Sau Khi Phản Diện Nhặt Được Kịch Bản

chương 31: ác chiến với thiên ma

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lận Thu Ý vừa dứt lời, ánh mắt Lận Thu Sinh càng trở nên đáng sợ.

Gã lạnh lùng cười nói: “Phụ lòng ai? Lận Thu Ý, ngươi cũng biết, ta hận nhất là dáng vẻ giả dối miệng đầy chính nghĩa của ngươi, vô luận là phụ thân, hay Ngọc Nhi, bọn họ trong miệng nhớ thương tất cả đều là ngươi, nói ta cái gì cũng không bằng ngươi, ngay cả những giáo chúng đó, bọn họ cũng đều hối hận không đi theo ngươi, đã như vậy, cần gì phải giả mù sa mưa để ta làm giáo chủ, nhưng bây giờ cũng chả có ý nghĩa gì, Lận Thu Ý ngươi hãy xuống đó bồi bọn họ đi!”

Đồng tử Lận Thu Ý co rút kịch liệt, gã tức giận nói: “Chỉ vì vậy ngươi liền giết chết bọn họ, Lận Thu Sinh, quả nhiên lúc trước ta không nên lưu ngươi!”

Lận Thu Sinh lập tức cười như điên, tóc đỏ bay bay, hai mắt đỏ bừng, hệt như ác quỷ: “Được được, một khi đã như vậy, Lận Thu Ý, vậy ngươi hãy chết đi!”

Lận Thu Sinh nói xong, toàn bộ không trung Thiên Giáo đột nhiên tối sầm lại, sau đó vô số đường đỏ như máu bắn ra bốn phía từ cây cột tế đàn, rót vào trong cơ thể Lận Thu Sinh, trong nháy mắt Ôn Thanh Lan nhạy bén cảm nhận được, Lận Thu Sinh lại từ võ giả phàm nhân bình thường, trực tiếp thăng cấp thành Thiên Ma.

Vậy mà lại có người thúc giục thiên ma tà trận.

Dị trạng thiên địa biến sắc, khiến một đám nhân sĩ võ lâm tái mặt.

Mà cơ thể phàm nhân của Lận Thu Ý, tất nhiên đánh không lại Lận Thu Sinh, trong một nhịp thở, đã bị Lận Thu Sinh sắc mặt dữ tợn chộp vào tay, mắt thấy sắp bị Lận Thu Sinh bóp gãy cổ.

Lúc này một người bỗng nhiên nhào tới, thoáng chốc chém về phía Lận Thu Sinh, chính là Lận Bạch vẫn luôn trốn ở một bên.

Thần sắc Lận Bạch thống khổ, cậu nhìn Lận Thu Sinh giọng buồn gọi to: “Phụ thân, thu tay lại đi!”

Lận Thu Sinh liếc mắt nhìn Lận Bạch nửa ngày, đột nhiên vươn tay tung một chưởng vào Lận Bạch, trực tiếp đánh Lận Bạch bay ngược ra ngoài.

Lận Thu Ý bên cạnh không dám tin quát: “Ngươi điên rồi, nó là con trai ngươi!”

Lận Thu Sinh bỗng dưng cười ha hả: “Nó không phải là con ta, Lận Thu Ý, ngươi đã thích nó như vậy, ta đây sẽ đưa sẽ đưa nó đi cùng ngươi!”

Mặc kệ Lận Thu Ý, Lận Bạch vì những lời này kinh ngạc như thế nào, vào lúc này, tế đàn xuất hiện dị tượng, nguyên bản thi thể nằm trên tế đàn thế nhưng lảo đảo bò dậy, đánh về phía mọi người…

Cũng trong lúc đó, Ôn Thanh Lan cuối cùng đã nhớ tới trách nhiệm của sư tôn giải thích toàn bộ ‘Vạn phương tà ma tế trận’ cho Tiêu Cảnh.

Cho đến khi Lận Bạch bị một cái tát quất bay đến bên chân Ôn Thanh Lan, thầy trò hai người đem nơi này trở thành nơi dạy học lâm thời rốt cuộc mới nhớ tới chính sự.

“Tiêu Cảnh, nhớ lời vi sư vừa nói chưa?” Ôn Thanh Lan cách khăn che mặt nhìn về phía Tiêu Cảnh.

Nếu quyết định để Tiêu Cảnh đi theo cạnh mình làm việc, Ôn Thanh Lan cũng mở lòng, bài giảng bỏ qua trước kia cũng tùy thời bù lại.

Kiếp trước sau khi Tiêu Cảnh rời khỏi Vô Vi Đạo Tông, mặc dù tự mình học rất nhiều thứ, nhưng hệ thống giáo dục chính thức của sư tôn, cũng chưa từng trải qua.

Vậy nên tuy đang loạn đấu trên chiến trường, Ôn Thanh Lan mở miệng dạy y, y vẫn cẩn thận lắng nghe, lúc Ôn Thanh Lan hỏi, cũng kính cẩn gật đầu như học trò nghiêm túc.

Thái độ khiêm tốn yêu học hỏi của y, thật ra làm lòng Ôn Thanh Lan có chút thỏa mãn, vì thế hắn nói: “Thiên ma tuy đáng sợ, nhưng dù sao cũng là do con người hiến tế ra ma vật, tất nhiên không thể so với thiên ma chân chính, truy căn nguyên, Lận Thu Sinh vẫn là một con người, chỉ là gã có thể nhờ tế đàn cướp đoạt sinh lực của sinh linh, người chết càng nhiều, năng lực của gã cũng càng mạnh.”

“Đệ tử đã hiểu.” Tiêu Cảnh gật đầu, tung người nhảy đến giữa không trung.

Lúc này Lận Thu Ý đã bị Lận Thu Sinh bóp gần chết, cũng may Lận Thu Sinh hận gã đến cực điểm, không có ý định lập tức giết chết gã, mà muốn từ từ chơi đùa, mới bảo vệ được nửa cái mạng.

Lận Thu Ý đảo mắt nhìn thấy Tiêu Cảnh, lòng cầu sinh lập tức nổi lên, liều mạng nhìn Tiêu Cảnh.

Đáng tiếc Tiêu Cảnh nhìn cũng không thèm nhìn Lận Thu Ý, trực tiếp bay ra đằng sau.

Sự giãy dụa của Lận Thu Ý tất nhiên được Lận Thu Sinh nhìn vào mắt, Lận Thu Sinh đương nhiên cũng thấy hành động của Tiêu Cảnh, không khỏi cười to nói: “Lận Thu Ý, ngươi cho rằng mời tới một tu sĩ là được sao, biết ta hiện tại là thứ gì không, tu sĩ sợ thiên ma nhất, chỉ sợ tiểu tử này đã sớm sợ tới mức muốn chạy trốn.”

Trên mặt Lận Thu Sinh nở nụ cười ha ha, một giây sau khóe môi gã chảy ra máu tươi, hung ác tàn nhẫn âm lãnh quay đầu trừng phía sau.

Thì ra Tiêu Cảnh ngự kiếm bay ra đằng sau, không nói hai lời dùng Tôi Hỏa Liệt Thiên đốt sạch tất cả thi thể trên tế đàn, sau đó một kiếm chém về phía tế đàn.

Tế đàn chuyển động ầm ầm, huyết sắc ngập tràn.

Cùng tế đàn gắn kết Lận Thu Sinh tức thì bị thương nặng.

Gã ắt hẳn vừa từ cao thủ võ lâm biến thành ma vật tu chân, một chốc một lát còn chưa thay đổi được tư duy, vẫn luôn dựa theo cách thức chiến đấu đánh nhau trong chốn võ lâm.

Không ngờ đấu pháp tu chân rất tinh diệu, ma vật như gã, một khi bị thương căn nguyên, sẽ không chịu được một kích.

Nhưng giờ nghĩ gì cũng đã muộn, Tiêu Cảnh một kiếm chém liên tiếp, dưới sự công kích cuồn cuộn linh lực của y tế đàn lung lay sắp đổ.

Tròng mắt Lận Thu Sinh đỏ bừng, tóc bay tán loạn, cực kỳ căm hận đánh về phía Tiêu Cảnh.

Lận Thu Ý bị gã ném qua một bên, đau khổ ho khan.

Tiêu Cảnh dĩ nhiên đã sớm dự liệu, thân hình lóe lên tránh khỏi tập kích của Lận Thu Sinh, đối phương chỉ vừa cường hóa thành ma vật, công kích chỉ dựa vào bản năng, tuy Tiêu Cảnh vừa vào Kim Đan Kỳ không bao lâu, nhưng dù sao y là đại năng hóa thần cảnh trọng sinh, cả đời không biết trải qua bao nhiêu cuộc chiến, vì vậy đối phó với Lận Thu Sinh chẳng tốn chút sức nào.

Ngay khi Lận Thu Sinh dần rơi vào cảnh bại trận, mắt thấy sắp bị Tiêu Cảnh chém chết, mặt đất đột nhiên bay ra một cái quạt mỹ nhân, trên mặt quạt tô vẽ ác quỷ dữ tợn.

Cây quạt nhỏ mặt quỷ tốc độ cực nhanh, bay đến phía sau Tiêu Cảnh, hóa thành một cái miệng khổng lồ đáng sợ, mắt thấy sẽ nuốt lấy Tiêu Cảnh.

Tuy rằng Tiêu Cảnh cảm nhận được nguy hiểm ở sau lưng, nhưng xoay người đối phó với địch đã không còn kịp.

Đám người võ lâm ở dưới khẩn trương nhìn chằm chằm cuộc chiến giữa không trung, Lận Thu Ý nghẹn ngào hô to: “Tiên sinh cẩn thận!”

Đúng lúc này một thanh cô tịch tuyệt diễm, trường kiếm như băng như tuyết hoành không mà ra, chặn cây quạt nhỏ mặt quỷ.

Người cầm kiếm thế mà lại là tên công tử ốm yếu trên xe lăn kia.

Không còn thấy bộ dáng ốm yếu tuyệt sắc của hắn, hắn nắm kiếm đứng giữa không trung, giống như thượng thần cửu thiên, hơi thở băng lãnh tàn khốc mạnh mẽ trút xuống, ép mọi người gần như không thể hô hấp.

Mọi người chỉ có thể miễn cưỡng ngẩng đầu nhìn Ôn Thanh Lan trên không trung, chỉ còn lại lòng tràn đầy kinh hãi và sợ hãi, hơi thở cường đại đến mức khiến kẻ khác run rẩy, thậm chí hận không thể quỳ rạp trên mặt đất, dập đầu cúng bái.

Một kiếm chém rách cây quạt nhỏ mặt quỷ, Ôn Thanh Lan lại đâm một kiếm, một nữ nhân mặc áo đen bị kiếm khí của hắn bức ra.

Nữ nhân kia ở dưới kiếm của hắn chật vật không thôi, liên tục lùi lại.

Ôn Thanh Lan trở tay lại một kiếm nữa, trực tiếp đâm thủng ngực nữ nhân, nữ nhân kia còn chưa kịp nói gì, đã ngã xuống đất mà chết.

Vào lúc này, Tiêu Cảnh cũng chém Lận Thu Sinh rớt xuống bên người Ôn Thanh Lan, cung kính hành lễ nói: “Sư tôn.”

Bấy giờ, lại không có người nào cảm thấy một câu sư tôn của Tiêu Cảnh có gì không ổn, chỉ có thể mồ hôi lạnh chảy ròng ròng nghĩ, người cường đại như vậy, không hổ là sư tôn của Tiêu tiên sinh.

Nhưng Ôn Thanh Lan không trả lời, ánh mắt lạnh như băng nhìn thi thể của nữ nhân áo đen.

Quả nhiên một giây tiếp theo, thi thể của nữ nhân áo đen liền hóa thành sương khói, chầm chậm bay đi.

Tiêu Cảnh nhìn một màn quen thuộc như thế, cau mày nói: “Sư tôn, chuyện này là sao?”

Ôn Thanh Lan vẫn không đáp lại, chỉ cảnh giác nhìn bốn phía.

Bỗng nhiên một tiếng cười quỷ dị khẽ vang lên, một giây tiếp theo đỉnh đầu hai người đột nhiên xuất hiện một tiểu ấn tú mĩ, sau khi con ấn hạ xuống trong nháy mắt biến lớn, tản mát ra hơi thở bóng tối tà ác, giống như cánh cửa địa ngục muốn nuốt chửng hai người, Tiêu Cảnh sắc mặt đại biến, dùng sức đánh con ấn trên đỉnh đầu.

Ôn Thanh Lan lại nâng tay cầm kiếm ngăn cản tiểu ấn, hơi dùng sức một chút, tiểu ấn liền bị kiếm khí ngang ngược của hắn đánh bay, nhưng Ôn Thanh Lan cũng bị đẩy lùi vài bước.

Vào lúc này, một đạo ám kình đánh úp lại, Ôn Thanh Lan xoay người tránh đi, đấu lạp che trên mặt hắn cũng bị đánh bay thật xa.

Mà một nữ nhân mặc váy trắng, cả người tràn đầy hơi thở thanh thuần thánh khiết cười dịu dàng, từ hư không yểu điệu đi tới.

Nhưng vừa mới thấy dung mạo Ôn Thanh Lan, nữ nhân vốn cười dịu dàng vẻ mặt thay đổi: “Hóa ra là ngươi?”

Lời này vừa nói ra, mọi người tức khắc đều nhìn về phía Ôn Thanh Lan.

Ngay cả Tiêu Cảnh cũng nhìn nữ nhân kia, lại nhìn sư tôn, trong trí nhớ của y, không nhớ rõ sư tôn và người nữ nhân này có liên quan gì, nhưng sau khi nhìn vào hai mắt ả, sắc mặt Tiêu Cảnh cũng biến đổi.

Chợt nghe nữ nhân kia đôi mắt đỏ ửng, nghiến răng nghiến lợi nói: “Bảy mươi năm trước, là ngươi diệt cả nhà ta, hôm nay ta muốn ngươi đền mạng!”

Lời này vừa dứt, mọi người lập tức biến sắc, nếu vừa rồi là kinh ngạc và kính nể, thì bây giờ là kiêng kỵ và sợ hãi, có thể tùy tiện diệt cả nhà người ta, đây chính là hạng người tàn nhẫn độc ác.

Chỉ là không ngờ tới người mà tất cả mọi người chướng mắt, không hiển sơn lộ thủy sư tôn Tiêu Cảnh, hóa ra là một người đáng sợ như vậy, trước đó bọn họ còn dám đem đối phương trở thành tiểu sủng hậu viện, không biết trong lúc vô tình có đắc tội đối phương hay không, bằng không cũng bị diệt môn thì biết đi đâu khóc đây.

Nghĩ như vậy, mọi người lại đồng tình nhìn về phía Lận gia, phải biết rằng trước đó đắc tội Ôn Thanh Lan lợi hại nhất, chỉ có vị công tử Lận Bạch kia.

Lận Bạch vốn thật vất vả thở dốc khôi phục, vừa tỉnh lại thì nghe một đoạn đối thoại như thế, mặt mày lập tức tái xanh.

Mà A Lữ vẫn luôn đẩy Ôn Thanh Lan, lại ngạc nhiên há to miệng.

Ôn Thanh Lan hơi nhíu mày, nghe lời như vậy, nhận thấy thái độ của mọi người thay đổi, vẻ mặt của hắn vẫn không có bất kỳ biến hóa nào, chỉ lãnh đạm nói: “Ngươi là ai?”

Nữ nhân váy trắng thánh khiết tức khắc nở nụ cười điên cuồng, thần thái của nàng khiến người vừa nhìn chính là bộ dáng hận tới cực điểm: “Ngươi lại không nhớ, Thanh Lan thượng tiên, Càn Khôn sơn trang bảy mươi năm trước, đêm hôm đó, cha huynh thân tộc ta máu nhiễm đỏ sơn trang, bí bảo trấn phái Như Ý Xử của chúng ta ngươi còn đang cài trên tóc kìa, vậy mà ngươi nói ngươi không nhớ, thật sự là buồn cười vô cùng!”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio