Sau Khi Phản Diện Mất Hết Tu Vi

chương 77

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

—Chờ mưa tạnh rồi, mẹ sẽ đón con ra—

Toàn bộ Trung Châu đều bị động đất, mãi đến trời sáng mới tạm ngừng.

Bởi vì trận động đất xảy ra bất thình lình nên dãy núi dài liên miên đổ mưa không ngớt, tới tận sáng mà vẫn chưa tạnh, Yến Hàn Thước điều khiển phi thuyền từ từ đáp xuống Yến Ôn Sơn, cũng may là không tổn thất nghiêm trọng, chỉ cần xây sửa lại linh giới là được.

Yến Hàn Thước và người của các môn phái nhỏ khác họp bàn một hồi lâu, nhưng vì trận động đất này là đến từ thành Trung Châu nên bọn họ không thể tìm ra nguyên nhân.

Đến khi Yến Hàn Thước quay về, Hướng phu nhân hốt hoảng kéo hắn vào trong phi thuyền, sốt sắng nói: “Hàn Thước, A Linh không ổn.”

Yến Hàn Thước nghiêm mặt, bước nhanh vào trong phi thuyền.

Bên trong căn phòng nhỏ hẹp, Yến Nguyệt đang ngồi khóc sụt sịt bên mép giường, trên khuôn mặt nhỏ nhắn toàn là vẻ kinh sợ.

Yến Linh nằm co ro trên giường nhỏ, cơ thể được bọc trong chăn liên tục run rẩy, đưa tay sờ lên trán toàn là mồ hôi, giống như trong cơ thể đang tích tụ cơn đau không thể thoát ra ngoài, chỉ có thể chạy loạn xạ trong kinh mạch, tông trái đụng phải khiến cậu không ngừng đau đớn co giật.

Yến Hàn Thước ôm cơ thể gầy yếu của Yến Linh vào lòng, nhưng vừa chạm vào liền cảm thấy nóng phỏng cả tay.

“A Linh?”

Yến Linh gắng gượng chút ý thức ít ỏi, nhíu mày mơ màng nói: “Dạ? Cha?”

Yến Hàn Thước dùng linh lực từ từ thăm dò kinh mạch của Yến Linh, linh lực như dòng nước chảy ấm áp xoa dịu cơn đau của cậu.

Bây giờ Yến Linh mới có chút sức lực mở mắt ra, thở hổn hển nói: “Cha, con sắp chết sao?”

Yến Hàn Thước ôm chặt cậu vào lòng, nói nhỏ: “Sẽ không.”

“Con lạnh.” Yến Linh nức nở nói: “Con sợ.”

Yến Hàn Thước: “Đừng sợ, cha ở đây.”

Yến Linh đau đến nỗi khóc ướt cả mặt, vùi đầu thật sâu vào trong lòng Yến Hàn Thước.

Yến Hàn Thước nhanh chóng kiểm tra xong kinh mạch của Yến Linh, vẻ mặt của hắn thoáng thay đổi.

Hắn ngẩng đầu lên đối mặt với Hướng phu nhân.

Hướng phu nhân đã kiểm tra kinh mạch cho Yến Linh trước khi Yến Hàn Thước tới, vốn tưởng trẻ con bị dọa sợ đổ bệnh nên rót linh lực vào kinh mạch cho cậu để chữa trị, ai mà ngờ lại phát hiện kinh mạch của cậu dường như đang bị linh lực kỳ lạ nào đó đồng hóa.

Luồng linh lực màu vàng giống như dây leo đang từ từ cắm rễ và sinh trưởng trong cơ thể lẫn kinh mạch của Yến Linh.

Yến Hàn Thước không nói gì, dùng ống tay áo rộng đắp kín cho Yến Linh rồi bế cậu lên, nhanh chân xuống thuyền.

Yến Nguyệt khóc muốn tắt tiếng, ôm cổ Hướng phu nhân nức nở nói: “Sư huynh không thể chết…”

Hướng phu nhân vỗ nhẹ sau lưng nó, dịu dàng nói: “A Nguyệt đừng sợ, sẽ ổn thôi.”

Hướng phu nhân tuy nói vậy nhưng trong lòng lại không nắm chắc, nàng lờ mờ có dự cảm không lành, trên khuôn mặt luôn dịu dàng hiền lành cũng tỏ ra lo âu nặng nề.

Mặc dù Yến Hàn Thước và Hướng phu nhân chỉ là những tu sĩ bình thường, cũng không thức tỉnh Tương văn, nhưng cũng chưa từng gặp tu sĩ có Tương văn khi sử dụng linh lực sẽ có khí tức như thế nào.

‘Dây leo’ màu vàng kì quái trong cơ thể Yến Linh cực kỳ giống với các tu sĩ đã thức tỉnh Tương văn.

Hướng phu nhân càng nhíu chặt mày hơn.

Đừng nói đến Yến Ôn Sơn chưa từng có linh mạch Thiên Diễn, cho dù có thì cũng phải đến sinh nhật tròn mười hai tuổi mới thức tỉnh Tương văn, còn Yến Linh thì mấy ngày nữa mới đến sinh nhật tròn mười tuổi của cậu, tại sao lại thức tỉnh Tương văn một cách đột ngột như vậy?

Yến Hàn Thước không tỏ cảm xúc bế Yến Linh đi đến động phủ cách đây không xa ở phía sau Yến Ôn Sơn, bên trong là chỗ bế quan của các tu sĩ đại năng qua nhiều thế hệ, xung quanh được dựng lên nhiều tầng kết giới phức tạp giúp che chắn hơi thở của Yến linh.

Bên trong động phủ rất lạnh, Yến Hàn Thước đặt thân thể nóng như lò than của Yến Linh trên giường làm bằng ngọc băng màu đen, hơi lạnh từ giường chui vào sau gáy, xua tan cơn nóng cháy trong cơ thể trong chốc lát.

Yến Linh thoi thóp mở mắt ra: “Cha, mẹ…”

Yến Hàn Thước nói: “Không sao.”

Hai mắt của Yến Linh mông lung không tiêu cự, trong cơn mơ màng cậu đột nhiên hỏi: “Mẹ ơi, bên ngoài trời đang mưa, mẹ đã cất thảo dược vào chưa?”

Hướng phu nhân hơi sửng sốt.

Lúc nãy Yến Linh còn sốt cao không tỉnh táo, động phủ được bao bọc trong nhiều tầng kết giới, làm sao cậu biết bên ngoài đang mưa?

Hướng phu nhân nhẹ nhàng nói: “Ừ, đã cất vào hết rồi.”

Yến Linh ‘dạ’ một tiếng rồi nghiêng đầu ngủ thiếp đi.

Yến Nguyệt nghĩ Yến Linh chỉ là nói mớ, suýt chút nữa òa khóc, nhưng sợ làm phiền đến sư huynh nên đành cố nhịn, nước mắt rơi lã chã như mưa.

“A Nguyệt đừng khóc.” Hướng phu nhân nhẹ nhàng xoa đầu Yến Nguyệt: “Thật sự sẽ không sao đâu, có sư phụ và sư nương ở đây mà, đúng không?”

Yến Nguyệt rưng rưng nước mắt ngước nhìn Yến Hàn Thước, niềm tin tưởng sư phụ đến mù quáng khiến nó ngừng khóc, thút thít gật đầu.

Yến Linh sốt cao một ngày một đêm, nếu là người thường thì đã bị sốt ngu người, nhưng không biết có phải là do linh lực của Tương văn hay không, vẻ nhăn nhó khó chịu trên mặt Yến Linh trong lúc ngủ dần dần biến mất, đến tối ngày hôm sau, cậu đã thoải mái ngáy khò khò.

Cơn sốt đã lui, dây leo màu vàng giương nanh múa vuốt quậy phá cả ngày rốt cuộc hoàn tất việc cắm rễ sinh trưởng trong cơ thể chưa đủ tuổi của Yến Linh, linh lực Thiên Diễn bắt đầu chảy róc rách khắp kinh mạch của cậu.

Yến Hàn Thước cẩn thận kiểm tra kinh mạch, cho dù không muốn đối diện với sự thật nhưng hắn phải thừa nhận một điều— Yến Linh chưa tròn mười tuổi, mà đã thức tỉnh Tương văn.

Mặc dù không biết đây là Tương văn cấp gì, nhưng tuyệt đối không tầm thường.

Nếu là xảy ra ở các thế gia Trung Châu thì bọn họ đã khua chiêng gõ trống thông báo với bàn dân thiên hạ, nhưng với môn phái nhỏ không có thế gia che chở như Yến Ôn Sơn, lại là hoài bích kỳ tội, sẩy một tí là gặp phải họa diệt môn như chơi.

Hai người ngồi im lặng trong động phủ tĩnh mịch.

Đột nhiên, Hướng phu nhân nói: “Dược Tông.”

Yến Hàn Thước: “Sao?”

“Uyển phu nhân của Dược Tông.” Hướng phu nhân nói: “Ta và nàng ấy là bạn bè tri kỷ từ nhỏ, Nhạc Chính gia của Dược Tông còn có địa mạch Thiên Diễn, nếu A Linh thức tỉnh Tương văn, nàng ấy chắc chắn có thể nhìn ra.”

Yến Hàn Thước nói: “Có thể tin không?”

Hướng phu nhân không nói thêm gì, chỉ gật đầu.

Có thể tin.

Yến Hàn Thước chau mày suy nghĩ mãi, quay đầu nhìn Yến Linh đang ngủ say, một lúc lâu sau mới nói: “Được.”

Từ Yến Ôn Sơn đến Dược Tông ở Trung Châu phải mất một ngày đi đường, Hướng phu nhân dùng đèn Tê Giác tìm được linh đạo của Uyển phu nhân, rồi truyền một lời nói qua bên đó.

Chỉ trong chốc lát, giọng nói mang theo ý cười Uyển phu nhân phát ra: “Hướng Nhi, bao năm rồi ngươi không tìm ta?”

Sau khi hai người hợp tịch sinh tử, đã bẵng một thời gian dài chưa gặp lại nhau, lễ Khất Xảo lần trước chỉ là đi sượt qua nhau chứ không phải tình cờ gặp lại.

Hướng phu nhân cười khẽ một tiếng, bởi vì chuyện khẩn cấp nên không hàn huyên lâu, nàng nhanh chóng kể ngắn gọn chuyện kinh mạch kỳ lạ của Yến Linh.

Uyển phu nhân nhíu mày: “Đúng là mấy ngày trước ở Trung Châu xảy ra tình huống kỳ lạ, ngươi có chắc kinh mạch của A Linh là đang thức tỉnh Tương văn?”

“Tám, chín phần.”

“Được.” Uyển phu nhân trả lời dứt khoát: “Bây giờ ta sẽ qua đó ngay.”

Nói xong, nàng liền rời khỏi linh đạo, chuẩn bị lên đường đến Yến Ôn Sơn.

Màn đêm buông xuống, trưởng lão của Hề gia vội vã chạy vào từ đường Thiên Diễn.

Hề Trạch đứng một mình trong căn phòng thắp đầy ngọn nến, thấy người tới hơi nghiêng người nhìn sang, khuôn mặt vô cảm.

“Có chuyện gì?”

Mấy ngày qua Hề gia luôn bận rộn xử lý chuyện linh mạch Thiên Diễn bị rò rỉ ra bên ngoài, nhưng dù có ngăn chặn được Hề Tuyệt nhưng linh lực Thiên Diễn liên tục bị rò rỉ ra khắp Thập Tam Châu.

Tốn một ngày một đêm mà vẫn không tìm được khe hở rò rỉ cuối cùng của linh mạch.

Trưởng lão thở hồng hộc: “Tìm, tìm thấy khe hở cuối cùng rồi, nó ở…”

Ánh mắt của Hề Trạch chợt lóe lên tia sáng lạnh.

“…Dãy núi dài tiếp giáp giữa Trung Châu và Bắc Cảnh, Yến Ôn Sơn.”

Yến Linh cảm giác bản thân giống như bị một ngọn lửa màu vàng thiêu đốt thành tro tàn, trong cơn mơ màng, bản thân cậu từ từ chui ra khỏi đống tro, mọc thành chồi non đón ánh mắt trời.

Cậu thoải mái nằm lăn qua lăn lại trên giường, hai mắt lim dim buồn ngủ hồi lâu mới nhận ra mình đang ở trong một động phủ bị đóng chặt.

Yến Linh không nhớ những gì xảy ra trong lúc ngủ mê man, nghi ngờ đưa tay vuốt ve mặt giường, dưới ánh nến lập lòe, cậu lờ mờ nhận ra đây là giường ngọc băng màu đen của cha mình.

“Tại sao mình lại ở đây?” Yến Linh thắc mắc đặt chân xuống giường, nhưng cậu bị sốt rất lâu nên cơ thể mất sức không ít, vừa đứng lên thì đã lảo đảo khuỵu gối té ngồi xuống đất.

Làn da của đứa trẻ mười tuổi rất săn chắn và khỏe khoắng, có bị té cũng không đau, cậu đang định lồm cồm bò dậy thì chợt nghe thấy âm thanh kỳ lạ.

Không đúng, hình như là từ sau khi tỉnh lại, bên tai giống như bị lạc sang thế giới khác.

Ánh nến cháy lách tách trong động phủ phảng phất như đang phát ra tiếng thở dài rầu rĩ, ánh nến bùng cháy một chốc rồi ngày càng lập lòe.

Thạch nhũ trên đỉnh đầu ngưng tụ ra một giọt nước, từng giọt nhỏ xuống tí tách giống như đang ngâm nga câu hát.

Dường như tất cả vạn vật trên đời đều có sinh mệnh.

Yến Linh ngơ ngác xoa lỗ tai của mình.

Ngay lúc này, cửa của động phủ bị mở ra, Hướng phu nhân chầm chậm đi vào, thấy cậu đã tỉnh, trong mắt nàng thoáng hiện lên ánh nước: “A Linh.”

Yến Linh lồm cồm bò dậy, lật đật chạy tới vòng tay ôm lấy hông của Hướng phu nhân, chẳng hiểu sao cậu cảm thấy vô cùng tủi thân, gọi: “Mẹ ơi.”

Hướng phu nhân xoa nhẹ má của cậu, cười nói: “Sao càng lớn càng nũng nịu hơn thế? Đứng lên nào, có đói không, mẹ nấu dược thiện cho con đây.”

Yến Linh ngửi thấy mùi dược thiện suýt chút nữa té ngửa ra sau, theo phản xạ muốn chạy ra bên ngoài nhưng bị Hướng phu nhân túm lấy đuôi sam.

Hướng phu nhân híp mắt cười: “Đi đâu thế con trai? Không ăn hết thì đừng mơ chạy khỏi đây.”

Yến Linh thấy không có chỗ trốn, đành phải tỏ ra uất ức nói: “Ra ngoài ăn được không mẹ, trong động phủ này thật kỳ quái.”

‘Âm thanh’ xung quanh giống như đang sống vậy, làm cậu rất sợ.

Ánh mắt của Hướng phu nhân hơi tối, nàng cố nở nụ cười miễn cưỡng, nói: “Ăn trước rồi nói sau.”

Yến Linh lờ mờ nhận ra Hướng phu nhân có chỗ nào đó không ổn, cậu ỉu xìu ‘dạ’ một tiếng, không om sòm rồi mới chịu ăn dược thiện như trước kia nữa, ngoan ngoãn cúi đầu ăn hết chỗ dược thiện đắng chát kia.

Chẳng biết Yến Hàn Thước đứng trước động phủ từ khi nào, hắn lẳng lặng nhìn cậu, mưa rơi lất phất trên tóc hắn ngưng tụ thành từng hạt nước to nhỏ không đều.

Hắn nhìn sang Hướng phu nhân, nhẹ nhàng gật đầu.

Hướng phu nhân im lặng không nói gì, đứng dậy muốn rời đi.

Yến Linh vội vàng lau miệng, thấy vậy nghĩ là mình có thể ra ngoài, vui vẻ chạy theo Hướng phu nhân tới cửa động.

Yến Hàn Thước nói: “A Linh, con tạm thời ở đây.”

Yến Linh sửng sốt: “Tại sao? Con muốn ra ngoài chơi.”

Yến Hàn Thước nói: “Bây giờ thì chưa được.”

Có lẽ là do vẻ mặt của Yến Hàn Thước quá phức tạp, Yến Linh đờ người ra một lúc lâu, lần đầu tiên không làm nũng chơi xấu như trước: “Dạ, con sẽ ngoan ngoãn ở đây.”

Hướng phu nhân cười nói: “Ngoan lắm.”

Yến Hàn Thước thấy Hướng phu nhân đã ra khỏi động phủ, khi hắn đang muốn đóng cửa đá lại thì Yến Linh đột nhiên không hiểu sao thấy kinh hoảng, cậu vội vàng bước nhanh tới hô: “Cha ơi! Mẹ ơi!”

Hướng phu nhân quay đầu nhìn cậu.

Yến Linh ấp úng: “Lúc nào con mới có thể ra ngoài?”

Màn đêm bao phủ xung quanh, Yến Hàn Thước và Hướng phu nhân đứng dưới cơn mưa lất phất, sau lưng là bóng đêm tựa như đang chực chờ cắn nuốt hai người họ.

Trái tim của Yến Linh đập loạn xạ, cậu giơ tay bám vào tầng kết giới đã được khép kín, vô cùng hoảng sợ nhìn hai người.

Yến Hàn Thước dừng tay lại, đột nhiên vén kết giới ra, chậm rãi đi vào hai bước ngoắc tay với Yến Linh.

Yến Linh lập tức chạy tới nhào vào lòng hắn.

Yến Hàn Thước nhẹ nhàng xoa gáy của cậu, nói: “Đừng sợ.”

Yến Linh còn chưa kịp phản ứng thì Yến Hàn Thước đã kéo cậu ra.

Hướng phu nhân cúi người lau sạch nước mắt chẳng biết rơi từ lúc nào trên mặt Yến Linh, mỉm cười trả lời cậu.

“Ngoan, chờ mưa tạnh rồi, mẹ sẽ đón con ra ngoài.”

Yến Linh ngửi mùi thuốc thoang thoảng trên người nàng, buồn thiu gật đầu: “Dạ.”

===Hết chương ===

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio