Khuôn mặt đằng sau quá xấu xí, nhưng khuôn mặt xấu này lại vô cùng quen thuộc, Ôn Thanh Lan nhíu mày.
Hắn hình như đi vào trong hồi ức của đồ đệ.
Khuôn mặt xấu đến cả sư tôn hắn cũng không thích nhìn thẳng mặt, đúng là lâu rồi không gặp, lại có chút hoài niệm nho nhỏ.
Ôn Thanh Lan nhìn chằm chằm bé con Tiêu Cảnh một hồi, thời thơ ấu của đồ đệ bi thảm có chút ngoài dự đoán của hắn.
Hồi đó hắn không để ý mà thu tiểu đồ đệ làm môn hạ, càng không quan tâm quá khứ của đối phương, Tiêu Cảnh không nói, hắn cũng lạnh lùng thờ ơ.
Hiện giờ dưới sự yêu cầu cưỡng chế của hệ thống, nên không thể không cùng Tiêu Cảnh càng ngày càng thân mật, cho tới bây giờ, quan hệ thầy trò của bọn họ chẳng ra sao.
Nhìn tình cảnh hiện giờ của Tiêu Cảnh, đáy lòng Ôn Thanh Lan xẹt qua một chút không vui.
Bất kể như thế nào, Tiêu Cảnh tóm lại là môn hạ của Tĩnh Bình Phong, cũng là người của hắn, dù đây chỉ là ký ức của Tiêu Cảnh, Ôn Thanh Lan cũng không muốn nhìn thấy những người không liên quan làm trò trước mặt hắn, đối đãi với Tiêu Cảnh như thế.
Mắt thấy một tiểu khất cái trong đám hùng hùng hổ hổ muốn cởi dây lưng, tiểu lên đỉnh đầu Tiêu Cảnh, Ôn Thanh Lan mới dặm bước đi vào trong hẻm nhỏ.
Vốn Ôn Thanh Lan còn nghĩ, nếu chỉ là trong hồi ức, đối phương có thể không nhìn thấy mình.
Nhưng sau khi đi vào, vẻ mặt mấy tiểu khất cái lại trở nên sợ hãi, hắn liền biết đáp án.
Bọn tiểu khất cái dù sao cũng chỉ là thiếu niên, nhìn thấy nam tử trưởng thành như Ôn Thanh Lan khó tránh khỏi sợ hãi, hơn nữa bản thân Ôn Thanh Lan dung mạo cao quý khí độ bất phàm, cặp mắt phượng băng lãnh một khi nhìn qua, càng có loại cảm giác đáng sợ như rơi vào hầm băng.
Càng làm cho đám tiểu khất cái hỗn tạp trong chợ chuyên nhìn ánh mắt người ta mà sống không dám làm càn.
Bởi vậy lúc Ôn Thanh Lan thần sắc lãnh đạm yêu cầu bọn nó rời đi, mấy tiểu khất cái đó như được đại xá mà cút đi.
Ôn Thanh Lan chậm rãi đi tới trước mặt Tiêu Cảnh.
Nhưng Tiêu Cảnh lúc này, chỉ là đứa trẻ tám chín tuổi, y chỉ mờ mịt giương mắt nhìn Ôn Thanh Lan, nhưng giống như bị thứ gì chích, vội vã cúi đầu, vừa cẩn thận vừa đáng thương cuộn thành một cục, thậm chí còn xê dịch một chút, để mình cách xa một chút.
Biểu hiện này của Tiêu Tiểu Cảnh, chẳng lẽ sư tôn hắn khiến người ta nhìn không nổi, rõ ràng trước đó còn thân mật dán dính mình, ngàn khóc vạn cầu không muốn rời đi, hiện giờ được mình giải khốn cảnh, cũng không muốn nói tiếng cảm ơn.
Nghĩ tới đây, mắt phượng Ôn Thanh Lan nheo lại nguy hiểm, hắn ghét bỏ khom người, muốn đưa tay kéo cục tròn bẩn thỉu trên mặt đất dậy.
Nhưng Tiêu Cảnh lại phản xạ có điều kiện mà giơ tay lên bảo vệ đầu.
Hành động như vậy, làm động tác của Ôn Thanh Lan dừng lại một chút.
Hắn cũng không tiếp tục động tác trước đó, mà là hơi nghiêng đầu nhìn tiểu Tiêu Cảnh, rồi thay đổi ý nghĩ, trực tiếp ôm cục tròn dơ hề hề trên mặt đất lên.
Cảm giác …… Như là nhặt một con mèo nhỏ gầy gò lưu lạc, còn là loại trọc lông, vừa dơ vừa bị bệnh.
Chắc hẳn không ngờ sẽ được đối xử như vậy, Tiêu Tiểu Cảnh hoảng sợ, y giãy giụa, ý đồ nhảy xuống từ trong lồng ngực Ôn Thanh Lan.
Nhưng lại bị Ôn Thanh Lan không nhịn được đánh một cái lên mông, sau đó y nghe được một âm thanh dễ nghe trách mắng: “Đừng lộn xộn.”
Thân thể Tiểu Tiêu Cảnh nhất thời cứng đờ, ngoan ngoãn dính vào người vô cùng đẹp mắt này, trên người nam nhân có mùi u hương thanh lãnh.
Ôn Thanh Lan ôm tiểu Tiêu Cảnh, suy nghĩ một chút, tìm được một căn nhà bỏ hoang.
Nơi này không biết vì nguyên nhân gì mà chủ nhà bỏ nhà ở hoang phế, nhưng nhìn dáng vẻ không giống như là bỏ đã lâu, bên trong còn lưu lại dấu vết sinh hoạt.
Ôn Thanh Lan múc nước giếng, tìm một thùng gỗ, ném con mèo nhỏ bẩn mới nhặt về vào.
Tiểu Tiêu Cảnh chắc là trước giờ không chạm qua nước, bị Ôn Thanh Lan cởi sạch quần áo ném vào thùng gỗ, thì khẩn trương phịch ở trong nước, một bộ hận không thể lập tức nhảy ra khỏi thùng.
Ôn Thanh Lan chửi tục một tiếng, duỗi tay ấn Tiêu Tiểu Cảnh vào trong, thùng nước nhỏ tiểu Tiêu Cảnh thấy không phản kháng được, liền ngoan ngoãn ngồi chồm hổm vào trong, trên khuôn mặt xấu xí muốn chết, chỉ có một đôi mắt đen sáng kinh người vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm Ôn Thanh Lan.
Bị tiểu đồ đệ nhìn như thế, Ôn Thanh Lan không khỏi xấu hổ ho khan một tiếng, nhưng nét mặt hắn không hiện, chỉ lãnh đạm nói: “Rửa mình, biết không?”
Tiểu Tiêu Cảnh há miệng thở dốc, không nói được một câu, chỉ dùng đôi mắt đen nhìn chằm chằm Ôn Thanh Lan.
Không thích bị đồ đệ nhìn chằm chằm như vậy, Ôn Thanh Lan đứng dậy nói: “Ngươi tắm đi, vi sư đi ra ngoài xem đã.”
Ôn Thanh Lan ra cửa, tới chợ, lúc trở về thuận tay mua một bộ quần áo cho đồ đệ, nhưng khi hắn cầm quần áo trở về, thấy tiểu Tiêu Cảnh vẫn ngồi xổm trong thùng gỗ y như trước, nhìn thấy hắn, cũng chỉ là ngẹo đầu, dùng cặp mắt đen như mực kia nhìn hắn, cả tư thế cũng không đổi.
Ôn Thanh Lan nhíu mày, thuận tay ném quần áo qua một bên: “Tại sao không tắm?”
Thấy Ôn Thanh Lan đi tới, trong mắt tiểu Tiêu Cảnh lóe lên một tia sợ hãi, y vội vã ngồi xổm xuống, cố gắng giấu mình vào trong nước, đoán chừng là chưa từng tiếp xúc với đồ vật tắm rửa này, uống một ngụm nước lớn bị sặc, Ôn Thanh Lan thấy thế, vội vàng đi tới, vớt tên đồ đệ ngốc nghếch ra khỏi nước, miễn cho đối phương chết đuối trong nước tắm.
Tiểu Tiêu Cảnh được kéo ra khỏi nước, sợ hãi nhắm mắt, ngũ quan trên mặt đều nhăn lại, giống y một con khỉ.
Thấy thế, Ôn Thanh Lan nói: “Không tắm à?”
“A….. A….. Tắm….. Tắm……” Tiểu Tiêu Cảnh không thấy quyền cước trong dự đoán, y mở mắt nhìn Ôn Thanh Lan, nghe trong miệng đối phương thốt ra âm thanh dễ nghe, thì lắp bắp học theo một câu, y phát âm vô cùng gian nan, thậm chí không bằng đứa trẻ bi bô tập nói, giọng nói nghe như là bị bỏng, khàn khàn khó nghe.
Ôn Thanh Lan yên lặng chốc lát, suy đoán Tiêu Cảnh khi còn bé ắt hẳn là lớn lên lưu lạc ăn xin ở góc phường, lại bởi vì dung mạo, nên không ai giao lưu với y, thế cho nên hiện giờ ngay cả thường thức của con người cũng không biết, sống giống như con mèo con chó bị vứt bỏ.
Nghĩ đến khả năng này, hắn chỉ có thể cuốn tay áo lên, nhận mệnh mà tắm rửa cho tiểu đồ đệ.
Lúc hắn dẫn Tiêu Cảnh về Tĩnh Bình Phong, Tiêu Cảnh đã mười một mười hai tuổi, trước đó có Càn Khôn sơn trang dạy dỗ, miễn cưỡng sống như con người, Ôn Thanh Lan cũng chưa bao giờ phát hiện Tiêu Cảnh khác thường, hắn lại không có tâm tư dắt theo Tiêu Cảnh, tùy tiện ném đối phương trên Tĩnh Bình Phong, Tiêu Cảnh cũng khó khăn trưởng thành thành tu sĩ.
Bây giờ không giải thích được tại sao bị bão cát Bắc cảnh cuốn đến nơi này, vào hồi ức của Tiêu Cảnh, cũng đành thuận thế trở về dạy chuyện này cho đồ đệ.
Lại nói tiếp, hắn quả thực không để bụng Tiêu Cảnh bằng Văn Uyên, cũng khó trách Tiêu Cảnh ăn chua.
Tiểu Tiêu Cảnh gầy như con khỉ, tứ chi vừa dài vừa khô quắt, năm ngón tay như là móng vuốt của bộ xương khô, cả người vàng vọt có vẻ không khỏe mạnh, bụng phình to, thậm chí lồi lên.
Ôn Thanh Lan từng nghe người ta nói, nếu phàm nhân đói tới cực hạn, sẽ xuất hiện loại tình trạng này, trong bụng gồ lên không phải thịt, mà là nước đọng có thể chết người.
Ngón tay của hắn bâng quơ lướt qua mạch cánh tay tiểu Tiêu Cảnh, quả nhiên sờ thấy suy yếu.
Thay ba thùng nước vừa dơ vừa thối, cuối cùng cũng chà rửa tiểu Tiêu Cảnh sạch sẽ, tuy sạch sẽ nhưng vẫn xấu xí như cũ, nhưng chí ít không bẩn không thối, mặc quần áo mới mua cho tiểu Tiêu Cảnh, Ôn Thanh Lan dẫn đối phương đến một quán rượu.
Từ đầu tới cuối, trừ tắm rửa, bắt chước học theo chữ ‘tắm’, Tiêu Cảnh đều không phát ra một tiếng nào, chỉ là an tĩnh dùng đôi mắt đen đẹp nhìn Ôn Thanh Lan.
Ôn Thanh Lan không buồn không vui, cũng không cảm thấy kỳ quái, không muốn tiểu đồ đệ chết đói, sau khi dắt Tiêu Cảnh tới quán rượu, gọi một bàn cơm nước.
Tiểu Tiêu Cảnh mở to hai mắt nhìn một bàn cơm ngon lành, hai tay nhỏ của y siết chặt vạt áo mình, thật cẩn thận ngồi trên chiếc ghế bóng loáng của quán rượu.
Thấy đồ đệ mắt trông mong nhìn đồ ăn, Ôn Thanh Lan nhíu mày chỉ cái bàn: “Tại sao không ăn?”
Cẩn thận liếc mắt nhìn Ôn Thanh Lan, tiểu Tiêu Cảnh nâng chén cơm trước mặt lên, trượt xuống ghế, dè dặt bỏ cơm xuống dưới đất, sau đó quỳ rạp trên mặt đất liếm cơm trong chén.
Một đứa trẻ tám tuổi ăn cơm như vậy ở quán rượu, tức thì đưa tới ánh mắt khinh bỉ quái lạ của một đám người, đặc biệt dừng ở trên người Ôn Thanh Lan, trách cứ và chán ghét gần như có thể hóa thành thực thể.
Nhưng Ôn Thanh Lan lại không thèm để ý đến ánh mắt người khác, hắn chỉ nhíu mày thật sâu nhìn tiểu đồ đệ giống như chó quỳ rạp trên mặt đất ăn cơm.
Bị đánh và chuyện tắm rửa trước đó, đủ để Ôn Thanh Lan đoán được quá khứ khổ cực của Tiêu Cảnh, nhưng cho đến lúc này, quá khứ thấp hèn phủ bụi mới càng thêm sáng rõ hiện ra trước mắt hắn.
“Tiểu Cảnh.” Hắn thở dài, khom lưng cầm chén cơm trước mặt Tiêu Cảnh.
Tiểu Tiêu Cảnh lúc này mới ngồi dậy, đôi mắt nhìn chằm chằm Ôn Thanh Lan, sau đó lại có chút không muốn mà liếm môi một cái.
Ôn Thanh Lan thấy bộ dáng này của y, trong lòng rốt cuộc có chút phức tạp khó tả, hắn vươn tay với Tiêu Cảnh, nhưng Tiêu Cảnh lại sợ hãi ngồi trên mặt đất ôm lấy đầu.
Ôn Thanh Lan không để bụng mà sờ đầu Tiêu Cảnh, ôm đối phương trở lại trên bàn, thản nhiên nói: “Ăn đi, ở trước mặt vi sư không cần phải sợ, sau này muốn cái gì, cứ việc mở miệng với vi sư, cũng đừng ăn cơm như thế.”
Nói một câu dài như vậy, tiểu Tiêu Cảnh có chút không hiểu hết, y ngây thơ nhìn Ôn Thanh Lan, đại khái hiểu là nam nhân xinh đẹp trước mắt này chẳng những sẽ không đánh y, mà còn sẽ để y ăn cơm ở trên bàn.
Một khi hiểu rõ ý của đối phương, tiểu Tiêu Cảnh liền yên lòng, từng ngụm từng ngụm dùng tay cầm lấy đồ ăn.
Đợi đối phương ăn xong, Ôn Thanh Lan dẫn tiểu Tiêu Cảnh về căn nhà bỏ hoang.
Không đợi hắn nói gì với tiểu Tiêu Cảnh, sau lưng đột nhiên xuất hiện một xoáy nước màu đen, Ôn Thanh Lan sửng sốt một lát rồi bị xoáy nước hút đi, chỉ còn lại tiểu Tiêu Cảnh ngơ ngác nhìn đối phương biến mất, cặp mắt đen chớp chớp, trượt xuống một giọt nước mắt.