Sau Khi Nữ Cải Nam Trang Tôi Cầm Kịch Bản Nam Chính

chương 91: hạnh phúc

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương Cẩu lương

Editor Trúc Dạ Ngọc

=======//=========

Từ đêm qua đến giờ xem như Đường Lê có phát hiện, cái người trước mắt này cái gì cũng không biết, nhưng lá gan lại cực kỳ lớn.

Đặc biệt là trong lĩnh vực này, cách thể hiện cảm xúc thật ngây thơ và trực tiếp.

Thường thường muốn làm cái gì đó, đầu óc còn chưa kịp phản ứng thân thể đã động trước, sau khi động mới phát hiện mình cái gì cũng không biết, lại luyến tiếc buông ra.

Rồi lại khóc lóc, thút thít với cô.

Giống như vừa rồi, Đường Lê vốn tưởng rằng Tề Diệp cũng chỉ đơn thuần muốn thừa dịp nơi này không có người, muốn thể hiện tình cảm với cô.

Ôm cô, thoa son hay làm gì đó khác, cùng lắm là những hành động này.

Kết quả Đường Lê không nghĩ tới đối phương lại trực tiếp hôn xuống, như vậy chưa tính, kỹ thuật hôn lại kém, cắn liếm lung tung, ngay cả tính khí cũng không đổi.

Nếu không phải là cô phát hiện kịp thời, nếu không anh có thể bị ngất xỉu vì ngạt thở.

Đường Lê rũ mắt nhìn người trong ngực một cái, anh đang vùi mặt vào cổ cô, nhưng vành tai đỏ bừng kia vẫn có thể dễ dàng nhìn thấy qua những sợi tóc.

Anh nức nở vài tiếng, nhiệt độ cơ thể rất cao, cũng không biết là xấu hổ hay sốt, sờ qua thấy hơi nóng.

"Được rồi được rồi, không phải vẫn thở được sao? Trước lạ sau quen, anh vốn không có kinh nghiệm, không cần phải xấu hổ vì điều đó. "

Thời gian hoạt động tự do trong phút sắp hết, nếu bây giờ bọn họ không trở về thì có thể bị trễ. Bản edit này chỉ đăng tại truyenwiki.com/ngalinh

Cô giơ tay lên nhẹ nhàng sờ sờ mái tóc mềm mại của anh, lúc sờ chạm chạm vào vành tai nóng bỏng của anh.

Cô không nhịn được đưa tay nhéo vành tai anh một cái.

Lúc trước vì chưa từng được cô chạm qua, bị Đường Lê nhéo một cái như vậy, còn chưa kịp xoa.

Thân thể thiếu niên cứng đờ, hô hấp thêm rối loạn vài phần.

"Đường Lê, em đừng, đừng sờ chỗ đó..."

Đường Lê dừng một chút, hậu tri hậu giác ý thức được một chút. Đại khái chỗ này là nơi mẫn cảm của Tề Diệp, giống như eo cô, nếu bị trêu chọc cũng rất khó chịu.

Cô nghĩ tới đây cũng không làm bậy nữa, đem tay buông xuống lưng của anh, học theo khi còn bé được Tằng Quế Lan dỗ cô ngủ, nhẹ nhàng trấn an một chút.

"Vậy đừng úp mặt nữa, cẩn thận lại thiếu oxy."

"Đi thôi, để tôi dẫn anh đến phòng y tế của trường xem qua một chút, bằng không lát nữa sẽ đến giờ lên lớp."

Giọng mũi Tề Diệp phát ra một đơn âm coi như đáp lời, sau đó chậm rãi rời người cô.

Anh không đi theo cô ngay lập tức, mí mắt khẽ động, tầm mắt đi xuống một chút, theo bản năng rơi vào đôi môi bị mình hôn đến có chút sưng đỏ.

"Son môi bị tôi... ăn rồi, tôi sẽ bôi lại cho em một chút được không? "

Tề Diệp nói lắp bắp, môi lưỡi vừa được giải khát hình như lại cảm thấy khô đắng.

Trước kia anh không cảm thấy nam nữ làm chuyện này có cái gì thú vị, hiện giờ đã được nếm tư vị, ăn tủy tri vị lại cảm thấy nghiện.

Nhất là cùng người mình thích, không chỉ là hôn môi, anh thậm chí muốn thời thời khắc khắc bám lấy cô, muốn vĩnh viễn không tách ra.

Đường Lê trầm mặc trong chớp mắt, lúc nhìn Tề Diệp lấy son môi ra muốn chạm môi cô, cô trước một bước lấy từ trên tay anh về.

"Vừa rồi coi như xong đi, nơi này là trường học, nếu lát nữa có người nhìn thấy thì làm sao bây giờ?"

Cô vừa nói vừa đẩy son ra, tùy tiện quệt lên miệng mình vài cái, không biết là mình xuống tay nặng hay vừa rồi Tề Diệp hạ khẩu nặng.

Đường Lê dừng một chút, dùng đầu lưỡi thăm dò vị trí đỉnh má, liên lụy đến khóe môi.

Nó giống như da bị hỏng, một chút đau đớn.

"Cmn Tề Diệp, lá gan anh lớn như vậy sao? Cắn dùng sức như vậy, anh có họ với loài chó sao?"

"Tôi, tôi không phải, chỉ là tôi không ngờ được, lần sau tôi sẽ làm nhẹ một chút, em đừng tức giận."

Thật ra nơi đó không phải là anh vừa mới cắn, mà là tối hôm qua... Lần đầu tiên hôn nên không khống chế được, vừa cắn vừa mút, lúc này mới biến thành bộ dáng kia.

Qua đêm vẫn còn dấu vết.

Cũng may Đường Lê vô tâm, cũng không lưu ý nhiều. Nếu đổi lại là người bên khác, phỏng chừng khi buổi sáng rửa mặt liền phát hiện ra ngay.

Đường Lê vốn còn muốn nói thêm hai câu nữa, nhìn anh cúi đầu, bày ra bộ dáng hối lỗi, sẵn sàng nghe lời phê bình, cô lại thôi.

Cô nghe Cẩu Tầm nói rằng dường như các chàng trai chủ yếu có nhu cầu về phương diện đó tương đối mạnh, nhất là ở độ tuổi này, chưa từng nếm qua tư vị đều phải dựa vào một ít video để giải tỏa.

Có khả năng hôm qua Tề Diệp được ôm thì anh càng thêm thịnh vượng, ít nhiều có chút không kiềm chế được.

Ý thức được điểm này, Đường Lê không thoải mái giơ tay lên sờ sờ cổ, trên môi còn lưu lại hơi thở áo tuyết thanh tiển của thiếu niên cùng xúc cảm ẩm ướt ấm áp mềm mại.

Cô nuốt nước bọt.

Thành thật mà nói, cô cũng rất thích.

Ước chừng cả hai đều sảng khoái, Đường Lê cũng không so đo những việc nhỏ này nữa.

Trực tiếp túm nắm tay anh kéo đến phòng y tế.

Bởi vì lúc này đang là giờ ra chơi, phần lớn học sinh đang ở dưới sân trường chơi đùa, chỉ có một vài cá nhân đi lại giữa các hành lang.

Bọn họ đi đến phòng y tế, cũng không ở bên tòa nhà giảng dạy nên trên dọc đường cũng không có mấy bóng người.

Lần đầu tiên Tề Diệp cảm thấy phòng y tế của trường cách quá gần, chưa đi được mấy bước đã đến.

Anh rũ mắt nhìn hai tay nắm chặt giữa mình và cô, có chút tiếc nuối mà buông ra.

Đường Lê không biết người phía sau đang nghĩ gì, cho lo đầu óc anh bị thiêu mất. Cô chú ý tốc độ có thể đi được của đối phương mà đi vừa gấp vừa nhanh.

Cửa phòng y tế trường không đóng, Đường Lê lại quen thân lão Bạch, cô cứ trực tiếp đẩy cửa mà vào.

"Lão Bạch, anh đâu? Lão Bạch? "

"Ở đây chứ đâu."

Người đàn ông vừa nói vừa kéo rèm phòng ra, phòng y tế bình thường không có học sinh nào tới, phần lớn thời gian anh đều nghỉ ngơi trên giường. Bản edit này chỉ đăng tại truyenwiki.com/ngalinh

Anh kéo rèm ra, liếc mắt một cái, thấy thiếu niên phía sau Đường Lê thì không nói gì, nhưng khi ánh nhìn rơi xuống trên tay hai người bọn họ đang nắm chặt lấy nhau.

Anh chợt tỉnh táo lại.

Tề Diệp cảm nhận được tầm mắt của người đàn ông này, sau đó thân thể cứng đờ, mím môi mỏng theo bản năng muốn thu tay về.

Thế nhưng anh còn chưa kịp hành động, Đường Lê đã trước một bước ấn người anh lên trên ghế.

"Ngồi xuống, để tôi bảo anh ta đo nhiệt độ cơ thể cho cậu."

"Lão Bạch, hình như cậu ấy bị sốt, anh mau ra đây kiểm tra cậu ấy đi, nếu không đầu óc bị cháy mất."

"Sốt à, để tôi xem nào."

Lão Bạch vừa nói xong thì đứng dậy đi tới, chuẩn bị đặt tay lên trán của Tề Diệp để đo độ ấm.

Tay còn chưa đặt lên, thiếu niên đã mím môi mỏng, vẻ mặt tỏ ra chút chán ghét.

Ồ, nhớ rồi!

Thằng nhóc này không thích người khác chạm vào mình.

Lúc trước thân thể có không khỏe một hai lần, trên cơ bản có thể tránh đụng chạm thì cậu ta đều theo bản năng tránh né đi.

Nghĩ đến đây anh thu tay về không một dấu vết, sau đó lấy ra từ ngăn kéo một cái nhiệt kế đưa cho Tề Diệp.

Đo xong anh lấy ra kiểm tra, thật sự bị sốt.

"Ba mươi tám độ mốt, không cao không thấp, miễn cưỡng có thể coi là bị sốt. Uống một ít thuốc rồi nghỉ ngơi, đổ mồ hôi được là tốt, không có vấn đề gì lớn."

"Vậy là tốt rồi."

Đường Lê thở phào nhẹ nhõm, cũng không nghĩ nhiều, thản nhiên trực tiếp ngồi ở bên cạnh Tề Diệp một cách tự nhiên.

"Cậu uống thuốc rồi nằm nghỉ ngơi ở giường bên kia một lát đi, để tôi về xin nghỉ cho cậu."

Thiếu niên hơi gật đầu, sống lưng thẳng thắn ngồi ở chỗ đó, thế nhưng tầm mắt ngay từ đầu đã không rời khỏi Đường Lê một phút một giây nào.

Lão Bạch vốn không giống với những người khác, anh mới ngoài tuổi, có chuyện gì mà anh chưa trải qua cơ chứ.

Liếc mắt một cái liền nhìn ra giữa hai người này có cái gì đó không giống với những người khác.

Tính tình của Đường Lê cũng thu liễm hơn một chút, giống với cô, vẻ mặt của Tề Diệp cũng trở nên ôn hòa, không còn xa cách khó gần như ngày trước nữa.

Ngược lại, anh cũng không có quá nhiều bất ngờ với cái thái độ này của Đường Lê, dù sao ngày trước cô cũng đã nhiều lần âm thầm bao bọc che chở cho Tề Diệp, nhưng sự thay đổi của người thiếu niên này vẫn làm cho anh ít nhiều cũng có sự kinh ngạc.

Đường Lê thì không có chú ý tới những thứ này, cô thấy lão Bạch đang cầm thuốc liền đứng dậy đi rót chén nước ấm cho Tề Diệp.

Thế nhưng bình trong phòng không còn nước.

"Ở đây cách hơi xa tòa nhà giảng dạy. Bình thường buổi sáng bọn họ đưa nước cho học sinh các cậu xong rồi mới đưa đến phòng y tế, phỏng chừng khoảng đến h."

"Cmn, lâu như vậy thì cậu ấy uống thuốc bằng cách nào? Cậu ấy không thể chịu cực."

"Cậu đi ra căng tin bên ngoài mà mua cho cậu ấy một chai nước khoáng không phải là được rồi sao, chỉ có vài bước bọ."

Đường Lê nghe xong không nói gì, để Tề Diệp ở chỗ này chờ một lát, sau cũng mặc kệ đối phương có phản ứng gì sau đó liền trực tiếp đi ra ngoài.

Thiếu niên thấy vậy theo bản năng muốn đi theo, thế nhưng lại bị người đàn ông này giữ chặt bả vai.

"Đã đến mức xa nhau có vài phút là không chịu nổi rồi sao?"

"Nhiễm bệnh thì cố gắng chờ đợi, đừng làm cho người ta thêm phiền phức."

Thuốc đã được kê đơn, anh lấy một gói ra và đặt nó lên trên bàn.

"Cậu và Đường Lê đang cặp với nhau hử? Ai theo đuổi ai? Có phải là cậu ta theo đuổi cậu trước, còn tỏ tình với cậu?

Tập quán người dân Nam Thành cởi mở, chuyện đồng tính luyến ái vân vân mây mây không ít, tỉ lệ mọi người tiếp nhận nó cao hơn những nơi khác.

Nhưng lão Bạch không phải là người sẽ tùy tiện suy đoán bắt gió bắt bóng mà kết luận, anh là người trưởng thành, có một số việc chỉ cần liếc mắt là có thể nhìn ra.

Nhìn qua thì Đường Lê có vẻ là người không cẩn thận lắm, nhưng

Ánh mắt Tề Diệp rõ ràng như vậy, không thể giấu nổi ái tình nơi đáy mắt.

Hơn nữa một con người ngày thường tính tình quái gở lạnh lùng đột nhiên trở nên ôn nhu dính người như vậy, muốn làm cho người ta không chú ý cũng khó.

Tề Diệp vốn đang nhìn chăm chăm vào cánh cửa chờ Đường Lê trở về, sau khi nghe được lời này của anh thì ngạc nhiên đến mức mặt đỏ hết lên. Bản edit này chỉ đăng tại truyenwiki.com/ngalinh

"Tôi, chúng tôi..."

"Chuyện này có gì mà phải ngại. Tên nhóc kia ngay từ ngày đầu khai giảng đã ôm cậu chạy khắp trường học, phỏng chừng đã sớm nổi lên sắc tâm với cậu cũng nên. Chậc chậc."

Anh vừa nói vừa lắc đầu, nhìn qua trông vô cùng thổn thức.

"Tuy rằng tôi cũng không nghĩ tới hai người cặp với nhau nhanh như vậy, thế nhưng tên nhóc kia thật sự là một người không tệ, bộ dáng cũng tốt, đều khá tốt. Nếu hai người đã qua lại, cậu đừng chỉ quan tâm đến chuyện yêu đương, dành thời gian tìm thời gian dạy kèm cậu ta trong học tập, cùng nhau tiến bộ."

"Không phải, là tôi..."

"Cái gì?"

"Là tôi thích cậu ấy trước, cũng là tôi tỏ tình trước."

Tề Diệp không muốn để cho người khác hiểu lầm, nhất là làm cho người ta hiểu lầm là Đường Lê theo đuổi mình.

Cô tốt như vậy, người trèo cao chính là anh mới đúng.

Đôi môi mỏng của anh mím lại, ngước mắt nhìn thẳng vào người đàn ông trước mắt đang tỏ vẻ kinh ngạc.

Sau đó gằn từng chữ, rất là trịnh trọng mở miệng.

"Tôi rất thích cậu ấy, rất thích."

"Cho nên anh đừng hiểu lầm, cậu ấy rất tốt, đáng để rất nhiều người thích."

"...... Ồ. "

Nghe được những lời như vậy làm cho lão Bạch nghẹn họng, không biết là bị lời này của Tề Diệp làm cho nghẹn lại hay là đơn thuần ăn được ăn cẩu lương làm cho mắc nghẹn.

Anh buồn bực ngồi ở một bên, sau đó càng nghĩ càng tức giận.

Mẹ kiếp.

Vừa rồi mình ăn no rửng mỡ không có việc gì đi hỏi cái này làm gì? biết bọn họ tốt lên không phải là được rồi sao, nhất định phải bát quái hỏi đi quá trình.

Kết quả thì hay rồi, bị vả mặt bôm bốp.

Là một người đàn ông độc thân ở tuổi , anh bị đả kích một cách sâu sắc.

Đang ngồi ở đó buồn bực, lúc này Đường Lê cũng vừa lúc trở về.

Người đàn ông nghe thấy âm thanh vô thức nhìn lên đồng hồ trên tường.

"Không phải căng tin ngay ở dưới lầu sao, sao lại đi lâu như vậy?"

Đường Lê bị giọng điệu nặng nề của anh làm cho giật mình, bày vẻ mặt khó hiểu nhìn qua.

Không phải trước khi đi còn tốt sao, chỉ qua khoảng phút mà thôi, tại sao lão lại tăng xông như vậy?

"Tôi không đến căng tin mà đến tòa nhà giảng dạy bên cạnh. Tôi nghĩ cậu ấy đang bị bệnh nên uống nước lạnh sẽ không tốt, vậy nên tôi về lớp để lấy cốc rót chút nước nóng."

Đường Lê nói xong đem bình giữ nhiệt màu đen trong tay nhẹ nhàng đặt vào tay Tề Diệp, lại thuận tay lấy lọ thuốc đang đặt trên bàn đưa cho anh.

"Sao vậy? Có ai trêu chọc anh? Tại sao lại nổi cáu như vậy?"

"......"

Ăn ứt rồi.

Song sát.

Ai bảo ngươi nhiều chuyện làm chi, cứ im như gà mắc thóc có phải tốt hơn sao? Cứ nhất định phải nói, nhất định phải hỏi.

Anh nhìn Đường Lê đem nước đổ vào trong nắp chén thổi thổi, lúc này mới đưa cho Tề Diệp.

Tề Diệp đỏ rực vành tai, nhẹ nhàng nói một tiếng cảm ơn.

Ngứa mắt thế không biết!!!

Vũ nhục không lớn, nhưng thương tổn lại rất mạnh.

Nhất là đối với cẩu độc thân lớn tuổi như anh.

"Các người cứ tiếp tục, ở trong này hơi chán, tôi ra ngoài đi dạo một lát. Nhân tiện, lát nữa nếu có học sinh đến, cậu nhớ gọi cho tôi. "

"Ok ok, biết rồi."

Đường Lê đáp qua loa một tiếng, chỉ lo đưa tay lau vết nước ở khóe môi cho thiếu niên, ngay cả mí mắt cũng không thèm liếc một cái.

Người đàn ông trầm mặc trong chớp mắt, vẻ mặt buồn bực ra khỏi cửa.

Không giống như Đường Lê vô tâm, Tề Diệp ngay từ đầu đã chú ý tới sự biến hóa tâm tình của lão Bạch.

Anh cong môi, sau khi uống thuốc xong ngoan ngoãn nằm trên giường.

Đường Lê đắp chăn cho anh xong, lại nhìn thời gian, còn - phút nữa là đến giờ vào lớp.

"Anh ở chỗ này nghỉ ngơi cho tốt, tôi trở về xin nghỉ cho anh, sau đó tan học lại tới thăm anh."

Tề Diệp đắp chăn, đầu cũng vùi ở bên trong, chỉ lộ ra đôi mắt.

Rất sáng, cứ như vậy nhìn thẳng vào Đường Lê.

Trong lòng anh tuy rằng rất muốn Đường Lê ở lại để chăm sóc mình, thế nhưng anh không phải là một người không biết chừng mực.

Nếu đổi lại là thời gian hai ba mươi phút trong giờ học bình thường, Đường Lê đã sớm đi chơi bóng, không cần hao phí thời gian ở trên người mình, bận đông bận tây.

Tề Diệp tiêu tốn nhiều thời gian của cô như vậy, cho dù biết Đường Lê không đi học cũng sẽ không có ai nói gì được cô, nhưng anh vẫn không thể nói ra mong muốn của mình.

Anh không phải là người tùy hứng như vậy.

Đường Lê bị anh nhìn chằm chằm đến không được tự nhiên, thế nhưng thiếu niên lại không tự biết.

Ánh mắt kia vừa mềm vừa ngọt ngào, giống như mật đường, hận không thể thời thời khắc khắc đều dính trên người cô.

"Tôi đi đây."

"Ừm."

Tề Diệp nhìn Đường Lê ra khỏi cửa, sau khi nghe được âm thanh cửa mở, môi mỏng mím lại, lúc này mới chậm rãi thu hồi tầm mắt.

Anh không thích ngủ quay mặt về phía cửa, ngập ngừng một chút, hơi điều chỉnh vị trí trở mình.

Giường này không lớn, nhưng gối đầu lại rất mềm mại.

Tề Diệp lúc trước không có cảm giác gì, lúc xoay người đi qua lúc này mới phát hiện chỗ bên gối có cái gì đó cứng cứng.

Giống như được đặt cái gì đó.

Đôi mắt anh lóe lên, theo bản năng đưa tay sờ. Trong nháy mắt đụng phải thì ngạc nhiên, vội vàng từ phía dưới lấy ra nhìn.

Đó là hai viên kẹo sữa dâu tây.

Tề Diệp lúc này mới hậu tri hậu giác nhớ tới lúc vừa rồi Đường Lê đắp chăn cho mình, hình như tay của cô đặt ở bên này.

Vốn tưởng rằng cô đang đắp chăn cho mình, cũng không quá chú ý.

Anh nắm chặt hai viên kẹo kia trong tay, sau đó đỏ mặt quấn chăn lăn một vòng.

Giường thì nhỏ

Chuyển động đột ngột, anh cứ như vậy ngã xuống đất với cái chăn được quấn quanh người

Ngơ người một lúc.

Cuối cùng thiếu niên cũng không nhịn được, cúi đầu vào trong chăn mà nở nụ cười.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio