từ cùng một dòng họ, mà dòng họ đó có một cái họ rất không phổ biến…

Kê.

“…Kê?” BLAST giật mình: “Họ này có phổ biến không?”

Trần Thanh Dã híp mắt: “…Không.”

Rốt cuộc Diệp Ca cũng giải mã xong hai điều kiện còn lại.

Điều thứ ba… huyết thống trực hệ của người mở cửa.

Người chính thức mở cửa là Kỳ Thành Tắc, vậy thì, huyết thông trực hệ có lẽ là ám chỉ anh.

Diệp Ca trầm tư, nhìn xuống dưới cùng.

Mà điều thứ tư…

Diệp Ca ngạc nhiên, tựa như không ngờ mình sẽ giải ra đáp án như vậy.

Anh chăm chú nhìn dòng chữ mình viết trên giấy, im lặng suy nghĩ.

Điều thứ tư là…

Huyết thống trực hệ của người tạo cửa.

———————

Tác giả:

Câu hỏi khiến Diệp Ca đau đầu suốt chương sắp có câu trả lời.

Tại sao Kê Huyền lại giàu như vậy!.

: Vĩnh viễn ở bên nhau.

Suy luận theo hướng này…

Diệp Ca quay sang nhìn người đàn ông ngồi cạnh mình.

Anh híp mắt, sâu trong đôi mắt đỏ rực là sự u ám khó hiểu.

Nếu huyết thống trực hệ của người mở cửa là anh, vậy thì huyết thống trực hệ của người tạo cửa chỉ có thể là…

“…Kê Huyền.”

“Kê Huyền!”

Giọng nói trầm thấp uy nghiêm của đàn ông trung niên vang lên ngoài cửa.

Cửa bị đẩy hé ra, ánh đèn vàng mờ len vào qua khe hở, rọi lên gương mặt thiếu niên tái nhợt, chiếu sáng đôi mắt âm u của cậu.

Thiếu niên nhìn về phía âm thanh phát ra, đôi mắt đen láy sáng ngời núp sau hàng mi thật dài, phản xạ ánh sáng nhàn nhạt tựa lưu ly trong bóng tối, giọng cậu ngây thơ non nớt: “Bố.”

“Bài tập hôm nay tới đâu rồi?”

“Xong rồi ạ.” Thiếu niên bình tĩnh trả lời.

“Ăn hết rồi?”

“Ăn rồi.”

“Tốt lắm.” Người đàn ông sau cửa hài lòng cười, sau đó quay người vẫy tay về phía sau.

Một phần thức ăn được đẩy vào.

Thiếu niên với đôi mắt đen kịt cúi đầu: “Cảm ơn bố.”

Cửa đóng lại, căn phòng quay trở về với bóng tối.

Thiếu niên đứng dậy, bước từng bước về phía cửa, sau đó ngồi xổm xuống, bưng mâm lên.

Hai chân bị xích, bàn chân nhuộm đỏ máu tươi dính dớp, mỗi bước chân đều phát ra những tiếng “lép nhép”.

Nền đất ẩm ướt vương vãi chi gãy và thịt vụn, nhìn qua cũng có thể thấy được những thứ tay chân trắng xanh vặn vẹo đó nhanh chóng biến thành bụi bặm đen kịt, tan biến vào hư không.

Không khí ngập tràn mùi máu tanh hôi thối.

Vài giọt máu đỏ tươi bắn lên gò má tái nhợt của thiếu niên, chầm chậm chảy xuống theo sườn mặt, trông hệt như những vết thương sâu đậm.

Cậu ngồi giữa đống tay chân gãy lìa của lệ quỷ, bắt đầu ăn mà không hề thay đổi nét mặt.

BLAST ngồi trong phòng tài liệu rối bời, cau mày xoắn xuýt.

Cậu ta cầm điện thoại trong tay, cúi đầu, vừa kéo vừa nói:

“Tui tra thử rồi, hình như cái nhà họ Kê đầu tư cho Cục quản lí hiện tượng siêu nhiên này bốn, năm mươi năm trước rất có thế lực đó.”

“Như nào?” Trần Thanh Dã nhích đến, đọc những dòng chữ nhỏ nhít dày đặc đang lướt qua trên màn hình.

BLAST: “Ừm, thì là, có vẻ rất có tiền.”

Cậu ta trượt ngón tay xuống, những con chữ màu đen nhanh chóng vụt qua màn hình, hết thảy trên đó đều là những lĩnh vực dòng họ này từng tham gia vào, xem ra cũng rất có thành tựu.

“Xem ra tổ tiên nhà họ đã tồn tại ở thành phố M từ rất lâu về trước,” BLAST cảm thán: “Thế gia à…”

Trần Thanh Dã gật đầu: “Đúng vậy…”

Anh ta hơi nhíu mày: “Nhưng mà hình như bây giờ tôi chưa từng nghe đến dòng họ này bao giờ, sau này họ thế nào? Lụn bại à?”

“A…” BLAST ngạc nhiên, ngón tay đang vuốt lên ngừng lại: “Ông xem chỗ này.”

Một vụ cháy rừng phá hủy nhà chính của nhà họ Kê tại ngoại ô thành phố M, hình như không được mấy người sống sót.

BLAST lắc đầu, tặc lưỡi cảm thán: “Tiếc thật đấy, tiền nhà họ nhiều như vậy, ông nghĩ giờ đâu cả rồi?”

“Có lẽ là quỹ ủy thác.” Trần Thanh Dã không mấy hiểu biết về vấn đề này, tùy ý đoán đại một đáp án, trả lời lấy lệ: “Sau đó thì sao? Còn gì nữa không?”

“À…” BLAST kéo xuống cuối trang: “Không có.”

Trần Thanh Dã: “Có hình ảnh gì không?”

BLAST: “Không có.”

Chân mày Trần Thanh Dã nhíu chặt hơn: “Xem thử xem trong tài liệu của Cục quản lí có thông tin liên quan nào không.”

Hai người cẩn thận đọc hết từng tập tài liệu khi Cục quản lí vừa được sáng lập, nhưng ngoài tài liệu ghi lại nguồn vốn đầu tư kia thì không có bất kì chỗ nào khác nhắc đến dòng họ này.

BLAST phát sầu, hỏi: “Giờ sao đây?”

Trần Thanh Dã trầm ngâm hồi lâu rồi đứng dậy, nói: “Biết đâu chúng ta có thể hỏi thử người biết chuyện.”

“Này, này, này…!” BLAST vội vàng níu tay áo anh ta, nhưng vừa nắm lấy cậu ta chợt nhớ đến đống sâu bọ đối phương giấu trong tay áo, liền nhanh chóng thả tay: “Nhưng… nhưng mà, tui cảm thấy chúng ta nên âm thầm hành động chứ đúng không?”

“ACE đã từng tin tưởng ông ta, hẳn chúng ta cũng có thể.” Trần Thanh Dã nhìn sang BLAST: “Hay cậu có ý kiến gì hay hơn?”

BLAST: “…Thôi được.”

Cậu ta bơ phờ uể oải thở dài, gãi cái ót đầy tóc rối bù đỏ quạch của mình, đứng dậy.

Cảm giác như… cậu ta không giỏi giữ bí mật chút nào.

“…Nhà họ Kê?” Lưu Triệu Thừa ngạc nhiên: “Các cậu hỏi cái này làm gì?”

“Chẳng là trong lúc chỉnh lý tài liệu, bọn tôi vô tình phát hiện vài từ ngữ không quen thuộc ấy mà.” Trần Thanh Dã bình tĩnh trả lời: “Vì lúc trước Diệp Ca từng hỏi anh về việc tái cơ cấu Cục quản lí, nên tôi nghĩ là anh có thể giúp bọn tôi giải đáp vài thắc mắc.”

Lưu Triệu Thừa nhướng mày: “Chỉnh lý tài liệu? Đã đến nước này rồi các cậu còn chỉnh lí tài liệu gì?”

Trần Thanh Dã: “Theo thông lệ…”

BLAST không nhịn được xen ngang: “Ê ông già, túm quần lại ông có biết không…”

Trần Thanh Dã vô cảm cốc mạnh vào đầu cậu ta.

“Ui da.” BLAST che trán, tủi thân không nói tiếp: “Sao ông đánh tui nữa?”

“Tại cậu thiếu đòn.” Trần Thanh Dã bình tĩnh nói.

Anh ta nhìn sang Lưu Triệu thừa, nói: “Chẳng qua tôi thấy cái tên này trong tài liệu kiến lập Cục quản lí nên cảm thấy hơi khó hiểu thôi.”

“À.” Lưu Triệu Thừa sờ cái đầu hói của mình: “Tôi cũng chỉ mới gia nhập Cục quản lí được khoảng ba mươi năm thôi, những chuyện xảy ra lúc mới thành lập thật ra tôi cũng không rõ lắm…”

BLAST: “Ông xem đi, tui đã bảo hỏi ông già này cũng vô dụng…”

“Nhưng mà…” Giọng Lưu Triệu Thừa ngắt ngang tiếng lảm nhảm của BLAST: “Tôi cũng xem như là người sinh ra và lớn lên ở thành phố M, vẫn biết một ít tiếng gió về dòng họ này…”

Trần Thanh Dã chấn động: “Ví dụ như?”

“Đầu tiên, nhà đó rất có tiền.” Lưu Triều Thừa híp mắt, như thể đang bắt đầu suy nghĩ.

“Cái này tụi tui biết lâu rồi ông già.” BLAST không lễ phép trợn mắt: “Không có tiền làm sao đầu tư cho Cục quản lí hiện tượng siêu nhiên được?”

Lưu Triệu Thừa trừng cậu ta: “Rốt cuộc cậu có muốn nghe không?”

Trần Thanh Dã lạnh lùng quay sang lườm cậu ta, A Trường toàn thân đen nhánh ló ra từ cổ tay anh ta, uy hiếp giơ càng về phía đối phương.

BLAST: “…”

Hic.

Trần Thanh Dã: “Anh nói tiếp đi.”

Lưu Triệu Thừa chậm rãi hít thật sâu: “Còn có… cả nhà họ đều bị điên.”

“Cái gì?”

Hai người trước mặt ông ta đều giật mình.

“Bị điên?” Trần Thanh Dã nhíu mày, hỏi tới: “Ý là sao?”

Lưu Triệu Thừa: “Ý trên mặt chữ.”

Ông ta kéo cái ghế phủ đầy bụi ra, ngồi xuống: “Cái nhà đó, mười người thì hết tám đều từng ở trong viện tâm thần.”

“Nhắc tới thì…” Lưu Triệu Thừa ngẫm nghĩ, nói: “Ngày ấy còn có tin đồn, thật ra thì chỉ là lời nói vô căn cứ thôi, rằng dòng họ đó có thể đời đời tích cóp được nhiều tài sản như vậy thật ra là vì lén lút giao dịch gì đó với quỷ thần, bởi vậy nên dòng họ đó mới nhiều người điên như vậy.”

“…Giao dịch?” Trần Thanh Dã ngây người.

Lưu Triệu Thừa lấy khăn tay xoa cái đầu đẫm mồ hôi dính dớp, nói: “Đúng vậy, là mấy chuyện mà người đời người ta vẫn đồn thôi, có người nói nhà họ có giao dịch với với Hồ Tiên, còn có người nói là qua lại âm hồn lệ quỷ này nọ, tóm lại… đều không phải thần tiên tử tế gì.”

“Anh nghĩ vì sao ban đầu nhà họ đầu tư vào Cục quản lí hiện tượng siêu nhiên?” Trần Thanh Dã hỏi.

“Còn có thể là vì sao?” Lưu Triệu Thừa cười ha hả: “Đương nhiên là vì tiền.”

“Tiền quái gì chứ!” Người đàn ông cao lớn đứng giữa phòng chợt cao giọng nói.

Người này không còn trẻ nhưng mặt mũi rất tuấn tú, ánh sáng chiếu lên góc cạnh rõ ràng, mang cảm giác lạnh lùng mà sâu sắc như con lai, đôi mắt sâu hoắm đen kịt ánh lên sự điên cuồng khiến thâm tâm người ta phải sợ hãi và e dè. Ông ta siết chặt nắm tay, gương mặt điển trai méo mó trông cực kì đáng sợ: “Nếu chuyện này thành công, bà có biết chúng ta sẽ có được những gì không?”

“Nhưng…” Giọng người đàn bà vang lên.

“Im miệng!”

Tiếng bạt tai chát chúa vang lên trong phòng.

Tiếp sau đó là tiếng phụ nữ khẽ nức nở.

Ngoài cửa sổ.

Thiếu niên ôm vai dựa lưng vào tường, lẳng lặng ngồi giữa bóng tối, cậu ngước nhìn bầu trời không trăng không sao trên đầu, đôi mắt u ám đen kịt đầy vẻ mông lung.

Bấy giờ đang giữa hè, song cậu lại mặc quần áo tay dài.

Dưới cổ áo rộng thùng thình, có thể nhìn thấy vết roi vẫn đang rỉ máu như vừa bị quất lên, vết roi mới và cũ chồng chéo lên nhau cực kì nổi bật trên làn da trắng mịn.

Sau hồi lâu.

Người đàn ông mở cánh cửa bên kia, tiếng bước chân xa dần.

Trong căn phòng sáng ngời, người đàn bà che nửa bên mặt sưng húp, từng giọt nước mắt lăn dài, nhỏ xuống và thấm vào nền đất.

Bỗng nhiên, dường như bà cảm nhận được gì đó, bèn quay đầu nhìn sang.

Thiếu niên đứng giữa nơi sáng tối giao thoa, gương mặt khuất hẳn đi chỉ có đôi mắt đen sáng ngời xuyên thủng bóng tối, lặng lẽ nhìn người đàn bà trước mặt.

“Huyền…” Người đàn bà đưa tay về phía thiếu niên: “Đến đây với mẹ.”

Thiếu niên đứng im tại chỗ.

“Mẹ biết… từ lúc con còn nhỏ mẹ đã giao con cho bố chăm sóc là lỗi của mẹ.” Giọng người đàn bà rầu rĩ, xen lẫn nghẹn ngào: “…Con cao hơn rồi.”

Thiếu niên thoáng do dự, sau đó bước ra ánh sáng.

Gương mặt xinh đẹp nhỏ nhắn mà tái nhợt hoàn toàn vô cảm, mang theo cảm giác trưởng thành và hờ hững không hợp tuổi.

Người đàn bà đứng dậy đi về phía cậu, dang tay ôm thiếu niên vào lòng:

“Con gầy quá.”

Nước mắt ấm nóng rơi trên vai thiếu niên,

“Bố con rất yêu con, chẳng qua ông ấy không thể hiện ra thôi…” Người đàn bà dịu dàng hôn lên mặt thiếu niên: “Tin mẹ, sau này con đừng chạy nữa.”

Thiếu niên không trả lời.

“…Huyền.” Người đàn bà dịu dàng khẽ gọi bên tai cậu.

“…Huyền?”

Lưu Triệu Thừa ngạc nhiên: “Sao tôi biết được nhà họ có ai tên này hay không chứ, phải biết người ta là người có tiền, trong nhà có chi trưởng chi phụ biết bao nhiêu mà kể được.”

“Được rồi.” Trần Thanh Dã từ bỏ không tiếp tục theo đuổi vấn đề này nữa.

Dù sao cũng đã qua hơn bốn mươi năm, muốn người khác nhớ xem rốt cuộc trong số đó có ai tên Kê Huyền không cũng thật sự hơi bất khả thi.

Anh ta đổi hướng khác, hỏi tiếp: “Vậy anh có biết sau trận cháy rừng kia xảy ra chuyện gì không?”

“Chuyện này…” Lưu Triệu Thừa ngẫm nghĩ: “Lúc ấy tôi chưa gia nhập Cục quản lí đâu, tôi chỉ nhớ hình như lúc đó cả căn nhà bị thiêu cháy, ánh đỏ bao trùm nửa bầu trời đêm.”

BLAST hỏi tiếp: “Ê ê, ông biết tại sao chỗ đó lại bốc cháy không?

Lưu Triệu Thừa: “Chắc là bén lửa thôi…”

Ông ta thở dài: “Dù sao lúc đó cũng thảm lắm, thi thể đưa ra từ trong đó đều cháy đến không còn hình người, toàn bộ đều biến thành than hết cả, chẳng phân biệt nổi ai với ai.”

“Có khả năng là mưu sát nên phóng hỏa hay gì không?” BLAST chớp mắt, giơ ngón tay nổi lên một ngọn lửa.

Cậu ta cười hề hề: “Phim truyện trên ti vi không phải hay có kịch bản đó sao?”

Sau khi giết người thì thiêu rụi cả ngọn núi để phi tang chứng cứ.

Ngọn lửa bập bùng nhảy nhót trên đầu ngón tay BLAST, phản chiếu vào mắt BLAST như có một ngọn lửa đang rực cháy trong đó.

….

Ánh lửa hắt vào đôi mắt thiếu niên, tuy cậu không biểu lộ ra chút cảm xúc nào nhưng nhìn vào đó vẫn có thể cảm nhận được vài phần vui vẻ.

“Được, chúng ta cùng nhau rời đi thôi.” Dường như người đàn bà đã hạ quyết tâm, bà nắm tay thiếu niên: “Chúng ta có thể đến thành phố khác sống, đến nơi nào đó bố con không thể tìm được chúng ta.”

Ánh lửa sáng rực bừng lên sâu trong đôi mắt đen láy của thiếu niên.

Dưới cổ áo, vết roi đã sớm lành lại, chỉ còn vết sẹo màu nâu nhàn nhạt trên da, vóc dáng cậu đã cao vọt lên, gần như đã đến ngang ngực người đàn bà.

“Vâng.” Cậu thấp giọng, khóe môi hơi cong lên, nở một nụ cười chóng vánh.

“Mẹ giấu tiền tiết kiệm ở gần đây, chúng ta cùng đi lấy đi.” Người đàn bà nói.

“Được.” Thiếu niên gật đầu.

“Đây là đâu?” Thiếu niên từ từ lùi về sau.

“Các người là ai?”

Ngay sau đó, vài bàn tay của người trưởng thành ghì nặng lên bờ vai nhỏ gầy của cậu, cưỡng ép kéo cậu ra sau.

“…Buông tôi ra!” Thiếu niên nghiến răng nắm chặt bàn tay mẹ, đôi mắt đen láy như sói con lóe lên ánh sáng lạnh lẽo hung tàn.

Người đàn bà đưa tay nắm lấy cổ tay thiếu niên.

Tiếp đó, từng chút một, không nhanh không chậm, bà ta rút bàn tay mình khỏi những ngón tay co quắp của đối phương.

Thiếu niên thoáng sững sờ, mấy tên đàn ông vạm vỡ bên cạnh nhân cơ hội nhào về phía cậu.

Hàm răng bén nhọn của đứa trẻ không chút nể nang xé một miếng thịt từ trên tay một người trong số đó xuống chỉ trong chớp mắt, tiếng thét thảm thiết vang lên cùng với máu tươi tung tóe, miếng thịt kia rơi vào bụi đất, lăn vài vòng, đến khi đụng phải đôi giày của người đàn ông bên cạnh mới dừng lại.

“Chỉ là một đứa bé mà thôi, các ngươi làm gì đấy hả?” Giọng đàn ông quen thuộc vang lên trên đỉnh đầu, âm điệu trầm thấp uy nghiêm.

Thiếu niên ngẩng đầu nhìn lên.

Chỉ thấy người đàn ông đưa tay nắm lấy vai người đàn bà, bà mỉm cười tựa sang.

Đôi mắt đen láy co rút dữ dội.

Ngay khi cậu còn đang bần thần, giây kế tiếp mấy người nọ đã đồng loạt khống chế cậu, kéo thiếu niên còn đang vùng vẫy đến giữa bãi đất trống.

Trong đêm đen, những đường vân đỏ đen lần lượt giao thoa trông càng thêm kỳ quái và đáng sợ, vài nốt sần gồ lên từ dưới mặt đất một cách có quy luật, máu tươi đỏ thắm tràn ra từ đó.

“…Tại sao?” Thiếu niên nói rất nhỏ, xen lẫn sự run rẩy khó tin.

Người đàn ông thở dài, quay sang nhìn người đàn bà bên cạnh: “Thằng quỷ nhỏ này càng lớn càng khó dạy, nhất là năng lực của nó hấp thu và tăng trưởng nhanh như vậy, bọn ta khó lòng mà trông chừng được nó.”

Ông ta mỉm cười, hôn lên trán người đàn bà:

“May mà em trở lại, nếu không bọn ta cũng không biết nên làm thế nào cho phải.”

Thiếu niên nhìn chằm chằm người đàn bà cách đó không xa, đôi mắt đen láy ánh lên vẻ cố chấp đến cùng cực, giọng cậu như dồn nén, gằn từng chữ hỏi:

“Tại sao?”

Người đàn bà nhìn cậu, mỉm cười nói: “Con là một bé ngoan biết nhớ ơn.”

Đôi mắt đen nhánh dịu dàng lóe lên những cảm xúc y hệt như người đàn ông bên cạnh.

…Cuồng nhiệt, cực đoan, điên cuồng.

Bà nói: “Chắc chắn con sẽ sẵn lòng đền đáp công ơn nuôi dưỡng của chúng ta mà, đúng không?”

Máu tươi đỏ thắm chầm chậm rỉ ra dưới mặt đất, hệt như xúc tu níu lấy hông thiếu niên, từ từ kéo cậu xuống.

Thiếu niên không giãy dụa, nét mặt bình tĩnh.

…Bị vứt bỏ.

Cậu ngước mắt nhìn những người xung quanh, chậm rãi lướt qua từng gương mặt dữ tợn mà quen thuộc, đôi mắt đen láy hờ hững, những tiếng rì rầm từ đầu đến cuối vẫn vang bên tai càng lúc càng rõ ràng, như đang dán sát bên tai cậu mà xì xào bàn tán.

Ánh sáng trong đôi mắt sáng ngời của thiếu niên dần vụt tắt.

Hệt như màn đêm nặng nề, không trăng không sao, tối tăm lạnh lẽo.

Có thứ gì đó mới mẻ vừa thoát ra từ lớp bùn đất đen tối đục ngầu, mang vẻ mặt chẳng khác gì cha mẹ cậu.

Cố chấp như nhau, điên cuồng như nhau.

Hắn mỉm cười, giọng nói rất trầm, như đang trò chuyện cùng một thứ gì đó không có thực thể.

“Tốt.”

Chiếc hộp gỗ đặt bên cạnh đột nhiên rung lắc kịch liệt.

Vẻ hưng phấn xen lẫn run sợ không kiềm chế được hiện rõ trên gương mặt người đàn ông và đàn bà.

Một khối thịt nhỏ xíu, khô đét, không biết đã được cất giữ mấy trăm năm lăn ra, rơi xuống dòng máu uốn lượn trên mặt đất.

Có thể dễ dàng nhìn ra nó dần phồng lên, trở nên tròn trịa và đầy đặn, như thể lại lần nữa sống dậy.

Nó lăn dần đến trung tâm bãi đất trống.

Thiếu niên cụp mắt, nắm chặt nó trong tay.

Tiếng kêu sợ hãi vang lên phía xa, như muốn ngăn cản hành động kế tiếp của cậu. Họ thét lên, mắng chửi, nhưng không tài nào chạm được đến Kê Huyền đã chìm nửa người vào trong biển máu.

Thiếu niên chậm rãi ăn khối thịt.

Nhai, nuốt, chất lỏng đỏ tươi chảy xuống từ môi cậu, nhỏ xuống đường vân màu đỏ sậm trên mặt đất.

Cậu ngước lên, màu đỏ nhàn nhạt dần dần lan ra từ sâu trong đôi mắt đen láy, đỏ thắm xâm chiếm màu đen, hệt như máu tươi ngưng đọng cuộn trào trong đôi mắt u ám.

Trong chớp mắt, lượng máu dưới đất tăng vọt.

Chúng như có sinh mệnh, gầm thét cuốn về phía những người xung quanh, ngấu nghiến, nhai nuốt, giải phóng sự thèm ăn tham lam của chúng.

Tiếng kêu gào thảm thiết cùng tiếng cười điên cuồng xen lẫn vào nhau, vang vọng khắp bầu trời tối đen không chút ánh sáng.

Cho đến khi hết thảy đều yên tĩnh trở lại.

Mọi thứ đều bị nuốt chửng

Thiếu niên cười rộ lên.

Tốt rồi.

Như vậy thì chúng ta sẽ có thể ở cạnh nhau mãi mãi.

Trong trường học tối mịt.

Âm thanh của quỷ quái vang vọng trong hành lang rét lạnh, xa xa truyền tới tiếng gào thét chói tai của những người đang bị vây săn, tựa như lưỡi dao cắt xuyên màn đêm.

Cứ mãi thành quen, cực kì nhàm chán.

Cậu bé đi dọc hành lang không người về phía trước.

Xa xa trong bóng tối, đám tóc vừa dày vừa nặng ngọ nguậy trên vách tường, hệt như con rắn đang bơi, đuổi theo con người phía trước.

Cậu quay sang nhìn về phía âm thanh phát ra.

Chàng thanh niên dẫn đầu cao gầy, trán ướt đẫm mồ hôi, đôi mắt nhạt màu sáng ngời trong bóng tối, như ánh lửa nào đó nhen nhóm giữa vực sâu, mang lại cảm giác thiêu đốt đau nhức.

Ánh mắt cực kì đáng ghét.

Cậu bé bình tĩnh nhìn đối phương chạy ngang qua mình.

Cậu híp mắt nhìn đám tóc đen như đang muốn lao về phía mình cách đó không xa.

Tự tìm đường chết.

Đám tóc như rắn nao núng, thả chậm tốc độ truy đuổi.

Giây kế tiếp, cậu bé cảm thấy cổ tay mình bị một lực mạnh kéo lại, lòng bàn tay nóng rực của đối phương dán chặt lên làn da lạnh băng của cậu, nhiệt độ đó đem đến cảm giác như có thể khiến cậu bị bỏng. Cậu giật mình nhìn sang.

Trán chàng thanh niên mướt mồ hôi, ánh mắt sắc bén, giọng nói cứng rắn:

“Còn ngây ra đấy! Chạy đi!”

Cậu bé bị kéo theo đành phải chạy, cậu ngẩng lên nhìn chăm chăm bóng lưng chàng thanh niên trước mắt, ánh sáng đỏ rực lướt qua trong mắt.

Cậu lặng lẽ lim môi.

Đói.

“Sao nào? Lại mềm lòng à?”

“Nó còn nhỏ càng tốt mà, trong đội đang thiếu gà thịt.”

Giọng chàng thanh niên vang lên phía xa, bình thản mà lãnh đạm.

Cậu bé nấp trong chỗ tối, đôi mắt đỏ rực híp lại, cậu ngước lên nhìn bầu trời luôn tối đen trong trò chơi, vẻ mặt cũng bình tĩnh hệt như nó.

Nên ăn không nhỉ?

“Đi theo tôi, không được phép rời khỏi, nếu em gặp chuyện vì chạy lung tung tôi sẽ không thể cứu em.”

Chàng thanh niên cúi đầu, lạnh lùng cảnh cáo.

Đôi mắt nhạt màu như hừng hực ánh lửa chăm chăm nhìn cậu, mống mắt lưu ly phản chiếu sắc máu xung quanh, sáng bóng và xinh đẹp.

Kê Huyền cảm thấy dạ dày mình co bóp dữ dội, tiếng bụng đói “rột rột” kêu vang, cậu ta ngoan ngoãn gật đầu.

Thật muốn biết khi những người chơi đó biết được thứ gì đang chờ chúng phía trước, chúng sẽ có vẻ mặt như thế nào…

Đáng tiếc nhất là, cậu không cách nào tự mình ăn được đối phương.

Thật đáng tiếc.

Kê Huyền đè tay lên bụng mình, môi vặn vẹo nở nụ cười bnh hoạn.

Ánh sáng chói lòa lóe lên.

Bàn tay ấm áp của con người kiên quyết nắm chặt cổ tay cậu.

…Người đàn bà nắm chặt cổ tay cậu, từ từ rút bàn tay mình ra.

Chàng thanh niên dùng sức thật mạnh, thô bạo lôi cậu ra ngoài.

Kê Huyền ngước mắt.

Cảm giác đói bụng cồn cào trong người cậu, dc vọng vô tận bùng cháy trong cơ thể, đầu lưỡi lạnh băng đỏ thắm cọ lên răng nanh.

Càng đói hơn rồi.

Cậu bé ngước mặt, môi nhoẻn cười: “Theo sát anh, không được rời đi, đúng không ạ?”

“…Ừ.” Chàng thanh niên hơi ngạc nhiên.

“Mãi mãi?”

Cậu bé híp mắt, hàng mi dài che khuất ánh đỏ sâu trong mắt cậu.

Chàng thanh niên nét mặt dịu dàng, anh thờ ơ gật đầu, xoa xoa mái tóc cậu bé trước mặt.

“Đúng vậy.”

…Mãi mãi ở bên nhau nhé, anh ơi.

“Anh ơi.” Kê Huyền bất chợt lên tiếng.

Diệp Ca ngây người: “Sao vậy?”

“Anh nhìn chằm chằm em lâu lắm rồi.” Người đàn ông nở nụ cười trên môi, cúi người xáp đến gần: “Anh có gì muốn nói với em ạ?”

Diệp Ca lui ra sau, ánh mắt lóe lên: “Không có gì.”

“Anh muốn hỏi gì?” Kê Huyền nhấc tay, nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay chàng thanh niên, ngón tay mảnh khảnh tái nhợt khẽ siết lại, nụ cười trên môi càng sâu hơn:

“Em sẽ không bao giờ lừa dối anh.”

Cổ tay thon gầy trong tay hắn lạnh băng, không có chút hơi ấm của con người, tái nhợt ôn hòa như ngọc thạch.

Kê Huyền cụp mắt, yên lặng nhích lại gần.

Đôi mắt đỏ rực híp lại nhìn xuống chàng thanh niên gần trong gang tấc trước mắt, ánh mắt như có thực thể lướt theo xương cung mày mượt mà, xuống đến chóp mũi, cuối cùng dừng lại trên đôi môi nhạt màu hơi hé mở vì mất bình tĩnh.

Hắn lim môi, đầu lưỡi đỏ tươi quét qua viền môi, đôi mắt lóe lên vẻ tham lam.

Mãi mãi.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio