—“Ta đã nói, ta sẽ không làm.”—
Thịnh Tiêu khom người xuống, lông mày nhíu chặt.
Hắn khẽ mở miệng ra nhưng không thể nói nổi nửa chữ, đành phải dùng linh lực phát ra tiếng: “Sao thế?”
Hề Tuyệt bị cóng cả não chưa có thanh tỉnh, nhưng đã quen miệng thốt ra: “Thế nào, đau lòng ta?”
Thịnh Tiêu lạnh lùng nhìn cậu, xem mấy lời chòng ghẹo đó như gió thoảng qua tai, nâng ngón tay chạm nhẹ vào mặt cậu.
Không biết cậu đã quỳ giữa trời tuyết giá buốt bao lâu, khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh ngắt như băng, thậm chí quan sát kỹ còn thấy dấu bàn tay bên má trái, khóe môi cũng bị toét ra.
Thịnh Tiêu nhíu chặt mày.
Não của Hề Tuyệt lúc nào cũng chạy lon ton theo sau cái miệng của cậu, khi cậu hoàn toàn tỉnh táo lại thì con ngươi chợt co rụt, vô thức nghiêng đầu né tránh ngón tay của Thịnh Tiêu, trên khuôn mặt luôn kiêu ngạo huênh hoang thoáng hiện ra sự khó chịu.
“Sao ngươi lại tới đây?” Cậu nói nhỏ.
Thịnh Tiêu không đáp, muốn kéo cậu đứng dậy.
“Không không không.” Hề Tuyệt vừa cử động nhẹ một cái là tuyết lẫn sương đọng trên người liền rơi lả tả xuống, ngay cả khớp xương cũng phát ra tiếng rốp rốp, cậu cứng đầu quỳ tiếp: “Ta phạm lỗi, mẹ muốn ta quỳ ở đây hai ngày, tới đông chí mới được đứng lên.”
Trong tim của Thịnh Tiêu như có ngọn lửa bùng cháy lớn, bốc lên đốt sạch đầu óc vốn tỉnh táo lí trí của hắn.
Quỳ hai ngày, đến đông chí mới được đứng lên.
Nói cách khác, cậu đã quỳ giữa trời tuyết đã ba ngày, thậm chí còn không có linh lực hộ thể.
Thịnh Tiêu nắm chặt bàn tay của Hề Tuyệt đến mức phát run, hắn nhắm mắt cố dằn xuống ngọn lửa không tên kia, hé môi gằn ra từng chữ lạnh băng.
“Đã qua đông chí.”
Hề Tuyệt khẽ giật mình, mở to đôi mắt chứa đầy kinh ngạc: “Ngươi biết nói chuyện rồi?”
Thịnh Tiêu: “…”
Ngươi còn sức để ý cái này?!
“He he he thì ra ngươi không phải là miệng hến?” Hề Tuyệt vô tâm vô phế, vì chuyện này mà cười vui như tết, cậu chồm tới vươn bàn tay lạnh băng chạm lên mặt Thịnh Tiêu, cười he he: “Nói thêm mấy chữ nữa đi, ta thích nghe.”
Ngọn lửa không tên khó miêu tả trong lòng Thịnh Tiêu lại bùng lên lần nữa.
Hắn thô bạo kéo Hề Tuyệt đứng dậy, làm cho sương đóng băng và tuyết rơi lả tả xuống đất.
Thịnh Tiêu muốn kéo Hề Tuyệt vào trong phòng.
Hề Tuyệt đi được hai bước thì lảo đảo, cậu níu tay Thịnh Tiêu vật vã quỳ lại trên đất.
“Thịnh Tiêu Thịnh Tiêu…” Hề Tuyệt hít sâu một hơi, cười gượng: “Đi từ từ thôi, chân ta không có cảm giác.”
Thịnh Tiêu nhắm mắt, im lặng xoay người lại bế thốc cơ thể gầy yếu lạnh như nước đá của Hề Tuyệt lên rồi sải bước đi nhanh vào trong phòng, ném cậu lên giường nệm ấm áp.
Chỉ cần dùng linh lực bình thường là có thể xua hết cái lạnh trong người ra, nhưng không biết Thịnh Tiêu nghĩ gì mà sừng sững ngồi đó, liên tục truyền linh lực Thiên Diễn chảy cuồn cuộn vào trong kinh mạch suýt bị tàn phế vì đông lạnh của Hề Tuyệt.
Một lát sau, trong kinh mạch của Hề Tuyệt toàn là dòng nước chảy ấm áp.
Cậu thoải mái vươn vai duỗi người, bắt đầu cởi quần áo ướt nhẹp ra.
Thịnh Tiêu luôn nhíu chặt mày từ nãy tới giờ, thấy vậy liền bước tới mở tủ quần áo ra, cũng không thèm nhìn lấy bừa một bộ, khi đang định ném sang cho Hề Tuyệt thì nghe cậu quấn chăn kín mít ngồi đó bắt bẻ.
“Ta không thích mặc bộ này, đổi bộ nào màu trắng cho ta.”
Thịnh Tiêu lại chọn ra một bộ màu trắng ném cho cậu.
Khi Hề Tuyệt mặc quần áo chỉnh tề xong, Thịnh Tiêu lạnh lùng nói: “Chuyện là sao?”
Hề Tuyệt ngồi co ro trong chăn, cười he he nói: “Đã nói rồi, ta phạm lỗi lớn.”
Thịnh Tiêu nói: “Không đúng.”
Cho dù phạm tội giết người đốt nhà tày trời, Túng phu nhân vẫn sẽ không nhẫn tâm phạt cậu quỳ giữa trời tuyết tận ba ngày.
“Là thật.”
Hề Tuyệt vò vò mép chăn, nhìn hắn với ánh mắt ẩn ý: “Thiên Đạo đại nhân uy phong thật to nha, không biết còn tưởng ngươi là Chấp chính của Giải Trĩ Tông, đang hỏi cung phạm nhân là ta đâu.”
Thịnh Tiêu im lặng nhìn cậu hồi lâu, đột nhiên đứng dậy muốn rời đi.
Hề Tuyệt cuống quýt giữ hắn lại: “Nè nè, đừng đi mà, ta chịu khổ quá trời, ngươi không nói mấy câu an ủi ta sao?”
Thịnh Tiêu vô cảm nhìn cậu: “…Nói thật cho ta.”
Dù một câu cũng được.
Hề Tuyệt sửng sốt hồi lâu, ấp úng nói: “Ta… Ta không biết nên nói thế nào, ta sợ.”
“Sợ gì?” Thịnh Tiêu ngồi xuống lại.
Hề Tuyệt im lặng hồi lâu, đột nhiên nói ra một câu không đầu không đuôi: “Thịnh Tiêu, trên đời này có công lý không?”
Thịnh Tiêu sửng sốt.
“Nếu công lý mà ta mong muốn, ngay cả Giải Trĩ Tông tự xưng là hiện thân của công lý cũng không thể cho ta.” Hề Tuyệt mờ mịt nói: “…Vậy ta phải đi đâu để đòi đây?”
Chẳng lẽ chỉ có thể gặm nhấm đau khổ, tự nhận xui xẻo sao?
Thịnh Tiêu nhìn cậu chăm chú hồi lâu, nhẹ nhàng lên tiếng: “Thế gian vốn không công bằng.”
Thế yếu sợ cường quyền, thế gia nhỏ phụ thuộc vào thế gia lớn, Tương văn Thiên Diễn, tu sĩ tầm thường và người phàm…
Nơi nơi đều đầy rẫy bất công.
Ánh mắt của Hề Tuyệt trở nên tối tăm, giống như toàn bộ mộng tưởng may mắn với thế gian đều bị đánh tan tành.
Châu chấu đá xe, lấy trứng chọi đá.
Thịnh Tiêu lại nói: “Ngươi muốn, ta sẽ cho ngươi.”
Hề Tuyệt ngớ ra, mãi một lúc lâu sau mới hiểu ý của Thịnh Tiêu, cậu nhìn chằm chằm vào mặt hắn, đột nhiên bật cười.
Thịnh Tiêu ngây ngẩn.
Hắn quen biết Hề Tuyệt đã được ba năm, đây là lần đầu tiên thấy cậu cười như vậy.
Không phải là nụ cười giả tạo cố ý khoe khoang kiêu ngạo của ngày thường, mà là nụ cười tận sâu trong nội tâm, phơi bày ra một cách chân thành tựa như phù du sớm nở tối tàn.
“Được.” Hề Tuyệt nhìn hắn không rời mắt, nở nụ cười rạng rỡ vui vẻ: “Ta chờ ngươi.”
Nhưng Thịnh Tiêu lại cảm thấy cậu giống như vỡ òa vì đã nắm được cọng rơm cứu mạng cuối cùng.
Chờ ngươi.
Nhưng cuối cùng, Hề Tuyệt đã không đợi được điều mình mong muốn.
Vật đổi sao dời.
Mùa xuân của năm học thứ ba ở Thiên Diễn học cung, hoa ngọc lan nở đầy vườn.
Hề Tuyệt vẫn là tiểu thiếu gia được nuông chiều nhất của Hề gia, cả ngày nhe nanh múa vuốt đi chọc phá gây họa khắp nơi.
Ôn Cô Bạch đã dạy thuật pháp trước hai năm cho Chư Hành Trai, ngay cả thuật pháp thay đổi kí ức một người của cấp bậc Linh cũng dốc hết tâm huyết truyền dạy, nhưng cuối cùng chỉ có mỗi Hề Tuyệt là học thành công.
Năm thứ ba, Ôn chưởng viện bắt đầu dạy kiếm thuật, để bọn họ tranh thủ kỳ nghỉ đi tìm linh thạch đúc kiếm.
Thế nhưng trong mấy ngày nghỉ đó, Hề Tuyệt không đi tìm linh thạch mà là trở về Hề gia.
Khi quay lại Chư Hành Trai, bảy người khác còn chưa đến.
Hề Tuyệt ngồi một mình trên cành cây cạnh bờ hồ, thừ người nhìn mặt nước phủ đầy sương mù.
Đột nhiên trong mắt cậu lóe lên kim văn của linh lực Thiên Diễn, sau đó cả người cậu giống như bị điều khiển, cười hì hì tung người nhảy xuống đất, thong dong đi bộ đến chỗ ở của Chưởng viện.
Ôn Cô Bạch đang ngồi gảy đàn trong sân viện, dường như hắn đã sớm biết Hề Tuyệt sẽ tới, ngẩng đầu cười nhạt.
‘Hề Tuyệt’ không khách khí sải bước đi vào, vén áo ngồi banh càng trước mặt Ôn Cô Bạch, hoàn toàn không có tí gì gọi là tôn sư trọng đạo, thậm chí còn chống cằm cười hì hì: “Ngươi là Ôn Cô Bạch? Nghe nói ngươi rất giỏi trận pháp.”
Ôn Cô Bạch móc dây đàn, nhếch môi cười: “Nếu ngươi muốn thoát khỏi Hề gia, vậy thì hãy giữ chặt thân xác này.”
‘Hề Tuyệt’ xắn ống tay áo lên tỏ ý chê, không vui nói: “Hắn cướp hết mọi thứ của ta, sau khi kết thúc, ta phải khiến hắn hồn phi phách tán xương cốt thành tro mới trút được mối thù này.”
Ôn Cô Bạch bình tĩnh đánh giá vẻ mặt của hắn, cuối cùng rời tay ra khỏi dây đàn, lạnh nhạt nói: “Ngươi dựa vào đâu mà nghĩ ta sẽ giúp ngươi?”
‘Hề Tuyệt’ nhướng mày: “Ngươi không muốn hả, vậy thì thôi.”
Tính tình của hắn tùy tiện, nói xong liền đứng dậy muốn bỏ đi, hoàn toàn không có chút bịn rịn.
Hàng lông mày trắng của Ôn Cô Bạch khẽ động, hắn đột nhiên lên tiếng: “Hề gia bày ra trận pháp bảo vệ Thiên Diễn quá phức tạp, không thể phá giải trong một sớm một chiều được.”
‘Hề Tuyệt’ giống như đạt được âm mưu quỷ kế, cười tủm tỉm quay đầu lại nói: “Thế Ôn chưởng viện cần bao lâu?”
“Năm năm.”
‘Hề Tuyệt’ cười phá lên, trên khuôn mặt nhỏ nhắn toàn là vẻ tà tứ vô cùng lạ lẫm: “Ngươi thật sự hận Hề gia đến tận xương tủy?”
Ôn Cô Bạch không tỏ thái độ, chỉ lạnh nhạt nói: “Hề gia chẳng qua chỉ nhờ vào ‘Kham Thiên Diễn’ mà đã trở thành đệ nhất thế gia ở Trung Châu chỉ trong mấy năm ngắn ngủi, một tu sĩ tầm thường dù có tu luyện trăm ngàn năm cũng không thể sánh bằng.”
‘Hề Tuyệt’ nhướng mày.
Ôn Cô Bạch rũ mắt nhìn đàn cổ trong tay, thờ ơ nói.
“Hàng trăm năm qua, các thế gia ở Trung Châu vì Thiên Diễn mà sinh ra vô số kỳ tài ngút trời, chấn hưng gia tộc, thậm chí Tương văn cấp Linh còn có thiên phú yêu nghiệt kết đan vào năm mười tám tuổi.”
“Tu sĩ tầm thường khổ tu nhiều năm cũng khó mà chịu nổi lôi kiếp thăng lên Nguyên anh, huống chi là Hóa thần, Hư cảnh.”
“Ta đã mấy trăm tuổi, thậm chí còn là bạn tốt của của Tương văn cấp Linh thứ ba.”
Nhưng sau khi thức tỉnh Tương văn cấp Linh, hai người lại đi trên hai con đường bất đồng.
Một người có Tương văn cấp Linh nên con đường tu luyện thuận buồm xuôi gió, dễ dàng đắc đạo phi thăng.
Một người thì lại khó khăn kết Nguyên anh vào năm bốn mươi tuổi, bị đem ra so sánh với người bạn có Tương văn cấp Linh, liên tục bị người đời nhìn với ánh mắt cười cợt chế nhạo.
Ôn Cô Bạch vốn là người có thiên phú rất cao, không cần Tương văn cũng có thể tự mình hấp thụ linh khí tu luyện đến Nguyên anh, Hóa thần, thậm chí còn trải qua lôi kiếp, từng bước một đi tới vị trí Chưởng viện Thiên Diễn học cung của hôm nay.
Nhưng gia chủ Hề gia mới năm mươi tuổi kia chỉ vì gia tộc có Tương văn ‘Kham Thiên Diễn’ cấp Linh, mà đã thuận lợi leo lên vị trí Chưởng tôn Thập Tam Châu.
Thậm chí Ôn Cô Bạch gặp hắn còn phải cung kính hành lễ.
“Ta không phải là quân tử thánh hiền, không cam lòng khổ tu mấy trăm năm mà chỉ được có thế.” Ôn Cô Bạch dịu dàng nói: “Ta chỉ đơn giản là ghen tị oán hận, đã thành tâm ma, muốn mượn tay ngươi hủy diệt toàn bộ Thiên Diễn.”
Hắn có thể thản nhiên thừa nhận bản thân ghen tị thành tâm ma, cũng thẳng thừng nói ra hai chữ căm hận.
Mà ở sau lưng hắn, trong phòng khách của Chưởng viện treo bốn chữ rồng bay phượng múa— Quân Tử Cửu Tư.
‘Hề Tuyệt’ hứng thú nhếch môi, bỗng cảm thấy người này thật thú vị.
Khi hắn định nói gì đó thì từ phía xa loáng thoáng truyền đến tiếng la oang oang.
“Hề Tuyệt! Ngươi chết ở đâu rồi?! Mau đến xem linh thạch cực phẩm của cha ngươi nè!”
‘Hề Tuyệt’ chậc một tiếng, nói: “Ôn chưởng viện, giờ tý ngày mai, gặp nhau dưới tán cây ngọc lan ở Cửu Tư Uyển.”
Nói xong liền xoay người rời đi.
Trong giấc mộng của Phong Duật là khung cảnh màn đêm buông xuống, dưới tán cây ngọc lan, vô tình bắt gặp hai người kia đang bàn chuyện phá trận tàn sát Hề gia.
Khi đó Hề Tuyệt mới mười lăm tuổi.
‘Hành Nhân Quả’ biến ảo ra bốn sợi dây đỏ.
Hề gia bị tàn sát không phải xuất phát từ mối hận trong một sớm một chiều, mà là có người dày công mưu tính suốt nhiều năm qua.
Hề Tuyệt lại giống như vô tội, nhưng cũng không hoàn toàn vô tội.
Cây đa ‘Hành Nhân Quả’ vẫn còn đang tiếp tục đâm phá từng giấc mộng.
Từ sau khi ‘Hề Tuyệt’ và Ôn Cô Bạch quyết định chuyện này, mỗi lần tới kỳ nghỉ của Thiên Diễn học cung là Hề Tuyệt đều không tình nguyện trở về Hề gia, nếu không ở chỗ của Thịnh Tiêu thì cũng là quanh quẩn một mình ở Chư Hành Trai.
Mãi cho đến mùa hè năm đó, Hề Tuyệt theo Nhạc Chính Trấm đến Dược Tông chơi, đây là lần đầu tiên cậu gặp Uyển phu nhân.
Dược Tông đã ở ẩn từ lâu, đáng lý ra cho dù Nhạc Chính Trấm quen thân với người ở Chư Hành Trai thì cũng không được dẫn bạn về nhà.
Lần này khi dẫn Hề Tuyệt trở về, Nhạc Chính Trấm hồi hộp đến mức tim muốn văng ra khỏi ngực, rất sợ sẽ bị ăn đòn.
Nhưng khoảnh khắc Uyển phu nhân nhìn thấy Hề Tuyệt, nàng sững sờ run rẩy hồi lâu mới dịu dàng lên tiếng: “Con là Hề Tuyệt?”
Hề Tuyệt ngơ ngác nhìn nàng.
Nhạc Chính Trấm dè dặt hỏi: “Mẹ, mẹ không tức giận ạ?”
“Tức giận gì?”
Uyển phu nhân bật cười, nhẹ nhàng nhấc tay lấy miếng lá dính trên đầu Hề Tuyệt xuống, ống tay áo phất qua mang theo làn hương thoang thoảng của thảo dược.
Hề Tuyệt ngẩn ngơ.
Uyển phu nhân vỗ nhẹ lên đầu hai người, mỉm cười trách mắng: “Hai đứa chui ra từ cái hang nào thế? Nhìn đi, cả người đều dính bẩn, mau vào thay quần áo, buổi tối ăn dược thiện.”
Nhạc Chính Trấm chê: “Dược thiện dở quá mẹ ơi, lần đầu tiên con dẫn bạn về nhà chơi, không thể ăn một bữa thịnh soạn được sao?”
Uyển phu nhân: “Đừng đòi hỏi, mau đi vào.”
Nhạc Chính Trấm đành phải ỉu xìu đi vào phòng chọn quần áo.
Hề Tuyệt nhìn Uyển phu nhân, có chút vương vấn không muốn vào nhà— Cậu rất thích mùi thuốc thoang thoảng xung quanh mình, giống như có thể giúp tâm thần căng thẳng bấy lâu của cậu được thoải mái thả lỏng.
Hề Tuyệt bị Uyển phu nhân nhìn chằm chằm như vậy hiếm khi cảm thấy xấu hổ, cậu cuống quýt lau vết bẩn trên khuôn mặt nhỏ nhắn, nhưng càng lau càng trây trét ra thêm.
Uyển phu nhân cười không ngớt, cầm khăn lụa nhẹ nhàng lau mặt cho cậu.
Hề Tuyệt ngửa đầu nhìn nàng.
Uyển phu nhân lau qua lau lại một hồi, bỗng trên khăn lụa thấm ra một giọt nước, nàng ngạc nhiên ngước mắt lên thì thấy Hề Tuyệt đang thẩn thờ nhìn mình, ngay cả bản thân cậu cũng không biết mình đang khóc.
Uyển phu nhân càng thêm dịu dàng, lau sạch nước mắt cho cậu rồi nói: “Nhớ mẹ?”
Hề Tuyệt hơi sửng sốt, lúc này mới nhận ra mình đang khóc nhè trước mặt một người xa lạ.
Cậu bối rối không thôi, vội vàng lùi ra sau nửa bước, mặt đỏ rần, ấp úng nói: “Không, không phải ạ.”
Nhạc Chính Trấm vịn chấn song cửa cổ gọi vọng ra: “A Tuyệt, mau vào thay đồ!”
Hề Tuyệt cuống quýt hành lễ với Uyển phu nhân rồi ba chân bốn cẳng chạy như bay vào trong phòng, còn suýt chút nữa vấp ngưỡng cửa vồ ếch.
Ánh mắt của Uyển phu nhân giống như hồ nước dập dờn gợn sóng, nàng đau lòng lẫn thương xót nhìn bóng lưng của cậu.
Hề Tuyệt được chiêu đãi một bữa dược thiện thịnh soạn.
Nhạc Chính Trấm vừa ăn vừa lè lưỡi chê dở, nhưng Hề Tuyệt thì lại giống như ăn đã quen từ lâu, liên tục gắp từng miếng cho vào miệng, ngay cả tô canh nấu bằng thảo dược cũng uống sạch không chừa một giọt.
Nhạc Chính Trấm trợn mắt nói: “Ăn ngon lắm hả?”
Hề Tuyệt gật đầu.
Nhạc Chính Trấm ứ tin nổi nhìn cậu, chỉ cảm thấy Hề Tuyệt thật biết giả vờ, ở ngoài đường nhe nanh múa vuốt tung hoành tứ phương, nhưng ở trước mặt mẹ cậu ta thì lại ngoan ngoãn hiểu chuyện.
Không phải cậu kén chọn khó chiều lắm sao?
Uyển phu nhân thật sự rất thích Hề Tuyệt, lúc sắp đi còn tặng cho Hề Tuyệt một đống linh dược.
Hề Tuyệt ngơ ngơ nhận lấy.
Nhạc Chính Trấm liếc nhanh qua thì ngạc nhiên.
Cậu ta tưởng mẹ mình cho Hề Tuyệt linh dược có lợi cho việc tu hành chứ, sao lại toàn là linh dược dùng để chữa trị và tu bổ kinh mạch, có cả thuốc giảm đau nữa?
Hề Tuyệt được nuông chiều từ bé, cần gì phải dùng đến thuốc giảm đau?
Hề Tuyệt im lặng nhận lấy, lễ phép nói cảm ơn.
Cả đời này của Nhạc Chính Trấm chưa bao giờ thấy Hề Tuyệt ngoan ngoãn như vậy, hắn tặc lưỡi lấy làm lạ kỳ, trở về oang oang kể chuyện với người của Chư Hành Trai suốt cả một buổi.
Kỳ nghỉ lần tới, hơn phân nửa người của Chư Hành Trai đi theo Nhạc Chính Trấm đến Dược Tông, nhao nhao muốn xem Hề Tuyệt ngoan ngoãn trong lời đồn.
Lại thêm một sợi dây đỏ lặng lẽ xuất hiện, nhưng nó như ẩn như hiện, nếu không nhìn kỹ thì khó mà thấy được.
Thịnh Tiêu tập trung nhìn vào thì phát hiện đó là giấc mộng của Phục Man.
Thịnh Tiêu: “……”
Ngay cả giấc mơ cũng không tàng hình không kém gì chủ nhân của nó.
Giấc mộng của Phục Man rất ngắn, đó là vào lúc Chư Hành Trai tan học trở về, Hề Tuyệt chủ động bò sang bàn của Phục Man, xin cậu ta làm cho mình một pháp khí.
Phục Man thấy lần đầu tiên có người chủ động bắt chuyện với mình, vui vẻ không thôi, hai mắt sáng rực: “Ta biết làm đủ loại pháp khí, ngay cả phi thuyền bay trên trời cũng làm ra được…”
“Ồ.” Hề Tuyệt nằm trên bàn cười he he nói: “Không cần pháp khí đao to búa lớn thế đâu.”
Phục Man được khen sướng rơn cả người, ước gì có thể dốc hết vốn liếng truyền dạy cho cậu: “Thế ngươi cần gì?”
Hề Tuyệt chớp mắt với cậu ta, nhẹ nhàng mở miệng.
Thịnh Tiêu thấy rõ môi ngữ của cậu, con ngươi co rút lại.
Hề Tuyệt nói: “…Pháp khí giúp nghe được vạn vật.”
Khi đó Hề Tuyệt mới mười bảy tuổi, còn chưa tốt nghiệp ở Thiên Diễn học cung, tại sao đột nhiên muốn pháp khí trợ nghe vạn vật?
Chẳng lẽ khi đó cậu biết trước lỗ tai của mình sẽ bị phế?
Thịnh Tiêu siết chặt năm ngón tay.
Hắn vẫn nghĩ Hề Tuyệt khôi phục linh lực là có thể chữa khỏi thính lực, nhưng bây giờ hắn lại nghĩ đến chuyện khác.
—Có lẽ Tương văn của Hề Tuyệt, có liên quan đến lỗ tai.
Lại có thêm một sợi dây đỏ lặng lẽ xuất hiện.
Khi Nhượng Trần chưa bị phá bế khẩu thiền, hai tay chụm lại giống như đang kết ấn, hắn ngẩng đầu nói với Hề Tuyệt: “Đừng làm thế.”
Hề Tuyệt lạnh lùng nhìn hắn, trong đôi mắt vàng lóe lên sát ý.
Lần đầu tiên Nhượng Trần tỏ ra sốt sắng: “Mặc kệ ngươi muốn làm gì, mau dừng lại đi!”
“Không.” Hề Tuyệt lạnh lùng nói: “Ta nhẫn nhục đã nhiều năm, cung đã giương, không thể dừng lại.”
Nhượng Trần: “Cho dù ngươi sẽ chết?”
Hề Tuyệt lại cười: “Ngươi nghĩ những năm qua ta được xem là sống sao?”
Nhượng Trần không hiểu lời này có ý gì, nhưng lờ mờ biết Hề gia xử sự với Tương văn cấp Linh không tốt đẹp như bề ngoài.
Hề Tuyệt bỏ lại lời này, không chút do dự rời đi.
Con ngươi của Nhượng Trần co rụt, vốn chỉ nhìn thấy cả người Hề Tuyệt bị bao phủ trong làn khí đỏ mờ ảo, nhưng một giây sau hắn trực tiếp nhìn thấy một trăm lẻ tám hạt Thiên Diễn Châu giáng thiên lôi trừng phạt xuống, Hề Tuyệt hồn phi phách tan, xương cốt thành tro.
Nhượng Trần bỗng cất bước tiến tới, nắm lấy cổ tay Hề Tuyệt, ra sức thuyết phục y.
“Hề Tuyệt, dừng lại tất cả mưu đồ của ngươi đi! Ngươi nhất quyết muốn làm, có khả năng kết cục sẽ không như ngươi mong muốn! Ngươi sẽ…”
Hề Tuyệt thờ ơ nhìn hắn: “Sẽ thế nào?”
Y còn không sợ cái chết, dù có hồn phi phách tán tuyệt không hối hận.
Nhượng Trần giơ tay lên làm thủ ngữ.
“…Sẽ chết dưới Kham Thiên Đạo của Thịnh Tiêu.”
Sợi dây ‘Hành Nhân Quả’ cuối cùng lại có màu trắng tuyết như tơ nhện.
Mấy tháng trước, Ứng Trác đến chợ đen mua linh kiện dùng để chế tạo rối gỗ, khách khứa ra vào tấp nập trong gian hàng, có một nam nhân áo đen đứng trong góc khuất, thong thả cầm bánh ngọt ăn.
Mũ trùm lụp xụp che phủ cả khuôn mặt của hắn, dưới bóng tối tù mù, chỉ có thể thấy từng miếng bánh ngọt biến mất dưới mũ trùm, chớp mắt một cái là không thấy bánh đâu, trông chẳng khác gì cái bụng không đáy.
Ứng Trác ma xui quỷ khiến đi tới, ngước mắt nhìn đồ trên kệ hàng.
Là những bức tranh xấu xí kì quái trông giống rễ cây.
Nam nhân ngậm bánh ngọt lúng búng nói: “Mua tranh?”
Ứng Trác nhướng mày: “Đây là tác phẩm của vị đại sư nào vậy?”
Nam nhân cười hì hì, hơi nghiêng người tới, có thể ngửi thấy hương hoa quế thoang thoảng: “Tác phẩm Thiên Diễn của Hề gia đó nha.”
Ứng Trác lập tức sầm mặt, vô cảm cúi đầu nhìn, giờ mới phát hiện mình đã cầm tranh lên xem từ lúc nào, nhìn kỹ thì thấy đó là Tương văn bị róc sống ra khỏi cơ thể.
“Mua không?” Nam nhân thấy hắn xiêu lòng, đổ dầu thêm lửa nói: “Nếu đặt bức tranh này ở chùa Cô Xướng, giá trị của nó sẽ được nâng lên mấy chục ngàn linh thạch, không chừng còn thổi lên một trận phong ba bão táp ở Thập Tam Châu nữa.”
Ứng Trác cười khẩy nhìn hắn: “Thế sao ngươi không đến thẳng chùa Cô Xướng mà bán đi, chẳng phải sẽ kiếm nhiều tiền hơn à?”
Nam nhân cười nói: “Ta không tiện lộ mặt, đang thiếu một người làm công, nhìn ngươi rất thích hợp.”
Ứng Trác: “…”
Hắn chưa từng thấy người nào ăn nói thẳng thừng trước mặt hắn như vậy.
Nhưng Ứng Trác cũng có tâm tư riêng, dứt khoát mua hết chỗ tranh này, cam tâm tình nguyện làm đao kiếm cho người ta dùng.
Sau khi bán hết hàng, nam nhân áo đen lập tức biến mất tại chỗ, chỉ để lại vụn bánh rơi đầy đất.
Ứng Trác đang muốn đứng dậy nhưng phát hiện trong cuộn tranh hình như có kẹp một mẩu giấy.
“Hề Minh Hoài, Quân lâu Hồng Trần Thức ở Nam Cảnh.”
Ứng Trác không hiểu đây là có ý gì, nhưng Thịnh Tiêu vừa nhìn là biết ngay.
Đó là chữ viết được Hề Tuyệt viết ra bằng tay trái hồi còn đi học.
Trong khi Thịnh Tiêu đang kinh ngạc đứng hình, tám sợi dây bị dẫn dắt quấn bện vào nhau, thoáng cái xếp thành một chữ lớn phát ra ánh sáng vàng— Là chữ ‘Quả’.
Cùng lúc đó, Thiên Diễn Châu bay tứ tán xung quanh đột nhiên xoay tròn vù vù.
Nhưng chỉ trong ba nhịp thở đã đột ngột dừng lại, tất cả một trăm lẻ bảy hạt đều hiện lên chữ ‘sát’ đỏ tươi.
Thiên Diễn Châu chưa từng phán sai.
—Ngọn nguồn tàn sát Hề gia, quả nhiên là Hề Tuyệt.
Khoảnh khắc Thiên Diễn Châu ở trên trời dừng xoay lại, cây đa ‘Hành Nhân Quả’ thoáng chốc hóa thành vô số con bướm rồi tiêu tán, linh lực xung quanh chấn động ầm ầm, giống như mây mù tản ra.
Thịnh Tiêu hoàn toàn thoát khỏi Mộng Hoàng Lương quay về bí cảnh ban đầu.
Thiên Diễn Châu tiếp tục xoay tròn trên không trung.
Thịnh Tiêu sầm mặt phất tay muốn gọi Thiên Diễn Châu về, nhưng mấy hạt châu này là pháp khí bản mệnh của hắn, sẽ không bị khống chế trong khi đang phán quyết, bọn nó xoay tròn bắn ra từng tia lôi văn u lam, bắt đầu kéo mây đen vần vũ trên đỉnh đầu, ngưng tụ thành lôi vân trời phạt.
Đùng đoàng.
Tiếng sấm khủng bố vang lên trong bí cảnh.
Hề Tương Lan bỏ ngoài tai mọi lời khuyên ngăn, tìm đủ cách để vào bí cảnh cho bằng được.
Thịnh Tiêu không mảy may ngạc nhiên, nếu Hề Tương Lan ngoan ngoãn đợi ở Chư Hành Trai thì mới không phải là y.
Thịnh Tiêu không xen vào việc phán tội của Thiên Diễn Châu nữa, hắn giơ tay tạo ra tầng cấm chế xung quanh Tần Bàn Bàn đang ngủ say, sau đó cầm kiếm Đông Dung bình thản đi tới chỗ tiếng sấm.
Sau khi hắn rời đi không lâu, Thiên Diễn Châu giống như cảm nhận được gì đó mà không tình nguyện dừng bắn lôi văn.
Nhưng tiếng sấm ở phía xa vẫn rền vang.
Hề Tương Lan và Ôn Cô Bạch cách nhau quá gần, sau khi tiến vào Mộng Hồ Điệp chẳng bao lâu liền tìm thấy đối phương.
Ôn Cô Bạch không muốn giết Hề Tương Lan ngay bây giờ, hắn còn phải chờ Thiên Diễn Châu giáng xuống lôi kiếp, để Hề Tương Lan hoàn toàn chịu tội.
Năm đó ở Thiên Diễn học cung, Hề Tuyệt mới chỉ là một thiếu niên nho nhỏ, dù có thông minh đến mấy nhưng suy cho cùng thì cũng kém hơn lão cáo già mấy trăm tuổi, từ lúc bắt đầu nói ra những lời để tranh thủ sự tin tưởng của Hề Tuyệt, hắn luôn ăn nói cẩn trọng, không để bị túm bất kỳ cái đuôi nào.
Sau khi tự tay cầm đao giết chết toàn tộc họ Hề, hắn còn thong thả dùng thuật pháp xóa sạch kí ức giết người trong đầu mình.
Ôn Cô Bạch và chủ nhân của Tương văn ‘Hành Nhân Quả’ sống chung nhiều năm, tất nhiên là biết sơ hở của Hành Nhân Quả.
Ngay từ lúc đầu, hắn đã sắp xếp ổn thỏa đường lui cho mình.
Hề Tương Lan cầm kiếm Xuân Vũ, trên đỉnh đầu nổi lên linh lực của ‘Kham Thiên Thiễn’, khẽ nhướng mày nói: “Ôn chưởng tôn, Thiên Diễn Châu phán ngài có tội.”
Ôn Cô Bạch cười như không cười: “Ngươi không nghĩ đó là mình?”
Hề Tương Lan bật cười: “Sao lại là ta?”
Ôn Cô Bạch thản nhiên nói: “Chỉ cần thân xác này của ngươi làm ra chuyện, là coi như tính nhân quả lên đầu ngươi.”
Hề Tương Lan ngẩng đầu nhìn lên thiên lôi trừng phạt ở phía chân trời.
Đùng đùng, đinh tai nhức óc.
Nhưng y không hề có triệu chứng hồn lìa khỏi xác.
“Thân xác này của ngươi…” Ôn Cô Bạch có ý ám chỉ: “Đúng thật là rất dễ bị đoạt xác nhập hồn.”
Hề Tương Lan không sợ hãi hỏi ngược lại: “Thế à?”
Ôn Cô Bạch thương hại nhìn y.
Nhưng hắn phát hiện Hề Tương Lan còn nhìn hắn với ánh mắt thương hại hơn, thậm chí còn hơn cả thế, giống như đang nhìn một vật chết.
“Vậy tự ngươi đoán đi.” Ôn Cô Bạch nhìn ánh mắt lạnh lùng của học trò mình, thong thả nói: “Đoán xem thiên lôi trừng phạt của Thiên Diễn cuối cùng sẽ giáng xuống đầu ai.”
Hề Tương Lan cười nói: “Dù sao sẽ chẳng phải là ta.”
Kiếm Xuân Vũ chợt lóe lên tia sáng lạnh, vừa dứt lời, thân hình của Hề Tương Lan như sấm đánh, mang theo luồng kiếm quang lạnh lẽo bổ mạnh về phía Ôn Cô Bạch.
Ôn Cô Bạch không dùng kiếm bản mệnh, tu vi đã tới Hư cảnh, phóng linh lực ra biến ảo thành linh kiếm, không chớp mắt đỡ lấy một kiếm đoạt mạng của Hề Tương Lan.
“Keng—”
Rõ ràng Hề Tương Lan mới hồi phục tu vi chưa được bao lâu, nhưng khi đánh nhau đều không có nửa giây trì trệ.
Linh lực Thiên Diễn quấn quanh người, làm cho đôi mắt của y nhuốm một màu vàng tà mỹ.
Ôn Cô Bạch sửng sốt, rốt cuộc kịp phản ứng.
Hề Tương Lan là học trò đắc ý nhất của hắn trong mấy trăm năm dạy học, thiên phú của đứa trẻ này có thể nói là yêu nghiệt, thậm chí tìm khắp trên dưới một ngàn tám trăm thành đô của Thập Tam Châu thì khó có thể tìm ra một người lợi hại hơn y.
Năm đó Hề gia cũng vì thiên phú kinh khủng và đầu óc thông minh tuyệt đỉnh của y mà phải kiêng kỵ dè chừng, nhưng lại không thể giết chết, chỉ đành dùng ‘Vô Tẫn Kỳ’ áp chế y.
Hề Tương Lan lấy tu vi Hóa thần cảnh mới khôi phục đánh ngang tay với tu vi Hư cảnh của Ôn Cô Bạch, hoàn toàn không hề lép vế.
Kiếm Xuân Vũ va chạm vào linh lực dữ dội phát ra tiếng ong ong chói tai, làm tay y bị chấn động không nhẹ, tưởng như cổ tay gầy yếu sắp gãy làm đôi.
Hề Tương Lan không biết đau là gì, thân hình thoắt ẩn thoắt hiện, kiếm ý nhắm ngay vào chỗ chí mạng trên người Ôn Cô Bạch.
“Choang—”
Khí lạnh cuồn cuộn, trên mặt đất đã phủ đầy một lớp tuyết dày.
Ôn Cô Bạch vốn không định giết Hề Tương Lan, nhưng thấy y ra chiêu nào là chiêu nấy muốn ép hắn vào đường chết, cuối cùng sầm mặt, linh lực của tu vi Hư cảnh ào ào tràn ra, phóng thẳng về phía cơ thể gầy yếu của Hề Tương Lan.
Thân hình của Hề Tương Lan chợt khựng lại giây lát.
Đồng thời, linh lực mang theo sát ý của Ôn Cô Bạch đã đánh tới ngay trước mặt.
Hề Tương Lan không chớp mắt, thậm chí còn nhếch môi cười khẽ, có vẻ y đoán chắc Ôn Cô Bạch sẽ không dám giết mình.
Bỗng từ đâu xuất hiện một luồng linh xé rách hư không lao thẳng tới, kiếm ý lạnh băng đánh vào biển hoa, hoàn toàn phá tan ảo mộng vây nhốt hai người.
Khung cảnh xung quanh hóa thành từng con bướm bay tản ra.
Hề Tương Lan hơi kinh ngạc, theo phản xạ lùi nhanh ra sau rồi nhảy lên một tảng đá gần đó, lúc này mới nghiêng đầu nhìn sang.
Thịnh Tiêu vô cảm cầm linh kiếm đi tới, nơi kiếm Đông Dung lướt qua đều biến thành bụi hoa hư ảo.
Hắn rút kiếm về, đứng tại chỗ lạnh lùng nhìn về phía Hề Tương Lan.
Hề Tương Lan sờ chuông vàng yên tĩnh như chết trên cổ tay, mở to mắt khó tin nổi.
Thịnh Tiêu đã nhìn ra đầu mối trên chuông vàng nên cố ý bỏ lại Tần Bàn Bàn?
Hề Tương Lan nhìn ánh mắt sắc như đao của Thịnh Tiêu, không hiểu sao chột dạ cúi đầu.
Cũng may Thịnh Tiêu không nổi giận vào lúc này, cất giọng lạnh băng nói với y: “Tới.”
Trong khi Hề Tương Lan còn đang không hiểu ‘Tới’ này là có ý gì, bỗng thấy lôi vân bắn sét rè rè nơi chân trời thoáng cái bay tới, ngưng tụ thành đám mây lớn bao phủ trên đỉnh đầu của ba người.
Ầm—!
Hề Tương Lan bị dọa rúm người.
Ôn Cô Bạch cười nhạt phất tay làm linh kiếm tiêu tán, dường như hắn rất chắc nịch thiên lôi trừng phạt chỉ đánh mỗi Hề Tương Lan, muốn xoay người rời đi.
Thịnh Tiêu rút kiếm ra, lạnh lùng nói: “Ôn chưởng tôn, chuyện tàn sát Hề gia, ngươi cũng có một phần.”
Ôn Cô Bạch cười nhạt: “Thiên Diễn Châu có xử tội ta không?”
Ánh mắt của Thịnh Tiêu trở nên lạnh lẽo.
“Hay là nói…” Ôn Cô Bạch nói: “Thịnh tông chủ làm việc công tư lẫn lộn, muốn kéo ta vào thế tội cho đạo lữ của ngươi?”
Đối mặt với khiêu khích, Thịnh Tiêu vẫn sừng sững bất động: “Thiên Diễn Châu chỉ có một trăm lẻ bảy hạt hiện lên chữ ‘sát’, cho dù không có bằng chứng nhưng ngươi tuyệt đối không hoàn toàn vô tội.”
Dù sao trong ‘Hành Nhân Quả’ có hai sợi dây nói rõ Ôn Cô Bạch có tham gia.
Ôn Cô Bạch không giải bày, chỉ cười nói: “Vậy chờ đến khi thiên lôi trừng phạt của Thiên Diễn giáng xuống đánh chết hung thủ thật sự, ta sẽ tự động phối hợp với Giải Trĩ Tông, mặc cho các ngươi điều tra manh mối chứng cớ.”
Ánh mắt của Thịnh Tiêu càng lạnh hơn.
Hề Tương Lan nghi ngờ hỏi: “Một trăm lẻ bảy hạt Thiên Diễn Châu hiện lên chữ ‘sát’, giết ai, ta hả?”
Thịnh Tiêu khẽ nhướng mày nhìn y, có vẻ nhìn ra người này lại giả ngu, hắn lộ ra vẻ mặt ‘Có người ngoài nên ta giữ thể diện cho ngươi’ vô cùng quen thuộc.
Hề Tương Lan định hỏi lại thì thiên lôi trừng phạt trên đỉnh đầu đã cuộn thành một vòng mây cực đại, từ trên bầu trời tối om bắt đầu giáng sét đánh xuống bí cảnh.
—Nếu nhìn kỹ là có thể phát hiện thiên lôi trừng phạt thật sự nhắm ngay đầu Hề Tương Lan mà đánh.
Ôn Cô Bạch đã hóa thành chim bay đi từ đời nào, Thịnh Tiêu cũng không đuổi theo, mà là vô cảm nhìn Hề Tương Lan, lạnh lùng nói: “Đừng lộn xộn.”
Hề Tương Lan nhìn ra ý định trong mắt hắn, trong lòng giật cái đụi: “Ngươi điên hả? Uy lực của thiên lôi trừng phạt không phải giỡn chơi, nếu đánh xuống thật, một tia sét thôi là đã đủ đánh hai chúng ta thành tro!”
Thịnh Tiêu không nghe y nói nhảm, linh lực Đại thừa kỳ liên tục từ trong kinh mạch cuồn cuộn tràn ra, dường như muốn chống lại Thiên đạo.
Hề Tương Lan ngây ra như phỗng nhìn hắn.
Trong tiếng sấm rền vang chói tai, giọng nói của Thịnh Tiêu lạnh băng, khí chất cường đại tựa như núi lớn không thể rung chuyển.
“Ta đã nói, ta sẽ không làm.”
===Hết chương ===