Sau Khi Phản Diện Nhặt Được Kịch Bản

chương 94: phiên ngoại 3: tết nguyên tiêu

Truyện Chữ
Trước
Sau
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Từ Thiên Vũ phàm thế trở về không bao lâu, Ôn Thanh Lan đã lập được đạo tâm, để ăn mừng việc vui này, Nhạc Uyên mở một yến hội nho nhỏ cho Ôn Thanh Lan ở Đạo Tông, chờ tiệc rượu qua đi, còn để lại một bình Thiên Nhật Túy làm hạ lễ.

Thiên Nhật Túy là linh nhưỡng, bình thường cầu mà không được, Nhạc Uyên cũng là một lần cơ duyên xảo hợp lấy được từ một gã tửu tu, hiện giờ thấy Ôn Thanh Lan lập được đạo tâm, liền lấy ra làm hạ lễ.

Chờ người Đạo Tông tản đi, thầy trò ba người trở về Tĩnh Bình Phong đã khôi phục dáng vẻ như xưa.

Bởi vì Nhạc Uyên trở thành chưởng môn, Thái Uyên Phong thành chủ phong, Tĩnh Bình Phong lần nữa khôi phục vẻ thanh lãnh cô tịch như trước.

Ôn Thanh Lan nhìn đại và tiểu đồ nhi của mình, hơi có chút cảm khái, vốn cho là mình sẽ biến mất trong thiên địa, không ngờ, lại có một ngày thầy trò ba người có thể đoàn tụ ở Tĩnh Bình Phong.

“Đến, ngồi đi, hôm nay thầy trò chúng ta không say không về.” Ôn Thanh Lan ngồi trên chiếu, tay vung lên, bàn dài xuất hiện trước mặt ba người, hắn đặt Thiên Nhật Túy lên bàn, rót rượu cho Tiêu Cảnh và Văn Uyên.

Văn Uyên và Tiêu Cảnh nhìn nhau, thấy sư tôn hôm nay tâm tình tốt, liền có lòng vui vẻ với sư tôn, cũng không đấu võ mồm, đều ngồi trên chiếu, cầm chén rượu.

“Sư tôn, đồ nhi mời người một chén.”

“Sư tôn, Tiểu Cảnh mời người một chén.”

“Được, được.” Ôn Thanh Lan xưa nay lạnh lùng đôi mắt cũng nổi ý cười, ngoài Tĩnh Bình Phong cây mai già lay động thân cây, hoa mai rơi xuống, gió nhẹ thổi qua, cánh hoa rơi như mưa, tựa như mộng ảo.

Cảnh này đẹp, nên tâm tình tốt, thầy trò ba người khó tránh khỏi uống nhiều hơn, Thiên Nhật Túy không bao lâu đã bị uống sạch sẽ, nó không phụ tên Thiên Nhật Túy, thầy trò ba người rất nhanh đã dựa bàn gục ngã.

Cũng không biết qua bao lâu, Ôn Thanh Lan tỉnh lại trong tiếng ồn ào của dòng người.

Hắn mở mắt ra, phát hiện mình đang ở quốc đô của Lương quốc, người đi đường xung quanh như mắc cửi, giăng đèn kết hoa, phi thường náo nhiệt.

Không đợi hắn nhìn thêm vài lần, hai bên ống tay áo bị kéo một chút, hắn cúi đầu, chỉ thấy hai người một nắm trái một nắm phải ngửa đầu nhìn hắn.

“Sư tôn, sao vậy?” Tiểu Văn Uyên vẻ mặt nghiêm túc, cảnh giác nhìn bốn phía, hắn không còn dáng vẻ nhập ma, trắng trắng sạch sẽ đoan trang khả ái.

“Sư tôn, tại sao chúng ta không đi?” Tiểu Tiêu Cảnh cũng nhìn Ôn Thanh Lan, đôi mắt hẹp dài chớp một cái, bị Ôn Thanh Lan nhìn, thì xấu hổ rũ mắt.

Ôn Thanh Lan cúi đầu nhìn chính mình, quần áo màu trắng mộc mạc, bên hông mang một bao hành lý, dáng vẻ như đạo sĩ tha phương.

Đột nhiên nhớ tới mình là một tán tu không môn không phái, ở nhân gian giúp con người trừ bệnh trừ tà mà sống, môn hạ có hai đồ đệ ngoan.

Mấy ngày trước vừa mới trừ tà cho Trương viên ngoại, được nhiều tiền, hôm nay Tết Nguyên Tiêu, là muốn dẫn hai ái đồ ra ngoài đi dạo.

Về phần tại sao đột nhiên ngẩn người, Ôn Thanh Lan có chút nghi ngờ choáng đầu, đại khái là bất chợt mơ màng.

“A, không có gì, sư phụ thất thần, Tiểu Cảnh, Văn Uyên, các ngươi không phải muốn xem hoa đăng sao, sư tôn dẫn các ngươi đi xem.” Ôn Thanh Lan thu hồi tâm thần, cười cười với hai ái đồ nhu thuận đáng yêu.

Văn Uyên và Tiêu Cảnh tuy rằng hiểu chuyện nghe lời, nhưng dù sao cũng là trẻ con, nghe sư tôn nói, đôi mắt sáng lên, gật đầu, giòn giã đáp: “Tạ ơn tạ ơn sư tôn.”

Ôn Thanh Lan mỉm cười sờ đầu đại và tiểu đồ đệ.

Tết Nguyên Tiêu ở quốc đô Lương quốc vô cùng náo nhiệt.

Sinh mệnh con người ngắn ngủi, một năm bốn mùa có rất nhiều ngày lễ lễ mừng để kỷ niệm, Tết Nguyên Tiêu là ngày lễ quan trọng, múa sư tử thả đèn hoa bái hội chùa.

Ngày thường, Văn Uyên và Tiêu Cảnh đều muốn ra ngoài chơi một chút, thế nhưng sư tôn luôn bận việc. Đuổi quỷ trừ tà, kiếm tiền nuôi hai người bọn họ, cho nên vẫn luôn không có thời gian, hôm nay, cuối cùng cũng rảnh.

Tiểu Văn Uyên và Tiểu Tiêu Cảnh đều hăng hái bừng bừng nhìn đoàn người náo nhiệt xung quanh.

Đương nhiên hai đứa bé không quên nắm chặt tay sư tôn.

“Sư tôn sư tôn, mau nhìn, nơi đó có múa sư!” Tiểu Tiêu Cảnh nghe được tiếng ‘binh binh, cách cách, choang choang’, thân ảnh nho nhỏ xuyên qua kẽ chân của đoàn người, thấy được đại sư tử nhảy tới nhảy lui.

Ôn Thanh Lan nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn hưng phấn của tiểu đồ đệ, Tiểu Tiêu Cảnh ước chừng cũng chú ý tới ánh mắt của sư tôn, nhịn không được đỏ mặt.

Tiểu Văn Uyên bên cạnh vẻ mặt nghiêm túc nói: “Sư tôn, chỗ đó nhiều người, sư tôn dẫn chúng ta chen qua đó không được, chúng ta tới bờ sông ngắm hoa đăng đi.”

“Nhưng, Tiểu Cảnh muốn xem.” Tiểu Tiêu Cảnh có chút mất mác cúi đầu, lập tức y lên tinh thần nói: “Được rồi, hoa đăng cũng được, sư tôn, chúng ta nghe sư huynh đi ngắm hoa đăng đi.”

Ôn Thanh Lan cười cười, kéo hai đứa trẻ đi tới đoàn người: “Không sao, giao cho sư tôn là được.”

Nói xong xâm nhập vào đoàn người múa sư, nhắc tới cũng kỳ quái, những người đó nhận thấy có người chen lấn, nhưng lại bất tri bất giác nhường ra một con đường cho thầy trò ba người.”

“Oa, sư tôn thật là giỏi.” Tiểu Tiêu Cảnh kích động vỗ tay.

Ôn Thanh Lan hơi cúi đầu, ngón tay dựng thẳng ở bên môi ‘xuỵt’ một tiếng, Tiểu Tiêu Cảnh lập tức hiểu chuyện ngậm miệng lại.

Tiểu Văn Uyên ghen tỵ, nhưng nghĩ mình là đại sư huynh, gắng gượng đè cảm xúc xuống, thế nhưng cũng len lén dùng sức kéo tay sư tôn.

Ôn Thanh Lan lập tức hiểu ý, cười cười với đại đồ nhi, Tiểu Văn Uyên lập tức cười cong cả mắt.

Kéo hai đứa trẻ đến phía trước, múa sư đang đúng chỗ đặc sắc, mấy người võ phu nhìn chằm chằm đại sư tử nhảy lên nhảy xuống, tiếng chiêng tiếng trống rung trời, trong miệng sư tử thỉnh thoảng còn phun ra màu sắc, thu hút mọi người xung quanh.

Tiểu Văn Uyên Tiểu Tiêu Cảnh ánh mắt rất nhanh đã bị múa sư hấp dẫn, hai người hết sức chăm chú nhìn chằm chằm đại sư tử, đều tự há to miệng, làm Ôn Thanh Lan bật cười.

Người múa sư cũng chú ý tới hai đứa trẻ đáng yêu, đầu sư tử chuyển một cái, đại sư tử đã nhảy tới trước mặt Tiểu Văn Uyên và Tiểu Tiêu Cảnh, vây hai đứa trong vòng tròn.

Văn Uyên Tiêu Cảnh vui vẻ vỗ tay, không bao lâu, bàn tay đều đỏ.

Mãi cho đến khi múa sư kết thúc, hai người mới lưu luyến theo sát sư tôn rời đi.

“Sư tôn, chỗ kia là cái gì?” Dọc theo đường đi mua cho Văn Uyên đồ chơi làm bằng đường, mua cho Tiêu Cảnh mứt quả, hai đứa trẻ vừa ăn vừa tò mò nhìn xung quanh.

Rất nhanh, Tiểu Tiêu Cảnh chú ý tới một sạp hàng treo đầy đèn lồng cách đó không xa.

“Là giải đố đèn được đèn lồng, thế nào, Văn Uyên Tiểu Cảnh muốn không?”

Tiểu Văn Uyên ngẩng đầu nhìn đèn lồng con heo nhỏ con thỏ nhỏ ở xa xa, đôi mắt lóe lóe, cuối cùng vẫn nghiêm túc nói: “Hay là thôi đi, sư tôn, rất phiền.”

Thấy vẻ mặt khẩu thị tâm phi của đại đồ đệ, Ôn Thanh Lan cười cười: “Lâu rồi chưa chơi, cũng không biết tài nghệ của sư tôn có thụt lùi không nữa, đi đi, chúng ta đi xem một chút.”

Đi tới chỗ treo đầy đèn lồng con thỏ con heo con khỉ, ông lão đang treo đèn lồng cười híp mắt nhìn Ôn Thanh Lan: “Công tử muốn đố chữ?”

Ôn Thanh Lan gật đầu, quay đầu nhìn hai đồ đệ: “Các ngươi muốn đèn lồng gì?”

Tiêu Cảnh có chút do dự chỉ đèn lồng con thỏ nhỏ, Tiểu Văn Uyên xoắn xuýt một chút lựa chọn đèn lồng con khỉ.

Ôn Thanh Lan quay đầu nhìn ông lão: “Cụ à, đố đèn của hai cái đèn lồng này là gì?”

“Công tử nghe cho kỹ, con thỏ nhỏ là ‘Niên chung tuế vĩ, bất khuyết ngư mễ’.”

Ôn Thanh Lan không chút do dự nói: “Là vảy ngư lân.”

“Công tử lợi hại.” Ông lão cười híp mắt lấy đèn lồng con thỏ nhỏ đưa cho Tiểu Tiêu Cảnh, Tiểu Tiêu Cảnh vui vẻ nhận lấy, sùng bái nhìn Ôn Thanh Lan.

“Còn con khỉ?”

Tiểu Văn Uyên trông mong nhìn Ôn Thanh Lan, đáy mắt lộ vẻ khẩn trương.

Ông lão sờ sờ chòm râu, ngâm: “Nhất điểm nhất hoành trường, nhất phiến đáo nam dương, nam dương hữu cá nhân, chích hữu nhất thốn trường.”

“Oa, thật là khó, sư tôn có đoán được không.” Tiểu Văn Uyên hồi hộp lo lắng nhìn sư tôn, ngực có chút tiếc nuối nho nhỏ, cảm thấy đèn lồng con khỉ nhỏ của mình có lẽ không tới tay.

Không ngờ, Ôn Thanh Lan chỉ hơi suy nghĩ một chút, đã cười nói: “Là phủ.”

“Công tử lợi hại, đã đoán đúng.” Ông lão lấy đèn lồng con khỉ đưa cho Tiểu Văn Uyên: “Tiểu công tử, đây, đèn lồng ngươi muốn cha ngươi đoán được.”

“Không phải cha, là sư tôn.” Tiểu Văn Uyên nhận đèn lồng, nghiêm mặt nói.

Ông lão cười ha ha, sờ sờ chòm râu: “Tiểu công tử rất đáng yêu.”

“Đa tạ.” Ôn Thanh Lan dẫn hai đồ đệ rời đi.

Chợt nghe ông lão kia nói: “Cửa hàng đố đèn phía trước rất thú vị, nó khó hơn câu đố của ông lão ta đây, ta thấy công tử khí độ bất phàm, có lẽ là người tài hoa, công tử không muốn thử một chút?”

Thầy trò ba người nhìn cửa hàng lớn dựng lôi đài phía trước, thấy những chiếc đèn lồng cỡ lớn tinh xảo, là đèn lưu ly được làm bằng ngọc lưu ly Tây Dương, đèn rọi xuống, màu sắc rực rỡ vô cùng đẹp đẽ.

Tiểu Văn Uyên và Tiểu Tiêu Cảnh được đèn lồng mới hấp dẫn, mắt sáng ngời nhìn đèn lồng trên lôi đài, kìm lòng không được khen ngợi: “Oa, thật xinh đẹp.”

Ôn Thanh Lan thấy thế khóe miệng khẽ cong nói: “Cũng được, đa tạ.”

“Không cần cảm ơn, nói không chừng công tử có thể để ông lão này thấy được chủ lôi đài.”

“Cụ quá khen.”

Từ biệt ông lão treo đèn, Ôn Thanh Lan dắt đại tiểu đồ đệ đi lôi đài, bên lôi đài sớm đã vây một đám người, lúc này có mấy người học trò mặt đỏ tới mang tai che mặt mà chạy, xem ra là thua thảm hại, chủ tiệm ở trên, dương dương đắc ý nhìn người ở dưới, cất giọng nói: “Xem ra bảo bối đèn ngọc lưu ly của bổn tiệm, chỉ có thể để bổn tiệm giữ lại chơi, thực sự là đáng tiếc, không ngờ học trò thịnh kinh cũng chỉ được như vậy.”

“Người này thật là phách lối, sư tôn, người muốn lên cho bọn họ một bài học không?” Tiểu Tiêu Cảnh cầm đèn lồng con thỏ, nghiêng đầu, ngây thơ hồn nhiên nhìn Ôn Thanh Lan nói.

“Nói bậy, sư tôn cũng không phải mãng phu, hở một tý dạy dỗ bọn chúng, sư đệ không nên nói lung tung.” Tiểu Văn Uyên cầm đèn lồng con khỉ nghiêm trang nói.

“A, vậy được rồi.” Tiểu Tiêu Cảnh thoạt nhìn có chút mất mác, y chớp mắt: “Ta tưởng sư tôn muốn lên đó.”

“Đứa trẻ này.” Ôn Thanh Lan chọt trán Tiểu Tiêu Cảnh: “Vi sư thật sự muốn lên, hai người các ngươi chờ ở chỗ này.”

Chủ tiệm dương dương đắc ý thấy một đạo sĩ áo trắng thực sự lên đây, không khỏi bĩu môi nói: “Đầu năm nay, đạo sĩ cũng ra vẻ nhã nhặn?”

Ôn Thanh Lan thản nhiên nói: “Mặc kệ ta là cái gì, các ngươi không phải giải đố đèn nhận đèn lồng sao, ra đề mục đi.”

“Ồ, còn thật giống nha.” Mắt chủ tiệm lóe sáng, nói tiếp: “Được rồi, cho ngươi nghe đề, ngay cả học trò cũng thất bại, ta không tin một mình đạo sĩ ngươi có thể.”

Những người không thấy ai đi lên đang muốn rời đi, chợt nhìn thấy một đạo sĩ áo trắng tuấn mỹ xuất trần, lập tức bu lại, ngay cả những học trò bại trận trước đó cũng cảm thấy hứng thú đi tới.

“Thất nhân đầu thượng trường liễu thảo.”

“Hoa.”

“Nhất biên thị hồng, nhất biên thị lục, nhất biên hỉ phong, nhất biên hỉ vũ.”

“Thu”

“Nhất chích cẩu tứ cá khẩu”

“Khí”

….

Chủ tiệm một hơi ra mấy câu đố, Ôn Thanh Lan từ đầu tới cuối đều là vẻ mặt lãnh đạm, gần như trong nháy mắt đã đưa ra đáp án.

Chủ tiệm mắt càng mở càng lớn, trên ót chảy ra mồ hôi lạnh, không dám tin trừng Ôn Thanh Lan.

Mọi người ở dưới cũng ngừng thở nhìn một màn ngoạn mục này, trước đó cũng có người đoán ra, nhưng không nhẹ nhàng tùy ý như Ôn Thanh Lan, nhất thời tự động vang lên một trận vỗ tay.

Chủ tiệm cắn răng, giọng căm hận nói: “Ngươi nghe cho kỹ ‘Sử thượng tối nan đích đăng mê.”

Đây là đề bài gì, người ở dưới hai mặt nhìn nhau, Tiểu Văn Uyên và Tiểu Tiêu Cảnh cũng khẩn trương nhìn sư tôn trên đài.

Ôn Thanh Lan vẻ mặt không loạn, chỉ là nhíu mày nói: “A, không biết giải đố bao nhiêu chữ.”

“Bốn chữ.”

Cười cười, Ôn Thanh Lan không chút do dự nói: “Nghĩ mãi không thông.”

“Sư tôn thật là giỏi, sư tôn thật lợi hại.”

Lúc này Tiểu Văn Uyên và Tiểu Tiêu Cảnh sớm đã bị sư tôn nhà mình mê hoặc, nhịn không được hô lên.

Nghe lời khen của hai đồ nhi, Ôn Thanh Lan nở nụ cười với hai đồ đệ dưới đài.

Rồi hắn quay đầu lại nói: “Sao vậy, ta đoán được mười câu đố đèn của ngươi, có thể đưa đèn cho ta chưa.”

Chủ tiệm còn muốn nói cái gì nữa, nhưng người phía sau rèm cửa nói gì đó, chủ tiệm gật đầu nói: “Công tử tài hoa, chủ nhân nhà ta khâm phục sự tài trí và nhanh nhạy của công tử, có đèn tốt hơn cho công tử chọn, mời công tử vào bên trong.”

Thấy Ôn Thanh Lan nhìn về phía hai đồ nhi, chủ tiệm cười nói: “Công tử yên tâm, hai vị tiểu công tử tự có người chiếu cố, xin mời.”

Nghĩ đến hai đồ nhi thích đèn ngọc lưu ly, Ôn Thanh Lan suy nghĩ một chút, liền đi theo chủ tiệm vào trong.

Vừa vào trong tiệm, mới phát hiện cái tiệm này vừa lớn vừa xa hoa, vừa nhìn là biết bối cảnh bất phàm, chủ tiệm kia dẫn Ôn Thanh Lan vào trong, chỉ thấy một nam nhân trung niên đầu đội tử quan cười cười lên đón.

“Không biết đạo trưởng xưng hô như thế nào?”

“Tại hạ họ Ôn.” Ôn Thanh Lan không có ý dây dưa với đối phương, chỉ lãnh đạm báo họ.

Nam nhân trung niên kia cũng không để bụng, vẫn nhiệt tình như cũ, kéo tay Ôn Thanh Lan nói: “Ôn đạo trưởng.” Nói xong quan sát trên dưới Ôn Thanh Lan, ra vẻ hài lòng: “Là thế này, Ôn công tử mời vào bên trong.”

Vừa đi, nam nhân trung niên vừa nói: “Đèn này là cửa hàng của ta treo cho vui, quan trọng là xem rể tốt cho tiểu nữ, ta thấy công tử khí độ bất phàm dung mạo xuất sắc, tiểu nữ nhà ta cũng là tuổi trẻ mỹ mạo có tri thức hiểu lễ nghĩa, chỉ muốn một ý trung nhân vượt qua quãng đời còn lại, ta cũng chỉ có một nữ nhi là nàng, tất nhiên là theo nàng, nếu công tử nguyện ý lưu lại, ta nguyện đem cửa hàng này và gia tài đều đưa cho công tử, Ôn công tử, ngươi thấy thế nào?”

Ôn Thanh Lan bất động thanh sắc nhìn nam nhân trung niên, thế nào cũng không ngờ đối phương mời mình vào đây lại đưa ra yêu cầu như thế, suy nghĩ một chút hắn nói: “Không biết bên trong có đèn lưu ly không?”

Nam nhân trung niên ngẩn người, không ngờ gia tài lớn như vậy không thể hấp dẫn Ôn Thanh Lan, đối phương nhớ vẫn là đèn lưu ly: “Nếu Ôn công tử nguyện ý lưu lại, đèn lưu ly có đủ, bao nhiều cũng có.”

“Ta chỉ tới giải đố đèn nhận đèn ngọc lưu ly.” Ôn Thanh Lan vẫn nhàn nhạt như trước, một chút cũng không vì lời nói của nam nhân trung niên mà dao động: “Lấy được đèn lưu ly, ta và đồ đệ cùng nhau rời khỏi nơi này.”

Nam nhân trung niên còn muốn nói gì đó, nhưng bên trong truyền đến tiếng động, bình phong dùng để ngụy trang bị người đá văng, một thiếu nữ xinh đẹp tức giận trừng mắt với Ôn Thanh Lan, lớn tiếng nói: “Cha, nữ nhi không gả cho người nhục nhã nữ nhi.”

Ôn Thanh Lan nhíu mày: “Đã như vậy, rất tốt, đưa đèn lưu ly cho ta, ta dẫn đồ đệ rời đi.”

“Ai ai, con à đừng nóng giận, cha không phải nghĩ Ôn công tử dung mạo tuấn mỹ tài trí hơn người, con nhất định sẽ thích, đừng nóng giận, các ngươi chỉ là không biết nhau, sau khi hiểu rõ, nhất định sẽ sống tốt.”

Thiếu nữ xinh đẹp căn bản không nghe nam nhân trung niên nói, chỉ là cười lạnh nói: “Tiểu tử, ngươi sỉ nhục ta như vậy, còn muốn rời đi, nghĩ hay lắm!”

Ôn Thanh Lan nào nghĩ đến giải đố đèn nhận đèn lồng, sẽ gặp một nữ nhân không nói lý như vậy, hắn cau mày nói: “Tiểu thư, ta không có ý dây dưa với ngươi, chỉ là muốn lấy đèn lưu ly.”

Thiếu nữ xinh đẹp cười haha nói: “Còn muốn chạy, mau xin lỗi cho ta!”

Nói xong, đánh roi về phía Ôn Thanh Lan, Ôn Thanh Lan thế nào cũng không ngờ, ở chỗ này đụng phải nữ nhân điêu ngoa có tu vi, hắn nhíu mày, lắc mình tránh ra.

Thiếu nữ xinh đẹp có chút kinh ngạc: “Tiểu tử, vẫn có chút đạo hạnh, vậy là tốt rồi, đừng nói ta khi dễ.”

Ôn Thanh Lan lạnh lùng nói: “Không biết điều!”

Đón một roi của thiếu nữ, trở tay ném lại cho thiếu nữ, ai ngờ trên roi bắn ra một cây kim, đâm vào bàn tay Ôn Thanh Lan, Ôn Thanh Lan cảm thấy linh lực tắc nghẽn, lảo đảo một chút.

Thiếu nữ kia đỡ lấy roi, cười lạnh một tiếng nhìn Ôn Thanh Lan: “Roi của ta không dễ bắt vậy đâu, tiểu tử, ngươi dám làm như thế với ta, tự chịu đi!

“Sư tôn.”

“Sư tôn, người làm sao vậy!”

Tiểu Văn Uyên và Tiểu Tiêu Cảnh bị chủ tiệm giữ lại ngoại đường chờ không thấy sư tôn, có chút nôn nóng, dứt khoát đi tìm, kết quả vừa vào nội đường, thấy sư tôn sắc mặt tái nhợt nhìn chằm chằm một nữ nhân, trông như bị thương.

Ôn Thanh Lan khoát tay áo, ý bảo hai đồ đệ đừng tới.

Hắn lạnh lùng nhìn thiếu nữ đối diện, trong mắt chợt lóe sát khí, một thanh linh kiếm băng lãnh cô tịch thoáng hiện ở đầu ngón tay hắn.

“Cô…. Cô Phong Kiếm?” Thiếu nữ ngạc nhiên nhìn trường kiếm ở đầu ngón tay Ôn Thanh Lan, nhưng nàng chỉ kịp nói ra nửa câu, đã bị Ôn Thanh Lan chém chết.

Nhìn cũng không nhìn sắc mặt của chủ nhân cửa hàng, một trái một phải kéo hai đồ đệ, Ôn Thanh Lan thấp giọng nói: “Chúng ta đi.” Rời khỏi tiệm này.

Đến khi tìm được một cái miếu hoang, Ôn Thanh Lan không nhịn được ngã xuống, hai đồ đệ vẻ mặt khiếp sợ nhìn sư tôn.

Cũng không biết ngủ bao lâu, chờ Ôn Thanh Lan khôi phục thần trí, chỉ ngửi thấy một mùi hương ngọt ngào.

Đại đồ đệ Văn Uyên đang nâng khuôn mặt nhỏ nhắn ngồi ở trước giường, gật gù, rồi lại xốc lại tinh thần thỉnh thoảng nhìn Ôn Thanh Lan trên giường.

Nhìn thấy sư tôn từ trên giường đứng dậy, Văn Uyên ngạc nhiên kêu lên: “Sư tôn, người đã tỉnh.”

“Ừ, ta ngủ bao lâu?” Roi độc của thiếu nữ tuy rằng lợi hại, nhưng tu vi của Ôn Thanh Lan không thấp, tuy mất chút thời gian, năng lượng tiêu hao sạch sẽ, chỉ cần ngủ mấy ngày, chỉ sợ hù dọa hai đồ nhi.

Tiểu Văn Uyên nghe sư tôn nói, trong mắt lộ chút sợ hãi, hắn nói: “Sau khi sư tôn ngã xuống, chúng ta tìm được túi thuốc của sư tôn, đút thuốc cho sư tôn, sư tôn đã ngủ hai canh giờ, bây giờ đã là đêm khuya.”

Hóa ra là đêm Nguyên Tiêu, Ôn Thanh Lan đứng dậy, bởi vì đồ đệ đút thuốc, cho nên hắn cũng không cảm thấy không khỏe, mà từ trên giường đi tới nói: “Vi sư không sao, tiểu sư đệ ngươi đâu?”

Nói xong đứng dậy đi tới nơi phát ra mùi thơm.

Tiểu Văn Uyên đi theo sau Ôn Thanh Lan, vừa đi vừa giải thích: “Tiểu sư đệ lo sư tôn tỉnh đói bụng, cho nên nhóm lửa nấu bánh trôi, hôm nay là Tết Nguyên Tiêu, ăn bánh trôi, nghe người ta nói, ăn bánh trôi, mọi người sẽ được đoàn viên, không rời xa nhau.”

Ôn Thanh Lan đi tới phòng bếp, chỉ thấy Tiểu Tiêu Cảnh đứng trên băng ghế nhỏ, vén tay áo cầm muỗng lớn khuấy bánh trôi.

Hơi nóng bốc lên, trên đầu trên mặt Tiểu Tiêu Cảnh đều là mồ hôi, nhưng vẻ mặt y lại rất chăm chú, mắt chăm chú nhìn bánh trôi trong nồi, bên cạnh bếp lò, còn đặt bánh trôi vừa trắng vừa tròn đã được gói kỹ.

Thấy một màn như vậy, đáy lòng Ôn Thanh Lan chảy qua một dòng nước ấm, có hai đồ đệ tri kỷ như vậy, người làm sư tôn như hắn vô cùng thỏa mãn.

Tiểu Tiêu Cảnh nấu bánh trôi, vừa quay đầu lại đã nhìn thấy sư tôn và sư huynh đứng ở cửa phòng bếp.

Y nhảy xuống băng ghế, vui vẻ nhào vào lòng Ôn Thanh Lan: “Sư tôn, người đã tỉnh, thật tốt quá.”

“Sư tôn, sư huynh, bánh trôi nấu xong rồi, chúng ta cùng ăn bánh trôi đi.”

Nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiêu Cảnh, Ôn Thanh Lan nói: “Tiểu Tiêu Cảnh và Tiểu Văn Uyên thực đúng là bé ngoan của vi sư, được rồi, cùng sư tôn vào đình viện ăn bánh trôi.”

“Dạ.”

Tiểu Tiêu Cảnh và Tiểu Văn Uyên cùng nhau khiêng bàn, Ôn Thanh Lan bưng một nồi bánh trôi lớn đi vào đình viện.

Đúng giờ tý, pháo hoa ngày lễ nổ tung trên màn trời, nở ra vô số pháo hoa xinh đẹp.

Pháo hoa đủ mọi màu sắc rơi lả tả, thầy trò ba người ngồi trong đình viện vây quanh bàn nhỏ ăn bánh trôi.

“Sư tôn, Tết Nguyên Tiêu vui vẻ!”

“Tết Nguyên Tiêu vui vẻ!”

HOÀN.

Truyện Chữ
Trước
Sau
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio