Sau Khi Phản Diện Mất Hết Tu Vi

chương 135: phiên ngoại 22: ta nhớ ca

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Yến Linh rất xui xẻo.

Sau khi quay về Yến Ôn Sơn được một năm, khi đến dịp Chư Hành Trai tổ chức tụ hội, cậu đang lúi húi trồng thảo dược thì bỏ nhầm viên thuốc độc chung với linh dược, vì thế lúc lấy thân mình thử thuốc thì hỡi ôi, bị bất tỉnh nhân sự đến tận nửa tháng sau mới tỉnh lại.

Sang năm thứ hai còn thảm hơn, mặc dù thân thể không còn gì đáng lo, nhưng tuyết liên được Yến Linh cẩn thẩn tỉ mỉ chăm bón suốt một năm vào đêm trước ngày nở rộ bị linh thú trên núi phá nát, cậu giận đến mức bể phổi, kéo theo Yến Nguyệt đuổi giết ‘đầu sỏ’ suốt ba ngày ba đêm.

Đương nhiên, lại bỏ lỡ buổi tụ hội với Chư Hành Trai.

Cho đến năm thứ ba, người của Chư Hành Trai đã rút kinh nghiệm, thông qua đèn Tê Giác để Yến Linh tự chọn địa điểm gặp mặt, đỡ cho cậu lại đụng phải chuyện ngoài ý muốn.

Yến Linh vắt óc suy nghĩ, cuối cùng vẫn chọn gặp nhau ở Trung Châu.

Bây giờ Yến Linh đang chuẩn bị khởi hành đến Trung Châu tham gia buổi tụ hội sau ba ngày nữa, Hướng phu nhân không an tâm để cậu đi một mình, muốn dùng phi thuyền đưa cậu tới đó.

“Mẹ à.” Yến Linh thu dọn đồ đạc xong, bất đắc dĩ nói: “Con đã mười bảy tuổi rồi, người của Chư Hành Trai cũng sắp làm lễ cập quan, không còn là con nít nữa, không cần phải lo lắng vậy đâu.”

Hướng phu nhân xoa đầu Yến Linh, thở dài nói: “Từ nhỏ đến lớn, con chưa bao giờ ra ngoài một mình cả.”

Yến Linh không phục: “Hồi còn học ở Học cung, con ra ngoài rèn luyện suốt mà, đâu phải chưa từng một mình ra ngoài đâu mẹ.”

“Nhưng không giống.”

Yến Linh buồn buồn nói: “Con hứa sẽ tự chăm sóc bản thân thật tốt.”

Hướng phu nhân cũng không cưỡng cầu, chẳng qua là lén đưa cho cậu mấy lọ linh đan và dầu dự phòng cho đèn Tê Giác, để phòng ngừa kịp thời gọi mọi người đến nếu lỡ có xảy ra chuyện.

“Biết rồi mẹ.” Yến Linh sực nhớ ra: “A Nguyệt đâu rồi?”

Hướng phu nhân nói: “Đi theo cha con tu luyện rồi, mấy ngày nữa mới về.”

Yến Linh tỏ ra thương hại.

Yến Hàn Thước nghiêm khắc đòi mạng, từ sau khi Yến Nguyệt được sáu tuổi liền bắt đầu theo Yến Hàn Thước tu luyện kiếm đạo, suốt ngày bị rèn cho la khóc oai oái, nhưng vẫn kiên trì cho đến bây giờ.

Tưởng tượng ra hình ảnh Yến Nguyệt mít ướt từ nhỏ mai sau lớn lên trở thành một kiếm tu lãnh khốc vô tình.

Yến Linh mặc áo choàng lên cột kỹ dây rồi chào tạm biệt với Hướng phu nhân, sau đó một mình xuống Yến Ôn Sơn.

Cách Yến Ôn Sơn khoảng mười dặm đi đường là một thị trấn nhỏ có Thuyền các, đây là lần đầu tiên Yến Linh xuống núi kể từ ba năm trước, nhìn cái gì cũng thấy mới lạ.

Nhưng tâm trạng vui vẻ tan biến khi biết được hôm nay đã bán hết ngọc lệnh đến Trung Châu, phải đợi đến sáng mai mới có ngọc lệnh..

Yến Linh nhíu mày, tính toán quãng đường từ đây đến Trung Châu, cảm thấy với tu vi Kim đan kỳ của mình, chắc chắn phải bay liên tục không ngừng nghỉ hai ngày hai đêm may ra mới đến kịp, chỉ là nếu bây giờ mà về thì Hướng phu nhân sẽ cảm thấy cậu không tự lo được cho mình, ngay cả giờ giấc khởi hành của Thuyền các mà cũng không biết.

Hết cách, Yến Linh đành phải tìm một nơi ở tạm qua đêm rồi tính sau.

Nhưng mới bước ra khỏi Thuyền các, đột nhiên có một nam nhân lạ mặt chạy hồng hộc tới, cười híp mắt nói: “Tiểu công tử, ngài muốn đến thành Trung Châu phải không?”

Yến Linh không quen đứng gần người lạ, nhíu mày lùi ra sau một bước.

“Chúng ta có một chiếc phi thuyền chuẩn bị khởi hành đến Trung Châu, bên trong đúng lúc còn dư lại vài chỗ ngồi, nếu tiểu công tử không chê, cùng nhau đi đi.”

Yến Linh nghi ngờ hỏi: “Không phải đã nói hết ngọc bài đến Trung Châu rồi sao?”

“Nhưng tư nhân vẫn còn bán mà, chúng ta là tới Bắc Cảnh rèn luyện, vì lượng người nhiều nên được cho thuê cả một phi thuyền lớn.” Người nọ cười nói: “Chúng ta cũng là muốn thêm nhiều người để san sẻ bớt linh thạch thuê phi thuyền ấy mà.”

Yến Linh nhìn theo hướng tay hắn chỉ đến phi thuyền đậu ở cách đó không xa, quả nhiên có ký hiệu của Thuyền các, cậu suy nghĩ một chút rồi gật đầu đồng ý.

Nam nhân dẫn cậu lên phi thuyền, còn cố ý nhường cho cậu một gian phòng sang trọng nhất, bên trong đầy đủ tiện nghi, muốn ăn gì uống gì đều có sẵn.

Không lâu sau, phi thuyền khởi động bay vút lên trời cao, quả nhiên là bay về hướng Trung Châu.

Phi thuyền lướt gió một đường tiến thẳng đến thành Trung Châu, Yến Linh rảnh rỗi không có gì làm bèn bày kết giới bảo vệ xung quanh mình, sau đó leo lên tháp quý phi nghỉ ngơi một hồi.

Chỉ muốn chợp mắt một lát mà ngủ quên đến tận đêm khuya, khi đang mơ mơ màng màng bỗng bị tiếng sấm đánh đùng đùng làm bừng tỉnh.

Yến Linh dụi mắt ngồi dậy, xung quanh tối thui không thấy rõ năm ngón tay, cậu thò tay vào nhẫn trữ vật lấy ra một viên dạ minh châu thắp sáng xung quanh, đang định tới cạnh cửa sổ xem có phải là phi thuyền bay vào trong mây đen tích điện không, nhưng lại cảm thấy tiếng sấm kia càng lúc càng rõ ràng bên tai.

Oành—

Một tiếng sấm vang cái rầm trên đỉnh đầu, hình như bổ thẳng vào nóc phi thuyền, Yến Linh nhíu mày tháo hoa tai xuống, lập tức một loạt âm thanh kêu khóc vang vọng khắp bên tai, còn kèm theo sát khí nồng nặc.

Tiếng sấm vang rền không dứt.

Ngay một giây sau, Yến Linh bỗng bịt tai lại, một cột sấm đánh thẳng vào đỉnh phi thuyền, phi thuyền vốn đang bay ổn định chợt rung lắc dữ dội, Yến Linh loạng choạng vịn vào tường đứng vững lại, tránh bị văng ra ngoài.

Tình hình kiểu này chắc chắn là đụng phải đạo tặc.

Phi thuyền bay trên trời cao nên không tránh khỏi bay qua vùng mây tích điện, tất cả phi thuyền lớn nhỏ ở Thập Tam Châu đều được gắn pháp quyết tránh sét trên đỉnh nóc, tuyệt đối không có khả năng bị thiên lôi đánh trúng.

Yến Linh nghiêm mặt khoác áo choàng lên người, đang định mở cửa đi ra xem có chuyện gì xảy ra, nhưng đẩy mãi mà cửa không nhúc nhích, giống như bị người khóa ở bên ngoài.

Yến Linh không cần dùng đến ‘Nhàn Thính Thanh’ vẫn có thể nghe thấy tiếng than khóc của các cô nương, còn kèm theo tiếng gào thê lương.

Đùng đùng.

Thậm chí còn có tiếng sấm của sinh mệnh chấm dứt truyền vào trong tai cậu, dọa cậu kinh hoảng suýt chút nữa khuỵu gối ngã quỳ xuống.

Có người…

Đang tàn sát ở bên ngoài.

Yến Linh giả vờ tỏ ra bình tĩnh, cố gắng dùng linh lực phá cửa ra, nhưng cái cửa quả thật rất cứng, ngay cả tu vi Kim đan kỳ cũng không thể tông phá nó.

Rất nhanh, tiếng bước chân từ từ tiến lại về phía này đánh tan ý định xông ra ngoài cứu người của Yến Linh— Bởi vì cậu còn khó giữ mạng nhỏ của mình thì cứu được ai.

Tu vi của người bên ngoài chắc cỡ Nguyên anh kỳ, thậm chí còn sắp thăng lên Hóa thần cảnh, nói chung là cao hơn Yến Linh, bóp cậu là chuyện dễ như trở bàn tay.

Yến Linh không ngờ vừa mới bước chân ra ngoài liền đụng phải chuyện này, cậu cố gắng chống lại uy áp cường hãn lảo đảo đi tới bên cạnh cửa sổ, dồn hết sức đẩy cửa sổ bị đóng kín ra.

Gió đêm thổi phần phật tới làm mái tóc dài của cậu bay tán loạn trông như giương nanh múa vuốt.

Yến Linh thử ló đầu ra ngoài nhìn thử.

Trên trời cao vạn trượng tối om, giống hệt vực sâu không đáy.

Yến Linh rụt đầu về.

Có hơi đáng sợ, nhìn thêm cái nữa.

Yến Linh nắm chặt cạnh cửa sổ, trái tim trong ngực đập bình bịch như trống kêu oan, rơi vào thời khắc sinh tử khiến đầu óc cậu trống rỗng không suy nghĩ được gì.

Cuối cùng, tiếng bước chân dừng lại trước cửa phòng của cậu.

Yến Linh nín thở, hai mắt mở to.

Một giây sau vang lên tiếng sấm đùng đùng, kết giới phong bế cánh cửa trực tiếp bị phá nát, mạt gỗ văng tứ lung tung, nhân tiện đánh vỡ luôn kết giới hộ thân của Yến Linh.

Yến Linh sợ quíu hối hả bò lên bệ cửa sổ, chuẩn bị nhảy xuống.

Đột nhiên, một giọng nói quen thuộc từ trong bụi mù và mạt gỗ truyền ra.

“Yến Linh?”

Yến Linh là lần đầu tiên chứng kiến cảnh tượng nguy hiểm như vậy, hốt hoảng không nghĩ được gì, phải mất một lúc mới nhận ra người nọ đang gọi tên mình, ngơ ngác quay đầu lại nhìn.

Thịnh Tiêu khoác lên người bộ áo bào màu đen của Giải Trĩ Tông, một trăm lẻ bảy Thiên Diễn Châu trên cổ tay đang rè rè ra lôi văn, cậu giấu kiếm ở sau lưng có vẻ tránh dọa sợ Yến Linh, nở nụ cười dịu dàng.

Yến Linh mở to mắt: “Thịnh, Thịnh Tiêu?!”

“Là ta.” Thịnh Tiêu nói.

Trong cảm xúc buồn vui lẫn lộn, Yến Linh thoáng thả lỏng cơ thể, hớn hở định nhảy xuống khỏi bệ cửa sổ: “Thịnh Tiêu…”

Nhưng vừa rồi cậu đinh ninh mình sẽ chết chắc nên hai chân mềm oặt như bún, ngồi yên thì không sao, còn lỡ cử động một cái thì lập tức lảo đảo ngã ngửa ra bên ngoài..

Cảm giác mất trọng lực đánh ập tới, đồng tử của Yến Linh co rụt thành chấm nhỏ, cứ thế ngã xuống khỏi bệ cửa sổ.

“A—!”

Thịnh Tiêu:?!

Thịnh Tiêu bất chấp lao tới tung người nhảy xuống khỏi bệ cửa sổ, ra linh lực cuốn lấy Yến Linh vào trong lòng mình.

Yến Linh sợ hồn vía lên mây, bất chợt bị ôm vào lòng liền vòng tay ôm siết lấy Thịnh Tiêu như vớ được cọng rơm cứu mạng, thút thít không chịu buông tay.

Thịnh Tiêu định bay vào lại trong thuyền nhưng Yến Linh ôm chặt quá, cậu suy nghĩ một chút vẫn là quyết định vòng tay qua đầu gối bế Yến Linh vào lòng, sau đó đạp gió bay đến phi thuyền cỡ nhỏ cách đó không xa.

Đó là phi thuyền chuyên dụng để tra án của Giải Trĩ Tông.

Chiếc phi thuyền mà Yến Linh bị lừa lên đang bị nhóm Chấp chính của Giải Trĩ Tông bao vây xung quanh, có khoảng mấy chục tiểu cô nương khoác áo bào đen của Giải Trĩ Tông ngồi túm tụm lại khóc sụt sùi, có vài người quỳ lạy tạ ơn rối rít.

Nam nhân lừa gạt Yến Linh lên phi thuyền trông như mới vớt ra từ bể máu, bị gông đầu bắt giải vào tù giới của Giải Trĩ Tông.

Yến Linh được bế lên phi thuyền của Giải Trĩ Tông, chưa hoàn hồn nhìn dáo dác xung quanh, ngơ ngác nói: “Cái gì vậy, chuyện này là sao?”

“Phi thuyền này khởi hành đến thành Cửu Tiêu ở Nam Cảnh.” Thịnh Tiêu bó tay nhìn cậu: “Sao đệ lại tùy tiện lên phi thuyền không rõ lai lịch thế, bị người đem bán còn không biết.”

Yến Linh chẳng hiểu gì: “Thành Cửu Tiêu?”

Thịnh Tiêu không giải thích thêm, chẳng qua nghĩ lại mà sợ thót tim.

Tất cả những cô nương xinh đẹp trên phi thuyền đó đều bị bọn buôn người lùng sục khắp Thập Tam Châu lừa bắt về, mục tiêu là bán họ tới các lầu xanh ở thành Cửu Tiêu đổi lấy linh thạch.

Nếu Giải Trĩ Tông không tới, sợ là Yến Linh sẽ bị bắt theo những cô nương kia đến lầu xanh ở thành Cửu Tiêu làm hoa khôi.

Lúc đầu khi Chấp chính báo cáo kẻ buôn người giữa đường còn bắt thêm một thiếu niên đến thành Cửu Tiêu, Thịnh Tiêu còn không tin, dù sao nam nhân bị bắt bán đến thành Cửu Tiêu rất ít, cũng không biết thiếu niên đó có dung mạo xuất sắc cỡ nào mới có thể khiến kẻ buôn người bất chấp mạo hiểm dụ người lên thuyền.

Nhưng sau khi đến đây, Thịnh Tiêu mới vỡ lẽ.

Sau ba năm không gặp, Yến Linh đã cao lên rất nhiều, cậu mặc một bộ áo trắng tung bay phiêu dật, thắt lưng bó sát lộ ra vòng eo thon thả, thân hình cao ráo đĩnh đạc tựa tiên nhân, khuôn mặt bánh bao hồi nhỏ đã không còn, ngũ quan nảy nở trở nên diễm lệ không sao tả xiết, giống như tiểu tinh linh giáng trần dạo chơi khắp thế gian.

Thiếu niên vừa xuất hiện liền hấp dẫn tầm mắt của mọi người ở đây— Huống chi là kẻ buôn người chuyên săn bắt mỹ nhân.

Thịnh Tiêu thấy cậu vẫn ngơ ngơ ngác ngác, không khỏi lặng lẽ thở dài một hơi.

Cũng may lần này Yến Linh số hên.

Một vài Chấp chính quay trở lại phi thuyền, đang định báo cáo tình hình với Thịnh Tiêu thì bắt gặp tư thế ái muội của hai người họ, ai nấy đều há hốc sửng sốt, bị ánh mắt lạnh lùng của Thịnh Tiêu tia qua đều rối rít cúi đầu xuống, giả vờ không thấy gì hết..

Yến Linh cũng nhận ra mình còn bị Thịnh Tiêu bế công túa, hai tai đỏ ửng lên, đẩy nhẹ cậu ra: “Thả ta xuống đi.”

Thịnh Tiêu ‘Ừ’ một tiếng, nhẹ nhàng đặt Yến Linh đứng vững trên đất.

Yến Linh liên tiếp chịu kinh sợ, chân vừa chạm đất liền run rẩy, loạng choạng vịn vào vai Thịnh Tiêu mới không bị ngã.

Thịnh Tiêu đỡ cậu, nói: “Bị dọa sợ?”

“Không có.” Yến Linh mạnh miệng, không chịu thừa nhận mình bị dọa sợ hồn vía lên mây với Thịnh Tiêu, cố gắng lê đôi chân bủn rủn đi theo Thịnh Tiêu vào trong khoang thuyền.

Không biết có phải là Giải Trĩ Tông nghèo hay Thịnh Tiêu đã quen tiết kiệm, bên trong khoang thuyền rất chật hẹp, chỉ có một cái giường nhỏ đặt ở một góc, trên bệ cửa sổ có một ngọn đèn nhỏ đang cháy, thắp sang cả khoang thuyền.

Yến Linh lảo đảo ngồi xuống giường nhỏ, bây giờ mới bình tĩnh lại, đảo mắt quan sát xung quanh: “Nơi này nhỏ quá ha.”

Thịnh Tiêu cười khẽ: “Cũng được mà.”

“Bên đó tốt hơn.” Yến Linh bĩu môi, đưa tay đo kích cỡ giường nhỏ: “Cũng chẳng đủ cho hai người ngủ chung.”

Ánh mắt của Thịnh Tiêu hơi tối, vẫn không lên tiếng.

Yến Linh không gặp Thịnh Tiêu suốt ba năm nhưng vẫn quen thân như thể ba năm qua hai người đều ở bên nhau, cậu không hề khách khí chiếm nguyên cái giường nhỏ, nằm cuộn người lười biếng nhìn Thịnh Tiêu: “Chúng ta bây giờ về thành Trung Châu?”.

“Ừ.” Thịnh Tiêu nói: “Đã bắt được người, lập tức lên đường quay về, xế trưa ngày mai là có thể đến nơi, đệ cứ ngủ một giấc cho khỏe đi.”

Yến Linh gật đầu nhắm mắt lại, một hồi lâu sau bỗng nói: “Thịnh Tiêu?”

Thịnh Tiêu ngồi xếp bằng trên nệm hương bồ nhắm mắt tu luyện nhưng lại không có tâm tư tu luyện, sau khi Yến Linh nhắm mắt liền mở mắt ra chăm chú nhìn khuôn mặt của cậu.

Chợt thấy Yến Linh bất ngờ mở mắt ra, cậu liền nhắm mắt lại, cố tỏ ra bình tĩnh nói: “Chuyện gì?”

Yến Linh nhìn ngũ quan tuấn mỹ của Thịnh Tiêu, nói nhỏ: “Ta nhớ ca.”

Năm ngón tay thả lỏng đặt trên đầu gối của Thịnh Tiêu bỗng nắm chặt lại.

===Hết phiên ngoại ===

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio