Tiêu Cảnh thốt ra lời này, Cổ Thi ma tướng cũng ý thức được lừa không nổi nữa.
Gã cười lạnh một tiếng, vẫy vẫy tay, ma tu giả bộ tầm bảo xung quanh tức thì đều xông tới, ánh mắt bất thiện nhìn Tiêu Cảnh.
Cổ Thi ma tướng đắc ý nói: “Tiêu Cảnh a Tiêu Cảnh, lúc trước ngươi chèn ép tu sĩ Cựu Lục Bộ, có lẽ không ngờ tới sẽ có ngày này đi, cũng tuyệt không nghĩ tới người ngươi coi như báu vật bên gối sẽ phản bội ngươi, thế nào, có phải rất thương tâm rất tuyệt vọng không?”
Ôn Thanh Lan ôm cánh tay lui về sau nửa bước, mặt không cảm xúc nhìn trò khôi hài trước mặt.
Tiêu Cảnh sau khi nghe được câu người bên gối thì kinh ngạc nhíu mày, sau đó y khoa trương mà mặt không còn chút máu, một đôi mắt đẹp hẹp dài âm lãnh nhìn chằm chằm Cổ Thi ma tướng, lạnh như băng nói: “Cổ Thi ma tướng, không ngờ ngươi lại có lòng dạ bất chính như vậy, cư nhiên thu mua người bên cạnh bổn quân để ám hại bổn quân, đây tất cả đều là mưu kế của ngươi.”
“Ngươi nói không sai.” Cổ Thi ma tướng thấy Tiêu Cảnh vẫn cao cao tại thượng giãy dụa như con thú bị nhốt, lập tức lộ ra vẻ mặt hưng phấn tự đắc: “Tiêu Cảnh, trách thì trách ngươi sắc lệnh trí hôn (), không quan tâm tình nhân trong mộng, mới để ta có cơ hội, nhưng ngươi yên tâm, chúng ta sẽ lưu lại mạng tiện này cho ngươi.”
() Sắc lệnh trí hôn: không thể giữ vững lí trí được trước dục vọng.
Tiêu Cảnh dừng một chút, đoán chừng một chốc một lát không thể nào tiếp thu sư tôn và tình nhân trong mộng gắn liền một chỗ, cũng không cách nào tiếp thu chính là sắc lệnh trí hôn với sư tôn.
Cũng chỉ ngừng lại ngắn ngủi trong chớp mắt, đôi môi đỏ thắm hơi cong lên, lộ ra một nụ cười tuyệt diễm lạnh lùng: “Không giết bổn quân, ngươi không sợ bổn quân Đông sơn tái khởi, bổn quân nhưng thật ra không biết các ngươi lúc nào thì yêu quý tính mệnh của bổn quân như vậy.”
Cổ Thi ma tướng tức khắc xì một tiếng khinh miệt, gã cười lạnh nói: “Tiêu Cảnh đừng tự cho là đúng, chúng ta lưu lại mạng của ngươi không phải sợ ngươi, mà là mạng tiện này của ngươi có công dụng khác, bớt nói nhảm đi Tiêu Cảnh, nếu ngươi nghe lời, về sau cũng có thể bớt nếm mùi đau khổ.”
“Phải không?” Tiêu Cảnh nhẹ nhàng nói: “Đáng tiếc, bổn quân cố tình thích ăn khổ.”
Tiếng nói vừa dứt, Tiêu Cảnh đã vọt qua, Cổ Thi ma tướng lộ ra vẻ mặt khinh miệt, thúc giục cổ trùng.
Nhưng Tiêu Cảnh đau đớn ngã xuống đất trong dự liệu lại không xuất hiện, Tiêu Cảnh không ngừng lại mà vọt tới.
Cổ Thi ma tướng không thể tin được mà thúc giục cổ trùng lần nữa, lại chỉ thấy nụ cười nhạt trên mặt Tiêu Cảnh.
Theo động tác của Cổ Thi ma tướng, những ma tu khác tất cả đều xông tới, bọn họ chưa tới gần Tiêu Cảnh, đã bị kiếm của Ôn Thanh Lan trực tiếp chặn lại.
Cổ Thi ma tướng lúc này mới phản ứng, gã giận dữ trừng mắt với Ôn Thanh Lan, mắng: “Tiện nhân, ngươi dám lật lọng lừa gạt ta!”
Ôn Thanh Lan khẽ cười: “Ngươi oán ta cũng vô dụng, muốn trách, thì trách độc vật của ngươi quá vô dụng.”
Tiêu Cảnh bất mãn nói với Cổ Thi ma tướng trước mặt: “Chú ý một chút, đối thủ của ngươi là ta.”
Không đợi Cổ Thi ma tướng phản ứng lại, liền một trảo cắm vào trong ngực Cổ Thi ma tướng, Cổ Thi ma tướng thậm chí chưa kịp kêu thảm thiết, đã biến thành một bộ xương khô ngã trên mặt đất.
Cổ Thi ma tướng vừa chết, tình hình sinh ra biến hóa.
Tuy Cổ Thi ma tướng mang không ít người đến vây công, nhưng bọn họ tự tin Tiêu Cảnh trúng độc của Cổ Thi ma tướng, giờ thấy Tiêu Cảnh không trúng kế, trong lòng vốn đã cả kinh, lại nhìn thấy Tiêu Cảnh dễ dàng giết chết Cổ Thi ma tướng, trong lòng càng e sợ, hành động cũng không khỏi rụt rè.
Nhưng những người này cũng biết nếu không dốc toàn lực, chỉ sợ cũng sẽ bị Tiêu Cảnh lưu lại bắc cảnh sa mạc này, liền liều mạng xông tới.
Tiêu Cảnh cười lạnh lùng, nhẹ nhàng nghiêng đầu tránh công kích của một thanh yêu đao, trở tay một trảo, lại là một ma tu kêu thảm ngã xuống.
Ngay lúc song phương giằng co, một bóng đen im hơi lặng tiếng lặng lẽ lẻn tới, sau đó một thanh khinh kiếm mỏng nhẹ sắc bén lặng yên không một tiếng động đâm về phía Tiêu Cảnh.
Thanh kiếm này thế tới quỷ dị, từ đầu tới đuôi thế nhưng không lộ ra một chút khí tức, cho đến khi đâm về phía thắt lưng Tiêu Cảnh, Tiêu Cảnh mới phản ứng được.
Y biến sắc, toàn bộ vòng eo lấy độ cung cực kỳ khoa trương uốn cong xuống, cả người thuận thế lăng không khẽ lật, hiểm hiểm tránh được chuôi khinh kiếm này, nhưng mà cũng bị kiếm khí của khinh kiếm sắc bén rạch qua cẩm y, đâm rách một chút da thịt.
Khinh kiếm biến mất, nhưng cái loại không khí nguy hiểm bao trùm Tiêu Cảnh vẫn không biến mất, chờ thời lại phát ra một kích trí mạng.
Tiêu Cảnh cười lạnh một tiếng, hai tròng mắt dần dần biến thành lạnh băng đỏ tanh, cùng lúc đó, nơi ấn đường của y cũng chậm rãi hiện lên một sọc dọc đỏ tươi, khí tức cả người thay đổi trở nên cực kỳ đáng sợ, tiếp theo y vỗ một chưởng.
Năng lượng sóng gợn kịch liệt rung động bắt đầu từ bàn tay y, chậm rãi khuếch tán.
Một người được mũ choàng che khuất từ đầu tới chân xuất hiện giữa trận chiến.
Vừa thấy người tới, Tiêu Cảnh hơi nheo mắt lại, vui đùa trước đó đã biến mất, biến thành lặng băng uy nghi, chỉ nghe y nói: “Ám Dạ ma tôn.”
Đám ma tu bị Ôn Thanh Lan và Tiêu Cảnh bức cho lùi về phía sau, như tìm được chỗ dựa, lập tức dựa sát sau người này, đồng thời nói: “Kiến quá Ma tôn.”
Tiêu Cảnh hiểu rõ nói: “Cổ Thi ma tướng là người của ngươi, người muốn mạng ta là ngươi?”
“Nói cũng không sai, Tiêu Cảnh ‘Ma quân"”
Người choàng mũ đang trầm mặc đột nhiên lên tiếng, thanh âm là một loại khàn khàn tà ác, cố tình nhấn mạnh hai chữ ‘ma quân’, dường như ẩn chứa trào phúng trêu đùa: “Nhưng ngươi cũng không mắc mưu không phải sao?”
Ôn Thanh Lan cũng nhíu mày nhìn Ám Dạ ma tôn đột nhiên xuất hiện, nhưng mà nhìn lại, hắn đột nhiên cảm thấy kỳ lạ, trong lòng nhảy dựng, Ôn Thanh Lan kinh nghi () nói: “Văn Uyên?”
() ngạc nhiên nghi ngờ
Ám Dạ ma tôn vừa xuất hiện, lực chú ý toàn bộ đặt lên người Tiêu Cảnh, cũng không chú ý tới Ôn Thanh Lan cách đó không xa, chỉ cho là thị tùng Tiêu Cảnh mang tới.
Hai người đối kháng, giữa trận không người dám ra, Ôn Thanh Lan khẽ hô, đương nhiên là vô cùng rõ ràng truyền vào tai hai gã đại năng tu sĩ.
Người choàng áo đen sững người, đột nhiên quay đầu nhìn về phía Ôn Thanh Lan, khàn giọng kêu: “Sư tôn!”
“Sư tôn?” Tiêu Cảnh nghi hoặc gọi một tiếng, đồng thời quay đầu nhìn Ôn Thanh Lan.
Chẳng biết tại sao, lúc đại đồ đệ và tiểu đồ đệ nhìn lom lom, Ôn Thanh Lan không khỏi cảm thấy một trận hàn ý.
Uy nghiêm lạnh nhạt cho tới nay cũng không thể duy trì, mặc dù cũng không còn dư lại bao nhiêu.
Lấy lại bình tĩnh, Ôn Thanh Lan nói: “Văn Uyên, tại sao ngươi lại ở chỗ này?”
“Sư tôn.” Được người tôn là Ám Dạ ma tôn Văn Uyên khom người hành lễ, cung kính nói: “Đệ tử phụng mệnh sư tôn tra tìm Cửu Tiêu Ngọc Bội, đầu mối đứt đoạn ở Ma cung, đệ tử mới an bài người vào ma cung, đệ tử nhìn thấy tiểu sư đệ đồng môn cũng ở ma cung, khó tránh khỏi vui mừng, muốn ra tay thử một phen, là đệ tử lỗ mãng, sư tôn thứ tội.”
Ôn Thanh Lan khoát tay áo, hiện giờ không phải thời cơ tốt để nói chuyện này.
Thấy Tiêu Cảnh vẫn trầm mặc đứng ở chỗ cũ nhìn mình, nghĩ đến đầu tiểu đồ đệ không được tốt, có lẽ đã quên sư huynh mình, vì vậy Ôn Thanh Lan ho nhẹ một tiếng, qua loa nói: “Đây là Văn Uyên sư huynh của ngươi, hắn không chết, ngươi hẳn là đã gặp qua.”
Nghĩ đến một môn hai đệ tử đều thành thủ lĩnh một phương của Ma Đạo Giới, nội tâm Ôn Thanh Lan không khỏi có chút phức tạp.
Văn Uyên có chút khó hiểu giương mắt nhìn Tiêu Cảnh, không rõ vì sao sư tôn còn phải giải thích một lần nữa, trước đó ở Đạo Tông không phải đã gặp rất nhiều lần rồi sao.
Hơn nữa quan hệ giữa sư tôn và tiểu sư đệ lúc nào thì tốt thế, nhớ lúc rời đi, tiểu sư đệ còn hạ thuốc sư tôn, làm hại sư tôn rớt tu vi.
Cho nên, Văn Uyên mới không thủ hạ lưu tình với Tiêu Cảnh.
Không ngờ Tiêu Cảnh bên cạnh ánh mắt kỳ quái lặp lại: “Văn Uyên sư huynh?”
Ôn Thanh Lan vừa thấy ánh mắt Tiêu Cảnh, liền thầm nghĩ không tốt!
Càng đáng chết hơn chính là, tiếng cảnh báo tích tích chói tai của hệ thống lại bắt đầu.
“Cảnh báo, cảnh báo, mục tiêu công lược Tiêu Cảnh, độ hắc hóa %
Cảnh báo!
Cảnh báo!
Mong ký chủ chú ý an toàn về tinh thần và thể xác của mình, bản hắc ám《 Chí Thần Truyện 》 mở ra đầy đủ
Mong ký chủ hưởng thụ vui vẻ!”
Nhưng mà đã chậm, Tiêu Cảnh bỗng dưng cười ha ha, ánh mắt y tối tăm rét lạnh nhìn Ôn Thanh Lan, trên khuôn mặt tuấn mỹ bức người hiện ra một nụ cười vặn vẹo đáng sợ, chợt nghe y tựa khóc tựa cười nói: “Sư tôn, người lại gạt ta!”
Nói xong, trực tiếp phi thân lên, tấn công Ôn Thanh Lan.
Ôn Thanh Lan: “…”
Không muốn nói thêm cái gì, vung Cô Phong Kiếm nghênh đón Tiêu Cảnh, hạ quyết tâm đánh chết tiểu tử bất kính sư trưởng này.
Cô Phong Kiếm hàn quang lạnh lẽo chiếu rọi hai mắt lạnh băng của Ôn Thanh Lan, đồng thời cũng chiếu ra hai tròng mắt đỏ tanh rét lạnh của Tiêu Cảnh.
Hai mắt đỏ tanh như muốn nhỏ máu, Tiêu Cảnh buồn bã nói: “Sư tôn, người cứ như vậy muốn giết Tiểu Cảnh, cứ như vậy không muốn nhìn thấy ta sống sao?”
Ôn Thanh Lan đã lười nói chuyện, Cô Phong Kiếm một kiếm nhanh hơn một kiếm, một lòng muốn đánh Tiêu Cảnh.
Nhưng Tiêu Cảnh cảm thấy mình đoán đúng, lúc này giá lạnh trong mắt rút đi, biến thành đáng sợ điên cuồng tuyệt vọng, cả người mơ hồ tản mát ra ánh sáng bạc đỏ như máu.
Hai tay y nắm lại, linh lực màu đỏ sậm bị đè đến mức tận cùng, gầm thét xông ra ngoài, đánh tới trước mặt Ôn Thanh Lan.
Tiêu Cảnh bấy giờ đã không còn là tiểu đệ tử trên Tĩnh Bình Phong, mà là Ma quân chúa tể sinh tử của Ma Đạo Giới, tu vi của y, từ mấy năm trước đã mơ hồ vượt qua Phân Thần Kỳ, áp sát Đại Thừa Kỳ.
Dưới công kích điên cuồng, dẫn tới sa mạc Ma quỷ thiên địa biến sắc không gian vặn vẹo.
Văn Uyên cũng không ngờ tiểu sư đệ lại phát điên, không khỏi biến sắc hô lớn: “Sư tôn.”
Nói xong, xông về phía Tiêu Cảnh và Ôn Thanh Lan.
Nhưng mà, không biết có phải do hoàn cảnh kỳ lạ của bản thân sa mạc Ma quỷ hay không, hai tu sĩ Phân Thần Kỳ đối chiến làm Ma Đạo Giới không thể thừa nhận.
Cô Phong Kiếm của Ôn Thanh Lan và linh lực đỏ sậm của Tiêu Cảnh cùng lúc đụng vào nhau.
Toàn bộ không gian của sa mạc Ma quỷ đầu tiên là lắc lư.
Một thiên vực rồng cuộn cự đại được dựng lên, hàng ngàn hàng vạn cát bụi bao quanh trong đó, gào thét điên cuồng nhào tới, trong nháy mắt đã cắn nuốt Ôn Thanh Lan và Tiêu Cảnh vào trong đó.
Bão cát gió lốc tới kỳ quái, khí thế hung mãnh, chỉ trong thời gian ngắn thổi quét tất cả, cắn nuốt hai người sạch sẽ.
Ma tu một phương của Văn Uyên thấy bão cát thế đi liên tục, nhất thời biến sắc chạy nhanh trốn đi.
Nhưng nhắc tới cũng kì, sau khi bão cát nuốt Ôn Thanh Lan và Tiêu Cảnh, chỉ dạo qua bên cạnh một vòng, rồi đột ngột tiêu tan giống như lúc tới.
Sa mạc ma quỷ lại lần nữa yên tĩnh, khu vực sa mạc mênh mông vô bờ gió êm sóng lặng, chỉ có những tia sáng vàng mờ lấp lánh dưới ánh mặt trời, trong sa mạc lại không thấy dấu vết của hai người Tiêu Cảnh.
Bên kia, sau khi sa mạc Ma quỷ cắn nuốt, ngay cả tu sĩ đứng đầu là Ôn Thanh Lan và Tiêu Cảnh cũng vô lực phản kháng.
Chỉ có thể miễn cưỡng mở lồng phòng ngự, mặc mình lượn vòng trong bão cát.
Cũng không biết qua bao lâu, gió xoáy dữ dội xoay tròn rốt cuộc cũng ngừng lại, Ôn Thanh Lan và Tiêu Cảnh mơ màng rớt xuống một nơi.
Không đợi Ôn Thanh Lan thoáng lấy lại hơi, cách đó không xa Tiêu Cảnh cũng đã lảo đảo đứng dậy, khóe môi y hơi cong, lộ ra một nụ cười vừa mị hoặc vừa u ám: “Đệ tử thật là hồ đồ, rõ ràng có biện pháp tốt hơn, vì sao một hai phải cùng sư tôn động thủ nhỉ, sư tôn, người nói, có phải hay không?”
Ôn Thanh Lan giương mắt trừng Tiêu Cảnh, nhưng một giây sau, sắc mặt hắn bỗng nhiên đỏ lên, mạch máu toàn thân giống như có vạn trùng lúc nhúc, thống khổ giống như bị bỏng, làm hắn nhịn không được thở dốc nặng nề đứng lên.