Đồng hồ báo thức kỹ thuật số trên đầu giường hiện thị sáu giờ rưỡi, nhưng hai người trong phòng đã thức giấc.
Sau khi mặc quần áo vào giặt giũ xong, Thí Đào ôm gối co người trên ghế sô pha, nhìn kỹ vẫn có thể thấy vết đỏ bừng trên cổ chưa hết hẳn.
Cơ thể cảm thấy… thật kỳ lạ. Thí Đào ép tim mình, khi Thường Hạ chạm vào cậu ở trên giường, nhịp tim của cậu đập nhanh đến mức suýt chút nữa đập ra khỏi cổ họng, và cậu dường như có chút cảm giác ở hạ bộ của mình. Rõ ràng là cậu chỉ như thế này khi cậu đang phát tình mà ta. Sao hôm nay lại đột ngột trở nên như thế này.
Nhớ lại cảm giác tê dại và đê mê khi Thường Hạ chạm vào, Thí Đào hơi ngại ngùng nhưng muốn cảm nhận lại nó, cậu không thể không đưa tay vào trong quần áo của mình, và nhẹ nhàng bóp đầu ti theo như chuyển động của Thường Hạ.
…Tốt.
…Không có cảm giác gì hết trơn.
Thí Đào xoa một lúc nhưng vẫn không tin, ngoại trừ hơi đau khi xoa quá mạnh, ậu vẫn không cảm thấy nhột gì cả.
“Mình…” Thí Đào đột nhiên nghĩ đến một khả năng khó tin, “… đang động dục với Thường Hạ?”
Nhưng bây giờ vẫn đang trong mùa đông lạnh giá, còn cách xa thời kỳ động dục lắm mà. Thí Đào rơi vào tình trạng hoang mang tột độ.
Thường Hạ ngồi ở trên toilet tiện tay giải quyết một lần, xong chuyện đi đến phòng khách, mọi thứu trong mắt đều là Thí Đào, một tay thò vào từ trong vạt áo, không biết đang sờ cái gì, nhưng mắt cậu trống rỗng và nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Khụ.” Thường Hạ đỏ mặt ho nhẹ.
Thí Đào quay lại nhìn anh, cuối cùng cũng giảm bớt một chút nhiệt tình và quay trở lại khuôn mặt bình thường, nghĩ đến suy đoán đáng xấu hổ vừa rồi của mình, Thí Đào chỉ đơn giản là chôn đầu mình vào giữa hai đầu gối.
“Tôi đi làm bữa sáng.” Thường Hạ cảm thấy mình giống như một ông chú biến thái rình mò đến một cậu bé trong sáng, anh không khỏi sờ gáy mình với một chút xấu hổ, rồi chui vào bếp.
Với tâm lý hối lỗi, Thường Hạ đã dành chút thời gian nấu món mì tôm và nấm tươi cho Thí Đào. Khi vừa bưng ra khỏi nồi, mùi thơm phức của mì ngay lập tức hấp dẫn người ngồi trên ghế sô pha đang giả làm đà điểu.
Thí Đào nằm trên khung cửa nhà bếp và nhìn cái chén mà Thường Hạ đang cầm trên tay.
Những con tôm trong tô có màu đỏ hấp dẫn, nước dùng đậm đà, với những miếng đậu phụ trắng nhỏ và nấm hải sản, mùi thơm khó cưỡng. Thí Đào nuốt nước bọt, khi Thường Hạ đặt bát xuống bàn, Thí Đào nhanh chóng nói “Cảm ơn”, cầm đũa lên và bắt đầu ăn.
Thịt tôm hấp thụ vị umami của nấm trở nên sảng khoái và ngọt ngào hơn, đồng thời hương vị của nấm và đậu phụ cũng trở nên dịu hơn do hấp thụ hương vị của tôm. Sau khi húp một ngụm súp và một sợi mì khác, Thí Đào vui vẻ thở dài.
(Vị umami: hay còn gọi là bột ngọt là một trong XNUMX vị cốt lõi bao gồm ngọt, chua, đắng và mặn. Umami có nghĩa là “bản chất của sự ngon miệng” trong tiếng Nhật, và hương vị của nó thường được mô tả là vị ngon của thịt, mặn làm tăng thêm hương vị.)
Khi được ăn đồ ăn, những ký ức xấu hổ trước đó đã biến mất ngay lập tức.
Thí Đào tiếp tục nhớ lại hương vị còn sót lại của thức ăn trong miệng, đôi mắt cong thành hình lưỡi liềm dễ thương.
“Thật là dễ dỗ …” Thường Hạ thở dài.
Sau khi ăn uống no đủ, Thường Hạ đội mũ len và quàng khăn cho Thí Đào để đảm bảo không bị cảm rồi mới dẫn ra ngoài.
Lo sợ giờ cao điểm buổi sáng đông đúc sẽ khiến Thí Đào sợ hãi, Thường Hạ đã từ bỏ việc đi tàu điện ngầm và lái xe xuống một con đường dài không quá tắc nghẽn giao thông.
“Thường Hạ, chỗ của anh có nhiều người không?” Thí Đào nắm lấy dây an toàn đang thắt lại, hơi căng thẳng.
“Không quá nhiều. Tổng cộng chỉ có mười mấy người. Chỉ là một studio thôi.” Thường Hạ giải thích. Nghe thấy giọng Thí Đào căng thẳng, anh cười an ủi, “Tôi cứ đưa em đến đó. Mọi người rất tốt. “
Thí Đào thả lỏng một chút, nhìn những tòa nhà cao tầng đang lùi dần về phía sau bên ngoài cửa kính xe, trong lòng đột nhiên hiện lên một tia ghen tị.
Rất muốn có một công việc, làm một số điều thú vị và kiếm tiền. Nếu sau này có tiền, cậu cũng sẽ mua đồ ăn ngon cho Thường Hạ và cạo râu cho anh ấy mỗi ngày …
Đến tòa nhà văn phòng, trướcc khi bước vào thang máy, người cha già Thường Hạ kiên nhẫn nói với Thí Đào rằng: “Có người hỏi cậu mấy câu thì đừng nói chuyện, tôi sẽ trả lời thay cậu, còn cậu thì giả bộ ngượng ngùng trốn sau lưng? Có được không?”
“Tôi biết rồi.” Thí Đào nắm lấy tay áo của Thường Hạ và đi theo anh vào thang máy.
Trong văn phòng.
Thật hiếm khi có người đã quen với giờ giấc tự do lại đến trường quay sớm như vậy, ngay cả Tử An, người đã không xuất hiện trong trường quay cả vạn năm, cũng đã ngồi vào chỗ của mình. Mọi người đều nhìn chằm chằm về hướng cửa ra vào, chỉ chờ đợi sự xuất hiện của nhân vật chính đang được bàn tán.
Nhưng thời gian chờ đợi luôn chứa đầy cảm giác thật dài và khó khăn.
Trương Tử An: “Sao còn chưa tới, ta chủ ý dậy sớm!”
Hồ Hy: “Đừng lo lắng, tôi vừa nhìn thấy Thường Hạđang lái xe vào bãi đậu xe dưới tầng hầm.”
Lâm Tinh: “Này, tôi nghĩ Mục An An cũng đã tới lâu rồi, hiện tại đang ngồi trong văn phòng.”
Hứa Nhất Kỳ: “Shhhhhhh, tổ tiên, chú ý, cậu ấy sắp đến rồi.”
Thang máy đối diện với cửa chính phát ra tiếng kêu, và đám đông nhanh chóng giải tán, giả vờ nghiêm túc làm việc của họ.
“…” Thường Hạ vừa vào cửa, khóe miệng không khỏi giật giật, mấy người ngày thường chỉ nói chuyện phiếm cùng ăn vặt, hôm nay nghiêm túc như vậy, e rằng diễn quá sâu rồi.
Thí Đào ngoan ngoãn ở phía sau Thường Hạ thò đầu ra nhìn xung quanh, thành thật nói với Thường Hạ: “Không khí làm việc của anh tốt ghê, mọi người đều rất nghiêm túc.”
Dư quang khoé mắt bí mật liếc nhìn Thường Hạ, tất cả mọi người hết sức trấn áp linh hồn dao động trong cơ thể, vì sợ rằng sẽ vô tình bị lộ tẩy.
Lâm Tinh nhìn đứng dậy đi rót nước, nhìn dáng vẻ của Thí Đào còn đnag mơ mơ hồ hồ, rồi nhìn khuôn mặt mập mạp, vóc dáng của cậu còn thấp hơn Thường Hạ nửa cái đầu, có một đôi mắt to đen láy, cô không khỏi rung động. Có một giọng nói đang không ngừng gào tét trong đầu.
… Đừng nói là trẻ vị thành niên nha.
Đây là lần thứ hai lưng của Thường Hạ bị ánh mắt soi mói như thế này. Anh gõ vào máy tính để bàn bên cạnh, cố gắng nở một nụ cười tiêu chuẩn, “Chào buổi sáng.”
Mọi người đều nhìn chằm chằm vào anh, đặt công việc trên tay xuống và chân của họ di chuyển nhanh về phía này.
“Đây là…?” Hứa Nhất Kỳ mỉm cười nhìn về phía sau Thường Hạ, trong mắt lộ ra ý trêu chọc, “Thường Hạ, anh không giới thiệu một chút sao?
Ánh mắt dò hỏi của mọi người ngày càng lộ rõ.
“Cậu ấy là… Miêu Miêu.” Thường Hạ khó chịu quay sang bên để mọi người nhìn mình, “Miêu Miêu, chào mọi người.”
Thí Đào cũng bị bầu không khí huyền ảo này lây nhiễm, lông mi khẽ rung lên, lo lắng nhìn mọi người xung quanh, “Xin chào mọi người, tôi là … Đào Miêu Miêu.”
Điều không thể chịu đựng nhất đối với Hà Như, người đã là một người mẹ, được một cậu bé dễ thương như vậy chào hỏi thật tuyệt (mặc dù Thí Đào ít nhất là một thiếu niên so với con trai của cô). Nhìn thấy bộ dạng khó xử của họ, cô không khỏi phát động tình thương của một người trong mình để giúp đỡ.
“Tổng biên tập đã đợi bên trong rồi, đi vào đi.” Cô vỗ vai Thường Hạ, nhưng đôi mắt sáng rực của tình mẹ con vẫn treo trên người Thí Đào.
“Cảm ơn.” Thường Hạ cảm thấy nhẹ nhõm và nắm tay Thí Đào đi về phía văn phòng tổng biên tập.
Thí Đào nhếch lên khóe miệng cười với mọi người, vẫy tay rồi theo Thường Hạ rời đi.
Trương Tử An huých tay Hứa Nhất Kỳ bên cạnh, và thì thầm: “Tôi không thể nói rằng, Thường Hạ lại thích mẫungười ngoan ngoãn như vậy.”
“Là tôi và tôi cũng thích.” Hứa Nhất Kỳ nhướng mày lộ ra nụ cười thân thiện: “Non nớt như vậy, không phải rất tốt sao?
Lâm Tinh thở dài, “Tôi e rằng sẽ vi phạm pháp luật mất.”
Hết chương