Sau Khi Pháo Hôi Ác Độc Trọng Sinh

chương 130: chương 130

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit + beta: Iris

Tập đoàn Thẩm thị đi đầu trong việc thành lập kho gen cho những đứa trẻ thất lạc, vốn muốn nhân cơ hội này để tạo dựng hình ảnh công ty và hình ảnh gia đình tốt đẹp. Kết quả ra tiền xuất lực cho đã, cuối cùng người nổi bật nhất lại là web Phi Tấn và Tư Bản Khiếu Hằng, thậm chí ngay cả tập đoàn Phong Hành của Lệ gia cũng thu được lợi nhuận khổng lồ.

Kết quả này khiến chủ tịch Thẩm vô cùng khó chịu. Trong mắt ông ta, là tập đoàn Thẩm thị hợp tác với web Phi Tấn, tập đoàn Thẩm thị cũng là người đi đầu trong việc tạo ra dự án này, vì vậy ánh đèn sân khấu vốn phải thuộc về tập đoàn Thẩm thị.

Nhưng bây giờ bởi vì Thẩm Nghiên làm ầm ĩ, khiến tập toàn Thẩm thị vuột mất cơ hội kết giao với web Phi Tấn và Tư Bản Khiếu Hằng. Bên ngoài còn có một số tin đồn nhảm nhí về Thẩm Nghiên, gây bất lợi cho hình ảnh của tập đoàn Thẩm thị và Thẩm gia.

"Đều là cha sai, bình thường cha quá dung túng cưng chiều con, nên mới nuôi con thành tính cách không biết nặng nhẹ như vậy. Từ nay trở đi, con không được phép ra ngoài nữa, ngoan ngoãn ở lại trong nhà để bầu bạn với mẹ con, cũng suy nghĩ tỉnh táo lại cho cha." Chủ tịch Thẩm mặt mày xanh mét, ông ta tự nhận là mình đã xử phạt Thẩm Nghiên vô cùng nhẹ nhàng rồi.

Nhưng Thẩm Nghiên vẫn không hài lòng: "Con không đồng ý."

"Cha, anh hai, con không hiểu, tên Đào Mộ kia chỉ là cô nhi không cha không mẹ, lúc trước còn làm diễn viên đóng thế cho Tiểu Dục nhà chúng ta. Vì sao hai người lại coi trọng nó như vậy? Chỉ là con hát được mỗi cái mặt thôi mà, rốt cuộc nó có mị lực gì mà đòi Thẩm gia chúng ta chạy theo hợp tác với nó?"

"Hơn nữa, tên Đào Mộ kia công nhiên tuyên bố web Phi Tấn hợp tác với Tư Bản Khiếu Hằng làm ra cái hệ thống Skynet gì đó trong lễ ký kết hợp đồng của web Phi Tấn và tập đoàn Thẩm thị, có thể thấy nó căn bản không coi Thẩm gia và tập đoàn Thẩm Thị ra gì. Cho dù không có con, nó cũng sẽ không chân thành hợp tác với Thẩm gia. Tên đó có thái độ thù địch với Thẩm gia chúng ta."

Tuy đầu óc Thẩm Nghiên không xài được, nhưng giác quan thứ sáu của cô vẫn rất nhạy bén. Ngay từ lần đầu tiên gặp Đào Mộ, Thẩm Nghiên đã cực kỳ ghét người thanh niên này. Nhất là sau khi thấy cậu bằng tuổi với Thẩm Dục, còn có cùng ngày sinh nhật, ngũ quan mặt mày thậm chí là khí chất đều rất giống với anh hai. Những điểm tương đồng này luôn khiến Thẩm Nghiên nhớ đến em trai bị cô tráo 19 năm trước.

Vì vậy mỗi lần nhìn thấy Đào Mộ, Thẩm Nghiên luôn cảm thấy vừa chột dạ vừa sợ hãi, vô thức không muốn Thẩm gia có lui tới gì với Đào Mộ.

"Cha, anh hai, hai người đừng ôm hy vọng gì với tên họ Đào đó nữa. Nó căn bản không thích người nhà họ Thẩm chúng ta. Chẳng lẽ hai người quên lúc trước nó đã đối xử với Tiểu Dục như thế nào ——"

"Con câm miệng lại cho mẹ!" Thẩm Nghiên còn chưa nói xong, mẹ Thẩm vốn đang ôm gối không nói gì đột nhiên nổi giận: "Thẩm Dục mà cũng được xem là người nhà họ Thẩm? Cha ruột của nó họ Đàm không phải họ Thẩm. Một súc sinh tu hú chiếm tổ, đoạt vị trí con trai ruột của mẹ, chiếm tài nguyên của Thẩm gia chúng ta, khiến con trai ruột của mẹ chịu khổ chịu tội ở bên ngoài. Con còn mặt mũi nhắc đến tên của nó trước mặt mẹ?"

"Mẹ!" Thẩm Nghiên cau mày nhìn Thẩm phu nhân, không đồng tình nói: "Mẹ đừng nói Tiểu Dục như vậy, em ấy sẽ đau lòng ——"

"Nó đau lòng? Nó dựa vào cái gì mà đau lòng?" Thẩm phu nhân cười nhạo: "Chính vì nó mà con trai ruột của mẹ đến bây giờ vẫn không biết đang ở đâu, nó ở Thẩm gia sống trong nhung lụa nhiều năm như vậy, đi đến chỗ nào cũng có người gọi một tiếng tiểu thiếu gia. Nếu nó vẫn còn lương tâm thì nên trông ngóng Thẩm gia chúng ta nhanh chóng tìm được người về, chứ không phải giả vờ giả vịt đau lòng. Nó đau lòng, chắc là đau lòng sau này không còn được sống như thiếu gia Thẩm gia nữa."

"Mẹ ——"

"Còn có con!" Thẩm phu nhân vẻ mặt thù hận nhìn chằm chằm con gái ruột của mình: "Lúc trước là con tráo em trai đi mất, bao nhiêu năm qua, rõ ràng con biết súc sinh kia là tu hú chiếm tổ, không phải con cháu Thẩm gia, không phải em trai ruột của con, nhưng con lại trơ mắt nhìn người Thẩm gia nuôi một đứa con hoang, cưng chiều đứa con hoang kia đến tận trời ——"

"Mẹ!" Thẩm Nghiên thật sự chứ không nói nữa, lớn tiếng ngắt lời mắng chửi của Thẩm phu nhân: "Mẹ được nói như vậy. Con đã nói rồi, những chuyện này không liên quan đến Tiểu Dục, là con sai, là con ——"

"Bốp!" Thẩm Nghiên kinh ngạc che mặt: "Mẹ, mẹ đánh con?"

"Đánh con đó." Thẩm phu nhân khuôn mặt lạnh nhạt, đôi mắt đỏ hoe nhìn con gái của mình: "Để xem đánh con thì con có tỉnh táo lại không. Em trai ruột của con không biết đang chịu khổ chịu tội ở đâu chỉ vì con, mà con còn rảnh rỗi lớn tiếng với mẹ vì một đứa con hoang. Mẹ thật sự rất tò mò, rốt cuộc nó bỏ bùa mê thuốc lú gì cho con, khiến con không thèm quan tâm đ ến em trai ruột của mình."

"Mẹ thật sự đánh con." Thẩm Nghiên không dám tin nhìn Thẩm phu nhân, giọng nức nở nói: "Từ nhỏ đến lớn chưa từng có ai đánh con cái nào. Bây giờ lại vì một người xa lạ chưa từng gặp mặt, mẹ lại đánh con?"

"Đó không phải là người xa lạ, đó là em trai ruột của con." Thẩm phu nhân không hiểu, cô con gái luôn ngoan ngoãn hiếu thảo của bà sao lại trở nên lạnh lùng như thế: "Bởi vì con mà em trai ruột của con hiện giờ không biết đang ở đâu, sống có tốt hay không. Chẳng lẽ con không có chút áy náy nào sao?"

"Không có." Thẩm Nghiên khóc lóc nói: "Con không thừa nhận người xa lạ kia là em trai con, con chỉ biết Tiểu Dục lớn lên trong nhà chúng ta 19 năm, em ấy mới là em trai con. Con ghét đứa kia!"

Thẩm Nghiên nói xong thì khóc lóc chạy lên lầu. Mấy phút sau xách theo vali xuống lầu.

Thẩm phu nhân vừa kinh ngạc vừa tức giận: "Con muốn làm gì?"

"Con phải rời khỏi nơi này!" Thẩm Nghiên xách vali đi ra ngoài: "Các người không thích con. Vậy được, con sẽ rời khỏi Thẩm gia, con muốn dọn đến ở chung với Tiểu Dục. Từ nay về sau, hai chị em chúng con sống nương tựa lẫn nhau. Các người cứ tìm người xa lạ kia trên khắp thế giới đi. Nó mới là người nhà họ Thẩm của các người!"

"Đại tiểu thư!" Quản gia thẩm gia và những người giúp việc đều vây quanh khuyên nhủ Thẩm Nghiên: "Cô đừng gây sự với phu nhân nữa. Tâm trạng bà chủ không tốt, cô nên thông cảm cho bà chủ mới đúng."

Đám người Thẩm gia này cũng không biết rốt cuộc đại tiểu thư đang nghĩ gì. Vì tiểu thiếu gia mà phải náo loạn với người nhà đến mức này. Mặc dù ban đầu Thẩm phu nhân đuổi tiểu thiếu gia đi, mọi người cũng có chút chịu không nổi. Cảm thấy phu nhân làm như vậy quá tàn nhẫn. Dù sao tiểu thiếu gia cũng do Thẩm gia nuôi dưỡng 19 năm, dù không phải là con ruột thì cũng có tình cảm 19 năm qua. Huống hồ tiểu thiếu gia từ nhỏ đã ngoan ngoãn hiếu thảo, lương thiện đáng yêu, bọn họ rất thích tiểu thiếu gia. Sau khi biết tiểu thiếu gia bị đuổi khỏi Thẩm gia, mọi người đều rất lo lắng, thậm chí còn ngầm oán trách phu nhân quá máu lạnh.

Nhưng dần dà, nhìn phu nhân mỗi ngày không thiết ăn uống, chỉ ngồi trong phòng trẻ con mà rơi nước mắt. Mọi người cũng dần hiểu ra. Con cái là một miếng thịt trên cơ thể người mẹ, sau mười tháng hoài thai còn phải đi quỷ môn quan một chuyến mới sinh được một bảo bối, không ngờ lại bị chính đứa con gái ruột tráo mất, đổi lại đào tim đào phổi nuôi dưỡng một đứa bé không cùng máu mủ 19 năm.

Bây giờ sự thật bại lộ, phu nhân vừa nhìn thấy tiểu thiếu gia thì sẽ nhớ tới tiểu thiếu gia thật sự. Thấy tiểu thiếu gia ở Thẩm gia sống trong nhung lụa được mọi người cưng chiều, sẽ nghĩ đến con trai ruột của mình lưu lạc bên ngoài, có lẽ còn bị ngược đãi sống không tốt. Mỗi ngày đều nghĩ đến chuyện này, nói không chừng trong lòng còn đau đến chảy máu. Vì vậy để tiểu thiếu gia rời khỏi Thẩm gia cũng chỉ vì không muốn xúc nhân thương tình* mà thôi.

*Xúc nhân thương tình (触人伤情): câu này cũng có nghĩ tương tự câu "tức cảnh sinh tình", nói thật là dịch "nhìn người nhớ người" hay "nhìn người sinh/thương tình" đều bất ổn vl nên thôi giữ nguyên.

Với lại, tuy tiểu thiếu gia dọn ra khỏi nhà chính Thẩm gia, nhưng chủ tịch và đại thiếu gia đâu có bỏ mặc hắn. Bây giờ sống trong một chung cư cao cấp trên bến Hỗ Thành*, còn dẫn theo cả người giúp việc, thậm chí là những đồ dùng thường ngày, quần áo giày dép của tiểu thiếu gia cũng được đưa qua đó.

*Thực ra là bến Thượng Hải (外滩), nhưng do tác giả dùng từ Hỗ Thành để thay cho Thượng Hải nên mình cũng đổi lại luôn.

Nghe nói chủ tịch còn để chung cư kia đứng tên của tiểu thiếu gia. Phải nói là Thẩm gia coi như cũng tận tình tận nghĩa với tiểu thiếu gia.

Bây giờ đại tiểu thư lại vẫn gây sự với phu nhân vì tiểu thiếu gia. Mặc dù mọi người không nói ra ngoài miệng, nhưng trong lòng lại có vài suy nghĩ, cảm thấy tiểu thiếu gia không biết đủ. Tuy không phải là người nhà họ Thẩm, nhưng tốt xấu gì cũng được Thẩm gia nuôi dưỡng nhiều năm như vậy. Bây giờ thân thế bại lộ, không biết khuyên người trong nhà thông cảm cho phu nhân, đã vậy còn khuyến khích đại tiểu thư về nhà gây sự. Cũng không phải bọn họ muốn nghĩ xấu về tiểu thiếu gia lương thiện ngoan ngoãn, nhưng ai biểu mỗi lần Thẩm Nghiên đi thăm tiểu thiếu gia xong đều sẽ về nhà gây sự.

Tiểu thiếu gia rõ ràng biết đại tiểu thư thích hắn nhất, nếu tiểu thiếu gia chịu khuyên đại tiểu thư một chút, để đại tiểu thư thông cảm cho phu nhân, chẳng lẽ đại tiểu thư không nghe theo sao?

"Các người đừng có cản tôi. Các người không thấy sao? Bây giờ cha mẹ và anh hai đều không thích tôi. Cha cảm thấy tôi vô dụng, chỉ biết gây thêm phiền phức cho trong nhà, mẹ cảm thấy tôi làm mất em trai nên phải lấy cái chết tạ tội. Bọn họ không xem tôi là con gái của bọn họ, chẳng lẽ còn muốn tôi ở lại trong nhà khom lưng uốn gối xin bọn họ tha thứ sao?"

Lúc này Thẩm Nghiên thật sự rất đau lòng. Từ nhỏ đến lớn, cho dù cô có gây sự thế nào, người trong nhà cũng không động đến một ngón tay của cô. Bây giờ mẹ lại vì một em trai chưa từng gặp mặt mà ra tay đánh cô. Cha và anh hai cũng răn dạy cô vì tên Đào Mộ kia. Trên mặt Thẩm Nghiên vẫn còn in dấu bàn tay đỏ rực, cảm thấy bị sỉ nhục. Không bao giờ muốn ở lại trong nhà nữa.

Chủ tịch Thẩm nhìn dáng vẻ gây rối không biết mùi đời đang được người hầu ngăn cản của Thẩm Nghiên bằng ánh mắt lạnh lùng, trong lòng không khỏi tức giận: "Để nó đi đi. Tôi thấy bình thường nó sống an nhàn quá, không biết mùi khó khăn của nhân gian."

"Thẩm Nghiên!" Chủ tịch Thẩm vẻ mặt tức giận nhìn con gái, gọi thẳng tên của con gái: "Hôm nay con có thể rời đi, nhưng cha nhắc nhở con, nếu con bước ra khỏi cánh cửa này, cha sẽ chặn hết các tài khoản của con. Năm nay con đã 23 tuổi rồi, từ khi tốt nghiệp xong chỉ biết ăn vạ ngồi không trong nhà. Cha vốn thông cảm con là con gái, sau này sẽ phải gả cho người ta, tới nhà chồng rồi sẽ không được sống tự tại như trong nhà nên mới dung túng con, để con muốn làm gì thì làm đó. Lại không ngờ sẽ nuôi con thành tính cách kiêu căng không hiểu lý lẽ."

Chủ tịch Thẩm càng nói càng tức, ông ta vốn nghĩ để con gái lại trong nhà bầu bạn với phu nhân. Nhưng không ngờ Thẩm Nghiên chẳng những không biết thông cảm cho tâm trạng của mẹ, mà còn quậy ầm ĩ thành thế này: "Con muốn sống nương tựa lẫn nhau với Thẩm Dục đúng không? Vậy được, cha cho con cơ hội này. Từ hôm nay trở đi, ta sẽ cắt hết tất cả các thẻ của con. Con tự ra ngoài tìm việc làm đi. Con cũng là sinh viên đã tốt nghiệp đại học rồi, ra ngoài rồi nhìn xem các cô gái bằng tuổi con kiếm được bao nhiêu mỗi tháng, sống như thế nào. Lúc đó con sẽ biết được rốt cuộc cha mẹ có đối xử tốt với con hay không."

"Cái, cái gì?"

Trước kia, mỗi lần Thẩm Nghiên gặp rắc rối bị gia đình răn dạy, cô cũng sẽ quậy ầm ĩ một trận khiến cha mẹ mềm lòng, cúi đầu với cô trước, sau đó cô sẽ thuận thế bước xuống bậc thang, còn những lời răn dạy đương nhiên sẽ bị bỏ qua. Vì vậy Thẩm Nghiên quen thói mỗi lần gặp rắc rối sẽ quậy ầm ĩ, dường như chỉ cần như vậy sẽ có thể lừa gạt cho qua.

Nhưng cô không ngờ là lần này, kể cả cha hay mẹ đều làm lơ cô. Cô làm ầm ĩ muốn bỏ nhà, cha Thẩm chẳng những không cản cô mà còn bỏ đá xuống giếng, cắt hết tài khoản của cô, ép cô ra ngoài tìm việc làm.

Thẩm Nghiên vốn chỉ muốn diễn trò, bây giờ thật sự không có bậc thang để đi xuống. Cô vừa lo vừa giận nhìn người nhà họ Thẩm, tức đến đỏ mắt: "Các người thật sự không quan tâm con? Được, như các người mong muốn. Con rời khỏi Thẩm gia, kiếp này không bao giờ về nữa."

Nói xong, Thẩm Nghiên xách vali nổi giận đùng đùng rời khỏi nhà chính Thẩm gia, còn không quên kêu tài xế chở cô đến nhà Thẩm Dục.

"Chủ tịch ——"

"Thế Uyên…"

Trần quản gia vẫn luôn làm việc tại Thẩm gia và Thẩm phu nhân lo lắng nhìn Thẩm Thế Uyên: "Con nó cứ vậy mà bỏ đi, có sao không?"

Tuy Thẩm phu nhân tức giận chuyện Thẩm Nghiên tráo em trai mà không có chút áy náy, nhưng dù sao Thẩm Nghiên cũng là con gái của bà. Dù Thẩm phu nhân có tức đến đâu cũng sẽ không thật sự nổi giận với con gái của mình. Cho dù có nổi giận, nhưng nếu thật sự xảy ra chuyện thì vẫn lo lắng nhiều hơn tức giận, đây mới là cha mẹ.

"Nơi này là Hỗ Thành. Có gì mà không yên tâm." Thẩm Thế Uyên nhíu mày. Nếu không phải dạo gần đây liên tục xảy ra chuyện, ông ta cũng không ngờ đứa con gái vốn ngoan ngoãn lanh lợi chỉ là hơi kiêu căng trong ấn tượng, lại có một mặt không thông tình đạt lý, quái đản, thô bạo như vậy.

"Nhưng mà…" Thẩm phu nhân suy nghĩ: "Anh cắt hết tài khoản của con bé, vậy con bé phải sống thế nào?"

"Mấy cô gái bằng tuổi nó, ai mà không ra ngoài tìm công việc nuôi sống bản thân? So với các nhân viên nữ của công ty chúng ta, mỗi tháng kiếm được có mấy ngàn mà còn phải đóng tiền nhà tiền điện nước. Anh chỉ cắt tài khoản của nó mà thôi." Tuy chủ tịch Thẩm là chủ tịch tập đoàn Thẩm thị, nhưng xưa nay ông ta luôn quan tâm chăm sóc cấp dưới, hiểu rõ cuộc sống của đa số nhân viên trong công ty: "Cho dù không cắt, nó vẫn còn chung cư ở bến Hỗ Thành mà, tự tìm công việc cũng chỉ để nuôi sống bản thân. Nếu có chút chuyện đó cũng làm không xong, chỉ biết ăn dùng của cha mẹ thì đừng có khiến cha mẹ tức giận."

"Thần Thần…" Thẩm phu nhân không khuyên được chồng, chỉ có thể nhìn về phía con trai lớn không nói một câu, vẫn luôn cúi đầu xem văn kiện từ lúc trong nhà bùng nổ "Chiến tranh".

"Con thấy cha nói không sai. Thẩm Nghiên quả thật cần phải dạy cho một bài học. Nếu không với tính tình đó, nhà của chúng ta có thể chịu đựng nó, nhưng chẳng lẽ sau này gả đến nhà chồng, cũng bắt nhà chồng chịu đựng nó sao?"

Thẩm Thần là giám đốc điều hành của tập đoàn Thẩm thị, công việc ngày thường còn bận hơn cả chủ tịch Thẩm, vì vậy hắn rất ít quan tâm đ ến chuyện nhà. Năm nay hiếm khi nói nhiều như vậy cũng là vì Thẩm Nghiên quá không đàng hoàng, ngay cả Thẩm Thần luôn không quan tâm nhiều đến người nhà cũng nhìn không nổi.

Dù sao trong mắt Thẩm Thần, người một nhà ồn ào thế nào cũng không sao cả, nhưng nếu ảnh hưởng đến lợi ích của tập đoàn, vậy thì cần phải dạy dỗ một chút.

Đó là tất cả những gì Thẩm Thần nghĩ. Trước giờ người nhà họ Thẩm luôn tin tập tục xưa nam lo việc bên ngoài nữ lo việc trong nhà, nếu Thẩm Nghiên là con trai của Thẩm gia, Thẩm Thần vẫn có chút tâm tư dạy dỗ cô, nhưng cô chẳng qua chỉ là con gái của Thẩm gia, sau này chắc chắn sẽ gả qua nhà chồng, sẽ là vợ và mẹ của nhà người khác, dù tốt hay xấu tất nhiên cũng sẽ do nhà chồng chịu trách nhiệm. Dù sao chỉ cần tập đoàn Thẩm thị còn tồn tại một ngày, cho dù Thẩm Nghiên có quậy lên trời, nhà chồng của cô đương nhiên cũng sẽ dung túng vì thế lực Thẩm gia.

Vì vậy Thẩm Thần không quan tâm nhiều đến tính tình và chỉ số IQ của Thẩm Nghiên, cũng giống như lúc trước hắn bắt Thẩm Nghiên và Thẩm Dục nhận lỗi với Đào Mộ. Hắn sẽ kiên nhẫn tỉ mỉ giảng đạo lý với Thẩm Dục —— tuy với mạch não của Thẩm Dục có lẽ sẽ không hiểu —— đương nhiên sự thật chứng minh, sở dĩ Thẩm Dục nghe không hiểu là vì hắn không phải là đàn ông Thẩm gia chứ không phải cách dạy của Thẩm Thần có vấn đề. Mà đến lượt Thẩm Nghiên, Thẩm Thần chỉ đơn giản ném một tờ giấy qua, Thẩm Nghiên tất nhiên sẽ ngoan ngoãn nghe lời.

Trong mắt cha con Thẩm gia, làm phụ nữ của Thẩm gia, chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời tất nhiên sẽ được hưởng vô số vinh hoa phú quý. Đáng tiếc bây giờ Thẩm Nghiên không làm được chuyện ngoan ngoãn nghe lời, thế nên phải dạy cho một bài học.

Chỉ là trong mắt cha con Thẩm gia, cái gọi là "dạy dỗ nghiêm khắc" cũng chỉ là cắt hết thẻ mà thôi. Dù sao cơ sở kinh tế quyết định kiến trúc thượng tầng, một người muốn có tính tình thì trước tiên phải độc lập kinh tế. Nếu chỉ có chút chuyện này mà cũng làm không được, vậy Thẩm Nghiên vẫn nên ngoan ngoãn làm đại tiểu thư Thẩm gia đi thôi, đừng có gây thêm rắc rối cho trong nhà nữa.

Sau khi giải quyết xong chuyện của Thẩm Nghiên, Thẩm Thần cầm điện thoại gọi cho trợ lý, yêu cầu bộ phận quan hệ công chúng của tập đoàn Thẩm thị kết hợp với hoạt động phúc lợi công cộng "tiện tay chụp một bức ảnh" của web Phi Tấn, nhanh chóng tuyên truyền độ tồn tại và tầm quan trọng của kho gen —— Dù sao hoạt động quảng bá "tiện tay chụp một bức ảnh" của web Phi Tấn đều được tải lên trang web "kho gen cho những đứa trẻ thất lạc", hơn nữa trong quá trình nhận dạng DNA cũng sử dụng kho gen.

Ngoài ra, nhân tiện xào lại ý định ban đầu của tập đoàn Thẩm thị là vì tìm lại con trai ruột nên mới thành lập kho gen. Thẩm Thần quyết định tận dụng nhiệt độ "tiện tay chụp một bức ảnh" của web Phi Tấn, cũng treo phần thưởng, trực tiếp đăng tin tức với tư liệu của người mang thai hộ lúc trước lên mạng. Có thể tham gia hoạt động rút thăm trúng thưởng bằng cách share và cung cấp thông tin.

Đào Mộ đang ở Yến Kinh xa xôi không ngờ Thẩm Thần không thầy dạy cũng hiểu đại chiêu tuyên truyền rất thâm trúng thưởng của Phi Tấn, bất giác mỉm cười.

Mà bên kia, Thẩm Nghiên đang chờ em trai ở trước cửa chung cư, vẻ mặt khiếp sợ nhìn Thẩm Dục người đầy vết thương, ngạc nhiên hỏi: "Tiểu Dục, em, sao em lại biến thành như vậy? Có người bắt nạt em đúng không?"

°°°°°°°°°°

Tác giả có lời muốn nói:

Tiểu kịch trường ——

Thẩm Nghiên: Mặc dù tôi đóng vai nữ phụ ác độc hữu nghị, một NPC não tàn để thúc đẩy cốt truyện, nhưng tôi muốn nói, người có dòng máu Thẩm gia đều là đại móng heo, có ai đồng ý không!!!!

Lời editor: Có em đồng ý với chị nè chị gái, mà Thẩm gia trong đó bao gồm cả chị đó (trừ Mộ ra).

Ngày tháng huy hoàng của 2 chị em Thẩm gia kết thúc rồi, sau này bị hành dài dài, cụng ly thôi 🥂

Đăng: 20/10/2023

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio