Sau Khi Nữ Cải Nam Trang Tôi Cầm Kịch Bản Nam Chính

chương 86: hỗn độn

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương Editor cũng đang rất hỗn loạn

Trúc Dạ Ngọc nhảy hố

=========//==============

Đương nhiên lời cô nói bẻ gãy cái ấy của Tề Diệp chỉ là muốn hù dọa anh, không có khả năng sẽ trở thành thật.

Cô chỉ đang tìm một lý do để từ chối anh mà thôi.

Dù sao với loại chuyện này cô chỉ cần tìm bọn Cẩu Tầm, nhờ bọn họ giúp là được, đây cũng không phải chuyện gì to tát.

Bằng không nếu không tìm ra cách giải tỏa cho anh thì đối phương sẽ thấy khó chịu, không chừng còn phát sinh ra tật xấu gì.

Lúc trước bọn họ có nhắc khéo qua chuyện này, không phải bởi vì anh và bọn họ hợp tác gì với nhau, mà bọn họ ám chỉ nếu cô có gay thật, bọn họ đều là huynh đệ với nhau, có thể cố gắng giúp đỡ được chút nào đó.

Không phải vì bọn họ nhiều chuyện, nhưng từ sau vụ của Trương Tuyết Nhi, hơn nữa cô luôn tỏ vẻ không có hứng thú với phụ nữ.

Điều này làm cho bọn họ càng thêm hoài nghi hoặc cô là gay hoặc tính tình lãnh đạm.

Mỗi khi rảnh rỗi họ luôn cố gắng giúp đỡ, chỉ sợ cô bị nghẹn đến hỏng rồi!!

Đường Lê sau khi nghe xong lời giải thích của bọn họ, mặc dù vô cùng cảm động vì những người anh em giúp cô suy nghĩ được như vậy, nhưng vẫn tỏ vẻ tức giận đánh cho mỗi người một quyền để răn đe.

Hôm qua, Đường Lê cũng không nghĩ phải đi tìm hiểu về loại chuyện này, cảm thấy chính mình cũng không có lúc cần đến, cũng không có hứng thú.

Nhưng hiện tại nhìn thiếu niên bên cạnh đỏ mặt cắn môi cố gắng nhẫn nại, thử thăm dò nhẹ nhàng cọ cọ bên người cô.

Kết quả mỗi một lần chạm xuống lại thấy thân mình run rẩy cực độ, nức nở một tiếng rồi lại co rúm trở về.

Nhìn vừa nóng vừa đau lại còn khó chịu.

Trong mắt của anh tràn đầy hơi nước mờ mịt, đuôi mắt cố gắng chịu đựng kiềm chế mà nhìn về phía Đường Lê.

"Đường Lê, tôi..."

Anh quá khó chịu rồi, không biết nên làm cái gì bây giờ.

Anh biết mình nói vậy sẽ tỏ ra rất thảm hại, đặc biệt so sánh với người ở trước mặt mình trông có vẻ bình tĩnh không có phản ứng gì.

Tề Diệp cảm thấy chính mình rất phóng đãng.

Rõ ràng cùng là con trái với nhau, vì sao mình lại như vậy mà Đường Lê lại không?

Cho dù anh đã cố gắng kiềm chế, cắn môi không cho chính mình phát ra âm thanh kỳ quái nào, nhưng trong cổ họng vẫn phát ra tiếng rêи ɾỉ rất nhỏ, nhưng trong phòng vốn yên tĩnh nên nó vẫn cực kỳ rõ ràng.Bản edit này chỉ đăng tại truyenwiki.com/ngalinh

Trong lòng cô thực ra cũng không bình tĩnh như anh nghĩ, chỉ là mặt ngoài không có biến hóa cảm xúc gì .

Cô nhấp môi, hai hàng lông mày bất giác khép lại.

"...Cậu đến gần hơn một chút."

Ý thức của anh hiện giờ rất không rõ ràng, chỉ nghe được đôi môi dỏ mọng của đối phương khẽ mở , giống như gọi mình nhích qua đó một chút.

Đầu ngón tay anh khẽ động, vô thức nắm chặt chăn dưới thân.

Có thể do quá khó chịu, anh cử động rất cẩn thận, một chút lại một chút lại gần về phía người cô.

Anh dựa đầu vào cổ cô, mùi hoa nhài giữa hai cánh mũi không những không có giảm mà ngược lại là cho thân thể anh càng thêm nóng.

Sở dĩ Đường Lê kêu anh lại gần qua đây là vì nhìn thấy anh cuộn tròn người đến nỗi sắp rơi xuống giường.

Hơn nữa xem ra bộ dáng của anh trông thực sự khó chịu, cô cũng không thể mặc kệ cho được.

Nhưng kêu anh lại gần mình xong, bước tiếp theo cô cũng không biết nên làm thế nào.

Thiếu niên duỗi tay ôm lấy cổ của cô, giống như mèo nhỏ dùng đầu mũi,khóe môi, liên tục cọ cọ chính mình.

Cả người cô cũng không chịu nổi nữa rồi.

"Đường Lê, tôi, tôi muốn hôn em, tôi khó chịu...'

"Éo, không được hôn!"

Mắt thấy đôi môi nóng bỏng của thiếu niên từ vị trí cổ của cô đang chậm rãi hướng lên trên để chuẩn bị đè xuống nơi đó của cô, trong lòng đầy hoảng hốt, cô nhanh tay che lấy miệng của anh.

"Ngay lúc này nếu cậu hôn tôi, tôi, ngọn lửa của chúng ta bùng cháy suốt đêm thì làm sao bây giờ? Không thể, chúng ta còn chưa thành niên, cậu hãy cố chịu đựng cho tôi! Chịu đựng! tôi, tôi cũng chịu đựng, chịu đựng!"

Tề Diệp không biết là đã nghe lọt được chữ nào hay không, lông mi anh run lẩy bẩy, dùng ánh mắt ướt đẫm nhìn chăm chú vào cô.

Tuy rằng phần lớn ý thức của anh vẫn chưa thanh tỉnh, nhưng tạm thời anh không có lộn xộn.

Đường Lê mới vừa nhẹ nhàng thở ra, chuẩn bị thu tay lại thì đôi môi mỏng của thiếu niên khẽ mở ra, một chút ẩm ướt ấm áp mềm mại rơi vào lòng bàn tay cô.

?!

"Cậu, cmn cậu là chó sao, liếm cái gì mà liếm!"

Cổ họng Tề Diệp lăn lăn, sau khi bị rống vừa ủy khuất vừa khó chịu nức nở vùi ở cổ cô.

"Tôi khó chịu, Đường Lê, tôi khó chịu......"

"Em giúp tôi được không, hức hức hãy giúp tôi."

"Tôi, tôi không, tôi giúp như thế nào đây?"

Cảm giác được thân thể Tề Diệp càng ngày càng nóng, đuôi mắt càng ngày càng đỏ, Đường Lê cũng sốt ruột theo.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio