Chu Vỹ chỉ vào mấy cái chuông đồng đang kêu, hoang mang lặp lại: “Ông ta nói muốn đưa chúng ta đi… gặp ai?”
Lục Chinh đạp lên đống đổ nát, đi tới bên cạnh Huyền Đức, ngồi xổm xuống hỏi: “Đồ đâu?”
Tạ Cửu Chương: “Gặp Diêm Vương.”
Trao đổi với nhau một cách hồn nhiên ở ngay trước mặt mình?
Tạ Cửu Chương suy tư một lúc rồi đáp: “Người dương gian các cậu lúc chơi game có một cách nói khá quen thuộc, cái gì mà… gà?”
“Nếu như ông muốn giữ lại một ít thể diện, chúng tôi sẵn lòng để lại cho ông một ít thể diện…” Ôn Bạch nở nụ cười, “Nhưng nếu như ông không muốn giữ thể diện, chúng tôi vẫn sẽ có cách giữ thể diện cho ông, tất cả tùy thuộc vào ông.”
Chu Vỹ: “…”
Chu Vỹ hoang mang: “Gà, gà mờ?”
Huyền Đức rút từ trong tay áo đạo bào ra mấy tấm phù triện, đọc khẩu quyết rồi dán lần lượt từng cái lên sợi dây treo chuông đồng. Tức thì, chuông đồng rung càng ngày càng nhanh hơn, ban nãy chỉ dừng ở mức ồn ào, bây giờ đã thăng cấp lên thành chói tai.
Chẳng phải là đúng dịp quá rồi sao???
Tạ Cửu Chương: “Nó đó.” Vừa nói vừa chỉ vào Huyền Đức: “Cái trình độ này này.”
Huyền Đức cảm thấy thật kỳ lạ, ngưng thần cảm nhận một lượt từ trong ra ngoài chiếc chuông đồng kia, đến khi cảm nhận thấy một tia âm khí của âm ty, vô thức thốt lên: “Các người không phải là người!?”
Huyền Đức cố gắng suy nghĩ, nghĩ kiểu gì cũng không thể đoán được rốt cuộc là đám người kia tìm được chỗ này bằng cách nào, với lại điều quan trọng và cấp thiết nhất bây giờ cũng không phải chuyện này mà là phải làm thế nào để bọn họ biết khó mà lui.
Cậu ta cực kỳ cẩn thận nghiêng đầu sang lén lút nhìn Lục Chinh.
Lâm Khâu cực kỳ nóng ruột nhưng không tìm ra được cách nào tốt hơn. Ngay từ lúc bước vào trong miếu cậu ta đã chú ý tới những dây chuông đồng này, muốn tìm ra mắt trận nhưng tìm không được, buồn rầu phát hiện trận pháp này rất khó phá.
Chu Vỹ thở phào nhẹ nhõm.
Tuy Chu Vỹ vẫn chưa biết rõ thân phận của Lục Chinh là gì nhưng nghe Ôn Bạch gọi người kia là ông chủ, Tạ Cửu Chương cũng gọi là ông chủ, thái độ của đám âm sai thì càng nghiêm túc cung kính hơn.
Chu Vỹ bị quyết tâm bày trận tấn công của đối phương làm cho chấn động, bắt đầu nghi ngờ tính chân thực trong lời nói của Tạ Cửu Chương: “Gà, gà mờ đây á!?”
Trong lúc không biết phải lựa chọn thế nào, tầm mắt ông ta đột nhiên rơi vào chiếc chuông đồng đang nằm lẻ loi gần đó, ban nãy người kia chỉ dùng một chiếc chuông đồng đã đánh ngược lại hết toàn bộ hỏa trận của ông ta.
Cậu ta ít nhiều cũng đoán được một chút, cho dù ông chủ Lục không phải ngài Diêm Vương đi chăng nữa thì có lẽ cũng là người đứng thứ hai ở âm ty.
Ôn Bạch nghiêng đầu nhìn Lục Chinh, định dò hỏi mình nên nói lại như thế nào thì thấy Lục Chinh đang cười.
Chu Vỹ ngẩng đầu nhìn lên trời, chắp tay bái lạy mấy cái.
Cũng nhờ có khả năng xem bói thiên phú mà sư phụ đặt tên cho người kia là “Huyền Cơ”, thông thiên mệnh lý, còn ông ta thì gọi là “Huyền Đức”.
Nếu như không vì tình hình trước mắt quá kỳ dị thì Chu Vỹ thực sự rất muốn thắp cho Huyền Đức một nén nhang. Nhắc tới Tào Tháo, Tào Tháo lập tức đến, nói tới Diêm Vương, Diêm Vương có mặt luôn.
Huyền Đức tức giận đến nỗi cả người phát run, ông ta nhìn về phía Chu Vỹ và Tạ Cửu Chương, vung kiếm.
Cái này làm sao mà ăn?
Còn Huyền Đức trú sau cánh cửa gỗ chỉ dùng giọng nói đe dọa kẻ lạ xâm nhập, quan sát động tĩnh bên ngoài qua một cái lỗ trên tường cũng bắt đầu cảm thấy có gì đó không ổn.
Huyền Đức chứng kiến toàn bộ, một cơn giận trào dâng trong lồng ngực khiến hô hấp cũng không còn được thoải mái.
Anh gọi cái này là gà mờ!?
Ôn Bạch: “…”
Đám người kia… không phải người bình thường.
Nếu như không vì tình hình trước mắt quá kỳ dị thì Chu Vỹ thực sự rất muốn thắp cho Huyền Đức một nén nhang. Nhắc tới Tào Tháo, Tào Tháo lập tức đến, nói tới Diêm Vương, Diêm Vương có mặt luôn.
Lục Chinh gật đầu: “Ừ, nhưng không phải tiểu quỷ.”
Người bình thường mà bắt gặp cảnh tượng này ở một nơi hoang vu hẻo lánh chắc chắn sẽ không tiếp tục ở lại, nhưng đám người kia thì hoàn toàn không hề có ý định rời đi.
Huyền Đức không hiểu sao lại rùng mình một cái.
Tầm mắt của Huyền Đức dạo quanh một vòng qua lại trên người Lục Chinh và Ôn Bạch, cuối cùng đặc biệt dừng lại ở chỗ Lục Chinh. Dáng dấp lạ mắt, nhìn cũng không giống là người tu đạo nhưng lại có thể phá vỡ trận pháp của ông ta.
Vậy thì chỉ còn một cách giải thích cuối cùng: bọn họ đến đây vì ông ta.
Tạ Cửu Chương: “Ai nói cho cậu biết là có mấy trăm năm đạo hạnh?”
Huyền Đức cố gắng suy nghĩ, nghĩ kiểu gì cũng không thể đoán được rốt cuộc là đám người kia tìm được chỗ này bằng cách nào, với lại điều quan trọng và cấp thiết nhất bây giờ cũng không phải chuyện này mà là phải làm thế nào để bọn họ biết khó mà lui.
Chu Vỹ vừa mới bị Huyền Đức nhìn chằm chằm, trên trán âm thầm rỉ ra mồ hôi lạnh, còn tưởng ông ta ghi thù với ông nội nhà mình, giờ lại nhận ra mình, nhưng ông ta lại nói một câu như vậy…
Huyền Đức rút từ trong tay áo đạo bào ra mấy tấm phù triện, đọc khẩu quyết rồi dán lần lượt từng cái lên sợi dây treo chuông đồng. Tức thì, chuông đồng rung càng ngày càng nhanh hơn, ban nãy chỉ dừng ở mức ồn ào, bây giờ đã thăng cấp lên thành chói tai.
Huyền Đức cam chịu nhắm mắt lại, bắt đầu cởi quần áo của mình.
Huyền Đức biết mình không phải là đối thủ của người này nhưng núi vẫn còn thì lo gì không có củi đun, muốn ông ta giao tiểu quỷ kia ra ư? Không có chuyện đó đâu! Vì vậy chỉ giả ngu hỏi: “Đồ gì?”
Người duy nhất không biết thân phận của Lục Chinh trong nhóm là Lâm Khâu, nghe thấy tiếng chuông đồng đã thay đổi, cậu ta vội nói: “Không hay rồi, sư thúc tôi rất có thể đã sử dụng pháp trận thúc đẩy, không tìm được mắt trận thì không thể tiếp tục ở lại chỗ này!”
Trong lúc ông đang chuẩn bị tháo đai quần, Lục Chinh xoay mặt Ôn Bạch ra chỗ khác, đầu ngón tay của hắn lại bùng lên ngọn lửa.
Lâm Khâu cực kỳ nóng ruột nhưng không tìm ra được cách nào tốt hơn. Ngay từ lúc bước vào trong miếu cậu ta đã chú ý tới những dây chuông đồng này, muốn tìm ra mắt trận nhưng tìm không được, buồn rầu phát hiện trận pháp này rất khó phá.
Cùng với động tác tưởng chừng như rất tùy tiện kia của hắn là một luồng cuồng phong mạnh mẽ, gió này không khác gì một lưỡi dao sắc bén, lập tức cắt đứt toàn bộ những sợi dây đỏ treo chuông.
Người này… hình như đã gặp ở đâu đó?
Lâm Khâu rút ra một tấm phù màu vàng, đặt trong lòng bàn tay vỗ vỗ mấy cái, nói: “Ôn tiên trưởng, anh dẫn theo Chu thiện nam ra ngoài trước đi, trận pháp này rất khó phá, tôi muốn…”
Lúc Lâm Khâu nói về vật kia, Ôn Bạch đã có dự cảm, bây giờ nghe Lục Chinh nói vậy, cậu cũng không ngạc nhiên lắm, hỏi: “Linh vật trời sinh đất dưỡng sẽ là thứ gì?”
Ôn Bạch kéo Lâm Khâu lại, nhíu mày lắc đầu.
Lâm Khâu chưa nói xong thì Lục Chinh đã phất tay một cái.
Lục Chinh kéo Ôn Bạch ra sau lưng mình, dư quang nhìn thấy một cái chuông đồng bị rơi trên nền đất, coi như sạch sẽ.
Cùng với động tác tưởng chừng như rất tùy tiện kia của hắn là một luồng cuồng phong mạnh mẽ, gió này không khác gì một lưỡi dao sắc bén, lập tức cắt đứt toàn bộ những sợi dây đỏ treo chuông.
Lại một tiếng động thật lớn nữa vang lên.
Huyền Đức: “…”
Dàn chuông đồng đang rung ầm ĩ như bị bấm nút tạm dừng trong nháy mắt, mấy sợi dây rơi xuống theo quán tính va vào nhau hoặc va vào cột, lắc lư thêm mấy lần nữa rồi hoàn toàn nằm im.
Ông ta nói “không phải là người” tức là đang chỉ chuyện này à?
Lâm Khâu vừa mới nói trận pháp này rất khó phá: “…”
Chu Vỹ quay đầu đi không nhìn Huyền Đức nữa, tâm trạng bắt đầu bồn chồn. Cậu ta tới gần Ôn Bạch, nhỏ giọng hỏi: “Mượn danh của Thành hoàng lão gia làm việc, ông ấy sẽ không để bụng chứ?”
Huyền Đức tức trợn cả mắt, vốn không muốn chủ động ra tay trước, chỉ định hù dọa bọn họ một lúc rồi thôi, vậy mà bọn họ lại không biết điều, không cảm kích thì đừng trách ông ta độc ác.
Huyền Đức ở sau cửa gỗ: “…”
Huyền Đức không muốn đối nghịch với người của Thành hoàng, tạm thời nhịn cơn giận xuống, nói: “Không biết các vị nghe được gì ở chỗ Thành hoàng hay là nghe Huyền Cơ nói gì, đến chỗ tôi có việc gì không?”
Từ khi bắt đầu tu đạo, biết tới thứ gọi là “khẩu nghiệp”, Huyền Đức đã rất cố gắng quản tốt miệng lưỡi của mình, tính cách của ông ta thuộc dạng tự cao tự đại từ trong máu, rất dễ nóng giận nhưng cũng không hề lắm lời chỉ để giữ mặt mũi.
Giọng nói của Ôn Bạch cực kỳ nhã nhặn mềm mỏng, câu chữ khéo léo nhưng ý đồ muốn thể hiện so với câu “vô dụng, đốt đi” của Lục Chinh cũng không tốt bụng hơn bao nhiêu.
Nhưng bây giờ nhìn những dây chuông đồng kia, ông ta không nhịn được thầm chửi thề một tiếng.
Mấy người này rốt cuộc là ai!?
Người này là do sư huynh của mình tìm tới?
Người duy nhất không biết thân phận của Lục Chinh trong nhóm là Lâm Khâu, nghe thấy tiếng chuông đồng đã thay đổi, cậu ta vội nói: “Không hay rồi, sư thúc tôi rất có thể đã sử dụng pháp trận thúc đẩy, không tìm được mắt trận thì không thể tiếp tục ở lại chỗ này!”
Huyền Đức sầm mặt mắng: “Đừng gọi tôi là sư thúc, tôi không phải là sư thúc của cậu.”
Chu Vỹ phát hiện lúc Huyền Đức nhắc đến Thành hoàng đã vô thức lui về sau một bước, sắc mặt rõ ràng có điểm hoảng hốt, điều này chứng minh ông ta kiêng kỵ Thành hoàng.
Trong lúc đang suy đoán đám người kia là do Huyền Cơ tìm tới thì Huyền Đức lại nhìn thấy Lâm Khâu.
Tạ Cửu Chương lắc đầu: “Đạo trưởng đây sợ là đã sống trên núi lâu quá nên hồ đồ rồi, đây đâu phải là chỗ của ông.”
Chẳng phải nói Huyền Đức lấy về ăn sao?
Lâm Khâu không cao, ban nãy đứng ở vị trí cuối cùng của đoàn nên Huyền Đức không nhìn thấy, đến khi Lâm Khâu bước lên phía trước, rút ra lá phù muốn phá trận pháp, Huyền Đức mới xác định được.
“Sư thúc!” Lâm Khâu theo phản xạ bước tới.
Người này ông ta quả thực đã từng gặp.
Tuy Chu Vỹ vẫn chưa biết rõ thân phận của Lục Chinh là gì nhưng nghe Ôn Bạch gọi người kia là ông chủ, Tạ Cửu Chương cũng gọi là ông chủ, thái độ của đám âm sai thì càng nghiêm túc cung kính hơn.
Trong khoảnh khắc đó, ông ta chỉ cảm thấy thù mới hận cũ trong lòng đang cuồn cuộn dâng lên. Đã nhiều năm vậy rồi mà sư huynh vẫn không buông tha cho ông ta, bây giờ còn liên hợp với đệ tử và người ngoài tới bắt nạt ông ta!
Vậy thì chỉ còn một cách giải thích cuối cùng: bọn họ đến đây vì ông ta.
Huyền Đức đẩy cửa đi ra.
Chu Vỹ nhíu mày: “Tôi còn tưởng là vật sống, tại sao lại là hạt châu?”
Ngay sau đó, trên thân hạt châu xuất hiện khe nứt, vết nứt càng ngày càng lớn, cuối cùng vỡ ra thành hai nửa.
“Sư thúc!” Lâm Khâu theo phản xạ bước tới.
Ôn Bạch kéo Lâm Khâu lại, nhíu mày lắc đầu.
Huyền Đức sầm mặt mắng: “Đừng gọi tôi là sư thúc, tôi không phải là sư thúc của cậu.”
Đây cũng là lần đầu tiên Lục Chinh nhìn Ôn Bạch như thế này, cảm thấy khá mới lạ, theo đó mà tâm trạng cũng có vài phần tốt lên.
Huyền Đức đẩy cửa đi ra.
Tầm mắt của Huyền Đức dạo quanh một vòng qua lại trên người Lục Chinh và Ôn Bạch, cuối cùng đặc biệt dừng lại ở chỗ Lục Chinh. Dáng dấp lạ mắt, nhìn cũng không giống là người tu đạo nhưng lại có thể phá vỡ trận pháp của ông ta.
Chờ Huyền Đức tháo được đồ ở trên thắt lưng mình xuống bọn Chu Vỹ mới chạy tới. Bọn họ nhìn thấy một hạt châu to bằng nắm tay, trắng lóa phát sáng, nhìn màu sắc khá giống ngọc hồ lô đeo trên cổ tay Ôn Bạch.
Lục Chinh nâng tay tạo ra một luồng gió, nâng cái chuông đồng lên rồi đánh về phía đối diện.
Ánh mắt Huyền Đức lại di chuyển, sau khi nhìn thấy Chu Vỹ thì đột ngột dừng lại.
Ông chủ đang nổi nóng, bây giờ đương nhiên không thể nói đạo lý với đối phương, phương pháp hàng đầu đó là dỗ dành xoa dịu cho lửa giận giảm bớt đã: “Chưa đốt được, vẫn còn hữu dụng.”
Người này… hình như đã gặp ở đâu đó?
Sự kiên nhẫn của Lục Chinh cũng đã đạt tới cực hạn.
Chỉ một phút sau, lông mày của Huyền Đức nhăn càng sâu hơn.
Huyền Đức bị sự việc xảy ra đột ngột này làm cho thay đổi sắc mặt.
Người này ông ta quả thực đã từng gặp.
Cậu ta cực kỳ cẩn thận nghiêng đầu sang lén lút nhìn Lục Chinh.
Ở miếu Thành hoàng, tuy đã nhiều năm trôi qua nhưng đây chính là cháu của Thành hoàng, ông ta chắc chắn mình không nhận sai.
Không thể như vậy, Chu Vỹ nghĩ thầm.
Từ khi bắt đầu tu đạo, biết tới thứ gọi là “khẩu nghiệp”, Huyền Đức đã rất cố gắng quản tốt miệng lưỡi của mình, tính cách của ông ta thuộc dạng tự cao tự đại từ trong máu, rất dễ nóng giận, nhưng cũng không hề lắm lời chỉ để giữ mặt mũi.
Huyền Đức lui về sau một bước, cảnh giác nói: “Là Thành hoàng bảo các người tới?”
Lâm Khâu rút ra một tấm phù màu vàng, đặt trong lòng tay vỗ vỗ mấy cái, nói: “Ôn tiên trưởng, anh dẫn theo Chu thiện nam ra ngoài trước đi, trận pháp này rất khó phá, tôi muốn…”
Chu Vỹ vừa mới bị Huyền Đức nhìn chằm chằm, trên trán âm thầm rỉ ra mồ hôi lạnh, còn tưởng ông ta ghi thù với ông nội nhà mình, giờ lại nhận ra mình, nhưng ông ta lại nói một câu như vậy…
Tiếp đó ông ta cầm kiếm dựng thẳng trước ngực, đưa hai ngón tay trỏ và giữa khép lại vào nhau của bàn tay phải ra áp sát vào thân kiếm, trong miệng lẩm nhẩm khẩu quyết gì đó.
Tuy tình hình đang rất mơ hồ nhưng đầu óc của Chu Vỹ xoay chuyển rất nhanh.
Ánh lửa bắn tung tóe khắp nơi, rơi xuống nền đất hóa thành tro tàn.
Hết cách, cậu chỉ có thể đáp: “Đúng, cho nên ông có chịu nói hay không? Nghĩ nhanh lên.”
Tại sao Huyền Đức lại nhìn cậu ta chằm chằm?
Chu Vỹ: “…”
Có phải là ông ta nhìn ra Chu Vỹ yếu nhất?
Chu Vỹ nhận thức rất rõ ràng và sâu sắc về bản thân mình.
Chu Vỹ: “… Một trăm năm?!”
“Các người quả nhiên là người của âm ty.”
Một cái thùng gỗ chứa được nhiều hay ít nước quyết định bởi độ dài của những tấm gỗ, mà cậu ta… chính là tấm gỗ ngắn nhất.
Một tiếng động cực lớn vang lên.
Huyền Đức ở sau cửa gỗ: “…”
Không thể như vậy, Chu Vỹ nghĩ thầm.
“Tôi hiện tại, đừng nói là sư phụ cậu, cho dù là sư tổ của cậu đến cũng không phải là đối thủ của tôi.” Huyền Đức nhìn thấy Lâm Khâu là nổi giận nhưng không có chỗ nào phát tiết, nhất thời quên mất phải giữ hình tượng, cũng quên mất bên cạnh Lâm Khâu còn có những người khác.
Nếu để Huyền Đức nhìn ra cậu ta là điểm yếu rồi tập trung tấn công, xui xẻo còn bắt được cậu ta đi, tiểu quỷ chưa cứu được mà lại thêm một con tin nữa thì phải làm sao bây giờ?
Lục Chinh lạnh nhạt quét mắt về phía Huyền Đức.
Không phải Chu Vỹ sợ bị đánh, da dày thịt béo, nhưng chịu được đòn hay không là một chuyện, làm hỏng một mắt xích mang đến phiền phức cho Tiểu Bạch lại là một chuyện khác.
Tạ Cửu Chương lại nói: “Nhiều nhất khoảng một trăm năm thôi.”
Không phải Chu Vỹ sợ bị đánh, da dày thịt béo, nhưng chịu được đòn hay không là một chuyện, làm hỏng một mắt xích mang đến phiền phức cho Tiểu Bạch lại là một chuyện khác.
Chu Vỹ chỉ vào Lâm Khâu.
Chu Vỹ phát hiện lúc Huyền Đức nhắc đến Thành hoàng đã vô thức lui về sau một bước, sắc mặt rõ ràng có điểm hoảng hốt, điều này chứng minh ông ta kiêng kỵ Thành hoàng.
Người này là do sư huynh của mình tìm tới?
Nghĩ vậy, Chu Vỹ lập tức lấy lại tinh thần, cằm hướng lên, đáp trả bằng một ánh mắt khinh bỉ như muốn nói: “Đúng thế, là ông nội Thành hoàng của ông tới rồi đây. Làm sao? Dám quát tháo trước mặt Thành hoàng à?”
Sợ không đủ đô, còn hừ lạnh một tiếng.
Huyền Đức cười nhạo: “Chỉ bằng cái này? Cũng quá coi thường…”
Huyền Đức: “…”
Suy ra nhất định phải dọa cho ông ta thấy sợ.
Chu Vỹ quay đầu đi không nhìn Huyền Đức nữa, tâm trạng bắt đầu bồn chồn. Cậu ta tới gần Ôn Bạch, nhỏ giọng hỏi: “Mượn danh của Thành hoàng lão gia làm việc, ông ấy sẽ không để bụng chứ?”
Khi nói chữ “người ta”, Huyền Đức còn cố ý liếc về phía Lâm Khâu.
Ôn Bạch suýt nữa phì cười, cậu bạn này coi vậy mà cũng có ít bản lĩnh chó ngáp phải ruồi, trêu lại: “Cậu phải hỏi ông ấy chứ.”
Lâm Khâu cảm nhận được ánh mắt đó, trầm giọng gọi: “Sư thúc.”
Lục Chinh biết rõ hành động tra xét vừa rồi của Huyền Đức, cũng biết câu “không phải là người” kia của ông ta là có ý gì nhưng nhìn nhóc láu cá Ôn Bạch vốn dĩ chẳng biết gì lại đáp rất chính xác, không nhịn được mỉm cười.
Chu Vỹ ngẩng đầu nhìn lên trời, chắp tay bái lạy mấy cái.
Rõ ràng ông ta mới là người được tiếp xúc với những kinh thư và đạo pháp sớm hơn.
Lâm Khâu vừa mới nói trận pháp này rất khó phá: “…”
“Tiểu quỷ kia ở trong miếu này à?” Ôn Bạch quay sang hỏi Lục Chinh.
Cậu nửa ngồi nửa quỳ bên cạnh Huyền Đức, ôn hòa nói: “Huyền Đức đạo trưởng.”
Lục Chinh gật đầu: “Ừ, nhưng không phải tiểu quỷ.”
Sợ mình bị xử luôn, ông ta vội vã giải thích: “Đồ vật quấn trên thắt lưng của tôi.”
Huyền Đức lui về sau một bước, cảnh giác nói: “Là Thành hoàng bảo các người tới?”
Ôn Bạch: “???”
Nghĩ vậy, Chu Vỹ lập tức lấy lại tinh thần, cằm hướng lên, đáp trả bằng một ánh mắt khinh bỉ như muốn nói: “Đúng thế, là ông nội Thành hoàng của ông tới rồi đây. Làm sao? Dám quát tháo trước mặt Thành hoàng à?”
Huyền Đức tiến lên một bước, bất chấp tất cả ma sát hai ngón tay vào thân kiếm, sợ uy lực không đủ, ông ta còn cố tình làm rách đầu ngón tay của mình, thấm thêm vài giọt máu vào kiếm.
Lục Chinh: “Là linh vật.”
Ôn Bạch suýt nữa phì cười, cậu bạn này coi vậy mà cũng có ít bản lĩnh chó ngáp phải ruồi, trêu lại: “Cậu phải hỏi ông ấy chứ.”
Lục Chinh: “…”
Lúc Lâm Khâu nói về vật kia, Ôn Bạch đã có dự cảm, bây giờ nghe Lục Chinh nói vậy, cậu cũng không ngạc nhiên lắm, hỏi: “Linh vật trời sinh đất dưỡng sẽ là thứ gì?”
Lục Chinh cũng chưa xác định được, chỉ đáp: “Rất nhiều, chỉ cần có tự nhiên, vạn vật đều có thể hình thành sinh linh.”
Ôn Bạch mím môi gật đầu.
Cho dù là Thành hoàng đến cũng không thể đỡ được một đòn chính diện này, người kia tột cùng là ai!?
Huyền Đức chứng kiến toàn bộ, một cơn giận trào dâng trong lồng ngực khiến hô hấp cũng không còn được thoải mái.
Đang nói chuyện gì vậy?
Trao đổi với nhau một cách hồn nhiên ở ngay trước mặt mình?
Huyền Đức đang nằm dưới đất: “???”
Huyền Đức không muốn đối nghịch với người của Thành hoàng, tạm thời nhịn cơn giận xuống, nói: “Không biết các vị nghe được gì ở chỗ Thành hoàng hay là nghe Huyền Cơ nói gì, đến chỗ tôi có việc gì không?”
Tạ Cửu Chương lắc đầu: “Đạo trưởng đây sợ là đã sống trên núi lâu quá nên hồ đồ rồi, đây đâu phải là chỗ của ông.”
Chu Vỹ chỉ vào mấy cái chuông đồng đang kêu, hoang mang lặp lại: “Ông ta nói muốn đưa chúng ta đi… gặp ai?”
Huyền Đức vén gọn tay áo đạo bào lại, nói: “Ngôi miếu này bỏ hoang từ lâu, tôi dùng cũng đâu ảnh hưởng gì đến ai, tại sao lại không phải? Ngược lại, các vị đạo hữu đây chỉ nghe người ta nói từ một phía đã tìm tới cửa gây sự với tôi, còn phá hỏng hết trận pháp của tôi, có phải là thiếu phép tắc quá rồi không?”
Ông ta ăn tiểu quỷ kia, trong máu cũng có không ít linh lực của nó, cho dù là Thành hoàng tự đến đi chăng nữa cũng không chiếm ưu thế được bao nhiêu.
Khi nói chữ “người ta”, Huyền Đức còn cố ý liếc về phía Lâm Khâu.
Còn hữu dụng, không thể đốt, là đang nói ông ta sao!?
Lâm Khâu cảm nhận được ánh mắt đó, trầm giọng gọi: “Sư thúc.”
Huyền Đức vừa nghe thấy hai chữ “sư thúc” của Lâm Khâu, kết hợp với khuôn mặt kia, oán khí tích tụ trong lòng nhiều năm bốc lên ào ào. Ngay từ ban đầu, ông ta đã không thích sư điệt này của mình, nhìn nó cứ như đang nhìn thấy Huyền Cơ của trước đây.
Cũng nhờ có khả năng xem bói thiên phú mà sư phụ đặt tên cho người kia là “Huyền Cơ”, thông thiên mệnh lý, còn ông ta thì gọi là “Huyền Đức”.
Rõ ràng ông ta mới là người được tiếp xúc với những kinh thư và đạo pháp sớm hơn.
Sau đó, Huyền Cơ lại thu nhận một người có “ngũ giác linh nhuệ, vượt trội hơn người thường” là Lâm Khâu làm đệ tử, giống như đang thời thời khắc khắc nhắc nhở ông ta rằng ông ta chỉ là một “người thường” mà thôi.
Còn Huyền Đức trú sau cánh cửa gỗ chỉ dùng giọng nói đe dọa kẻ lạ xâm nhập, quan sát động tĩnh bên ngoài qua một cái lỗ trên tường cũng bắt đầu cảm thấy có gì đó không ổn.
“Tôi hiện tại, đừng nói là sư phụ cậu, cho dù là sư tổ của cậu đến cũng không phải là đối thủ của tôi.” Huyền Đức nhìn thấy Lâm Khâu là nổi giận nhưng không có chỗ nào phát tiết, nhất thời quên mất phải giữ hình tượng, cũng quên mất bên cạnh Lâm Khâu còn có những người khác.
Chu Vỹ vội vàng hạ thấp giọng xuống: “Vậy một trăm năm đó là khoảng trình độ nào?”
“Thức thời hiểu chuyện, đi khỏi đây sớm đi.” Huyền Đức đe dọa: “Nếu không thì đừng trách tôi trở mặt!”
Không nói thì chết, chết rồi vẫn phải đến âm ty, chết rồi cũng vẫn phải nói.
Tạ Cửu Chương thực sự nghe không nổi nữa: “Mười phút trước ông cũng nói như vậy.”
Có phải là ông ta nhìn ra Chu Vỹ yếu nhất?
Huyền Đức: “…”
Đám người kia… không phải người bình thường.
Huyền Đức thật sự nổi giận, vươn tay cầm cây kiếm gỗ trên bàn thờ lên đâm vào một lá phù vàng.
Sau một tiếng hô phẫn nộ, thân kiếm lóe lên ánh sáng màu đỏ, từng sợi màu dệt vào nhau, cuối cùng ngưng tụ thành hình dạng một cái lưới bọc lấy lá phù vàng ở mũi kiếm. Ngay sau đó, mũi kiếm bắt đầu có tia lửa bắn ra, đốt cháy lá phù vàng và cháy càng ngày càng lớn.
Tiếp đó ông ta cầm kiếm dựng thẳng trước ngực, đưa hai ngón tay trỏ và giữa khép lại vào nhau của bàn tay phải ra áp sát vào thân kiếm, trong miệng lẩm nhẩm khẩu quyết gì đó.
Ôn Bạch: “…”
Xung quanh bắt đầu nổi lên cuồng phong, cuốn theo bụi bặm và lá cây bay lung tung. Sợi dây đỏ buộc chuông đồng cũng bị gió cuốn, quấn tròn xung quanh một cây cột.
Chu Vỹ chưa từng được nhìn thấy cảnh tượng này bao giờ, lại không dám mở miệng hỏi Lục Chinh, vô thức lùi về sau một bước. Nhớ tới lời Lâm Khâu đã từng nói, cậu ta bỗng có cảm giác không yên tâm, quay sang nói với Tạ Cửu Chương: “Huyền Đức này thật, thật sự có mấy trăm năm tu vi à?”
Lục Chinh ngại phiền, nói chẳng buồn nói nghe cũng lười nghe, tăng thêm một ít sức mạnh lên chuông đồng.
Tạ Cửu Chương: “Ai nói cho cậu biết là có mấy trăm năm đạo hạnh?”
Chu Vỹ chỉ vào Lâm Khâu.
Sợ không đủ đô, còn hừ lạnh một tiếng.
Tạ Cửu Chương: “Không đến mấy trăm năm.”
Chu Vỹ thở phào nhẹ nhõm.
Huyền Đức ôm ngực.
Chu Vỹ nhận thức rất rõ ràng và sâu sắc về bản thân mình.
Tạ Cửu Chương lại nói: “Nhiều nhất khoảng một trăm năm thôi.”
Chu Vỹ: “… Một trăm năm?!”
Chu Vỹ vội vàng hạ thấp giọng xuống: “Vậy một trăm năm đó là khoảng trình độ nào?”
Một chiêu này ông ta đã dùng cả mười phần sức mạnh!
Tạ Cửu Chương suy tư một lúc rồi đáp: “Người dương gian các cậu lúc chơi game có một cách nói khá quen thuộc, cái gì mà… gà?”
Chu Vỹ hoang mang: “Gà, gà mờ?”
Tạ Cửu Chương: “Nó đó.” Vừa nói vừa chỉ vào Huyền Đức: “Cái trình độ này này.”
Có thể nhẫn nại chứ không thể nhẫn nhục!
Tạ Cửu Chương vừa dứt lời, hai ngón tay đặt trên thân kiếm của Huyền Đức cứng lại. Ông ta không nghe rõ đoạn trước Chu Vỹ và Tạ Cửu Chương nói với nhau cái gì nhưng đoạn cuối cả hai một xướng một họa “gà mờ” và “trình độ này” thì một chữ cũng không nghe sót.
Cậu ta ít nhiều cũng đoán được một chút, cho dù ông chủ Lục không phải ngài Diêm Vương đi chăng nữa thì có lẽ cũng là người đứng thứ hai ở âm ty.
Hai thằng cháu chắt này dám làm nhục mình!
Người bình thường mà bắt gặp cảnh tượng này ở một nơi hoang vu hẻo lánh chắc chắn sẽ không tiếp tục ở lại, nhưng đám người kia thì hoàn toàn không hề có ý định rời đi.
Có thể nhẫn nại chứ không thể nhẫn nhục!
Huyền Đức tức trợn cả mắt, vốn không muốn chủ động ra tay trước, chỉ định hù dọa bọn họ một lúc rồi thôi, vậy mà bọn họ lại không biết điều, không cảm kích thì đừng trách ông ta độc ác.
Chưa kịp nghĩ thông suốt thì cảm giác thiêu đốt nóng rực của ngọn lửa đã đến ngay trước mặt, Huyền Đức không kịp tránh, chỉ có thể vừa lui về phía sau vừa giơ kiếm gỗ ra chắn trước người.
Huyền Đức tiến lên một bước, bất chấp tất cả ma sát hai ngón tay vào thân kiếm, sợ uy lực không đủ, ông ta còn cố tình làm rách đầu ngón tay của mình, thấm thêm vài giọt máu vào kiếm.
Ông ta ăn tiểu quỷ kia, trong máu cũng có không ít linh lực của nó, cho dù là Thành hoàng tự đến đi chăng nữa cũng không chiếm ưu thế được bao nhiêu.
Sau một tiếng hô phẫn nộ, thân kiếm lóe lên ánh sáng màu đỏ, từng sợi màu dệt vào nhau, cuối cùng ngưng tụ thành hình dạng một cái lưới bọc lấy lá phù vàng ở mũi kiếm. Ngay sau đó, mũi kiếm bắt đầu có tia lửa bắn ra, đốt cháy lá phù vàng và cháy càng ngày càng lớn.
Lục Chinh trực tiếp lấy lửa đầu ngón tay ra, nhìn Ôn Bạch nói: “Thứ này vô dụng, đốt đi.”
Chu Vỹ bị quyết tâm bày trận tấn công của đối phương làm cho chấn động, bắt đầu nghi ngờ tính chân thực trong lời nói của Tạ Cửu Chương: “Gà, gà mờ đây á!?”
Huyền Đức thật sự nổi giận, vươn tay cầm cây kiếm gỗ trên bàn thờ lên đâm vào một lá phù vàng.
Trong lúc đang suy đoán đám người kia là do Huyền Cơ tìm tới thì Huyền Đức lại nhìn thấy Lâm Khâu.
Anh gọi cái này là gà mờ!?
Cậu còn nhìn thấy trong mắt Lục Chinh có ý cười nhàn nhạt, có vẻ là đang rất hài lòng với hành động “uy hiếp” kia của cậu.
Tạ Cửu Chương suy tư chốc lát, đáp: “Gà mờ lòe loẹt.”
Ôn Bạch: “…”
Chu Vỹ: “…”
Lòe loẹt?
Ban nãy hắn còn kiêng kỵ vì trong tay đối phương có linh vật, không muốn làm to chuyện lên, nhưng nhìn dáng dấp của đạo sĩ kia thì đoán chừng nếu không cho ăn ít khổ thì sẽ không chịu nói ra tung tích của linh vật.
Có thêm một tính từ miêu tả nữa, thực sự vô cùng cám ơn anh.
Huyền Đức tức giận đến nỗi cả người phát run, ông ta nhìn về phía Chu Vỹ và Tạ Cửu Chương, vung kiếm.
Một tiếng động cực lớn vang lên.
Lửa trên thân kiếm cháy càng ngày càng lớn, mang theo tư thế ăn mòn tất cả những gì nó đi qua, bay về phía Ôn Bạch.
Chỉ một phút sau, lông mày của Huyền Đức nhăn càng sâu hơn.
Sự kiên nhẫn của Lục Chinh cũng đã đạt tới cực hạn.
Ôn Bạch nói xong rồi đứng lên.
Ban nãy hắn còn kiêng kỵ vì trong tay đối phương có linh vật, không muốn làm to chuyện lên, nhưng nhìn dáng dấp của đạo sĩ kia thì đoán chừng nếu không cho ăn ít khổ thì sẽ không chịu nói ra tung tích của linh vật.
Dàn chuông đồng đang rung ầm ĩ như bị bấm nút tạm dừng trong nháy mắt, mấy sợi dây rơi xuống theo quán tính va vào nhau hoặc va vào cột, lắc lư thêm mấy lần nữa rồi hoàn toàn nằm im.
Lục Chinh kéo Ôn Bạch ra sau lưng mình, dư quang nhìn thấy một cái chuông đồng bị rơi trên nền đất, coi như sạch sẽ.
Lục Chinh nâng tay tạo ra một luồng gió, nâng cái chuông đồng lên rồi đánh về phía đối diện.
Huyền Đức cười nhạo: “Chỉ bằng cái này? Cũng quá coi thường…”
Lục Chinh ngại phiền, nói chẳng buồn nói nghe cũng lười nghe, tăng thêm một ít sức mạnh lên chuông đồng.
Sau đó tất cả mọi người nhìn thấy rất rõ ràng, ngọn lửa hung tợn đang bay về phía nhóm Ôn Bạch không biết sao mà đột nhiên chuyển hướng, bay ngược lại về phía Huyền Đức, cháy càng vượng hơn và tốc độ còn nhanh hơn lúc nãy.
Huyền Đức bị sự việc xảy ra đột ngột này làm cho thay đổi sắc mặt.
Làm sao có thể!?
Một chiêu này ông ta đã dùng cả mười phần sức mạnh!
Tạ Cửu Chương suy tư chốc lát, đáp: “Gà mờ lòe loẹt.”
Tạ Cửu Chương cả kinh: “Đây là… Thái Tuế?!”
Cho dù là Thành hoàng đến cũng không thể đỡ được một đòn chính diện này, người kia tột cùng là ai!?
Xung quanh bắt đầu nổi lên cuồng phong, cuốn theo bụi bặm và lá cây bay lung tung. Sợi dây đỏ buộc chuông đồng cũng bị gió cuốn, quấn tròn xung quanh một cây cột.
Chưa kịp nghĩ thông suốt thì cảm giác thiêu đốt nóng rực của ngọn lửa đã đến ngay trước mặt, Huyền Đức không kịp tránh, chỉ có thể vừa lui về phía sau vừa giơ kiếm gỗ ra chắn trước người.
Lại một tiếng động thật lớn nữa vang lên.
Nhưng bây giờ nhìn những dây chuông đồng kia, ông ta không nhịn được thầm chửi thề một tiếng.
Ánh lửa bắn tung tóe khắp nơi, rơi xuống nền đất hóa thành tro tàn.
Huyền Đức ngã ngồi ra đất, hồn cũng bay mất một nửa, sững sờ nhìn cảnh tượng trước mặt. Bàn thờ bị gãy đôi, chén đĩa rơi vỡ nát, gạo nếp bị nước làm ướt nhẹp, trộn lẫn cùng với đống tàn hương, bừa bộn lộn xộn.
Lục Chinh đạp lên đống đổ nát, đi tới bên cạnh Huyền Đức, ngồi xổm xuống hỏi: “Đồ đâu?”
Một cái thùng gỗ chứa được nhiều hay ít nước quyết định bởi độ dài của những tấm gỗ, mà cậu ta… chính là tấm gỗ ngắn nhất.
Ôn Bạch cũng theo sát bên người Lục Chinh.
Lục Chinh: “Là linh vật.”
Huyền Đức biết mình không phải là đối thủ của người này nhưng núi vẫn còn thì lo gì không có củi đun, muốn ông ta giao tiểu quỷ kia ra ư? Không có chuyện đó đâu! Vì vậy chỉ giả ngu hỏi: “Đồ gì?”
Lục Chinh trực tiếp lấy lửa đầu ngón tay ra, nhìn Ôn Bạch nói: “Thứ này vô dụng, đốt đi.”
Ôn Bạch vội vàng kéo tay Lục Chinh lại, cậu vì sợ chuyện này nên mới đi theo bên cạnh hắn.
Ông chủ đang nổi nóng, bây giờ đương nhiên không thể nói đạo lý với đối phương, phương pháp hàng đầu đó là dỗ dành xoa dịu cho lửa giận giảm bớt đã: “Chưa đốt được, vẫn còn hữu dụng.”
Làm sao có thể!?
Huyền Đức đang nằm dưới đất: “???”
Đang nói chuyện gì vậy?
Còn hữu dụng, không thể đốt, là đang nói ông ta sao!?
Mấy người này rốt cuộc là ai!?
Lửa trên thân kiếm cháy càng ngày càng lớn, mang theo tư thế ăn mòn tất cả những gì nó đi qua, bay về phía Ôn Bạch.
Hai thằng cháu chắt này dám làm nhục mình!
Nhìn vẻ mặt Lục Chinh vẫn cau có, đậm màu “phiền phức, hủy diệt hết đi”, Ôn Bạch đành phải tự mình ra trận. Cậu nửa ngồi nửa quỳ bên cạnh Huyền Đức, ôn hòa nói: “Huyền Đức đạo trưởng.”
Huyền Đức không hiểu sao lại rùng mình một cái.
“Nếu như ông muốn giữ lại một ít thể diện, chúng tôi sẵn lòng để lại cho ông một ít thể diện…” Ôn Bạch nở nụ cười, “Nhưng nếu như ông không muốn giữ thể diện, chúng tôi vẫn sẽ có cách giữ thể diện cho ông, tất cả tùy thuộc vào ông.”
Giọng nói của Ôn Bạch cực kỳ nhã nhặn mềm mỏng, câu chữ khéo léo nhưng ý đồ muốn thể hiện so với câu “vô dụng, đốt đi” của Lục Chinh cũng không tốt bụng hơn bao nhiêu.
Huyền Đức cảm thấy khả năng ngày hôm nay mình sẽ đi đời ở chỗ này.
Ôn Bạch nói xong rồi đứng lên.
Cậu biết rõ, người như Huyền Đức, đã sống hơn nửa đời, qua lại với không ít tầng lớp nhân vật trong xã hội, có đủ kinh nghiệm thăm dò và nhìn thấu nhân tâm.
Bọn họ chỉ cần lộ ra một ít thái độ “chỉ hù dọa ông thôi chứ không làm thật đâu” thì lập tức sẽ bị rơi xuống thế hạ phong, hơn nữa, linh vật kia đối với ông ta mà nói còn là một thứ vô cùng quan trọng.
Có thêm một tính từ miêu tả nữa, thực sự vô cùng cám ơn anh.
Ông ta sẽ quy tội hết thảy cho thiên tư của mình không đủ, bao gồm cả việc không được chọn làm quán chủ, cho nên so với người bình thường sẽ càng mê tít những công pháp kiếm được bằng cách dễ như trở bàn tay, và tất nhiên là cũng sẽ không dễ dàng từ bỏ, suy ra nhất định phải dọa cho ông ta thấy sợ.
Xét về việc hù dọa thì Lục Chinh chính là người thể hiện được tốt nhất, nhưng vị ông chủ này hiển nhiên không phải là người chỉ hù dọa. Hắn nói “vô dụng, đốt đi” chính là đang thật sự thiếu kiên nhẫn, muốn ra tay xử luôn cho rảnh nợ.
Đây không phải là hù dọa mà là muốn giải quyết sạch sẽ.
Ôn Bạch tận tâm tận lực đóng vai “người hù dọa”, lúc nói với Huyền Đức giọng điệu của cậu tuy ôn hòa nhưng sắc mặt lại rất lạnh lùng.
Nếu để Huyền Đức nhìn ra cậu ta là điểm yếu rồi tập trung tấn công, xui xẻo còn bắt được cậu ta đi, tiểu quỷ chưa cứu được mà lại thêm một con tin nữa thì phải làm sao bây giờ?
Cậu còn nhìn thấy trong mắt Lục Chinh có ý cười nhàn nhạt, có vẻ là đang rất hài lòng với hành động “uy hiếp” kia của cậu.
Ôn Bạch còn tưởng là Huyền Đức đang bị bức ép nên mắng bọn họ, để thể hiện sự hung dữ, cậu cũng thuận theo đáp lại: “Đúng, chúng tôi không phải là người.”
Đây cũng là lần đầu tiên Lục Chinh được nhìn Ôn Bạch như thế này, cảm thấy khá mới lạ, theo đó mà tâm trạng cũng có vài phần tốt lên.
Phòng tuyến tâm lý của Huyền Đức dần sụp đổ.
Nếu như giao vật kia ra thì xác định là sẽ không lấy về được, nhưng nếu không giao ra thì rất có khả năng đến mạng cũng không giữ được.
Trong lúc không biết phải lựa chọn thế nào, tầm mắt ông ta đột nhiên rơi vào chiếc chuông đồng đang nằm lẻ loi gần đó, ban nãy người kia chỉ dùng một chiếc chuông đồng đã đánh ngược lại hết toàn bộ hỏa trận của ông ta.
Huyền Đức cảm thấy thật kỳ lạ, ngưng thần cảm nhận một lượt từ trong ra ngoài chiếc chuông đồng kia, đến khi cảm nhận thấy một tia âm khí của âm ty, vô thức thốt lên: “Các người không phải là người!?”
Ôn Bạch còn tưởng là Huyền Đức đang bị bức ép nên mắng bọn họ, để thể hiện sự hung dữ, cậu cũng thuận theo đáp lại: “Đúng, chúng tôi không phải là người.”
Lục Chinh biết rõ hành động tra xét vừa rồi của Huyền Đức, cũng biết câu “không phải là người” kia của ông ta là có ý gì nhưng nhìn nhóc láu cá Ôn Bạch vốn dĩ chẳng biết gì lại đáp rất chính xác, không nhịn được mỉm cười.
Tạ Cửu Chương: “Không đến mấy trăm năm.”
Thấy Ôn Bạch thừa nhận rất thẳng thắn, Huyền Đức suýt chút nữa phun ra một búng máu.
Tạ Cửu Chương vừa dứt lời, hai ngón tay đặt trên thân kiếm của Huyền Đức cứng lại. Ông ta không nghe rõ đoạn trước Chu Vỹ và Tạ Cửu Chương nói với nhau cái gì nhưng đoạn cuối cả hai một xướng một họa “gà mờ” và “trình độ này” thì một chữ cũng không nghe sót.
“Các người quả nhiên là người của âm ty.”
Huyền Đức: “…”
Ôn Bạch: “…”
Ông ta nói “không phải là người” tức là đang chỉ chuyện này à?
Ôn Bạch nghiêng đầu nhìn Lục Chinh, định dò hỏi mình nên nói lại như thế nào thì thấy Lục Chinh đang cười.
Ôn Bạch: “…”
Huyền Đức vừa nghe thấy hai chữ “sư thúc” của Lâm Khâu, kết hợp với khuôn mặt kia, oán khí tích tụ trong lòng nhiều năm bốc lên ào ào. Ngay từ ban đầu, ông ta đã không thích sư điệt này của mình, nhìn nó cứ như đang nhìn thấy Huyền Cơ của trước đây.
Hết cách, cậu chỉ có thể đáp: “Đúng, cho nên ông có chịu nói hay không? Nghĩ nhanh lên.”
Phòng tuyến tâm lý của Huyền Đức dần sụp đổ.
Huyền Đức ôm ngực.
Ôn Bạch cũng theo sát bên người Lục Chinh.
Lòe loẹt?
Không nói thì chết, chết rồi vẫn phải đến âm ty, chết rồi cũng vẫn phải nói.
Chuyện này cơ bản là không có sự lựa chọn nào khác.
“Tiểu quỷ kia ở trong miếu này à?” Ôn Bạch quay sang hỏi Lục Chinh.
Huyền Đức cam chịu nhắm mắt lại, bắt đầu cởi quần áo của mình.
“Thức thời hiểu chuyện, đi khỏi đây sớm đi.” Huyền Đức đe dọa: “Nếu không thì đừng trách tôi trở mặt!”
Ôn Bạch: “…”
Lục Chinh: “…”
Chu Vỹ chưa từng được nhìn thấy cảnh tượng này bao giờ, lại không dám mở miệng hỏi Lục Chinh, vô thức lùi về sau một bước. Nhớ tới lời Lâm Khâu đã từng nói, cậu ta bỗng có cảm giác không yên tâm, quay sang nói với Tạ Cửu Chương: “Huyền Đức này thật, thật sự có mấy trăm năm tu vi à?”
Trong lúc ông đang chuẩn bị tháo đai quần, Lục Chinh xoay mặt Ôn Bạch ra chỗ khác, đầu ngón tay của hắn lại bùng lên ngọn lửa.
Huyền Đức: “…”
Sợ mình bị xử luôn, ông ta vội vã giải thích: “Đồ vật quấn trên thắt lưng của tôi.”
Chẳng phải là đúng dịp quá rồi sao???
Chu Vỹ thấy sắc mặt Lục Chinh càng ngày càng đen, lập tức hô: “Lấy ra mau lên!”
Chờ Huyền Đức tháo được đồ ở trên thắt lưng mình xuống bọn Chu Vỹ mới chạy tới. Bọn họ nhìn thấy một hạt châu to bằng nắm tay, trắng lóa phát sáng, nhìn màu sắc khá giống ngọc hồ lô đeo trên cổ tay Ôn Bạch.
Tại sao Huyền Đức lại nhìn cậu ta chằm chằm?
Chu Vỹ nhíu mày: “Tôi còn tưởng là vật sống, tại sao lại là hạt châu?”
Chẳng phải nói Huyền Đức lấy về ăn sao?
Cái này làm sao mà ăn?
Lâm Khâu giải thích: “Tiểu quỷ nuôi ở bên trong, hạt châu này chỉ là vật chứa.”
Lục Chinh lạnh nhạt quét mắt về phía Huyền Đức.
Huyền Đức sợ run, lập tức rút một lá phù vàng ra dán lên hạt châu kia.
Huyền Đức ngã ngồi ra đất, hồn cũng bay mất một nửa, sững sờ nhìn cảnh tượng trước mặt. Bàn thờ bị gãy đôi, chén đĩa rơi vỡ nát, gạo nếp bị nước làm ướt nhẹp, trộn lẫn cùng với đống tàn hương, bừa bộn lộn xộn.
Ngay sau đó, trên thân hạt châu xuất hiện khe nứt, vết nứt càng ngày càng lớn, cuối cùng vỡ ra thành hai nửa.
Có một thứ gì đó chậm rãi trượt ra cùng với bột trắng.
Tạ Cửu Chương cả kinh: “Đây là… Thái Tuế?!”
[Hết chương ]