Bỗng nhiên…
“Mẹ trở lại rồi.
”
Kê Huyền híp mắt nhìn ra cửa sổ.
Bầu trời đỏ sẫm cuồn cuộn mây đen, một sự tồn tại mạnh mẽ xuất hiện gây ra chấn động khiến không khí rung chuyển.
Diệp Ca quay sang nhìn Kê Huyền.
Cả hai đồng thời cảm giận được lời kêu gọi từ sâu trong dòng máu mình.
Đó là tiếng của Mẹ.
Diệp Ca cúi đầu chỉnh lại cổ áo xộc xệch của mình, vuốt phẳng những nếp nhăn trên đó, giọng anh vẫn hơi khàn: “…Đi thôi.
”
Nhưng, Kê Huyền chợt bước tới nắm lấy cổ tay anh.
“?” Diệp Ca ngước lên, khó hiểu nhìn hắn.
Kê Huyền kéo tay anh ra, sau đó làm vò nhàu cổ áo đối phương.
Diệp Ca cau mày: “Cậu làm gì đấy?”
“Quá chỉn chu không hẳn đã tốt.
” Kê Huyền thấp giọng cười, đôi mắt đỏ rực cụp xuống, ngón cái miết môi đối phương, lau đi chút ẩm ướt sót lại: “Không phải đã nói phải diễn đến cùng sao?”
Ánh mắt Diệp Ca trầm xuống.
Anh buông tay mặc kệ đối phương.
Trung tâm thành phố.
Những tòa nhà cao ngất chọc thẳng vào bầu trời tối tăm và ảm đạm, xác chết chất đống bên dưới rõ ràng đã bị thay đổi, tay chân thối rữa bốc mùi đã biến mất, thay vào đó là những núi thi thể càng cao hơn.
Mẹ đang chờ họ.
Gương mặt dịu dàng của bà ta cúi xuống, đôi mắt đỏ rực lóe lên trong bóng tối nhìn hai dòng chính đang tiến tới.
Hai người giữ khoảng cách không gần không xa, nối nhau bước đến, giữa họ như có một sự kết nối riêng tư không thể chia cắt nào đó, mang đến cảm giác thân mật như gần như xa, như thể hai người vốn nên là một.
Đầu tóc rối bù, cổ áo xộc xệch.
Mẹ híp mắt, nói: “Con của ta, con còn nhớ nội dung cuộc trò chuyện lần trước của chúng ta không? Về việc… có thể Mẹ sẽ cần các con giúp một việc nhỏ.
”
Kê Huyền: “Dĩ nhiên.
”
Mẹ dịu dàng nói: “Gần đây con người cư xử không ngoan chút nào.
”
Diệp Ca vẫn duy trì vẻ bình thản ngoài mặt.
“Sao? Chúng muốn phản kháng?”
“Có lẽ vậy.
” Mẹ thản nhiên nói: “Chỉ là lũ sâu bọ mà thôi, cũng chẳng thay đổi được gì, chẳng qua…”
Bà ta nâng tay, ngón tay tái nhợt nhẹ nhàng vuốt v e gò má, chuyển chủ đề:
“Có lẽ nên cho chúng một bài học nhớ đời.
”
Nét mặt Mẹ vẫn hết sức dịu dàng, nhưng lời bà ta nói ra lại tàn nhẫn đến không ngờ: “Tàn sát vài thành phố đi.
”
Bà ta cúi người, gương mặt thanh nhã xinh đẹp giống hệt trong trí nhớ của Diệp Ca áp sát đến:
“Các con thích thành phố nào?”
Diệp Ca thầm kinh ngạc.
Mẹ nói: “Ta còn cần thêm hai trăm ngàn người, sau khi các con mang đến, ta sẽ cho các con biết vị trí.
”
Bà ta đứng thẳng dậy, đôi mắt đỏ rực híp lại, bà ta hờ hững nói: “Số còn lại tùy các con xử lí, muốn ăn hay muốn giết cho vui đều được.
”
Mẹ vẫy tay với họ: “Đi đi.
”
Bà ta mỉm cười nhìn hai người trước mặt: “Ta chờ tin tốt của các con đấy.
”
…
Sau khi rời khỏi phạm vi của giám sát của Mẹ, Diệp Ca đứng giữa đống đổ nát, rơi vào trầm tư.
Lần này anh và Kê Huyền bị phái đến hai thành phố khác nhau.
Rất hiển nhiên, đối phương có ý muốn tách họ ra… đối với Diệp Ca mà nói thì như vậy cũng tốt, tách họ ra đồng nghĩa với việc Mẹ phải bỏ ra gấp đôi công sức để giám sát họ, nhờ vậy sẽ dễ gạt bà ta làm vài hành động nhỏ hơn.
Nhưng…
Hiện tại kế hoạch của Mẹ còn cần thêm một khoảng thời gian nữa mới thực hiện được, tuy không dài nhưng cũng không phải có thể lừa gạt cho qua, dù sao vẫn còn rất nhiều chuyện anh chưa hiểu rõ, lúc này chưa phải thời điểm để trở mặt.
Nhưng nếu làm theo cách trước đó…
Ngay cả khi anh có thể nghĩ cách che giấu toàn bộ người dân trong một thành phố, họ cũng không cách nào có được hai trăm ngàn người để giao nộp.
Nghĩ kiểu gì cũng thấy bế tắc.
Đúng lúc này, Diệp Ca chợt cảm thấy vai mình trì xuống.
Anh quay sang…
Gò má bị chọt trúng.
Diệp Ca: “…”
Anh nhướng mày: “Trẻ trâu.
”
Kê Huyền cười, hắn bước lên hai bước, ngón tay lạnh băng chạm vào giữa đầu mày đối phương: “Anh đừng cau mày.
”
Hắn nói: “Nếu anh đang lo lắng về hai trăm ngàn linh hồn kia thì em có cách.
”
Diệp Ca giật mình: “…Gì?”
Kê Huyền cong môi: “Em không nói anh nghe đâu.
”
Diệp Ca híp mắt đầy nguy hiểm.
Kê Huyền chạm lên môi mình: “Hoặc là, anh thưởng cho em thêm lần nữa…”
Khóe miệng Diệp Ca khẽ giật: “Thế thôi.
”
Anh quay đầu, tiếp tục bước đi.
Kê Huyền tăng tốc đuổi theo, lại dính cứng lấy anh như kẹo kéo: “Tóm lại, anh cứ giao cho em là được.
”
Hắn mỉm cười, cúi đầu ghé vào tai đối phương:
“Thi thoảng phải cho em ra vẻ chút chứ.
”
Giọng nói trầm thấp của người đàn ông bãi dài, có chút hơi khàn tự nhiên, nghe hệt như đang làm nũng.
Diệp Ca khựng lại.
Anh ngoái đầu, híp đôi mắt đỏ rực nhìn chăm chăm người đàn ông gần trong gang tấc.
Vài giây sau, anh giơ tay vò rối mái tóc đối phương.
“Đi.
”
Người đàn ông chững lại.
Động tác này có đôi chút thân mật lại tự nhiên, khiến đầu óc hắn bỗng dưng ngừng hoạt động, thậm chí còn làm hắn hơi ngơ ngẩn.
Vừa dứt lời, bóng dáng chàng thanh niên đã biến mất trên phố, khiến Kê Huyền vồ hụt.
Dao động từ quỷ vực vừa mở ra vẫn còn lưu lại trong không gian.
Ngón tay hắn chỏng chơ giữa không trung, như vẫn lờ mờ cảm nhận được dấu vết hiện diện sót lại của chàng thanh niên m ơn trớn trên da hắn, như cơn gió nhẹ thoảng qua lòng bàn tay.
Kê Huyền ngây ra.
Hắn chầm chậm thu tay về đặt lên môi rồi hôn nhẹ lên chỗ da nhỏ đó, sâu trong đôi mắt lóe lên dc vọng chiếm hữu.
Anh trai cứ như vậy… không phải càng khiến hắn không thể buông tay sao?
…
Thân hình Diệp Ca từ từ xuất hiện ngoài ngoại ô.
Xuyên qua bóng cây xơ xác, anh híp mắt nhìn thành phố xa xa.
Tàn sát cả một thành phố sao…
Anh hơi nâng ngón tay, âm khí đặc sệt dày đặc ăn mòn bầu trời xanh thẳm trên cao, mây đen cuồn cuộn mãnh liệt là đà, thoắt cái đã ập đến thành phố.
Cư dân bên dưới hoảng sợ ngẩng đầu, chăm chú nhìn bầu trời đang bất thường rõ rệt.
Giọng nói hoảng hốt luống cuống vang lên:
“Vụ gì đây?”
“Chuyện gì đang xảy ra?”
Báo động của Cục quản lí hiện tượng siêu nhiên vang vọng khắp thành phố, nhân viên Cục quản lí đã qua huấn luyện nhanh chóng bắt tay vào hành động.
Họ vất vả duy trì trật tự, vừa liên lạc với bên ngoài vừa tổ chức di tản cho dân thường.
Họ đều biết rõ, lần trước khi tình trạng tương tự xuất hiện, chuyện gì sẽ xảy ra tiếp đó…
Thành phố M gần như bị phá hủy hoàn toàn, đến hiện tại vẫn không cách nào tiến vào trong, trở thành sào huyệt của lệ quỷ.
Nếu không phải ban đầu thành phố M sơ tán tương đối sớm, e rằng người dân toàn thành phố đã thiệt mạng trong thảm họa đó.
Mà lần này… họ không nhận được bất kì cảnh báo nào, có thể nói họ gần như không hề có thời gian để phản ứng!
Hầu như mọi thành viên Cục quản lí đều biết, lần này có lẽ họ sẽ lành ít dữ nhiều.
Máy truyền tin phát ra tiếng “xẹt xẹt”, giọng nói đầu bên kia đầy lo sợ bất an: “Rìa thành phố đã bị mây đen vây kín! Hoàn toàn không ra được, toàn bộ thiết bị thăm dò vừa đưa vào đều báo hỏng, không thể ra vào!”
“Không liên lạc được với bên ngoài! Tất cả biện pháp truyền tin đều bị cắt đứt!”
Chết rồi…
Ngũ Túc với gương mặt xám xịt buông thõng tay, từ từ ngồi xuống ghế.
Lần này… hỏng thật rồi.
Thời gian trôi qua từng chút một.
Tuy nhiên, biến động và tàn sát trong tưởng tượng của hắn ta lại không có vẻ gì sẽ diễn ra.
Ngũ Túc nghi hoặc ngẩng đầu, lúc này, sau lưng hắn ta vang lên một tiếng “cạch” khẽ làm hắn ta giật mình.
Đèn điện trên trần sáng lên.
…Há? Từ từ?
Hắn ta ngoái lại, tròn mắt nhìn cậu nhân viên còn chưa kịp rút tay về sau khi bật đèn.
Nhân viên nọ lắp bắp: “À thì… tôi thấy bên ngoài không có nắng, trời hơi tối, nên…”
Chuyện này rất lạ.
Không bị cắt điện?
Ngũ Túc đột nhiên bật dậy khỏi ghế rồi chạy đến bên cửa sổ, tuy bên ngoài rất lộn xộn nhưng không chỉ không có bóng dáng của lệ quỷ mà ngay cả đèn đường cũng vẫn sáng:
“Liên lạc với các tiểu đội trong thành phố hỏi thăm tình hình.
”
Các khu vực trả lời lại rất nhanh… tuy vẫn không ra được, nhưng không có kẻ địch, cũng không có thương vong, thậm chí máy truyền tin trong nội thành vẫn sử dụng bình thường.
Lúc này, đội trưởng cũng hoang mang theo.
Chuyện gì đang xảy ra? Chẳng lẽ lần này mây đen chỉ nhốt họ trong thành phố?
Nhìn từ bên ngoài chỉ có thể thấy mây đen cuồn cuộn đáng sợ vây kín quanh thành phố, đan xen xen lẫn những vệt đỏ thắm nguy hiểm, âm khí dày đặc đến mức khiến người ta cảm thấy sợ hãi từ sâu trong lòng, loáng thoáng có thể nghe thấy tiếng con người thét chói tai, như đang chịu đựng sự tra tấn kinh hoàng nào đó.
Trong một tòa nhà trong thành phố.
Chàng thanh niên duỗi tay, ngón tay mảnh khảnh tái nhợt đè trên nút chỉnh to âm lượng.
Màn hình tivi trước mặt anh đang chiếu cảnh nữ nhân vật chính gào thét thảm thiết trong một bộ phim kinh dị, nhưng âm thanh đã được khống chế để truyền ra bên ngoài tường mây.
Cánh tay đen nhân cơ hội được thả ra hít thở: “…”
Này, anh cũng hơi qua loa chiếu lệ quá rồi á!
Diệp Ca liếc cánh tay đen, ném điều khiển cho nó, nói: “Vừa hay.
”
Cánh tay đen: “…Há?”
“Tìm thêm mấy bộ phim kinh dị, đồng loạt mở mấy cảnh la hét trong đó lên.
” Diệp Ca dặn dò: “Phải có thay đổi, có nhịp điệu, với kịch tính chút.
”
Cánh tay đen cúi đầu nhìn cái điều khiển trong lòng mình: “…”
Chết tiệt, có phải tui lại biến thành sức lao động giá rẻ rồi không?
Nhưng mà… nếu là vì cứu người…
Cánh tay đen suy nghĩ thoáng chốc, cuối cùng quyết định thôi thì đành giúp đối phương một tay vậy.
Nó vừa điều chỉnh vừa hỏi: “Thế anh có thể giải thích chút xem sao anh lại làm vậy không?”
Diệp Ca chống cằm, cúi đầu nhìn quyển sổ mở ra trước mặt mình: “Kéo dài thời gian.
”
Lần này chẳng qua anh chỉ phỏng lại những gì đã xảy ra tại thành phố M, phong tỏa thành phố bằng âm khí, cắt dứt liên lạc với bên ngoài, biến nó thành nơi ác quỷ tra tấn vui chơi.
Chỉ có như vậy mới có thể quang minh chính đại thoát khỏi tầm mắt của Mẹ.
Hơn nữa, anh cũng sẽ có thêm thời gian để giải mã quyển sổ… trực giác cho anh biết, mấu chốt phá giải tình hình hiện tại đang nằm trong đó.
Diệp Ca nghiêng đầu, đôi mắt đỏ rực phản chiếu bầu trời âm u ngoài cửa sổ, như những con sóng cuộn trào nơi vực sâu.
Lần này, anh sẽ tin tưởng Kê Huyền thêm lần nữa.
…
Ngoài rìa thành phố.
BLAST và Trần Thanh Dã ngẩng đầu nhìn tường mây đen kịt trước mặt, cùng lặng thinh.
“Ờ…” BLAST lên tiếng: “Chuyện gì thế này?”
Trần Thanh Dã: “…”
Vụ này… anh ta cũng không biết.
Người bị trói thành bánh ú bên cạnh phát ra những tiếng “ư ư”.
“Ngoan ngoãn chút đi.
” BLAST thô bạo đá sang.
Người nọ đổ xuống đất giãy dụa, hồi lâu vẫn không ngồi dậy nổi: “Ư ư ư!”
BLAST nhức đầu nhíu mày: “Anh định xử lí cái tên Cục trưởng Tổng cục này như thế nào?”
Hôm đó họ đã tra hỏi người này một hồi, hai người đã áp dụng hết những biện pháp mình có thể tưởng tượng ra, song đối phương vẫn cực kì kín miệng, kiên quyết không để họ cạy ra được bất kì tin tức gì, những lúc không chịu nổi thì phá ra cười một cách điên cuồng, nghe mà khiếp người.
Biện pháp tốt nhất là dẫn ông ta đi tìm Diệp Ca, nhưng Diệp Ca lại đang ở thành phố M bị lệ quỷ chiếm cứ, họ cũng không chắc mình có thể tha theo cục nợ này mà lẳng lặng lén vào hay không.
Thả không được mà giết thì tiếc.
Người này gần như đã chết trong tay họ.
Vậy nên họ định mang Cục trưởng Tổng cục về thành phố Cục quản lí ở tạm, trước tiên giấu ông ta ở đâu đó gần thành phố M, sau đó sẽ tìm cơ hội liên lạc với ACE ở thành phố M.
Nhưng trước khi họ kịp tiến vào thành phố, bức tường mây đã dâng lên sau lưng họ, phong tỏa toàn bộ thành phố.
Họ biết chuyện gì sẽ xảy ra sau đó, nhưng đành bó tay không làm được gì.
BLAST lo lắng nhíu mày:
“Phải làm sao đây?”
Nghe thấy tiếng thét thảm thiết phát ra từ tường mây, cậu ta cảm thấy trong lòng như có lửa đốt.
Trần Thanh Dã nghiến răng, thả A Trường ra ngoài: “Đành liều một phen thôi, trong thành phố còn nhiều dân cư như vậy, không thể cứ để họ chết thế được.
”
Tuy nhiên, sau khi A Trường hóa lớn lại không phá tường theo lệnh của chủ nhân mà quay đầu ra sau, rít lên đe dọa về một hướng khác.
Cả hai giật mình quay lại nhìn ra sau.
Chỉ thấy sau lưng họ xuất hiện một tên quỷ ảnh thân hình nhỏ dài, mặt mũi mờ ảo đang lơ lửng, hơi thở trên người nó cực kì mạnh mẽ, có thể thấy là một tên lệ quỷ cấp cao vô cùng lớn mạnh.
…Rất khó giải quyết.
Suy nghĩ này cùng lúc xẹt qua trong đầu BLAST và Trần Thanh Dã.
Cục trưởng Tổng cục dưới chân họ “ư ư” kêu lên, sau đó uốn éo nhích về phía con quỷ nọ.
Tệ thật!
BLAST nghiến răng, hung hăng lao đến tấn công quỷ ảnh… nếu đối phương đã thấy Cục trưởng Tổng cục nằm trong tay họ, vậy thì nhất định phải giết được tên quỷ này trước khi nó kịp báo tin cho Mẹ, nếu không hậu quả sẽ khó mà tưởng tượng nổi.
Nhưng quỷ ảnh lại như chợt bừng tỉnh, nói: “A a! Hai ngươi!”
Đòn tấn công của BLAST khựng lại.
Quỷ ảnh: “Các người chính là thuộc hạ của Diệp… ACE đúng không?”
Thuộc hạ cái đầu mày á!
Chân mày BLAST nảy lên, cậu ta nghiến răng kèn kẹt.
Nhưng Trần Thanh Dã đã bước tới, anh ta đẩy gọng kính, cẩn thận hỏi: “Ngươi là?”
“Ta là thuộc hạ của Vương!” Mi nhiệt tình nói: “Các ngươi chuẩn bị tìm Diệp… ACE đúng không? Đi đi đi, ta cũng đang chuẩn bị đi truyền lời giúp Vương đây.
”
Vừa nói nó vừa bay về phía trước.
Cơ bắp của BLAST căng ra theo bản năng, nhưng đối phương lại lại lướt thẳng qua người cậu ta, vén một mảng tường mây lên rồi nhiệt tình nói: “Các ngươi cứ đi theo ta là được!”
Trần Thanh Dã và BLAST nhìn nhau.
Họ tóm lấy Cục trưởng Tổng cục vẫn đang giãy dụa, đi theo quỷ ảnh vào trong bức tường.
Quanh người đối phương như có một cái vòng, có thể ngăn cản mây đen tấn công.
Ba người một quỷ tiến về phía trước, xung quanh toàn là sương mù.
Trần Thanh Dã híp mắt, chậm rãi hỏi:
“Đúng rồi, sao ngươi lại gọi ACE là Diệp? Không phải phân biệt cấp bậc giữa lệ quỷ các ngươi rất rõ ràng sao?”
Thân hình mờ ảo của lệ quỷ trước mặt chợt khựng lại.
Hai người phía sau giật mình, cũng vội vàng dừng bước, phòng ngừa đụng trúng người đối phương… hoặc vào người nó.
Chỉ thấy quỷ ảnh rề rà quay đầu lại, nhìn hai người sau lưng.
Như thể cuối cùng cũng tìm được chỗ trút giận, nó tức giận gào lên:
“Hắn ta là đồ lừa đảo!!!!”
Trần Thanh Dã: “…”
BLAST: “…”
Kiểu này… nghe đúng thật là người đàn ông mà họ biết rồi.
Chẳng lẽ anh ta lừa cả quỷ hả?
BLAST hả hê, nói: “Sao sao sao, kể tụi tui nghe đi?”
Mi như nhìn thấy người thân, nước mắt lưng tròng: “Hắn… hắn lừa dối tình cảm của ta!”
Trần Thanh Dã: “?”
BLAST: “?”
Không đúng… có gì đó không đúng.
Dường như lúc này Mi mới ý nhận ra câu vừa rồi mình nói còn có nghĩa khác: “Không không, ta nói vậy cũng không đúng lắm…”
Hai người còn chưa kịp thở phào đã nghe con quỷ ảnh trước mặt giải thích:
“Thật ra hắn lừa gạt tình cảm của Vương chúng ta…”
Trần Thanh Dã: “???”
BLAST: “?????”
Ừm????
———————
Tác giả:
Diệp Ca: Thà rằng mày đừng có giải thích.
Bị ép come out.