Hàng trăm hàng nghìn hoa đăng trôi theo dòng nước, đèn lồng ở hai bên bờ sông sáng trưng, tiếng người huyên náo, quầy bán đồ ăn đêm hoạt động hết công suất, sương mù ẩm ướt, cho dù cách một con đường vẫn ngửi thấy mùi bánh nướng thơm phức.
Ôn Bạch ôm đèn sen nhỏ đứng trên bậc thềm, nhìn cục nguyên bảo và ngọn đèn hoa trôi càng ngày càng xa, tụ vào với biển đèn.
Hai bên tai cậu rất ồn ào, đáy lòng lại cực kỳ yên tĩnh.
Trước đây Ôn Bạch luôn cảm thấy “khói lửa nhân gian” là một cụm từ rất mơ hồ, hồi tưởng xa xa khoảng hơn mười năm trước, nơi những con đường ngõ hẻm thời thơ ấu mới tìm ra được một ít bóng dáng.
Bây giờ nhìn lại, giống như đang ở gần ngay trước mắt.
Cậu không biết sau khi trời sáng khung cảnh ở nơi này sẽ thế nào nhưng cậu biết, những cảnh tượng hiện tại này đủ để mình ghi nhớ cả đời.
Lúc ra khỏi bức tranh đã nửa đêm, từ đường phố hiện thực đến kinh thành hàng nghìn năm trước, hệ quả của việc đi dạo cả một buổi tối thể hiện rõ ràng ngay trên cơ thể.
Hai mắt Ôn Bạch díp lại, sắp không mở nổi nữa.
Biệt thự này có thể sẽ thiếu thốn nhiều thứ nhưng phòng thì không thiếu.
Lần này Ôn Bạch không từ chối ý tốt của ông chủ, mệt mỏi cúi người chào kèm câu “chúc ngủ ngon” rồi đi lên tầng.
Lục Chinh đứng dưới tầng khoảng mười mấy phút mới nhớ tới một thứ.
Hắn lên tầng, dừng trước cửa phòng của Ôn Bạch nửa ngày, cuối cùng cũng quyết tâm gõ cửa, có điều đáp lại hắn không phải Ôn Bạch mà là đèn sen nhỏ.
Đèn sen nhỏ bay xuyên qua cửa ra ngoài, nhìn thấy Lục Chinh, nó cao hứng hô lên: “Lục…”
Chữ “Chinh” chưa kịp thốt ra thì bị Lục Chinh bịt miệng lại.
Lục Chinh nhắc nhở: “Nhỏ giọng một chút.”
Thứ mà hắn quên mất chính là ngọn đèn nhỏ trước mặt này.
Những người khác chơi hay làm việc mệt rồi dĩ nhiên sẽ đi ngủ, nhưng Ôn Nguyên Nguyên thì không thế, càng phấn khởi tinh lực của nó sẽ càng tràn trề.
Nếu là lúc trước có thể đưa nó vào trong ngọc hồ lô, nhưng hôm nay không được vì bên trong ngọc hồ lô còn có một bé khác rồi.
Lục Chinh sợ nó làm phiền người trong phòng nên phải đi cùng tới.
“Cậu ấy ngủ rồi à?” Lục Chinh hỏi.
Đèn sen nhỏ lăn tròn trong lòng bàn tay Lục Chinh: “Vâng!”
Lục Chinh nhìn mấy cánh hoa màu hồng phấn, hỏi tiếp: “Vậy vừa rồi nhóc đang làm gì?”
Đèn sen nhỏ thật thà đáp: “Ngủ cùng Ôn Bạch.”
Vừa nói nó vừa dùng hai cái lá kéo ngón tay Lục Chinh, một nửa thân đèn đã xuyên qua cánh cửa, dáng dấp trông như hòng muốn kéo Lục Chinh vào phòng luôn.
Lục Chinh đau hết cả đầu, kéo ngược Ôn Nguyên Nguyên ra.
“Náo cái gì?” Lục Chinh nghiến răng nói.
Đèn sen nhỏ bị lôi mạnh đi, mất thăng bằng lăn mất hai vòng, đến lúc ngồi dậy trong lòng bàn tay Lục Chinh vẫn hơi mơ mơ hồ hồ.
“Ngủ cùng Ôn Bạch.” Đèn sen nhỏ lặp lại.
Vừa nói nó vừa chỉ vào mình rồi chỉ vào Lục Chinh: “Nguyên Nguyên và Lục Chinh.”
Lục Chinh: “???”
Thấy Lục Chinh không lên tiếng, đèn sen nhỏ bổ sung thêm: “Chẳng phải Lục Chinh đến để ngủ cùng Bạch Bạch sao?”
Lục Chinh: “…”
Lục Chinh trở tay bắt lấy Ôn Nguyên Nguyên, xách nó xuống tầng, vừa đi mặt mày vừa tối sầm, hỏi: “Ai dạy nhóc? Đế Thính hay hồn tranh kia?”
Hắn biết dạo gần đây ngọn đèn nhỏ này hay chơi với hồn tranh, cũng thường học cách nói chuyện của hồn tranh.
Đèn sen nhỏ vẫn hoang mang không biết tại sao mình lại bị cưỡng ép giải đi, mà hiện tại thì cũng chẳng có ai để mà cáo trạng.
Sau một phút bối rối, nó nhận ra mình đang cách phòng Ôn Bạch càng ngày càng xa, ngọn đèn nhỏ gào lên: “Nguyên Nguyên không đi!”
Khuôn mặt Lục Chinh không một gợn sóng: “Lại ồn rồi.”
“Bạch Bạch còn chưa đắp kín chăn!” Đèn sen nhỏ nhớ tới đại nghiệp đắp chăn cho Ôn Bạch của mình còn chưa kịp hoàn thành, nhất thời cõi lòng tan nát, “Sẽ dễ bị cảm…”
Chưa nói xong đèn sen nhỏ đã cảm thấy mình không bị mang đi nữa, nó phát hiện Lục Chinh đã dừng lại.
Lục Chinh đang cúi đầu nhìn nó.
Chưa đắp chăn?
Đèn sen nhỏ đoán ra ý nghĩa của ánh nhìn này, nói tiếp: “Vâng, Bạch Bạch đi từ phòng tắm ra rồi ngủ luôn, không đắp chăn nhất định sẽ bị cảm.”
Đèn sen nhỏ nắm lấy một ngón tay của Lục Chinh: “Chăn nặng lắm, không kéo được, Lục Chinh, chúng ta đi đắp chăn cho Bạch Bạch đi.”
Lục Chinh không trả lời nhưng cũng không đi, trong đầu chợt xuất hiện mấy hình ảnh.
Ôn Bạch đích thực là người không chịu được gió lạnh.
Lúc trước hắn đi cùng cậu đến chỗ thành hoàng, cậu liên tục rùng mình và hắt hơi vì bị gió đêm thổi, cuối cùng chỉ dựa vào một ít hơi ấm mỏng manh của đèn sen nhỏ để chống đỡ, mà hồi đấy còn là mùa hè.
Bây giờ đã chuyển sang đầu thu rồi, gió đêm càng lạnh.
Nghĩ tới đây, Lục Chinh ngước mắt nhìn lên tầng trên.
Nhưng mà Ôn Bạch ngủ rồi.
Lục Chinh lại cảm thấy có gì đó không thích hợp lắm.
Đèn sen nhỏ một lòng muốn đắp chăn cho Ôn Bạch, thấy Lục Chinh không chịu nhúc nhích, nó lại loay ngoay, tuy không làm ầm ĩ nhưng dáng vẻ rất kiểu “không đạt được mục đích sẽ không chịu bỏ qua”.
Lục Chinh bị gây phiền phức, nếu như là trước kia nó mà náo loạn như vậy, dễ thôi, cứ ném vào phòng của Đế Thính là xong, nhưng bây giờ nó cũng có kinh nghiệm rồi.
Lục Chinh hết cách, đành phải vòng lại lên tầng.
Sau khi xác nhận mấy lần với đèn sen nhỏ rằng người trong phòng đã mặc quần áo đầy đủ, hắn mới mở cửa đi vào.
Chỉ còn một bóng đèn nhỏ đầu giường còn mở nhưng không hề bị tối.
Ôn Bạch nằm sát mép giường, có lẽ đúng là quá mệt mỏi, đừng nói đến chăn, gối cậu cũng không dùng.
Ôn Bạch nằm hơi nghiêng, điện thoại vẫn đang cầm trong tay, thỉnh thoảng màn hình còn sáng lên.
Lục Chinh không hiểu với cái tư thế này thì cậu đã thiếp đi trong hoàn cảnh nào.
Hắn chậm rãi đi tới, sợ làm ồn đến đối phương, nhẹ nhàng kéo một góc chăn phủ lên người Ôn Bạch.
Lúc ngủ trông thật ngoan.
Lục Chinh không dám nhìn nhiều, vội vã đắp kín chăn cho Ôn Bạch rồi nhỏ giọng nói: “Đắp rồi đó, đi thôi.”
Đèn sen nhỏ lập tức bay đến chỗ cái gối, vỗ vỗ lên gối hai lần.
Mong muốn rất rõ ràng.
Đắp chăn rồi nhưng chưa có gối.
Lục Chinh: “…”
Một người một đèn không tiếng động giằng co, cuối cùng là Lục Chinh thua trận.
Thay vì nói là thua đèn sen nhỏ, chi bằng nói là bại bởi chính mình.
Nghĩ tới chuyện Ôn Bạch đang ngủ trong phòng, đột nhiên tỉnh dậy nhìn thấy mình thì rất khó giải thích nên hơi căng thẳng.
Lục Chinh thầm thở dài một hơi.
Hắn đi tới bên giường, cúi người, một tay khẽ nâng gáy Ôn Bạch lên, một tay kéo gối qua, nhưng đang kéo thì Ôn Bạch chợt xoay người.
Đèn sen nhỏ cũng bị bất ngờ.
Phản ứng trước tiên của Lục Chinh không phải là để ý xem Ôn Bạch có tỉnh hay không mà còn nhanh hơn một bước – Ôn Bạch ngủ ở quá sát mép giường, chỉ cần hơi xoay người sẽ dễ có khả năng bị rơi xuống đất.
May mà phạm vi xoay người của Ôn Bạch không quá lớn nên không bị rơi, Lục Chinh nhanh tay giữ được cậu.
Còn chưa kịp thở phào, toàn thân Lục Chinh cứng đờ.
Bởi vì Ôn Bạch vừa xoay người nhưng lại nhúc nhích tiếp.
Lần này cậu gối hẳn lên cổ tay của Lục Chinh, vùi một nửa mặt vào ngực Lục Chinh.
Lục Chinh: “…”
Ban nãy lúc Lục Chinh kéo gối, đèn sen nhỏ đang ngồi trên gối bị ngã lộn mèo, còn chưa kịp bay lên lại. Mãi mới bò dậy được thì thấy Ôn Bạch xoay người lăn vào lòng Lục Chinh.
Đèn sen nhỏ chậm rãi bay đến, nằm trên bả vai của Lục Chinh nhìn qua nhìn lại hai người, thầm thì hỏi: “Lục Chinh, sao Bạch Bạch lại muốn ôm anh vậy? Anh ấy không dám ngủ một mình à?”
Lục Chinh: “…”
Lúc mang theo đèn sen nhỏ ra khỏi phòng, từ thân đến tâm Lục Chinh trở nên vô cùng mỏi mệt.
Ngọn đèn nhỏ trên tay còn không chịu yên tĩnh, liên miệng hỏi tại sao lại ôm.
Lục Chinh bị hỏi đến bực mình, tiện tay ném nó cho đám âm sai, bên tai mới yên tĩnh lại.
Còn cậu âm sai bị gọi tới thì nâng tiểu thiếu gia trong lòng bàn tay, hai bên nhìn nhau.
“Giờ này rồi ông chủ không đưa con trai đi ngủ đi, lại muốn đi đâu nữa nhỉ?” Âm sai thắc mắc.
“Hình như tới văn phòng, Lão Lưu vừa mới nói với tôi, nói có nhìn thấy ông chủ ở cửa văn phòng.
Có âm sai hỏi: “Trợ lý Ôn đâu?”
“Ngủ rồi.”
“Ngủ trong văn phòng của ông chủ?”
“Không, trên tầng.”
“Thế giờ này ông chủ tới văn phòng làm gì?”
“Tăng ca chăng?”
“Có khi nào cậu thấy ông chủ làm thêm giờ chưa hả?”
Khái niệm “âm ty không nuôi người nhàn rỗi, chỉ có ông chủ nhàn rỗi nhất và cũng chỉ có thể là ông chủ” đã ăn sâu vào tiềm thức của mọi người, bởi vậy nên hiện thực ông chủ nửa đêm không ngủ, bỏ lại con trai để đến văn phòng làm việc đã truyền khắp toàn bộ âm ty nhanh như một cơn gió, cũng truyền đến tai Đế Thính.
“Hôm nay Ôn Bạch ở lại đây?” Đế Thính hỏi.
Tạ Cửu Chương cẩn thận thu xếp tập văn kiện, đáp: “Vâng.”
Đế Thính: “Còn Lục Chinh lại vào văn phòng?”
Tạ Cửu Chương không hiểu lắm hai chuyện này thì có liên quan gì đến nhau mà đại nhân dùng chữ “lại”, chỉ nói: “Vâng, cũng không mang theo cậu chủ.”
Đế Thính xoay bút trên tay, xoay khoảng hai, ba lần rồi bỏ xuống.
“Bức Đêm Tế vẫn đang ở chỗ Lục Chinh, tôi qua đó xem thử.” Nói xong liền đứng lên.
Tạ Cửu Chương nhíu mày: “Trời vẫn chưa sáng mà?”
Tuy Tạ Cửu Chương chưa từng vào bức Đêm Tế nhưng cũng biết đồ vật bên trong bức tranh này là sống, phải chờ đến hừng đông khi bức tranh yên tĩnh lại thì mới cuộn gọn mang đi cất được, còn chưa đến giờ thì chỉ lãng phí công sức thôi.
Đế Thính ngáp dài: “Vì trời còn chưa sáng nên mới qua xem thử.”
Tạ Cửu Chương: “Hả?”
Lúc đẩy cửa văn phòng, Đế Thính không nhìn thấy ai bên trong, anh ta gần như đã dự liệu được trước, đi thẳng về phía bức tranh.
Quả nhiên…
Đế Thính cũng không nóng vội, ngồi xuống ghế sô pha cạnh đó lật bừa một quyển sách ra đọc.
Mười mấy phút sau, có ánh hào quang lóe lên.
Lục Chinh đi từ bức Đêm Tế Trung Nguyên ra, trên tay cầm một cái đèn hoa.
“Cậu đang ngại một đứa chưa đủ nên muốn kiếm thêm mấy đứa nữa cho vui cửa vui nhà đúng không?” Đế Thính chống cằm nhìn Lục Chinh.
Lục Chinh lườm đối phương một cái: “Rảnh rỗi quá à?”
“Cũng tạm, không rảnh bằng cậu.” Đế Thính đi tới, tầm mắt đặt vào ngọn đèn nhỏ kia, “Có cần tôi nhắc lại không, rằng cái đèn trong tay cậu chỉ có thể “sáng” được trong mấy tiếng nữa thôi.”
Trời sáng, bức Đêm Tế cuộn lại, ngọn đèn này không thể tồn tại.
Lục Chinh không lên tiếng.
Đế Thính nhìn dáng vẻ của Lục Chinh, sắc mặt nghiêm túc nhắc nhở: “Cậu đừng có làm bừa, thế giới nhỏ này do Sầm Lận sáng tạo, trong bức Đêm Tế Trung Nguyên, ông ta chính là thiên đạo, hết thảy các nguyên tắc đều do ông ta định đoạt, kể cả cậu cũng không thể nhúng tay.”
Lúc trước Sầm Lận sợ có người sẽ lợi dụng bức Đêm Tế này để làm nhiễu loạn trật tự của nhân gian nên mới hạ cấm chế “hừng đông khép cuộn” rồi đưa cho âm ty.
Dù sao cũng là một món đồ có thể ra vào, nếu rơi vào tay mấy kẻ bàng môn tả đạo thì khác gì một cái hang tùy tiện làm gì thì làm?
Đưa cho âm ty, ngoài lý do vì là ngày Trung Nguyên ra cũng có một lý do khác, dù sao cũng là đồ vật đưa cho Lục Chinh, sẽ không ai dám tự tiện động vào.
Ai mà ngờ “kẻ bàng môn tả đạo” trăm nghìn năm qua chưa từng thấy xuất hiện hôm nay lại xuất hiện, mà còn chính là Lục Chinh không ai dám động vào kia.
Đế Thính biết rõ, muốn lấy đồ trong tranh ra không phải dễ, cho dù là Lục Chinh cũng sẽ tốn không ít công sức.
Hao phí nhiều công sức như vậy chỉ để lấy ra một ngọn đèn hoa?
Đế Thính nhíu mày.
Anh ta thực sự rất muốn xem thử ngọn đèn nhỏ này có gì đáng ngạc nhiên.
Đế Thính tò mò vươn tay ra thăm dò, Lục Chinh cũng không ngăn cản, vì vậy Đế Thính chỉ cần cúi đầu xuống là có thể nhìn thấy rõ hai chữ “Lục Chinh” ghi trên đó.
Chắc chắn Lục Chinh sẽ không cao hứng đến mức tự thả cho mình một ngọn đèn hoa.
Đèn sen nhỏ kia thì không viết được chữ.
Đế Thính cảm nhận được khí tức của thành hoàng trên người Lục Chinh nhưng thành hoàng cũng không có lá gan đó.
Đáp án vô cùng rõ ràng.
Viết cái này, chỉ có thể là một người mà thôi.
“Ôn Bạch thả cho cậu à?” Đế Thính hỏi.
Lục Chinh đặt cái đèn xuống bàn, lùi ra sau ngồi xuống ghế.
“Lục Chinh.” Đế Thính gọi hắn, “Cậu lấy ra xem thì được nhưng đừng nghĩ đến chuyện muốn giữ nó lại.”
Lấy đèn từ trong tranh ra chỉ tốn một ít công sức, còn nếu muốn giữ đèn lại, chỉ cần bức Đêm Tế này còn, thiên đạo sẽ vĩnh viễn trói buộc nó, không ai phá vỡ được nguyên tắc đó.
Trừ phi…
“Cậu cho rằng tôi muốn hủy bức tranh này à?” Lục Chinh nhàn nhạt nói.
Đế Thính nhún vai.
Lúc trước anh ta không cảm thấy Lục Chinh sẽ làm ra được chuyện đó nhưng bây giờ nghĩ kỹ hơn thì cũng chưa chắc.
Nếu muốn thoát khỏi trói buộc bên trong bức Đêm Tế, chỉ có một cách đó thôi.
Tranh không còn, thiên đạo đương nhiên cũng tan biến.
Có điều bức Đêm Tế này không phải là một bức tranh tầm thường, muốn hủy nó không chỉ còn là tốn một ít công sức đơn giản như vậy nữa.
Dĩ nhiên Lục Chinh không hề muốn hủy cả bức tranh, hắn chỉ bỗng nhiên muốn xem cái đèn kia kỹ hơn một chút, chỉ thế mà thôi.
Vì vậy nên mới quay lại vào tranh, lần theo đường sông tìm mười mấy phút mới thấy nó rồi cầm cái đèn ra ngoài.
Nhìn sắc mặt của Lục Chinh vẫn bình thường, không đến nỗi điên lên chấp nhận phá hủy cả một bức tranh chỉ vì một ngọn đèn nên Đế Thính thoáng yên lòng.
“Chỉ xem thôi đúng không?” Đế Thính xác nhận lại.
Lục Chinh mất kiên nhẫn đáp một tiếng.
“Vậy thì được.” Đế Thính thở phào nhẹ nhõm, “Dù sao tranh vẫn có tác dụng, nhỡ một ngày nào đó Ôn Bạch lại muốn vào trong xem, nếu không còn tranh thì thật là đáng tiếc.”
Nói xong, Đế Thính lại chỉ vào ngọn đèn hoa kia.
“Nếu Ôn Bạch thả cho cậu một cái, nói không chừng có thể thả thêm cái thứ hai, thứ ba…” Đề Thính nở nụ cười, “Cũng đâu phải chỉ có một mình ngọn này, cậu nói xem có đúng không?”
Dòng suy nghĩ của Lục Chinh bị cắt ngang.
Hắn cảm thấy lời này của Đế Thính mang hàm nghĩa nào đó, nhíu mày.
[Hết chương ]