Sau Khi Nữ Cải Nam Trang Tôi Cầm Kịch Bản Nam Chính

chương 35: trà nhan duyệt sắc

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tề Diệp không phải kẻ ngốc, ban đầu khi trả lời điện thoại, cậu đã cảm nhận được rõ ràng Ninh Lệ không chào đón mình, vừa rồi ở trong xe, không khí trêи đường đi càng lúc càng tệ.

Tề Diệp cảm thấy hoang mang không hiểu.

Cậu không thích Sở Bắc Thần còn có nguyên nhân, không hy vọng Đường Lê bị một tên thô lỗ bá đạo như vậy làm hư. Dù sao thì đối phương lại còn có tâm tư kia với cậu ấy, hy vọng cô ấy giữ khoảng cách với cậu ta một chút cũng là chuyện dễ hiểu.

Thế nhưng tại sao anh ấy lại muốn mình cách xa Đường Lê một chút?

Là lo lắng cho mình thật sao?

Tề Diệp không nghĩ vậy.

Ngay cả khi lý do để mình rời khỏi Đường Lê mà anh đưa ra nghe qua thì hợp tình hợp lý, nhưng Tề Diệp biết đó chỉ là đường hoàng lấy cớ mà thôi.

Giống như chuyện trước đó ở trêи xe, cậu mặc dù không có nói qua mình khó chịu trong người, chỉ là cầm hộp sữa bò lẳng lặng ngồi im ở phía sau.

Theo lý mà nói, đầu cậu bị thương hai lần, Đường Lê cũng đã nhắc nhở qua không dưới một lần bảo anh lái xe nhẹ nhàng một chút.

Nhưng Ninh Lệ không làm vậy.

Mặc dù không cố tình tăng tốc, nhưng anh ấy cũng không có bận tâm đến cảm xúc của mình chút nào.

Tề Diệp có thể cảm nhận được rõ ràng.

―― Anh ấy không thích chính mình.

Nghĩ đến đây, môi mỏng khẽ mím lại, bởi vì bị thương nên ý thức của cậu hiện tại không rõ ràng lắm.

Lúc nãy ở trước mặt người khác, cậu đã cố gắng hết sức để duy trì tỉnh táo, bây giờ vừa về đến nhà mới cảm thấy như trút được gánh nặng, tháo xuống tất cả ngụy trang.

Cậu thậm chí không còn sức để đi vào phòng ngủ, đẩy cửa bước vào liền nằm nghiêng trêи ghế sô pha.

Chắc là do hôm nay quá mệt mỏi, Tề Diệp vừa nằm xuống liền nhẹ nhàng thϊế͙p͙ đi.

Trong cơn mê, cậu giống như mơ được một giấc mộng.

Ghế sô pha mềm mại như sóng biển mùa hạ, ấm áp nhu hòa đẩy cậu một cái, nhẹ nhàng quấn lấy cậu vào bên trong.

Mặt mày dần dần buông lỏng, lông mi dài run rẩy, vừa định vươn tay ra cảm nhận làn nước biển đang bao bọc lấy mình, cảm nhận nó từ đầu ngón tay chầm chầm lưu chuyển.

Nhưng khi Tề Diệp vừa mới ngập ngừng duỗi tay ra, lại không ngờ nước biển đột nhiên bốc hơi thành hơi nước mờ mịt.

Cậu cố gắng mở to mắt để nhìn kỹ hơn, nhưng làm thế nào cũng không thể nhìn rõ xung quanh.

Trêи trán cậu còn lấm tấm một lớp mồ hôi mỏng, làn da tái nhợt ửng hồng một cách bất thường. Từ hai bên má, từ từ lan ra đến cổ.

Ngay cả lồng ngực cũng phập phồng không ngừng vì nhịp thở dồn dập, phải mất một lúc mới kìm nén được cảm xúc kỳ lạ trong lòng.

“Anh trai? Anh, anh đừng dọa em sợ…”

Tề Minh vội vàng để giấy bút trong tay xuống, chân ngắn chạy tới, nắm chặt tay áo thiếu niên, con mắt lo âu nhìn cậu chăm chú.

Đôi mắt của Tề Diệp lấp lóe, cậu từ từ hoàn hồn lại khi nghe thấy giọng nói của cậu bé.

Cậu miễn cưỡng kéo ra một nụ cười với Tề Minh.

“Không có chuyện gì, chỉ là anh vừa gặp ác mộng.”

Cậu hời hợt trả lời một câu, khi Tề Minh còn muốn hỏi thêm điều gì thì cậu mở miệng trước đánh gãy suy nghĩ của bé.

“Em làm bài tập xong chưa? Nếu có gì không hiểu có thể hỏi anh, tuyệt đối không nên cắn bút như lúc trước nữa.”

“Không có. Em chỉ sợ làm phiền anh, anh cực khổ mỗi ngày như vậy, em muốn tự mình làm.”

Tề Minh đỏ mặt, vừa nghĩ tới việc mình cắn bút bị anh trai nhìn thấy liền thẹn đến phát hoảng.

“À mà, anh à, hôm nay anh chưa uống thuốc. Hôm nay trước khi đi làm mẹ dặn em nhắc nhở anh uống thuốc. Em đi hâm nóng cho anh, anh uống xong nghỉ ngơi cho tốt … “

Cậu bé vừa nói xong liền muốn chui vào bếp, Tề Diệp thấy vậy liền không nhịn được cười.

Chịu đựng cơn đau, Tề Diệp đứng dậy kéo cậu bé đến bên cạnh mình, không cho bé vào trong.

“Em nhỏ như cái củ cải còn muốn hâm thuốc cho anh, em làm được sao?”

“Em, em vẫn còn nhỏ! Sau này em sẽ cao lớn hơn, cao hơn cả anh trai!”

“Được, anh rửa mắt mong chờ.”

Tề Minh méo méo miệng, thấy Tề Diệp đi thẳng vào phòng bếp cũng không đi theo nữa, chạy về tiếp tục làm bài tập.

Không bao lâu sau, vị đắng của thuốc Đông y từ trong bếp bay ra.

Bởi vì từ nhỏ đã ngửi thành quen, nhưng nếu là muốn bé uống thuốc thế này mỗi ngày giống Tề Diệp, bé nhất định sẽ không chịu nổi.

Lúc đầu, khi nhìn thấy Tề Diệp uống thuốc mà mặt không đổi sắc, nhóc còn tưởng loại thuốc này chỉ là nhìn đen thui vậy thôi, không chừng vẫn rất dễ uống.

Vì vậy trong lòng bé luôn một mực hiếu kỳ về mùi vị của loại thuốc này.

Cho đến một lần, Tề Minh thừa dịp Tề Diệp đi vắng vụng trộm đi thử ɭϊếʍ thử một miếng, chỉ mới một miếng đã đắng đến òa khóc tại chỗ.

Tần Uyển lúc ấy nghe được tiếng khóc thì vội vàng chạy ra ôm lấy nhóc dỗ thật lâu, cuối cùng nhét cho hắn ba bốn viên kẹo bạc hà để nén hết vị đắng trong miệng mới miễn cưỡng ngăn được tiếng khóc.

Mỗi lần nhớ lại chuyện uống trộm thuốc, cái mũi Tề Minh lập tức nhăn lại, giống như trong miệng vẫn còn vị đắng.

“Nhìn cái dáng vẻ nhíu mày của em kìa, làm sao vậy, câu hỏi gì mà khó như vậy?”

Tề Diệp đun thuốc đem ra, bát đựng thuốc là bát sứ men xanh đế trắng, tay của cậu từng khớp rõ ràng, thon dài tinh tế.

Rõ ràng chỉ là bưng một bát thuốc, nhưng trông cậu lại lạnh lùng cao quý đến khó hiểu.

Vừa nói xong, cậu vừa định đặt bát thuốc trong tay lên mặt bàn, đi qua xem Tề Minh đang gặp phải rắc rối gì.

“Không, không, không có vấn đề khó khăn gì. Bài tập hôm nay giáo viên cho về không khó, em đều sẽ làm. Chỉ là…”

“Chỉ là cái gì?”

Tề Diệp lườm cậu bé một cái, tay cầm bát sứ, bởi vì động tác này không thể tránh khỏi lộ ra một đoạn cổ tay trắng muốt.

Cậu bé nghển cổ, nhìn thấy chén thuốc Đông y đen sì kia của anh trai thì vô thức nuốt nước bọt.

“Thực ra cũng không có gì. Em chỉ là nghĩ đến thuốc Đông y này đắng như vậy. Có hơi hối hận sáng nay không có lấy túi kẹo sữa dâu anh Đường Lê lén lút đưa cho.”

“… Nếu em nhận lấy, anh có thể uống thuốc xong thì ăn một viên để bớt đắng miệng.”

Tay Tề Diệp bỗng nhiên ngừng lại động tác, thuốc trong bát cũng vì động tác này mà trào ra một chút, rơi trêи mu bàn tay.

Thuốc nóng bỏng khiến mu bàn tay của cậu có chút đỏ lên, cậu chỉ nhấp môi một cái, trêи mặt không nhìn ra cảm xúc nào khác.

Ánh mắt cậu khẽ động, giấc mộng vừa rồi còn đang đè nén lại bị lời nói của Tề Minh kéo ra.

“… Cậu ấy cho em kẹo?”

Nghe xong lời của Tề Diệp, cậu nhóc sững sờ, cho rằng đối phương đang tức giận, vội vàng giải thích.

“Anh ơi, anh đừng hiểu lầm, em có nghe lời anh, em không có lấy kẹo của Anh Đường Lê. Hôm nay anh ấy lén lút đưa cho em em đã từ chối rõ ràng. Em thực sự một viên cũng không muốn. Thật đấy!”

“Anh biết em không muốn …”

Tề Diệp nhìn cậu bé gấp đến khóc, thở dài bình tĩnh trấn an vài câu mới nhận ra điều gì đó.

Yết hầu cậu lăn lăn, hạ thấp giọng, có chút khẩn trương hỏi thăm một câu.

“Chờ một chút, em nói em từ chối cậu ấy, em từ chối như thế nào?”

Tề Minh trong nháy mắt ngơ ngác, mặc dù không hiểu tại sao đối phương đột nhiên hỏi cái này. Nhưng cậu nhóc vẫn ngoan ngoãn trả lời.

Tề Minh nhận thấy anh trai nhà mình có chút phiền muộn, cậu nhóc do dự, vẫn là rầu rĩ mở miệng.

“Không, anh Đường Lê không có phản ứng gì.”

“Anh ấy thấy em không muốn liền trực tiếp rời đi.”

Nghe đến đây, thiếu niên thở phào nhẹ nhõm, Tề Minh ở đối diện trầm mặc một hồi, mới mở miệng nói tiếp.

“Nhưng vừa rồi anh ấy có vẻ hơi tức giận.”

Tề Minh nói xong liền dừng lại, sau đó nâng mắt cẩn thận liếc nhìn thiếu niên trước mặt.

Nhìn thấy đối phương đè ép môi mỏng, sắc mặt ủ dột, cậu nhóc bất giác siết chặt tay áo.

Tề Diệp không nói gì, chỉ đưa tay lên nhẹ nhàng sờ sờ mái tóc mềm mại của cậu bé.

Giống như đang xoa dịu tâm tình bất an của cậu nhóc.

Nhưng mà chính trong lòng cậu lại loạn thành một bầy.

Nhìn xuống bát thuốc đen sì, rồi im lặng cầm lên.

Môi đặt trêи miệng bát, từng ngụm chậm rãi đem thuốc uống vào.

Rõ ràng ngày nào cũng uống thuốc này, nhưng Tề Diệp chưa bao giờ cảm thấy nó đắng đến khó nuốt như hôm nay.

Tề Diệp uống hết thuốc trong bát xong, hai mắt trống rỗng, trầm mặc ngồi trêи sô pha một lúc lâu.

Thật lâu qua đi.

Cậu cố chịu đựng cơn đau, mặc kệ phản ứng của cậu nhóc, đứng dậy từ trêи ghế sô pha, đẩy cửa bước ra ngoài.

Đường Lê bên này đã ăn xong cơm trở về phòng chơi game, hoàn toàn không đem chuyện đưa kẹo bị từ chối để trong lòng.

Có thể là do vào ban đêm, sáng tối khó phân nên trông ánh mắt của cô có hơi lờ mờ, giống như là đen mặt.

Tề Minh lúc này nghĩ là cô đang tức giận.

Mà Đường Lê bị từ chối trở về nhà, ăn cơm xong thì trực tiếp trở về phòng chơi game, không có nghĩ gì nhiều.

Nếu muốn nói có để ý điều gì, có lẽ chính là giá trị ấn tượng của Tề Diệp bỗng nhiên thay đổi đột ngột.

Một giây trước vẫn là 【 đáng yêu, muốn mặt trời 】 gì đó, một giây sau liền biến thành bạn học.

Trước sau chênh lệch cách xa, để cho người ta nghĩ không ra.

Nghĩ tới đây Đường Lê nhíu nhíu mày, xem ra cái thông tin hiển thị trêи bảng số không thể hoàn toàn tin tưởng được.

Nhưng sau khi trải qua sự kiện tào lao này, Đường Lê đã không còn tin vào lời nói của nó nữa.

Cô nghe xong thì liếc mắt, đang định điều chỉnh tư thế để tiếp tục chơi trò chơi.

Bên ngoài cửa sổ có tiếng bước chân mơ hồ, sau đó từ cửa sổ bên ngoài truyền đến hai lần tiếng gõ.

Không nhẹ không nặng, trong hoàn cảnh yên tĩnh thế này nó rõ ràng đến cực điểm.

Hừ, đêm hôm khuya khoắt.

Ai mà không gõ cửa chính lại đi vòng qua đây gõ cửa sổ.

Trò chơi của Đường Lê mới chơi được một nửa, cũng không muốn phản ứng lại, nhưng hệ thống nói cho nàng người đến chính Tề Diệp.

Cô sửng sốt, thuận tay đặt điện thoại ở đầu giường, đứng dậy đi giày rồi đi thẳng đến cửa sổ.

Đường Lê mở rèm cửa, vừa nhấc mắt lên đã thấy mặt mày lạnh lẽo tái nhợt nhạt của thiếu niên.

Dưới trăng nhàn nhạt, cả người cậu mờ ảo tựa sương khói.

“Sao vậy? Đêm hôm khuya khoắt sao không ngủ lại tới đây tìm tôi làm gì?”

Tề Diệp há to miệng muốn nói gì đó, lại phát hiện đối phương mặc áo tay ngắn quần đùi, chắc là vừa mới tắm xong.

Da thịt trắng nõn trần trụi hơn phân nửa, thoang thoảng hương hoa nhài nhẹ vây quanh cánh mũi.

Tề Diệp vô thức nhớ tới giấc mộng kiều diễm kia, vội vàng cụp mắt xuống tránh đi tầm mắt của đối phương, hai tay vô thức siết chặt mép cửa sổ.

Sức lực có chút lớn, khớp xương đều trắng bệch.

“Tôi, vừa rồi lúc cậu tới, ta ngủ thϊế͙p͙ đi…”

“Tôi lại không mù, cậu ngủ trêи sô pha muốn không nhìn thấy cũng khó.”

“Không phải, tôi…”

Môi cậu khẽ nhếch, cậu cố gắng sắp xếp những gì mình muốn nói.

Kết quả là một giây sau, đã nhìn thấy tay cô chống đỡ trêи lan can cửa sổ.

Giống như bàn tay trong giấc mộng kia, vừa trắng vừa mịn, ngay cả đầu ngón tay cũng là màu hồng đẹp mắt.

“Hừ, cậu có chuyện gì có thể nói thẳng ra không? Một thằng đàn ông sao lại dông dài như vậy? Nếu không có chuyện gì quan trọng, tôi liền đóng cửa sổ. Game của tôi vẫn còn đang mở đây.”

Đường Lê nói xong liền chuẩn bị đem cửa sổ đóng lại, cậu thấy thế thì nhanh chóng đưa tay ra ngăn cản.

Khi phản ứng lại, tay của cậu đã phủ lên tay Đường Lê, dưới lòng bàn tay là một mảnh mềm mại.

Có lẽ chính sự đụng chạm này đã giúp cậu có chút can đảm, cậu không thu tay lại, cách tay của cô đem cửa sổ từ từ mở ra.

“Chuyện vừa rồi thật xin lỗi, Tiểu Minh không phải cố ý như vậy, là tôi lúc trước nói sai.”

Cậu nói đến đây thì tạm ngừng, thanh âm cứng ngắc.

“… Cậu không phải người ngoài, cậu là bạn của tôi.”

Tề Diệp lúc nói lời này, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Đường Lê, ánh mắt kia nóng rực, ngay thẳng.

Làm cho cô cũng xuất thần trong giây lát.

“…Ờ, tôi cứ nghĩ là chuyện gì.”

“Cậu đêm hôm khuya khoắt tới đây chính là vì nói cái này?”

Phản ứng của Đường Lê khiến Tề Diệp có chút ngạc nhiên.

Cậu nghĩ là cô sẽ tức giận, nhưng phản ứng của cô bình tĩnh hơn tưởng tượng rất nhiều.

“… Tôi không hi vọng cậu hiểu lầm.”

Đường Lê nhìn dáng vẻ thuận theo của cậu, không thể giải thích được muốn vươn tay sờ sờ đầu cậu.

Vừa rồi không có chú ý, lúc này cách rất gần, Đường Lê lúc này mới có thể ngửi thấy mùi thuốc Đông y đắng ngắt trêи người cậu.

“Vừa mới uống thuốc?”

Tề Diệp khẽ gật đầu, đang định nói gì đó, liền cảm thấy tay Đường Lê đột nhiên thu lại.

Sau đó quay người trực tiếp đi vào bên trong.

Giống như cô đã đi một chuyến ra phòng khách, sau đó mang một túi kẹo trở về.

“Vì cậu coi tôi như bạn bè, vậy cái này cậu mang đi đi. Vốn là mua cho cậu, xem như nhận lỗi chuyện hôm nay làm cậu bị thương. Nếu cậu không lấy thì trong nhà tôi cũng không có ai ăn, vứt đi thì phí.”

Đường Lê vừa nói vừa đem cái túi nhét vào trong ngực cậu.

“Này, cầm đi.”

Lúc trước ở trong xe cậu đã nhìn thấy cái túi này, bên trong tất cả đều là kẹo.

Đợi đến khi tự tay cầm, mới rõ ràng cảm nhận được trọng lượng nặng trĩu của nó.

“Đường Lê, kẹo này trước tiên có thể gửi ở chỗ cậu được không?”

“Sau này tôi uống thuốc, nếu cảm thấy đắng miệng liền sẽ đến tìm cậu để lấy có được không?”

“Tại sao? Cậu muốn ăn thì lấy về đi chẳng phải được rồi à. Tại sao nhất định phải đi lòng vòng một chuyến?”

Đôi mi dài của Tề Diệp run lên, trong đôi mắt đó có cảm xúc gì đang lấp lóe.

“Tôi sợ lập tức nhận được quá nhiều. Nếu một ngày nào đó thiếu đi hoặc không có nữa, trong lòng sẽ suy sụp.”

Đường Lê ngơ ngác nhìn sang, Tề Diệp cũng bị lời mình thốt ra dọa sợ.

“Cái kia, cậu mới vừa nói…”

Tề Diệp cuống quít tránh đi ánh mắt của Đường Lê.

Sau đó bóp chặt viên kẹo trong tay, cúi đầu “bốp” một tiếng đóng cửa sổ lại, quay người bỏ chạy.

Đợi đến khi Đường Lê lần nữa mở cửa sổ nhìn ra ngoài, bóng dáng thiếu niên đã hoàn toàn biến mất trong màn đêm.

“A.”

Khi Đường Lê đang hoảng hốt còn chưa kịp phản ứng thì một tiếng cười lạnh từ phòng bên cạnh truyền đến.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio