Nhiệm vụ hàng đầu trong công việc của Diệp Thu Đồng là trợ giúp tổng tài thu phát văn kiện, hôm nay cậu nhìn thấy có văn kiện cần phải giao cho bộ quản lý hành chính (QLHC), thoáng suy nghĩ rồi cầm lấy văn kiện, muốn tự mình đưa xuống.
Trước kia, cậu chính là từ bộ QLHC ra tới, vừa có cơ hội liền muốn trở về gặp mặt các đồng nghiệp cũ.
Diệp Thu Đồng mang theo suy nghĩ như vậy đi xuống dưới lầu, gõ vang cửa kính của bộ QLHC.
“Ai nha, xem ai tới này, đây chẳng phải là Diệp đại mỹ nhân sao?”
Các đồng nghiệp trước kia nhìn thấy Diệp Thu Đồng, sôi nổi chào hỏi với cậu.
Bên trong bộ QLHC, phái nữ chiếm đa số, trong đó có hai người có quan hệ không tệ với Diệp Thu Đồng, một người tên Kha Doanh, người còn lại là Lý Phỉ Nhiên.
Kha Doanh đi đến gần, cười tủm tỉm nhìn Diệp Thu Đồng, nói: “Thư ký Diệp về đây thăm mọi người sao?”
Diệp Thu Đồng nở nụ cười, cầm văn kiện trong tay đưa cho cô, nói: “Văn phòng tổng tài đưa xuống văn kiện, cô nhận đi.”
“Được rồi, làm phiền Diệp đại thư ký tự mình đi một chuyến.” Kha Doanh nhận lấy văn kiện, quay đầu lại gọi Lý Phỉ Nhiên: “Phỉ Phỉ, tiểu Diệp tới này.”
Kết quả, Lý Phỉ Nhiên không những không có đi qua, ngược lại còn trực tiếp đứng dậy khỏi bàn làm việc, cũng chẳng thèm liếc Diệp Thu Đồng lấy một cái, xoay người bỏ đi.
Kha Doanh thấy thế có chút xấu hổ, nói với Diệp Thu Đồng: “Có lẽ là cô ấy bị tiêu chảy, cậu đừng để ý.”
Diệp Thu Đồng nhớ lại lúc cậu nhận được lệnh thuyên chuyển công tác, Lý Phỉ Nhiên đã có chút không vui, không nghĩ tới hiện tại vẫn còn để ý.
Diệp Thu Đồng cười cười, nói: “Không có gì, mọi người vẫn khỏe chứ?”
Kha Doanh ôm văn kiện, nói: “Tụi này chẳng phải vẫn vậy sao, tất cả chuyện vặt của công ty này đều đổ về đây, cậu thì sao?” Cô chớp chớp mắt đầy vẻ chờ mong, hỏi: “Làm việc với sếp có phải là kích thích lắm không?”
Diệp Thu Đồng nghĩ thầm, quá kích thích luôn ấy chứ, mỗi ngày toàn là giúp cậu chọn lỗi sai.
Cậu cười cười, đáp: “Khá tốt, chẳng phải là làm việc vặt sao, giúp tổng tài làm việc vặt.”
Kha Doanh hâm mộ: “Nhưng cũng khác chứ, tổng tài của chúng ta soái lắm mà, mỗi ngày nhìn cũng đã mắt.”
Tần Dịch ở trong công ty rất nổi tiếng, bởi vì hắn lớn lên đẹp trai lại có tiền, hơn nữa dưới sự dẫn dắt của hắn, mấy năm nay công ty phát triển tiến bộ vượt bậc, tiền lương và phúc lợi của nhân viên tăng lên không ít, cho nên mọi người đều rất tôn kính hắn.
Diệp Thu Đồng lại nghĩ, thật là khoảng cách sinh ra cái đẹp, lúc trước cậu cũng xem tổng tài như tấm gương, khi nhận được lệnh thuyên chuyển công tác, cậu kích động tới mức hai đêm không ngủ, nhưng tới bên người Tần Dịch rồi, cậu mới biết được người này trông thì cao lãnh, trên thực tế lại siêu cấp vô địch lông rùa. quy mao – thành ngữ của giới trẻ Đài Loan, chỉ những người quá chú trọng tiểu tiết, để ý chuyện nhỏ nhặt.
Diệp Thu Đồng không thể cằn nhằn với đồng nghiệp, chỉ có thể giữ vững nụ cười.
Kha Doanh nói: “Nhưng cậu mỗi ngày soi gương ngắm mỹ nam nên cũng mất cảm giác rồi.”
Diệp Thu Đồng lại cùng các đồng nghiệp khác hàn huyên một hồi, rồi quay lên lầu trở lại văn phòng tổng tài, mãi đến khi cậu rời đi, Lý Phỉ Nhiên vẫn không trở về chỗ ngồi, hiển nhiên là không muốn gặp cậu.
Diệp Thu Đồng thở dài, đứng trong thang máy.
Cậu vừa mới trở lại vị trí của mình, Tần Dịch đã gọi cậu vào.
Diệp Thu Đồng gõ cửa bước vào, bước đầu tiên còn chưa kịp đứng vững, cậu đã nghe Tần Dịch hỏi: “Rửa tay chưa?”
Diệp Thu Đồng sửng sốt, trả lời: “Chưa ạ.”
Tần Dịch trầm mặt, nói: “Ra ngoài rửa tay rồi quay lại.”
Diệp Thu Đồng yên lặng đi ra ngoài, rửa sạch tay, vỗ vỗ bụi bặm trên quần áo của mình, rồi lại tiến vào.
Tần Dịch cúi đầu vừa đọc văn kiện, vừa hỏi: “Vừa rồi đi đâu.”
Diệp Thu Đồng đứng trước bàn làm việc của tổng tài, đối diện với khung cảnh đô thị phồn hoa ngoài cửa sổ, đáp: “Chỉ là đi xuống bộ QCHL đưa đồ thôi ạ.”
Tần Dịch ngẩng đầu nhìn cậu: “Tôi biết cậu nghĩ gì, nhưng chỉ cần sử dụng thang máy thì phải rửa tay.”
Diệp Thu Đồng nói: “Tôi hiểu rồi.” Cậu không muốn rối rắm ở vấn đề rửa tay, hỏi: “Có chuyện gì cần dặn dò sao, Tần tổng.”
Tần Dịch chỉ mặc một chiếc áo sơmi, bởi vì hắn có thói ở sạch, quần áo luôn giữ gìn rất sạch sẽ, sạch sẽ đến mức gần như bị thần kinh, ngay cả cổ áo cũng được gấp lại chỉnh tề, nếp gấp vừa đúng.
Tần Dịch nói: “Chuyện giao văn kiện cậu bảo những người khác trong văn phòng tổng tài đi giao là được, không cần mỗi lần đều tự mình đi.”
Diệp Thu Đồng chớp chớp mắt, không hiểu ý của tổng tài.
Tần Dịch lạnh lùng nhìn cậu, nói rõ ràng hơn: “Bớt chạy tới bộ QLHC, cậu đã rời khỏi đó rồi.”
Diệp Thu Đồng hoàn toàn hoang mang, hiển nhiên là chuyện cậu chạy tới bộ QLHC làm Tần Dịch không vui, nhưng chuyện này thật là không có đạo lý.
Tại sao không thể quay lại bộ môn cũ thăm hỏi, cũng không phải rời đi rồi thì phải làm kẻ thù chứ.
Diệp Thu Đồng không hiểu, Tần Dịch cũng lười giải thích, lại lần nữa cúi đầu xem văn kiện: “Dù sao thì ít đi lại, nếu không có chết thế nào cũng không biết.”
Diệp Thu Đồng máy móc lặp lại: “Tôi hiểu rồi, Tần tổng.”
Tần Dịch đầu cũng không nâng, phất phất tay.
Diệp Thu Đồng rời khỏi văn phòng, ngồi vào vị trí của mình.
Càng nghĩ càng thấy thái quá, làm sếp lớn mà sao cái này cũng muốn quản chứ.
Cậu muốn đi đâu thì đi, đây là tự do của cậu.
Hơn nữa, nói chuyện thật là khó nghe, cái gì gọi là “có chết thế nào cũng không biết”, phải nói rõ ràng ra chứ.
Diệp Thu Đồng oán khí đầy mình, vẫn luôn đợi tới cuối tuần, cậu vốn dĩ muốn hẹn Tạ Phi Triết đi ra ngoài chơi để thả lỏng một tí, nhưng gần đây Tạ Phi Triết đang làm một hạng mục lớn, cuối tuần cũng phải làm thực nghiệm, không đi được.
Tạ Phi Triết nhận giảng dạy ở học viện Khoa Học Tài Liệu ở đại học S, cũng vừa làm nghiên cứu pin, cho nên mới có hợp tác với bộ nghiên cứu phát triển của Thời Duệ.
Tạ Phi Triết chỉ là phó giáo sư, không có văn phòng riêng, không dễ mang theo Diệp Thu Đồng vào khuôn viên trường, cho nên bảo Diệp Thu Đồng tới căn nhà thuê ngoài trường chờ hắn.
Vừa lúc, Tạ Phi Triết đã dọn qua một ít đồ đạc, Diệp Thu Đồng liền giúp hắn sửa sang lại một tí.
Tuy tiền thuê của ký túc xá dành cho giáo viên trong trường rẻ hơn, nhưng lại khá cũ kỹ, dọn vào ở cũng không tiện, cho nên Tạ Phi Triết liền dọn ra ngoài.
Căn nhà mới thuê có ba phòng, rộng rãi sáng sủa, so với ký túc xá trong trường thì đẹp hơn nhiều, ở nơi có giá nhà cao ngất ngưởng như S thành, chỉ sợ tiền thuê cũng không rẻ.
Diệp Thu Đồng biết tiền lương của giáo sư cũng bình thường, nên mới luôn cảm thấy Tạ Phi Triết chuyển nhà là vì cậu, vì vậy lúc dọn dẹp đồ đạc cũng mang theo cảm giác ngọt ngào.
Hành lý của Tạ Phi Triết không nhiều lắm, hắn không phải là kiểu người thích mua đồ lặt vặt, Diệp Thu Đồng chính là nhìn trúng điểm này của hắn, làm người thành thật, không thích vẽ vời, hoa hòe loè loẹt.
Diệp Thu Đồng vừa mới nghĩ như vậy, liền nhìn thấy trong phòng ngủ có đặt một món đồ thủ công mỹ nghệ.
Đó là một vật điêu khắc nhỏ, là một cô gái có đuôi cá, ngồi trên một đống bộ xương khô.
Vấn đề là cô gái này cả người trần truồng, còn mọc cánh, trông rất sắc tình.
Theo như Diệp Thu Đồng nhận xét thì, vật điêu khắc này có lẽ là muốn biểu đạt về chủ đề bảo vệ môi trường.
Có lẽ vậy……
Vật điêu khắc được đặt trên tủ đầu giường, toàn bộ phòng ngủ bởi vì chưa có người vào ở nên rất trống trải, không có đồ đạc gì, cho nên món đồ mỹ nghệ cũng đặc biệt có vẻ đột ngột, không phù hợp với căn phòng ngủ mộc mạc này, thấy thế nào cũng không phải là phong cách của Tạ Phi Triết.
Có lẽ là học sinh tặng cho thầy Tạ, không có gì dùng, Tạ Phi Triết liền mang lại đây trước, Diệp Thu Đồng cũng không nghĩ nhiều, tiếp tục thu dọn hành lý của Tạ Phi Triết.
Gần đến giờ cơm, Tạ Phi Triết mới gọi điện thoại cho Diệp Thu Đồng, bảo cậu xuống lầu, đến nhà hàng bên ngoài cùng nhau ăn cơm.
Diệp Thu Đồng dừng lại chuyện đang làm, vào phòng vệ sinh rửa tay.
Lúc cậu mở vòi nước, đột nhiên nhớ tới Tần Dịch, không tự chủ được mà run rẩy.
Sau này, mỗi lần rửa tay lại nhớ tới tổng tài thì làm sao bây giờ, cậu thật sự bị PUA sao?
Diệp Thu Đồng vội vàng tắt vòi nước, không muốn nghĩ đến mấy chuyện vớ vẩn, rời khỏi căn nhà thuê của Tạ Phi Triết.
Nơi ở mới cách trường học không xa, Tạ Phi Triết chọn nhà hàng cũng ở gần đây.
Nhà hàng này là chuyên về đồ ăn Trung Quốc kiểu mới, mang thiết kế khúc thủy lưu thương, có không ít khách, hơn nữa cần phải đặt trước, buổi tối cuối tuần đúng là giờ ăn uống cao điểm, Tạ Phi Triết mang Diệp Thu Đồng lại bàn, rõ ràng là đã đặt trước. là một phong tục xưa của người Hán, các văn nhân cùng nhau uống rượu và làm thơ ở hai bên bờ sông. Ngày nay được dùng để ẩn dụ cho những điều tao nhã, thanh lịch.
Sau khi Diệp Thu Đồng được điều đến văn phòng tổng tài, tiền lương trực tiếp tăng lên gấp ba, so với Tạ Phi Triết thì cao hơn không ít, ngày thường cậu đều nhường nhịn Tạ Phi Triết, không đi đến những nơi quá đắt.
Hôm nay, Tạ Phi Triết lại chủ động hẹn gặp ở nhà hàng này, thật sự là có tâm.
Diệp Thu Đồng và Tạ Phi Triết ngồi xuống bên trong đại sảnh, Tạ Phi Triết nói: “Hôm nay vất vả cho em, muốn ăn cái gì cứ việc chọn, anh mời.”
Diệp Thu Đồng cười nói: “Gần đây anh hào phóng thật, là hạng mục kết thúc được tiền thưởng sao.”
Ánh mắt Tạ Phi Triết hơi đổi, nói: “Đúng vậy.”
Hôm nay Tạ Phi Triết làm một bút lớn, đều chọn vài món chính rất đắt, Diệp Thu Đồng ở một bên không ngừng nói: “Đủ rồi, đủ rồi, chỉ có hai đứa mình thôi, ăn không hết bao nhiêu.”
“Vất vả lắm mới ra ngoài ăn, nên ăn ngon một chút.” Tạ Phi Triết nói: “Muốn gọi thêm rượu không?”
Diệp Thu Đồng oán trách trừng hắn: “Nhưng cũng không thể lãng phí mà.”
Đôi mắt của Diệp Thu Đồng rất đẹp, những lúc e lệ ngượng ngùng nhìn người khác, đều mang lại cảm giác như gió mát thoáng qua, trong lòng ấm áp.
Tạ Phi Triết thò lại gần, nói: “Em ở công ty cũng không thể nhìn người khác như vậy.”
Diệp Thu Đồng chớp chớp mắt, hỏi: “Làm sao vậy?”
Tạ Phi Triết nói: “Nhìn như vậy, hồn cũng bị em câu đi mất.”
“Nào có.” Diệp Thu Đồng khẽ cắn môi, tiếp tục trừng hắn.
Tạ Phi Triết đè giọng càng thấp, nói: “Đêm nay ở lại nhé.”
Diệp Thu Đồng sửng sốt, sắc hồng hiện lên trên mặt.
Tạ Phi Triết lại lo tự mình nói: “Nhà ở tuy vẫn chưa dọn xong, nhưng ngủ một đêm cũng không thành vấn đề.” Hắn dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn Diệp Thu Đồng: “Có được không?”
Nhà mới của Tạ Phi Triết, lúc chiều Diệp Thu Đồng đã nhìn qua, tuy rằng mới mẻ rộng rãi, nhưng còn rất nhiều chỗ vẫn chưa sắp xếp xong, nệm cũng không có một cái, chỉ có mấy tấm khăn trải giường mới được mang qua, cũng không biết nước nóng đã chuẩn bị tốt hay chưa.
Ở trong lòng Diệp Thu Đồng, lần đầu tiên là phải ở một nơi càng thêm lãng mạn, càng thêm thoải mái.
Nhưng hôm nay, Tạ Phi Triết đã rất dụng tâm, Diệp Thu Đồng đỏ mặt gật gật đầu.
Vẻ vui mừng lộ rõ trên nét mặt Tạ Phi Triết, chờ đồ ăn lên bàn, hắn liền giúp Diệp Thu Đồng lột vỏ tôm, chọn xương cá, không ngừng gắp đồ ăn cho vào chén của Diệp Thu Đồng.
Thịt cá trắng nõn được rưới qua dầu nóng, ngoài giòn trong mềm, vừa cho vào miệng là tan, mang theo vị ngọt thanh nhẹ nhàng.
Diệp Thu Đồng cũng cảm thấy ngọt ngào trong lòng.
Tạ Phi Triết vẫn là gọi thêm rượu, giá cả của bữa cơm này lại tăng cao, Diệp Thu Đồng cũng không ngăn cản hắn, để tránh hắn mất hứng, nâng lên ly rượu, hai người chạm cốc.
Tửu lượng của Diệp Thu Đồng bình thường, không tốt bằng Tạ Phi Triết thường xuyên đi ăn với tổ nghiên cứu, hơn nữa uống say rồi cũng dễ hiện lên mặt, gương mặt càng thêm đỏ bừng, giống như được nhuộm ráng chiều.
Tạ Phi Triết nhìn gương mặt và đôi môi ửng hồng của Diệp Thu Đồng, nhìn cánh môi mềm mại của cậu không dời được mắt, nói: “Sau này không được đi uống rượu với sếp đấy.”
Diệp Thu Đồng dùng ánh mắt khó hiểu nhìn về phía Tạ Phi Triết, ánh mắt như làn nước xuân: “Nhưng chắc chắn sẽ có rất nhiều xã giao.”
Tuy cậu chỉ là thư ký hành chính, nhưng sẽ có lúc phải đi theo tổng tài ra ngoài, khi bàn chuyện công việc không uống thì không được.
Tạ Phi Triết lộ vẻ mặt không vui: “Cho nên làm thư ký, điểm này là không tốt, mấy ông sếp đó chắc chắn sẽ bắt em uống rượu.”
Trong bầu không khí cùng với tác dụng của cồn, tư duy của Diệp Thu Đồng có chút trì độn, cậu nói: “Tạm thời không có chuyện phiền não này, Tần tổng căn bản là không cho em đi theo hắn ra ngoài.”
“Hiện tại, em toàn làm mấy chuyện nhỏ bé tí tẹo như vầy thôi.” Diệp Thu Đồng bấm ngón út để so sánh: “Nhỏ như con mắt của Tần tổng ý.”
Nhắc tới Tần Dịch, Diệp Thu Đồng liền xả một bụng nước đắng: “Anh nói hắn, một tổng tài lớn như vậy, quản cái công ty to như vậy, con người trị giá mấy cái trăm triệu như vậy, tại sao lại nhỏ nhen như vậy chứ?”
“Cả ngày cứ chọn lựa mấy chuyện lông gà vỏ tỏi nhỏ xíu để tìm lỗi của em, bỏ thêm chút bột nhục quế thì làm sao vậy? Không rửa tay thì làm sao? Đi tìm đồng nghiệp cũ thì lại làm sao?”
Tạ Phi Triết lập tức đen mặt.
Mỗi lần gặp mặt, bọn họ sẽ luôn có một đề tài không tách ra được, đó chính là cấp trên Tần tổng của Diệp Thu Đồng, từ khi Diệp Thu Đồng lên làm thư ký tổng tài, lần nào ở trước mặt hắn cũng mắng gã sếp họ Tần kia.
Tạ Phi Triết bắt đầu hối hận nói tới chuyện công ty: “Thôi thôi, đừng nghĩ mấy chuyện đó nữa, mau ăn cái gì đi.”
Nhưng Diệp Thu Đồng mới xả được một nửa, không cho cậu xả sạch sẽ cậu lại nghẹn đến hoảng, nên cậu tiếp tục nói: “Anh biết không? Hắn nói chuyện với em, ba câu thì hết hai câu là dùng câu hỏi rồi, anh biết cái giọng điệu kia không? Y chang như giang tinh vậy!” có hai nghĩa, một là nói về những người thích nâng xà đơn, hai là những người thích phản bác lại ý kiến của người khác về vấn đề nào đó để làm nổi bật chính mình.
Tạ Phi Triết nghĩ thầm, bây giờ em cũng dùng câu hỏi vậy.
Men say xộc lên đầu Diệp Thu Đồng, đánh thức cảm giác áp lực và uất ức đã lâu trong cậu, cậu đột nhiên uống cạn ly rượu, không ngừng nói: “Còn nữa, cái thói ở sạch kia của hắn, thật là quá đáng sợ, không biết khi nào thì lên cơn, lúc kinh hồn táng đảm thì kết quả chuyện gì cũng không có, lúc nghĩ chắc là không có gì đâu, hắn lại bắt em lại nói có việc.”
Tạ Phi Triết nghe đến phiền, giật lấy cái ly của Diệp Thu Đồng, nói: “Nhà tư bản đều như vậy, công việc mà, nhẫn nhịn rồi qua.”
Diệp Thu Đồng méo miệng, rũ mắt xuống, đáng thương nói: “Giai cấp vô sản thì phải chịu áp bức sao, công việc thì phải nhịn sao.”
Tạ Phi Triết thấy cậu như vậy lại mềm lòng, dỗ dành cậu: “Nếu vậy thì không làm, về sau anh nuôi em.”
Diệp Thu Đồng lại vỗ bàn, mở to mắt, nói: “Vậy thì không được, không thể cúi đầu trước nhà tư bản được.”
Cậu nghĩ nghĩ, tiếp tục đề tài vừa nãy: “Em còn chưa nói xong đâu, Tần tổng tội lỗi chồng chất đó.”
Diệp Thu Đồng đếm trên đầu ngón tay, đếm kỹ tội trạng của Tần Dịch, thật ra chính là nói xấu sau lưng tổng tài: “Bụng gà này, khó hầu hạ này, Tần Dịch, Tần Dịch, vô tình vô nghĩa!”
Cậu lớn tiếng nói với Tạ Phi Triết: “Em nghi ngờ tổng tài tụi em, hắn có bệnh!”
Diệp Thu Đồng vừa dứt lời, liền cảm giác sau đầu đau nhói, có người từ phía sau đánh cậu.
“Ai đó?” Cậu phẫn nộ xoay người, nhìn thấy Tần Dịch đang đứng ở phía sau, âm trầm mà nhìn cậu.