“Thiếu gia?” Quản gia sửng sốt, lập tức kêu người hầu đi lấy hộp thuốc.
Tộc Thiên sứ không có cơ thể sắt thép đến cả Trùng tộc cũng muốn ngấp nghé như của tộc Ác ma. Mảnh cốc vỡ đâm vào tay anh, máu chảy theo đầu ngón tay rơi nhỏ giọt xuống đất.
Quản gia ngồi xổm trước mặt anh, cẩn thận dùng nhíp nhặt những mảnh vỡ ra, nhìn anh đầy lo lắng. Lúc này tinh thần Ngải Nặc Đức hoảng hốt như thể không hề cảm nhận được cơn đau.
Quản gia nghĩ thầm, nhất định đã xảy ra chuyện gì đó rất nghiêm trọng rồi phải không? Nhưng ông ta không dám hỏi.
Quản gia nhặt hết các mảnh vỡ thủy tinh ra, khả năng tự phục hồi của thiên sứ đã làm cho máu ngừng chảy, vết thương lành lặn không để lại dấu vết gì. Nếu không phải trên tay anh còn vết máu thì trông Ngải Nặc Đức chẳng khác gì chưa từng bị thương.
Nhưng trái tim vẫn rất đau. Ngải Nặc Đức chưa bao giờ cảm thấy đau đớn như bây giờ.
La Sâm tỏ tình với Tang La, Tang La đồng ý rồi? Tại sao ánh mắt cô ấy lại dịu dàng như vậy? Tiểu ác ma luôn nóng nảy không có thái độ tốt với anh, đôi khi còn muốn đánh anh, vậy mà lại nhìn một người hôm nay vừa mới quen, nhìn thế nào cũng không bằng anh với ánh mắt như vậy, trong đôi mắt cười cong cong đó lóe lên ánh sáng chói mắt, là ánh sao sao? Chẳng lẽ đây chính là tình yêu như Eli đã nói sao?
Bình tĩnh mà xem xét thì La Sâm là một đứa trẻ tốt. Người này vô tội, chắc hẳn người này cũng bị ác ma quyến rũ. Nhưng giờ phút này Ngải Nặc Đức cảm thấy như có một thứ tà ác nào đó đang chiếm lấy [email protected] thể mình, vì vậy khi anh nhìn thấy đứa trẻ này trong lòng chỉ toàn những suy nghĩ ác độc.
Tại sao... tại sao lại là người này?
...
Không biết dấm chua của một người nào đó ở hành tinh bên kia sắp tràn ngập cả vũ trụ, Tang La còn đang ở trong Học viện Quân sự bên này hưởng thụ một bữa tối tuyệt vời. Ở đây đúng là thiên đường của động vật ăn thịt. Nào là thịt kho tàu, sườn xào chua ngọt, nào là dê nướng nguyên con, nào là khâu nhục với rau muối… Hơn nữa tay nghề của đầu bếp lại rất cao, mỗi miếng thịt đều nhiều nước béo ngậy mà không ngán, mỏng mà không khô!
Cô quyết định sau này ngoài bữa sáng ra thì bữa trưa và bữa tối cô đều sẽ đến ăn ở nhà ăn của Học viện Quân sự. Dù sao thì Sifal cũng đã nói là cho cô đặc quyền, cô muốn tới đây lúc nào cũng được… Tuy ý của anh ta là muốn cô chuyển sang Học viện Quân sự học chứ không phải bảo cô tới ăn chực.
Sau bữa tối, La Sâm đưa Tang La đi dạo quanh Học viện Quân sự. Nếu nói Chủng viện tỏa ra khí chất của bậc trí giả, tỏa ra ánh sáng của thánh quang thì Học viện Quân sự lại có khí thế của quân nhân. Các dãy nhà học đều có gam màu lạnh không hề hoa mỹ, chỗ nào cũng thấy các phòng huấn luyện, còn có cả đám thanh niên bừng bừng khí thế tỏa ra khí tức nam tính, tạo thành thế giới của riêng họ.
Sau khi tham quan thư viện và phòng huấn luyện giả lập thì họ gặp mấy người bạn của La Sâm.
Họ nhìn Tang La rồi nhìn nhau bằng ánh mắt trêu chọc, anh đẩy tôi đẩy đẩy vào người La Sâm. La Sâm vừa hồi hộp vừa ngại ngùng, muốn cho Tang La biết nhưng lại sợ cô biết, chỉ muốn đánh cho bọn này một trận, bảo chúng nó cút xa đi một chút.
Nhưng họ không đi, không những không đi mà còn đưa Tang La đến hội trường Giác Đấu với La Sâm.
Hội trường Giác Đấu rất sôi động, có thể nghe thấy tiếng hò reo phấn khích của người trẻ tuổi ngay khi vừa bước vào. Trong đấu trường có hai thanh niên đang chiến đấu kịch liệt, hai người quấn lấy nhau rồi nhanh chóng tách ra, một người trong đó chợt cong lưng biến thành một con trâu lớn, sừng trâu lao về phía đối thủ. Người còn lại trực tiếp dùng tay không bắt lấy sừng trâu, hai chân đứng vững trên mặt đất, cứng rắn đẩy lùi bước chân của trâu lớn… Trên hàng ghế ngồi xung quanh võ đài, sinh viên Học viện Quân sự vừa xem chiến đấu vừa hò reo trợ lực.
“Em muốn chơi không? Có thể đặt cược đó, nhưng một lần chỉ được đặt nhiều nhất là Farad thôi.” La Sâm nói. Đây là một hình thức giải trí trong Học viện Quân sự.
Farad bằng một tệ đi xe buýt, có rơi trên đường cũng không ai thèm nhặt. Rõ ràng đây là một hạng mục học viện tổ chức để khuyến khích sinh viên giao lưu chiến đấu nhiều hơn, với ý nghĩa vừa học vừa chơi. Dù tiền cược rất ít nhưng [email protected] muốn chiến thắng của đấm thiếu niên vẫn rất mãnh liệt.
“Không.” Tang La không có hứng thú với trò này lắm.
“Em có muốn lên sàn đấu không?” La Sâm hỏi tiếp.
“Không.”
Tang La vừa đáp lời thì lại nghe thấy một giọng nữ vang lên: “La Sâm, anh đừng có mà ai cũng mời ra sân vậy chứ. Nếu cô ta bị thương thì Chánh án đại nhân lại ra mặt cho cô ấy, đi tìm Nguyên soái của chúng gây phiền phức đó.”
Tang La quay đầu lại thì thấy một cô gái mặc đồ rằn ri, để tóc ngắn trông rất ngầu. Làn da của cô ấy cũng giống như hầu hết các sinh viên khác của Học viện Quân sự, là màu lúa mì phơi nắng, các cơ bắp được phân bố đều, vừa nhìn đã có cảm giác dẻo dai đầy sức lực, trông như một con báo đốm cái châu Phi xinh đẹp. Nhìn cái đuôi lông phía sau cô ấy thì cũng biết được đây là một người lại giống tộc Thú nhân.
Lúc này, cô gái cool ngầu kia đang nhìn Tang La, trong mắt có ý thù địch. Nhưng tướng mạo của cô ấy lại rất hợp khẩu bị của Tang La, tuy trong mắt cô ấy có ý thù địch nhưng lại thẳng thắn trong trẻo, có thể thấy là một người quang minh lỗi lạc. Vì vậy Tang La cũng không nổi giận.
“Kova, Tang La rất giỏi, đừng nói linh tinh.” La Sâm cau mày nghiêm túc quát lớn.
“Em cũng không thấy cô ta giỏi được bao nhiêu.” Kova giận dữ nhìn La Sâm, bước đến trước mặt Tang La. Cô ấy rất cao, hơn một mét tám, từ trên cao nhìn xuống Tang La, đôi mắt trở nên lạnh lùng: “Chúng tôi cũng có thể bắn súng trên không, chỉ là vì cư dân mạng phóng đại quá mức thôi. Cô giúp sinh viên tộc Nhân mã kia cũng chỉ là kỹ xảo vặt vãnh của mấy con côn trùng. Trừ cái thân phận người lại giống ác ma hơi mạnh một chút thì cô giỏi ở đâu? À, hình như Chánh án đại nhân đối xử với cô rất khác biệt, đây cũng coi như là điểm mạnh của cô nhỉ.”
Tang La muốn kết bạn với một cô gái nhỏ xinh đẹp, nhưng không khiến cho cô ấy phục mình trước thì chắc là không được rồi. Vì vậy cô nói: “Hay là hai chúng ta vào sân đấu đi, đến lúc đó cô sẽ biết tôi giỏi chỗ nào.”
Kova: “Đúng hợp ý tôi.”
Hai người vừa vào sân thì cả hội trường đã sôi sục, liên tục vang lên tiếng huýt sáo.
Đây cũng không phải là chuyện mới mẻ gì, Kova và La Sâm là thanh mai trúc mã. Kova không bao giờ che giấu việc mình thích La Sâm. Nhưng nhiều năm qua La Sâm vẫn mãi không thích cô ấy, ngược lại lại vừa thấy đã yêu Tang La chỉ qua một đoạn clip, đồng thời còn tuyên bố khiến cả trường đều biết, vậy nên không có gì lạ khi Kova muốn phân cao thấp với cô.
Người hiểu chuyện đã lập tức lên diễn đàn trường học phát trực tiếp: “Alô Alô! Tang La và La Sâm yêu đương có người chen vào nè! Tình địch khiêu chiến, Tang La ứng chiến, hai người đẹp tranh một chàng trai, hai người chuẩn bị chiến đấu!”
Diễn đàn vừa yên tĩnh được một lúc lại bắt đầu sôi trào. Muốn trách cũng chỉ có thể trách Tang La quá hot và chuyện kiểu này mọi người đều thích hóng.
Trong phòng giác đấu của Học viện Quân sự, Kova nhìn Tang La: “Tôi sẽ nhường cô trước, mời.”
Khóe miệng Tang La hơi nhếch lên.
Có một câu nói là “người trong nghề vừa ra tay là sẽ biết có được hay không”, ngay khoảnh khắc Tang La bắt đầu đám người đang muốn xem chuyện vui lập tức thay đổi sắc mặt, ngồi thẳng người dậy, khán đài náo nhiệt lập tức yên tĩnh, tất cả mọi người đều tròn mắt há miệng nhìn cảnh trên sàn đấu.
Ai cũng nghĩ ít nhất cũng sẽ được chứng kiến một trận chiến đặc sắc, nhưng không ngờ Kova vừa bắt đầu đã rơi vào thế bị động, không thể phản công.
Kova đứng giữa sân, cô ấy có thị lực siêu mạnh nhưng lại không thể theo kịp bóng người Tang La di chuyển, dù có giơ tay bắt lấy cũng vẫn chậm một nhịp, cô ấy chỉ có thể vụng về đuổi theo, nhưng không hề có tác dụng.
Tang La vốn đã có trí nhớ của mười kiếp, những thứ cô học được trong mười kiếp sống đó đã được ôn luyện, nâng cao và củng cố đầy đủ trong kiếp sống Huyết tộc dài đằng đẵng. Trong kiếp này cô còn là ác ma thì làm sao lại thua cho được? Đến cả cái đuôi của cô còn chưa thèm sử dụng đến kìa.
Kova thở gấp, cảm thấy mình như bị mắc kẹt trong một giấc mộng vô lý. Cô ấy nóng lòng muốn thoát khỏi nỗi kinh hoàng do Tang La tạo ra nên đã bất ngờ biến thành thú, cố gắng truy bắt kẻ thù với móng vuốt sắc nhọn và răng nanh. Nhưng trong một giây tiếp theo, cô ấy bất ngờ bị khóa cổ đè xu"ng đất.
Tang La ngước mắt lên, đối diện với một đôi mắt hổ phách đầy sợ hãi. Kẻ bị nhốt trong vòng tay cô là một con mèo rừng, như cô suy nghĩ thì đây là động vật họ nhà mèo. Ngực con mèo rừng phập phồng kịch liệt, rõ ràng là nó đã kíƈɦ ŧɦíƈɦ quá mạnh. Tang La nhìn nó rồi đột nhiên lại cảm thấy hình như mình đã bắt nạt người ta. Vì vậy cô tỏ ý xin lỗi buông tay ra, sau đó thuận tay vuốt v an ủi đối phương theo thói quen.
Phải nói là kỹ thuật vuốt v động vật nhỏ của Tang La khá tốt, dù sao ở kiếp trước cô đã có ba con dơi để luyện tay, khi hai con nhỏ lớn lên thì con lớn vẫn muốn được vuốt v. Trong một kiếp sống Huyết tộc dài đằng đẵng mà không luyện được kỹ xảo tốt mới là lạ.
Kova đột nhiên được vuốt v lại cảm thấy vô cùng khoan khoái, thiếu chút nữa là kêu khẽ ra tiếng. Nhưng cô ấy nhanh chóng phản ứng lại, bối rối thoát khỏi tay Tang La rồi nhảy hai ba cái đã biến mất trong không trung.
“Đánh xong rồi! Nữ thần quá trâu bò, tình địch bị đánh không có sức chống trả, đã chật vật tháo chạy!”
Sau khi ra khỏi Học viện Quân sự, Tang La đã hỏi La Sâm số liên lạc của Kova, muốn thêm bạn bè với cô ấy. La Sâm ngẩn ngơ rồi cũng thêm bạn bè với Tang La. Tang La nhìn anh ta rồi nói: “Cảm ơn anh nhé, hôm nay tôi rất vui.”
La Sâm sửng sốt, đột nhiên cảm thấy mình như được tặng thẻ người tốt.
“Hôm nay vừa cãi nhau với người tôi thích nên tâm trạng của tôi rất tệ.”
La Sâm: “...” Còn tệ hơn cả thẻ người tốt nữa QAQ.
Mặc dù Tang La không biết chuyện giữa cô và La Sâm đã được cả trường biết đến, nhưng nhìn phản ứng của anh bạn này cô cũng biết là La Sâm thích mình. Vì vậy, tốt hơn hết vẫn nên giải quyết dứt khoát.
“Tôi có thể biết em thích ai không?” La Sâm khó nén được cảm giác mất mát và buồn bã hỏi lại cô. Nếu đó không phải là một chàng trai giỏi hơn và mạnh mẽ hơn anh ta thì thật sự không thể chấp nhận được.
Tang La: “Không thể.”
La Sâm: Oa hu hu…
La Sâm cảm thấy sẽ không có người nào thảm như mình nữa, bị từ chối không thương tiếc thì thôi đi, đã thế người anh ta phải lòng còn từ chối kết bạn với anh ta, ngược lại lại chủ động kết bạn với “tình địch”, có cảm giác như tự mình cắm sừng mình là sao ta?
Tang La nhìn lướt qua trên mạng. Quả nhiên trên diễn đàn đã xôn xao lan truyền tin tức. Trong số đó có bài nói cô đã đánh bại tình địch, còn tình địch thì thua trận đầy chật vật, có người còn chế giễu Kova. Cô cau mày, đăng một status lên: “Tôi không yêu La Sâm, cũng đã có người mình thích rồi. Và Kova rất dễ thương, tôi muốn kết bạn với cô ấy nên mới đấu với cô ấy.”
Tất cả các diễn đàn đều được đăng nhập bằng thẻ sinh viên. Nếu bản thân không tự sửa tên thì tên nick chính là tên thật. Tang La không đổi tên nên tên của cô để nguyên như vậy, có rất nhiều người đều thấy.
“La Sâm thảm quá. Hôm nay vừa bắt đầu theo đuổi đã thất tình rồi.”
“Ôi Chúa ơi! Nữ thần đã có người trong lòng sao? Ai vậy?”
Rõ ràng La Sâm đã bị loại khỏi cuộc chơi. Trừ những người còn đắm chìm trong câu chuyện chị gái của La Sâm viết về chuyện chàng thiếu niên thầm mến là thấy đáng tiếc thì đa số mọi người đều chú ý đến người Tang La thích.
...
Tại Thủ Đô Tinh.
Khi Ngải Nặc Đức nhìn thấy bài Tang La đăng nói rằng cô không yêu La Sâm thì anh lập tức cảm thấy mình như được sống lại, nhưng sau đó anh lại nhìn thấy Tang La nói là cô đã có người mình thích, trái tim anh đột ngột như rơi xuống từ chín tầng mây, rớt vào hầm băng lạnh lẽo.
Tang La không có lý do gì để nói dối cả, cô chỉ cần trực tiếp phủ nhận là được. Cô nói như vậy nhất định bởi vì cô thật sự rất thích người đó. Chuyện này còn nghiêm trọng hơn việc Tang La được La Sâm tỏ tình rồi ở bên nhau, bởi vì nó có nghĩa là thời gian cô thích người kia sẽ dài hơn, tình cảm cũng sâu hơn. Thậm chí ý nghĩa lộ ra từ câu nói này của cô dường như còn có nghĩa là cô chưa ở bên người mình thích, có thể là cô yêu đơn phương.
Là ai?
Anh siết chặt ngón tay, gân xanh trên trán phồng ra, sát ý với người không biết tung tích ở đâu kia còn nhiều hơn cả với La Sâm.