“Sư tôn, thứ này rốt cuộc muốn làm gì?” Đôi mắt Tiêu Cảnh gắt gao nhìn chằm chằm khuôn mặt giống mình như đúc kia, cũng không quay đầu lại mà cảnh giác hỏi.
Chuyện cho tới bây giờ, còn có cái gì không hiểu, lúc nghe Đại Yêu Cốt nói tới huyết mạch và bảo bối, Ôn Thanh Lan đã đoán ra.
Tiêu Cảnh là thân thể huyết mạch của đối phương, mà mình lúc trước dùng Xích Châu khởi tử hồi sinh vinh đăng tiên đạo, chỉ e cũng có quan hệ lớn lao với Đại Yêu Cốt.
Nghe được câu hỏi của đồ đệ, Ôn Thanh Lan nhàn nhạt nói: “Đại Yêu Cốt đã chết không thể sống lại, còn lại chỉ là một tàn hồn bị buộc ở đầm lầy, ngươi là huyết mạch liên quan với thân xác của nó, ta lại có Xích Châu của nó, đồ nhi ngoan, ngươi nói nó muốn làm cái gì?”
Đại Yêu Cốt nghe vậy tức thì cười phá lên: “Không ngờ, tu sĩ nhân loại như ngươi còn rất thông minh, không sai, ngươi cầm Xích Châu của ta, sống tạm bợ qua mấy trăm năm, hiện giờ nhìn thấy chủ nhân ta đây, tất nhiên là nên trả lại cho ta, huyết mạch của ta, nếu không có ta, ngươi căn bản cũng không có khả năng tồn tại, ta là chủ của ngươi, cho nên còn không ngoan ngoãn đến bên cạnh ta!”
Tiêu Cảnh nghe vậy, một đầu tóc đen không gió mà bay, đầu ngón tay biến thành vừa dài vừa nhọn, một đôi tròng mắt đỏ đậm đáng sợ, y cười lạnh một tiếng vọt tới: “Mơ tưởng!”
Ôn Thanh Lan cũng ha ha cười lạnh hai tiếng, không nói hai lời rút kiếm phóng lên cao.
Vô luận là Tiêu Cảnh hay là Ôn Thanh Lan, cũng không thể thực sự nghe theo lời Đại Yêu Cốt, mặc kệ Đại Yêu Cốt có quan hệ gì với bọn họ, Xích Châu có phải đồ vật của Đại Yêu Cốt hay không, chuyện cho tới bây giờ, bọn họ với Đại Yêu Cốt muốn lấy Tiêu Cảnh và Xích Châu, đã là quan hệ không chết không thôi.
Nhiều lời vô ích, Đại Yêu Cốt nếu đã bị phong ấn mấy trăm năm, thi thể hư thối chỉ dư lại tàn hồn, như vậy bọn họ cũng không phải không có sức đánh một trận.
Chỉ cần xóa sổ mảnh tàn hồn này, trên thế giới này sẽ không có người nào tới truy hỏi bọn họ.
Đại Yêu Cốt cũng không trông cậy vào hai câu nói có thể làm hai người từ bỏ chống cự, bởi vậy lúc Tiêu Cảnh và Ôn Thanh Lan xông tới, Đại Yêu Cốt cũng đã đoán trước mà cười nhạt.
“Ngu xuẩn, các ngươi vốn là đồ vật thuộc về ta, bây giờ lại muốn phản kháng ta, huyết mạch của ta, chỉ sợ ngươi còn chưa biết Xích Châu có ý nghĩa gì với chúng ta đi.”
Đại Yêu Cốt nhìn cũng không thèm nhìn hai người vọt tới, gã vẫn như lúc đầm lầy hóa hình, trong nháy mắt tan thành một đống bùn đục ngầu.
Chỉ là sau khi đống bùn hóa thân thể tan đi, lại có một đám sương mù dày đặc xoay hai vòng xung quanh Tiêu Cảnh, rồi vọt vào trong cơ thể Tiêu Cảnh.
Thân hình Tiêu Cảnh khựng lại giữa không trung, con ngươi dần tan rã.
Y đột nhiên ôm đầu hét thảm, linh lực toàn thân tản đi thẳng tắp rơi xuống đầm lầy.
Ôn Thanh Lan thấy thế nhanh tay lẹ mắt kéo tiểu đồ đệ, nhưng trạng thái lúc này của Tiêu Cảnh cũng không tốt, y mềm nhũn nằm liệt trong lòng Ôn Thanh Lan, hai mắt vô thần nhìn lên trên.
Biểu hiện như vậy, Ôn Thanh Lan liền biết, tàn hồn của Đại Yêu Cốt đã tiến vào thức hải của Tiêu Cảnh, bây giờ chỉ có thể xem hai người thần hồn ai mạnh hơn, có thể cướp lấy quyền chủ động của thân thể.
Ngồi như vậy cũng không phải biện pháp, Ôn Thanh Lan nhíu mày nhìn tiểu đồ đệ trong lòng một lát, cuối cùng bày chi chít pháp chú ở xung quanh, rồi ôm tiểu đồ đệ ngồi giữa không trung nhập định.
Tiêu Cảnh mờ mịt nhìn thế giới một vùng bóng tối mênh mông, trên dưới trái phải tất cả đều là một mảnh đen kịt, tuy nhìn không thấy, nhưng có thể cảm nhận được ác ý trong đêm tối.
Y nhớ rõ vừa rồi rõ ràng là cùng sư tôn đối chiến với tàn hồn của Đại Yêu Cốt, sao lại đến không gian không biết này.
“Đây là thức hải của ngươi.”
Tiêu Cảnh mới vừa sinh lòng nghi hoặc, đã có một thanh âm quen thuộc lên tiếng nói.
Thanh âm này nghe cẩn thận, lại là giọng nói của y, đi tới chỗ tối phía trước nhìn lại, chỉ thấy một người trên người tỏa ra ánh sáng u lam chậm rãi tới gần, vừa nhìn lại là gương mặt của mình.
Nhưng Tiêu Cảnh lại không bị dao động, trái lại nhăn mày nói: “Đại Yêu Cốt, tại sao ngươi xuất hiện ở trong thức hải của ta?”
Thức hải của tu sĩ có thể nói là nơi riêng tư của bản thân, một người tu sĩ tính cách chân chính như thế nào, chỉ cần xem thức hải của hắn là biết.
Thông thường ngay cả đạo lữ song tu cũng chưa chắc có thể đi vào thức hải tham quan, huống chi Đại Yêu Cốt còn là kẻ địch của Tiêu Cảnh.
Đại Yêu Cốt nghe vậy cũng nở nụ cười, gã đi tới trước mặt Tiêu Cảnh, duỗi tay vuốt ve mặt Tiêu Cảnh: “Huyết mạch của ta, ta đã sớm nói, ngươi là bởi vì ta mới ra đời, nếu không, ngươi cho rằng mình vì sao có thể có được những năng lực đó, bởi vì ngươi chính là ta, ta chính là ngươi, đừng bị những thứ phù phiếm như mây làm cho mê muội, đừng nghĩ tới.”
Đại Yêu Cốt nói xong cúi người hôn lên môi Tiêu Cảnh, Tiêu Cảnh muốn tránh nhưng lại không thể tránh, rất nhanh một cảm giác xa lạ mãnh liệt tràn vào.
Thân thể Đại Yêu Cốt dần dần hóa thành sương, giống như một làn khói mê quấn lên người Tiêu Cảnh.
Mắt thường có thể thấy được, thân thể Tiêu Cảnh cũng dần hóa hư không, cùng sương mù của Đại Yêu Cốt dây dưa một chỗ.
Hóa ra, sự thật thật sự như Đại Yêu Cốt nói, Tiêu Cảnh là bởi vì nó mới ra đời.
Hơn bốn trăm năm trước, là thời điểm Đại Yêu Cốt hoành hành khắp Thiên Vũ Đại Lục.
Khi đó, Đại Yêu Cốt thân là thượng cổ di tộc, tự mình có được khả năng thiên phú.
Cũng không phải như lời Tu Chân Giới truyền lại, Đại Yêu Cốt là yêu vật thành tinh, ma tính sâu nặng, kỳ thực thân phận của Đại Yêu Cốt vô cùng tôn quý.
Vạn năm trước Nữ Oa phân cách hai giới, tách những Thần tộc thiên phú linh thông ra khỏi Thiên Vũ Đại Lục, mang đi một thế giới khác.
Đem thần tộc thiên phú coi nhân loại là con kiến rời đi, nhân loại mới có thể đang hơi tàn mà sinh sôi nảy nở, cường giả trong nhân loại lại hợp thành Tu Chân Giới, không bao lâu thì xưng bá Thiên Vũ Đại Lục.
Tuy Nữ Oa đại thần mang đi phần lớn Thần tộc, nhưng vẫn lưu lại Thần tộc.
Chỉ là không biết tại sao, từ khi Nữ Oan phân cách hai giới, Thiên Vũ Đại Lục càng ngày càng không thích hợp cho thần tộc sinh tồn, dần dà, những thần tộc được lưu lại hoặc là thần lực suy yếu bị giết chết, hoặc là rơi vào trầm miên, phần nhỏ hoạt động còn lại được xưng là thượng cổ di tộc.
Chẳng qua thời đại thay đổi, Thiên Vũ Đại Lục đã là thiên hạ của cường giả nhân loại, năng lực của thượng cổ di tộc cũng dần suy yếu, cũng không tạo nổi sóng gió gì, dần dần bị quên lãng.
Đại Yêu Cốt là con của một thượng cổ di tộc, cũng không biết là trầm miên xong thì thức tỉnh thượng cổ di tộc, hay là huyết mạch của thượng cổ di tộc.
Chờ đến khi Tu Chân Giới ý thức được sự tồn tại của Đại Yêu Cốt, thì gã đã nhấc lên không ít sóng gió.
Tộc của Đại Yêu Cốt là thần tộc thượng cổ có năng lực hiếm có, có thể thay đổi thời không nghịch chuyển luân hồi.
Thần tộc thượng cổ lúc trước bị Nữ Oa phân cách mang đi, chính là vì bọn họ sinh ra đã làm thần, coi nhân loại là con kiến thấp kém, tính cách phần lớn hỉ nộ vô thường, cổ quái máu lạnh, cuồng vọng làm càn.
Đại Yêu Cốt càng hoàn mỹ mà kế thừa tất cả.
Cho đến khi Tu Chân Giới không thể nhịn được nữa, thậm chí nhận thấy được Đại Yêu Cốt dự định huyết tế Thiên Vũ Đại Lục, nghịch chuyển thời không trở lại thời đại chư thần, càng là nhịn đến cực hạn.
Tu Chân Giới xưa nay chưa từng đoàn kết như thế, các cường giả hợp thành liên minh, giết chết Đại Yêu Cốt, thậm chí không để tàn hồn thi thể của Đại Yêu Cốt tác loạn, thiết lập kết giới vô cùng cường đại, để phong ấn đối phương.
Hành động lần này quá lớn, Đại Yêu Cốt sao không phát hiện chứ, trước khi Tu Chân Giới tính kế vây khốn gã, Đại Yêu Cốt đã vạch xong đường lui cho mình.
Hắn là thượng cổ di tộc, trời sinh thần thông, nói chung rất khó bị giết chết.
Nhưng chọc nhiều người tức giận như vậy, sẽ phải đối mặt cảnh Tu Chân Giới tru sát vĩnh viễn, có thể nói chỉ sợ không một khắc bình an.
Đây đối với Đại Yêu Cốt muốn làm đại sự mà nói, thật sự là một phiền phức.
Vì thế Đại Yêu Cốt suy nghĩ ra một biện pháp, đem thần thức Xích Châu đối với gã mà nói quan trọng như Nguyên Anh của tu sĩ tách ra.
Mất đi Xích Châu, Đại Yêu Cốt giống như bị rút đi Nguyên Anh, tuy thân thể gã cực kỳ mạnh mẽ, nhưng lại không cách nào chống lại mấy trăm cường giả liên thủ, rất nhanh thì chết dưới tay tu sĩ, bị táng dưới vực sâu Ma Đạo Giới.
Thời gian như thoi đưa năm tháng đổi dời, Đại Yêu Cốt chết đi oán niệm sâu nặng, vùng đất dưới vực sâu đều bị oán niệm ác ý của gã ô nhiễm, vốn là rừng rậm xanh biếc mênh mông biến thành sa mạc, chỗ chôn cốt cũng thành đầm lầy.
Không có một ngọn cỏ chim bay, chỉ có từng thế hệ tu sĩ không quên gia cố phong ấn Đại Yêu Cốt táng thân.
Tàn hồn của Đại Yêu Cốt trong đầm lầy mỗi ngày thống khổ kêu rên, cho đến một ngày, đầm lầy dơ bẩn sinh ra một vỏ xác, Đại Yêu Cốt hao hết tâm lực đưa vỏ xác kia đi, lần thứ hai rơi vào trầm miên, đến không lâu trước đây, gã ngửi được hơi thở quen thuộc, mới bị đánh thức.
Lúc thấy Tiêu Cảnh và Ôn Thanh Lan cùng đi tới sa mạc Bắc Cảnh, Đại Yêu Cốt đã biết thời cơ của mình tới rồi, thân thể của gã và Xích Châu cùng đi tới nơi chôn cốt, Đại Yêu Cốt gã lại có cơ hội thấy được ánh mặt trời.
Cho dù là ai, biết sự tồn tại của mình chỉ là một bộ quần áo, vẻ mặt cũng sẽ không quá tốt.
Tiêu Cảnh sắc mặt tái nhợt rút khỏi đoạn hồi tưởng này, y nhìn Đại Yêu Cốt trước mặt, không thể không thừa nhận, mặc dù chỉ vừa mới gặp mặt đã ở lập trường không chết không ngừng, nhưng Đại Yêu Cốt đối với y mà nói, cảm giác quả thật là vô cùng quen thuộc.
Kể nguồn gốc sâu xa, Đại Yêu Cốt chia sẻ những việc từng trải với Tiêu Cảnh, Đại Yêu Cốt tất nhiên cũng nhận được một phần của Tiêu Cảnh, trên khuôn mặt tùy tiện phóng túng tà tứ của gã lộ ra một nụ cười quỷ dị: “Ngươi thật đáng thương, ngươi cho rằng ngươi đối với sư tôn khắc sâu chấp niệm, kỳ thật chỉ là Xích Châu hấp dẫn thân thể mà thôi.”
“Năm đó sư tôn ngươi vì sao cố tình dẫn ngươi hồi tông môn, không nghĩ tới sao, đương nhiên là vì thân thể hấp dẫn Xích Châu, một khi tìm được chủ nhân, Xích Châu sao có thể cam tâm sống trong một cơ thể tầm thường thấp kém, nó tuy rằng không thể nói cái gì, nhưng lại có thể ngầm ảnh hưởng sư tôn ngươi, để hắn tâm huyết dâng trào muốn mang ngươi đi.”
“Thực sự là đáng thương a, những cảm xúc ngươi trải nghiệm, chỉ là một hồi hư ảo mà thôi, Tiêu Cảnh, thậm chí nhân sinh của ngươi cũng là giả dối, một vỏ xác sinh ra trên tàn cốt ta mà thôi, làm sao có thể sinh ra suy nghĩ và tình cảm của mình chứ, này chẳng phải là nực cười sao.”
“Ngươi nói bậy!” Sắc mặt Tiêu Cảnh trắng bệch, y nắm chặt nắm tay, thân thể và cả toàn bộ không gian bóng tối không tự chủ lắc lư.
Y ngập ngừng nói: “Sư tôn, sư tôn hắn ……”
Đúng vậy, lúc trước y dáng vẻ xấu xí như vậy, chỉ sợ người ta nhìn một cái cũng không muốn, sư tôn sao lại nhất thời xúc động ôm y về Tĩnh Bình Phong nuôi dưỡng, hóa ra tất cả chỉ là vì thân thể hấp dẫn Xích Châu mà thôi.