—Ngọc Đồi Sơn: “Bắt đầu.”—
Sau khi Yến Tương Lan xông ra khỏi Giải Trĩ Tông, lập tức tiến thẳng đến Thịnh gia.
Chẳng qua đi được nửa đường thì mới biết Thịnh Tiêu và Ngọc Đồi Sơn đã ngưng chiến— hoặc là nói Ngọc Đồi Sơn bỏ chạy giữa chừng, Yến Tương Lan đứng đực mặt tại chỗ, có cảm giác mình biến thành chó bị người ta dắt đi một vòng.
Hai người kia còn chưa đánh nhau ngươi chết ta sống, y đã vội vã phá vỡ thủy đạo của Giải Trĩ Tông chạy đến, Thịnh Tiêu mà biết được sợ là hắn lại cảm thấy bị gài bẫy.
Yến Tương Lan nghĩ đến đây không khỏi chột dạ.
Y lấy đèn Tê Giác ra đắn đo làm thế nào để dỗ ngọt Thịnh tông chủ, kim văn trong mắt bỗng lóe lên, Ngọc Đồi Sơn truyền âm thông qua căn nguyên ‘Kham Thiên Diễn’ trong đầu y.
“Linh Nhi, ngươi còn bị Thịnh tông chủ nhốt không?”
Yến Tương Lan nói: “Cảm ơn, ta đã vượt ngục thành công— Bây giờ ngươi đang ở đâu?”
“Đoán xem.” Ngọc Đồi Sơn lười biếng nói: “Ngươi có thể tìm ra ta không?”
Yến Tương Lan nhíu mày, vô cùng bất mãn với hành vi ấu trĩ của Ngọc Đồi Sơn, bực bội nói: “Ngươi còn là con nít hả?”
Tuy ngoài miệng nói vậy nhưng y đã đoán ra hắn ở đâu, đổi đường đạp gió bay tới Hề gia.
Trên đường đi, Yến Tương Lan cảm thấy thò đầu ra cũng bị chặt mà rụt đầu cũng bị chặt nốt, sắc mặt nặng nề, y cầm đèn Tê Giác truyền âm cho Thịnh Tiêu.
“Đạo lữ, ngày mai ta về sẽ mua cho ngươi bánh hoa quế, đừng đợi.”
Thịnh Tiêu bên kia im lặng hồi lâu mới trả lời, cũng vẫn là một chữ duy nhất.
“Ừ.”
Yến Tương Lan cảm thấy rất nghi ngờ, không lẽ Thiên Đạo đại nhân mới mấy ngày trước còn ăn giấm ngập họng giờ đùng một phát nhìn thấu hồng trần đắc đạo thành Phật rồi, biết được y chạy ra khỏi Giải Trĩ Tông rất có khả năng là đi tìm Ngọc Đồi Sơn, thế mà không thèm hỏi một chữ?
Càng như thế Yến Tương Lan càng hoảng loạn, càng bất an.
Chỉ là lần này y cũng không tiện chạy về lại, đành phải tập trung vào chuyện trước mắt, chạy thẳng một mạch đến Hề gia.
Ngọc Đồi Sơn cũng không ở dưới địa mạch khô cạn, mà là đang ngồi co ro trong ‘ôn nhu hương’ ngày xưa của hắn— Chẳng qua bây giờ đã thành một đống hoang tàn.
Bông tuyết tựa lông ngỗng rơi lả tả, Ngọc Đồi Sơn mặc một thân áo trắng nằm trên bãi đổ nát bẩn thỉu, đầu tóc đen bị tuyết nhiễm trắng gần hết.
Trên sân nhỏ chỗ bị sụp chỗ bị xới tung lên, cộng thêm đã qua sáu năm dài, cỏ dại dây leo khô héo mọc lan tràn khắp nơi, không thể nhìn ra được chỗ nào với chỗ nào, nhưng Ngọc Đồi Sơn có thể tìm ra chính xác vị trí đặt chiếc giường trong phòng ngủ hồi nhỏ của mình, yên lặng nằm trên đó, thật giống như trở lại làm đứa trẻ mười hai tuổi vô ưu vô lo đang say giấc nồng trong ‘ôn nhu hương’ của mình.
Két.
Yến Tương Lan đạp tuyết từ từ đi vào, vén vạt áo ngồi xuống bên cạnh Ngọc Đồi Sơn: “Ca, ngươi nằm ở đây làm gì?”
Trên người Ngọc Đồi Sơn đắp một lớp tuyết mỏng, hai mắt mở to, lấp liếm nói: “Ngủ.”
Yến Tương Lan ‘phụt’ một tiếng bật cười, chống tay ngã người nằm xuống bên cạnh Ngọc Đồi Sơn, giống như hai thiếu niên nằm chung trên chiếc giường ấm áp vào mười mấy năm trước, ngửa đầu nhìn bông tuyết xoay tròn rơi xuống khuôn mặt trắng nõn.
Ngọc Đồi Sơn nhận ra động tĩnh sau lưng, giờ mới cử động.
Hắn xoay người lại, gối đầu lên cánh tay đối mặt với Yến Tương Lan, nói: “Ta mất hứng.”
Yến Tương Lan khẽ nhíu mày, nói: “Hôm nay ngươi xoay thế gia và Giải Trĩ Tông như dế đó mà, sao còn không vui?”
“Vui chứ.” Ngọc Đồi Sơn nhíu mày, vẻ mặt nhăn nhó như bị ai đá đổ tô cơm ngon, buồn thiu nói: “Nhưng ta vẫn chưa cao hứng.”
Ngọc Đồi Sơn cầm tay Yến Tương Lan đặt trên ngực mình, nói: “Ở đây, giống như bị cái gì đó đè nặng.”
Yến Tương Lan thở dài, cầm tay Ngọc Đồi Sơn dời sang bên trái, nói nhỏ: “Tim ở bên này.”
Ngọc Đồi Sơn ngơ ngác.
Thân thể tạo thành từ phân thần, không có nhiệt độ, không có nhịp tim, thậm chí còn không có hô hấp, đã lâu lắm rồi hắn không cảm nhận được thân thể của mình, dường như sắp quên mất trái tim vốn nằm trên trái.
“Đúng.” Ngọc Đồi Sơn gật đầu nói: “Có phải ta đã quá mệt mỏi?”
Trên hàng mi dày của Yến Tương Lan có đậu vài bông tuyết, bị y nhẹ nhàng chớp mắt hóa thành giọt nước chảy xuống, y cất giọng dịu dàng: “Đúng vậy, ngươi quá mệt mỏi.”
Ngọc Đồi Sơn: “Khó trách.”
Yến Tương Lan bật cười, thấy hắn còn định nằm ở đây tới sáng, dứt khoát kéo hắn ngồi dậy, nói: “Chúng ta không ngủ ở đây, đi, ta dẫn ngươi đến…”
Y suy nghĩ một chốc, trừ Giải Trĩ Tông ra, hình như không còn nơi nào để hai người họ đặt chân.
Ngọc Đồi Sơn lười biếng tựa đầu lên vai Yến Tương Lan, nói: “Đi đâu?”
Yến Tương Lan nhanh chóng nghĩ ra chỗ có thể đi, đứng lên kéo hắn theo: “Đi với ta.”
Cả người Ngọc Đồi Sơn kiệt sức, hoàn toàn không quan tâm có thoải mái hay không, hắn chỉ muốn ở nơi băng thiên tuyết địa này nằm một đêm, nhưng Yến Tương Lan từng quỳ suốt ba ngày ba đêm dưới trời tuyết lạnh cắt da cắt thịt, vừa thấy trời tuyết là e dè.
Y dẫn theo Ngọc Đồi Sơn đạp gió bay suốt một đường, lát sau lặng lẽ đáp xuống trước cửa vào một tiểu viện.
Đó là trai xá của Chư Hành Trai ở Thiên Diễn học cung.
Yến Tương Lan quen thuộc mở kết giới của Chư Hành Trai ra, dẫn Ngọc Đồi Sơn vào trong.
Y cởi áo bào treo lên bình phong, đang định kêu Ngọc Đồi Sơn cứ tự nhiên, nhưng vừa quay đầu đã thấy hắn như làn khói vọt nhanh vào phòng ngủ trèo lên giường nằm, hoàn toàn không xem mình là người ngoài.
—Nếu hắn không thức tỉnh Tương văn ‘Kham Thiên Diễn’, có lẽ nơi đây đã là chỗ ở của hắn.
Yến Tương Lan vào theo, đủn Ngọc Đồi Sơn nằm vào trong, sau đó ngả lưng nằm xuống bên cạnh.
Bên ngoài tuyết bay lả tả, âm thanh rơi vào bệ cửa sổ và rơi xuống đất truyền vào tai Yến Tương Lan rõ mồn một.
Yến Tương Lan nằm ở đó, im lặng lắng nghe âm thanh tuyết rơi.
Y tưởng Ngọc Đồi Sơn nằm bên trong đã ngủ, nhưng không lâu sau Ngọc Đồi Sơn bỗng xoay người, đưa tay kéo tay áo của y, nói.
“ Yến Linh?”
Yến Tương Lan mở mắt ra nhìn hắn, hỏi: “Sao thế?”
“Âm thanh của ta là gì?” Ngọc Đồi Sơn nhìn y nói: “Ngươi có thể nghe thấy vạn vật, vậy còn ta?”
Hắn muốn biết mình là âm thanh gì.
Yến Tương Lan im lặng hồi lâu, trông có vẻ hơi khó mở miệng, cuối cùng rù rì: “Ca à…”
Ngọc Đồi Sơn không nhìn ra y khó xử và che giấu, mở to mắt trông chờ nhìn y: “Sao sao?”
Yến Tương Lan âm thầm thở dài một hơi, nhấc tay che tai mình lại, nói nhỏ: “Không có.”
Ngọc Đồi Sơn không hiểu, nghi ngờ hỏi: “Sao cơ?”
Yến Tương Lan nói: “Ngươi không có âm thanh.”
Ngọc Đồi Sơn đờ ra.
Mỗi một người đều có âm thanh của riêng mình, cũng không chính xác là ngôn ngữ, mà nó giống như Thịnh Tiêu là âm thanh nứt nẻ của mảnh đất khô hạn, hay là Yến Ngọc Hồ có âm thanh nước chảy róc rách cùng với sát ý ‘rít rít’, thậm chí Yến Tương Lan còn nghe được âm thanh của linh mạch.
Chỉ trừ mỗi Ngọc Đồi Sơn.
‘Nhàn Thính Thanh’ sống vì ‘Kham Thiên Diễn’, nhưng không thể nghe được âm thanh của ‘Kham Thiên Diễn’.
Từ lần đầu tiên hai người gặp gỡ nhau hồi niên thiếu, Yến Linh chỉ nghe thấy sự tĩnh mịch đến lạ từ Hề Tuyệt.
Ngọc Đồi Sơn ôm hy vọng hỏi nhỏ: “Là ta không có, hay là ngươi không nghe được?”
Yến Tương Lan: “Ta không biết.”
“À.” Ngọc Đồi Sơn kéo chăn gấm che nửa khuôn mặt, chỉ để lộ ra đôi mắt thuần màu vàng, trông hắn có chút mất mát: “Vậy sao.”
Yến Tương Lan thấy trong lòng chua xót, thuần thục dỗ hắn: “Không sao, ‘Nhàn Thính Thanh’ là Tương văn vô dụng nhất, không giúp ích được gì, huống chi ta cũng không nghe thấy âm thanh của mình.”
Ngọc Đồi Sơn lập tức bị thuyết phục, cong mắt cười hì hì: “Thế thì tốt, ta không phải một mình.”
Yến Tương Lan phì cười.
Hai người nằm trên giường ở trai xá rộng lớn, yên lặng lắng nghe tiếng tuyết rơi và tiếng hít thở của nhau.
Ngọc Đồi Sơn cười hì hì một hồi, nghiêng đầu nhìn cây nến đang cháy, đột nhiên nói một câu.
“Linh Nhi, ta sợ.”
Yến Tương Lan không hỏi hắn sợ cái gì, giống như đã sớm biết rõ tất cả hy vọng, tuyệt vọng, sợ hãi của Ngọc Đồi Sơn, chỉ nhẹ giọng đáp lại: “Vậy thì không làm nữa.”
Nhưng Ngọc Đồi Sơn lại lắc đầu: “Không.”
Hắn không muốn cả đời bị nhốt dưới địa mạch Thiên Diễn không được tự do.
Ngọc Đồi Sơn muốn nói thêm mấy câu với Yến Tương Lan, nhưng nghĩ tới nghĩ lui thì thấy những gì mình muốn nói đều đã nói hết trong mười năm cả hai sống nương tựa vào nhau.
Tất cả lời an ủi, khuyên bảo, dặn dò có thể nói đều đã nói hết.
Ngọc Đồi Sơn im lặng nằm đó, cảm nhận tiếng hít thở nhè nhẹ của Yến Tương Lan, từ từ nhắm mắt lại.
Đây là giấc ngủ an ổn nhất trong mười bốn năm qua của hắn.
Sáng sớm hôm sau, tuyết vẫn chưa ngừng.
Yến Tương Lan thường thức dậy vào giờ thìn, nhưng hôm nay chẳng biết tại sao lại ngủ li bì, muốn tỉnh lại nhưng giống như bị bóng đè, ngay cả một ngón tay cũng không nhúc nhích nổi.
Ngọc Đồi Sơn không còn dáng vẻ yếu đuối như hôm qua nữa, hắn mặc bộ áo vàng ấm áp, kiểu cách và hoa văn trên thân áo đều giống hệt bộ mà ‘Hề Tuyệt’ mặc để làm lễ cập quan năm đó.
Hắn đứng bên mép giường, đôi mắt màu vàng nhìn dung nhan say ngủ của Yến Tương Lan, cười tủm tỉm nói: “Ta đi đây.”
Yến Tương Lan lờ mờ nhận ra gì đó, nhíu mày có vẻ giùng giằng muốn tỉnh lại, nhưng bị linh lực Thiên Diễn nơi đầu ngón tay của Ngọc Đồi Sơn kéo vào sâu vào trong bóng tối hơn.
Ngón tay của Ngọc Đồi Sơn từ từ dời khỏi mi tâm của Yến Tương Lan, đầu ngón tay dính chút ấm áp bị gió rét thổi tan từng chút một.
Mười mấy năm qua Ngọc Đồi Sơn vẫn để xõa tóc giống như thiếu niên mới lớn, dáng vẻ hào sảng nhưng không giấu được sự thiên chân vô tà, nhưng hôm nay hắn hiếm khi búi gọn tóc lên và cài phát quan, đôi mắt màu vàng yêu dị cũng biến về màu đen bình thường.
Hắn từ từ đứng dậy, áo khoác tầng tầng lớp lớp xõa trên đất, vẻ ngô nghê trên mặt vẫn còn, tựa như vị thiếu niên muốn đi làm lễ cập quan năm đó.
Ngọc Đồi Sơn chăm chú nhìn Yến Tương Lan, lặp lại: “Ta đi đây.”
Chân mày của Yến Tương Lan càng nhíu chặt, Tương văn Thiên Diễn sau gáy không kiềm chế được mà lan tràn đến tận gò má, trông như rễ cây màu vàng, cưỡng ép trút vào trong đầu y, ‘Nhàn Thính Thanh’ muốn đánh thức y dậy.
Ngọc Đồi Sơn không chờ y thành công, xoay người thả nhẹ bước chân từng bước một rời khỏi Chư Hành Trai.
Nơi này cũng không thuộc về hắn.
Nơi nào cũng không thuộc về hắn.
Nhượng Trần đã đứng chờ hắn ngoài Chư Hành Trai, thấy hắn ăn mặc kỳ lạ như vậy nhíu mày nói: “Ngươi đây là…”
Ngọc Đồi Sơn híp mắt cười nói: “Có phải hôm nay đại nạn giáng xuống đầu ta?”
Kim văn Thiên Diễn trong mắt Nhượng Trần chợt lóe lên rồi biến mất, hắn khẽ lắc đầu nói: “Không có.”
Ngọc Đồi Sơn cười phá lên, không biết đang vui cái gì.
Hai người rời khỏi Thiên Diễn học cung, tiến thẳng đến Hề gia.
Toàn bộ khuôn viên đều đã thành bãi hoang tàn, chỉ có tòa linh tháp là chỉ sụp đổ một nửa, lặng lẽ đứng giữa trời gió tuyết.
Ngọc Đồi Sơn tung người nhảy lên đỉnh tháp, từ trong nhẫn trữ vật lấy ra một con rối— Đó là con rối mà ba tháng trước hắn đã trấn lột của Ứng Trác.
Gương mặt của con rối đã bị Ngọc Đồi Sơn đổi thành của ‘Hề Tuyệt’, hắn khép hờ mắt truyền phân thần của mình vào nó.
Rất nhanh, phân thần Thiên Diễn của Ngọc Đồi Sơn thoáng cái hóa thành luồng kim quang nhập vào bên trong con rối, phút chốc đôi mắt bằng ngọc lưu ly tinh xảo chớp chớp mở ra.
Cảm giác có lại thân thể vô cùng kỳ diệu, Ngọc Đồi Sơn khó khăn cử động tay chân, sau đó đặt tay lên ngực trái của mình, một hồi lâu sau mới nhận ra đây là cơ thể con rối, không có trái tim.
Ngọc Đồi Sơn ‘chậc’ một tiếng.
Nhượng Trần không hiểu hắn muốn làm gì, thờ ơ gảy tràng hạt trong tay, nói: “Ngươi dùng ‘Khí Tiên Cốt’ bày ra trận pháp khổng lồ ở thành Cửu Tiêu và Ác Kỳ Đạo, rốt cuộc phải cần bao nhiêu Thiên Diễn mới có thể khởi động?”
Ngọc Đồi Sơn đang thích ứng với thân thể mới, thuận miệng nói: “Một cái là đủ.”
Một linh mạch Thiên Diễn là có thể khởi động trận pháp hủy thiên diệt địa, hoàn toàn khiến linh mạch Thiên Diễn bốc hơi khỏi thế gian.
Nhượng Trần lạnh nhạt nhìn hắn, không trả lời.
Ngọc Đồi Sơn đang định nói gì đó chợt nghe thấy tiếng gỗ bị nứt ra, vừa cúi đầu liền thấy con rối vốn hoàn hảo không tỳ vết giống như không chịu nổi phân thần ‘Kham Thiên Diễn’, vết nứt nhanh chóng từ ngón tay lan rộng ra.
Chỉ trong chốc lát, nửa cơ thể của con rối biến thành mạt gỗ trắng tuyết rơi lả tả xuống đất.
Ngọc Đồi Sơn lập tức rút phân thần ra.
Cái đầu của con rối rớt ầm xuống đất, cơ thể con rối được linh nguyên chống đỡ trông như bị mối mọt đụt khoét, vô số lỗ nhỏ lan tràn ra khắp cơ thể, gió thổi qua liền biến thành mạt gỗ trắng tuyết.
Cuối cùng đều tan tành không còn gì.
Ngọc Đồi Sơn chê đá một cái: “Vô dụng.”
Dứt lời, hắn lại lấy ra một ‘thân thể’ khác từ trong nhẫn trữ vật.
Nhượng Trần tưởng thân thể này cũng giống như con rối hồi nãy, nhưng nhìn kỹ lại thì nhận ra đó là một thân thể có máu có thịt.
“Đây là?”
Ngọc Đồi Sơn lại đưa Thần hồn vào trong, điều khiển cơ thể cử động tay chân, nói: “Đây là thân thể được làm từ Dẫn Họa Nhiễu của ‘Du Đan’, hy vọng có thể sử dụng lâu hơn một chút.”
Nhượng Trần nhíu mày: “Thần hồn ‘Kham Thiên Diễn’ của ngươi quá mạnh mẽ, dù ngươi có đoạt xác nhập vào, ngay cả có là thân thể của tu sĩ cũng không thể kiên trì được một khắc.”
Đây chẳng khác gì Thiên Đạo và Thiên Diễn ép buộc hạ cấm chế lên người Ngọc Đồi Sơn, một khi hắn muốn mưu toan đoạt xác người khác để chạy trốn, vậy thì Thần hồn của hắn sẽ chậm rãi phá hủy tấm thân xác không thuộc về Ngọc Đồi Sơn.
Cắt đứt tất cả đường lui của hắn.
Ngọc Đồi Sơn chạm tay lên ngực trái, cảm nhận trái tim giả đập từng nhịp nhẹ nhàng, không hiểu sao tâm trạng rất thoải mái: “Không cần lo lắng, ta cũng không dùng nó quá lâu.”
Hắn chỉ là muốn cảm nhận nhịp đập của trái tim trong chốc lát.
Ngọc Đồi Sơn vỗ tay một cái, ở trên đỉnh tháp nhìn xuống Trung Châu bao phủ trong lớp áo tuyết, cười híp mắt nói: “Bắt đầu.”
Vừa dứt lời, linh lực Thiên Diễn màu vàng từ dưới địa mạch của Hề gia ở Trung Châu tràn về phía nam và phía bắc, tựa như nước sông vỡ đê chảy ào ạt vào lòng sông khô cạn, lặng lẽ chảy dưới lòng đất, thông tới năm, sáu trận pháp ‘Khí Tiên Cốt’ đã bày sẵn ở Nam Cảnh và Bắc Cảnh.
Giải Trĩ Tông.
Thịnh Tiêu ngồi xếp bằng trên đệm cói thiền định, đèn Tê Giác yên tĩnh ở bên cạnh, ánh nến vẫn còn cháy lập lòe trên tim đèn, liên tục phát ra lời truyền âm của Yến Tương Lan.
“Đạo lữ, ngày mai ta về sẽ mua bánh hoa quế cho ngươi, đừng đợi.”
Thịnh Tiêu nhíu mày, một trăm lẻ tám Thiên Diễn Châu trên cổ tay đang rè rè bắn ra lôi văn u lam, giống như cảm nhận được địa mạch Thiên Diễn đang chấn động.
Bỗng chốc, ‘Kham Thiên Đạo’ trải rộng khắp toàn thân Thịnh Tiêu, sau gáy chui ra từng luồng sáng vàng trông như rễ cây, thoáng cái giống như ngọn lửa cháy lan đến bên mặt của Thịnh Tiêu.
“Oành—!”
Thân thể của Thịnh Tiêu bất thình lình tràn ra lượng linh lực khổng lồ, ngay lập tức chấn nát đồ đạc trang trí của Yến Tương Lan trong Thành Trừng Xây thành đống bột vụn, khi Thịnh Tiêu mở mắt ra, trong mắt lóe lên lam văn quen thuộc, dường như hắn đang âm thầm giãy giụa chống cự.
Thịnh Tiêu cố gắng nâng tay che mắt lại, quai hàm bạnh ra phảng phất như đang chống lại sức mạnh vô hình nào đó.
Nhưng theo một trăm lẻ tám Thiên Diễn Châu đồng loạt hiện lên chữ ‘Diệt’, thân thể đang phát run không dừng được tức khắc bất động, giống như bị cái gì đó điều khiển triệt để.
Quyện Tầm Phương nghe thấy động tĩnh vội vàng chạy tới: “Tông chủ?!”
Thịnh Tiêu đã đứng dậy, lạnh lùng nhìn đống hỗn loạn xung quanh, vẻ mặt đầy hờ hững.
Những biểu cảm thường ngày đã biến mất, toàn thân chìm trong khí thế sát phạt vô tình Thiên Đạo đại nhân, trong đôi mắt lạnh băng vụt hiện lên ánh sáng lam nhạt, ngỡ như gặp lại vị Thiên Đạo đại nhân bễ nghễ trên cao ghé mắt nhìn xuống đám sâu kiến dưới trần gian, sự lạnh lẽo này thật sự không phải là vật phàm.
Quyện Tầm Phương nhìn mà hết hồn, đột nhiên sinh ra ảo giác quỷ dị.
Người trước mặt này…
Giống như không phải là Thịnh Tiêu.
===Hết chương ===