Sau Khi Người Chồng Cặn Bã Trọng Sinh

chương 28: kết cục (thượng)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Cố Tuế Tuế đã xác định rõ sẽ không sẵn lòng hoà giải. Chỉ qua nửa tháng, công ty của Đàm Phong đã ra thông báo báo cáo kiểm tra của Đàm Phong.

Phần báo cáo này được gọi là hoàng kim (đỉnh cao) của truyền thông. Nếu Cố Tuế Tuế là một người lạ nào đó, đọc được một phần báo cáo này rồi, đều cảm thấy Đàm Phong cũng rất đáng thương.

Bên trong được ghi chép lại chi tiết về trạng thái tinh thần bất ổn của Đàm Phong.

Sự tình của Bạch Yên, công ty cũng đã đưa ra giải thích rõ ràng. Vả lại không phải Đàm Phong hãm hại Bạch Yên hay hủy hoại Bạch Yên, mà là tinh thần Đàm Phong không bình thường, phát hiện không thể mang đến hạnh phúc cho người trong lòng mình, chủ động rời đi.

Sự việc của Cố Tuế Tuế, công ty hoàn toàn không nói đến. Hắn ta sẽ không đề cập đến, hẳn là đội ngũ luật sư của bọn họ đã chuẩn bị biện hộ theo chiều hướng vô tội. Đương nhiên sẽ không nhắc tới chuyện này.

Vì để chứng minh tinh thần Đàm Phong không được bình thường trong khoảng thời gian quen biết Bạch Yên, đã tung ra một đoạn video lúc Đàm Phong gặp bác sĩ tâm lý.

Phần đầu trong video chỉ là trò chuyện nhẹ nhàng. Bỗng nhiên nói đến vấn đề của trẻ con, đột nhiên Đàm Phong cứ như là bị điên cũng như từ chối giao tiếp với bác sĩ tâm lý, rồi lại không ngừng nói gì đó.

Bệnh trạng của người trong đoạn video lại điên cuồng cố chấp, thật sự không giống với những việc mà người bình thường sẽ làm ra.

Đàm Phong trong video trẻ hơn hiện tại vài tuổi, ngoại hình không tồi, đặc biệt là mặc bộ âu phục, cà vạt kéo lỏng, cộng với khí chất nguy hiểm của bệnh trạng lại điên cuồng. Vậy mà lại còn giúp cho cổ phiếu của công ty Đàm Phong tăng giá.

Cố Tuế Tuế chỉ nhìn thấy trên mạng dư luận lại một lần nữa đổi chiều thì cảm thấy hơi đau đầu.

Một người bình thường như cô, thật sự là không có cái nghị lực đó để liều mạng đến cùng với cái bệnh thần kinh này. Mà liều mạng đến cùng đoán chừng cũng vô dụng. Chung quy pháp luật không phải là phán xét của cư dân mạng, không phải vô tội thì là tử hình. Theo như bằng chứng hiện tại của bọn cô, xác suất vô tội đúng là khá lớn, cũng có khả năng sẽ là thời hạn dưới ba năm tù giam. Tính đến khả năng phía sau là đặc biệt thấp.

Cố Tuế Tuế cũng đoán không sai, đội ngũ luật sư của Đàm Phong cung cấp toàn bộ chứng cứ, đã chứng minh thời điểm Đàm Phong hạn chế quyền tự do cá nhân của Cố Tuế Tuế đã gặp phải trở ngại tinh thần nghiêm trọng, mất khả năng phân biệt rõ giữa hiện thực với ảo giác, coi Cố Tuế Tuế giống như là vợ của mình. Tình trạng như vậy đã tiếp diễn trong vài năm. Trước đó Đàm Phong vẫn luôn chấp nhận điều trị, sau này việc điều trị bị gián đoạn, đã khiến cho chuyện này xảy ra.

"Kiếp trước mắt của em thật sự không tốt tí nào. Mặc dù chuyện sống lại không đáng tin lắm, nhưng Đàm Phong lấy chuyện này ra để trốn tránh pháp luật thì đúng thật là vô liêm sỉ." Khi Cố Tuế Tuế nhận được tin tức, ngay cả khi đã chuẩn bị tâm lý rồi, trong lòng Cố Tuế Tuế vẫn cảm thấy cực kỳ tức giận.

Hiện tại cô đã chuyển nhà cùng Việt Kình, chuyển đến sống tại nhà của Việt Kình.

Gần đây Việt Kình rất bận rộn, căn bản không bàn luận về sự việc của Đàm Phong với Cố Tuế Tuế.

Việt Kình an ủi mà xoa xoa Cố Tuế Tuế: "Sau này hắn ta sẽ hối hận vì trốn tránh."

Ở trong căn phòng ấm áp, cô cứ vậy mà nhìn người trước mắt. Trong thân thể anh giống như cất giấu một thứ gì đó cực kỳ hấp dẫn, bên trong mang theo một loại cảm giác an toàn rất đặc biệt. Cố Tuế Tuế nhìn đến mức lửa giận trong lòng đều tan biến hết, trong trái tim lại một lần nữa dâng lên một dòng nước ấm. Giống như...giống như vì khung cảnh này, cô đã đợi rất lâu.

Cố Tuế Tuế hơi mê mẩn, sờ sờ cái mũi, nói: "Bỏ đi, em không muốn để lãng phí thời gian quý báu của mình với cái bệnh thần kinh này. Chúng ta vẫn tốt là được rồi."

Kết quả cuối cùng đã được đưa ra. Bởi vì tinh thần của Đàm Phong có vấn đề nên được phán vô tội, nhưng yêu cầu cần phải bồi thường tổn thất tinh thần cho Cố Tuế Tuế.

"Cố tiểu thư, anh Đàm sẽ tiếp tục chấp nhận điều trị. Anh Đàm đây muốn tự mình xin lỗi với cô trước khi đi." Đội ngũ luật sư bên Đàm Phong lại liên hệ với Cố Tuế Tuế một lần nữa.

"Cút." Cố Tuế Tuế thật sự không hề hài lòng. Bởi vì chuyện này, thời gian chờ đợi dài tới nửa năm như vậy mà lại nhận được một kết quả thế này. Ngược lại cô cũng không cảm thấy pháp luật không đúng. Suy cho cùng chuyện Đàm Phong sống lại này thật sự không có cách nào để mà dựa trên pháp luật phán định không phải bệnh tâm thần.

Trái lại là Việt Kình, từ đầu đến cuối Việt Kình luôn đứng bên cạnh Cố Tuế Tuế. Mà phản ứng của anh với toàn bộ chuyện này, cực kỳ thành thục. Bất kể là sự khiêu khích của bọn Đàm Phong. Bọn họ lợi dụng những việc kỳ lạ về sự sống lại của Đàm Phong như công cụ để tẩy trắng. Vẫn là kết quả cuối cùng này, biểu hiện của Việt Kình cực kỳ chín chắn, chú ý cuộc sông của mình, không so đo với kẻ tâm thần.

Công ty Việt Kình càng ngày càng bận rộn. Rất nhiều lúc, nửa đêm Cố Tuế Tuế tỉnh lại, phát hiện vậy mà Việt Kình lại ở trong phòng sách gõ máy tính.

Kỳ thực Cố Tuế Tuế vẫn chưa hiểu lắm. Trước đây Việt Kình luôn không quá để tâm đến sự nghiệp, sao bây giờ lại liều như vậy. Nhưng cô cũng tôn trọng. Chung quy người trẻ tuổi, đột nhiên đánh thức được một tinh thần chiến đấu, cũng là một chuyện hết sức bình thường.

Cố Tuế Tuế tiếp tục bận rộn thêm, không còn để mắt đến Đàm Phong một chút nào nữa.

Việc này mà nói tiếp thì cũng không khó. Suy cho cùng vốn dĩ Đàm Phong đã không còn tồn tại trong phạm vi cuộc sống của cô nữa. Cố Tuế Tuế nói không để ý tới Đàm Phongg thì sẽ không để ý tới Đàm Phong.

Đôi khi, yêu một người nào đó, đã đủ để sử dụng hết tất cả mọi sự chú ý rồi.

Trong một viện điều dưỡng không rõ tên, người đàn ông gầy đến tiêu điều xơ xác yên tĩnh ngồi trong căn phòng bệnh nhỏ bé. Khi hắn nhìn thấy một chàng trai xuất hiện ở cửa, trong ánh mắt cũng không chứa quá nhiều kinh ngạc.

Trước đó hắn đã nhắc nhở với đội ngũ luật sư, để cho bọn họ nhất định phải chú ý đến phương hướng của Việt Kình. Điều kỳ lạ là, suốt cả buổi kiện, Việt Kình không làm gì cả. Anh không làm gì cả.

Lúc đó, hắn chỉ cảm thấy Việt Kình có gì đó không ổn, nhưng mà đoàn đội của hắn ta cũng không để tâm. Chẳng qua Việtt Kình chỉ là một người trẻ tuổi mới bước ra ngoài xã hội. Cho dù anh có tài năng trong lĩnh vực máy tính đi chăng nữa, cũng không cõ nghĩa là anh có thể làm bất cứ chuyện gì.

Nói tóm lại vẫn chỉ là một người trẻ tuổi. Không đủ tư cách.

Nhưng rất nhanh, bởi vì cái nhận thức này mà đoàn đội đã phải trả giá đắt. Sau khi công ty của Việt Kình đưa ra thị trường, đã nhanh chóng chiếm trước được thị trường của bọn họ.

Còn hắn thì bị nhốt trong bệnh viện tâm thần không có cách nào thoát ra được. Vốn dĩ chỉ chuẩn bị sống trong bệnh viện tâm thần nửa năm, sau đó có giấy chứng minh của bác sĩ thì có thể xuất viện.

Đối với một người như hắn ta thế này kể ra sống trong bệnh viện tâm thần sáu tháng cũng không quá khó chịu. Bởi vì ngay từ đầu, ngoại trừ việc hắn không thể ra khỏi cái bệnh viện tâm thần này, các loại tự do khác đều có, vẫn luôn nắm giữ quyền hành của công ty.

Nhưng không lâu sau đó, đoàn đội của hắn ta đã bị tan rã, bác sĩ điều trị chính của hắn đã bị thay đổi. Tình hình bắt đầu càng này càng đổ vỡ.

Đàm Phong nhìn chàng trai lạnh nhạt đứng cách đó hai mét. Hắn biết, tất cả mọi chuyện này đều là người này làm ra.

"Tuế Tuế có biết cậu đã làm những chuyện này không?" Đàm Phong nhìn vào người kia, hắn hiểu rõ đối phương đã rới tìm mình rồi, vậy chắc chắn là có việc.

Chàng trai đó chỉ thoáng liếc nhìn hắn ta, nói: "Nếu như tôi là anh, tôi khá quan tâm rằng, đến khi nào mới có thể ra ngoài."

Đàm Phong bị lời này làm cho hơi nghẹn lại. Mấy ngày nay đúng thật là không hề dễ chịu. Hắn bị đối đãi giống như đã trở thành bệnh nhân tâm thần thật sự, thậm chí còn tịch thu hết những đồ vật sắc nhọn bên cạnh hắn ta. Kiểm soát mọi thứ của anh ta cực kỳ chặt chẽ.

"Vậy cậu tới đây để làm gì? Tìm tôi để hỏi về sự việc của kiếp trước, hay là tìm tôi để dò hỏi về chuyện sống lại?"

Trong chớp nhoáng đột nhiên Đàm Phong nghĩ tới một chuyện

"Cậu đã nhớ ra sự việc kiếp trước rồi? Chắc chắn là vậy! Nếu không thì trong một thời gian ngắn như vậy mà cậu có thể—"

Đàm Phong còn chưa nói xong, ánh mắt của Việt Kình càng ngày càng ôn hoà. Ôn hoà như thế này khiến cho Đàm Phong không thể nói tiếp được nữa.

Việt Kình cũng nhìn tên bệnh thần kinh này, cơn nóng giận trong đáy lòng anh đã dần lắng xuống. Anh không có mục đích gì hết. Chỉ là hôm nay Cố Tuế Tuế đã đồng ý với lời cầu hôn của anh. Anh hồi tưởng lại sự việc một chút, về cái gọi là sự việc của kiếp trước. Vậy nên đã tới đây nhìn người quen từ kiếp trước này một lát.

Việt Kình nhìn thoáng qua người quen kiếp trước, mở miệng nói: "Anh luôn nói rằng tôi thân là giáo mà không nghiêm túc dạy bảo anh. Bây giờ, dạy anh một chút: Sau này đừng từ chối pháp luật nữa."

"Đôi khi pháp luật bảo vệ những người như anh đấy."

Pháp luật nói theo những ý nghĩa nào đó, không phải là bảo vệ người tốt, mà là những người đã phạm phải sai lầm.

Bởi nếu không có pháp luật, chờ đợi sự trả thù của bọn họ là cân nhắc mức hình phạt của chính các nạn nhân.

Sau khi Việt Kình bước ra ngoài, Đàm Phong ở trong phòng bệnh mới dần phản ứng lại. Lúc này anh ta đã phải ứng lại, điên cuồng đập cửa: "Việt Kình!!!! Cậu thật sự nhớ lại hết rồi!"

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio