Không khí bỗng im lặng, chỉ còn tiếng gió thổi lá rơi.
…
Hai người được hỏi đều chết lặng.
Thí Đào: Một cặp? Cặp gì?
Thường Hạ: Mình và Thí Đào? Mình và Thí Đào là một đôi? Thí Đào là đàn ông, làm sao có khả năng …
Suy nghĩ của Thường Hạ đột nhiên ngắt kết nối, bây giờ anh mới phản ứng lại, tư thế hiện tại của anh và Thí Đào trong mắt người khác mơ hồ đến mức nào, chính là quan hệ tình yêu đồng tính kinh điển, nhưng những động tác này y như lúc bình thường khi anh xoa lông Thí Đào trong bộ dạng mèo con thôi mà. Đã làm và sử dụng nó một cách nhuần nhuyễn đến mức ngay cả bản thân cũng không nhận ra. Thí Đào giờ vẫn chưa hiểu có chuyện gì xảy ra.
Đầu tiên không phải nên giải thích rằng anh ấy và Thí Đào không phải là mối quan hệ như vậy sao? Thường Hạ nghĩ như vậy, nhưng tay vẫn đặt trên vai Thí Đào và ôm chặt lấy cậu, dường như không có lời phủ nhận nào thuyết phục. Hay cứ để như vậy đi? Càng giải thích lại càng chứng đang cố che giấu.
Anh đã nghĩ rằng mình không phải là gay, nhưng cánh tay của anh không hề thả lỏng chút nào.
“Ý của bạn là một cặp vợ chồng?” Thí Đào nhìn cô gái một cách thuần túy.
“Chỉ … chỉ là muốn hỏi xem bạn có quan hệ như vậy không …” Khuôn mặt cô gái nóng bừng lên và cô ấy che miệng lại sợ hãi và xin lỗi, “Xin lỗi, tôi không cố ý hỏi bạn một câu hỏi riêng tư như vậy. Tôi nghĩ bức ảnh này quá đẹp, tôi đã không biết…”
Loại quan hệ gì? Thí Đào càng bối rối hơn, cậu nhìn Thường Hạ một cách khó hiểu, mặt không khỏi đỏ lên.
“Chúng tôi không phải như bạn nghĩ …” Thường Hạ đau đầu xoa mũi, nhưng lỗ tai vẫn vô thức đỏ lên. “Chúng tôi không phải là quan hệ yêu đương, chỉ là … thân mật ở một mức độ khác.”
Đó không phải là quan hệ yêu đương, đó là mối quan hệ thân mật ở một cấp độ khác, và cư xử rất mơ hồ …
Chẳng lẽ là bọn họ … Cô gái kinh ngạc nhìn chằm chằm Thường Hạ.
“Quan hệ yêu đương?” Thí Đào, người không biết về mối quan hệ phức tạp của con người, rất bối rối, anh ấy giơ bàn tay mười ngón đang nắm chặt với Thường Hạ và hỏi Thường Hạ, “Chúng ta không phải là quan hệ yêu đương sao? Tôi đã luôn ở bên anh mà.”
Tiểu thụ bé nhỏ truy công. Công chỉ thích bầu bạn với thụ mà không nhận ra mối quan hệ của anh và cậu, viết thành gay tiểu thuyết thỏa thỏa một quyển cầu mà không được tra công ngược văn.
“Anh ta vẫn không thừa nhận cậu dù cậu đã như thế này sao?!” Khuôn mặt cô gái sưng lên vì tức giận, những tâm tình tốt đẹp chồng chất trên mặt Thường Hạ biến mất trong chốc lát.
“Không, không phải như cô nghĩ đâu.” Thường Hạ không thể cười hay khóc, anh cúi đầu xuống và nhỏ giọng giải thích bên tai Thí Đào, “Quan hệ yêu đương là một mối quan hệ như vợ chồng, và hai người phải rõ ràng với nhau là người yêu của mình. Để trở thành người yêu. “
“Là vậy sao.” Thí Đào nói với cô gái với một chút thất vọng, “Tôi không phải là người yêu của anh ấy, và chúng tôi cũng chưa xác nhận với nhau là người yêu của mình”.
Tại sao cảm thấy bầu khôgn khí có gì đó sai sai ấy nhỉ. Đối diện với ánh mắt thẳng thắn của cô gái, xương sống của Thường Hạ cảm thấy ớn lạnh.
Ở ngoài đời có công cặn bã như thế này, đã như thế này cũng không chịu thừa nhận, cô gái tức giận đến mức nóng lòng muốn mở ngay Weibo và đăng bài “Ngày tháng khi đi trong công viên, gặp được một tra công“, cô kéo Thí Đào đang không để ý đến bầu không khí, và nói với Thí Đào: “Anh ta không nhận cậu là người yêu của anh ta, anh ta không xứng với cậu.”
“Không phải đâu.” Thí Đào cau mày, “Thường Hạ tốt lắm luôn, anh ấy nhìn rất đẹp và sẽ nấu ăn cho tôi, nếu không tôi sẽ không tìm anh ấy.”
“Đúng là một chàng trai ngốc nghếch.” Cô gái lo lắng và đau xót: “Cậu không thể chỉ vì thích anh ta mà chịu đựng như vậy được. Anh ấy ở bên cậu bây giờ vì… Chà, nếu sau này anh ấy thích người khác thì sao.”
“…” Não bổ như vậy, thật đáng tiếc nếu không làm biên kịch. Thường Hạ kéo Thí Đào về, và kiên nhẫn giải thích với cô gái, “Tôi và cậu ấy không phải là quan hệ như cô nghĩ. Chúng tôi rất thuần khiết, nhưng cô có thể yên tâm rằng tôi sẽ không có khả năng sẽ bỏ rơi cậu ấy, tôi sẽ chăm sóc cậu ấy cả đời. “
Hửm? Không phải là mối quan hệ bạn giường? Có gì đó sai sai?! Một cảm giác khó xử ập đến, cô gái ép ngực và lùi lại một bước.
Thí Đào sững sờ đứng giữa hai người. Đã hai phút trôi qua kể từ khi vòng cung phản xạ bắt đầu chạy, cậu bị kích động bởi những gì cô gái nói vừa rồi, cậu móc cổ áo của Thường Hạ và nói với vẻ bực bội, “Anh còn thích những người khác?”
“…” Thường Hạ không nói nên lời về trọng tâm của Thí Đào.
“Sẽ có hả?” Thí Đào và cô gái cùng nhìn anh, chớp đôi mắt to.
“Tôi …” Thường Hạ không nói nên lời.
“…cậu…?”
“Không.” Thường Hạ dứt khoát trả lời, xoa đầu Thí Đào và nhẹ nhàng nói, “Tôi đã nói chỉ tốt với em, và tôi sẽ làm theo những gì tôi đã nói.”
Thí Đào lập tức vui vẻ, nở nụ cười rạng rỡ, “Để tôi nói, người yêu của Thường Hạ là tôi.”
Cô gái cho rằng mình thật sự đã sai khi đổ lỗi cho người khác, đây rõ ràng là một kịch bản cho mối tình thầm kín hai người vẫn chưa chính thức thổ lộ, cô tự trách bản thân đã quá đen tối và nói những điều ngu ngốc.
Thường Hạ thở dài, bất lực nói với cô gái, “Cô còn lo lắng gì nữa không?”
Cô gái cúi đầu xin lỗi vì xấu hổ: “Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi, não của tôi đã đi quá xa, và tôi đã đổ lỗi cho anh… Tôi xin lỗi …”
Thường Hạ vẫy tay ra hiệu rằng không sao cả. Chỉ là một sự hiểu lầm vô thưởng vô phạt, nhưng nó nhắc nhở anh một số điều, ví dụ như anh luôn vô tình làm vài hành động thân mật quá mức với Thí Đào, cho dù Thí Đào có biến thành hình người cũng không nên ôm đầu hôn hít như vậy được.
Thí Đào là một con mèo nhỏ giống đực. Thường Hạ đột nhiên cảm thấy hành vi của mình có chút không bình thường, chẳng lẽ độc thân quá lâu, đối với con mèo nhỏ giống đực này lại cảm thấy rất xinh đẹp …
Thí Đào an ủi cô gái đang tự trách, “Đừng buồn phiền như vậy, Thường Hạ không trách gì đâu, anh ấy sẽ không để bụng.”
Cô gái ngượng ngùng ngẩng đầu lên cười, “Nhìn ai cũng đẹp không chịu được. Hôm nay không kìm chế được nóng nảy mà làm trò cười. Chúc anh sớm hồi tâm chuyển ý.”
“Chúng ta đã trao đổi tâm trí từ rất lâu rồi.” Thí Đào nghĩ đến cái đêm mà mình được tìm thấy khi biến thành một con người.
Đây là sĩ quan xẻng mà cậu tự tay tuyển chọn, làm sao có thể không thích.
Thường Hạ cong lên khóe miệng, “Cậu thích tôi? Thích tôi như thế nào?”
Thí Đào gục mặt vào vòng tay của Thường Hạ, dụi đầu qua lại như một con mèo, làm nũng, ngượng ngùng nói: “Kiểu như vậy, tôi chỉ muốn ở bên anh.”
Thường Hạ đã rất quen với ý thích này và tiếp tục vuốt ve đầu con mèo một cách hài lòng.
Cô gái dụi dụi khóe mắt nuốt cả đống thức ăn cho chó một cách thoải mái, thầm nghĩ đến thuộc tính [Ôn nhu, cưng chiều trung khuyển công X ngốc nghếch đáng yêu thụ], thể loại cuộc sống hằng ngày.
Hết chương