Dạo gần đây Quyện Tầm Phương rất sầu não.
Cả ngày không thấy mặt mũi Tông chủ ở Giải Trĩ Tông, ngay cả Thanh Trừng Trúc cũng đổi thành linh giới mang đến Yến Ôn Sơn, đống công việc chất chồng như núi đều đè lên vai Quyện Tầm Phương.
“Thượng Nguyên!”
Rốt cuộc cũng có ngày Quyện Tầm Phương bị bóc lột sức lao động chịu hết nổi, tức giận nói: “Đi hỏi Tông chủ xem chừng nào quay về Giải Trĩ Tông!”
Thượng Nguyên hơi bị tối dạ, không xử lý được công việc phức tạp, chỉ có thể đi bắt đánh tội phạm hoặc vài chuyện lặt vặt đơn giản.
Nàng ngồi trên bệ cửa sổ thổi lá, ngơ ngác quay đầu hỏi: “Hả? Tông chủ vừa mới hợp tịch mà, bây giờ kêu hắn về sẽ bị mắng đó. Sao ngươi không tự đi đi?”
Quyện Tầm Phương cười lạnh: “Ngươi nghĩ ta dám không?”
Thượng Nguyên: “…”
Chắc ta dám?
Quyện Tầm Phương bị một đống công việc làm mệt mỏi từ thể xác đến tinh thần, đau khổ nói: “Vậy ngươi dùng đèn Tê Giác hỏi bóng hỏi gió thử đi?”
Thượng Nguyên thấy hắn vò đầu bứt tóc muốn trọc đầu, ‘À’ một tiếng rồi ngoan ngoãn lấy đèn Tê Giác truyền âm với Thịnh Tiêu.
Quyện Tầm Phương còn yêu cầu thêm: “Nói cho khéo một chút, kẻo Tông chủ nghĩ ta không đủ năng lực để quản lý Giải Trĩ Tông— Cũng đừng nói là ta muốn hỏi.”
Thượng Nguyên gật đầu, truyền âm: “Tông chủ, khi nào ngài mới về Giải Trĩ Tông? Nếu ngài không về, Quyện Tầm Phương sẽ mưu triều soán vị, hoàn toàn chấp chưởng Giải Trĩ Tông!”
Quyện Tầm Phương: “…”
Quyện Tầm Phương đần mặt giây lát, truyền âm đã được gửi đi, hắn vỗ bàn cái rầm đứng phắt dậy, quát lớn: “Thượng Nguyên!”
“Là ngươi bảo vậy mà.” Thượng Nguyên không hiểu nói: “Nói khéo là ngươi rất có năng lực.”
Quyện Tầm Phương: “…”
Quyện Tầm Phương ngu người, ước gì có thể xông tới đá bay Thượng Nguyên ra ngoài.
Thượng Nguyên nằm trong nhóm người cuối cùng vào Thân Thiên Xá năm đó và được Thịnh Tiêu giải cứu ra, từ đó về sau nàng ta giống như bị đứt mất một dây thần kinh trong não, trở nên hồn nhiên vô tư, dù Quyện Tầm Phương có tức giận cũng không thể nói lý lẽ với nàng.
Quyện Tầm Phương đau đầu như búa bổ, mệt mỏi nói: “Nếu ta bị Tông chủ đuổi ra khỏi Giải Trĩ Tông, chuyện đầu tiên ta làm là kéo ngươi theo.”
Muốn chết phải chết chung, đừng hòng trốn thoát.
Thượng Nguyên không hiểu trừng hắn.
Tại Yến Ôn Sơn cách đây ngàn dặm.
Sau khi hợp tịch, người Chư Hành Trai ở lại chơi thêm vài ngày mới lục tục trở về.
Lúc trước náo nhiệt vui vẻ biết bao, bây giờ về hết trở nên vắng vẻ hiu quạnh, Yến Tương Lan mất mác được hai ngày lại bắt đầu chọc ghẹo bắt Thịnh Tiêu cười cho mình xem.
Thịnh Tiêu không cười.
Yến Tương Lan bách chiến bách bại, ỉu xìu nằm phơi nắng trên tháp quý phi.
Trong lúc đang chán muốn chết, chợt đèn Tê Giác của Thịnh Tiêu sáng lên.
Yến Tương Lan phất tay để đốm lửa trên tim đèn bay tới, ngón tay bóp tắt đốm lửa, truyền âm của Thượng Nguyên liền phát ra.
Yến Tương Lan nghe xong phấn chấn ngồi bật dậy, hai mắt láo liên nghĩ ra trò hay.
Ở Giải Trĩ Tông.
Quyện Tầm Phương vừa nơm nớp xử lý công việc vừa chờ Tông chủ trả lời, như kiến bò chảo nóng.
Rất nhanh sau đó, đèn Tê Giác truyền tới quyết hiện hình, lặng lẽ đáp xuống trước bàn làm việc của Quyện Tầm Phương.
Quyện Tầm Phương ngạc nhiên.
Một giây sau, Thịnh Tiêu khoác áo bào đen của Giải Trĩ Tông, mang theo khuôn mặt lạnh lùng uy nghiêm xuất hiện trên quyết hiện hình, tầm mắt lạnh nhạt liếc sang nhìn thẳng vào Quyện Tầm Phương đang ngồi ung dung bình thản ở đó.
Quyện Tầm Phương… Quyện Tầm Phương nhanh như cắt quỳ rạp xuống đất nghênh đón Tông chủ!
Thịnh Tiêu lạnh nhạt nói: “Mưu triều soán vị?”
Quyện Tầm Phương đổ mồ hôi ròng ròng, lắp bắp: “Tông, Tông chủ minh giám, ta không có ý này.”
Thịnh Tiêu thong thả bước từng bước tới trước mặt Quyện Tầm Phương.
Theo bước chân ngày càng gần, Quyện Tầm Phương càng run tợn hơn, suýt chút nữa là kéo Thượng Nguyên tới chết chùm với hắn.
Đôi chân mang theo áp lực mãnh liệt xuất hiện trong tầm mắt của Quyện Tầm Phương.
Từng phút từng giây giống như đang trong chảo dầu sôi, hắn ước gì chết ngay tại chỗ, trong lúc khó khăn duy trì bình tĩnh mở mắt ra thì tình cờ thấy ‘Thịnh tông chủ’ đang đi bằng chân trần, trên cổ tay còn đeo chuỗi hạt châu xỏ bằng dây đỏ.
Quyện Tầm Phương đần mặt ra.
Đầu óc choáng váng vì bị ‘Thịnh tông chủ’ dọa sợ nhất thời không thể hoạt động bình thường trở lại.
Giọng nói lạnh lùng của ‘Thịnh Tiêu’ từ trên đỉnh đầu truyền tới: “Ngẩng đầu lên.”
Quyện Tầm Phương chật vật ổn định lại cơ thể, nơm nớp ngẩng đầu lên đối diện với khuôn mặt băng sơn không giận tự uy của Thịnh Tiêu.
Đột nhiên, ‘Thịnh Tiêu’ phụt cười.
Quyện Tầm Phương:???
Quyện Tầm Phương thẹn quá hóa giận, quát lớn: “Yến Linh!”
Yến Tương Lan cười ho sặc sụa: “Đúng, khụ khụ xin lỗi nha, khụ khụ… Quả nhiên uy danh của Thịnh tông chủ xài tốt ghê!”
Quyện Tầm Phương ước gì xông lên đánh y bờm đầu, lật đật vịn bàn đứng dậy, trên mặt vẫn còn đỏ bừng, cố tỏ ra lạnh lùng nói: “Ngươi tới đây làm gì, Thịnh tông chủ đâu?”
“Đang câu cá.” Yến Tương Lan cười đã đời xong, đi tò tò theo Quyện Tầm Phương cười nói: “Quyện đại nhân muốn soán vị thiệt hả? Quả là anh dũng phi phàm, ngươi tính toán gì chưa chia sẻ với ta chút đi, ta bằng lòng làm Thịnh tông chủ trở thành ‘Từ đây quân vương không còn tảo triều’, tới chống lưng cho ngươi.”
Quyện Tầm Phương: “…”
Quyện Tầm Phương lườm y: “Ngươi là chúa phá của, nếu Tông chủ không làm Tông chủ Giải Trĩ Tông thì lấy cái gì nuôi ngươi?”
Yến Tương Lan lấy làm lạ: “Ai nói ta phá của? Trời đất chứng giám, ta tiết kiệm thứ hai không ai thứ nhất đâu, hôm qua Tông chủ nhà ngươi nói muốn mua đứt phía bắc của Yến Ôn Sơn, nhưng bị ta nghiêm túc cự tuyệt.”
Quyện Tầm Phương nghi ngờ nhìn y.
“…Ta hung dữ nói, muốn mua phải mua phía đông, hướng sáng, phong thủy tốt.” Yến Tương Lan nói: “Mặc dù đắt gấp đôi phía bắc nhưng từ sau khi không còn hiên Diễn, biên giới giáp giữa Trung Châu và Bắc Cảnh dần khôi phục lại linh lực, linh thực linh thú cũng dần nhiều hơn, sau này chắc chắn sẽ là một mảnh đất trù phú màu mỡ. Đến lúc đó ta sẽ đội giá lên gấp mười lần bán ra, không dưới mấy trăm ngàn linh thạch đâu!”
Quyện Tầm Phương: “…”
Quyện Tầm Phương bỗng chốc không biết người này là phá của hay gian thương.
“Tránh ra tránh ra.” Quyện Tầm Phương quay về ngồi xuống tiếp tục xử lý công việc, bực bội nói: “Ngươi không đi buôn bán thật phí tài— Nếu đã tới thì ngồi đi, đợi lát nữa ngươi đi hỏi Tông chủ chừng nào quay về Giải Trĩ Tông, còn một chuyện quan trọng cần hắn ra quyết định.”
Yến Tương Lan nằm ườn ra bàn, chống cằm lười biếng nói: “Được rồi, chốc nữa ta sẽ nói với hắn. Buôn bán sao, Yến Ôn Sơn không thích hợp buôn bán, không có chỗ để đậu phi thuyền, nhưng Vô Ngân Thành lại rất thích hợp. Có sông nước cho thuyền bè tới lui, chà chà, ta phải rủ Phục Man vào nhóm, kêu hắn làm cho ta mấy cái phi thuyền ngày bay ngàn dặm.”
Quyện Tầm Phượng trợn mắt trắng khinh thường.
Người này thật biết cách kiếm tiền, con đường kiếm tiền kiểu gì cũng nghĩ ra được.
Quyện Tầm Phương thấy y nói không kéo da non, cuối cùng hết chịu nổi quyết định cho y một đòn chí mạng.
“Yến Linh.” Quyện Tầm Phương lạnh lùng nói: “Một ngàn bảy trăm sách thuốc, ngươi đọc xong bao nhiêu quyển rồi?”
Yến Tương Lan: “…”
Yến Tương Lan mở to mắt không thể tin nổi nhìn Quyện Tầm Phương, run rẩy nói: “Quyện đại nhân, ta không còn là Tông chủ phu nhân dễ thương kính mến của ngươi nữa rồi ư? Hai ta không thù không oán, sao ngươi lại tổn thương ta?!”
Quyện Tầm Phương cười khẩy: “Sang năm Uyển phu nhân sẽ đến kiểm tra ngươi đó.”
Tức khắc Yến Tương Lan như quả bóng bị xì hơi, nụ cười trên môi vụt tắt, hung dữ trừng Quyện Tầm Phương rồi phất tay áo bỏ đi.
Quyện Tầm Phương cực kỳ sảng khoái.
Yến Tương Lan ra khỏi đèn Tê Giác, quay đầu nhìn đống sách như núi đằng kia, mặt ủ mày chau hồi lâu, rốt cuộc vẫn là cầm lấy một quyển sách bắt đầu đọc.
Sách thuốc của Dược Tông rất tuyệt diệu, cộng thêm chú thích dễ hiểu của Uyển phu nhân, một khi Yến Tương Lan nghiêm túc lên là thông minh không ai bằng, sau hai trang đầu tiên khó hiểu dần dần đắm chìm vào đó.
Khoảng hai tiếng là gặm xong một quyển sách.
Mặt trời lặn phía tây, Thịnh Tiêu rốt cuộc câu được một con cá to bằng bàn tay, khi hắn xách đồ về lông mày nhăn tít lại.
Yến Tương Lan đúng lúc vừa đọc xong sách thuốc, thấy cá nhỏ bơi lượn trong xô liền cười phá lên, báo hại suýt chút nữa té lộn cổ xuống tháp quý phi: “Ha ha ha Thịnh tông chủ, ngươi câu cả ngày trời chỉ có mỗi con cá bé tí tẹo này thôi hả?”
Thịnh Tiêu thả cá vào hồ nhỏ trong sân, không để ý lời cười nhạo của Yến Tương Lan.
Yến Tương Lan đặt sách xuống, hí hửng chạy tới: “Thịnh tông chủ uy phong lẫm liệt ngút trời, ngay cả cá đều bị ngài dọa sợ không dám cắn câu.”
Thịnh Tiêu lườm y rồi nhìn sang đèn Tê Giác, nói: “Có người truyền âm cho ta?”
“Ờ ờ.” Yến Tương Lan rảnh rỗi nhúng chân trần vào hồ vọc nước, nói: Là Quyện Tầm Phương, nói Giải Trĩ Tông có chuyện quan trọng đang chờ Thịnh tông chủ quyết định.”
Thịnh Tiêu gật đầu, cầm đèn Tê Giác lên tìm Quyện Tầm Phương.
Quyết hiện hình lại xuất hiện bên trong Giải Trĩ Tông, Quyện tầm Phương thấy vậy vội vàng chạy tới gật đầu hành lễ.
“Ra mắt Tông chủ.”
Thịnh Tiêu: “Có chuyện gì quan trọng?”
Quyện Tầm Phương kêu Thượng Nguyên đi lấy một chồng hồ sơ.
Trong lúc đợi, Quyện Tầm Phương bê chồng hồ sơ đã được xử lý xong tới, cung kính nói: “Đây là phần hồ sơ do tự ta xem xét và quyết định, không biết có nhiều lỗi không, làm phiền Tông chủ kiểm tra lại.”
Thịnh Tiêu rũ mắt nhìn.
Lần trước sau khi Thịnh Tiêu độ kiếp, đa số công việc ở Giải Trĩ Tông đều đổ hết lên đầu Quyện Tầm Phương, thậm chí có vài chuyện quan trọng mà Thịnh Tiêu vẫn chưa hỏi đến, dường như có khuynh hướng trao lại quyền hành.
Nhưng Quyện Tầm Phương luôn sùng bái Thịnh Tiêu đến mức có thể nói là mù quáng, thậm chí là ngu trung.
Hắn không hề phát hiện ra điều này, cho tới bây giờ càng không có suy nghĩ muốn thay thế Thịnh Tiêu lên làm Tông chủ, còn tưởng Thịnh Tiêu đang mặn nồng với người yêu tiện thể muốn rèn luyện hắn nên mới như vậy.
Thịnh Tiêu xem hồi lâu, ngẩng đầu lên nhìn Quyện Tầm Phương, trong đôi mắt nào giờ luôn lạnh nhạt thoáng hiện lên sự dịu dàng.
Quyện Tầm Phương sửng sốt, còn tưởng mình nhìn lầm.
“Không tồi.” Thịnh Tiêu lời ít ý nhiều: “Xử lý rất tốt.”
Quyện Tầm Phương lập tức thụ sủng nhược kinh, dè dặt nói: “Tạ, tạ Tông chủ khen ngợi.”
Thịnh Tiêu nhìn chằm chằm Quyện Tầm Phương, trong đôi mắt lạnh nhạt mang theo chút cảm xúc không tầm thường, làm cho Quyện Tầm Phương cảm thấy cả người khó chịu, khiếp sợ nói: “Tông chủ?”
“Ừm.” Thịnh Tiêu giờ mới lên tiếng: “Quyện Tầm Phương, ngươi ở Giải Trĩ Tông đã nhiều năm, thế có từng nghĩ…”
Quyện tâm hồn thiếu nữ Tầm Phương hồi hộp trong lòng.
Nào tới giờ Tông chủ chưa bao giờ nói những lời này với hắn, lại còn nói bằng giọng điệu dịu dàng nữa chứ.
Thịnh Tiêu khựng lại giây lát rồi lạnh nhạt nói: “…Thế có từng nghĩ đến vị trí Tông chủ của Giải Trĩ Tông không?”
Quyện Tầm Phương lập tức hóa đá.
Ngay cả Thượng Nguyên đứng bên cạnh cũng đần mặt, không hiểu sao Tông chủ lại đột nhiên nói vậy.
“Tông chủ…” Quyện Tầm Phương cà lăm: “Ngài, ngài đang nói đùa phải không?”
“Không có.” Thịnh Tiêu nói: “Nếu ngươi muốn, chờ đến khi ngươi đủ năng lực tự mình đảm nhiệm, lúc đó vị trí Tông chủ Giải Trĩ Tông chính là của ngươi.”
Quyện Tầm Phương mở to mắt nhìn Thịnh Tiêu.
Thịnh Tiêu hỏi: “Thế nào?”
Vẻ mặt của Quyện Tầm Phương bây giờ không biết phải mô tả thế nào, hắn hít sâu một hơi giống như đã chuẩn bị xong, bất ngờ giận dữ hét lên: “Yến Linh vô liêm sỉ! Ngươi lại giả mạo Tông chủ lừa gạt ta! Ta làm thịt ngươi!”
Thượng Nguyên:?
Thịnh Tiêu: “…”
===Hết phiên ngoại ===