Sau Khi Nổi Tiếng, Đại Lão Hào Môn Trở Thành Fan Đầu Tàu Của Tôi!

chương 82

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lạch cạch một tiếng.

Đôi đũa trong tay Giang Tề rớt xuống đất.

Sự chú ý của ba mẹ Giang không tự chủ được mà chuyển sang cậu, hai người vẫn chưa kịp phản ứng.

“Đứa nhỏ này, cầm đũa cũng không chắc nữa.” Mẹ Giang khom lưng nhặt đũa của Giang Tề lên, rồi lại đi vào nhà bếp đổi một đôi mới cho cậu.

Ba Giang lấy lại tinh thần, do dự nhìn Giang Phóng: “Con đang nói gì vậy, sau này sẽ là người một nhà là sao?”

“Giới thiệu lại với mọi người.” Giang Phóng buông bát đũa xuống, khoác một tay lên vai Trình Tứ, “Anh ấy là bạn trai của con, tụi con đang hẹn hò với nhau.”

Đồng tử của ba Giang bỗng trừng to trong nháy mắt, ông nhìn Giang Phóng với vẻ không thể tin được, nhất thời không nói nên lời.

Chờ sau khi vượt qua cú sốc này thì lửa giận của ông cũng dấy lên, “Con điên rồi à? Đàn ông với đàn ông sao có thể ở bên nhau!”

Ở cửa nhà bếp lại truyền đến tiếng đũa rơi xuống đất một lần nữa.

Giang Phóng quay đầu, mẹ Giang hốt hoảng nhặt đũa lên, bà bước tới nhìn anh với vẻ mặt cầu khẩn: “Tiểu Phóng, thật sự không thể thay đổi sao? Có lẽ con chỉ cảm thấy mới mẻ nhất thời thôi…”

Giang Phóng ngắt lời mẹ Giang: “Con là người trưởng thành, biết mình muốn điều gì, con nói ra chỉ là để thông báo cho ba mẹ biết một tiếng.”

Còn ba mẹ Giang có thừa nhận tình cảm của mình và Trình Tứ hay không thì không nằm trong phạm vi cân nhắc của anh.

Nếu bọn họ chấp nhận Trình Tứ, vậy thì mọi người đều vui vẻ, còn nếu bọn họ không muốn chấp nhận thì anh cũng chẳng để tâm.

Giang Phóng nhìn bọn họ, bình tĩnh nói: “Thời gian chúng ta sống chung không nhiều, có lẽ ba mẹ vẫn chưa hiểu rõ tính cách của con, con không phải là đóa hoa trong nhà kính, người duy nhất có thể chi phối cuộc đời của con, chỉ có một mình con mà thôi.”

Trái tim ba mẹ Giang đau nhói khi nghe câu cuối của anh, điều hối tiếc lớn nhất trong đời bọn họ chính là không thể cùng làm bạn trong quá trình trưởng thành của con trai lớn.

“Tiểu Phóng, con vẫn luôn trách ba mẹ vì trước đây đã lựa chọn đưa con đi có đúng hay không? Nhưng ba mẹ có nỗi khổ tâm mà, nếu như con chỉ muốn làm trái ý ba mẹ vì điều đó thì mẹ nhận lỗi với con có được không?”

Giang Phóng không thân với bọn họ, chuyện này vẫn luôn là một khúc mắc trong lòng mẹ Giang, cho dù trước đó Giang Phóng đã nói, anh không trách bọn họ, nhưng bà cứ có cảm giác xa cách rằng Giang Phóng vẫn không chấp nhận hai người.

Giang Phóng nhíu mày: “Con nói rồi, con không trách ba mẹ, con cũng sẽ không vì giận dỗi với ba mẹ mà làm chuyện mình không thích, con và Trình Tứ yêu nhau thật lòng.”

“Cậu Trình, phiền cậu rời đi trước có được không?” Ba Giang lạnh mặt nói với Trình Tứ, ông nghĩ nhất định là Trình Tứ đã dạy hư Giang Phóng.

Trình Tứ đặt đũa xuống, nhưng Giang Phóng ngồi bên cạnh đã đứng lên trước.

“Vậy tụi con đi trước, ba mẹ hãy bình tĩnh lại một chút, chừng nào hai người chấp nhận anh ấy thì tụi con lại đến.”

Ba Giang nghe vậy liền tức đến nỗi đau ruột, “Anh đang uy hiếp tôi à? Nếu tôi không chấp nhận anh ta, có phải sau này anh sẽ không nhận tôi với mẹ anh nữa hay không?”

Giang Phóng nhún vai: “Con chỉ đang nói sự thật, cho dù ba mẹ không chấp nhận Trình Tứ, con cũng sẽ không từ mặt ba mẹ, quá lắm là về sau con sẽ chỉ tới thăm hai người vào dịp lễ Tết thôi.”

Giang Phóng nói xong thì kéo Trình Tứ đi ra ngoài, khi bước tới cửa, anh chợt nghĩ tới một chuyện, liền nhỏ giọng nói với Trình Tứ: “Mang cả rượu vang theo.”

Đồng thời ba Giang cũng tức giận nói: “Cầm rượu đi!”

Trình Tứ nhìn Giang Phóng chớp mắt với mình, cứ như đang nói “anh có nghe thấy không”, hắn bước tới cầm rượu vang với vẻ mặt vô cảm rồi đi ra ngoài.

Hai người ra khỏi nhà, lúc đóng cửa lại còn có thể nghe thấy âm thanh một cái chén rơi vỡ.

Đi tới garage ở tầng hầm của tiểu khu, Trình Tứ đặt rượu vang vào cốp xe, ngồi vào ghế lái rồi nhìn về phía Giang Phóng đang ngồi ở ghế phụ.

“Giữa em và ba mẹ đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Giang Phóng thấy điện thoại có thêm vài tin nhắn, đa phần là Giang Tề gửi tới, nhưng anh không mở ra đọc ngay, “Chẳng phải anh đã biết sao?”

Trình Tứ trầm giọng nói: “Anh muốn nghe chính miệng em nói.”

Giang Phóng đặt điện thoại xuống, để hai tay ra sau ót, “Thật ra cũng không có gì, chuyện lúc nhỏ em và Giang Tề thường xuyên bị bệnh chắc anh cũng đã biết rồi. Trước khi Giang Tề sinh ra, em rất ít khi bị bệnh, và sau khi Giang Tề ra đời, thì em và nó lại bệnh tật liên miên. Có người nói mệnh số của em và Giang Tề xung khắc nhau, chỉ khi tiễn một đứa đi thì cả hai đứa mới có thể bình an vô sự, có đôi khi người ở nông thôn khá mê tín.”

“Ba mẹ đã chọn giữ Giang Tề lại và đưa em đi, hồi nhỏ em không thể nào hiểu được, em cứ nghĩ ba mẹ thích em trai nhiều hơn mình. Nhưng sau khi lớn lên thì từ từ cũng tan biến, cũng biết trong lòng họ thật sự có nỗi khổ tâm, con nào thì cũng là con. Hơn nữa lúc đó Giang Tề còn nhỏ, càng cần có ba mẹ chăm sóc hơn.”

“Tuy mười mấy năm sau đó không có ba mẹ kề bên, nhưng thật ra em sống rất tốt, còn có lão hòa thượng bầu bạn, ngoài ra, có ba mẹ ở bên cạnh cũng chưa chắc đã sống tốt.”

Giang Phóng nhìn khung cảnh thấp thoáng ở ngoài cửa sổ, mặt kính xe phản chiếu ra đôi mắt vừa đen vừa sáng của anh.

“Trước đây, thật ra em cũng từng ghen tị với Giang Tề, ghen tị vì nó có thể lớn lên ở bên cạnh ba mẹ, nhưng sau khi về nhà, em mới phát hiện ra cuộc sống của Giang Tề cũng không vui vẻ gì.”

“Ở trong mắt ba mẹ em, Giang Tề còn nhỏ, họ luôn nghĩ những gì mình làm đều là vì tốt cho con, nhưng lại không để ý rằng có lẽ đây cũng không phải là thứ mà con mình mong muốn. Vậy nên so với Giang Tề, em đã may mắn hơn rồi.”

“Lão hòa thượng chưa từng ngăn cản em làm bất cứ chuyện gì, bởi vì ông ấy thương em, cho nên ông ấy để mặc em bay lượn, và khi em vấp ngã, chỉ cần quay đầu thì liền có thể nhìn thấy ông ấy ngay.”

Trình Tứ đột nhiên rất muốn gặp lão hòa thượng mà anh nói đến, đối với Giang Phóng, có lẽ lão hòa thượng càng giống ba của anh hơn.

Giống như biết được suy nghĩ của hắn, Giang Phóng tiếp tục nói: “Chờ khi nào có thời gian, em sẽ dẫn anh về làng Hương Sơn một chuyến, để anh gặp lão hòa thượng, anh có biết đánh cờ không?”

Trình Tứ đã xem tập ghi hình ở viện dưỡng lão của Giang Phóng, “Trước đây vì để rèn luyện tính tình cho anh, ông nội và ông ngoại thường để anh chơi cờ cùng họ.”

Giang Phóng cười nói: “Biết thì tốt, lão hòa thượng rất thích đánh cờ, nhưng trình độ có hơi tệ, khi đánh cờ với ông ấy thì phải chuẩn bị tâm lý thật tốt.”

Trình Tứ lái xe ra khỏi garage, đi vào đường lớn rồi mới nói: “Không sao cả, anh có thể nhường.”

Giang Phóng: “Vậy ông ấy chỉ có thể được voi đòi tiên, có đôi khi mạch não của lão hòa thượng không giống với người thường cho lắm.”

Trình Tứ: “Vậy anh càng muốn gặp một lần.”

Hắn muốn biết, kiểu người gì sẽ có thể nuôi dạy ra được một người giống như Giang Phóng.

Lúc bọn họ ra ngoài đã là bảy giờ tối, ánh hoàng hôn đã hoàn toàn rút đi, gió đêm mát mẻ thổi vào từ ngoài cửa sổ, nón của Giang Phóng còn bị thổi bay xuống hàng ghế sau.

Giang Phóng sờ tóc của bản thân, lại nhìn bóng dáng của Trình Tứ trên cửa kính, khóe miệng anh cong lên: “Nhưng em còn tưởng rằng anh sẽ hỏi vì sao đột nhiên em lại với come out ba mẹ.”

“Lúc đầu quả thực có hơi kinh ngạc.” Phía trước là đèn giao thông, Trình Tứ dừng xe chờ đợi, “Nhưng nếu ông nội và ông ngoại của anh còn sống, thì anh cũng sẽ nói thẳng với họ rằng em là người mà anh thích.”

Ánh mắt hai người đan vào nhau, tiếp đó cùng nở một nụ cười chỉ có người kia hiểu.

Bụng Giang Phóng không biết lựa lúc mà kêu lên hai tiếng, “Quên là chúng ta còn chưa ăn cơm.”

Trình Tứ mỉm cười, lập tức gọi điện thoại cho trợ lý, bảo anh ta đặt nhà hàng.

Từ Kiệt Lượng nhanh chóng gửi địa chỉ nhà hàng sang, biết Giang Phóng là người của công chúng nên anh ta còn đặt một phòng riêng.

Đến nơi, Trình Tứ giao quyền lợi gọi món cho Giang Phóng, Giang Phóng cũng không khách sáo với hắn, anh trực tiếp gọi mấy món tủ đặc trưng của nhà hàng, về cơ bản đều là đặc sản địa phương.

Trước đây Trình Tứ đã để ý rằng Giang Phóng cũng không kén ăn, không chỉ vậy, mỗi khi ăn ở đâu thì anh đều chọn những món đặc sản của nơi đó để nếm thử, rất ít khi chọn một món nào đó chỉ vì bản thân thích ăn.

“Có phải những người nấu ăn giỏi đều sẽ thích nếm thử các món mới giống như em hay không?”

Giang Phóng khép thực đơn lại, “Đi ăn ở ngoài, nếu không thử những món mình chưa từng ăn thì cứ có cảm giác lỗ vốn, anh không cảm thấy như vậy sao?”

Trình Tứ: “Trước đó không cảm thấy, anh đi ăn ở ngoài đa phần đều là xã giao, chỉ muốn ăn lẹ nói nhanh rồi rời đi càng sớm càng tốt.”

Giang Phóng: “Cho nên cuộc sống của anh đã thiếu sót rất nhiều thú vui, nhưng không sao, cuộc đời của chúng ta còn dài, sau này sẽ có rất nhiều cơ hội.”

Tốc độ lên món của nhà hàng này rất nhanh, chỉ sau mười mấy phút, các món ăn đã lần lượt được dọn lên.

Cơm nước xong xuôi, Trình Tứ vốn định đi tính tiền, nhưng Giang Phóng cảm thấy đạo sống ở đời giữa người với người hẳn là nhường nhịn lẫn nhau, mà không phải là chỉ có một bên hy sinh hết mình, sau đó anh quẹt mất ba nghìn tệ (~9.9 triệu đồng) với vẻ mặt đầy nhức nhối.

Trình Tứ thấy vậy thì trên mặt không khỏi nở nụ cười: “Bây giờ em đã là ngôi sao lưu lượng mà còn quan tâm đến ba nghìn tệ à?”

Giang Phóng vừa đi ra ngoài với hắn, vừa nói: “Không liên quan đến năng lực kiếm tiền của hiện tại, bây giờ em vẫn thiếu tiền như cũ. Đến khi quay lại thành phố Yến, em còn phải về đại học Yến một chuyến để xin phòng thí nghiệm của trường, nếu trường không duyệt thì phải đi thuê ở ngoài. Giá nhà ở thành phố Yến đắt như thế, bây giờ kiếm được bao nhiêu thì đều có thể xài hết trong vài phút.”

Trước kia Trình Tứ đã có cảm giác dường như anh không định lăn lộn trong giới giải trí mãi, “Anh thấy mọi người trên diễn đàn của đại học Yến nói rằng hình như dự án lúc trước của em đã dừng lại, em định tự mình mở dự án và thành lập phòng thí nghiệm?”

Giang Phóng gật đầu: “Đúng vậy, sau đó giảng viên hướng dẫn của em đã mở một dự án mới, ông ấy có mời em, nhưng em vẫn muốn nghiên cứu những gì mình cảm thấy hứng thú hơn.”

Trình Tứ nhớ rằng Giang Phóng theo học khoa sinh vật chuyên ngành thực vật học, “Nghiên cứu thực vật à?”

Giang Phóng trầm ngâm trong chốc lát, “Gần như vậy, nhưng về sau có thể sẽ chuyển sang hướng dược phẩm sinh học, đó là nếu như dự án này làm ra thành quả nghiên cứu.”

Trình Tứ: “Tự thành lập phòng thí nghiệm sẽ có rất nhiều việc phải làm, hơn nữa còn dính líu đến chuyện ân nghĩa. Nhất là khi em còn chưa tốt nghiệp, có rất nhiều thứ vẫn phải dựa vào giảng viên của em. Nhưng ngoài trường học, em cũng có thể lựa chọn công ty để trực thuộc.”

Giang Phóng: “Anh nói đúng, nhưng giảng viên vẫn luôn đối xử rất tốt với em, em cũng phải suy nghĩ cho thầy ấy.”

Lúc trước anh đột ngột chạy đi gia nhập giới giải trí, giảng viên cũng không trách anh, về sau khi biết anh vẫn không từ bỏ nghiên cứu thì ông liền đồng ý giúp đỡ ngay lập tức.

Anh có thể đạt được thành tựu như hiện tại, cũng là nhờ có sự giúp đỡ của giảng viên trong mấy năm qua.

Ra khỏi nhà hàng, Giang Phóng xem thời gian mới có tám giờ rưỡi, về lúc này có vẻ hơi sớm nên anh liền đề nghị đi xem phim.

Trình Tứ cũng không muốn về sớm như vậy, hắn còn muốn ở chung với Giang Phóng nhiều hơn, bởi vì ngày mai hắn sẽ phải bay về thành phố Yến.

Khoảng thời gian hắn ra ngoài đã có hơi dài, ở công ty vẫn còn rất nhiều chuyện đang chờ hắn giải quyết.

Đến rạp phim, Giang Phóng là người của công chúng, vì sợ bị nhận ra nên liền để Trình Tứ đi mua vé.

Đang trong kỳ nghỉ hè nên có khá nhiều phim công chiếu.

Trình Tứ không biết phim nào hay, vì vậy liền chọn phim có suất chiếu sớm nhất.

“Câu chuyện bạn cùng bàn? Là chuyện tình yêu sao?” Giang Phóng liếc mắt nhìn tên phim, nghe qua giống như là một câu chuyện học đường bình thường.

Trình Tứ cũng không biết, miễn là có thể ở bên Giang Phóng thì xem phim gì cũng được.

Hai mươi phút sau, hai người ngồi trong rạp phim với tiếng thét chói tai vang lên hết đợt này tới đợt khác, không thể ngờ được, đây lại là một bộ phim kinh dị.

Trong rạp chiếu phim không có nhiều người, nhưng hầu hết đều là các cặp đôi, cảnh mở đầu cũng rất đáng sợ, và mỗi lần có một hình ảnh khủng bố xuất hiện, đa số các cô gái đều sẽ hét lên và trốn vào trong ngực bạn trai.

Giang Phóng suy nghĩ một lát, anh có nên noi gương những cô gái này, giả vờ hoảng sợ rồi trốn vào trong ngực bạn trai hay không?

Đang nghĩ ngợi thì ngón tay bỗng bị nắm chặt, anh quay đầu liền trông thấy ánh mắt của Trình Tứ cũng đang nhìn sang đây.

“Nếu sợ thì em có thể nắm tay của anh.”

Giang Phóng nhìn vẻ mặt căng chặt của hắn, nén cười nói: “Đúng là có hơi sợ.”

Trên màn ảnh đột nhiên xuất hiện bóng dáng của một đứa trẻ ma, giữa muôn tràng gào thét, Giang Phóng cảm thấy ngón tay của mình bỗng bị nắm chặt lấy, nếu tiếp tục xem thì chắc có người sẽ bị dọa chết mất.

Thế là anh nhỏ giọng nói: “Em muốn đi vệ sinh, chúng ta ra ngoài trước nhé?”

“Được.” Trình Tứ đồng ý xong liền nhận ra mình nói có hơi nhanh, hắn vừa định cứu chữa một chút thì Giang Phóng đã đứng lên.

Chỗ ngồi của bọn họ nằm ở hàng cuối cùng nên cũng không lo ảnh hưởng đến người khác.

Bọn họ đi ra khỏi rạp, rẽ một cái thì đã đến nhà vệ sinh, bên trong không có ai.

Giang Phóng bước vào rồi nhìn xung quanh, xác nhận không có người, anh xoay người nhìn về phía Trình Tứ, trong mắt có chứa ý cười, không chờ anh nói gì thì bên ngoài liền truyền đến hai tiếng bước chân.

Một giây sau, Giang Phóng đã bị kéo vào trong phòng vệ sinh gần nhất.

Phòng vệ sinh của rạp phim không lớn lắm, hai người đàn ông chen chúc trong một phòng thì tất nhiên là khá chật chội.

Cái trán của Giang Phóng trùng hợp dựa trên chóp mũi Trình Tứ, anh có thể cảm nhận được độ nóng khi đối phương thở ra một cách rõ ràng.

Cửa phòng vệ sinh đóng lại không bao lâu, kèm theo tiếng nói chuyện, có người từ bên ngoài bước vào, là hai nhân viên của rạp phim, họ đang phàn nàn rằng cứ có người xả thức ăn làm bẩn cả ghế và sàn trong rạp.

Giang Phóng ngẩng đầu lên, đúng lúc Trình Tứ cũng cúi đầu xuống, trên mặt hắn đâu còn một chút sợ hãi nào như khi xem phim kinh dị.

Hắn kéo khẩu trang của Giang Phóng xuống, không nói một lời mà hôn lên.

Giang Phóng vòng tay qua cổ hắn, đáp lại nhiệt tình.

Rõ ràng là quan hệ có danh có phận, nhưng lúc này hai người lại có một loại kho.ái cảm giống như đang yêu đương vụng trộm.

“Cậu có nghe thấy tiếng gì không?” Một nhân viên rửa tay xong, đột nhiên hỏi.

“Tiếng gì, đâu có đâu.” Một người khác không nghe được gì cả.

Nhân viên trông thấy có một phòng thể hiện rằng bên trong có người, nhưng nhà vệ sinh của rạp phim được thiết kế để chống quay trộm, thế nên nhìn từ phía dưới sẽ không thấy người ở trong, vì vậy nhân viên chỉ nghĩ là mình nghe nhầm.

Sau khi hai người ra ngoài, qua khoảng mười phút, cánh cửa đóng chặt kia mới mở ra.

Giang Phóng và Trình Tứ lần lượt bước ra.

Từ trong gương, Giang Phóng nhìn thấy khoé miệng của mình có chút máu, “Anh cắn mạnh quá, rách cả khóe miệng em rồi.”

Trình Tứ có hơi xấu hổ, “Lần sau sẽ không như vậy nữa.”

Hắn không có nhiều kinh nghiệm, lại có chút vội vàng, nên nhất thời không nhịn được mà dùng sức khá mạnh.

Giang Phóng không nhịn được cười: “Đùa anh thôi, nhưng em không nhận ra nha, bây giờ càng ngày anh càng có nhiều chiêu trò, vậy mà lại còn diễn kịch gạt cả em.”

Trình Tứ ho nhẹ một tiếng: “Cũng không hoàn toàn là diễn, lúc đầu quả thật có hơi sợ.”

Giang Phóng: “Vậy có xem tiếp không?”

Trình Tứ do dự nói: “Không xem nữa, anh thấy không hay.”

Đương nhiên Giang Phóng cũng phụ hoạ theo: “Em cũng thấy không hay, vậy chúng ta trở về nhé?”

Trình Tứ: “Được.”

Khi hai người rời khỏi rạp chiếu phim thì đã chín giờ rưỡi, Trình Tứ lái xe đưa Giang Phóng trở lại khu nhà Lê Viên.

“Lên nhà ngồi một chút?” Giang Phóng mở dây an toàn, “Hôm nay hẳn là Giang Tề sẽ ở lại…”

Giang Phóng còn chưa nói hết câu liền bị một tràng chuông điện thoại cắt ngang, màn hình điện thoại hiển thị tên của Giang Tề, anh bắt máy rồi mở loa ngoài, giọng nói của Giang Tề lập tức vang lên.

“Anh hai, chừng nào anh về?”

Giang Phóng: “Đêm nay anh không về.”

Giang Tề: “Hả? Anh không về Lê Viên sao?”

Giang Phóng ngừng một chút: “Em về Lê Viên?”

Giang Tề: “Về từ sớm rồi, bầu không khí ở nhà kỳ lạ quá, nếu ở nữa thì chắc chắn em và ba sẽ lại cãi nhau, mỗi lần ba tức giận, nhìn thấy em thì ông ấy sẽ càng tức hơn.”

Giang Phóng: “…Biết rồi, lát nữa anh sẽ lên.”

Đến khi anh cúp máy thì Trình Tứ mới nói: “Xem ra hôm nay anh không thể đi lên với em rồi.”

Lần đầu tiên Giang Phóng cảm thấy Giang Tề có hơi vướng víu, “Ngày mai mấy giờ anh đi?”

Trình Tứ: “Sáng mai, em không cần ra tiễn anh, khi nào đến nơi anh sẽ nói với em.”

Giang Phóng “ừ” một tiếng: “Xong việc lần này em sẽ trở về thành phố Yến, chắc cũng không lâu lắm, vậy em đi lên trước đây.”

“Chờ một chút.”

Giang Phóng quay đầu liền thấy Trình Tứ đã tháo dây an toàn, sau đó hắn đè anh xuống ghế rồi hôn suốt vài phút đồng hồ, đợi cho đến khi môi anh sưng đỏ một lần nữa thì mới buông ra.

Hắn cố tình chọn đỗ ở một nơi camera không quay được trong garage tầng hầm chính là vì nụ hôn này.

Trình Tứ đeo khẩu trang lại cho anh, “Lên đi.”

Giang Phóng cong mắt, người đàn ông này càng ngày càng bạo dạn, “Ngày mai khi nào sắp lên máy bay thì hãy báo cho em biết.”

“Được.”

Giang Phóng xuống xe, Trình Tứ dõi theo bóng dáng của anh đi vào trong thang máy rồi mới lái xe rời khỏi.

Trên lầu, Giang Phóng móc chìa khoá ra mở cửa, khi vừa tra chìa vào lỗ thì cửa liền mở ra.

Giang Tề nhìn sau lưng Giang Phóng, xác nhận phía sau không có Trình Tứ thì mới thở phào nhẹ nhõm.

Giang Phóng cởi nón và khẩu trang xuống.

Sự chú ý của Giang Tề lập tức va vào miệng anh, “Anh hai, lúc dùng cơm tối anh có ăn ớt sao?”

Giang Phóng nhìn cậu một giây, “Đúng vậy, là một trái ớt rất rất cay, tưởng không cay nhưng lại cay không tưởng, tuy nhiên lại ngon hơn anh nghĩ rất nhiều.”

Khuôn mặt Giang Tề đầy mù tịt: “Ớt gì mà ngon thế?”

Giang Phóng: “Bạn trai anh.”

Giang Tề mất hai giây mới phản ứng lại được, sắc mặt cậu đỏ bừng lên trong nháy mắt, qua hồi lâu mới hồi phục tinh thần: “Anh hai, trước đây anh không như thế này.”

Giang Phóng thay dép lê rồi đi về phòng: “Sao em biết trước đây anh là người như thế nào?”

Giang Tề đứng ở cửa phòng và nhìn anh với biểu cảm phức tạp: “Anh hai, anh thật sự đang quen với Trình tổng ư?”

“Ừ.” Giang Phóng mở tủ quần áo, lấy một bộ đồ ngủ ra.

“Các anh ở bên nhau bao lâu rồi?” Giang Tề nhớ là bọn họ mới quen biết chưa tới hai tháng, tại sao lại có thể hẹn hò nhanh như vậy.

Giang Phóng: “Tính thêm hôm nay là bảy ngày.”

Giang Tề tính toán một chút, đó chính là thời điểm anh trai còn đang quay Phượng Lan Truyện, lúc trước trên Weibo có tuồn ra thông tin anh mời cả đoàn làm phim ăn một bữa thịnh soạn, lúc ấy cậu còn cảm thấy xác suất đó không lớn, bây giờ mới hiểu ra.

Các ngôi sao lưu lượng đều không dễ yêu đương, bởi vì fan bạn gái của bọn họ khá nhiều, một khi yêu đương thì ắt sẽ có người hâm mộ thoát fan, thậm chí còn quay lại chửi idol.

Tuy anh trai không xây dựng hình tượng độc thân, nhưng fan của anh quá nhiều, trong đó có không ít fan bạn gái, một khi tin hẹn hò bị lộ ra, sự nghiệp của anh còn chưa hoàn toàn ổn định, hậu quả của chuyện này chỉ sẽ trở nên nghiêm trọng hơn mà thôi.

Đây chỉ là hậu quả của một đôi nam nữ bình thường yêu nhau, nếu lại thêm xu hướng tính dục, cậu đã không dám tưởng tượng hậu quả sẽ nặng nề tới cỡ nào.

“Anh hai, em biết chắc chắn là vì thích Trình tổng nên anh mới hẹn hò với anh ấy, em không phản đối việc hai anh ở bên nhau, nhưng khi ở bên ngoài thì các anh nhất định phải chú ý kỹ lưỡng, đừng để người ta chụp được bất cứ tấm ảnh có cử chỉ thân mật nào.”

Biểu cảm của Giang Tề vô cùng nghiêm túc, tuy thời gian cậu lăn lộn trong giới giải trí cũng không dài, nhưng cậu hiểu rất rõ tầm ảnh hưởng của internet đối với một ngôi sao.

Hơn nữa còn là vấn đề khá nhạy cảm như đồng tính luyến ái.

Thấy vẻ mặt nghiêm nghị của cậu, Giang Phóng cười nói: “Thằng nhóc này, còn dặn ngược lại anh nữa cơ.”

“Anh không biết đâu, có một vài người thật sự rất đáng sợ, chỉ cần bị bọn họ nắm được đằng chuôi, nếu không chơi chết anh thì bọn họ tuyệt đối sẽ không bỏ qua.” Giang Tề vò đầu bứt tóc, cậu đang cực kỳ nghiêm túc.

Nếu anh trai chỉ hẹn hò bình thường thì cậu cũng sẽ không căng thẳng đến như vậy.

“Biết rồi, anh sẽ chú ý.” Giang Phóng đi đến trước mặt cậu, xoa nhẹ mái tóc bù xù của em trai, tiếp đó trở tay đẩy cậu ra ngoài, “Anh đi tắm, em đi làm bài tập của mình, đến mười một giờ rưỡi rồi ngủ.”

Sáng hôm sau, Giang Phóng nhận được tin nhắn của Trình Tứ, hắn đã tới sân bay, chẳng mấy chốc sẽ lên máy bay.

Hai người trò chuyện một hồi, mãi cho đến khi La Vĩ Kỳ dẫn theo Tiểu Đông tới thì mới kết thúc.

Giang Tề cũng đã thức dậy với quầng thâm có hơi đen ở dưới mắt.

“Tối qua cậu lại ngủ trễ?” La Vĩ Kỳ thấy tinh thần của cậu không tốt lắm thì khẽ trách cứ, tối hôm qua anh ta đã nói là hôm nay sẽ khá bận rồi.

Giang Tề đi ngủ lúc mười hai giờ đêm qua, nhưng do vẫn luôn suy nghĩ chuyện của anh trai và Trình tổng nên đến hơn một giờ mới ngủ, đã thế nửa đêm còn tỉnh dậy vì gặp ác mộng.

Cậu mơ thấy tình cảm của anh trai và Trình tổng bị lộ ra ánh sáng, toàn mạng xã hội đều đang bôi xấu anh, người hâm mộ điên cuồng thoát fan rồi quay lại chửi, còn có người gửi đe dọa tử vong (*) cho anh trai, đó là một con thỏ đã bị mổ xẻ đến mức đẫm máu, cậu hoảng sợ thức dậy lúc năm giờ, sau đó liền không ngủ lại được nữa.

(*) Đe dọa tử vong [死亡威胁]: Là hành vi đe dọa giế.t chết người khác của một người hoặc một nhóm người, thường là để thao túng nạn nhân. Đe dọa tử vong được gửi thông qua thư từ, báo chí, điện thoại, email,…

La Vĩ Kỳ cùng Tiểu Đông cũng là người có thể tin được, nhưng Giang Tề do dự một lúc thì vẫn quyết định không nói với bọn họ.

Mấy ngày nay Giang Phóng đã công bố chính thức vài sản phẩm phát ngôn, bao gồm các tạp chí trước đây, lượng tiêu thụ rất cao, nhất là tạp chí.

Bởi vì là quyển đầu tiên nên fan hâm mộ đều rất hăng hái và nhiệt tình, tạp chí trực tiếp phá kỷ lục, trở thành ngôi đầu trong lịch sử.

Tiếp đó anh ta phải đưa Giang Phóng đi tham gia một số hoạt động của thương hiệu.

“Đúng rồi, tập năm và sáu của Cuộc Sống Ngôi Sao chuẩn bị ghi hình liên tiếp, ngày mốt là phải đi trình diện, địa điểm quay lần này là ở nước ngoài, tôi đã làm xong visa cho các cậu rồi, nghe nói lần quay này sẽ khá dễ dàng.”

La Vĩ Kỳ từ trong túi lấy ra visa đã làm xong.

Giang Phóng lấy luôn cả cái của Giang Tề, “Đi thôi.”

Ba tiếng rưỡi sau, một chiếc máy bay đáp xuống sân bay của thành phố Yến.

Cậu của Từ Kiệt Lượng lái chiếc Maybach quen thuộc chờ bọn họ tại lối ra VIP, mãi cho đến khi nhìn thấy bóng dáng Trình tổng đi ra thì ông lập tức bước xuống mở cửa xe.

“Cậu.” Từ Kiệt Lượng gọi tài xế một tiếng, sau đó cũng ngồi vào ghế lái phụ.

Sau khi xe khởi động, Trình Tứ vừa gửi tin nhắn hạ cánh bình an cho Giang Phóng, vừa hỏi: “Chuyện của công ty Đông Lai xử lý như thế nào?”

Mặc dù Từ Kiệt Lượng không hiểu vì sao đột nhiên Trình tổng lại để mắt tới công ty Đông Lai này, nhưng công ty nào đã bị Trình tổng nhắm tới thì về cơ bản đều không có kết cục tốt, nhất là khi Đông Lai cũng không phải một công ty lớn.

“Một số nhà cung ứng nguyên liệu đã ngưng hợp tác với bọn họ, mặt khác, cục thuế quan đã bắt đầu điều tra, công ty này có liên quan đến việc trốn thuế, sẽ có thể điều tra ra sớm thôi.”

“Tăng tốc độ, tôi muốn nhìn thấy kết quả trong vòng ba ngày.”

“Vâng, tôi sẽ đốc thúc ngay.”

Hứa Thanh Thanh đứng ngồi không yên chờ trong căn hộ hai ngày, xung quanh không xảy ra chuyện gì khiến cô ta nhanh chóng nhận định rằng trước đó Giang Phóng chỉ đang hù dọa mình mà thôi, một nghệ sĩ quèn như anh ta làm sao có được năng lực lớn như vậy.

Về phần các fan đem quân thảo phạt mình trên Weibo, cô ta không hề quan tâm một chút nào, kể từ khi trở thành fan cuồng, cô ta đã quen ăn chửi từ lâu rồi.

Hứa Thanh Thanh mở Weibo lên lần nữa, chuẩn bị liên hệ với người chụp ảnh thuê đã bán thông tin nghệ sĩ cho cô ta trước kia và định làm lại nghề cũ, nhưng đột nhiên có một cuộc gọi đến.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio