Ai Đến Khiêu Chiến là một chương trình giải trí loại thi đua, các MC đều là những ngôi sao khá nổi tiếng trong nước.
Khi xe của Giang Phóng và Kha Dĩ Hằng đến nơi thì ở trong nước đã là ba giờ rưỡi chiều, nhưng do chênh lệch múi giờ nên ở nước ngoài mới chỉ hơn một giờ.
Bởi vì lịch trình của hai người khá bận nên bọn họ đều ngồi chuyến bay sớm buổi sáng, vừa tới nơi, nghỉ ngơi khoảng nửa tiếng đến một tiếng thì lại phải bắt đầu ghi hình.
Hiện nay cả hai người đều là những nghệ sĩ nổi tiếng nhất nhì trong nước, vừa đến địa điểm quay hình thì bọn họ liền thu hút hết sự chú ý của mọi người.
Kha Dĩ Hằng nổi tiếng đã lâu, có rất nhiều người biết đến và từng gặp qua anh ta, vậy nên bọn họ càng tò mò về Giang Phóng hơn, nghe nói anh là thạc sĩ của đại học Yến.
Không thiếu những ngôi sao có học vấn cao đều khá nổi danh trong giới giải trí, cho dù không nổi tiếng thì địa vị cũng sẽ không tệ lắm, đây chính là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy một ngôi sao lưu lượng có học vấn cao.
Bây giờ đang là lúc nóng nhất của buổi trưa, ánh nắng mặt trời hừng hực gay gắt chiếu xuống căn lều trên đỉnh đầu, nhưng vẫn không ngăn được cái nóng như thiêu như đốt, rất nhiều người đều bị mất tinh thần.
Khi Giang Phóng bước vào như một làn gió trong lành thổi đến, như thể mang theo một luồng không khí mát lạnh, cả phòng ai cũng mồ hôi đầy người, nhưng chỉ có một mình anh trông rất sạch sẽ, thanh mát sảng khoái, hai bên giống như là người của hai thế giới vậy, trong nháy mắt bọn họ liền tỉnh táo lại tựa như bị lây nhiễm.
"Woww, có tận hai soái ca, lần này kiếm bộn rồi!" Nữ MC trong nhóm phát ra tiếng kêu mê trai.
"Uầy uầy, chị mau hút nước miếng về đi, chảy ra ngoài hết rồi kìa." Cậu trai nhỏ tuổi nhất trong đội lập tức bước lên, thậm chí còn định đưa tay ra hứng nước miếng của nữ MC.
Nữ MC vô thức quẹt một cái, lúc này mới nhận ra là mình bị lừa, cô tức giận rượt theo đánh đối phương khiến mọi người đều bật cười.
Trước khi đến đây thì Giang Phóng đã tìm hiểu về các thành viên của chương trình này, có tất cả sáu người, nữ MC là tiểu hoa Thái Doãn Tuyết, cô rất xinh đẹp, về cơ bản chính là người được yêu chiều nhất trong đội, hơn nữa còn tạo CP với sao nam đẹp trai trong đội là Mục Vĩ Nam (), vậy nên thường bị mọi người trêu chọc.
() Khúc này trong bản raw ghi là Mạc Vũ Phi, nhưng phía dưới lại không hề nhắc tới cái tên này, với lại cũng có đoạn tác giả ghi Mục Vĩ Nam là CP với Thái Doãn Tuyết nên Bơ sửa lại thành như vậy nha.
Ngoài ra còn có đội trưởng Trương Dương, Mục Vĩ Nam - người đàn ông cơ bắp đi theo con đường trai phố, diễn viên hài Mao Tân, cùng với Thường Ích - cậu trai vừa trêu chọc Thái Doãn Tuyết, cậu debut từ một show sống còn, khiếu giải trí () không tồi, cũng khá có miếng hài nên rất được hoan nghênh.
() Khiếu giải trí [综艺感]: Là những người có thể khuấy động bầu không khí, giỏi dẫn nhịp, quăng miếng với các khách mời.
Ratings trong nước của chương trình này cũng không tệ lắm, có không ít khán giả trung thành, đã phát sóng được mấy mùa rồi.
Chương trình này thuộc dạng quay rồi chiếu sau, cho nên mọi người khá thoải mái, không căng thẳng như khi livestream.
Sau khi mọi người tập trung lại, đạo diễn liền giới thiệu quy tắc của tập này cho bọn họ biết.
"Tiếp đó chúng ta sẽ đi tới khu vui chơi, tập này là đấu đối kháng kiểu vận động, tám người các bạn sẽ chia làm hai nhóm, mỗi nhóm bốn người đối kháng với nhau, nhóm nào thắng sẽ có phần thưởng, đồng thời chúng tôi sẽ sắp xếp một nhóm vận động viên cho các bạn, các bạn có thể chọn hai người trong số đó làm đồng đội."
"Vậy thì tốt quá rồi, nếu không thì tôi sẽ rất lo cho bộ xương già của mình bị gãy thành từng mảnh." Với tư cách là một trong hai người trên năm mươi tuổi trong đội, đội trưởng Trương Dương nói, ông bày tỏ rằng mình vô cùng yêu thích sự sắp xếp này của ekip chương trình.
Mao Tân cũng nói: "Đúng thế, già rồi nên vô dụng, sao mà chúng tôi có thể so được với lớp trẻ bây giờ."
Mục Vĩ Nam tiếp lời: "Có phải chú thường cảm thấy mình bị mất sức, thận có hơi yếu hay không?"
"Đúng vậy... Tôi đệch cậu, thận cậu mới yếu đấy." Mao Tân phản ứng lại, giơ chân lên đạp đối phương khiến ai cũng bật cười.
Phải nói là những người này thật sự rất giỏi trong việc làm show giải trí, ai cũng có miếng hài, không giống như Cuộc Sống Ngôi Sao, khách mời toàn là diễn viên, không tham gia các chương trình giải trí quá nhiều.
"Đạo diễn, phần thưởng là gì?" Thái Doãn Tuyết thay mặt mọi người hỏi.
"Có hai phần thưởng, một là nếu các khách mời thắng, chương trình sẽ quyên góp hai trăm ngàn tệ cho vùng núi cao khó khăn để xây trường học, hai là mỗi người trong nhóm thắng sẽ nhận được một thỏi vàng." Đạo diễn dừng một chút, lại bổ sung thêm một câu: "Tất nhiên, đều là vàng thật."
Câu này vừa được nói ra, mọi người đều nhìn về phía Giang Phóng theo bản năng, hiển nhiên là bọn họ đều đã tìm hiểu về hai khách mời từ trước.
Thái Doãn Tuyết nói với vẻ kháng nghị: "Đạo diễn, sao lần này lại thưởng vàng thỏi vậy, lúc trước đâu có chuyện này, có phải ông xem thường chúng tôi hay không?"
Người bên cạnh lập tức giữ lấy cô, "Được rồi, không nên hỏi nữa."
Lúc này đạo diễn nói: "Đúng thế."
Mao Tân không kịp ngăn lại cô, ông thở dài: "Tôi biết mà, hỏi vậy nhất định là tự chuốc lấy nhục."
Rốt cuộc cũng không biết rằng chương trình lấy vàng thỏi làm phần thưởng có phải là vì Giang Phóng hay không, sau đó xe buýt liền chở bọn họ đến khu vui chơi đã được bày trí cảnh phông từ trước.
Sự trợ giúp của bọn họ là một nhóm vận động viên của trường thể dục thể thao, ai ai cũng cường tráng khỏe mạnh, như có một nguồn năng lượng vô tận trong cơ thể, mọi người vốn còn tưởng rằng là vận động viên chuyên nghiệp, nhưng nếu là người trẻ tuổi thì cũng được.
Sau đó tổ đạo diễn liền bốc thăm chia nhóm cho bọn họ.
Giang Phóng, Kha Dĩ Hằng, Mao Tân và Thường Ích được chia thành một nhóm, bốn người còn lại là nhóm thứ hai.
Trước khi bắt đầu trò chơi, ekip chương trình còn chuẩn bị một trận đấu khởi động, phe thắng sẽ nhận được một cơ hội hồi sinh.
Trận đấu khởi động vô cùng đơn giản, chính là phóng phi tiêu, nhóm nào phóng trúng hồng tâm nhiều lần hơn thì sẽ chiến thắng, nhưng dường như mọi người đều không giỏi trò này lắm, vả lại bia ngắm cũng có hơi xa, chỉ có một người ném được vào vòng thứ ba.
Kha Dĩ Hằng đã từng chơi phóng phi tiêu trước đây, kết quả chỉ chênh lệch có một chút, nhưng thành tích của anh ta đã là tốt nhất trong số những người tham gia, ném được tới tận vòng thứ chín.
"Tiêu rồi, chẳng lẽ toàn quân đều bị tiêu diệt ư?" Mao Tân không muốn nhìn cảnh tiếp theo.
Thường Ích vội vàng nói: "Anh Mao, nhóm chúng ta còn có Giang Phóng mà, biết đâu Giang Phóng sẽ ném trúng thì sao?"
Thái Doãn Tuyết ở nhóm khác cười nói: "Giang Phóng là học bá của đại học Yến, ném một cái phi tiêu chắc chỉ là chuyện nhỏ với cậu ấy thôi."
Kha Dĩ Hằng bĩu môi: "Từ khi nào mà học bá được đánh đồng với phóng phi tiêu giỏi vậy?"
"Chẳng phải cư dân mạng đã nói sao, không có chuyện gì làm khó được Giang Phóng." Thái Doãn Tuyết nhìn về phía Giang Phóng, "Cậu có từng luyện chơi ném phi tiêu bao giờ chưa?"
Giang Phóng cầm lấy phi tiêu do đồng đội đưa tới, rồi nhìn về phía bia ngắm: "Chưa từng luyện, nhưng lúc buồn chán thì có chơi ở ký túc xá."
Nói xong thì vèo một tiếng, phi tiêu bay ra ngoài rồi cắm ngay tại hồng tâm màu đỏ.
"Waoo, chúng ta thắng rồi!" Mao Tân mừng rỡ nhảy dựng lên.
Thường Ích cũng vô cùng phấn khích.
Thái Doãn Tuyết lại nói: "Ái chà, đây không phải là rất lợi hại sao, chắc chắn cậu đã từng luyện rồi."
Kha Dĩ Hằng lén lút nói với Giang Phóng: "Người đại diện của Thái Doãn Tuyết là Bàng Băng Xảo, hai nghệ sĩ nổi tiếng nhất dưới tay Bàng Băng Xảo chính là cô ta và Hạ Văn Bách, tài nguyên Ai Đến Khiêu Chiến là do Bàng Băng Xảo giành giật cho cô ta, dựa vào show giải trí này, Thái Doãn Tuyết đã nhận được không ít đại ngôn, chắc chắn cô ta sẽ cố tình nhằm vào cậu, nhưng cô ta cũng không dám làm quá trắng trợn đâu."
Giang Phóng cười nói: "Anh cũng là đối thủ của tôi, tại sao còn nói với tôi mấy chuyện này?"
Kha Dĩ Hằng nhìn khinh bỉ anh một cái.
Hai người khẽ thì thầm với nhau, không để ý tới Thái Doãn Tuyết, biểu cảm của cô có hơi cứng lại, sau đó cô nhìn về phía đạo diễn, nói sang chuyện khác: "Đạo diễn, trận đấu khởi động đã kết thúc rồi, chừng nào chúng ta có thể bắt đầu?"
Những người khác ít nhiều cũng cảm thấy có chút tế nhị, nhưng chuyện đó không liên quan gì đến bọn họ, vì hiệu quả của chương trình, mọi người vội vàng đổi chủ đề.
Trước khi bắt đầu tranh tài, đạo diễn yêu cầu mọi người đi chọn hai sinh viên vận động viên làm đồng đội của mình.
"Tiền bối Mao cứ chọn đi, em sao cũng được." Giang Phóng nói trước khi Mao Tân kịp mở miệng.
Kha Dĩ Hằng: "Em cũng vậy."
Thường Ích cũng bày tỏ rằng chọn ai không quan trọng.
"Vậy tôi chọn đây." Mao Tân cũng không khách khí với bọn họ, ông đã coi trọng hai người từ lâu.
Chờ ông dẫn hai vận động viên có tướng tá vô cùng đồ sộ trở về, ba người vốn tin tưởng ông đều im lặng.
Thường Ích há miệng, muốn nói điều gì đó nhưng rồi lại ngậm về.
Trận thi đấu này thiên về tính linh hoạt nhiều hơn, khổ người lớn thì chưa chắc đã tốt, nhưng trước đó bọn họ đã nói là tin tưởng Mao Tân, cho nên lúc này khó có thể kén chọn được nữa.
Đương nhiên, điều đó không có nghĩa là những người cao thì làm không được, chỉ là trong sáu cửa ải thì có một cửa nằm ở trong một ống trụ tròn, không gian trong đó có hạn, không mấy thân thiện với người cao.
Chờ Mao Tân dẫn hai người đi đến chỗ đối thủ dằn mặt, Kha Dĩ Hằng ở phía sau liền nói với Giang Phóng: "Đều là lỗi của cậu."
Giang Phóng không đồng ý chuyện đó: "Tại sao lại là lỗi của tôi?"
Kha Dĩ Hằng: "Nếu cậu không nói trước thì tụi tôi cũng sẽ không phụ hoạ, không phải lỗi của cậu thì của ai."
Thường Ích gật gật đầu: "Đúng thế."
Giang Phóng nhún vai, "Được thôi, vậy hai người muốn thế nào?"
Kha Dĩ Hằng: "Dù có chuyện gì thì cũng phải giành một hạng nhất cho tụi tôi, đừng quên rằng nhóm nào thắng còn nhận được thỏi vàng nữa đấy, chẳng phải cậu rất thích thỏi vàng sao?"
Giang Phóng liếc mắt nhìn anh ta: "Tôi thấy hai người cũng thích mà, cần gì phải lấy tôi ra làm cái cớ."
Thường Ích cười tủm tỉm: "Có ai không thích vàng thỏi đâu chứ."
Kha Dĩ Hằng: "Đúng thế, một thỏi cũng khoảng bảy, tám chục ngàn đó, tiền của tôi cũng không phải do gió lớn thổi tới."
Giang Phóng: "Nói không chừng là từ trên trời rơi xuống, hai người phụ trách nằm, tôi phụ trách thắng có đúng không?"
Kha Dĩ Hằng khoác một tay lên trên vai anh: "Người anh em, thỏi vàng của chúng ta phải trông cậy vào cậu rồi."
Giang Phóng hất tay anh ta ra, "Đừng có tùy tiện nhận thân thích."
Đoạn này ngoại trừ Mao Tân không nghe thấy thì đã bị camera ghi lại một cách trung thực, đạo diễn cũng khá hài lòng.
Điểm nhấn của tập này chính là thi đấu PK, khán giả luôn rất thích xem những màn thi đấu nhiệt huyết như thế này, mà những khách mời có ngoại hình ưa nhìn, toàn thân trên dưới mang theo điểm Sue () sẽ khiến khán giả càng thích xem hơn.
() Điểm Sue [苏点]: Sue trong Mary Sue - một tên chung cho nhân vật nào hoàn hảo đến mức vô lý (vd: Băng, Phong,...). Từ đó, Sue được dùng để miêu tả một người có hành vi hoặc ngoại hình vô cùng hấp dẫn khiến trái tim bạn đập loạn xạ, như Mary Sue trong tiểu thuyết bước ra. Và "điểm Sue" chính là những điều hấp dẫn đó.
Trước đó có khách mời cố định đã đoán chính xác, tập này đội ngũ chương trình lấy vàng thỏi làm phần thưởng đúng là bởi vì Giang Phóng.
Cuộc Sống Ngôi Sao mà Giang Phóng tham gia chính là một show giải trí loại chậm (), anh đã cho khán giả nhìn thấy mặt thông minh và đa tài của mình, nhưng họ chưa từng thấy anh tham gia các trận thi đấu vận động như thế này, vậy nên fan của anh chắc chắn sẽ rất muốn xem.
() Show giải trí loại chậm: Là những chương trình không có quá nhiều kịch bản, không thiết lập hình tượng cho khách mời mà đặt họ trong môi trường thoải mái, để họ thể hiện những gì tự nhiên nhất. Trái ngược là show giải trí loại nhanh - là những show có kịch bản, tiết tấu chặt chẽ và tính cạnh tranh, thi đua cao.
Trong hoàn cảnh bình thường, ấn tượng của mọi người về một học bá có thành tích học tập vô cùng tốt chính là học thì giỏi, nhưng năng khiếu thể thao sẽ chỉ ở mức trung bình mà thôi, tuy ngày nào Giang Phóng cũng chạy bộ buổi sáng trên chương trình giải trí, nhưng chạy bộ buổi sáng không có nghĩa là năng khiếu vận động cũng giỏi, đối với chương trình thì đây cũng là một mánh khoé rất tốt.
Bắt đầu cuộc tranh tài, nhóm của Giang Phóng đã cử ra hai vận động viên, Mao Tân còn tự tin nói rằng hai người mà ông chọn lựa vô cùng lợi hại, nhất định sẽ giành được thành tích tốt cho bọn họ, kết quả thì không có gì bất ngờ, cả hai vòng đều bị Waterloo () thảm thiết.
()Waterloo [滑铁卢]: Ý chỉ chiến dịch Waterloo (), liên quân của Anh, Áo, Phổ, Nga tiến đánh nước Pháp, Napoleon thua trận và phải thoái vị đầu hàng. Từ đó từ này dùng để chỉ sự thất bại to lớn khi cạnh tranh.
Nhóm của Thái Doãn Tuyết thì ngược lại, bọn họ chọn một người có cơ thể khá nhỏ, thực tế chứng minh, thân thể gầy gò thường ẩn giấu một nguồn sức mạnh khổng lồ, đối phương giống như một con báo săn, chỉ mất có một phút mười giây thì đã vượt qua sáu cửa ải cuối cùng.
Ba cửa ải đầu chỉ mất nửa phút, cửa ải cuối cùng có hơi khó vì dưới chân là một chiếc bàn xoay liên tục, khiến vận động viên phải mất gần hai mươi giây.
Những người khác còn chưa chơi thì nhóm của Thái Doãn Tuyết đã bắt đầu reo hò mừng chiến thắng.
"Ôi má ơi, tính sai rồi, sớm biết thế thì tôi cũng chọn một người thấp." Mao Tân vô cùng hối hận.
Thường Ích lắc đầu liên tục, người chơi tiếp theo chính là cậu: "Không được không được, một phút mười giây nhanh quá, chắc chắn em không làm được đâu."
Giang Phóng đẩy cậu ta lên phía trước, "Đàn ông thì không được nói là mình không được, phải có lòng tin với bản thân, đi thôi nào chàng trai nhỏ."
Thường Ích lẩm bẩm một câu "em không nhỏ".
Kha Dĩ Hằng: "Ừ ừ ừ, cậu không nhỏ, cậu rất lớn!"
Mao Tân không khách khí mà phá lên cười.
Lỗ tai Thường Ích đỏ bừng lên.
Tiếc là cậu cũng không thể phá vỡ kỷ lục một phút mười giây, mà ngược lại còn nhiều thêm mười giây nữa, nhưng thật ra thành tích này đã rất tốt rồi, chỉ là do sinh viên vận động viên đó quá giỏi.
Mà một nhóm khác thì rất quá đáng, bởi vì thành tích này, lúc bọn họ đi lên thì người nào cũng khoe khoang rằng nhóm mình có rất nhiều thời gian, vượt ải từ từ cũng không sao.
Đến lượt Kha Dĩ Hằng, bình thường anh ta cũng hay nhảy múa nên độ dẻo dai và linh hoạt của cơ thể khá tốt, nhưng do thiếu sót về mặt tốc độ nên vẫn không thể phá vỡ thành tích của đối thủ.
Chỉ còn lại một mình Giang Phóng, nhưng phía đối thủ đã trực tiếp ăn mừng chiến thắng, đám người Trương Dương còn đi tới vênh váo khoe khoang.
"Nếu không thì chịu thua luôn đi, miễn cho tự rước lấy nhục."
"Chịu thua chịu thua!"
Thái Doãn Tuyết nhún vai, vẻ mặt rất đắc ý: "Các cậu lấy cơ hội hồi sinh thì có ích gì, chẳng phải cũng vô dụng hay sao."
"Vậy thì chưa chắc." Giang Phóng nói.
Mọi người dừng một chút, sau đó lập tức hoan hô, mùi thuốc súng bỗng bay tứ phía.
Đạo diễn thì thích xem những cảnh như thế này, ông liền bảo nhóm của Thái Doãn Tuyết thách đấu với Giang Phóng qua tai nghe.
Thái Doãn Tuyết có kim bài () mà đạo diễn cho, lập tức nói với vẻ ranh mãnh: "Cá cược không?"
() Kim bài [金牌]: Là những tấm thẻ hình chữ nhật bằng vàng, dùng như một loại "giấy thông hành" hoặc có tác dụng miễn chết, miễn quỳ, điều quân trong cung Vua xưa.
Giang Phóng: "Tôi không cá cược với con gái."
CP của cô - Mục Vĩ Nam lập tức đứng ra: "Vậy tôi cá với cậu, nếu như cậu thua, nhóm các cậu phải mặc đồ nữ nhảy một bài, thế nào?"
Giang Phóng: "Nếu như tôi thắng, các anh chị phải đăng tấm ảnh xấu nhất từ khi debut của mình lên Weibo."
Đám đàn ông liền đồng ý không chút do dự.
"Cậu làm được không?" Kha Dĩ Hằng vốn không quan tâm mấy, nhưng vừa nghe nếu thua thì phải mặc đồ nữ nhảy múa, thế là bây giờ lại bắt đầu lo lắng lung tung, anh ta thật sự sợ rằng Giang Phóng sẽ thua, anh ta là idol, rất cần mặt mũi.
Giang Phóng vừa khởi động cho nóng người, vừa trả lời: "Chắc không sao đâu, dù gì thì tôi cũng từng được huấn luyện vận động chuyên nghiệp mà."
Mọi người sững sờ, cái gì, chẳng phải cậu là thạc sĩ ngành sinh vật học à, tại sao còn có dính líu tới huấn luyện vận động?
Kha Dĩ Hằng lập tức tra Baidu, không ngờ còn thật sự bị anh ta tra ra được, "Đậu xanh, cái tên này thế mà còn là thạc sĩ chuyên ngành thể dục."
Mọi người liếc nhau, bằng kép, vậy thì còn trâu bò hơn nữa, là học bá trong học bá.
Đám người Mục Vĩ Nam vốn còn cảm thấy sẽ nắm chắc phần thắng cũng thay đổi sắc mặt, bọn họ sẽ không lật xe thật chứ?
Kết quả là thật sự lật xe, ngay cả cơ hội hồi sinh mà Giang Phóng cũng không dùng, thành tích chơi của anh quả thực đã ít hơn một giây so với đội bạn.
Phía đối thủ còn lại một mình Thái Doãn Tuyết, nhưng dựa vào cô thì cũng như không, bởi vì ở cửa thứ hai cô đã rơi thẳng xuống nước.
"Tấm ảnh xấu nhất, đừng quên đăng lên sau khi chương trình phát sóng." Giang Phóng vừa lau nước trên mặt, vừa nhắc nhở bọn họ.
Ngoại trừ Thái Doãn Tuyết, những người khác đều không lo gì lắm, bọn họ là con trai, gây hài thế nào cũng được, nhưng Thái Doãn Tuyết lại có một chút tranh luận, cô từng bị người ta moi ra ảnh chụp trước kia, cũng bởi vì giá trị nhan sắc khác nhau nên bị đẩy mạnh lên hot search.
Cũng không rõ Giang Phóng đã sớm biết chuyện này hay chỉ là trùng hợp mà lại cố tình bóp trúng nhược điểm chí mạng của cô.
Đạo diễn nhanh chóng tuyên bố nhóm của anh giành chiến thắng, rời khỏi ống kính, biểu cảm của Thái Doãn Tuyết liền không vui ra mặt.
Kha Dĩ Hằng lại rất hài lòng với chuyện đó, anh ta giơ ngón tay cái lên với Giang Phóng, chiêu này đúng là quá ác độc.
Giang Phóng bày tỏ đây chỉ là sự trùng hợp, anh vốn không biết chuyện của Thái Doãn Tuyết, do anh xem mấy show giải trí khác cũng có không ít lần bị phạt đăng ảnh xấu khi thua nên mới nhắc đến.
Khi quay xong chương trình đã là hơn bảy giờ tối, Giang Phóng cầm điện thoại lên thì mới phát hiện có thêm vài tin nhắn mới.
Có một tin là của Triệu Anh Hoa gửi tới, hỏi anh xem có phải Thái Doãn Tuyết ở ngoài đời thực rất đẹp hay không, trước đây cậu ta cũng là fan của đối phương, nhưng sau đó bởi vì một vài chuyện mà quay xe, nhưng dù sao cũng là người mà cậu ta từng hâm mộ.
Giang Phóng tiếp tục xem những tin nhắn khác, phát hiện không có tin nào của Trình Tứ, bỗng nghĩ tới có lẽ lúc này hắn vẫn còn ở trên máy bay, trong nhất thời anh lại có chút không quen lắm.
.