Sau Khi Nổi Tiếng, Đại Lão Hào Môn Trở Thành Fan Đầu Tàu Của Tôi!

chương 44

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lại là một ngày mới, các khách mời dậy sớm với vẻ mệt mỏi, nhất là ảnh đế Chu và Kha Dĩ Hằng.

Một người thì chạy ở ngoài đường suốt một ngày, một người thì ngồi ở sau bếp rửa chén liên tục sáu tiếng, ngày hôm sau thức dậy, đau lưng nhức eo vô cùng rõ rệt.

Nhìn dáng vẻ phờ phạc của bọn họ là biết ngay hôm qua chắc chắn đã bị giày vò rất nhiều lần, nhưng nhiệm vụ nên làm hôm nay thì vẫn phải làm.

Tổng đạo diễn lại cho người cầm một tờ bảng biểu đến, lần này không có nhiệm vụ khiêu chiến đặc biệt, trên bảng kê khai giá cả và thời gian giống như hôm qua, nhưng nội dung nhiệm vụ sẽ thay đổi.

Ảnh đế Chu lựa chọn nhiệm vụ một trăm tệ mà không chút do dự, tiền của bọn họ đang báo động đỏ, ăn sáng xong là hết sạch sành sanh, nếu buổi tối muốn ăn món ngon thì phải kiếm thêm ít tiền. Anh ta cũng không ngại làm nhân viên phục vụ, lúc còn trẻ, vì kế sinh nhai, có công việc dơ bẩn cực nhọc gì mà anh ta chưa từng làm chứ.

Kha Dĩ Hằng vẫn muốn chọn nhiệm vụ một trăm tệ, ngày hôm qua là tai nạn, hôm nay anh ta nhất định phải lấy lại mặt mũi.

Tống Lâm San thuyết phục: "Hôm nay chị chọn nhiệm vụ một trăm tệ, em có thể chọn sáu mươi tệ."

Kha Dĩ Hằng từ chối thẳng thừng, "Em là đàn ông, cho dù chị chọn nhiệm vụ bao nhiêu tiền thì em cũng muốn chọn một trăm tệ!"

Chờ những người khác lần lượt chọn nhiệm vụ xong, bọn họ mới nhận ra Giang Phóng và Giang Tề vẫn chưa chọn.

Tần Khả Khả hỏi: "Hai người không chọn à?"

Giang Phóng: "Có tiền, không vội."

Tần Khả Khả biết ngay là bản thân không nên hỏi.

Hôm qua hai người còn dư một trăm chín mươi tệ, nếu ăn uống tiết kiệm một chút thì sẽ đủ dùng cho hai ngày kế tiếp, bọn họ hoàn toàn có thể chọn nhiệm vụ hai mươi tệ thoải mái nhất và cũng tốn ít thời gian nhất.

"Trước khi bắt đầu nhiệm vụ hôm nay, có một việc cần giải quyết trước, đó là việc có liên quan đến khách mời không hoàn thành nhiệm vụ hôm qua."

Tổng đạo diễn cầm cái loa lớn trong tay, giống như sợ mọi người không nghe thấy được.

Mọi người vô ý thức nhìn về phía Chu Đồng Lâm, bỗng nghĩ tới sau khi khiêu chiến đặc biệt thất bại, hình như khách mời nam phải mặc đồ nữ rồi nhảy múa.

Không nhắc tới còn tốt, vừa nhắc thì Chu Đồng Lâm lại nghĩ tới nhiệm vụ mình bị chơi xỏ cả ngày hôm qua, anh ta tức xì khói nói: "Nhiệm vụ đó rõ ràng là do sơ xuất của ekip chương trình nên mới không làm được."

Ban đầu chú chó săn vịt kia bị đội ngũ chương trình bao vây trong một phạm vi nhất định, nhưng không biết có chuyện gì xảy ra mà chú chó săn vịt không chỉ chạy mất, mà còn cọ rớt camera do ekip gắn trên người nó, dẫn đến mọi người vẫn chưa tìm ra tung tích.

Mãi đến tối hôm qua, gia đình chủ chú chó mới tìm thấy "thủ phạm" đã lén lút chạy về, hơn nữa còn trốn ở sân sau nhà bọn họ.

Vương Hạc đương nhiên đứng về phía chồng mình: "Chồng tôi nói rất đúng, nếu chú chó săn vịt không chạy trốn thì chắc chắn anh ấy có thể tìm ra nó, việc này ekip chương trình cũng phải chịu trách nhiệm, ba trăm tệ hiển nhiên phải khác hai mươi tệ một trời một vực chứ."

Ekip chương trình suy nghĩ một biện pháp dung hòa: "Thế này đi, ảnh đế Chu có thể không cần đến trung tâm thành phố để nhảy múa, hóa trang nhảy ở đây cho mọi người xem cũng được."

Điều này đúng là tốt hơn so với việc nhảy ở trước đám đông, xấu mặt đến nỗi không dám ra đường.

Chu Đồng Lâm vẫn có hơi do dự, anh ta cảm thấy mình vốn có thể không cần chịu phạt.

Giang Phóng bỗng giơ tay lên, thu hút sự chú ý của mọi người.

"Đạo diễn, ông định trừng phạt chúng tôi sao?"

Mấy khách mời vừa định chế giễu đột nhiên tỉnh lại ngay, đúng rồi, hình tượng của Chu Đồng Lâm là người đàn ông rắn rỏi kiên cường, mặc đồ nữ chắc chắn cũng không đẹp đến nỗi nào, suy ra người chịu độc hại chẳng phải là người xem như bọn họ sao.

【 Ảnh đế Chu vốn không tình nguyện lắm, nghe cậu ấy nói một câu như thế thì lập tức đồng ý ngay, tôi hoài nghi là Giang Phóng cố ý làm vậy.】

【 Tự tin lên chút, bỏ từ hoài nghi đi, do cậu ấy không muốn nghe ảnh đế Chu cãi cọ với đạo diễn nữa nên mới châm một mồi lửa.】

【 Hả...... Thật hay giả vậy?】

【 Theo dõi anh ấy được ba tập rồi, chẳng lẽ mọi người vẫn chưa biết Giang Phóng là người như thế nào sao, anh trai hư hỏng này, có đôi khi rất xấu tính.】

Chu Đồng Lâm bên này cũng chợt nhận ra, hình như bất giác mình đã rơi vào cái hố do Giang Phóng đào sẵn, từ lúc nào mà tên nhóc này lại cùng một giuộc với ekip chương trình thế không biết, nhưng anh ta đã đồng ý rồi, không thể đổi ý nữa.

Ekip chương trình đã chuẩn bị từ sớm, Chu Đồng Lâm thay đồ và trang điểm xong liền đi ra.

Nhìn thấy bộ dạng của anh ta, hơn nữa còn là múa bụng, mọi người im lặng đỡ trán.

Thật là cay mắt quá đi.

Đây đúng là đang đầu độc đôi mắt của bọn họ mà.

Đoạn video nhảy múa này sau đó đã được đăng lên Weibo, từ khi tham gia chương trình đến nay, Chu Đồng Lâm lần đầu tiên được lên hot search, cư dân mạng đều cười lăn cười bò, không ngờ ảnh đế Chu bình thường trông nghiêm túc thế mà cũng hài hước đến vậy.

Sau khi trừng phạt xong, mọi người ngồi xe của chương trình đi đến địa điểm làm nhiệm vụ.

Giang Phóng lựa chọn nhiệm vụ bốn tiếng, trị giá năm mươi tệ, Tần Khả Khả và Vương Hạc cũng chọn mức giá tương tự với anh.

Sau khi đến nơi thì ba người mới phát hiện, nhiệm vụ của bọn họ lần này là phát tờ rơi.

Dưới ánh nắng như thiêu như đốt, ba người phải đội nắng để phát tờ rơi ngoài đường, không cần nghĩ cũng biết là sẽ nóng nực cỡ nào.

Ekip chương trình còn cho mỗi người một thùng tờ rơi, chỉ cần phát xong thùng tờ rơi trước bốn tiếng thì được xem là hoàn thành nhiệm vụ trước thời hạn, nhưng không thể vứt hoặc giấu đi, tờ rơi nhất định phải đến được tay của người qua đường.

Để tránh việc khách mời lười biếng, bọn họ còn quy định rằng sau bốn tiếng, một thùng tờ rơi ít nhất phải phát được một phần ba thì mới tính là hoàn thành nhiệm vụ, nếu không thì coi như nhiệm vụ thất bại.

Sau khi nhân viên công tác nói quy tắc xong, hai nữ một nam đứng yên không nhúc nhích, cứ như là bị điểm huyệt.

Sau một lúc lâu, Tần Khả Khả mới run rẩy chỉ tay về phía mặt trời ở trên cao: "Ekip chương trình thật là thất đức, nắng to như vậy, mấy người bảo chúng tôi phải phát tờ rơi thế nào đây?"

"Chuyện này thì khách mời phải tự nghĩ cách thôi." Nhân viên công tác nói xong thì cũng rời khỏi.

"Chúng ta phải làm gì bây giờ?"

Tần Khả Khả và Vương Hạc đồng thời nhìn về phía Giang Phóng.

Giang Phóng khom lưng khiêng một thùng tờ rơi lên: "Đương nhiên là tìm nơi có nhiều người qua lại để phát tờ rơi, trước cổng trung tâm thương mại, giao lộ hay ngã tư gì cũng được, tốt nhất là ở lối ra vào của trung tâm thương mại, hiện tại trời đang oi bức, trung tâm thương mại có điều hòa, hơn nữa đang trong thời gian nghỉ hè, lượng người lui tới nhất định là rất nhiều, gần đây có vài trung tâm thương mại, hai người có thể tìm một chỗ thử xem."

Sau khi cho hai người lời khuyên, Giang Phóng liền chuẩn bị rời đi, nhưng đi được hai bước thì phát hiện bọn họ cũng đi theo, anh dừng lại rồi xoay người: "Hai chị đi theo tôi làm gì?"

Tần Khả Khả nháy mắt mấy cái: "Tôi cảm thấy hình như cậu biết được rất nhiều, cậu từng phát tờ rơi rồi à?"

Giang Phóng: "Đúng là đã từng phát, tôi đã nói phương pháp cho hai chị biết rồi, hai chị có đi theo tôi cũng vô ích thôi, với lượng người của một trung tâm thương mại thì không thể phát hết ba thùng tờ rơi đâu."

Vương Hạc: "Nhưng mà cậu đẹp trai, nhất định có thể thu hút rất nhiều cô gái nhỏ, tôi có một biện pháp, ba thùng tờ rơi này trùng hợp cũng không giống nhau, chúng ta có thể phát cả ba tờ cho một người qua đường, cậu cảm thấy thế nào?"

Tần Khả Khả: "Giang Phóng, Thị Hậu của chúng ta cũng chủ động mở miệng rồi, một người đàn ông như cậu còn do dự cái gì, chúng ta hợp tác, cậu cũng không lỗ lã gì, có hai người đẹp ngút trời giúp cậu thu hút người qua đường, chẳng phải có thể phát xong ba thùng tờ rơi nhanh hơn hay sao?"

【 Ha ha ha ha, Thị Hậu và nữ thần Tần thật là thông minh, đến lúc đó Giang Phóng chịu đắng chịu khổ phát tờ rơi ở đằng trước, còn hai người thì đứng ở bên cạnh làm standee hình người () có phải không?】

【 Giang Phóng bị quấn lấy rồi, anh cũng có hôm nay!】

Giang Phóng nhìn hai người một chút: "Mỗi người hai mươi tệ."

Tần Khả Khả: "Cậu ăn cướp à!"

Giang Phóng: "Đừng tính toán chi li."

Vương Hạc: "Hai mươi tệ thì hai mươi tệ."

Vẫn là Vương Hạc nghĩ thoáng hơn, nếu không hoàn thành nhiệm vụ, đừng nói là năm mươi tệ, cho dù là mười tệ thì cũng không có, hơn nữa với sự hiểu biết của cô về Giang Phóng thông qua hai tập trước, thì anh chắc chắn có cách để hoàn thành nhiệm vụ, đi theo anh có thể đảm bảo nhiệm vụ thành công, ngoài ra còn có thể ở không mà nhận thêm ba mươi tệ, dù tính thế nào thì cũng không phải một vụ mua bán lỗ vốn.

Tần Khả Khả cũng hiểu rõ đạo lý này, cuối cùng cô đồng ý.

Ba người đạt thành thỏa thuận, Giang Phóng mang theo hai người đi đến trung tâm thương mại mục tiêu, bởi vì ekip chương trình đã lái xe đi nên bọn họ chỉ có thể bỏ tiền đón xe.

Tiền là do Giang Phóng trả, anh cũng không đòi tiền của hai người đẹp, lúc đó mọi người mới biết vì sao anh mở miệng đã ra giá hai mươi tệ.

Sau khi xuống xe, Tần Khả Khả nhìn trung tâm thương mại trước mắt, nghi ngờ hỏi: "Chẳng phải trước đó chúng ta đã đi ngang qua một trung tâm thương mại à, chỗ đó còn lớn hơn chỗ này một chút, tại sao cậu lại chọn chỗ này?"

Giang Phóng trả tiền xong rồi chuyển ba thùng tờ rơi xuống, "Chủ đề của mỗi trung tâm thương mại không giống nhau, cơ sở thiết bị của trung tâm thương mại này lấy trẻ em làm chủ, bây giờ đang là nghỉ hè, sẽ có rất nhiều phụ huynh dẫn con mình tới chơi."

Vương Hạc nhìn anh một cái: "Cậu biết rõ thật."

Giang Phóng: "Trước đây khi phát tờ rơi đã thấy từng điều tra."

Có một thời gian, bởi vì đu idol bất chấp mà Triệu Anh Hoa đã xài hết tiền, vì kiếm tiền nên cậu ta đã tìm một công việc phát tờ rơi, nhưng phát cả một ngày mà không có hiệu quả gì, ông chủ nói nếu lần sau cậu ta không phát được nhiều hơn thì sẽ không thể trả lương cho cậu ta nữa.

Giang Phóng bị cậu ta quấn lấy, không còn cách nào khác, anh đành phải giúp cậu ta tìm trung tâm thương mại này, cuối cùng chỉ mất hai tiếng mà vài người bọn họ đã phát xong số lượng tờ rơi của cả một ngày.

Ba người bước vào trong trung tâm thương mại, quả nhiên đã thấy không ít phụ huynh dẫn con theo, số lượng thậm chí còn nhiều hơn trong tưởng tượng của bọn họ, phải biết rằng hiện tại vẫn là ban ngày.

"Bọn trẻ vừa được nghỉ hè, ý muốn đi chơi rất mãnh liệt, nhất định sẽ quấn lấy phụ huynh dẫn chúng đi chơi, điều này là bình thường." Giang Phóng thấy sự nghi ngờ trên mặt hai người nên giải thích ngắn gọn.

Tần Khả Khả hưng phấn nói: "Nhiều người như vậy, hôm nay chắc chắn không cần tới bốn tiếng thì đã có thể phát xong, để tôi đi thử xem."

Giang Phóng không ngăn cản cô, anh nhờ Vương Hạc hỗ trợ trông coi thùng tờ rơi của mình rồi bảo phải đi làm một việc, sẽ quay lại sớm thôi.

Vương Hạc không hiểu cho lắm, nhưng khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp lại thấy được, anh đến gặp quản lý của trung tâm thương mại, nói với đối phương chuyện mình muốn phát tờ rơi ở đây, hơn nữa còn nhắc đến tên chương trình.

Được quảng cáo miễn phí trên chương trình giải trí có lượng truy cập cao, không có lý do gì để quản lý không đồng ý.

"Tôi cũng đã xem vài tập của chương trình, bây giờ cậu chạy đi làm ngôi sao rồi à."

Giọng điệu của quản lý có vài phần thân thiết, bởi vì Giang Phóng đã nói anh từng đi phát tờ rơi, vậy nên khán giả cũng đoán được rằng hẳn là anh đã từng phát tờ rơi ở trung tâm thương mại này.

Khi Giang Phóng trở về, Tần Khả Khả trông có vẻ sa sút tinh thần, cô phát mười phút mà chỉ được có hai mươi mấy tờ, hiệu suất còn lâu mới được như mong đợi, có vài người đàn ông muốn nhận tờ rơi trên tay cô, nhưng lại sợ vợ hoặc bạn gái nên không dám đến gần.

"Nói rằng ở đây có nhiều người qua lại, nhưng lại không có mấy ai muốn nhận tờ rơi của tôi." Tần Khả Khả hoài nghi có phải sức hút của mình đã giảm xuống hay không, sự thật này đả kích cố quá mạnh.

Giang Phóng cầm tờ rơi mà Vương Hạc đưa tới, "Là do chị dùng sai cách, nếu như gặp một đôi người yêu, chị phải phát tờ rơi cho cô gái, nếu dẫn theo trẻ em thì chị có thể thử đưa cho trẻ, nếu phụ huynh dễ tính thì chị lại nhét thêm hai tờ cho bọn họ, chẳng phải là phát được nhiều thêm mấy tờ hay sao."

Tần Khả Khả thật sự không ngờ rằng việc này cũng cần có kiến thức mới làm được.

Cô thử làm theo cách mà Giang Phóng nói, hiệu suất tăng lên không chỉ một lần, nhưng vẫn không phát được nhiều bằng Giang Phóng.

Giang Phóng được rất nhiều đứa trẻ yêu thích, anh cúi người cười với bọn trẻ thì ít có nhóc nào đỡ nổi, chẳng mấy chốc thì đã có một đám nhóc xúm lại xung quanh anh, có rất nhiều đứa nhóc ồn ào đòi tờ rơi trong tay anh đẹp trai, tờ rơi không tốn tiền nên tất nhiên phụ huynh sẽ không từ chối.

Tần Khả Khả đã từ bỏ việc phát tờ rơi, cô và Vương Hạc làm hậu cần cho Giang Phóng, sau một tiếng rưỡi, ba thùng tờ rơi đã được phát hết sạch.

Tần Khả Khả giơ ngón tay cái với Vương Hạc, nếu Vương Hạc không đề nghị đi theo Giang Phóng thì tờ rơi của hai người đã không thể phát xong nhanh như vậy.

Lúc ba người trở về trong sân liền nhìn thấy vẻ mặt đầy oán hờn tổng đạo diễn.

【xswl, chắc là tổng đạo diễn rất hối hận, nhiệm vụ hai mươi tệ còn không hoàn thành nhanh bằng nhiệm vụ năm mươi tệ của bọn họ, lần này Giang Phóng còn mang theo hai người bay chung.】

【 Tôi đu chương trình đến giờ phút này mà vẫn chưa thấy có nhiệm vụ nào của ekip chương trình làm khó được Giang Phóng, thật sự là cái gì anh ấy cũng biết cả.】

【 Chẳng phải ba mẹ của nam thần làm kinh doanh à? Tại sao Giang Tề sống trong nhung lụa, việc nhà cũng không biết làm, còn nam thần lại giống như đã từng làm tất cả các công việc dơ bẩn khổ cực thế?】

【 Lúc trước không phải có hot search nói bọn họ không phải là anh em ruột hay sao?】

【 Sao chuyện cách tám trăm rồi mà vẫn có người nhắc đến thế, bọn họ đã làm sáng tỏ từ lâu rồi mà.】

【 Theo tôi, làm sáng tỏ thì ít nhất cũng đưa bằng chứng ra, chứ không phải nói đùa pha trò, đăng bài di chuyển sự chú ý.】

【 Tôi cũng cảm thấy như vậy, ba mẹ Giang Tề không ly hôn, cũng không kết hôn lần hai, nếu như Giang Phóng thực sự là con ruột thì tại sao không sống cùng với bọn họ chứ, chuyện này khá là khó hiểu.】

Nhà sản xuất rất coi trọng chương trình này, phần lớn chương trình giải trí đều chỉ đạt được đỉnh cao ở mùa đầu tiên, còn các mùa sau đó lại từ từ xuống dốc, ông muốn phá vỡ lời nguyền này, cho nên sau khi tập ba bắt đầu ghi hình, ông luôn theo dõi sát sao.

Ông cũng nhận ra, bắt đầu từ đêm qua, hướng đi của mưa đạn trong phòng livestream đã có sự thay đổi, cứ cách một khoảng thời gian thì sẽ xuất hiện một chút tranh luận có liên quan tới Giang Phóng, tuy độ thảo luận không sâu nhưng thỉnh thoảng sẽ có người nói đến những điều này, giống như người đứng phía sau đang muốn tạo ra một cơn bão, mà hiện tại chỉ là giai đoạn góp nhiệt độ.

Nhà sản xuất gọi điện thoại nói tình hình này cho tổng đạo diễn biết.

Tổng đạo diễn nhìn Giang Phóng trong máy quay, híp mắt nói: "Nếu một người thật sự có vấn đề thì kiểu gì cũng sẽ để lộ một chút dấu vết dưới ống kính, bàn về tình hình trước mắt, chỉ cần Giang Phóng không động vào mại dâm, cờ bạc và túy thì vấn đề này không lớn lắm, hơn nữa tôi luôn có linh cảm rằng có lẽ Giang Phóng còn sẽ nổi đình nổi đám thêm một lần nữa."

Nhà sản xuất không tin những lời này cho lắm: "Hiện tại cậu ta đã quá nổi tiếng rồi, lưu lượng và số liệu đều đang bắt kịp Kha Dĩ Hằng, chờ sau khi ghi hình chương trình xong, hẳn là có thể đạt đến địa vị đỉnh lưu như Kha Dĩ Hằng, nhưng muốn vượt qua Hạ Văn Bách thì gần như là chuyện không thể nào."

Fan trung thành của Hạ Văn Bách quá nhiều, lại có máu chiến rất hăng, nếu không thì Kha Dĩ Hằng cũng không đến nỗi chạy theo suốt hai năm mà vẫn bị bỏ xa một đoạn đường lớn.

Tổng đạo diễn bình tĩnh nói: "Có muốn cá cược hay không?"

Nhà sản xuất: "Cá thì cá."

Thời điểm Giang Tề làm xong nhiệm vụ trở về thì liền nhìn thấy ba người ngồi trong phòng khách, cậu tưởng mình đi nhầm nên lùi ra ngoài, hai giây sau cậu lại đi vào, nhìn bọn họ với vẻ mặt ngơ ngác.

"Chẳng phải ba người đang đi làm nhiệm vụ sao?"

Tần Khả Khả đắc ý nhướng mày, "Đúng vậy á, làm xong rồi, đương nhiên là phải trở về, lần này may mà có anh trai cậu, nếu không thì chúng tôi cũng không thể hoàn thành nhanh như vậy, hí hí."

Giang Tề: "Anh hai, ngày mai em cũng muốn đi làm nhiệm vụ chung với anh!"

Giang Phóng: "Ngày mai có khi không có chuyện tốt như vậy, đi lấy bài tập của em xuống đây."

Giang Tề suy nghĩ một chút thì thấy cũng đúng, với cái nết của đội ngũ chương trình, nếu thật sự bị anh trai tìm ra bug thì ngày mai bọn họ nhất định sẽ lấp kín sơ hở đó ngay, thế là cậu lên lầu lấy xuống bài tập toán phải học hôm nay.

Gần đây cậu học các môn toán và tiếng Anh là chủ yếu, môn trước thì phải làm bài liên tục để củng cố, nắm vững các công thức, còn môn sau thì không cần làm bài, nhưng anh trai cứ bắt cậu học thuộc các từ vựng.

Giang Phóng rút ra mấy tờ bài thi toán học đưa cho Giang Tề: "Hôm nay làm những đề này."

Giang Tề "ồ" một tiếng, lấy bút ra làm bài một cách ngoan ngoãn.

Khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp vẫn cảm thấy rất mới mẻ, lúc đầu, khi Giang Tề vừa nghe đến làm đề thi toán thì bộ dạng cứ như sắp phát điên, nhưng bây giờ cậu lại có thể bình tĩnh như vậy.

Mấy tiếng sau, các khách mời khác lần lượt trở về sau khi hoàn thành nhiệm vụ, vẻ mặt của ai cũng đầy mỏi mệt, bọn họ vừa bước vào cửa liền nhìn thấy Tần Khả Khả và Vương Hạc đang ngồi uống cà phê ở phòng khách vô cùng nhàn nhã, Giang Tề thì đang nghiêm túc làm bài thi, Giang Phóng thì cầm điện thoại trò chuyện với ai đó, cứ như là người của hai thế giới vậy.

"Ôi chao, đã về rồi à." Tần Khả Khả tươi cười chào bọn họ.

【 Tuy rất thương cho ảnh đế Chu và Kha Dĩ Hằng, nhưng tôi vẫn rất muốn cười thì phải làm sao đây, ha ha ha.】

Giang Phóng nghe thấy âm thanh thì ngẩng đầu lên, anh gật đầu với bọn họ: "Vất vả rồi."

Sau đó anh quay lại giao diện Wechat, nhìn tin nhắn do người tên chú Trần vừa gửi đến cho mình.

—— Cũng không biết những người đó đến từ đâu, thế mà lại hỏi thăm tin tức của con, chú cảm thấy bọn họ không giống người tốt.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio