Diệp Thu Đồng vừa gặp Sa Mạn Toa liền nhớ tới chỗ tư liệu ghi lại kinh nghiệm trong công việc, bên trên viết rõ ràng những sở thích và cách ứng xử đối với mỗi một đối tác khách hàng.
Diệp Thu Đồng không những lưu lại những điểm cần chú ý vào điện thoại, mà còn từng bị Tần Dịch phạt chép tay, đến giờ vẫn còn bóng ma tâm lý.
Cậu nghĩ, Sa Mạn Toa thậm chí cũng không muốn tìm cậu nói chuyện riêng, chừa cho cậu chút mặt mũi, mà lại ở trước mặt mọi người, nói ra thẳng thừng như vậy.
Vì thế, Diệp Thu Đồng cũng bày ra dáng vẻ việc công thì xử theo phép công, nghiêm túc trả lời: “Tôi hoàn toàn không biết vấn đề mà chị nói, trong công việc, tôi không hề gây ra bất cứ sai sót nào.”
Sa Mạn Toa nghe xong, nét mặt cũng không đổi, chỉ là tiếp tục nói: “Bên QLHC báo rằng cậu tổng cộng sai phạm hai lần, lần đầu tiên là phân phát văn kiện cho bọn họ bị thiếu sót vài tờ, lần thứ hai là lẫn lộn văn kiện của bộ môn khác với của bên họ, nhân viên công tác cầm sai số liệu để xử lý công việc, gây ra một loạt hậu quả, bộ QLHC không thể không sắp xếp nhân viên tìm ra lỗi sai rồi chỉnh sửa lại, gây ra rất nhiều phiền toái cho bên họ.”
Diệp Thu Đồng vẫn kiên trì với câu nói của mình: “Không có khả năng, tôi không có khả năng phạm phải sai lầm cơ bản như thế.”
Hai người đứng trước cửa văn phòng tổng tài tiến hành đối thoại, bên trong văn phòng cách đó không xa, không ít người cũng chú ý đến bên này.
Nghiêm khắc mà nói, đây là một chuyện rất nhỏ, mấy phần văn kiện bị phát sai thì có làm sao, càng không nói tới bộ QLHC bên kia, vốn dĩ là bộ môn chuyên xử lý chút việc vặt của công ty, trước giờ đâu thấy ai ý kiến ý cò.
Dùng chuyện phát sai giấy tờ để buộc tội một người thư ký, thật sự là buồn cười.
Nhưng hiện tại, chuyện buồn cười này lại thành sự thật, nên chỉ có thể giải thích được một điều là, thư ký Diệp không có ai chống lưng.
Diệp Thu Đồng đứng ở đó, đối diện với Sa Mạn Toa, phảng phất như có thể nghe thấy những lời bàn tán bên khu văn phòng.
“Thư ký Diệp mới lên làm được hai tháng thôi phải không, chưa gì đã bị người ta ghen ghét rồi.”
“Ghê ghớm thật, bộ QLHC còn duỗi tay đến tận đây luôn.”
“Tôi lại thấy, nếu không phải Tần tổng ngầm đồng ý, mấy người kia nào dám động tới người của tổng tài?”
“Nói cho cùng là thư ký Diệp đắc tội Tần tổng thôi.”
“Chậc chậc chậc, đáng thương thật đấy, mới làm được hai tháng đã bị đuổi đi rồi.”
Diệp Thu Đồng theo bản năng nhìn ra bên ngoài, trên thực tế cũng không có ai nói gì, mỗi người đều đang bận rộn với công việc của mình, toàn bộ tầng lầu vô cùng an tĩnh.
Sa Mạn Toa thấy cậu như thế cũng chỉ mỉm cười, nói: “Vậy làm sao bây giờ, cậu phải chứng minh rằng cậu không có làm sai.”
Diệp Thu Đồng bình tĩnh đáp: “Họa trời giáng, còn phải chứng minh bản thân trong sạch, thật sự là không công bằng.”
Sa Mạn Toa nói: “Bên bộ QLHC rất bất mãn, chuyện này cả hai bên, bên nào cũng cho rằng mình đúng.” Cô nhìn Diệp Thu Đồng, nói thẳng: “Cuối cùng, rất có khả năng là không giải quyết được gì, nhưng chuyện khảo sát năm nay, cậu khẳng định là không nhận được bằng nhân viên ưu tú.”
Nhân viên ưu tú vốn dĩ không phải ai cũng làm được, có điều, nếu Diệp Thu Đồng không làm sáng tỏ, chuyện này sẽ trở thành chủ đề bàn tán lâu dài, thường thường sẽ bị nhắc tới.
Diệp Thu Đồng trầm mặc.
Trầm mặc là khang kiều của đêm nay. một câu thơ trong bài thơ Tạm Biệt Khang Kiều của Từ Chí Ma.
Nhưng vào lúc này, cửa văn phòng tổng tài mở ra.
Tần Dịch đứng ở cửa, trầm mặt, giống một con sư tử không vui, nghiêm nghị nhìn hai người, nói: “Hai người còn có thể nói chuyện lớn tiếng hơn nữa được sao?”
Diệp Thu Đồng và Sa Mạn Toa trao đổi một ánh mắt ăn ý.
Câu nghi vấn âm dương quái khí của Tần tổng đúng là không bao giờ vắng mặt.
Tần Dịch bảo hai người tiến vào văn phòng, chính mình thì ngồi xuống ghế sô pha, vắt chéo hai chân, nâng mí mắt nhìn Sa Mạn Toa, nói: “Xem ra, cô làm giám sát cũng thật rảnh rỗi, có mỗi chuyện giấy tờ cũng chạy đến chỗ chúng tôi để cãi nhau ầm ĩ.”
Sa Mạn Toa hiển nhiên đã quen với thái độ của Tần Dịch, cô đáp: “Không phải là tôi muốn cãi nhau ầm ĩ, nếu nhân viên đã gửi khiếu nại đến chỗ tôi, tôi cũng nên cho bọn họ một câu trả lời thoả đáng.”
Tần Dịch nhìn hai vị thư ký cũ mới của mình, gương mặt sắc bén như bị sương mù bao phủ, khó mà phán đoán.
Hắn nói: “Vậy gọi giám sát bên bộ QLHC đến đây.”
Diệp Thu Đồng kinh ngạc.
Gọi giám sát tới giáp mặt đối chất, chuyện này liền khác đi.
Rất nhanh, giám sát bộ QLHC liền có mặt ở văn phòng tổng tài.
Giám sát bộ QLHC rất am hiểu cách đối nhân xử thế, ai cũng không muốn đắc tội, vừa bước vào đã nói: “Ai nha, tôi đã điều tra rõ ràng rồi, chuyện này là do một nhân viên bên bộ môn chúng tôi báo cáo, bởi vì sai sót của thư ký Diệp mà cô ấy phải tăng ca mấy ngày, nên trong lòng có chút bực bội.”
Chỉ một câu đã nói rõ ngọn nguồn, đồng thời còn phủi sạch chuyện có liên quan đến mình, ông ta thân là giám sát, trước đó không rõ tình hình, tất cả đều là do vị nhân viên kia tự ý làm ra.
“Không phải vấn đề gì lớn cả.” Giám sát tự mình định nghĩa chuyện này, ông ta nhìn sang Diệp Thu Đồng: “Thư ký Diệp lần sau chú ý hơn là được.”
Giám sát muốn ba phải, nhưng Diệp Thu Đồng không đồng ý.
Cậu không vác cái nồi này, vì vậy, cậu hỏi giám sát: “Là Lý Phỉ Nhiên sao?” Người đã khiếu nại cậu.
Giám sát ngẩn người, Diệp Thu Đồng liền biết bản thân đoán đúng rồi.
Thậm chí căn bản là không cần đoán.
Diệp Thu Đồng nhìn hai vị giám sát đứng bên cạnh, lại nhìn sang Tần Dịch.
Tần Dịch trước sau vẫn ngồi trên sô pha, như một vị khán giả đang nhìn bọn họ biểu diễn, trông chẳng để ý gì mấy.
Vẻ ngoài rất là bình tĩnh, nhưng ánh mắt hắn lại sâu thẳm, môi nhắm chặt, cất giấu sau đó là sự quan sát tỉ mỉ và tìm tòi nghiên cứu.
Hắn đang cân nhắc ‘buổi biểu diễn’ có nên tiếp tục tiến hành hay không.
Trông hắn như là người ngồi xem, thực tế là lại là kẻ khống chế, quyền sinh sát trên sân khấu đều nằm trong tay hắn.
Diệp Thu Đồng nghĩ, vì tổng tài, cậu cần phải biểu diễn thật xuất sắc.
Vì thế, Diệp Thu Đồng mở miệng: “Tôi có thể chứng minh bản thân không gây ra sai phạm.”
Hai vị giám sát nhìn về phía cậu.
Diệp Thu Đồng lấy điện thoại ra, rất nề nếp mà nói: “Tôi chỉ có thể dùng biện pháp vụng về này để chứng minh bản thân trong sạch.”
Hôm đó, lúc đi phân phát văn kiện, cậu đã ghi chép lại toàn bộ quá trình vào điện thoại.
Camera sắc nét của điện thoại quay lại quá trình cậu thẩm tra đối chiếu văn kiện từng tờ một, ngay cả trang số trang cũng quay đến rõ ràng.
Diệp Thu Đồng nghiêm túc mà làm một chuyện dư thừa như vậy khi phân phát tài liệu, để bảo đảm toàn bộ mười bốn bộ môn của khoa học kỹ thuật Thời Duệ đều có thể nhận được phần văn kiện đến từ văn phòng tổng tài một cách chính xác nhất.
Cậu còn cho mỗi một phần văn kiện vào túi riêng, cuối cùng niêm phong lại.
Diệp Thu Đồng đưa video cho Sa Mạn Toa và giám sát của bộ QLHC xem, rồi nói: “Lần này tôi cũng đã thay đổi giấy niêm phong.”
Loại giấy niêm phong độc nhất vô nhị, không làm giả được.
Diệp Thu Đồng chậm rãi nói: “Tôi nghĩ, trên phần văn kiện được gửi đến bộ QLHC, hẳn là vẫn còn giấy niêm phong này.”
Sự tồn tại của đoạn video và giấy niêm phong cũng giải thích rõ, Diệp Thu Đồng phân phát văn kiện là đúng, sai lầm là xảy ra sau khi túi văn kiện bị mở để lấy giấy tờ.
“Lần đầu tiên tôi không thể chứng minh, nhưng lần thứ hai tôi đã để tâm hơn.” Diệp Thu Đồng rất bình tĩnh, tổng tài đã chỉ điểm cho cậu như vậy, cậu mà còn không làm phòng bị thì chính là đồ ngốc: “Cả hai lần tôi đều giao văn kiện cho Kha Doanh.”
Kha Doanh và Lý Phỉ Nhiên, rốt cuộc là ai trộm thay đổi văn kiện, vu oan giá họa cho Diệp Thu Đồng, thì vẫn cần phải điều tra, nhưng Diệp Thu Đồng cho rằng không phải là Lý Phỉ Nhiên.
Rốt cuộc, tính cô ấy quá ngay thẳng, ghét cậu cũng ghét ra mặt cơ mà.
“Tôi nói xong rồi.” Diệp Thu Đồng kết thúc câu nói của mình.
Sắc mặt của giám sát QLHC chẳng mấy dễ chịu, ông ta lau mồ hôi, nói: “Không nghĩ tới lại là thế này, trách oan cậu rồi, thư ký Diệp.”
Ông ta còn muốn chuyện lớn hoá nhỏ: “Vốn dĩ cũng phải chuyện gì lớn, là tôi quản lý không nghiêm, tôi sẽ trở về phê bình các cô ấy thật mạnh.”
Tần Dịch bỗng nhiên mở miệng, hỏi: “Tại sao lại có chuyện lẫn lộn văn kiện với các bộ môn khác.”
Diệp Thu Đồng đã phân loại văn kiện, riêng biệt đưa đến mười bốn bộ môn, nhưng vòng đi vòng lại, những văn kiện đó vẫn quay về bộ QLHC, cho nên Kha Doanh mới có thể lấy được, rồi nhét vào túi văn kiện của bọn họ.
Giám sát xoa xoa mồ hôi trên trán, đáp: “Bởi vì bộ môn của chúng tôi thường xuyên giúp đỡ các bộ môn khác xử lý một ít việc vặt ạ.”
Tần Dịch gật gật đầu, nói thẳng: “Chuyện mà các bộ môn khác không muốn làm đều ném cho mấy người.”
Trong công ty, có ai lại không biết bộ QLHC chuyên thu nhận việc vặt đâu.
Những công việc chẳng mấy quan trọng đều ném hết cho bộ QLHC đi làm.
Giám sát không dám hé răng.
Tần Dịch nói: “Lập ra một bộ môn, chuyên đi xử lý việc riêng của bộ môn khác, vậy thì bộ QLHC cũng không cần thiết tồn tại nữa.”
Tần Dịch nói rõ từng câu từng chữ: “Công ty không cần một bộ môn chuyên đi chùi đít cho người khác.”
Giám sát bộ QLHC sửng sốt.
Diệp Thu Đồng cũng hoảng sợ, nhìn về phía Tần Dịch.
Tần Dịch vậy mà nói ra những lời này.
Nhưng rõ ràng, tổng tài không phải đang nói giỡn, hắn ngồi trên sô pha, thong dong bình tĩnh, ít ra thì ngoài mặt trông rất bình tĩnh, hắn nhìn về phía giám sát bộ QLHC, trong ánh mắt mang theo trách cứ.
Trong văn phòng rộng rãi sáng ngời, tràn ngập một bầu không khí phức tạp lại nôn nóng, mà người duy nhất bình tĩnh chỉ có Tần Dịch đang khống chế tất cả.
Hắn chậm rãi nói: “Văn kiện bên trong công ty chuyển giao qua lại, bản thân nó chính là một loại lãng phí tài nguyên và nhân lực, bộ QLHC còn tồn tại sẽ chỉ làm tăng bầu không khí mệt mỏi cho các bộ môn khác, không bằng giải tán đi, đưa nhân viên đến nơi cần dùng hơn.”
Giám sát bộ QLHC nghe mà choáng váng.
Tần Dịch quay sang Sa Mạn Toa, hỏi: “Bên cô có thể sắp xếp lại nhân viên không?”
Sa Mạn Toa như đã có dự tính trước mà trả lời: “Có thể, chúng tôi sẽ nhanh chóng giao lên kế hoạch điều động cho ngài xem qua.”
Trong lúc nói chuyện, hai người cũng đã bắt đầu thương lượng chuyện nên sắp xếp nhân viên hiện có trong bộ QLHC đến bộ môn khác như thế nào.
Diệp Thu Đồng đứng ở một bên cũng lập tức hiểu ra.
Vốn chỉ là một chuyện đưa văn kiện nhỏ nhặt, tại sao lại bị phóng đại đến thế, quấy rầy đến giám sát bộ môn thôi chưa đủ, còn muốn cho bên HR tới đây, thậm chí ồn ào đến trước mặt tổng tài.
Tần Dịch chỉ là đang chờ một cơ hội.
Hắn đã lên kế hoạch giải tán bộ QLHC từ rất sớm, đối với công ty mà nói, bộ QLHC là một khối rỉ sắt dư thừa bên trong cỗ máy khổng lồ, Tần Dịch muốn loại trừ rỉ sắt, cũng cần người khác đưa cho hắn một cây đao.
Diệp Thu Đồng vô cùng vinh hạnh mà trở thành người đưa đao.
Bắt đầu từ khi nào nhỉ, có lẽ là vào lần đầu tiên Diệp Thu Đồng đến bộ QLHC, Tần Dịch đã bắt đầu cân nhắc rồi.
Diệp Thu Đồng đưa mắt nhìn Sa Mạn Toa, vị HR cũng từng là thư ký này, hôm nay đến đây không phải là vì điều tra chuyện của cậu, mà là đến giúp tổng tài đánh nhịp thôi.
Quả nhiên, Tần Dịch nhìn Sa Mạn Toa nói: “Cần mở một cuộc họp để thảo luận chuyện này.”
Sa Mạn Toa gật đầu: “Đã rõ, Tần tổng, tôi sẽ cho sắp xếp cuộc họp ngay.”
Giám sát bộ QLHC thì đã hoá đá.
Ông ta không hiểu, tại sao chỉ mới nói mấy câu thôi mà bộ môn của ông ta đã phải biến mất.
Ông ta chậm chạp hiểu ra.
Diệp Thu Đồng lưu tâm, dùng điện thoại quay video, chẳng khác nào như đang câu cá, chỉ chờ người của bộ QLHC để lộ dấu vết.
Chỉ sợ, tất cả mọi chuyện đều là do Tần tổng bày mưu đặt kế, Tần tổng quyết tâm muốn giải tán bọn họ.
Người ngoài còn nói thư ký Diệp đắc tội tổng tài, nhưng toàn là kẻ mắt mù, nếu Tần tổng không tín nhiệm thư ký Diệp thì sẽ bảo cậu làm như vậy sao?
Thư ký Diệp là cây đao của Tần tổng.
Diệp Thu Đồng thì lại nghĩ, chuyện cậu bị bôi nhọ nói không chừng sẽ bị ghi lại kỹ càng rồi đưa lên bàn họp, chứng mình cho sự hủ bại và vô dụng của bộ QLHC.
Từ đầu đến cuối, tổng tài đã không đặt ánh mắt ở mấy phần văn kiện ấy, nơi hắn nhìn đến chỉ có bố cục.
Đi một động ba.
Đây là thương nhân.
Diệp Thu Đồng cẩn thận nhìn về phía Tần Dịch.
Vừa rồi, cậu đã cảm thấy Tần Dịch giống sư tử, lười biếng mà uy nghiêm, quan sát rõ hết thảy, tựa như một vị vua đang ngủ đông.
Hiện tại, cậu lại cảm thấy Tần Dịch tựa như liệp ưng, hung hãn lại tàn nhẫn, một khi ra tay, tuyệt không thất bại.
Tần Dịch quay đầu, bắt lấy ánh mắt của Diệp Thu Đồng.
“Phải mở họp, thư ký Diệp, cậu đi chuẩn bị đi.”
Đây là câu nói ôn hoà nhất mà Tần Dịch nói với cậu trong mấy ngày nay.
Thanh âm trầm thấp truyền tải mệnh lệnh đến tai Diệp Thu Đồng, Diệp Thu Đồng nhìn gương mặt thâm thúy của Tần Dịch, trái tim không khống chế được mà đập mạnh mấy nhịp.