Sau khi Nhiếp Chính Vương trúng độc tình

chương 72: tề vận

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Editor: Phi

-

Lúc trước Tề Dư phái người ước lượng kích cỡ vóc người của Sở Sách, làm xiêm y bốn mùa cho hắn, mặc dù quản sự của Nho vương phủ nhưng quản sự dù sao cũng là nam nhân, có một số chi tiết làm không được, thời điểm Tề Dư ở Túc vương phủ làm xiêm y cũng dựa theo tiêu chuẩn của Sở Mộ làm cho Sở Sách mấy bộ thường phục.

Dù sao hôm nay cũng rảnh nên Tề Dư tự mình đưa đến phủ cho hắn.

Lúc đưa đi, Sở Sách không có ở trong phủ, nói là vị Tống lão tiên sinh kia vừa tới kinh thành, thời còn trẻ Thừa Tướng đại nhân được Tống lão tiên sinh chỉ điểm mới bước chân vào con đường khoa cử, có thể một đường làm quan tới chhức thừa tướng, trong đó cũng không thể thiếu các loại trợ lực của Tống lão tiên sinh, mà Sở Sách là đồ đệ cuối cùng của Tống lão tiên sinh, cho nên theo lẽ thường tự nhiên sẽ mời hắn qua bồi. Sở Sách tuy là ở trước hoàng tử Tiên Đế, lại không có nhiều binh quyền bằng Sở Mộ, không có mẫu tộc tương trợ như Sở Tiêu, cho nên đến giờ vẫn chưa có chức quan chính thức nào trong triều, nhưng bản thân Sở Sách vốn là một người hay nói, lại từng xông qua một trận trời Nam biển Bắc, tầm nhìn xa, lòng dạ rộng rãi, lời nói thực tế, kiến thức uyên bác, cho nên cho dù không có thế lực gì cũng được một nhóm đại thần yêu thích, thường xuyên mời hắn qua phủ trò chuyện. Sở Sách đã không có ở nhà, Tề Dư cũng không tiện ở lâu, sau khi phân phó quản sự chờ Sở Sách trở về rồi cho hắn thử xiêm y thì có vừa hay không cũng phải phái người đi qua nói với nàng một tiếng, nếu có chút không thích hợp, trực tiếp đưa qua sửa là được.

Quản sự tự nhiên đáp ứng, đưa Tề Dư ra cửa, ai ngờ khi Tề Dư đã gần leo lên kiệu Sở Sách lại quay về, thấy Tề Dư, Sở Sách từ trên ngựa nhảy xuống, chạy chậm đến trước mặt họ.

“Biểu tỷ tới tìm ta?” Sở Sách cao hứng hỏi.

“Đúng vậy, lúc trước không phải đang giúp ngươi làm xiêm y sao, hiện giờ làm xong rồi nên đem lại đây cho ngươi thử xem, ngươi trở về rất đúng lúc, nhân tiện thử cho ta xem đi. Nếu có không vừa ta sẽ trực tiếp lấy về.” Tề Dư nói.

“Phiền cho biểu tỷ rồi.” Sở Sách cũng đã lớn, để biểu tỷ phải may quần áo cho thì vẫn có chút ngượng ngùng.

Hai người lại cùng nhau về phủ. Tề Dư ở phòng khách uống trà. Bên phải phòng khách, quản sự của Nho Vương phủ nâng giá bình phong lại cho Sở Sách thay quần áo ở phía sau. Sau khi thay xong có thể trực tiếp bước ra cho Tề Dư xem.

(Bình phong: tấm rèm che cho các bậc khá giả.)

Sở Sách ở bên trong thay quần áo, miệng cũng không nhàn rỗi nên đã cùng Tề Dư nói những chuyện vui ở phủ thừa tướng của hắn.

“ .... Sư phụ kia của ta thoạt nhìn có chút nghiêm khắc nhưng Thừa tướng đại nhân có điều không biết. Kỳ thật căn bản không cần phải sắp xếp cho các bậc cử tử đó tới nói chuyện cùng với lão sư. Chỉ cần an bài mấy bàn yến hội là có thể mời sư phụ ta đi. Lão nhân gia nhà hắn căn bản là không muốn đi."

Nói xong, Sở Sách ở bình phong phá lên cười. Tề Dư vừa uống trà vừa lắc đầu. Nếu Tống lão tiên sinh biết lúc tuổi già hắn đã thu nhận một tên đồ đệ trước mặt người khác nói hắn như vậy thì không biết có đem hắn trục xuất khỏi sư môn hay không.

Trong lúc nói chuyện, Sở Sách đã đổi xong một bộ quần áo khác liền từ phía sau bình phong đi ra. Tề Dư đặt chén trà xuống rồi tiến lên, đi quanh Sở Sách một vòng nhìn ngó trước sau nhưng có chỗ không thích hợp.

“Lúc này sư phụ vừa từ xưởng dệt Giang Nam ra tới, về phương diện vải dệt không nói, nhưng cũng không thể tin được tới tay nghề cắt vải cũng không tồi đâu.” Tề Dư một bên nói, bên còn lại chỉnh sửa xiêm y cho hắn.

Sở Sách đứng đó vẫn không nhúc nhích, dang hai tay ra đợi Tề Dư xem xong.

“Đây, bộ này ổn” Tề Dư nói.

Sở Sách nghe lời nên lần nữa trở lại mặt sau của bình phong, chờ mấy nha hoàn thay quần áo cho hắn.

Khi xiêm y đã thử được một nửa, Sở Sách tùy ý để tiểu Đỗ đứng ở phòng khách trước cửa vò đầu bứt tóc. Tề Dư vẫy tay cho hắn tiến vào, sau khi tiểu Đỗ hành lễ với Tề Dư liền đến sau bình phong tìm Sở Sách ý như có thứ gì giao cho hắn.

Chỉ sau một chút, tiếng của Sở Sách từ sau bình phong vọng ra:

"Loại tin tức này về sau không cần báo cho ta"

Tiểu Đỗ từ phía sau ra tới, hành lễ lui về phía sau.

Sở Sách lại đổi thêm một thân xiêm y nên ra sau. Tề Dư hỏi hắn: "Tin tức gì?"

Sở Sách có chút ngượng ngùng, nói câu "không có gì ". Nha hoàn theo hầu phía sau cười nói:

“Hồi Vương phi, Vương Gia chúng ta sau khi hồi kinh thành hai ba hôm đã có không ít cô nương đưa tín vật, thư tình.”

Tề Dư bừng tỉnh ngộ: “A, cái đó ta nói ngươi cũng không thể một thể một gậy đánh chết, nếu có gì cứ việc nói với ta. Ta có thể cùng với bà ngoại thay ngươi ra mặt cầu hôn.”

Sở Sách bất đắc dĩ thở dài: “Tỷ, người đừng trêu chọc ta.”

“Thế này có phải là trêu ghẹo đâu.” Tề Dư nói: “Lại nói ta còn muốn cùng bà ngoại nói chuyện của con ngươi. Đã lớn rồi còn không có ý tìm kiếm đối tượng, còn phải đợi bọn ta ra tay.”

Sở Sách tựa hồ cũng không muốn nói đề tài này, Tề Dư một bên cho hắn xem xiêm y, một bên lải nhải:

“Bất quá hôn nhân đại sự cũng không thể xem như trò đùa, nhất định phải tìm người phẩm tính tốt mới được, cũng không phải ngày một ngày hai là có thể tìm được. Chậm chậm xem đi đã.”

Sở Sách nghe xong lời này cũng cảm thấy có đạo lý: “Không tồi không tồi, không phải ngày một ngày hai có thể tìm được, dù sao cũng phải đúng với tiêu chuẩn của ta mới được.”

“Này, tiêu chuẩn của ngươi là gì? Nói ta nghe một chút, ta sẽ dựa vào đó tìm người theo tiêu chuẩn của ngươi” Tề Dư cười nói.

“Biểu tỷ lấy tiêu chuẩn của chính mình để giúp ta tìm một người đi.” Sở Sách nói.

Tề Dư sửng sốt, Sở Sách thấy thế nén cười nói: “Giống biểu tỷ như vậy thì rất tốt, phẩm tính cao thượng, dung mạo cao quý, khí chất cao quý thật tốt”

Nghe xong đánh giá của Sở Sách, sắc mặt Tề Dư lạnh xuống, thầm thở dài một tiếng:

“Nhưng ta không hy vọng ngươi tìm một người giống như ta.”

Sở Sách thấy thần sắc của Tề Dư có chút không đúng, tưởng lời nói của mình có gì đắc tội nàng, hỏi: “Vì sao?”

Tề Dư cúi đầu sửa sang xiêm y lại cho Sở Sách, Sở Sách đang ở tỉnh lại chính mình câu nào nói sai rồi, mặt khác hầu hạ nha hoàn càng là một câu cũng không dám nói, đại sảnh không khí lập tức liền đông lạnh đi xuống.

“Ai. Bởi vì ta không muốn cả đời ngươi đều tìm không ra vợ!” Tề Dư xem xong xiêm y cho Sở Sách, ngẩng đầu nhìn hắn, chiều hướng câu chuyện lại lạ lên.

Sở Sách ngơ ngác nhìn nàng, không phản ứng kịp, Tề Dư đành phải lại chỉ vào chính mình thêm vào một câu:

“Người giống như ta rất ít nha, ngươi đi đâu tìm?”

Sở Sách:……

“Ha ha ha, đúng, đúng!” Không khí trong phòng khách nháy mắt sinh động lên, không chỉ có Hổ Phách cùng Minh Châu ôm bụng cười to, nha hoàn hầu hạ Sở Sách thay quần áo cũng cười đến hoa chi loạn vũ, Sở Sách tức giận trừng Tề Dư một cái, yên lặng oán giận một câu:

"Làm ta sợ muốn chết, làm gì có ai nói như ngươi chứ"

Phòng khách đang cười cười nói nói, Tiểu Đỗ vừa bị cho lui ra đã quay lại, ở ngoài cửa nhìn xung quanh, Sở Sách kêu hắn: “Ngươi cái tật lén lén lút lút này của ngươi khi nào mới có thể sửa?”

Tiểu Đỗ cười đi vào, đối mắt với Sở Sách, nhìn dáng vẻ là muốn cho Sở Sách qua một bên nói chuyện, Sở Sách ngại phiền toái, để hắn nói thẳng: “Chuyện gì, nói.”

“Được.” Tiểu Đỗ theo tiếng, chỉ chỉ bên ngoài: “Bên ngoài có người tìm Vương gia. Là một cô nương.”

Tề Dư vừa nghe thấy, cùng Hổ Phách và Minh Châu nhìn nhau một cái, ánh mắt ba người phảng phất đều đang nói: Ai da, còn tìm tới tận cửa.

“Cô nương nhà nào chủ động như vậy?” Tề Dư hỏi.

Tiểu Đỗ ho khan một tiếng, không dám dấu diếm: “Hồi Vương phi, là tứ cô nương của Tề Quốc công phủ.”

Lần này không chỉ có Sở Sách há hốc mồm mà Tề Dư cũng trợn tròn mắt.

Tề Vận?

Sở Sách tất nhiên là sẽ không gặp, sai tiểu Đỗ đi ra ngoài đuổi người.

Tuy rằng không cho người vào trong gặp mặt nhưng Tề Vận đánh cái chủ ý gì Tề Dư chỉ cần suy đoán một chút là ra, lúc gần đi, còn không quên cùng Sở Sách dặn dò:

“Ngươi tuyệt đối đừng có phản ứng Tề Vận, ngàn vạn lần đừng bởi vì loại chuyện này mà chậm trễ.”

Sở Sách là một người sáng suốt: “Yên tâm đi, ta tự có chừng mực.”

Sau khi đưa Tề Dư lên xe ngựa, Sở Sách đứng ở cửa nhìn xe ngựa của nàng rời đi khỏi ngõ nhỏ mới xoay người trở lại trong phủ.

Sau khi hắn hồi phủ, một chiếc kiệu tránh ở góc khuất đối diện xốc mành lên, lộ ra một gương mặt xinh đẹp, Tề Vận cắn cánh môi thầm nghĩ: Thì ra là vì có Tề Dư ở đó, chả trách hắn không muốn gặp ta.

Phẫn nộ buông mành ra, Tề Vận nói: “Hồi phủ!”

Tề Vận ngồi trên kiệu nhỏ trở lại Quốc công phủ, nàng ngồi kiệu hành trình chậm, chờ đến lúc nàng về nhà, ma ma bên người Tần Thị đang dẫn Tề Dư ra cửa, lúc trước Tề Dư ngồi xe ngựa, thuận đường tới thỉnh an Tần Thị một tiếng, lúc này phải về Vương phủ rồi.

Tề Vận và Tề Dư ở trước cửa Quốc công phủ gặp gỡ, Tề Vận ở phía trước cổ kiệu khẽ khom người, tạm tính là hành lễ, Tề Dư xoay người bảo ma ma trở về, ma ma sau khi hành lễ thì quay đi, Tề Dư mới từ bước lên thềm đá, liếc nhìn Tề Vận một cái, vẫn chưa có ý định đáp lời nhưng Tề Vận đã kêu lên:

“Trưởng tỷ dừng bước.”

Tề Dư xoay người nhìn nàng, Tề Vận đi đến trước mặt cô, giận dữ nói: “Lúc trước khi ta đến Nho Vương phủ, trưởng tỷ cũng ở đó có phải không?”

“Có.” Tề Dư nói.

“Nếu tỷ tỷ đã ở đó, vì sao cản trở Nho Vương điện hạ gặp ta?” Tề Vận muốn mở cửa sổ nói thẳng, không muốn che che dấu dấu.

Tề Dư nhíu mày nhìn nàng, không muốn cùng nàng đi loanh quanh, cũng nói thẳng: “Thu hồi tâm tư của ngươi đi, chỉ cần có ta ở đây, hắn tuyệt đối không thể ở bên ngươi, nếu ngươi là một người thông minh thì nên nhân lúc còn sớm thu tay lại, đi tìm người khác.”

Tề Vận bị một phen giáo huấn của Tề Dư làm cho ngốc, nàng thật sự không nghĩ tới Tề Dư trực tiếp nói ra như vậy.

“Lời này của trưởng tỷ là có ý tứ gì? Bằng thân phận xuất thân của ta chẳng lẽ còn không xứng với hắn? Ngươi là biểu tỷ của Nho Vương điện hạ, lại không phải mẫu thân hắn, dựa vào cái gì quản chuyện này?” Tề Vận trong lòng có lửa giận, thật mau liền bùng cháy.

“Thân phận của ngươi?” Tề Dư bất động thanh sắc, lạnh lùng chăm chú nhìn nàng: “Ta xác thật không phải mẫu thân của hắn, có thể quản cũng hữu hạn, nhưng cho dù ta không quản, ngươi lại dựa vào cái gì cảm thấy chính mình nhất định có thể đem hắn thu hồi? Nói cứ như nếu ta mặc kệ, hắn chính là đồ nằm trong tay ngươi, tự tin của ngươi ở đâu ra vậy?”

Tề Dư chế nhạo xong những thứ này cũng khồn thèm nghe các loại phản bác biện hộ của Tề Vận, lên xe ngựa lạnh lùng mà đi, lưu lại Tề Vận đứng đó nhìn xe ngựa chạy đi mà dậm chân.

Tức giận rào rạt vào phủ, thẳng đến chủ viện, nhìn thấy An Thị.

An Thị mấy ngày nay bị phiền đến không nhẹ, thân mình cũng không dễ chịu nên ở trong phòng nghỉ ngơi, thấy Tề Vận tức giận tiến vào, giống như nổi điên la lên một tiếng, sợ tới mức An Thị vội vàng hỏi nàng:

“Ngươi làm gì vậy? La lối khóc lóc đến chỗ của ta rồi?”

Tề Vận cũng hơi cảm thấy không ổn, thu liễm tâm tình, ngồi vào cạnh giường An Thị, ủy khuất đến rơi nước mắt, An Thị làm sao chịu được nhìn nữ nhi buồn lòng như vậy, hỏi nguyên do, biết được nữ nhi lại bị Tề Dư khi dễ, giận đến mức đập tay xuống giường.

Tề Vận đau lòng giữ chặt An Thị, nói:

“Nương, nàng chính là mắt chó nhìn người, từ trong xương cốt đã coi thường chúng ta. Ta nhất định phải đem biểu đệ tốt kia của nàng nắm chặt trong lòng bàn tay, để xem đến lúc đó nàng còn dám nói gì.”

An thị cau mày:

“Ngươi tưởng Nho Vương là rau xanh củ cải, tùy cho ngươi chọn hay sao?”

Tề Vận lại không để trong lòng:

“Hắn không phải rau xanh củ cải, nhưng còn có thể làm giá tới mức nào chứ? Một tên Vương gia rãnh rỗi như hắn, hiện tại một cái chức quan cũng không có, Lý gia lại không có thế lực gì, nói trắng ra là một người như hắn còn không bằng người hầu thế tử của Quốc Công phủ. Nếu không phải Triệu gia lâm trận lật lọng, nói không chừng ta còn chướng mắt hắn.”

Nói đến Triệu gia, An Thị cũng là một đầu lửa giận.

Hôn sự của hai nữ nhi vốn dĩ đã bàn bạc ổn thỏa, Sở Mộ lại cố tình ngáng một chân, Tiết gia cùng Triệu gia mắt thấy không ổn, nửa điểm mặt mũi cũng không cho bức nàng không thể không lấy uy áp của Tề Quốc công phủ áp xuống, ai ngờ những người đó sau lưng lại tìm Tề Dư khóc lóc kể lể, Tề Dư không những không giúp An Thị nói chuyện, còn nói với bên ngoài rằng Tề Quốc Công phủ sẽ không làm khó người khác, sau khi Tiết gia và Triệu gia nghe Tề Dư nói cũng thật sự không để nàng ta vào mắt, hôn sự càng dĩ nhiên không đề cập tới.

“Ngươi coi trọng hắn thì sao? Ta thấy hắn và Tề Dư đi gần như vậy, gần mực thì đen gần đèn thì sáng, hắn nhất định sẽ không đem ngươi để vào mắt.” An thị đau đầu.

Tề Vận nhớ lại chính mình đã tự mình tới cửa cầu kiến, chỉ vì Tề Dư ở đó mà Sở Sách thật sự không ra gặp nàng.

Chậm rãi lại gần mẫu thân, Tề Vận muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn ở bên tai mẫu thân nói ra suy nghĩ trong lòng:

“Mẫu thân, ta nghe nói An gia chúng ta có một loại dược thần kì, làm nam nhân bị nghiện, trốn không thoát. Nói là năm đó Thái Hậu chính là dùng cái kia……”

Tề Vận còn chưa nói xong đã bị An Thị vội vàng đánh gãy:

“Loại chuyện này ai nói cho ngươi?”

Tề Vận sửng sốt: "Biểu tỷ đó. Lúc trước ta ở An Quốc Công phủ ngủ lại, ta và nàng ngủ cùng nhau, nàng lặng lẽ nói với ta. Mẫu thân, ngài nói xem có phải thật sự có loại dược này hay không. Nếu có thế ngài cho ta một ít, Sở Sách kia không phải dễ chơi đâu.”

An Thị lập tức đứng dậy che kín miệng nữ nhi, hai mắt khẩn trương nhìn xung quanh, may mắn lúc trước nàng nói đau đầu nên đã cho toàn bộ nha hoàn trong phòng lui ra.

“Loại chuyện này về sau không cho nói nữa.” An Thị cảnh cáo.

Tề Vận khó hiểu: “Vì sao? Thực sự có loại dược đó à? Ai nha, mẫu thân, ngài nói cho ta đi mà. Nương ~~”

An thị nằm xuống, không muốn để ý tới vấn đề này, Tề Vận lại càng ngày càng tò mò, tìm mọi cách dây dưa, cuối cùng An Thị không thể nề hà chỉ có thể bị nàng lôi kéo một lần nữa ngồi dậy, nhéo ấn đường nói:

“Ta thật sự sợ tiểu yêu quái nhà ngươi. Thứ đó cũng chả phải đồ tốt gì, hút dương thọ của người khác, An gia đã sắp mười năm không dùng qua, cho dù là ai cũng tìm không thấy.”

Tề Vận nghe vậy, vội la lên: “Sao thế chứ? Ta còn muốn một ít mà. Nương ngài ngẫm lại biện pháp cho ta đi, Yên tỷ tỷ sau khi bị Tiết gia từ chối cả người đều tinh thần sa sút, cũng không biết sau này sẽ như thế nào. Con hiện tại thật ra có mục tiêu, con hy vọng được giống như Tề Dư, làm một Vương phi, ít nhất như vậy khi gặp nàng cũng là cùng ngồi cùng ăn, không cần phải hành lễ.”

“Ta nghe nói còn có không ít nữ tử đánh chủ ý lên Nho Vương, người như hắn không vướng bận hoàng gia, ai ai cũng biết là sự lựa chọn tốt. Nếu ta còn không ra tay hẵn sẽ bị người khác đoạt đi mất.”

Tề Vận ngồi bên cạnh An Thị phân tích một hồi, An thị cũng hơi buông lỏng: “Nhưng mà……”

“Ai nha, nương, đừng có nhưng mà. Ngài mau giúp ta sang chỗ bà ngoại xin một ít đi. Có nhiều nữ nhi vào được hoàng thất như vậy, mặt mũi bà cũng sáng lên không ít nha. Nói không chừng sau khi ta cùng Sở Sách thành thân, hắn sẽ ra mặt cùng Nhiếp Chính Vương cầu tình, nói không chừng Nhiếp Chính Vương xem ở tình nghĩa huynh đệ, buông tha An gia thì sao.”

Tề Vận còn chưa thành công đã bắt đầu bàn về sau khi thành công.

Gần đây bị tục sự quấn thân, An Thị sớm đã phiền chán. Nàng bị kẹp ở giữa An gia và Tề gia, hai bên đều phải chịu khinh bỉ, An gia trách nàng không chịu xuất lực, không thể làm Tề Chấn Nam ra tay hỗ trợ, Tề gia lại trách nàng giúp An gia quá nhiều, khiến nàng hai bên đều khó xử, tinh thần và thể xác cực kì mệt mỏi.

Nếu thật sự đúng như lời nữ nhi nói, nàng và Sở Sách thấu thành đôi, nói không chừng thật sự có thể bảo Sở Sách ra mặt giải hòa, như vậy gần nhất An gia sẽ không bức nàng, Tề gia cũng không hận nàng.

Nếu không phải bị An gia bức quá gấp, An Thị căn bản không muốn đắc tội Tề gia, rốt cuộc sau này nàng vẫn phải ở Tề gia sinh hoạt. Trừ bỏ không thể cầm quyền ở ngoài, An Thị để tay lên ngực tự hỏi, nàng ở bên trong Tề gia vẫn khá là thanh thản.

Tề Chấn Nam không thân cận nàng, nhưng bên cạnh hắn cũng không có oanh oanh yến yến, không giống như mấy lão gia nhà khác, bên trái một đống thiếp thất, bên phải một đống giai nhân, bên ngoài các loại ngoại thất, ở Tề gia, nàng luôn là Quốc Công phu nhân được người khác tôn kính, đi ra ngoài ai cũng xem trọng nàng, nhưng An gia bên kia lại luôn dùng khuyết điểm áp chế nàng, bắt nàng ở Tề gia nháo, nháo đến mức hiện tại lão phu nhân tính tình tốt nhất cũng chịu không nổi.

An thị sợ nếu cứ tiếp tục như vậy, nàng sớm muộn gì cũng bị An gia hại chết.

“Nương ~~” Tề Vận còn ở bên cạnh làm nũng cầu xin nàng.

An thị hạ quyết tâm, nói: “Ngươi cũng là vận khí tốt, hôm qua bà ngoại ngươi mới sai người đem lại đây cho ta một ít, nói là số dược cuối cùng trong nhà, dùng xong chính là hết sạch. Ngươi hôm nay lập tức tới tìm ta đòi, giống như là ý trời đã định.”

Nói xong, An thị xoay người từ dưới gối đầu lấy ra một hộp gỗ to khoảng nửa lòng bàn tay, mở ra, Tề Vận thò đầu lại xem, chỉ thấy trong hộp chứa hai viên đen sì, một cái màu đậm, một cái màu nhạt.

Nhìn hai viên hương hoàn này, trong lòng An Thị trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Lại nói tiếp, lúc trước nàng có thể cùng Tề Chấn Nam xuân phong nhất độ cũng ít nhiều dựa vào thứ này. Không chỉ có nàng, ngay cả đương kim Thái Hậu, dựa vào cái gì mới có thể khiến cho Hoàng Đế độc sủng bà ta, cũng chính là thứ này. Nhưng nói ra sẽ bị chém đầu, dược này không thể thấy ánh sáng, bởi vì sở dĩ Hoàng Đế tuổi còn trẻ mà lại chết sớm như vậy, kỳ thật cũng là vì Hoàng Hậu thương xuyên cho hắn dùng thứ này.

Tiên Hoàng băng hà, Thái Tử đăng cơ, An Quốc Công công phủ thành một bút mua bán lớn nhất, ngay lúc đó Thái Y Viện cũng từng hoài nghi nguyên nhân tử vong của Tiên Đế, nhưng chứng cứ không đủ, không thể khiến mọi người chú ý, nhưng An gia lại sợ hãi, sợ bị khởi đế, cho nên sau lần đó liền hoàn toàn cấm dùng loại dược này, toàn bộ đem đi thiêu hết.

Hiện giờ hai viên này vẫn là An Quốc Công phu nhân năm rồi lặng lẽ lưu lại, vào lần cung yến trước, An Thị xin An Quốc Công phu nhân, bởi vì nàng nói Tề Chấn Nam không ngủ chung phòng với nàng, nàng vô pháp thổi gió, An Quốc Công phu nhân lúc này mới lấy ra hai viên hương hoàn trân quý cho nàng, là để nàng lung lay trái tim Tề Chấn Nam.

Nhưng An Quốc Công phu nhân không biết này chỉ là lí do của An Thị. Tề Chấn Nam đâu chỉ là không chung phòng với nàng, từ khi nàng gả sang Quốc Công phủ, Tề Chấn Nam cũng chỉ chạm vào nàng một lần duy nhất, đó là vì nàng dùng hương hoàn này, về sau Tề Chấn Nam hoàn toàn không để ý tới nàng.

Hiện tại cho dù nàng có được hương hoàn, chỉ sợ cũng khó dẫn Tề Chấn Nam bước vào phòng nàng.

Nếu không Tề Vận vận khí sao lại tốt thế chứ, có một số việc chính là thiên thời địa lợi nhân hoà, dược mới vừa đưa lại đây, nàng liền tới đây muốn, này không phải trời định lại là cái gì?

Dù sao An Thị muốn cấp Tề Chấn Nam dùng dược là vì giải quyết sự tình bên An gia, nếu nữ nhi cùng Sở Sách thành thân, tương lai làm Sở Sách ra mặt nói với Sở Mộ, hiệu quả chắc cũng giống nhau, nói không chừng còn tốt hơn.

Nghĩ như vậy, trong lòng An Thị đã có quyết định.

Tề Dư đang xem sổ sách điền trang, Hổ Phách vội vàng tiến vào báo tin:

“Vương phi, Nho Vương phủ tiểu Đỗ cầu kiến. Nói là Nho Vương gặp nạn.”

Tề Dư vội vàng cho người tiến vào, tiểu Đỗ đầu đầy mồ hôi, thấy Tề Dư trực tiếp quỳ xuống dập đầu:

“Vương phi cứu mạng.”

Tề Dư cho hắn đứng lên chậm rãi nói, tiểu Đỗ nói cho Tề Dư, sáng hôm nay Sở Sách theo thường lệ đi qua phủ Thừa tướng, không nghĩ tới nửa đường gặp vài công tử Quốc Tử Giám, còn có thế tử của Quốc Công Phủ và ca nhi của An Quốc Công Phủ, đều thành tâm thỉnh Sở Sách đi uống trà, Sở Sách nghĩ thời gian còn sớm, uống chén trà nhỏ cũng tới kịp, cũng cùng bọn họ đi.

Ai ngờ vừa đi tới hậu viện trà lâu, người của Sở Sách đã bị chặn ở ngoài, tiểu Đỗ không biết bên trong đã xảy ra chuyện gì, chỉ nghĩ vài người uống trà với nhau chắc cũng không sao, nhưng hắn ở bên ngoài đợi trong chốc lát, Sở Sách còn không ra tới, những công tử cùng hắn đi vào kia thì lại ra, tiểu Đỗ nhìn vào khe cửa thấy một đám ca nhi của An Quốc Công phủ đang nói lời cảm tạ, tiểu Đỗ biết không ổn, không khỏi rút dây động rừng, vội chạy nhanh tới cùng Tề Dư cầu cứu.

Tề Dư nghe nói có An Quốc Công phủ tham gia đã thấy không ổn, nào dám trì hoãn, trực tiếp mang người của Vương phủ cùng tiểu Đỗ đi tới trà lâu kia, hậu viện xung quanh trà lâu quả nhiên có mấy gã sai vặt, thấy Tề Dư dẫn người tiến vào còn định ngăn trở, bị thị vệ Vương phủ trực tiếp xử trí rớt.

Tề Dư vọt vào hậu viện, thấy chính giữa một gian phòng, cửa phòng đóng chặt, không nói hai lời liền dẫn người đá cửa đi vào, bên trong truyền đến một trận tiếng hét chói tai, Tề Dư thấy một nữ nhân sợ tới mức từ trên giường lăn xuống, không phải Tề Vận lại là ai.

Mà mềm mại nằm trên giường đúng là Sở Sách, không giống với Tề Vận, xiêm y của Sở Sách vẫn còn hoàn chỉnh, xem ra Tề Vận chỉ vừa chuẩn bị sẵn sàng, còn chưa có đắc thủ.

Tề Dư nhìn Tề Vận ngồi trên mắt đất sợ tới mức không biết làm thế nào, thấy nàng ôm xiêm y che đậy ở trước ngực, bởi vì trong phòng đột nhiên nhiều người, còn có không ít nam hộ vệ, nàng muốn mặc quần áo lại không dám, chỉ có thể che lại, ôm chính mình, còn ngoài mạnh trong yếu kêu lên:

“Tề Dư, xú nữ nhân ngươi đến tột cùng muốn thế nào? Ta…… A!”

Tề Vận biết bản thân bị bắt tại trận, kế hoạch khẳng định bị hủy, dứt khoát mắng Tề Dư hết giận, không nghĩ tới đầy bụng chửi rủa còn chưa kịp ra khỏi miệng đã bị Hổ Phách cùng Minh Châu ấn hai tay xuống.

"Cẩu tặc không biết xấu hổ như ngươi còn định mắng người! Xem ta đánh chết ngươi!” Hổ Phách vốn đã hung hãn, trực tiếp ngồi xuống người Tề Vận, một năm một mười trói tay Tề Vận, Tề Vận đáng thương vừa phải chống lại Hổ Phách, vừa phải che đậy thân mình, trừ bỏ la hét om sòm cũng không còn cách nào.

“Đủ rồi.” Tề Dư hét lớn một tiếng, ngăn lại Hổ Phách, bình tĩnh phân phó nói:

“Mặc lại quần áo cho nàng, bó lên, từ cửa sau mang đi.”

Tề Dư lại nhìn về phía Sở Sách trên giường, phân phó tiểu Đỗ: “Ngươi cũng mau mau đem Vương gia nhà ngươi về, đừng để lộ ra. Sau khi trở về phái người đến phủ Thừa tướng truyền tin, nói Vương gia bị nhiễm phong hàn, hôm nay sẽ không đi tiếp khách.”

Tiểu Đỗ liên tục gật đầu, vội sai một hộ vệ khác đến giúp đỡ, nâng Sở Sách còn đang hôn mê bất tỉnh về.

Sau khi thu thập xong hết tất cả, Tề Dư đang muốn rời đi, ánh mắt lại bị một cái lư hương ở mép giường hấp dẫn, chỉ thấy ở giữa sương khói lượn lờ, Tề Dư đi đến mở nắp ra, hương hoàn bên trong mới vừa đốt một chút, Tề Dư che mũi dập tắt ánh lửa, bên cạnh lư hương còn có một cái hộp gỗ, hẳn là để đặt hương hoàn, trong hộp là một viên khác màu đậm hơn, ánh mắt Tề Dư khẽ nhúc nhích, tựa hồ đang nghĩ tới thứ gì.

Nàng lấy hương hoàn trong lư hương ra, cẩn thận dùng khăn bọc lại, sau đó cũng đem luôn hộp gỗ kia đi, đi đến cạnh cửa rồi lại dừng bước, ngẫm lại vẫn là không yên tâm vì thế trực tiếp mang cái lư hương bên kia đi luôn.

Kỳ thật năm đó việc trong cung Tề Dư ít nhiều cũng có nghe thấy một chút, thân thể Tiên Đế trước giờ vẫn rất tốt, thân thể cường tráng nhất trong số hoàng tử, Tiên Đế đăng cơ, trước sau nạp hai tỷ muội An gia vào cung, sau đó thân thể ngày càng kém, Tề Dư từng mơ hồ nghe Tề Chấn Nam nói qua, năm đó có một thái y họ Lư từng chỉ ra nguyên nhân Hoàng Thượng băng hà, nhưng sau đó lại không giải quyết được gì, bởi vì Lư thái y kia tìm khắp tẩm cung của hoàng đế cũng tìm không thấy chứng cứ gì.

Tề Dư ngồi trong xe ngựa, lấy lư hương và hộp gỗ ra, như suy tư nhìn……

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio