Sau Khi Nữ Cải Nam Trang Tôi Cầm Kịch Bản Nam Chính

chương 82: lạnh băng

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương Lạnh băng

Editor: Trúc Dạ Ngọc

=======//==========

Đường Lê vẫn cho rằng Tề Diệp đang chỉ nói đùa mà thôi. Cô không tin lời đó là thật, cũng không để nó trong lòng, chỉ cười mắng anh một câu rồi chuyển sang chủ đề khác.

Nhưng mà cô lại không biết phản ứng này của mình trong mắt Tề Diệp không khác gì đang đồng ý, bởi vì cô không có từ chối, cũng không có biểu hiện ra sự ghét bỏ nào cả.

Giữa con trai với nhau, chơi game rồi ngủ ở nhà nhau là việc hết sức bình thường, không có gì to tát cả.

Nếu không phải Tề Diệp đang có ý với Đường Lê, nếu cô rủ anh vấn đề này, anh cũng sẽ đồng ý từ góc độ bạn bè với nhau.

-- Đây không phải yêu cầu gì quá đáng.

Khi hỏi câu này anh vẫn duy trì thái độ bình tĩnh, da mặt anh cũng không có dày như vậy. Anh chỉ muốn nhìn phản ứng của Đường Lê, muốn từ từ thăm dò điểm mấu chốt của cô ở đâu. Như vậy sau này khi muốn gần gũi hơn anh sẽ biết chừng mực.

Tề Diệp có nghĩ tới việc cô sẽ từ chối, nhưng thái độ không rõ ràng hiện giờ của cô mới thực sự làm cho anh hoang mang.

Khẽ mím môi lại, Tề Diệp không dấu vết nghiêng ô về phía Đường Lê

"Vậy tối nay cậu muốn ăn gì?"

Đường Lê đang cúi đầu trả lời tin nhắn Wechat, đột nhiên nghe được người bên cạnh hỏi một câu như vậy. Bản edit này chỉ đăng tại truyenwiki.com/ngalinh

"Sao thế? Chẳng lẽ cậu muốn ăn tối với tôi?"

Cô thuận miệng hỏi, ngước mắt lên đối mặt với ánh nhìn dịu dàng của Tề Diệp. Không biết có phải bị ảnh hưởng bởi sắc trời hay không, Đường Lê cảm thấy đôi mắt này hơi ướŧ áŧ.

"Có được không?"

"....Ừ, cũng không có gì là không thể."

Đường Lê vừa nói vừa rời khỏi giao diện chat, sao đó thuần thục mở một app đặt đồ ăn.

"Vậy cậu muốn ăn gì? Tôi đặt cho"

Tề Diệp thấy vậy nhíu nhíu mày, nhẹ nhàng đưa tay giữ tay cô lại.

"Không cần gọi đồ ăn sẵn, tôi nấu cho cậu không phải sẽ tốt hơn sao?"

Thật ra trước khi Tằng Quế Lan rời đi có nhờ vả gia đình bọn họ khi rảnh rỗi có thể gọi Đường Lê đến ăn một bữa cơm, bà nói cô hay gọi đồ ăn sẵn sẽ gây hại cho sức khỏe. Đương nhiên lời này cũng nói với mấy nhà bên cạnh.

Nhưng bà có dặn dò giúp đỡ gì đó cũng vô ích, cho dù bọn họ có gọi cô ấy qua như thế nào, cô cũng sẽ không qua.

Tề Diệp biết cô thấy ngại, không quen đến nhà người khác ăn cơm. Vì vậy anh cân nhắc, lát nữa trở về sẽ nấu cơm cho cô, lúc này mới hỏi như vậy.

"Cậu muốn ăn gì?"

Câu hỏi này làm Đường Lê thấy hơi ngu người. có thể là do cô không ngờ cũng có một ngày nam chính nấu cơm cho mình, cô có chút thụ sủng nhược kinh.

(受宠若惊 thụ sủng nhược kinh; được sủng ái mà lo sợ; được nhiều người yêu thương vừa mừng lại vừa lo)

"Ây, không cần, không cần. Tôi gọi đồ ăn bên ngoài là được, hôm nay là một ngày học tập vất vả, tôi sẽ không làm phiền cậu."

Tề Diệp dừng một chút, bàn tay nắm lấy cổ tay Đường Lê nhẹ nhàng trượt xuống dưới.

"Có phải cậu sợ tôi nấu sẽ khó ăn?"

"Tôi chỉ lo cho sức khỏe của cậu. Ăn đồ chế biến sẵn sẽ không tốt và..."

Tầm mắt cậu nhẹ nhàng quét qua đỉnh đầu của cô, nhẹ nhàng nói một câu xanh rờn.

"Sẽ không cao được."

"..."

Mẹ kiếp.

Ông đây cũng không phải nam, với chiều cao này nếu đứng trong đám nữ sinh vẫn là hạc trong bầy gà!

Đường Lê bị chọc tức, nhưng không tiện nổi giận với Tề Diệp. Dù sao con người cô cũng tốt bụng.

Cô chỉ đành ôm một bụng uất nghẹn không nói được nên lời mà trở về nhà.

Tê Diệp vốn định theo cô đi vào phòng, rồi sau đó nhớ tới cái gì, nên xoay người đi về nhà mình trước một chuyến.

Bởi vì mấy ngày nay Tằng Quế Lan không có ở nhà, Tần Uyển sợ Đường Lê trở về ăn không ngon. Vì vậy, bà xin nghỉ làm, mấy ngày nay buổi chiều không tăng ca mà đi về sớm.

Tần Uyển lúc này vừa trở về không lâu, đang ở trong phòng bếp rửa rau chuẩn bị nấu cơm. Vừa nghe thấy tiếng cửa, theo bản năng rời đi ra ngoài.

Bà quét một ánh nhìn từ đầu đến chân Tề Diệp, trên người ngoại trừ phần vai bị ướt thì phần lớn trên người vẫn khô ráo.

Trong lòng lúc này mới buông lỏng xuống, sau đó mới phát hiện sau lưng anh không có bóng dáng của Đường Lê.

"À, sao lại chỉ có một mình con? Đường Lê đâu? Con không nói với Đường Lê tối nay đến nhà chúng ta ăn cơm sao? "

"....Cậu ấy không thích đến nhà người khác để ăn tối."

Tề Diệp cân nhắc lời nói, nhẹ nhàng buông túi xách trong tay xuống rồi tiếp tục nói.

"Mẹ, con nghĩ sẽ sang đó nấu cơm cho cậu ấy, cơm chiều mẹ cũng đừng làm phần của con nữa."

Tần Uyển nghe xong chớp chớp mắt, có chút nghi hoặc mà mở miệng.

"Như vậy hơi phiền phức. Nếu không con đợi mẹ một chút, cầm hộp thức ăn mẹ làm sẵn mang qua bên đó, như vậy con cũng bớt việc."

Lông mi thiếu niên khẽ động, một thứ du͙ƈ vọиɠ bí ẩn nào đó đang lan tràn trong lòng.

"Con không thấy phiền."

"Con muốn tự tay làm cho cậu ấy."

Muốn em ấy ăn bữa do chính tay mình nấu.

Tần Uyển biết Tề Diệp là người tốt, rất thích Đường Lê, rất quan tâm đến cô, nhưng bà không nghĩ đến cậu lại quan tâm đến mức này.

Bà há miệng thở dốc, luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng lắm, nhưng trong chốc lát lại không biết nên nói như thế nào.

"...... Được rồi, được rồi. Đến lúc đó con đem con cá cỏ cùng cánh gà này qua đó, cậu ấy chắc hẳn rất thích ăn."

Tần Uyển nói xong liền chuẩn bị vào phòng bếp tiếp tục bận rộn, nhưng lại phát hiện con trai mình vẫn còn đứng tại chỗ, bộ dáng muốn nói cái gì đó nhưng lại thôi.

"Làm sao vậy? Còn có chuyện gì sao?"

Tề Diệp có hơi căng thẳng, tai và cổ cũng ửng đỏ, tay đang đang cầm ô vô thức nắm chặt hơn một chút.

"...... Cũng không phải chuyện gì lớn, chỉ là con muốn thương lượng với mẹ chuyện này."

"Mấy ngày này không phải Tằng nãi nãi không có ở nhà sao? Con sợ Đường Lê ngủ quá giờ nên muốn qua nhà cậu ấy ở."

Đây là lần đầu tiên Tề Diệp ngủ ở bên ngoài, lại còn ngủ cùng một chỗ với Đường Lê, cả người cậu đang nóng dần lên.

Trước đây Tề Diệp rất ít khi đưa ra yêu cầu gì, cho dù anh không giải thích với Tần Uyển thì bà cũng sẽ đáp ứng. Nhưng do anh chột dạ, sợ đối phương nhìn ra được manh mối gì, thấy được bí mật trong lòng mình.

"Bởi vì mấy hôm trước khi ở trường con bị người ta nhắm vào, là Đường Lê đã giúp con, kết quả cậu ấy bị phạt còn bị mời phụ huynh."

"Nếu cậu ấy còn đến muộn một lần nữa thì sẽ bị phạt cho nên con, con..."

Tề Diệp cắn cắn môi, da mặt anh mỏng, khi nói còn có chút ngại ngùng.

Cậu ngước mắt nhìn về phía Tần Uyển, giống như khi còn nhỏ muốn đi ra ngoài chơi nhưng vẫn sợ hãi mà xin sự cho phép của mẹ.

Tần Uyển giật mình, sau đó nhìn bộ dáng thấp thỏm lo lắng của thằng con trai mình thì không nhịn được cười một tiếng.

"Thằng nhóc này, cái này cần gì phải đi giải thích. Con không còn nhỏ nữa, mẹ không cần thiết phải quản chặt như trước nữa."

"Hơn nữa không phải con đi phụ đạo bài tập cho Đường Lê sao? Ở cùng một chỗ cũng tốt.Nếu cậu ấy có gì không hiểu có thể hỏi con trước"

"Nhưng phải có được sự đồng ý của người ta mới được."

Đôi mắt Tề Diệp lóe lên, da thịt toàn thân lộ ửng lên màu hồng nhạt.

"...... Cậu ấy cũng không từ chối. "

......

Đường Lê bên này mới vừa trở về phòng không bao lâu, cô có một chút khó khăn để lựa chọn. Từ khi vào nhà đến bây giờ vẫn không tìm được thứ mình muốn ăn.Bản edit này chỉ đăng tại truyenwiki.com/ngalinh

Rối rắm sau một lúc lâu, rốt cục cô cũng đưa ra quyết định tùy tiện gọi đồ ăn sẵn bên ngoài về.

Đúng lúc này bên ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, sau đó vang lên tiếng gõ cửa.

Đường Lê dừng một chút, không cần nghĩ cũng biết người tới là Tề Diệp.

Bên ngoài còn đang mưa, gió thổi như yêu ma, lạnh lẽo đến kỳ lạ.

Đường Lê nhíu nhíu mày, cuối cùng vẫn đứng dậy đi ra mở cửa.

Thiếu niên sau khi trở về đã thay đổi trang phục từ đồng phục thể dục xanh trắng thành bộ sơ mi trắng, trên người còn thoang thoảng hương gỗ tuyết sam.

Xung quanh tràn đầy hương vị hoa cỏ, đặc biệt mát lạnh dễ ngửi.

"Cmn, không phải đã nói cậu không cần phải đến rồi sao? Tôi chỉ cần tùy tiện gọi vài món là được "

"Cơm hộp không vệ sinh, tôi lo cậu ăn nhiều sẽ sinh bệnh."

Đối với thái độ không vui của Đường Lê, thiếu niên không quá để ý, thấy cô mở cửa cho mình, cậu cong môi cười cười. Sau đó cũng không khách khí, cực kỳ tự nhiên thay giày đi vào phòng.

"Cậu ra sofa ngồi chơi game đi, khi nào làm xong tôi gọi."

"Không phải..."

Đường Lê theo bản năng muốn đẩy cậu ta trở về, kết quả người ấy giống như đã sớm biết cô sẽ làm như vậy, bước nhanh vào nhà bếp, thật nhanh đóng cửa lại.

"Đừng giận. Khả năng của tôi có thể không bằng bà ngoại của cậu nhưng cũng không đến mức quá khó ăn như vậy."

"Sau khi ăn nếu không thích thì có thể tiếp tục gọi cơm hộp, được chứ?"

Giọng nói của của thiếu niên từ nhà bếp truyền ra, cẩn thận, giống như sợ bị cô cự tuyệt.

Đường Lê không còn cách nào với anh, phiền não túm túm tóc không nói một lời, cầm điện thoại di động đi đến sofa bên kia nằm chơi game.

Việc này chẳng khác nào cam chịu đồng ý.

Tề Diệp ở bên trong nghe được tiếng chơi game bên ngoài, khóe môi bất giác cong lên. Bộ dáng này nào có giống người nhút nhát cẩn thận trước kia.

Đường Lê ở bên này có đâu ngờ chính mình bị rơi vào bẫy của người khác, bực bội phiền não mà mở game ra.

Không phải bởi vì đối phương đến nấu cơm cho mình ăn mà trong lòng cô sinh ra phiền não, cô đâu phải loại người không biết tốt xấu như vậy. Dù sao con người cô vốn rất tốt. Cái chính là cô không quen, không thích nghi được.

Hôm nay, từ khi trở về cho đến bây giờ, tuy rằng ngoài miệng cô đồng ý tiếp thu sự thân cận của đối phương, miễn không quá lố là được.

Nhưng đáp ứng là một chuyện, thật sự muốn làm lại là một chuyện khác.

Nhất là khi Tề Diệp từng bước tới gần như vậy, lúc trước nắm tay đã làm cho cô khó chống đỡ, lúc này đây lại chạy đến nhà cô

Cô vốn chưa bình tĩnh lại được, cậu ta cứ quấy rầy như vậy trong lòng cô càng loạn.

Làm sao bây giờ làm sao bây giờ?

Lão tôn tử này đến thật rồi, cơm cũng đang làm rồi, có thể nào cậu ta muốn ở lại rồi ngủ cùng cô chăng?

Vừa nghĩ đến khả năng này, Đường Lê liền hoảng hốt.

Lúc này đây nào đâu còn tâm tình để chơi game, cô vội vàng thoát khỏi giao diện game rồi vào Wechat tìm Trầm Lộc.

【Lê Lê Thượng Thảo Nguyên: Lão Lộc Lão Lộc, cô có ở đó không? 】

Trầm Lộc vừa mới ăn cơm xong, đang kèm em gái mình làm đề toán, thấy màn hình điện thoại di động chợt sáng lên. Nhìn qua thì là tin nhắn của Đường Lê.

【ô ô Lộc Minh: chuyện gì vậy? 】

【Lê Lê Thượng Thảo Nguyên: Dm, Tề Diệp, da thịt Tề Diệp hình như đang đói khát ! Cậu ấy, tối nay cậu ấy muốn ngủ với tôi, tôi phải làm gì đây? Tôi không thể đánh đuổi cậu ta ra ngoài, nam chính là cậu ta, tôi không thể đánh cậu ta. 】

【Rầm rầm Lộc Minh:...? 】

【ô ô Lộc Minh: Tôi cảm thấy không phải da thịt cậu ấy đói khát. có phải hay không cậu ta đang thích cô? 】

Từ thích này vừa hiện ra, cảm xúc Đường Lê vốn đang căng thẳng đột nhiên được đẩy lên cao trào nho nhỏ.

【Lê Lê Thượng Thảo Nguyên: Không phải không phải! Thật sự không phải, cậu ta không có bạn bè, đặt tất cả tình cảm lên người tôi. Cậu ấy chỉ tương đối dính người, tương đối thích thân cận với tôi. Chỉ có vậy thôi.】

Kẻ trong cuộc thì mê, kẻ bàng quan thì tỉnh.

Trong mắt Đường Lê, bạn bè ngủ cùng nhau không phải là yêu cầu gì quá mức, chỉ là a không biết cô là con gái.

Nhưng Trầm Lộc lại không cảm thấy như vậy.

【 ô ô Lộc Minh: thân cận làm sao? 】

【 Lê Lê Thượng Thảo Nguyên:... Nắm tay, ôm một cái linh tinh. 】

【 ô ô Lộc Minh: mẹ kiếp, Đường Lê, có phải cô bị ngu hay không? Người ta một tấc muốn tiến một thước như thế mà cmn cô còn cho rằng đối phương chỉ đơn thuần muốn làm bằng hữu với cô sao? 】

Tâm trí Trầm Lộc trưởng thành hơn Đường Lê rất nhiều, cũng không thô như cô.

Lúc trước khi cô chưa xuyên sách là một đại tiểu thư, bị ảnh hưởng rất nhiều từ vòng tròn xung quanh, có rất nhiều chuyện cô ấy tương đối thông suốt.

Đường Lê nhìn tin nhắn này thì sửng sốt.

Còn chưa phản ứng kịp thì Trầm Lộc đã trực tiếp gọi điện thoại cho cô.

Trong phòng, tiếng chuông di động đột ngột vang lên, vừa lúc Tề Diệp đẩy của mang thức ăn đi ra.

Vây quanh người anh là chiếc tạp dề màu xanh nhạt, lúc vừa định gọi Đường Lê tới ăn cơm, nghe được động tĩnh theo bản năng liếc mắt nhìn qua đây.

Khoảng cách này không xa, anh thoáng nhìn một cái là có thể thấy màn hình điện thoại di động Đường Lê, có thể nhìn thấy id người gọi đến.

Đó là một con nai sừng tấm.

"Tôi đi nghe máy."

Đường Lê cũng không biết đang chột dạ cái gì, vội vàng bật dậy từ trên sô pha và đi thẳng vào trong phòng.

Thiếu niên không nói gì, chỉ buông mắt ngồi tại chỗ chờ Đường Lê đi ra.

Một giây sau trong cửa phòng lại truyền đến tiếng cửa bị khóa trái.

Đôi mắt anh tối sầm, im lặng nhìn chằm chằm vào thức ăn trên bàn.

Tề Diệp chỉ cảm thấy cả người lạnh như băng.

==========================

Chúc mừng truyện đạt k lượt đọc

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio