Sau Khi Nữ Cải Nam Trang Tôi Cầm Kịch Bản Nam Chính

chương 44: ngu ngốc

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương Ngu ngốc

Edit Trúc Dạ Ngọc

: //

---------------------------------

Trường thể thao Nam Thành mỗi nửa tháng sẽ tổ chức thi đấu hữu nghị giữa trường ở Nam Thành, từ năm lớp đến bây giờ đã qua vô số buổi đấu.

Đều là những người đó, không có thêm gương mặt mới.

Nhưng mà Sở Bắc Thần chưa bao giờ giống như hôm nay trông căng thẳng đến vậy.

Không vì cái gì khác, từ lần không cẩn thận nhìn trộm Đường Lê thay quần áo đến về sau bọn họ chưa từng đánh trận nào.

Dựa theo thói quen cũ, sau khi đấu xong họ sẽ còn đi ăn bữa cơm rồi đi tăng hát hò gì đó.

Mấy lần trước Sở Bắc Thần không có cảm giác gì, ăn uống phè phỡn hoặc trên đường về cùng Đường Lê đi vào ngõ nhỏ làm trận, vui sướng tràn trề rồi đi, căn bản không có phát sinh gì thêm.

Nhưng lần này thì khác.

Đối với Sở Bắc Thần mà nói, lúc này đây không chỉ có chỉ là chơi bóng ăn cơm, vứt đi những người khác, lần này có thể coi như người lần đầu hẹn hò.

Đúng, hẹn hò.

Cậu không thể tùy ý như lúc trước được, cậu định mang theo bộ quần áo thật đẹp, đánh bóng xong có thể thay.

Nghĩ đến đây Sở Bắc Thần liền lục tung tủ quần áo, toàn bộ đều mang ra, nhưng rồi lại trầm mặc trước đống đồ trước mặt.

Ngày thường cậu đối với việc ăn mặc không quá chú trọng, nhưng thật ra giày thuộc như lòng bàn tay. Quần áo của cậu đều là nhìn màu sắc để mua, đều là màu đen hoặc trắng, cậu căn bản không chọn ra được cái gì phù hợp với mình hơn vậy.

"Mẹ có thể xem giúp con nhìn xem hôm nay ra cửa con nên mặc cái gì?"

"Mặc cái gì?"

Hôm nay là ngày cuối tuần, bà Sở không cần đi làm, đang ở ngoài bếp làm cơm sáng.

Nghe thấy Sở Bắc Thần gọi mình, thuận tay tắt bếp, sau đó xoa xoa vệt nước trên tay vào tạp dề.

Bà vừa đẩy vào nhìn thấy thiếu niên thả người giữa đống quần áo thì sửng sốt, lại nhìn bộ dáng nhíu mày suy tư của cậu

"Không đúng, ngươi hôm nay không phải đi ra ngoài chơi bóng à? Ngươi thích nhất là mặc áo phông hào, mấy lần trước không phải cũng cứ mặc như vậy sao, sao lần này kén chọn thế?"

"Không phải, ý con không phải lúc chơi bóng mặc gì, ý con là lúc chơi xong thì mặc gì, cũng không thể cứ như vậy đánh bóng xong cả người đầy mồ hôi mà đi như vậy được"

Không bàn đến nhất trung Nam Thành hay thể thao Nam Thành, trong sân bóng rổ của bọn họ đều có mấy gian phòng tắm. Cho nên bọn họ đều giống nhau , sau khi chơi bóng xong đều tắm rửa thay quần áo, hôm nay cũng không ngoại lệ.

Chỉ là Sở Bắc Thần ngày trước ăn mặc tùy ý, tùy tiện nhặt bộ quần đùi áo cộc là được, nào có giống như hôm nay suy nghĩ rối rắm.

Không ai hiểu con bằng mẹ.

Bà Sở vừa rồi còn không có phản ứng, vừa nghe đến vế sau của con bà liền nhìn hắn cười bỡn cợt.

"Ngươi này thường đều là đánh bóng xong đều là thân hôi hám trở về, như thế nào lại còn biết chú ý hình tượng? Tiểu tử thối của mẹ nói thật đi, có phải hôm nay có nữ sinh ngươi thích đến xem ngươi chơi bóng không?"

"......"

Xem thì không có, chơi bóng mới có.

Đường nhìn Sở Bắc Thần ngày thường thật thà tốt bụng, không câu nệ tiểu tiết, kỳ thật là độc thân mùa quýt, trừ bỏ lúc trước không nhịn được mà ôm Đường Lê một chút, thì đến chạm nhẹ tay nữ sinh cũng chưa thử qua.

Ngây thơ thật sự.

Nghe được lời trêu chọc của mẹ làm cậu có chút xấu hổ buồn bực mà trừng mắt nhìn đối phương cái, trên mặt có thể mơ hồ nhìn ra hơi đỏ.

"Cái gì vậy, mẹ phiền quá đi. Hỏi nhiều như vậy làm gì, dù sao mẹ nhanh giúp con chọn bộ, con phải đi ngay."

Nữ nhân che miệng cười trộm, rồi sau đó cúi đầu nhìn thấy đống quần áo đen trắng sau lưng đối phương thì nhíu nhíu mày.

"Quần áo của ngươi có gì đẹp để chọn, chọn tới chọn lui cũng chỉ có màu như vậy..."

"Ngươi chờ chút, mẹ đem cho bộ quần áo mẹ sắm cho lần trước ra đây mà thử."

Lúc bà đi dạo gần đây có thích bộ quần áo màu đỏ thời thượng, liền không suy nghĩ mua về

Tuy rằng áo khoác cũng màu đen nhưng cái cà vạt kia là màu đỏ sậm, khi đeo lên đặc biệt hợp.

Bộ quần áo này Sở Bắc Thần vừa thấy lần liền rất kháng cự, không chỉ có là nơ, áo sơ mi kia cũng là màu đỏ sậm.

Cậu là một đại nam nhân, lại không phải năm bổn mạng, mặc đỏ nhiều như vậy làm gì.

(Lễ bổn mạng là một truyền thống Kitô giáo khi kết hợp mỗi ngày với một hoặc nhiều vị thánh để tưởng nhớ và tôn kính trong năm phụng vụ. ... Lễ bổn mạng được cử hành mỗi năm vào ngày sinh hoặc ngày mất của vị thánh đó, hoặc ngày mà tín hữu tin là họ được lên thiên đàng.)

"Mặc vào thử xem, để mẹ nhìn có thích hợp hay không."

"Đây là bộ rời, nếu ngươi cảm thấy nóng có thể cởϊ áσ khoác ra, màu áo sơ mi này đặc biệt hợp với ngươi, rất khí chất."

Sở Bắc Thần nhìn bộ tiểu tây trang, không chỉ có mày, ngũ quan đều nhăn lại cùng nhau.

"Xấu chết."

"Tiểu tử thối, gu thẩm mỹ của ngươi là tiêu chuẩn của nam. Mỗi ngày đều không trắng thì đen, không biết phối đồ chút nào cả."

Nữ nhân nâng tay lên vỗ vỗ bờ vai của hắn, tiếp tục nói khéo.

"Mấu chốt là hôm nay ngươi mặc không phải để cho chính mình xem mà là cho bạn gái kia xem. Ngươi thích hay người ta thích là chính, đều do ngươi chọn."

Thiếu niên nhìn kiện quần áo trong tay mẹ mình lúc lâu, sau đó nhấp môi mỏng duỗi tay đem nó cầm lại đây.

"...... Cô ấy thật sự sẽ thích?"

"Vẫn hơn đống trắng đen kia của ngươi."

Sở Bắc Thần nghe xong lời này trầm mặc trong chốc lát, cuối cùng vẫn là ngoan ngoãn đem quần áo trên người đi thay.

Mẹ nói đúng.

Cậu có thích hay không không quan trọng, cậu hy vọng Đường Lê thích

(edit: buồn cười tấm chiếu mới =))))))

......

Đường Lê bên này còn không biết Sở Bắc Thần mới sáng sớm đi chọn quần áo, rốt cuộc thời gian hẹn đấu là h chiều, bây giờ còn sớm chán.

Cũng không biết sao lại thế này, từ tối hôm qua đến giờ cô liền thấy thân thể không thoải mái lắm, đặc biệt là vùng bụng có chút đau

Cũng không đến mức đặc biệt khó chịu, nhưng cứ từng cơn từng cơn làm cô không ngủ yên giấc được.

"Ây cha, mặt trời mọc từ hướng tây hay sao mà hôm nay lại dậy sớm như vậy."

Nói sớm kỳ thật cũng không còn sớm, đã giờ.

Nhưng đối với những ngày không đi học mà nói, Đường Lê có thể ngủ nướng đến trưa, so sánh như vậy có thể thấy hôm nay cô dậy sớm hơn nhiều,"

Tằng Quế Lan đang ở ngoài phơi chăn, khi nghe thấy trong phòng có tiếng động thf quay lại, liền thấy Đường Lê còn trong cơn buồn ngủ đi ra.

Nhìn qua bộ dáng không tỉnh ngủ, mặt mày uể oải, sắc mặt cũng không được tốt

"Hay ngươi quay lại phòng ngủ tiếp đi. Không phải các ngươi buổi chiều mới bắt đầu thi đấu sao? Ta xem vành mắt ngươi đen thui, có phải tối qua lại thức khuya chơi game chứ gì?"

"Không phải, ngày hôm qua còn không chơi game, rửa mặt xong liền ngủ. Cũng không biết tại sao lại thế này, bụng trên không thoải mái"

Đường Lê vừa nói vừa tiến tới thuận tay tiếp nhận chăn trong tay bà, ánh mặt trời rơi xuống, lông mi cô hạ xuống để lộ rõ quầng thâm đen thui.

"Bụng không thoải mái? Có phải ăn cái gì hư bụng rồi không? có đau không?"

"Có thể hôm qua cháu ăn kem, nhưng thật ra không đau lắm, cái chính là không còn sức lực.

Cô nói xong, đem chăn bông trong tay nhẹ nhàng ném đến phía trên đống quần áo, mười mấy cân chăn như vậy liền phóng đường

Hô hấp cũng chưa loạn quá

"....Ngươi còn nói là không còn sức lực?"

Tằng Quế Lan thật sự không nhịn được mà phun ra câu, bà đứng lên dùng tay đấm đấm lưng có chút mỏi.

"Vậy ngươi giúp ta đem đống chăn với quần áo này phơi ra, để ta vào lấy thuốc cho, ngươi uống xong còn thấy không thoải mái thì đi phòng khám xem thử đi"

"Không cần, nào cần phiền toái như vậy. Cháu uống ly nước ấm là được rồi, cũng đâu phải lần đầu ăn cái gì bị đau bụng. Lần trước cùng bọn Cẩu Tầm ăn lẩu còn uống đồ lạnh, cháu vẫn không làm sao đấy thôi.''

"Đừng quá khinh tiểu quái, ta đoán ngươi không còn sức lực vì tối hôm qua ngươi ngủ không ngon giấc, sau bữa trưa lại về phòng nghỉ chút là được"

Thân thể tố chất Đường Lê luôn luôn rất tốt, mới ngày trước vừa gây sự đánh nhau, ngày hôm sau lại khỏe như vâm.

"Vậy được rồi, ta pha cho ngươi ly trà mật ong"

Vừa nói xong Tằng Quế Lan hướng vào trong nhà, lại nhớ nhớ quên quên không biết hôm nay là thứ mấy. Bà tuổi tác đã cao, nhiều sự tình đều nhớ không quá rõ, trong một chốc cũng không nghĩ ra được.

Địa điểm giao đấu là ở trường thể thao Nam Thành bên kia, so với trường nhất trung Nam Thành có xa một chút.

Thời điểm buổi chiều Đường Lê ra cửa liền nghĩ nghĩ, nếu kêu xe tới thì Tề Diệp bị say xe, chỉ sợ lại không thoải mái.

Sau hồi cân nhắc, vẫn là dắt chiếc xe màu đen dựng ở hậu viện ngày hôm qua ra.

Tề Diệp mới vừa chuẩn bị xong, đẩy cửa ra.

Buổi trưa là thời điểm ánh mặt trời lên đỉnh đầu, cậu vừa đưa mắt lên liền thấy thiếu niên từ bóng râm loang lổ dắt xe tới.

Cậu thật thích nhìn vào mắt của cô, màu trà, đặc biệt là vào thời điểm dưới ánh nắng chiếu rọi.

Càng nhìn vào nhan sắc kia cậu lại bắt đầu thích mật nước màu trạch.

Rõ ràng cùng ở trong cái viện, rõ ràng hôm qua mới vừa gặp mặt

Tề Diệp Cũng không biết sao lại thế này, khi nhìn thấy bóng hình Đường Lê trong nháy mắt kia, cậu theo bản năng trong lòng rung động chút.

Chắc là tầm mắt Tề Diệp quá mức nóng rực, Đường Lê vừa bước đến lập tức liền cảm thấy được.

Cô ngước mắt nhìn qua, phát hiện hôm nay thiếu niên mặc áo sơ mi màu vàng nhạt. Làn da cậu vốn trắng nõn, mấy lần trước đều mặc áo trắng làm sắc mặt cậu càng thêm tái nhợt bệnh trạng.

Hiện giờ thay đổi làm thần sắc cậu khá hơn đôi chút, cả người đều trở nên nhu hòa tốt đẹp lên.

Kiểu tóc tự nhiên, ngọn tóc có chút mềm mại, cực kỳ hợp với bộ quần áo.

Làm người trước mắt sáng ngời.

Nói như thế nào nhỉ.

Nhìn qua tưởng chừng tùy ý ăn bận, nhưng Đường Lê lại cảm thấy đặc biệt không phải vậy.

Tề Diệp bị cô nhìn đến có chút không tự nhiên, nâng tay lên sờ sờ sau gáy, quay mặt tránh đi khỏi tầm mắt cô. Theo đó, một mảnh da màu đỏ được lộ ra sau những sợi tóc bên tai.

"Tôi ngày thường cũng không chú ý ăn bận, quần áo đều mặc màu đen trắng, hôm nay tôi thấy trong tủ có thứ này nên mặc thử xem...'

''Như thế này có kỳ quái lắm không? Nếu không ổn tôi về thay lại bộ khác."

"Không, khá xinh đẹp, thực làm nổi bật khí sắc của cậu ."

Đường Lê thật sự cảm thấy rất đẹp, ban đầu chỉ là liếc mắt cái lúc sau trên cơ bản cô không có đem tầm mắt rời đi.

"Đứng rồi, hôm nay tôi sẽ đèo cậu đi. Trường thể thao Nam Thành có hơi xa, nếu ngồi xe tôi sợ cậu thấy khó chịu."

"Cậu yên tâm, tôi sẽ đạp chậm chút, cậu sẽ không bị văng ra đâu"

Cô vừa nói xong nhìn đến Tề Diệp đột nhiên lập tức đi tới. Thiếu niên đứng ở vị trí cách Đường Lê nửa bước, môi mỏng hơi nhấp, chăm chú nhìn vào cô.

"Làm sao vậy? Cậu nếu là không nghĩ ngồi nói, tam luân cũng thành, nhưng mà xe này tương đối sốc này..."

Lương lê còn chưa kịp nói xong, liền cảm giác được trên mặt một mảnh hơi lạnh dán đi lên.

Tề Diệp cau mày, duỗi nhẹ tay chạm nhẹ vào gò má của cô.

"Sắc mặt cậu hôm nay sao khó coi vậy?"

"Có sao? Chắc là tối qua ngủ không ngon nên vậy đi."

Cô không dấu vết quay mặt đi, cũng không biết tại sao lại thế này, chỉ cảm thấy bị một thiếu niên sờ mặt thật không được tự nhiên.

Đường Lê cũng không quá để ý những chi tiết này, rốt cuộc cậu cũng chỉ là quan tâm cô mà thôi.

"Được rồi, thời gian cũng không còn sớm, chúng ta xuất phát thôi."

"Cmn cậu còn đứng ngốc ở chỗ đó làm gì? Đi lên."

Thấy Tề Diệp đứng ở tại chỗ bất động, Đường Lê nhíu mày thúc giục.

"Lần này để cho tôi đèo đi."

Thiếu niên vừa nói rồi tiến lên một bước, tay cậu vin vào tay cầm, sau đó rũ mắt nhìn thoáng qua Đường Lê.

Trước mắt cô liền hiện mảnh nhạt nhẽo, cả người nhìn cũng không có gì là tinh thần.

"Cậu muốn đèo tôi?"

Cô có chút ngoài ý muốn đánh giá đối phương, sau đó nhìn về phía tay chân gầy gò của cậu.

"Vẫn là thôi đi. Lần trước nhờ cậu chở Trần Điềm Điềm có đoạn mà không xong, tôi còn nặng hơn so với cậu ta, cậu càng không chở được tôi."

Thiếu niên thân mình cứng đờ, đôi lông mi dài run run, cũng không biết như thế nào, tức giận mà quay đầu lại trừng mắt nhìn cô cái.

"Đường Lê, cậu là đồ ngu sao?"

Cậu thật sự không nghĩ đến đối phương vì mình không chở không nổi Trần Điềm Điềm nên mới nói như vậy. Dù gì mình cũng là thanh niên cao ráo, vóc dáng cũng được m mấy làm sao có thể chở không nổi thiếu nữ cơ chứ.

"Hả?"

Tề Diệp thấy vẻ mặt ngạc nhiên của Đường Lê liền biết cô thực sự không rõ. Cậu cắn chặt răng, đem cô ngồi phía yên sau.

"Tôi không chở nổi cậu ấy"

"Nhưng tôi chở được cậu."

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio