Khi Ôn Bạch nhận được cuộc điện thoại của Phương Nhạc Minh đã là một tuần sau, hôm đó cậu vừa đốt xong cho hồn tranh một nén nhang thì Phương Nhạc Minh gọi đến.
“Một nơi như thế, cho dù là thật sự có tà túy lạc vào đi chăng nữa thì rất nhanh cũng sẽ bị địa khí gây thương tổn, không còn đủ mạnh để mà vướng tay vướng chân, sư phụ tính thử một quẻ, xác định tà túy nằm ở vị trí góc đông nam của làng, đã là nỏ mạnh hết đà, khí tức yếu ớt nên phái sư thúc của tôi đi.”
Lâm Khâu ngạc nhiên, chậm mất nửa nhịp: “Hả?”
Câu đầu tiên chính là: “Tiểu Bạch, cậu lại lên hotsearch! Còn lên một lúc tận ba cái!”
[Nhất định không được để các bậc phụ huynh nhìn thấy tin tức này.]
Trong giới yêu thích tranh, thanh danh của Trịnh Bác Xương không tính là nhỏ, sau câu trả lời của ông ta, dư luận lập tức nhấc lên một trận sôi trào.
Bởi vì ngữ điệu của đối phương quá nhanh quá mãnh liệt, đến nỗi Ôn Bạch nhất thời hoang mang, không hiểu rốt cuộc là đang nói cái gì, cậu hỏi ngược lại Phương Nhạc Minh: “Hả?”
Từ lúc được Phương Nhạc Minh thông báo, suốt mấy tiếng sau đó, điện thoại di động của Ôn Bạch chưa bao giờ được ở trong trạng thái yên lặng, thậm chí còn kinh động đến cả hiệu trưởng hai trường, trực tiếp gọi điện thoại cho cậu hỏi thăm.
Phương Nhạc Minh càng sốt ruột: “Cậu không xem weibo à? Tổ tông của tớ ơi, phóng viên đến tận trường chúng ta rồi đây này.”
Đây là kiểu xưng hô gì vậy?
Sau đó lại bổ sung: “Nhưng tiểu quỷ kia đúng là mang được từ làng về.”
Ôn Bạch: “Phóng viên?”
Tuy rằng Chu Vĩ cũng vừa mới biết đồ vật bên trong ngọc hồ lô của Ôn Bạch là thứ gì, sau khi biết đó là linh vật của Lục Chinh nuôi cũng không hề hoài nghi thắc mắc, nhưng bên chỗ Lâm Khâu thì khác, so sánh với linh vật mà Lục Chinh nuôi, Chu Vĩ cảm thấy “tiểu quỷ” trong miệng cậu ta chắc chắn không giống vậy.
Chu Vĩ một mực cảm thấy cái người tên Lâm Khâu này đã siêu thoát rồi, trên cõi đời này không còn gì có thể ảnh hưởng tới vị đạo trưởng này nữa.
“Không đúng lắm, chẳng phải cậu nói ngôi làng đó địa khí dồi dào, tà túy lạc vào cũng sẽ bị lột mất một lớp da sao? Tại sao lại tồn tại tiểu quỷ được?” Chu Vĩ nói thẳng.
“Đúng vậy, phóng viên.” Phương Nhạc Minh nói, “Chắc bọn họ sẽ tìm thấy phòng trọ của cậu nhanh thôi.”
Lâm Khâu: “Chu thiện nam đã từng gặp sư thúc của tôi rồi à?”
Nhìn phần dưới cùng của bài đăng đạt tới con số + màu đỏ, Ôn Bạch khựng lại, sau đó cẩn thận từng ly từng tí thử bấm vào…
Từ sau khi trúng thưởng nhấc lên một trận bão táp trên mạng, Ôn Bạch gần như không còn mở weibo ra nữa, may mà ngày thường cậu cũng ít có thói quen lướt dạo trên mạng xã hội. Sau khi nhận thưởng, mỗi ngày đều là bao nhiêu tin nhắn ập đến, cực kỳ phiền phức, vì vậy cậu dứt khoát tắt phần thông báo luôn.
Vì cậu nhìn thấy không ít người gọi cậu là Ôn đại sư, còn chụp hình bát đũa chén đĩa trong nhà ra hỏi đây có phải là đồ cổ không.
Lần này, Ôn Bạch không ngắt điện thoại ngay mà thoát khỏi giao diện trò chuyện, bấm vào weibo. Cậu lướt từ đầu đến cuối một lượt mới hiểu “lên một lúc ba cái” của Phương Nhạc Minh là có ý gì.
Vừa khéo, lúc công bố phát hiện cũng đúng là lúc chính phủ tổ chức phần mở đầu cho đại hội thư họa toàn quốc diễn ra ba năm một lần, phát hiện mới về những tác phẩm hội họa của Chu Phù như được thổi thêm gió đông, được những người trẻ tuổi yêu thích mỹ thuật ra sức tuyên truyền, cực kỳ ăn nhịp với nhau như đại bác lần lượt nã đạn, cùng nhau đưa tin tức “giáo sư Lý Hiến của đại học Nam Thành” lên hotsearch.
Nguyên nhân chính là vì bức Trẻ Con Dắt Trâu kia.
Lúc đi từ miếu thành hoàng ra, kỳ thực Lâm Khâu đã biết được thêm một chuyện từ Chu Vĩ, biết Ôn tiên trưởng chẳng phải là người tu hành gì cả, cũng chưa từng tu luyện qua đạo pháp nào.
Chuyện xảy ra vào tuần trước, lúc đó Ôn Bạch đã đến nhà Trịnh Bác Xương thăm hỏi, để tiện làm việc hơn, cậu đã mượn danh nghĩa của giáo sư Lý.
Lâm Khâu: “Ừm.”
Thân phận “nhân viên của âm ty” của cậu nhất định không được để thầy giáo biết, cho nên sau khi giải quyết xong chuyện kia, Ôn Bạch đã gửi một tin nhắn cho Trịnh Bác Xương, dặn dò chuyện “trừ tà” không được tiết lộ ra bên ngoài cho bất kỳ ai hay.
Cũng không phải là bọn họ có dị nghị gì với chuyện tặng tranh, tuy bức Trẻ Con Dắt Trâu có giá trị không nhỏ nhưng ở trong giới của bọn họ, tặng tranh vẫn là một phương thức giao hữu rất thường dùng.
Trịnh Bác Xương cũng hiểu hẳn là có quy định ngầm nào đó, liên tục gật đầu đồng ý.
Và “Ôn Bạch” lại xuất hiện, vượt qua dự kiến của tất cả mọi người.
“Ừm.” Lâm Khâu xác định lại, “Thành hoàng là quan địa phương, gặp chuyện quan trọng nào đó cần phải truyền đạt xuống âm ty hoặc tấu lên trời thì sẽ đốt hương này. Hương này cũng có tác dụng an hồn dưỡng phách.”
Nhưng chuyện nhà họ Trịnh bỏ tranh, trong giới thượng lưu ở Nam Thành cũng đủ gây nên động tĩnh không nhỏ, đặc biệt là trước đó Trịnh Bác Xương còn phát đi rất nhiều thiệp mời mời tham gia triển lãm.
Ôn Bạch: “…”
Đúng là rất dí dỏm.
Tuy Trịnh Bác Xương không thông báo công khai nhưng tin tức “tranh đã tìm được” vẫn bị truyền ra ngoài.
Một giây sau, Ôn Bạch nói tiếp: “Và cũng không phải là tiểu quỷ.”
Rồi không biết ở giai đoạn nào đã xảy ra sai sót, một truyền mười mười truyền trăm, không hiểu sao lại từ “đã tìm được tranh” biến thành “tranh không bị mất”, sau đó lại biến thành “đã tặng tranh”.
“Đúng vậy, phóng viên.” Phương Nhạc Minh nói, “Chắc bọn họ sẽ tìm thấy phòng trọ của cậu nhanh thôi.”
“Không phải ông ấy sợ sư phụ tôi nên mới trả về mà là sợ chết, ông ấy không dám.”
Ma xui quỷ khiến, đáp án cuối cùng thế mà lại trúng phóc.
“Năm năm trước, đạo quán chúng tôi nhận một công việc, là nhờ vả của sư trụ trì chùa Trạch Nghiệp, giúp một ngôi làng loại trừ thủy quỷ.” Lâm Khâu bắt đầu kể.
Quá nhiều người đặt câu hỏi, sợ lại tiếp tục bị đồn thổi lung tung thêm nữa, Trịnh Bác Xương quyết định gật đầu, nói tranh bị mất là thật, tặng người khác cũng là thật, nhưng không nói ra danh tính người kia là ai.
Ôn Bạch và Chu Vĩ cùng nhau quay sang nhìn cậu ta.
“Bởi vì không lâu sau đó, mạch nước đã dần dần khôi phục.”
“Vậy tại sao đối phó với một tà túy yếu ớt lại phải sư thúc cậu ra tay? Tùy tiện phái dăm ba đệ tử đi không được à?”
Hỏi thêm thế nào cũng chỉ đáp một câu “là một đại sư am hiểu hội họa chân chính”.
Đây là lần đầu tiên Chu Vĩ nhìn thấy Lâm Khâu vất vả đè nén một điều gì đó như vậy.
Ôn Bạch mặt không đổi sắc nói dối: “Không phải, tranh này là giả, hàng nhái thôi.”
Trong giới yêu thích tranh, thanh danh của Trịnh Bác Xương không tính là nhỏ, sau câu trả lời của ông ta, dư luận lập tức nhấc lên một trận sôi trào.
Quá nhiều người đặt câu hỏi, sợ lại tiếp tục bị đồn thổi lung tung thêm nữa, Trịnh Bác Xương quyết định gật đầu, nói tranh bị mất là thật, tặng người khác cũng là thật, nhưng không nói ra danh tính người kia là ai.
Cũng không phải là bọn họ có dị nghị gì với chuyện tặng tranh, tuy bức Trẻ Con Dắt Trâu có giá trị không nhỏ nhưng ở trong giới của bọn họ, tặng tranh vẫn là một phương thức giao hữu rất thường dùng.
Ôn Bạch nở nụ cười.
Lâm Khâu lắc đầu: “Đều không phải.”
Ôn Bạch vỗ vào gáy Chu Vĩ một phát: “Cậu nghĩ gì thế!?”
Nhất thời hứng lên, tặng đi một bức danh họa, ân tình phong nhã kiểu này cũng không phải là không có.
“Tu vi của sư thúc tăng quá mạnh, hơn nữa sư phụ tôi rất nhanh cũng đã phát hiện tu vi của sư thúc hơi bất ổn, có lúc chính ông ấy cũng không thể khống chế được, giống như lần đó đánh tà túy kia hồn phi phách tán, rõ ràng là sư thúc có thể bắt nó lại mang về, bởi vì tà túy đó cũng chưa thực sự hại người, đánh nó hồn phi phách tán lại thành tổn hại đến công đức.”
Phất tay một cái, tặng đi bức tranh trị giá hơn trăm vạn, chắc chắn tiếng tăm của người nhận cũng không phải dạng vừa.
Chu Vĩ: “…”
Chưa kể mặt mày Trịnh Bác Xương còn tươi tắn rạng rỡ, tuyệt đối không giống với thái độ giấu giếm tung tin giả hay tiếc nuối vì cho đi một bức danh họa, bởi vậy, tất cả mọi người càng thêm tò mò về vị “đại sư” kia.
[Mấy người có xem video phỏng vấn đó không? Giáo sư Lý nhấn mạnh “bạn học Ôn Bạch nhiệt tình” mấy lần, nói cậu ấy cố ý viết một bức thư nặc danh, kết quả bởi vì phong cách báo cáo cá nhân quá đặc trưng nên thất bại, trong đầu tôi tưởng tượng ra được biểu cảm của “bạn học nhiệt tình” kia luôn đó.]
Một người thoạt nhìn ôn nhuận hiền lành nhưng lại có thể “kiềm chế được” Lục tiền bối.
Lúc Trịnh Bác Xương nói chuyện này cho Ôn Bạch biết, cậu cũng không có phản ứng gì quá lớn, vì cậu đang bận xử lý chuyện của hồn tranh.
Lại là đại học Nam Thành, lại là Ôn Bạch.
“Không hiểu sao tớ thấy câu này rất kỳ lạ.” Chu Vĩ nhỏ giọng nhắc nhở.
Lục Chinh đưa cho cậu ba nén hương, không nói từ đâu mà có, chỉ nói đây là hương bách tính, bảo cậu mỗi tuần đốt một cây là được, qua ba tuần là đủ dùng cho một trăm ngày rồi.
Chủ đề lại quay về ngôi làng đó, trái tim của hai người vô thức đập nhanh hơn.
“Khoan đã!” Nghe đến đó, Chu Vĩ lên tiếng cắt ngang: “Sư thúc của cậu? Sư thúc có cùng thế hệ với sư phụ cậu không?”
Cậu ta vốn nghĩ, trộm linh vật trời sinh đất dưỡng ở làng người ta mang về ăn đã đủ vô nhân tính lắm rồi, không ngờ lại còn có chuyện khác vô nhân tính hơn.
Ôn Bạch không ngờ còn có đồ vật giúp rút ngắn thời gian như thế này, lập tức đốt cho hồn tranh một cây.
Phương Nhạc Minh càng sốt ruột: “Cậu không xem weibo à? Tổ tông của tớ ơi, phóng viên đến tận trường chúng ta rồi đây này.”
Trong lúc mọi người ngầm thừa nhận thành quả này thuộc về giáo sư Lý Hiến thì trong một cuộc phỏng vấn, giáo sư Lý nở nụ cười nói: “Người chính thức đưa ra phát hiện là tôi.”
Hồn tranh lâu rồi không được ăn nhang khói, nhất thời không kiểm soát được, sau khi ăn no linh lực thừa thãi không có chỗ dùng, để tiêu cơm, nó lại quét một tia ánh sáng trắng cuốn Ôn Bạch vào trong tranh.
Lục Chinh nói năm giác quan của Lâm Khâu vượt trội, cho nên ngay từ đầu đứng ra nói giúp bọn họ cũng là vì Lâm Khâu đã cảm nhận được gì đó.
Bọn họ đều biết giáo sư Lý Hiến là một trong những học giả có nhiều nghiên cứu quan trọng nhất trong nước, là cái tên được bảo chứng chất lượng, đặc biệt đối với Phá Lư tiên sinh, từng phát biểu không dưới mười bài báo cáo học thuật chuyên nghiệp, trong đó còn có cả một ít nội dung được đưa vào sách giáo khoa, cho nên khi giáo sư công bố phát hiện mới này, tuy mọi người thấy “bất ngờ” nhưng cũng là “hợp tình hợp lý”.
Lặp đi lặp lại thường xuyên như vậy mấy lần, Ôn Bạch đã thành quen, cậu có thể mặt không đổi sắc thả đèn sen nhỏ ra cho nó đi chơi với mục đồng.
Một câu nói của Ôn Bạch làm cho ánh mắt của Lâm Khâu lập tức sáng bừng lên.
Khi Ôn Bạch nhận được cuộc điện thoại của Phương Nhạc Minh đã là một tuần sau, hôm đó cậu vừa đốt xong cho hồn tranh một nén nhang thì Phương Nhạc Minh gọi đến.
Mục đích của cậu ta rất rõ ràng, là tới cầu xin trợ giúp.
Hồn tranh được nếm vị ngon ngọt, thỉnh thoảng lại bắt Ôn Bạch vào tán gẫu với nó.
Lâm Khâu gật đầu.
Làm đứt toàn bộ địa khí và mạch nước của làng người ta, đối với một ngôi làng nhỏ sống tự cung tự cấp mà nói, chẳng khác nào tai ương giáng xuống ngập đầu.
Trò chuyện một thời gian, nói được không ít chuyện.
Sự kiện “chia sẻ bài đăng và trúng thưởng” cũng thuận tiện được nhắc lại.
Hồn tranh nói cho Ôn Bạch biết, Phá Lư tiên sinh khi vẽ tranh rất ít khi ký tên, không phải là vì ngại phiền phức nên không thích ký mà là vì ông ấy không hài lòng với bức tranh đó, còn nếu vẽ hài lòng thì sẽ ký một chữ ký ẩn.
Lúc đứng ở cửa Chu Vĩ không cảm nhận được gì, đến khi bước vào huyền quan lập tức ngửi thấy một mùi thơm cực kỳ quen thuộc, cậu ta theo phản xạ quay qua quay lại tìm kiếm nơi xuất phát mùi hương, Ôn Bạch giật mình nhớ ra, thầm kêu trong lòng không hay rồi.
Ngoại trừ bức Trẻ Con Dắt Trâu này thì còn có hai bức nữa là Chơi Xuân và Trẻ Con Câu Cá cũng có chữ ký ẩn.
Nằm xuống chưa được bao lâu thì chuông cửa vang lên.
Sợ Ôn Bạch không tin, hồn tranh cố ý biến ra hình ảnh của mấy bức tranh kia, đặt từng cái xuống trước mặt Ôn Bạch.
[Đây thật sự là người à? Tôi hoài nghi cậu ấy có ba bộ não.]
“Nhưng lúc đó ông ấy không thể khống chế được tu vi của mình, thoạt nhìn có vẻ ra tay cứu giúp đúng lúc nhưng thực tế thì lại là thất bại.”
Lâm Khâu đáp: “Bởi vì vật kia là thứ trời sinh đất dưỡng, hình thành và lớn lên trong ngôi làng đó.”
“Sợ là tiên sinh đã có hiểu lầm gì đó với dạng chữ ký ẩn.” Ôn Bạch rút ra kết luận.
Lâm Khâu lắc đầu: “Không phải tôi.” Tiếp đó hít sâu một hơi: “Là sư thúc của tôi.”
Ôn Bạch nhăn mày.
Cũng không thể trách tại sao hậu thế không nghiên cứu được ra, mặc dù hồn tranh đã nói trước cho cậu biết nhưng cậu nhìn suốt nửa ngày vẫn không phát hiện.
Lâm Khâu: “Trên người sư thúc tôi xác thực không có nghiệp mệnh.”
Hồn tranh tự hào nói: “Tiên sinh luôn rất dí dỏm.”
“Ngài cũng nuôi tiểu quỷ đúng không?”
Chu Vĩ: “Trước khi tới nhà tôi Lâm đo trưởng còn ghé qua miếu thành hoàng nữa sao?”
Ôn Bạch nở nụ cười.
Chu Vĩ: “Tính ra cái gì?”
Ôn Bạch cũng hiểu rõ tại sao Lâm Khâu lại muốn tới đây tìm cậu, bởi vì cậu ta đã được chứng kiến bản lĩnh của Lục Chinh ở nhà của Trịnh Bác Xương.
Đúng là rất dí dỏm.
“Thứ này nếu dùng không cẩn thận sẽ bị phản phệ, Chính Thiên Quán các người không thể không biết đạo lý này!”
Chu Vĩ: “…”
Ghi chữ ký ẩn một cách xảo diệu khó nhìn như vậy, khẳng định là đã hao phí không ít tâm tư.
Tay bưng cốc của Lâm Khâu run rẩy, cũng không phải cậu ta khó hiểu tại sao Ôn Bạch lại đoán ra được, dù gì việc này cũng chẳng quá khó đoán, chỉ là có một cảm giác thông thấu không thể giải thích được từ trên người Ôn Bạch.
Cậu luôn cảm thấy nếu như chỉ là trộm đi một “tiểu quỷ” đơn giản thì Lâm Khâu sẽ không đến mức căng thẳng như vậy, bởi vì đằng sau Lâm Khâu là toàn bộ Chính Thiên Quán.
Sau khi thảo luận vài lần với hồn tranh, Ôn Bạch quyết định nói chuyện này cho giáo sư Lý.
“Lá gan của sư thúc cậu cũng lớn quá rồi.” Chu Vĩ cảm thán.
Thứ nhất là bởi vì giới học thuật vẫn còn tồn tại rất nhiều câu hỏi đối với các tác phẩm hội họa của Chu Phù, tư liệu tìm được quá ít, phát hiện này có thể là đầu mối giúp bọn họ tìm tòi được nhiều hơn, cũng giúp hậu thế hiểu về Chu Phù hơn.
Bởi vì bức Trẻ Con Dắt Trâu đang nằm trong tay cậu, trước khi hồn tranh hoàn toàn khôi phục linh lực bình thường, cậu không dám đưa nó đi, sợ lại xảy ra tình trạng xuất hiện “những con chữ buồn nôn”, vì vậy Ôn Bạch cố ý tránh bức Trẻ Con Dắt Trâu, chọn hai bức tranh khác.
Thứ hai là thành toàn cho tâm nguyện của hồn tranh.
Nhưng dù sao đối với những nghiên cứu của giới học thuật, cậu không phải là một học giả chuyên nghiệp, tóm lại là rất không hợp lý nếu nói thẳng ra, sau mấy ngày suy nghĩ, Ôn Bạch quyết định gửi đi một bức thư nặc danh.
Suy nghĩ khoảng năm giây, Chu Vĩ vỗ tay một cái: “Đúng rồi! Lần trước ông nội đắp cho tớ cái kia, hình như chính là cái này.”
[Sở hữu một bộ não xuất chúng thì thôi đi, còn kèm theo cả một khuôn mặt của người nổi tiếng. Sở hữu một khuôn mặt của người nổi tiếng thì thôi đi, còn kèm theo một đôi tay âu hoàng thơm lừng, mịa!]
Bởi vì bức Trẻ Con Dắt Trâu đang nằm trong tay cậu, trước khi hồn tranh hoàn toàn khôi phục linh lực bình thường, cậu không dám đưa nó đi, sợ lại xảy ra tình trạng xuất hiện “những con chữ buồn nôn”, vì vậy Ôn Bạch cố ý tránh bức Trẻ Con Dắt Trâu, chọn hai bức tranh khác.
Lâm Khâu: “???”
Đúng như dự đoán, hai ngày sau khi gửi bức thư đi, Ôn Bạch nhận được thư trả lời, sau đó, giáo sư Lý cũng chính thức công bố phát hiện này.
Trong thư cậu cũng không nói thẳng ra, chỉ nói hai bức Chơi Xuân và Câu Cá có hoa văn gì đó nhìn rất giống nhau, cậu không hiểu lắm nên muốn tham khảo ý kiến của giáo sư.
“Nếu chỉ tính dính dáng tới con người, sư…” Chu Vĩ khựng lại, bỗng cảm thấy gọi Huyền Đức là sư thúc của Lâm Khâu giống như có phần đang làm vấy bẩn Lâm Khâu, cậu ta quyết định đổi xưng hô: “Nếu chỉ tính dính dáng tới con người thì quả thực Huyền Đức đạo trưởng không hề làm gì.”
Bởi vì ngữ điệu của đối phương quá nhanh quá mãnh liệt, đến nỗi Ôn Bạch nhất thời hoang mang, không hiểu rốt cuộc là đang nói cái gì, cậu hỏi ngược lại Phương Nhạc Minh: “Hả?”
Chu Vĩ cười ha ha, nhỏ giọng nói: “Thực ra nguyên văn của ông nội tớ là “làm quan tài là một chuyện cực kỳ khó khăn vất vả, giữ được ‘bản tâm’ thì mới nhìn được cả bầu trời”. Tớ học thuộc rồi, sửa lại đôi chút, vẫn ổn mà đúng không?”
Ôn Bạch tin với năng lực của giáo sư Lý, nhất định rất nhanh thôi thầy ấy sẽ nhận ra.
Chu Vĩ: “Thế tại sao Lâm đo trưởng lại gọi cậu là Ôn tiên trưởng? Cậu và Chính Thiên Quán có quan hệ gì?”
Về phần Lâm tiểu đạo trưởng, đối phương nói bản thân đã tịch cốc, Chu Vĩ cũng tin luôn.
Đúng như dự đoán, hai ngày sau khi gửi bức thư đi, Ôn Bạch nhận được thư trả lời, sau đó, giáo sư Lý cũng chính thức công bố phát hiện này.
Sợ Ôn Bạch không tin, hồn tranh cố ý biến ra hình ảnh của mấy bức tranh kia, đặt từng cái xuống trước mặt Ôn Bạch.
Vừa khéo, lúc công bố phát hiện cũng đúng là lúc chính phủ tổ chức phần mở đầu cho đại hội thư họa toàn quốc diễn ra ba năm một lần, phát hiện mới về những tác phẩm hội họa của Chu Phù như được thổi thêm gió đông, được những người trẻ tuổi yêu thích mỹ thuật ra sức tuyên truyền, cực kỳ ăn nhịp với nhau như đại bác lần lượt nã đạn, cùng nhau đưa tin tức “giáo sư Lý Hiến của đại học Nam Thành” lên hotsearch.
Ôn Bạch: “Phóng viên?”
Nói tới đây, Chu Vĩ dừng lại, suy tư gì đó hồi lâu rồi mới nói với Lâm Khâu: “Lâm đo trưởng, đừng trách tôi lắm chuyện, tôi thật sự rất tò mò, tại sao cứ mỗi ba hoặc năm năm Chính Thiên Quán sẽ tới cửa hàng quan tài nhà tôi một chuyến vậy?”
Và “Ôn Bạch” lại xuất hiện, vượt qua dự kiến của tất cả mọi người.
Lục Chinh đưa cho cậu ba nén hương, không nói từ đâu mà có, chỉ nói đây là hương bách tính, bảo cậu mỗi tuần đốt một cây là được, qua ba tuần là đủ dùng cho một trăm ngày rồi.
Lông mày của Chu Vĩ nhăn càng sâu hơn, nhỏ giọng nói: “Tiểu Bạch, ngoại trừ làm việc ở âm ty, cậu còn làm thêm ở đạo quán nữa à!?”
Trong lúc mọi người ngầm thừa nhận thành quả này thuộc về giáo sư Lý Hiến thì trong một cuộc phỏng vấn, giáo sư Lý nở nụ cười nói: “Người chính thức đưa ra phát hiện là tôi.”
Ôn Bạch không trả lời câu hỏi, cậu chú ý tới một chữ khác, hỏi lại: “Cũng?”
“Còn người đầu tiên phát hiện ra là học trò của tôi.”
Tình hình lúc đó cũng là ký ức khá ấn tượng trong tuổi thơ của Chu Vĩ nên được cậu ta ghi nhớ rõ ràng.
(tịch cốc: một phương pháp rèn luyện sức khỏe trong Đạo giáo, không ăn cơm để tập trung tu hành)
Bốn chữ “học trò của tôi” vừa nói ra, không chỉ chính vị phóng viên đang phỏng vấn kinh ngạc mà bên phía truyền thông cũng rất kinh ngạc.
Ôn Bạch: “Làm sao vậy?”
Bọn họ đều biết giáo sư Lý Hiến là một trong những học giả có nhiều nghiên cứu quan trọng nhất trong nước, là cái tên được bảo chứng chất lượng, đặc biệt đối với Phá Lư tiên sinh, từng phát biểu không dưới mười bài báo cáo học thuật chuyên nghiệp, trong đó còn có cả một ít nội dung được đưa vào sách giáo khoa, cho nên khi giáo sư công bố phát hiện mới này, tuy mọi người thấy “bất ngờ” nhưng cũng là “hợp tình hợp lý”.
“Ông nội tôi thường nói, khi làm một chuyện dễ như ăn cháo mà thu được hiệu quả nhiều, đã nếm thử ngon ngọt, về sau sẽ rất khó quay về khổ luyện được nữa.”
Nhưng bây giờ, giáo sư Lý Hiến lại nói người đầu tiên phát hiện chính là học trò của ông. Vừa nghe biết ngay có nội tình, phóng viên nhanh nhạy bắt được, tiếp tục hỏi sâu hơn.
“Tôi thấy những đạo trưởng trong đạo quán của các cậu sống thọ lắm mà.”
Lâm Khâu: “…”
Ôn Bạch cứ vậy mà bị đưa lên hotsearch.
Tốc độ nói chuyện của Lâm Khâu khá chậm, phảng phất vài phần phong độ tri thức của người tu hành, nghe không quen sẽ thấy lê thê. Chu Vĩ sốt ruột vô cùng, vội vàng tiếp lời: “Lúc Lâm đo trưởng tới nhà tìm ông nội tớ thì tớ đang ở nhà, đúng lúc cậu cũng bị lên hotsearch, gọi điện thoại cho cậu thì đường dây báo bận, vì vậy mới chuyển sang gọi cho bọn Văn Khiêm Nhạc Minh, Lâm đo trưởng nghe thấy tên cậu nên tới hỏi.”
Sau đó, tất cả mọi người vui mừng phát hiện, mảnh ruộng dưa này hóa ra bọn họ đã từng tới ăn rồi.
Lâm Khâu: “Có tin hay không cũng không giúp được cho sư phụ tôi, sự tình đã xảy ra, trước tiên phải tìm cách cứu vãn, bù lại chỗ trống, nhất định phải giải quyết triệt để.”
Phất tay một cái, tặng đi bức tranh trị giá hơn trăm vạn, chắc chắn tiếng tăm của người nhận cũng không phải dạng vừa.
Lại là đại học Nam Thành, lại là Ôn Bạch.
Lâm Khâu tiếc nuối giãi bày: “Lúc đó tôi không biết “Ôn Bạch” trong miệng Chu thiện nam chính là ngài, mạo muội liếc thử tài khoản wechat trong điện thoại mới xác nhận.”
Sự kiện “chia sẻ bài đăng và trúng thưởng” cũng thuận tiện được nhắc lại.
Nguyên nhân chính là vì bức Trẻ Con Dắt Trâu kia.
Lâm Khâu: “…”
“Ôn tiên trưởng, thực ra có một chuyện tôi vẫn chưa nói với ngài. Ngày đó tôi đi cùng nhóm Lý đạo trưởng tới nhà Trịnh thiện nam…” Sắc mặt của Lâm Khâu vô cùng nghiêm túc, “Là sư phụ bảo tôi đi.”
Diễn biến không khó đoán, hai chữ “Ôn Bạch” như được buff thêm sức mạnh, tự mình leo thẳng lên bảng hotsearch, còn lên một lúc tận ba cái có liên quan.
Chưa tính đến tài khoản weibo chính thức của đại học Nam Thành, bình luận dưới những bài đăng của các báo đưa tin cũng trở nên hỗn loạn.
Bây giờ cậu mới có câu trả lời.
[Ôn Bạch: Không nghiên cứu tranh cổ không có bằng hệ tài chính không phải là trợ lý tốt.]
[Đây thật sự là người à? Tôi hoài nghi cậu ấy có ba bộ não.]
Lâm Khâu không nói thẳng ra nhưng Ôn Bạch và Chu Vĩ đều hiểu.
[Mấy người có xem video phỏng vấn đó không? Giáo sư Lý nhấn mạnh “bạn học Ôn Bạch nhiệt tình” mấy lần, nói cậu ấy cố ý viết một bức thư nặc danh, kết quả bởi vì phong cách báo cáo cá nhân quá đặc trưng nên thất bại, trong đầu tôi tưởng tượng ra được biểu cảm của “bạn học nhiệt tình” kia luôn đó.]
Nghiệp chướng? Ôn Bạch nhíu mày.
[Ôn Bạch: Bất cẩn rồi.jpg]
“Ông ấy nuôi để… ăn.”
Ôn Bạch: “Không, rất đúng, nói rất hay.”
Lâm Khâu: “Không tính ra được.”
[Sở hữu một bộ não xuất chúng thì thôi đi, còn kèm theo cả một khuôn mặt của người nổi tiếng. Sở hữu một khuôn mặt của người nổi tiếng thì thôi đi, còn kèm theo một đôi tay âu hoàng thơm lừng, mịa!]
Ôn Bạch: “Câu này tôi còn đang muốn hỏi cậu đấy.”
Trong thư cậu cũng không nói thẳng ra, chỉ nói hai bức Chơi Xuân và Câu Cá có hoa văn gì đó nhìn rất giống nhau, cậu không hiểu lắm nên muốn tham khảo ý kiến của giáo sư.
“Còn người đầu tiên phát hiện ra là học trò của tôi.”
[Nhất định không được để các bậc phụ huynh nhìn thấy tin tức này.]
“Sợ là tiên sinh đã có hiểu lầm gì đó với dạng chữ ký ẩn.” Ôn Bạch rút ra kết luận.
“Đạo hiệu của sư thúc cậu… là Huyền Đức đúng không?” Chu Vĩ nhíu mày hỏi.
…
Lâm Khâu bất tri bất giác uống hết một cốc nước từ khi nào, ánh mắt ảm đạm mệt mỏi. Cậu ta theo phản xạ cầm cốc nước lên định uống tiếp, phát hiện cốc nước thấy đáy rồi.
“Thực ra chúng tôi cảm thấy vật kia là tiểu quỷ, không chỉ là vì do sư thúc nói…” Lâm Khâu chần chừ.
Nhìn phần dưới cùng của bài đăng đạt tới con số + màu đỏ, Ôn Bạch khựng lại, sau đó cẩn thận từng ly từng tí thử bấm vào…
Lâm Khâu bước sang bên cạnh một bước tránh lưng của Chu Vĩ, cúi người cung kính chào hỏi: “Ôn tiên trưởng.”
Mấy giây sau, cậu vội vã bấm quay lại.
Điều Chu Vĩ hỏi cũng là điều mà Ôn Bạch muốn nói, cậu quay sang hỏi Lâm Khâu: “Huyền Cơ đạo trưởng có tính ra được đó là cái gì không?”
Ôn Bạch: “Đừng ngắt lời nữa.”
Lẽ ra không nên bấm xem thêm.
Vì cậu nhìn thấy không ít người gọi cậu là Ôn đại sư, còn chụp hình bát đũa chén đĩa trong nhà ra hỏi đây có phải là đồ cổ không.
Lâm Khâu cười khổ: “Bởi vì dựa vào tu vi của sư thúc tôi, nếu như là linh vật thì rất có khả năng… ông ấy không bắt được.”
Mặc dù đã trả về chỗ cũ nhưng không phải là vì “lương tâm thức tỉnh” mà là vì sợ chết.
Từ lúc được Phương Nhạc Minh thông báo, suốt mấy tiếng sau đó, điện thoại di động của Ôn Bạch chưa bao giờ được ở trong trạng thái yên lặng, thậm chí còn kinh động đến cả hiệu trưởng hai trường, trực tiếp gọi điện thoại cho cậu hỏi thăm.
Sau khi dùng lý do “thực ra em không làm gì cả, chỉ là lúc tình cờ xem tranh thì cảm thấy có hơi kỳ lạ, sinh lòng hiếu kỳ nên hỏi giáo sư thôi, còn tất cả những ghi chép với so sánh tương quan đều là công lao của giáo sư” để từ chối vô số lời mời phỏng vấn, Ôn Bạch mới thả lỏng người nằm xuống sô pha.
Ôn Bạch: “Ngôi làng xảy ra vấn đề rồi?”
Nằm xuống chưa được bao lâu thì chuông cửa vang lên.
Lúc đối phương ngẩng đầu lên, Chu Vĩ nhìn thấy một ánh mắt sáng rực, nóng cháy như có lửa nhìn thẳng vào mắt mình, nhìn chăm chú đến mức Chu Vĩ quên cả bước đến đỡ người kia đứng dậy.
Câu nói ban nãy của Phương Nhạc Minh “có khi lát nữa bọn họ sẽ tìm được phòng trọ của cậu đấy” quanh quẩn bên tai, Ôn Bạch theo phản xạ nghĩ ở ngoài cửa chính là phóng viên.
Mấy giây sau, cậu vội vã bấm quay lại.
Đang định im lặng dùng lý do không có nhà để trốn tránh thì cậu nghe thấy tiếng của Chu Vĩ cách một cánh cửa: “Tiểu Bạch, cậu có nhà không?”
Lâm Khâu lắc đầu: “Chuyện liên quan đến tiểu quỷ kia cũng là về sau sư thúc không cẩn thận lỡ miệng, chúng tôi mới biết là ông ấy nuôi để ăn.”
“Cộng thêm một khoảng thời gian tìm hiểu nữa, sư phụ phát hiện sư thúc đã đến cảnh giới tu luyện trăm năm.”
Lúc này Ôn Bạch mới đi ra mở cửa.
Ôn Bạch nở nụ cười: “Không phải tiểu quỷ, là linh vật của Lục Chinh.”
Nãy giờ Lâm Khâu vẫn luôn nói là “ba năm trước”, căn cứ vào đó suy ra không phải hiện tại mà là khoảng thời gian bọn họ phát hiện ra hành động của Huyền Đức đạo trưởng.
Trong khoảnh khắc cửa mở ra, Ôn Bạch nhìn thấy một khuôn mặt cực kỳ quen thuộc đứng đằng sau Chu Vĩ, động tác của cậu theo phản xạ khựng lại.
Thứ hai là thành toàn cho tâm nguyện của hồn tranh.
“Lâm đo trưởng?”
Ôn Bạch còn chưa kịp phản ứng thì Chu Vĩ đã nhíu mày thắc mắc: “Ôn tiên trưởng?”
Lâm Khâu bước sang bên cạnh một bước tránh lưng của Chu Vĩ, cúi người cung kính chào hỏi: “Ôn tiên trưởng.”
Thấy tầm mắt của Lâm Khâu lại rơi vào dây ngọc hồ lô trắng trên tay mình, Ôn Bạch nói: “Cậu nhìn được à?”
Ôn Bạch còn chưa kịp phản ứng thì Chu Vĩ đã nhíu mày thắc mắc: “Ôn tiên trưởng?”
Lâm Khâu tự mình ra mặt đồng nghĩa với việc Chính Thiên Quán đã bất lực, không tự giải quyết được.
Đây là kiểu xưng hô gì vậy?
(tịch cốc: một phương pháp rèn luyện sức khỏe trong Đạo giáo, không ăn cơm để tập trung tu hành)
“Tà túy đó vẫn còn một chiêu cuối cùng, lúc đó ngoại trừ tôi và sư thúc thì không ai phát hiện, tuy rằng lúc đó tôi có thể cảm nhận được một ít tử khí nhưng đạo hạnh vẫn chưa đủ, lúc nhận ra thì đã quá muộn rồi.”
Cậu ta quay lại hỏi Lâm Khâu: “Cậu đang nói Tiểu Bạch hả?”
Lâm Khâu nghiêm túc gật đầu.
Ý này nói đúng hơn phải là sư thúc của Lâm Khâu tuy bối phận cao nhưng thiên tư không tốt.
Ôn Bạch: “Là cậu chủ.”
Lông mày của Chu Vĩ nhăn càng sâu hơn, nhỏ giọng nói: “Tiểu Bạch, ngoại trừ làm việc ở âm ty, cậu còn làm thêm ở đạo quán nữa à!?”
Tim Chu Vĩ cũng đập nhanh: “Chẳng lẽ sư thúc cậu bắt trẻ con trong làng đó để luyện thành tiểu quỷ!?”
Cậu ta không tin một người vẫn luôn mơ ước vị trí quán chủ như Huyền Đức sẽ ngoan ngoãn nghe lời Huyền Cơ đạo trưởng, nói: “Ông ta dám làm ra chuyện như vậy, chẳng nhẽ còn sợ sư phụ của cậu?”
Kiếm cơm ở cả hai phía âm dương luôn!?
Chu Vĩ cảm thấy trong câu chuyện này có gì đó không đúng lắm: “Là trả về thật hay trả về giả?”
Đến bây giờ Chu Vĩ vẫn nhớ rõ ánh mắt của Lâm Khâu lúc đó.
Ôn Bạch vỗ vào gáy Chu Vĩ một phát: “Cậu nghĩ gì thế!?”
Ôn Bạch: “Các cậu hoài nghi Huyền Đức đạo trưởng à?”
Chu Vĩ: “Thế tại sao Lâm đo trưởng lại gọi cậu là Ôn tiên trưởng? Cậu và Chính Thiên Quán có quan hệ gì?”
“Lục Chinh cho nó linh thức, nuôi ở bên người rất nhiều năm rồi.”
Tuy rằng quẻ tượng nói việc này có khả năng sẽ chuyển biến tốt hơn ở chỗ bức tranh nhưng trong lòng bọn họ đều ngầm hiểu rõ, cái chuyển biến tốt mà tranh mang lại chính là “người”.
Ôn Bạch: “Câu này tôi còn đang muốn hỏi cậu đấy.”
Ôn Bạch chợt nhớ ra những lời Lục Chinh đã nói với mình sau khi xác thực, năm giác quan của Lâm Khâu vượt trội hơn người bình thường.
Lâm Khâu: “Ừm, hai tháng gần đây mạch nước dường như lại có dấu hiệu bắt đầu khô cạn.”
Ngoại trừ bức Trẻ Con Dắt Trâu này thì còn có hai bức nữa là Chơi Xuân và Trẻ Con Câu Cá cũng có chữ ký ẩn.
Ôn Bạch cũng không hiểu nổi tại sao hai người thoạt nhìn như chẳng có liên quan gì đến nhau, cách nhau xa đến nỗi tên lửa bắn không tới lại đi cùng nhau, cứ đứng mãi ở cửa cũng không tiện trò chuyện, bèn nói: “Vào nhà trước đã.”
Chu Vĩ một lời khó nói hết, chỉ hỏi: “Quán chủ tin không?”
Lúc đứng ở cửa Chu Vĩ không cảm nhận được gì, đến khi bước vào huyền quan lập tức ngửi thấy một mùi thơm cực kỳ quen thuộc, cậu ta theo phản xạ quay qua quay lại tìm kiếm nơi xuất phát mùi hương, Ôn Bạch giật mình nhớ ra, thầm kêu trong lòng không hay rồi.
Trong khoảnh khắc cửa mở ra, Ôn Bạch nhìn thấy một khuôn mặt cực kỳ quen thuộc đứng đằng sau Chu Vĩ, động tác của cậu theo phản xạ khựng lại.
Bức tranh vẫn còn đang treo ở ngay cạnh cửa sổ.
Chu Vĩ không còn gì để nói, trầm mặc hồi lâu mới chậc lưỡi: “Hay lắm!”
Quả nhiên, mấy giây sau, Ôn Bạch nghe thấy tiếng la cao vút của Chu Vĩ.
Đang định im lặng dùng lý do không có nhà để trốn tránh thì cậu nghe thấy tiếng của Chu Vĩ cách một cánh cửa: “Tiểu Bạch, cậu có nhà không?”
“Trẻ, Trẻ Con Dắt Trâu!! Là bức Trẻ Con Dắt Trâu! Bức Trẻ Con Dắt Trâu sao lại ở chỗ cậu!? Nhà họ Trịnh đưa cho cậu à?”
Chưa kể mặt mày Trịnh Bác Xương còn tươi tắn rạng rỡ, tuyệt đối không giống với thái độ giấu giếm tung tin giả hay tiếc nuối vì cho đi một bức danh họa, bởi vậy, tất cả mọi người càng thêm tò mò về vị “đại sư” kia.
Ôn Bạch mặt không đổi sắc nói dối: “Không phải, tranh này là giả, hàng nhái thôi.”
Chu Vĩ: “… Đừng nói đạo hạnh trăm năm đó là nhờ ăn được từ trên người tiểu quỷ kia nhé?”
Chu Vĩ: “…”
Chu Vĩ: “…”
Lâm Khâu: “…”
Sau đó, tất cả mọi người vui mừng phát hiện, mảnh ruộng dưa này hóa ra bọn họ đã từng tới ăn rồi.
Hồn tranh: “…”
Một người tương lai rất có thể sẽ được kế thừa vị trí quán chủ, tại sao lại đi cùng làm trợ thủ cho một nhóm người ở đạo quán khác?
Tức chết rồi.
Nuôi quỷ dịch linh (sai khiến linh hồn) là điều cấm kỵ, người tu hành phải biết rất rõ mới phải.
Ôn Bạch thở dài một hơi, cuối cùng ngầm thừa nhận: “Cẩn thận một chút, đừng đụng vào nó.”
Chu Vĩ vội vã thu tay về, dư quang nhìn thấy lư hương đặt trên bàn, lấy đà hít sâu vào một hơi.
“Quẻ tượng mơ hồ, sư phụ cũng không giải được quẻ, ông ấy không biết là mình tính sai rồi hay gặp vấn đề ở chỗ nào đó, suy nghĩ suốt mấy ngày, cuối cùng sư phụ tôi quyết định đi tới ngôi làng kia một chuyến.”
Ôn Bạch: “Làm sao vậy?”
Lần này, Ôn Bạch không ngắt điện thoại ngay mà thoát khỏi giao diện trò chuyện, bấm vào weibo. Cậu lướt từ đầu đến cuối một lượt mới hiểu “lên một lúc ba cái” của Phương Nhạc Minh là có ý gì.
Chu Vĩ: “Mùi này thật quen thuộc, hình như tớ đã ngửi thấy ở đâu đó.”
Cậu nhìn sang Chu Vĩ, hỏi: “Sao hai người các cậu lại đi cùng nhau?”
Suy nghĩ khoảng năm giây, Chu Vĩ vỗ tay một cái: “Đúng rồi! Lần trước ông nội đắp cho tớ cái kia, hình như chính là cái này.”
Ôn Bạch: “Không chỉ có vậy thôi đúng không?”
Lâm Khâu lên tiếng: “Hương bách tính.”
Giọng của Ôn Bạch rất nhẹ, động tác của Lâm Khâu và Chu Vĩ lại cực kỳ giống nhau, đồng loạt ngẩng đầu lên nhìn cậu.
Ôn Bạch và Chu Vĩ cùng nhau quay sang nhìn cậu ta.
Chu Vĩ hoàn toàn không biết “hương bách tính” là cái gì, còn Ôn Bạch thì kinh ngạc không hiểu vì sao Lâm Khâu lại biết.
Mặt Chu Vĩ nóng lên: “Tiểu Bạch, cậu cười cái gì? Tớ nói không đúng chỗ nào à?”
Lâm Khâu: “Đúng vậy.”
Ôn Bạch đứng dậy, nói: “Tôi đi tìm Lục Chinh.”
Động tác của Lâm Khâu hơi câu nệ: “Tôi mới từ miếu thành hoàng qua đây.”
Người ta thường nói lành sẹo quên đau, rất có thể Huyền Đức đạo trưởng còn chẳng phải chịu bất kỳ vết sẹo nào, gió êm sóng lặng trải qua hai năm, đủ để ông ta cảm thấy “yên tâm thoải mái”.
Chu Vĩ: “Trước khi tới nhà tôi Lâm đo trưởng còn ghé qua miếu thành hoàng nữa sao?”
Ôn Bạch cũng không hiểu nổi tại sao hai người thoạt nhìn như chẳng có liên quan gì đến nhau, cách nhau xa đến nỗi tên lửa bắn không tới lại đi cùng nhau, cứ đứng mãi ở cửa cũng không tiện trò chuyện, bèn nói: “Vào nhà trước đã.”
“Ông ấy chỉ mượn nó tu luyện, không hề làm chuyện gì tổn hại đến mạng người, đến cả tính mạng của tiểu quỷ kia cũng không sao.”
Sắc mặt Lâm Khâu hơi nghi hoặc, dường như đang thắc mắc không biết tại sao Chu Vĩ lại hỏi vậy, vừa định mở miệng trả lời thì bị Ôn Bạch cắt ngang: “Hương này chỉ có ở miếu thành hoàng thôi à?”
Nói xong, cậu hơi nghiêng người tránh tầm mắt của Chu Vĩ, nhỏ giọng hỏi: “Cậu biết chuyện thành hoàng à?”
Lâm Khâu gật đầu.
Ôn Bạch: “Cậu ấy chưa biết.”
Lâm Khâu nghiêm túc gật đầu.
Nguyên nhân diễn biến của mọi chuyện đã nói xong, Lâm Khâu đặt cốc nước xuống bàn, trịnh trọng đứng dậy.
“Vì mấy năm đó sư thúc bế quan quanh năm nên chúng tôi chỉ coi như là ông ấy chuyên tâm tu hành, đạo hạnh tăng nhanh, không ai hoài nghi gì cả. Sau khi quay về đạo quán, mấy tiểu sư đệ ríu rít chạy tới trước mặt sư phụ khoe khoang khen ngợi bản lĩnh của sư thúc.”
Lâm Khâu lại gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu, cậu ta chỉ trả lời câu hỏi của Ôn Bạch: “Hương này chỉ có ở miếu thành hoàng, không phải là hương cầu nguyện phổ thông, là hương thành hoàng dùng để dâng lên trời.”
Ôn Bạch còn chưa kịp mở miệng thì Chu Vĩ đã kinh ngạc trước.
“Bởi vì mạch nước bị thương tổn bắt đầu từ khi đó.”
Ôn Bạch: “Hương dâng lên trời?”
Lâm Khâu cúi đầu, ngón tay vô thức vuốt ve thân cốc.
“Nhưng ai ngờ, sư thúc đi một chuyến này, thiện duyên không kết được…” Lâm Khâu thở dài, “Còn tích thêm nghiệp chướng.”
“Ừm.” Lâm Khâu xác định lại, “Thành hoàng là quan địa phương, gặp chuyện quan trọng nào đó cần phải truyền đạt xuống âm ty hoặc tấu lên trời thì sẽ đốt hương này. Hương này cũng có tác dụng an hồn dưỡng phách.”
Ôn Bạch phụ họa: “Lời thầy Chu nói đương nhiên là ổn.”
Ôn Bạch đã hiểu, mặc dù hương này là sản phẩm của miếu thành hoàng nhưng cuối cùng vẫn phải đốt cho bên chỗ Lục Chinh.
“Từ đó về sau, tớ không gặp lại Huyền Đức đạo trưởng nữa. Nếu như không phải hôm nay nghe được chuyện này, tớ còn tưởng ông ta hoàn tục luôn rồi đó.”
Lâm Khâu tự mình đứng lên, còn cúi người hành lễ, dọa Chu Vĩ một phen sợ hết hồn.
“Điều may mắn nhất chính là không dính tới nghiệp mệnh, vẫn kịp bù đắp, sư phụ tôi tự mình dẫn sư thúc mang vật kia trả về chỗ cũ.”
Cậu nhìn sang Chu Vĩ, hỏi: “Sao hai người các cậu lại đi cùng nhau?”
[Ôn Bạch: Bất cẩn rồi.jpg]
Chu Vĩ giải thích: “Chính Thiên Quán xem như là khách quen của nhà tớ.”
Ôn Bạch hoàn toàn không kinh ngạc lắm chuyện Huyền Đức đạo trưởng dẫm lại vào vết xe đổ, giống như lời mà Chu Vĩ nói, ông ta không có thứ gọi là “đạo tâm” kia.
Ôn Bạch: “Cậu ấy chưa biết.”
Nói tới đây, Chu Vĩ dừng lại, suy tư gì đó hồi lâu rồi mới nói với Lâm Khâu: “Lâm đo trưởng, đừng trách tôi lắm chuyện, tôi thật sự rất tò mò, tại sao cứ mỗi ba hoặc năm năm Chính Thiên Quán sẽ tới cửa hàng quan tài nhà tôi một chuyến vậy?”
“Tôi thấy những đạo trưởng trong đạo quán của các cậu sống thọ lắm mà.”
Hồn tranh tự hào nói: “Tiên sinh luôn rất dí dỏm.”
Ôn Bạch và Lâm Khâu: “…”
Im lặng một hồi lâu, Lâm Khâu mới ngẩng đầu lên, nói: “Ôn tiên trưởng, dây ngọc hồ lô trắng trên tay ngài kia… là vật chứa đúng không?”
Ôn Bạch: “Đừng ngắt lời nữa.”
“Tuy nhiên cũng chính vì vậy mà mệnh bàn của sư thúc cũng bị ảnh hưởng, không còn tính rõ được nữa, chỉ tính ra được quẻ tượng trên người ông ấy không có nghiệp mệnh, nhưng nghiệp chướng thì lại sâu đậm.”
Hỏi thêm thế nào cũng chỉ đáp một câu “là một đại sư am hiểu hội họa chân chính”.
Lâm Khâu nói: “Tôi phụng mệnh của sư phụ, đi thăm hỏi… thăm hỏi ông Chu, trên đường đi vừa vặn gặp được Tiểu Chu thiện nam.”
Tốc độ nói chuyện của Lâm Khâu khá chậm, phảng phất vài phần phong độ tri thức của người tu hành, nghe không quen sẽ thấy lê thê. Chu Vĩ sốt ruột vô cùng, vội vàng tiếp lời: “Lúc Lâm đo trưởng tới nhà tìm ông nội tớ thì tớ đang ở nhà, đúng lúc cậu cũng bị lên hotsearch, gọi điện thoại cho cậu thì đường dây báo bận, vì vậy mới chuyển sang gọi cho bọn Văn Khiêm Nhạc Minh, Lâm đo trưởng nghe thấy tên cậu nên tới hỏi.”
Đến bây giờ Chu Vĩ vẫn nhớ rõ ánh mắt của Lâm Khâu lúc đó.
Quả nhiên, mấy giây sau, Ôn Bạch nghe thấy tiếng la cao vút của Chu Vĩ.
Chu Vĩ đã gặp qua Lâm Khâu mấy lần, tuổi tác nhỏ hơn cậu ta nhưng người lại cực kỳ “cụ non”, thường mang dáng vẻ “không có ham muốn thế tục”, trông cứ như chỉ một giây sau nữa thôi sẽ lập tức thành Phật.
Chu Vĩ lạnh người, nuốt nước bọt một cái: “Có liên quan tới tiểu quỷ kia?”
Mỗi lần vị tiểu đạo trưởng này tới là ông nội lại cảm thán với Chu Vĩ một lần, nói cái gì mà đều là người nối nghiệp giống nhau mà Chu Vĩ lại không bằng được người kia, bảo Chu Vĩ cố gắng học tập tác phong của tiểu đạo trưởng nhà họ Lâm, học cái khí chất sạch sẽ không vướng bụi trần đó.
Chu Vĩ năm lần bảy lượt phản bác, cãi là mình làm quan tài chứ có phải tu hành đâu, kiếm được cơm ăn là may rồi.
Cho nên có rất nhiều thứ luôn thay đổi trong vô tri vô giác.
Về phần Lâm tiểu đạo trưởng, đối phương nói bản thân đã tịch cốc, Chu Vĩ cũng tin luôn.
Chu Vĩ giật mình sặc nước bọt: “Trăm năm!?”
Chu Vĩ một mực cảm thấy cái người tên Lâm Khâu này đã siêu thoát rồi, trên cõi đời này không còn gì có thể ảnh hưởng tới vị đạo trưởng này nữa.“Vậy tại sao đối phó với một tà túy yếu ớt lại phải sư thúc cậu ra tay? Tùy tiện phái dăm ba đệ tử đi không được à?”Chu Vĩ: “…”Ôn Bạch và Chu Vĩ tiếp tục im lặng, tập trung nghe Lâm Khâu nói.[Ôn Bạch: Không nghiên cứu tranh cổ không có bằng hệ tài chính không phải là trợ lý tốt.](tịch cốc: một phương pháp rèn luyện sức khỏe trong Đạo giáo, không ăn cơm để tập trung tu hành)
Chu Vĩ hoàn toàn không biết “hương bách tính” là cái gì, còn Ôn Bạch thì kinh ngạc không hiểu vì sao Lâm Khâu lại biết.
Rồi không biết ở giai đoạn nào đã xảy ra sai sót, một truyền mười mười truyền trăm, không hiểu sao lại từ “đã tìm được tranh” biến thành “tranh không bị mất”, sau đó lại biến thành “đã tặng tranh”.
Chu Vĩ một mực cảm thấy cái người tên Lâm Khâu này đã siêu thoát rồi, trên cõi đời này không còn gì có thể ảnh hưởng tới vị đạo trưởng này nữa.
“Lúc đó ông ta còn mất bình tĩnh nổi giận một phen, tớ đang chơi ở trong sân bị dọa giật cả mình.”
Nhưng hôm nay, khi Lâm tiểu đạo trưởng nghe thấy Chu Vĩ nhắc tới Tiểu Bạch đã té lộn mèo một cái, cực kỳ mất hình tượng.
Lâm Khâu gật đầu, tiếp tục nói: “Sư thúc biết sư phụ đã tra được, dứt khoát thẳng thắn với sư phụ luôn, nói là đồ vật ông ấy mang được từ ngôi làng đó ra, là một con tiểu quỷ thích hợp với đạo của ông ấy.”
Lúc đối phương ngẩng đầu lên, Chu Vĩ nhìn thấy một ánh mắt sáng rực, nóng cháy như có lửa nhìn thẳng vào mắt mình, nhìn chăm chú đến mức Chu Vĩ quên cả bước đến đỡ người kia đứng dậy.
Chuyện này cậu thật sự không biết, cũng chưa từng hỏi, chỉ đoán là thời gian đối với những người như bọn họ mà nói, có lẽ là kéo dài dằng dặc, rảnh rỗi nuôi một vật nhỏ giải buồn, để cuộc sống thêm phần náo nhiệt.
Ôn Bạch đã rõ đầu đuôi, cậu đi rót cho Lâm Khâu một cốc nước, hỏi: “Tìm tôi có chuyện gì không?”
Đây là lần đầu tiên Chu Vĩ nhìn thấy Lâm Khâu vất vả đè nén một điều gì đó như vậy.
Lúc này Lâm Khâu mới hiểu những câu ban nãy của Ôn Bạch.
Lâm Khâu tự mình đứng lên, còn cúi người hành lễ, dọa Chu Vĩ một phen sợ hết hồn.
Nhìn dáng vẻ của đối phương vô cùng nghiêm túc, giống như quả thật là có chuyện gì đó rất quan trọng, vì vậy mới đồng ý dẫn Lâm Khâu tới nhà Ôn Bạch một chuyến.
Lâm Khâu tiếc nuối giãi bày: “Lúc đó tôi không biết “Ôn Bạch” trong miệng Chu thiện nam chính là ngài, mạo muội liếc thử tài khoản wechat trong điện thoại mới xác nhận.”
Không tính ra được, cũng chính là đã từng thử tính rồi, Ôn Bạch chỉ “ừm” một tiếng.
Ôn Bạch đã rõ đầu đuôi, cậu đi rót cho Lâm Khâu một cốc nước, hỏi: “Tìm tôi có chuyện gì không?”
Chu Vĩ năm lần bảy lượt phản bác, cãi là mình làm quan tài chứ có phải tu hành đâu, kiếm được cơm ăn là may rồi.
Lâm Khâu cúi đầu, ngón tay vô thức vuốt ve thân cốc.
Chu Vĩ và Ôn Bạch ngờ vực quay sang nhìn nhau.
“Không cần nhìn nữa, bây giờ nó không có ở bên trong.” Ôn Bạch đáp.
Im lặng một hồi lâu, Lâm Khâu mới ngẩng đầu lên, nói: “Ôn tiên trưởng, dây ngọc hồ lô trắng trên tay ngài kia… là vật chứa đúng không?”
(sai khiến linh hồn)
“Ngài cũng nuôi tiểu quỷ đúng không?”
Sau khi dùng lý do “thực ra em không làm gì cả, chỉ là lúc tình cờ xem tranh thì cảm thấy có hơi kỳ lạ, sinh lòng hiếu kỳ nên hỏi giáo sư thôi, còn tất cả những ghi chép với so sánh tương quan đều là công lao của giáo sư” để từ chối vô số lời mời phỏng vấn, Ôn Bạch mới thả lỏng người nằm xuống sô pha.
Ôn Bạch không trả lời câu hỏi, cậu chú ý tới một chữ khác, hỏi lại: “Cũng?”
Lâm Khâu mím môi yên lặng mấy giây, cuối cùng gật đầu: “Ừm.”
Lâm Khâu gật đầu.
Nói cũng đúng.
Thấy tầm mắt của Lâm Khâu lại rơi vào dây ngọc hồ lô trắng trên tay mình, Ôn Bạch nói: “Cậu nhìn được à?”
Lâm Khâu hiểu ý của Chu Vĩ, miễn cưỡng mỉm cười: “Trả về thật.”
Lâm Khâu lắc đầu: “Chỉ là cảm thấy.”
Lúc này Ôn Bạch mới đi ra mở cửa.
Ôn Bạch chợt nhớ ra những lời Lục Chinh đã nói với mình sau khi xác thực, năm giác quan của Lâm Khâu vượt trội hơn người bình thường.
“Không cần nhìn nữa, bây giờ nó không có ở bên trong.” Ôn Bạch đáp.
Một câu nói của Ôn Bạch làm cho ánh mắt của Lâm Khâu lập tức sáng bừng lên.
Nhưng bây giờ, giáo sư Lý Hiến lại nói người đầu tiên phát hiện chính là học trò của ông. Vừa nghe biết ngay có nội tình, phóng viên nhanh nhạy bắt được, tiếp tục hỏi sâu hơn.
Một giây sau, Ôn Bạch nói tiếp: “Và cũng không phải là tiểu quỷ.”
Bức tranh vẫn còn đang treo ở ngay cạnh cửa sổ.
Lâm Khâu: “???”
Thứ nhất là bởi vì giới học thuật vẫn còn tồn tại rất nhiều câu hỏi đối với các tác phẩm hội họa của Chu Phù, tư liệu tìm được quá ít, phát hiện này có thể là đầu mối giúp bọn họ tìm tòi được nhiều hơn, cũng giúp hậu thế hiểu về Chu Phù hơn.
Ôn Bạch: “Là cậu chủ.”
Nếu như bàn tới vấn đề nuôi hay không nuôi thì đúng ra là nó nuôi cậu mới đúng, dù sao thì cơm của cậu cũng đang phải dựa vào cậu chủ mà.
“Sư thúc tôi cực lực phủ nhận, nói là sau khi rời đi ông ấy không hề quay lại ngôi làng đó nữa nên cũng không biết ngôi làng xảy ra chuyện gì.”
Lâm Khâu ngạc nhiên, chậm mất nửa nhịp: “Hả?”
Nhất thời hứng lên, tặng đi một bức danh họa, ân tình phong nhã kiểu này cũng không phải là không có.
Ôn Bạch nở nụ cười: “Không phải tiểu quỷ, là linh vật của Lục Chinh.”
“Lục Chinh cho nó linh thức, nuôi ở bên người rất nhiều năm rồi.”
Lúc này Lâm Khâu mới hiểu những câu ban nãy của Ôn Bạch.
Chu Vĩ không quen nhìn dáng vẻ bị chịu đả kích rất mạnh của tiểu đạo trưởng như lúc này, vỗ vai đối phương an ủi: “Chuyện này không phải do cậu sai, cũng không phải là lỗi của sư phụ cậu.”
Lâm Khâu: “Sau khi sư phụ tôi phát hiện ra chuyện đó, vì liên quan tới toàn bộ vận mệnh của ngôi làng nên ông ấy lập tức đi chất vấn sư thúc, hỏi sư thúc rốt cuộc có biết tiểu quỷ mà ông ấy mang đi rất có thể là mấu chốt tiếp dẫn địa khí hay không, thậm chí là mắt huyệt của toàn bộ đất đai nơi đó, rút dây động rừng nên mới ảnh hưởng nhiều như vậy.”
Cậu ta đã nghe Trịnh Lộ từng nói, mối quan hệ của Ôn tiên trưởng và Lục tiền bối không phải là đạo hữu cùng tu hành, Ôn tiên trưởng gọi Lục tiền bối là ông chủ.
“Vậy chữ “cũng” trong câu Lâm đo trưởng vừa nói là có ý gì?” Ôn Bạch nhàn nhạt hỏi, “Cậu đang nuôi tiểu quỷ à?”
Trò chuyện một thời gian, nói được không ít chuyện.
Lâm Khâu lắc đầu: “Không phải tôi.” Tiếp đó hít sâu một hơi: “Là sư thúc của tôi.”
Chu Vĩ dùng cùi chỏ đụng vào tay Ôn Bạch.
Ôn Bạch đứng dậy, lấy bình nước rót thêm cho Lâm Khâu một cốc khác, nói: “Ngôi làng kia lại xảy ra chuyện đúng không?”
Tuy rằng Chu Vĩ cũng vừa mới biết đồ vật bên trong ngọc hồ lô của Ôn Bạch là thứ gì, sau khi biết đó là linh vật của Lục Chinh nuôi cũng không hề hoài nghi thắc mắc, nhưng bên chỗ Lâm Khâu thì khác, so sánh với linh vật mà Lục Chinh nuôi, Chu Vĩ cảm thấy “tiểu quỷ” trong miệng cậu ta chắc chắn không giống vậy.
“Không hiểu sao tớ thấy câu này rất kỳ lạ.” Chu Vĩ nhỏ giọng nhắc nhở.
Ôn Bạch không đáp, chỉ nhìn Lâm Khâu.
Lâm Khâu thiếu tự nhiên bấm đầu ngón tay của mình, lông mày nhăn sâu, hồi lâu sau mới cất tiếng: “Ôn tiên trưởng, tôi có thể mạo muội hỏi một câu, ngài có biết Lục tiền bối nuôi linh vật này để làm gì không?”
Ôn Bạch khẽ giật mình: “???”
Chuyện này cậu thật sự không biết, cũng chưa từng hỏi, chỉ đoán là thời gian đối với những người như bọn họ mà nói, có lẽ là kéo dài dằng dặc, rảnh rỗi nuôi một vật nhỏ giải buồn, để cuộc sống thêm phần náo nhiệt.
Ôn Bạch: “Sao cậu lại hỏi chuyện này?”
Lâm Khâu đặt cốc nước xuống bàn, thở dài: “Bởi vì sư thúc tôi cũng nuôi một linh vật, mục đích lại không được sạch sẽ cho lắm.”
Lâm Khâu vội vã lắc đầu xua tay: “Không phải không phải.”
Ôn Bạch còn chưa kịp mở miệng thì Chu Vĩ đã kinh ngạc trước.
“Là sư thúc ra tay cứu chúng tôi, chỉ dùng một chiêu đã đánh tà túy đó hồn phi phách tán.”
“Thứ này nếu dùng không cẩn thận sẽ bị phản phệ, Chính Thiên Quán các người không thể không biết đạo lý này!”
Hồn tranh được nếm vị ngon ngọt, thỉnh thoảng lại bắt Ôn Bạch vào tán gẫu với nó.
Nuôi quỷ dịch linh Mấy giây sau, cậu vội vã bấm quay lại.(sai khiến linh hồn) là điều cấm kỵ, người tu hành phải biết rất rõ mới phải.
Chu Vĩ tiếp tục truy hỏi: “Sư thúc của cậu nuôi tiểu quỷ làm gì? Cầu tài hay giết người?”
“Tôi biết một thứ cũng được gọi là trời sinh đất dưỡng, được phóng xuất không bao lâu thì phá sập bảo điện Lăng Tiêu, đập vỡ lò luyện đan của Thái Thượng lão quân, bị phạt nhốt năm trăm năm dưới Ngũ Hành Sơn, cuối cùng phải tới Tây Thiên thỉnh kinh.”
Lâm Khâu lắc đầu: “Đều không phải.”
“Còn vị Huyền Đức đạo trưởng kia không biết là có mục đích gì, không đi tìm lão quán chủ mà đi một chuyến tới nhà tớ, không biết là muốn nhờ vả ông nội tớ giúp chuyện gì, ông nội tớ không đồng ý.”
“Ông ấy nuôi để… ăn.”
Động tác của Lâm Khâu hơi câu nệ: “Tôi mới từ miếu thành hoàng qua đây.”
Ôn Bạch: “…”
Lâm Khâu tiếp tục nói: “Ý định ban đầu sư phụ tôi muốn sư thúc đi là muốn giúp ông ấy tích thêm chút công đức, kết thiện duyên, trợ giúp rất lớn đối với tu hành.”
“Năm năm trước, đạo quán chúng tôi nhận một công việc, là nhờ vả của sư trụ trì chùa Trạch Nghiệp, giúp một ngôi làng loại trừ thủy quỷ.” Lâm Khâu bắt đầu kể.
“Trẻ, Trẻ Con Dắt Trâu!! Là bức Trẻ Con Dắt Trâu! Bức Trẻ Con Dắt Trâu sao lại ở chỗ cậu!? Nhà họ Trịnh đưa cho cậu à?”
“Ngôi làng đó không lớn lắm, chỉ khoảng một trăm nhân khẩu, quanh năm sống trong núi sâu, ít khi giao lưu với bên ngoài. Vị trí làng nằm ở nơi địa khí dồi dào, núi non chập chùng, là một nơi phong thủy bảo địa.”
“Một nơi như thế, cho dù là thật sự có tà túy lạc vào đi chăng nữa thì rất nhanh cũng sẽ bị địa khí gây thương tổn, không còn đủ mạnh để mà vướng tay vướng chân, sư phụ tính thử một quẻ, xác định tà túy nằm ở vị trí góc đông nam của làng, đã là nỏ mạnh hết đà, khí tức yếu ớt nên phái sư thúc của tôi đi.”
“Một thứ có thể ảnh hưởng đến địa khí, đến mạch nước, nghĩ thế nào cũng không thấy giống một tiểu quỷ cho lắm?”
“Khoan đã!” Nghe đến đó, Chu Vĩ lên tiếng cắt ngang: “Sư thúc của cậu? Sư thúc có cùng thế hệ với sư phụ cậu không?”
Lâm Khâu: “Có.”
Chỉ bằng điểm ấy thôi cũng đã đủ “tu hành” nhiều hơn bọn họ rồi, là thứ mà tu cả nửa đời có khi cũng không tu được cho nên chuyện có tu vi hay không không quan trọng, cũng không ảnh hưởng tới chuyện Lâm Khâu cung kính gọi Ôn Bạch một tiếng “Ôn tiên trưởng”.
“Vậy tại sao đối phó với một tà túy yếu ớt lại phải sư thúc cậu ra tay? Tùy tiện phái dăm ba đệ tử đi không được à?”
Lâm Khâu trầm mặc khoảng hai giây sau mới đáp: “Nói ra thật xấu hổ, sư thúc tôi tuy rằng bối phận cao nhưng… thiếu một ít thiện căn tu đạo.”
Sắc mặt Lâm Khâu hơi nghi hoặc, dường như đang thắc mắc không biết tại sao Chu Vĩ lại hỏi vậy, vừa định mở miệng trả lời thì bị Ôn Bạch cắt ngang: “Hương này chỉ có ở miếu thành hoàng thôi à?”
Lâm Khâu không nói thẳng ra nhưng Ôn Bạch và Chu Vĩ đều hiểu.
Ý này nói đúng hơn phải là sư thúc của Lâm Khâu tuy bối phận cao nhưng thiên tư không tốt.
“Đạo hiệu của sư thúc cậu… là Huyền Đức đúng không?” Chu Vĩ nhíu mày hỏi.
Lâm Khâu: “Chu thiện nam đã từng gặp sư thúc của tôi rồi à?”
Ôn Bạch cũng nhìn Chu Vĩ: “???”
Hồn tranh nói cho Ôn Bạch biết, Phá Lư tiên sinh khi vẽ tranh rất ít khi ký tên, không phải là vì ngại phiền phức nên không thích ký mà là vì ông ấy không hài lòng với bức tranh đó, còn nếu vẽ hài lòng thì sẽ ký một chữ ký ẩn.
Chu Vĩ nhướng mày nở nụ cười, nghiêng sang nói nhỏ vào tai Ôn Bạch: “Tớ từng gặp rồi, nhưng mà cũng là chuyện của hơn mười năm trước.”
“Khi đó Chính Thiên Quán đang chọn quán chủ mới, ý của lão quán chủ nghiêng về phía Huyền Cơ đạo trưởng, cũng chính là sư phụ của Lâm Khâu, bây giờ đang là quán trưởng của Chính Thiên Quán.”
“Còn vị Huyền Đức đạo trưởng kia không biết là có mục đích gì, không đi tìm lão quán chủ mà đi một chuyến tới nhà tớ, không biết là muốn nhờ vả ông nội tớ giúp chuyện gì, ông nội tớ không đồng ý.”
Ghi chữ ký ẩn một cách xảo diệu khó nhìn như vậy, khẳng định là đã hao phí không ít tâm tư.
Chu Vĩ và Ôn Bạch ngờ vực quay sang nhìn nhau.
“Lúc đó ông ta còn mất bình tĩnh nổi giận một phen, tớ đang chơi ở trong sân bị dọa giật cả mình.”
Ôn Bạch: “Sao cậu lại hỏi chuyện này?”
“Ông nội tớ nhìn ông ta quay người bỏ đi, liên tục lắc đầu, còn nói là có làm gì cũng vô dụng.”
Tình hình lúc đó cũng là ký ức khá ấn tượng trong tuổi thơ của Chu Vĩ nên được cậu ta ghi nhớ rõ ràng.
Ôn Bạch không ngờ còn có đồ vật giúp rút ngắn thời gian như thế này, lập tức đốt cho hồn tranh một cây.
Chu Vĩ và Ôn Bạch khó hiểu nhìn cậu ta.
“Từ đó về sau, tớ không gặp lại Huyền Đức đạo trưởng nữa. Nếu như không phải hôm nay nghe được chuyện này, tớ còn tưởng ông ta hoàn tục luôn rồi đó.”
Nghe Chu Vĩ nói vậy, Ôn Bạch gật gù, coi như đã nắm được khái quát.
Lâm Khâu tiếp tục nói: “Ý định ban đầu sư phụ tôi muốn sư thúc đi là muốn giúp ông ấy tích thêm chút công đức, kết thiện duyên, trợ giúp rất lớn đối với tu hành.”
“Nhưng ai ngờ, sư thúc đi một chuyến này, thiện duyên không kết được…” Lâm Khâu thở dài, “Còn tích thêm nghiệp chướng.”
“Lúc chúng tôi biết sư thúc trộm đi vật kia đã là ba năm sau.”
“Thực ra sau khi trả tiểu quỷ kia về lại nơi đó, sư thúc tôi đã mất tích.” Lâm Khâu nói, “Bình an vô sự trải qua được hai năm, bây giờ chúng tôi không thể xác định được chính xác chuyện gì.”
Nghiệp chướng? Ôn Bạch nhíu mày.
Tim Chu Vĩ cũng đập nhanh: “Chẳng lẽ sư thúc cậu bắt trẻ con trong làng đó để luyện thành tiểu quỷ!?”
Lâm Khâu vội vã lắc đầu xua tay: “Không phải không phải.”
Bốn chữ “học trò của tôi” vừa nói ra, không chỉ chính vị phóng viên đang phỏng vấn kinh ngạc mà bên phía truyền thông cũng rất kinh ngạc.
Sau đó lại bổ sung: “Nhưng tiểu quỷ kia đúng là mang được từ làng về.”
“Không đúng lắm, chẳng phải cậu nói ngôi làng đó địa khí dồi dào, tà túy lạc vào cũng sẽ bị lột mất một lớp da sao? Tại sao lại tồn tại tiểu quỷ được?” Chu Vĩ nói thẳng.
Ôn Bạch cứ vậy mà bị đưa lên hotsearch.
Chu Vĩ thoạt nhìn có vẻ vô tâm vô phế, trẻ con ham chơi nhưng trên thực tế, ông nội Chu đã dạy dỗ cậu ấy rất cẩn thận.
Lâm Khâu đáp: “Bởi vì vật kia là thứ trời sinh đất dưỡng, hình thành và lớn lên trong ngôi làng đó.”
“Trước đó ông ấy không hề nói rõ lý do, chỉ dặn dò tôi làm việc cẩn thận một chút. Mãi đến khi tôi quay về đạo quán sư phụ mới hỏi tôi ở nhà họ Trịnh đã xảy ra chuyện gì, đến lúc đó tôi cũng mới biết, sư phụ bảo tôi đi là có mục đích, ông ấy tính ra một quẻ tượng, việc này rất có khả năng sẽ chuyển biến tốt từ chỗ bức tranh kia.”
Cho dù Ôn Bạch và Chu Vĩ đều không có hiểu biết nhiều lắm về những linh vật nhưng cũng đoán ra được bốn chữ “trời sinh đất dưỡng” là có ý gì.
Lâm Khâu: “Sư thúc tôi… trộm nó đi.”
Nhưng dù sao đối với những nghiên cứu của giới học thuật, cậu không phải là một học giả chuyên nghiệp, tóm lại là rất không hợp lý nếu nói thẳng ra, sau mấy ngày suy nghĩ, Ôn Bạch quyết định gửi đi một bức thư nặc danh.
Chu Vĩ không còn gì để nói, trầm mặc hồi lâu mới chậc lưỡi: “Hay lắm!”
“Tôi biết một thứ cũng được gọi là trời sinh đất dưỡng, được phóng xuất không bao lâu thì phá sập bảo điện Lăng Tiêu, đập vỡ lò luyện đan của Thái Thượng lão quân, bị phạt nhốt năm trăm năm dưới Ngũ Hành Sơn, cuối cùng phải tới Tây Thiên thỉnh kinh.”
Ôn Bạch: “…”
Từ sau khi trúng thưởng nhấc lên một trận bão táp trên mạng, Ôn Bạch gần như không còn mở weibo ra nữa, may mà ngày thường cậu cũng ít có thói quen lướt dạo trên mạng xã hội. Sau khi nhận thưởng, mỗi ngày đều là bao nhiêu tin nhắn ập đến, cực kỳ phiền phức, vì vậy cậu dứt khoát tắt phần thông báo luôn.
Lâm Khâu: “…”
“Lá gan của sư thúc cậu cũng lớn quá rồi.” Chu Vĩ cảm thán.
Ôn Bạch: “Không chỉ có vậy thôi đúng không?”
Ôn Bạch: “Hương dâng lên trời?”
Cậu luôn cảm thấy nếu như chỉ là trộm đi một “tiểu quỷ” đơn giản thì Lâm Khâu sẽ không đến mức căng thẳng như vậy, bởi vì đằng sau Lâm Khâu là toàn bộ Chính Thiên Quán.
Tóm lại là sai lầm do người của Chính Thiên Quán gây ra, còn là sai lầm lặp đi lặp lại nhiều lần, ngữ điệu của Lâm Khâu tỏa ra cảm xúc bất lực tội lỗi sâu sắc.
…
Ôn Bạch cũng hiểu rõ tại sao Lâm Khâu lại muốn tới đây tìm cậu, bởi vì cậu ta đã được chứng kiến bản lĩnh của Lục Chinh ở nhà của Trịnh Bác Xương.
Lục Chinh nói năm giác quan của Lâm Khâu vượt trội, cho nên ngay từ đầu đứng ra nói giúp bọn họ cũng là vì Lâm Khâu đã cảm nhận được gì đó.
Mục đích của cậu ta rất rõ ràng, là tới cầu xin trợ giúp.
Chu Vĩ giải thích: “Chính Thiên Quán xem như là khách quen của nhà tớ.”
Ôn Bạch không đáp, chỉ nhìn Lâm Khâu.
Lâm Khâu tự mình ra mặt đồng nghĩa với việc Chính Thiên Quán đã bất lực, không tự giải quyết được.
Nghe Ôn Bạch nói xong, hai tay Lâm Khâu thu về đặt sát bên người, sống lưng ngồi càng thẳng hơn: “Đúng vậy.”
“Lúc chúng tôi biết sư thúc trộm đi vật kia đã là ba năm sau.”
Ôn Bạch và Chu Vĩ tiếp tục im lặng, tập trung nghe Lâm Khâu nói.
“Lần đó mấy đệ tử trong đạo quán chúng tôi đi trừ tà cùng sư thúc, gặp phải một chuyện ngoài dự kiến.”
“Tà túy đó vẫn còn một chiêu cuối cùng, lúc đó ngoại trừ tôi và sư thúc thì không ai phát hiện, tuy rằng lúc đó tôi có thể cảm nhận được một ít tử khí nhưng đạo hạnh vẫn chưa đủ, lúc nhận ra thì đã quá muộn rồi.”
Nhưng hôm nay, khi Lâm tiểu đạo trưởng nghe thấy Chu Vĩ nhắc tới Tiểu Bạch đã té lộn mèo một cái, cực kỳ mất hình tượng.
“Là sư thúc ra tay cứu chúng tôi, chỉ dùng một chiêu đã đánh tà túy đó hồn phi phách tán.”
“Vì mấy năm đó sư thúc bế quan quanh năm nên chúng tôi chỉ coi như là ông ấy chuyên tâm tu hành, đạo hạnh tăng nhanh, không ai hoài nghi gì cả. Sau khi quay về đạo quán, mấy tiểu sư đệ ríu rít chạy tới trước mặt sư phụ khoe khoang khen ngợi bản lĩnh của sư thúc.”
“Nhưng sư phụ lại tới tìm tôi, muốn tôi thuật lại thật chi tiết sự việc xảy ra vào lúc đó.”
“Cộng thêm một khoảng thời gian tìm hiểu nữa, sư phụ phát hiện sư thúc đã đến cảnh giới tu luyện trăm năm.”
Chu Vĩ giật mình sặc nước bọt: “Trăm năm!?”
Tức chết rồi.
Tu vi đột nhiên tăng vọt, kết hợp với lời mở đầu “sư thúc tôi nuôi tiểu quỷ để ăn” của Lâm Khâu…
Chu Vĩ: “… Đừng nói đạo hạnh trăm năm đó là nhờ ăn được từ trên người tiểu quỷ kia nhé?”
“Lúc sư phụ tôi tới, ngôi làng đó không còn là nơi bảo địa giống ba năm trước nữa. Địa khí biến mất, mạch nước bị thương tổn, toàn bộ làng phải dựa vào mấy cái giếng đào để sinh sống.”
Lâm Khâu lắc đầu: “Chỉ là cảm thấy.”
Lâm Khâu nặng nề gật đầu.
Chu Vĩ: “Chẳng phải ban nãy cậu nói sư thúc cậu nuôi tiểu quỷ kia để ăn sao? Dùng để ăn mà sao tính mạng lại không bị gì? Lẽ nào nó có chín mạng?”
Chu Vĩ: “…”
“Lần đó mấy đệ tử trong đạo quán chúng tôi đi trừ tà cùng sư thúc, gặp phải một chuyện ngoài dự kiến.”
Ôn Bạch: “…”
“Tu vi của sư thúc tăng quá mạnh, hơn nữa sư phụ tôi rất nhanh cũng đã phát hiện tu vi của sư thúc hơi bất ổn, có lúc chính ông ấy cũng không thể khống chế được, giống như lần đó đánh tà túy kia hồn phi phách tán, rõ ràng là sư thúc có thể bắt nó lại mang về, bởi vì tà túy đó cũng chưa thực sự hại người, đánh nó hồn phi phách tán lại thành tổn hại đến công đức.”
Câu nói ban nãy của Phương Nhạc Minh “có khi lát nữa bọn họ sẽ tìm được phòng trọ của cậu đấy” quanh quẩn bên tai, Ôn Bạch theo phản xạ nghĩ ở ngoài cửa chính là phóng viên.
“Nhưng lúc đó ông ấy không thể khống chế được tu vi của mình, thoạt nhìn có vẻ ra tay cứu giúp đúng lúc nhưng thực tế thì lại là thất bại.”
Ôn Bạch: “Cũng bởi vì vậy nên ba năm qua ông ấy vẫn luôn bế quan?”
Hồn tranh lâu rồi không được ăn nhang khói, nhất thời không kiểm soát được, sau khi ăn no linh lực thừa thãi không có chỗ dùng, để tiêu cơm, nó lại quét một tia ánh sáng trắng cuốn Ôn Bạch vào trong tranh.
Chu Vĩ vội vã thu tay về, dư quang nhìn thấy lư hương đặt trên bàn, lấy đà hít sâu vào một hơi.
Lâm Khâu gật đầu, tiếp tục nói: “Sư thúc biết sư phụ đã tra được, dứt khoát thẳng thắn với sư phụ luôn, nói là đồ vật ông ấy mang được từ ngôi làng đó ra, là một con tiểu quỷ thích hợp với đạo của ông ấy.”
“Ông ấy chỉ mượn nó tu luyện, không hề làm chuyện gì tổn hại đến mạng người, đến cả tính mạng của tiểu quỷ kia cũng không sao.”
Nghe Ôn Bạch nói xong, hai tay Lâm Khâu thu về đặt sát bên người, sống lưng ngồi càng thẳng hơn: “Đúng vậy.”
“Những điều sư thúc nói nghe không giống như nói dối, sư phụ cũng không dám tùy tiện xác nhận, không thể làm gì khác là thừa dịp lúc sư thúc không chú ý, dẫn ông ấy vào trận pháp, tính cho ông ấy một quẻ.”
Chu Vĩ: “Tính ra cái gì?”
“Đồ vật trời sinh đất dưỡng không thể dùng quẻ tượng của nhân gian để tính ra chính xác được, sư phụ tôi chỉ có thể tính ra tính mạng của nó không sao, một phần cũng là vì nó đã bị sư thúc tôi giam giữ, liên kết mật thiết với mệnh của sư thúc cho nên mới miễn cưỡng tính được một ít.”
Lâm Khâu: “Trên người sư thúc tôi xác thực không có nghiệp mệnh.”
Ôn Bạch nhíu mày: “Cái nghiệp mệnh này có bao gồm cả tiểu quỷ mà cậu nói không? Tính mạng của nó cũng không sao chứ?”
Lâm Khâu: “Ừm.”
Chu Vĩ: “Chẳng phải ban nãy cậu nói sư thúc cậu nuôi tiểu quỷ kia để ăn sao? Dùng để ăn mà sao tính mạng lại không bị gì? Lẽ nào nó có chín mạng?”
Lâm Khâu lắc đầu: “Chuyện liên quan đến tiểu quỷ kia cũng là về sau sư thúc không cẩn thận lỡ miệng, chúng tôi mới biết là ông ấy nuôi để ăn.”
“Đồ vật trời sinh đất dưỡng không thể dùng quẻ tượng của nhân gian để tính ra chính xác được, sư phụ tôi chỉ có thể tính ra tính mạng của nó không sao, một phần cũng là vì nó đã bị sư thúc tôi giam giữ, liên kết mật thiết với mệnh của sư thúc cho nên mới miễn cưỡng tính được một ít.”
“Tuy nhiên cũng chính vì vậy mà mệnh bàn của sư thúc cũng bị ảnh hưởng, không còn tính rõ được nữa, chỉ tính ra được quẻ tượng trên người ông ấy không có nghiệp mệnh, nhưng nghiệp chướng thì lại sâu đậm.”
“Quẻ tượng mơ hồ, sư phụ cũng không giải được quẻ, ông ấy không biết là mình tính sai rồi hay gặp vấn đề ở chỗ nào đó, suy nghĩ suốt mấy ngày, cuối cùng sư phụ tôi quyết định đi tới ngôi làng kia một chuyến.”
Ôn Bạch và Chu Vĩ nhạy bén phát hiện ngữ điệu kể chuyện của Lâm Khâu càng ngày càng trầm.
Chủ đề lại quay về ngôi làng đó, trái tim của hai người vô thức đập nhanh hơn.
Ôn Bạch: “Ngôi làng xảy ra vấn đề rồi?”
Lâm Khâu mím môi yên lặng mấy giây, cuối cùng gật đầu: “Ừm.”
Chu Vĩ: “Mùi này thật quen thuộc, hình như tớ đã ngửi thấy ở đâu đó.”
“Lúc sư phụ tôi tới, ngôi làng đó không còn là nơi bảo địa giống ba năm trước nữa. Địa khí biến mất, mạch nước bị thương tổn, toàn bộ làng phải dựa vào mấy cái giếng đào để sinh sống.”
Chuyện xảy ra vào tuần trước, lúc đó Ôn Bạch đã đến nhà Trịnh Bác Xương thăm hỏi, để tiện làm việc hơn, cậu đã mượn danh nghĩa của giáo sư Lý.
Cũng không thể trách tại sao hậu thế không nghiên cứu được ra, mặc dù hồn tranh đã nói trước cho cậu biết nhưng cậu nhìn suốt nửa ngày vẫn không phát hiện.
Chu Vĩ lạnh người, nuốt nước bọt một cái: “Có liên quan tới tiểu quỷ kia?”
Lâm Khâu: “Đúng vậy.”
“Bởi vì mạch nước bị thương tổn bắt đầu từ khi đó.”
Chu Vĩ: “…”
Cậu ta vốn nghĩ, trộm linh vật trời sinh đất dưỡng ở làng người ta mang về ăn đã đủ vô nhân tính lắm rồi, không ngờ lại còn có chuyện khác vô nhân tính hơn.
Nghe được từ miệng Lâm Khâu một câu cực kỳ thẳng thắn “ông ấy sợ chết cho nên ông ấy không dám”, Chu Vĩ cảm thấy thật kỳ diệu.
Chưa tính đến tài khoản weibo chính thức của đại học Nam Thành, bình luận dưới những bài đăng của các báo đưa tin cũng trở nên hỗn loạn.
Làm đứt toàn bộ địa khí và mạch nước của làng người ta, đối với một ngôi làng nhỏ sống tự cung tự cấp mà nói, chẳng khác nào tai ương giáng xuống ngập đầu.
Nghe Chu Vĩ nói vậy, Ôn Bạch gật gù, coi như đã nắm được khái quát.
“Nếu chỉ tính dính dáng tới con người, sư…” Chu Vĩ khựng lại, bỗng cảm thấy gọi Huyền Đức là sư thúc của Lâm Khâu giống như có phần đang làm vấy bẩn Lâm Khâu, cậu ta quyết định đổi xưng hô: “Nếu chỉ tính dính dáng tới con người thì quả thực Huyền Đức đạo trưởng không hề làm gì.”
Ôn Bạch nhăn mày.
“Vậy chữ “cũng” trong câu Lâm đo trưởng vừa nói là có ý gì?” Ôn Bạch nhàn nhạt hỏi, “Cậu đang nuôi tiểu quỷ à?”
Nếu như đã biết rồi thì không thể làm lơ không quan tâm một ngôi làng có hàng trăm dân làng được, còn có cả một “tiểu quỷ” số mệnh long đong thăng trầm.
Nãy giờ Lâm Khâu vẫn luôn nói là “ba năm trước”, căn cứ vào đó suy ra không phải hiện tại mà là khoảng thời gian bọn họ phát hiện ra hành động của Huyền Đức đạo trưởng.
Nói cách khác, đến nay đã trôi qua thêm hai năm nữa, cũng chính là năm năm trước mà Lâm Khâu nói từ đầu. Điều Ôn Bạch muốn biết chính là trong hai năm qua đã xảy ra chuyện gì, cậu hỏi: “Sau đó thì sao?”
Lâm Khâu: “Sau khi sư phụ tôi phát hiện ra chuyện đó, vì liên quan tới toàn bộ vận mệnh của ngôi làng nên ông ấy lập tức đi chất vấn sư thúc, hỏi sư thúc rốt cuộc có biết tiểu quỷ mà ông ấy mang đi rất có thể là mấu chốt tiếp dẫn địa khí hay không, thậm chí là mắt huyệt của toàn bộ đất đai nơi đó, rút dây động rừng nên mới ảnh hưởng nhiều như vậy.”
Ôn Bạch nhíu mày: “Cái nghiệp mệnh này có bao gồm cả tiểu quỷ mà cậu nói không? Tính mạng của nó cũng không sao chứ?”
Ôn Bạch đã hiểu, mặc dù hương này là sản phẩm của miếu thành hoàng nhưng cuối cùng vẫn phải đốt cho bên chỗ Lục Chinh.
“Sư thúc tôi cực lực phủ nhận, nói là sau khi rời đi ông ấy không hề quay lại ngôi làng đó nữa nên cũng không biết ngôi làng xảy ra chuyện gì.”
Chu Vĩ một lời khó nói hết, chỉ hỏi: “Quán chủ tin không?”
Lâm Khâu: “Có tin hay không cũng không giúp được cho sư phụ tôi, sự tình đã xảy ra, trước tiên phải tìm cách cứu vãn, bù lại chỗ trống, nhất định phải giải quyết triệt để.”
“Điều may mắn nhất chính là không dính tới nghiệp mệnh, vẫn kịp bù đắp, sư phụ tôi tự mình dẫn sư thúc mang vật kia trả về chỗ cũ.”
Chu Vĩ cảm thấy trong câu chuyện này có gì đó không đúng lắm: “Là trả về thật hay trả về giả?”
Cậu ta không tin một người vẫn luôn mơ ước vị trí quán chủ như Huyền Đức sẽ ngoan ngoãn nghe lời Huyền Cơ đạo trưởng, nói: “Ông ta dám làm ra chuyện như vậy, chẳng nhẽ còn sợ sư phụ của cậu?”
Lâm Khâu hiểu ý của Chu Vĩ, miễn cưỡng mỉm cười: “Trả về thật.”
“Bởi vì không lâu sau đó, mạch nước đã dần dần khôi phục.”
Lâm Khâu giải thích bổ sung thêm: “Hoặc là lúc đó sư thúc thật sự không biết chuyện địa khí kia.”
“Nhưng ông ấy là người biết rõ hơn bất kỳ ai, nếu như tiểu quỷ kia thực sự là mắt huyệt, vậy thì nghiệt nợ mà ông ấy phải gánh vác tuyệt đối không chỉ là “bắt quỷ dịch linh, tự mình sử dụng” thôi được.”
Lâm Khâu đặt cốc nước xuống bàn, thở dài: “Bởi vì sư thúc tôi cũng nuôi một linh vật, mục đích lại không được sạch sẽ cho lắm.”
“Không phải ông ấy sợ sư phụ tôi nên mới trả về mà là sợ chết, ông ấy không dám.”
Nghe được từ miệng Lâm Khâu một câu cực kỳ thẳng thắn “ông ấy sợ chết cho nên ông ấy không dám”, Chu Vĩ cảm thấy thật kỳ diệu.
Ôn Bạch: “Cũng bởi vì vậy nên ba năm qua ông ấy vẫn luôn bế quan?”
“Nếu mạch nước đã khôi phục, chuyện đó chẳng phải đã được giải quyết xong xuôi hết rồi sao?”
Lâm Khâu bất tri bất giác uống hết một cốc nước từ khi nào, ánh mắt ảm đạm mệt mỏi. Cậu ta theo phản xạ cầm cốc nước lên định uống tiếp, phát hiện cốc nước thấy đáy rồi.
Ôn Bạch đứng dậy, lấy bình nước rót thêm cho Lâm Khâu một cốc khác, nói: “Ngôi làng kia lại xảy ra chuyện đúng không?”
Lâm Khâu trầm mặc khoảng hai giây sau mới đáp: “Nói ra thật xấu hổ, sư thúc tôi tuy rằng bối phận cao nhưng… thiếu một ít thiện căn tu đạo.”
Giọng của Ôn Bạch rất nhẹ, động tác của Lâm Khâu và Chu Vĩ lại cực kỳ giống nhau, đồng loạt ngẩng đầu lên nhìn cậu.
Tay bưng cốc của Lâm Khâu run rẩy, cũng không phải cậu ta khó hiểu tại sao Ôn Bạch lại đoán ra được, dù gì việc này cũng chẳng quá khó đoán, chỉ là có một cảm giác thông thấu không thể giải thích được từ trên người Ôn Bạch.
Lúc đi từ miếu thành hoàng ra, kỳ thực Lâm Khâu đã biết được thêm một chuyện từ Chu Vĩ, biết Ôn tiên trưởng chẳng phải là người tu hành gì cả, cũng chưa từng tu luyện qua đạo pháp nào.
Ôn Bạch và Lâm Khâu: “…”
“Mà ‘đạo tâm’ kia, rất hiển nhiên là các cậu có, Huyền Đức đạo trưởng không có, cho nên chú định là ông ta không thể thành công, không đảm đương nổi việc lớn.”
Một người thoạt nhìn ôn nhuận hiền lành nhưng lại có thể “kiềm chế được” Lục tiền bối.
“Nhưng ông ấy là người biết rõ hơn bất kỳ ai, nếu như tiểu quỷ kia thực sự là mắt huyệt, vậy thì nghiệt nợ mà ông ấy phải gánh vác tuyệt đối không chỉ là “bắt quỷ dịch linh, tự mình sử dụng” thôi được.”
Chỉ bằng điểm ấy thôi cũng đã đủ “tu hành” nhiều hơn bọn họ rồi, là thứ mà tu cả nửa đời có khi cũng không tu được cho nên chuyện có tu vi hay không không quan trọng, cũng không ảnh hưởng tới chuyện Lâm Khâu cung kính gọi Ôn Bạch một tiếng “Ôn tiên trưởng”.
Chu Vĩ: “Nếu đúng là như vậy, tức là tiểu quỷ kia lại bị ông ta bắt đi rồi à?”
Lâm Khâu: “Ừm, hai tháng gần đây mạch nước dường như lại có dấu hiệu bắt đầu khô cạn.”
Ôn Bạch: “Các cậu hoài nghi Huyền Đức đạo trưởng à?”
“Thực ra sau khi trả tiểu quỷ kia về lại nơi đó, sư thúc tôi đã mất tích.” Lâm Khâu nói, “Bình an vô sự trải qua được hai năm, bây giờ chúng tôi không thể xác định được chính xác chuyện gì.”
“Sư phụ tôi đoán rất có thể là sư thúc làm, bởi vì ngoại trừ sư phụ và sư thúc thì không có ai biết vị trí của tiểu quỷ kia nữa cả.”
Tóm lại là sai lầm do người của Chính Thiên Quán gây ra, còn là sai lầm lặp đi lặp lại nhiều lần, ngữ điệu của Lâm Khâu tỏa ra cảm xúc bất lực tội lỗi sâu sắc.
Chu Vĩ không quen nhìn dáng vẻ bị chịu đả kích rất mạnh của tiểu đạo trưởng như lúc này, vỗ vai đối phương an ủi: “Chuyện này không phải do cậu sai, cũng không phải là lỗi của sư phụ cậu.”
“Ông nội tôi thường nói, khi làm một chuyện dễ như ăn cháo mà thu được hiệu quả nhiều, đã nếm thử ngon ngọt, về sau sẽ rất khó quay về khổ luyện được nữa.”
“Tu hành là một chuyện cực kỳ khó khăn vất vả, giữ được ‘đạo tâm’ thì mới nhìn được cả bầu trời.”
“Mà ‘đạo tâm’ kia, rất hiển nhiên là các cậu có, Huyền Đức đạo trưởng không có, cho nên chú định là ông ta không thể thành công, không đảm đương nổi việc lớn.”
Nhìn dáng vẻ như ông cụ non của Chu Vĩ, Ôn Bạch không nhịn được bật cười.
Nhìn dáng vẻ như ông cụ non của Chu Vĩ, Ôn Bạch không nhịn được bật cười.
Kiếm cơm ở cả hai phía âm dương luôn!?
Mặt Chu Vĩ nóng lên: “Tiểu Bạch, cậu cười cái gì? Tớ nói không đúng chỗ nào à?”
Ôn Bạch: “Không, rất đúng, nói rất hay.”
Lúc Trịnh Bác Xương nói chuyện này cho Ôn Bạch biết, cậu cũng không có phản ứng gì quá lớn, vì cậu đang bận xử lý chuyện của hồn tranh.
Cho nên có rất nhiều thứ luôn thay đổi trong vô tri vô giác.
Chu Vĩ thoạt nhìn có vẻ vô tâm vô phế, trẻ con ham chơi nhưng trên thực tế, ông nội Chu đã dạy dỗ cậu ấy rất cẩn thận.
Sau khi thảo luận vài lần với hồn tranh, Ôn Bạch quyết định nói chuyện này cho giáo sư Lý.
Chu Vĩ cười ha ha, nhỏ giọng nói: “Thực ra nguyên văn của ông nội tớ là “làm quan tài là một chuyện cực kỳ khó khăn vất vả, giữ được ‘bản tâm’ thì mới nhìn được cả bầu trời”. Tớ học thuộc rồi, sửa lại đôi chút, vẫn ổn mà đúng không?”
Ôn Bạch phụ họa: “Lời thầy Chu nói đương nhiên là ổn.”
Bị Chu Vĩ pha trò, đến Lâm Khâu cũng nở nụ cười.
Ôn Bạch hoàn toàn không kinh ngạc lắm chuyện Huyền Đức đạo trưởng dẫm lại vào vết xe đổ, giống như lời mà Chu Vĩ nói, ông ta không có thứ gọi là “đạo tâm” kia.
Mặc dù đã trả về chỗ cũ nhưng không phải là vì “lương tâm thức tỉnh” mà là vì sợ chết.
Người ta thường nói lành sẹo quên đau, rất có thể Huyền Đức đạo trưởng còn chẳng phải chịu bất kỳ vết sẹo nào, gió êm sóng lặng trải qua hai năm, đủ để ông ta cảm thấy “yên tâm thoải mái”.
Chu Vĩ: “Nếu đúng là như vậy, tức là tiểu quỷ kia lại bị ông ta bắt đi rồi à?”
Nói tới đây, nghi ngờ của Chu Vĩ càng sâu, quay lại phần mở đầu câu chuyện: “Tôi vẫn muốn hỏi đến tột cùng tiểu quỷ kia là thứ gì? Nói là tiểu quỷ nhưng đó cũng chỉ là lời của bên Huyền Đức thuật lại.”
Lâm Khâu thiếu tự nhiên bấm đầu ngón tay của mình, lông mày nhăn sâu, hồi lâu sau mới cất tiếng: “Ôn tiên trưởng, tôi có thể mạo muội hỏi một câu, ngài có biết Lục tiền bối nuôi linh vật này để làm gì không?”
“Một thứ có thể ảnh hưởng đến địa khí, đến mạch nước, nghĩ thế nào cũng không thấy giống một tiểu quỷ cho lắm?”
Điều Chu Vĩ hỏi cũng là điều mà Ôn Bạch muốn nói, cậu quay sang hỏi Lâm Khâu: “Huyền Cơ đạo trưởng có tính ra được đó là cái gì không?”
Lâm Khâu: “Không tính ra được.”
Không tính ra được, cũng chính là đã từng thử tính rồi, Ôn Bạch chỉ “ừm” một tiếng.
“Thực ra chúng tôi cảm thấy vật kia là tiểu quỷ, không chỉ là vì do sư thúc nói…” Lâm Khâu chần chừ.
Chu Vĩ và Ôn Bạch khó hiểu nhìn cậu ta.
Lâm Khâu cười khổ: “Bởi vì dựa vào tu vi của sư thúc tôi, nếu như là linh vật thì rất có khả năng… ông ấy không bắt được.”
Ôn Bạch: “…”
Ôn Bạch: “…”
Lâm Khâu: “Có.”
Chu Vĩ: “…”
Nói cũng đúng.
Nguyên nhân diễn biến của mọi chuyện đã nói xong, Lâm Khâu đặt cốc nước xuống bàn, trịnh trọng đứng dậy.
Ôn Bạch thở dài một hơi, cuối cùng ngầm thừa nhận: “Cẩn thận một chút, đừng đụng vào nó.”
“Ôn tiên trưởng, thực ra có một chuyện tôi vẫn chưa nói với ngài. Ngày đó tôi đi cùng nhóm Lý đạo trưởng tới nhà Trịnh thiện nam…” Sắc mặt của Lâm Khâu vô cùng nghiêm túc, “Là sư phụ bảo tôi đi.”
“Trước đó ông ấy không hề nói rõ lý do, chỉ dặn dò tôi làm việc cẩn thận một chút. Mãi đến khi tôi quay về đạo quán sư phụ mới hỏi tôi ở nhà họ Trịnh đã xảy ra chuyện gì, đến lúc đó tôi cũng mới biết, sư phụ bảo tôi đi là có mục đích, ông ấy tính ra một quẻ tượng, việc này rất có khả năng sẽ chuyển biến tốt từ chỗ bức tranh kia.”
Trước đó Ôn Bạch vẫn luôn thắc mắc, tại sao một người như Lâm Khâu, thoạt nhìn rất không thích hợp với nhóm Lý Chí Thanh nhưng lại đi cùng bọn họ. Lục Chinh cũng nói trong đám đạo sĩ tố chất tầm thường, Lâm Khâu coi như cũng là người hiếm thấy.
Một người tương lai rất có thể sẽ được kế thừa vị trí quán chủ, tại sao lại đi cùng làm trợ thủ cho một nhóm người ở đạo quán khác?
Bây giờ cậu mới có câu trả lời.
Tuy rằng quẻ tượng nói việc này có khả năng sẽ chuyển biến tốt hơn ở chỗ bức tranh nhưng trong lòng bọn họ đều ngầm hiểu rõ, cái chuyển biến tốt mà tranh mang lại chính là “người”.
Nếu như đã biết rồi thì không thể làm lơ không quan tâm một ngôi làng có hàng trăm dân làng được, còn có cả một “tiểu quỷ” số mệnh long đong thăng trầm.
Ôn Bạch đứng dậy, nói: “Tôi đi tìm Lục Chinh.”
[Hết chương ]