Sau Khi Pháo Hôi Ác Độc Trọng Sinh

chương 138: chương 138

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit + beta: Iris

Lịch trình gần đây của Đào Mộ: Từ thứ hai đến thứ sáu đi học ở Kinh Ảnh, buổi tối chăm lo công việc ở web Phi Tấn và Tư Bản Khiếu Hằng. Cuối tuần sẽ bay đến Hương Thành để trải nghiệm cuộc sống tại học viện cảnh sát hoàng gia Hương Thành.

Cậu sẽ học tập và huấn luyện cùng các học viên cảnh sát tại học viện cảnh sát. Trong khóa văn hóa, Đào Mộ chỉ học một số chế độ tương quan và những quy định pháp luật hữu ích, nhiều nhất cậu sẽ nghiêm túc hơn trong việc học phân tích chiến thuật, trọng tâm chính vẫn là huấn luyện hàng ngày. Đặc biệt là 3 phần kỹ năng chiến đấu, kỹ thuật bắn súng và động tác nghi lễ. Ví dụ, về cách chào và huấn luyện đội ngũ, cảnh sát Hương Thành khác với cảnh sát nội địa.

Bởi vì có kinh nghiệm đóng phim ở kiếp trước, Đào mộ cũng thật sự cố gắng học kỹ thuật bắn súng và kỹ năng chiến đấu. Kiếp trước cậu cũng xuất thân từ võ thế nên cậu thường xuyên tiếp xúc với những cảnh đánh võ, bộ phim mà kiếp trước Đào Mộ đoạt giải nam chính xuất sắc nhất là phim đấu súng. Lúc đó cậu vào vai nam chính vô cùng chính nghĩa ở giai đoạn đầu, ở giai đoạn cuối thì hắc hóa, kết cục cuối cùng là chết thẳng cẳng. Cuối cùng, cậu lấy được giải ảnh đế vòng nguyệt quế nhờ diễn giải nhân vật một cách hoàn hảo và tính phức tạp của nhân vật.

Để diễn tốt của vai diễn đó, Đào Mộ đã thuê huấn luyện viên đã xuất ngũ ở bộ đội đặc chủng dạy cậu kỹ năng bắn súng và kỹ thuật chiến đấu trước khi tiến tổ, thậm chí còn vào quân đội để trải nghiệm hơn 3 tháng. Khi đó, trạng thái của Đào Mộ ở giới giải trí đã là nửa phong sát, không nhận được nhiều thông cáo và đại ngôn, tuy nhiên đây cũng là cơ hội để cậu nghiêm túc chuẩn bị cho vai diễn.

Chỉ là lúc đó Đào Mộ là vào quân đội nội địa, cái đã học cũng là kỹ năng bắn súng và kỹ thuật chiến đấu của bộ đội đặc chủng, vẫn có rất nhiều điểm khác nhau với phương pháp chiến đấu của cảnh sát Hương Thành và thậm chí là cả đội Phi Hổ. Chẳng hạn như thói quen dùng vũ khí thông thường và trang bị thông dụng.

Ví dụ, khẩu súng lục thường được bộ đội đặc chủng trong nước dùng là loại 92, còn cảnh sát Hương Thành đã quen dùng là Browning, GLOCK17 và Smith & Wesson Model 10. Súng trường đột kích mà bộ đội đặc chủng trong nước dùng là loại 95, trong khi súng trường đột kích của cảnh sát Hương Thành chỉ là loại 7 hoặc 8. Chưa kể đến các loại □□, □□ khác, hơn nữa giá cả cao hơn nhiều so với vũ khí tiêu chuẩn trong nước.

Quan trọng nhất là có rất nhiều súng ống hoặc các loại vũ khí khác mà Đào Mộ chưa từng nhìn thấy chứ đừng nói là sử dụng, cho nên việc ưu tiên hàng đầu là Đào Mộ làm quen với những loại súng này càng sớm càng tốt, ít nhất là đủ để có thể đóng phim, bảo đảm vài tháng sau lúc tiến tổ đoàn phim 《 Hắc Bạch 》, cậu hoàn toàn có thể bắt chước khí chất và động tác của cảnh sát Hương Thành.

Có câu chi tiết quyết định sự thành bại, sở dĩ Đào Mộ đến học viện cảnh sát Hương Thành trải nghiệm cuộc sống, chính là để mài giũa những chi tiết mà sau khi bộ phim ra mắt chưa chắc đã có người để ý.

Bởi vì có quá nhiều thứ để học, mà Đào Mộ cũng không phải là học bá bẩm sinh, hơn nữa cậu chỉ đến học vào hai ngày cuối tuần, nếu xét về tiến độ học tập, cậu đương nhiên không thể theo kịp những học viên ưu tú trong học viện cảnh sát, chỉ có thể nói là miễn cưỡng theo kịp yêu cầu huấn luyện. Nhưng dù là vậy, tiềm lực và thực lực mà Đào Một biểu hiện ra vẫn khiến mọi người kinh ngạc. Nhất là trong môn chiến đấu và huấn luyện súng ống, Đào Mộ có thể so với những học viên ưu tú trong lớp. Thỉnh thoảng khi đối luyện với huấn luyện viên, Đào Mộ sẽ vô thức sử dụng một ít quân kỹ chiến đấu, nếu huấn luyện viên không phòng bị sẽ bị Đào Mộ phản công.

Thế cho nên sau khi Đào Mộ huấn luyện ở học viện cảnh sát vào mấy ngày cuối tuần, ngay cả những huấn luyện viên thường tiếp xúc với cậu cũng phải than thở rằng, nếu Đào Mộ không làm tổng tài bá đạo hoặc diễn viên, cậu có thi vào học viện cảnh sát cũng không thành vấn đề.

So sánh trên dưới, bạn học Thẩm Dục cũng đánh flag "trải nghiệm cuộc sống", mỗi cuối tuần đều đến học viện cảnh sát thì kém hơn rất nhiều.

Chưa nói đến biểu hiện trong môn kỹ thuật chiến đấu và huấn luyện súng ống của Đào Mộ đã để lại ấn tượng mạnh với các huấn luyện viên. Thẩm Dục được nuông chiều từ bé, ngay cả việc tập thể dục buổi sáng và rèn luyện hàng ngày cũng không theo kịp. Khi mọi người dậy sớm tập hợp, Thẩm Dục luôn là người cuối cùng ra khỏi ký túc xá, hơn nữa quần áo còn nhếch nhác lôi thôi. Khi tập luyện chạy bộ dã ngoại luôn là người chạy cuối cùng, thậm chí chưa chạy được vài bước đã mệt đến mức phải bắt xe về. Luyện tập bắn súng thì càng khỏi phải nói, tư thế không bao giờ chuẩn, bắn súng luôn trượt mục tiêu. Đến nỗi ban đầu đám học viên còn xúm lại xem, sau này mỗi khi Thẩm Dục luyện bắn súng mọi người đều nơm nớp lo sợ và nhìn hắn hết sức chăm chú. Cuối cùng huấn luyện viên không còn cách nào khác, chỉ dạy Thẩm Dục cách cầm súng, kiên quyết không cho hắn bóp cò.

Nếu những điều này vẫn nằm trong phạm vi chịu đựng của những học viên, vậy thì việc Thẩm Dục ngay cả việc nhà hằng ngày cũng không thể tự làm được thật sự khiến mọi người suy sụp. Khoan nói đến những thao tác "yêu cầu cao" như gấp chăn, ngay cả việc lau sàn nhà cũng có thể khiến nước rơi xuống đất, có nhiều lúc học viên không chú ý, suýt nữa ngã trật chân.

Cái này giống như mang theo diễn viên chỗ nào! Đây rõ ràng là mang theo một quả bom thì có.

Nhưng cũng có rất nhiều nam sinh nữ sinh cảm thấy Thẩm Dục xinh đẹp, tính cách mềm mại, cực kỳ đáng yêu, có thể khơi dậy mong muốn bảo vệ của mọi người —— ít nhất đáng yêu hơn Đào Mộ, cũng là một diễn viên nhưng giỏi môn chiến đấu hơn bọn họ. Vì vậy những học viên này cam tâm tình nguyện vây quanh Thẩm Dục, giúp đỡ việc nhà và huấn luyện, thậm chí còn hỗ trợ thảo phạt Đào Mộ. Đến mức chỉ trong vài tuần ngắn ngủi, học viện cảnh sát Hương Thành gần như chia thành hai phe vì Thẩm Dục và Đào Mộ.

"... Tớ vẫn luôn cho rằng nhà trường cho phép loại người như Thẩm Dục tới học viện cảnh sát để trải nghiệm, chắc chắn là đang kiểm tra phản xạ, sự tập trung, sức bền và ý chí của chúng ta." Bởi vì trong buổi huấn luyện luyện tập chạy vượt chướng ngại vật, Thẩm Dục suýt nữa rời khỏi cầu thăng bằng đã bị kinh hãi, khóc rất dữ dội. Đến nỗi huấn luyện viên phải tạm thời dừng huấn luyện để xoa dịu Thẩm Dục, đám học viên chơi thân với Thẩm Dục cũng tụ tập lại để an ủi Thẩm Dục, thậm chí có người còn gọi giáo viên y tế của trường tới.

Những học viên khác thì ngồi chơi dưới đất ở trên sân thể dục, có người nhịn không được lắc đầu thở dài.

Giang Cảnh Văn ở chung ký túc xá với Đào Mộ, thúc cùi chỏ vào cậu rồi nhỏ giọng hỏi: "Cái cậu Thẩm Dục kia hình như đang nhìn cậu, sao cậu ta cứ nhìn cậu hoài vậy?"

Đào Mộ bình tĩnh nhìn thoáng qua Thẩm Dục bị huấn luyện viên và giáo viên y tế của trường vây quanh, vừa khóc vừa nhìn sang bên này. Cậu đã rời xa vầng sáng cốt truyện rất lâu rồi, đương nhiên không thể đoán ra mạch não của Thẩm Dục, không biết đối phương rốt cuộc đang nghĩ cái gì.

"Tớ cũng không biết. Phải rồi, tối nay các cậu có hứng thú đi hộp đêm không?" Dù sao huấn luyện viên cũng đang bị Thẩm Dục thu hút sự chú ý, không ai chú ý đến bên này, Đào Mộ bắt đầu lén thực thi kế hoạch: "Tớ mời."

"Câu điên à!" Giang Cảnh Văn vô thức nhìn về phía huấn luyện viên, nhỏ giọng nói: "Trường học không cho phép."

"Cho nên chúng ta mới phải lén ra ngoài đó." Đào Mộ chớp mắt nhìn đám học viên: "Hơn nữa chúng ta cũng không làm gì cả, chỉ đi dạo ở hộp đêm một chút, uống một chút, đến tối thì về lại."

Tuy là nói như vậy, thật ra Đào Mộ làm vậy là để chuẩn bị cho vai diễn Chu Viễn Đình, cậu muốn quan sát phản ứng của đám học viên khi lẻn ra ngoài đi dạo hộp đêm.

Đương nhiên, Đào Mộ sẽ không cố ý hãm hại đám học viên này chỉ để đóng phim. Trên thực tế, cậu đã chào hỏi với huấn luyện viên từ lâu, huấn luyện viên cũng cho phép cậu dẫn học viên ra ngoài chơi, chỉ cần không gây chuyện là được. Chỉ là Đào Mộ không kể ra chuyện này để quan sát phản ứng chân thực của học viên.

"Cậu ở trong trường lâu quá nên cảm thấy chán, muốn lén ra ngoài thư giãn một chút đúng không." Giang Cảnh Văn nảy ra một ý tưởng, gần đây hắn đang nghiện web Phi Tấn, tất nhiên cũng biết về quá khứ của Đào Mộ. Biết Đào Mộ lớn lên ở hộp đêm, là người cực kỳ thích chơi và rất biết chơi. Nghe nói cha nuôi của cậu mở hộp đêm ở thủ đô.

Đào Mộ cười với Giang Cảnh Văn, tránh né không trả lời: "Chỉ cần nói các cậu có đi hay không."

Đào Mộ sắm vai đặc vụ nằm vùng trong đoàn phim 《 Hắc Bạch 》 là bí mật của đoàn phim, người ngoài chưa đọc kịch bản nên đương nhiên không biết nội dung, Đào Mộ cũng sẽ không tùy tiện tiết lộ nội dung kịch bản với người ngoài.

Giang Cảnh Văn cười hì hì, làm mặt quỷ với Đào Mộ: "Tớ không thành vấn đề, dù sao cũng là cậu mời khách, chỉ là nếu chúng ta đi quá nhiều người, có phải rất tốn kém không?"

Có lẽ vì sống chung một ký túc xá đã lâu, nên đám người Gian Cảnh Văn ở chung với Đào Mộ không còn câu nệ như lúc ban đầu. Đặc biệt là sau khi Đào Mộ thể hiện xuất sắc trong quá trình huấn luyện hàng ngày, những học viên này đều là người trẻ tuổi, vì ngưỡng mộ nên mọi người đều sẵn sàng chơi chung với Đào Mộ, nhiều người cũng sẽ xin lời khuyên của Đào Mộ về kỹ năng chiến đấu.

Để thể hiện tốt vai Chu Viễn Đình, Đào Mộ không chỉ nghiêm túc huấn luyện, mà còn rất kiên nhẫn quan sát các học viên khác trong học viện cảnh sát. Cậu rất sẵn lòng tiếp xúc với mọi người, hơn nữa cậu không phải loại người thích tỏ ra cao lãnh và không thích nói chuyện trước mặt mọi người. Tuy không đến mức xin gì được nấy, nhưng biết gì nói đó về mặt huấn luyện thì cậu vẫn có thể làm được.

Đặc biệt là trước đây Đào Mộ từng học với huấn luyện viên xuất ngũ từ bộ đội đặc chủng chuyên nghiệp, coi như có tài năng về mặt kỹ thuật chiến đấu, hơn nữa trí nhớ cậu khá tốt, nền tảng vững chắc, khi luyện tập thì động tác tiêu chuẩn hơn so với mọi người. Trong lúc rảnh rỗi còn có thể dạy cho các học viên vài chiêu để dễ dàng nắm được điểm yếu, sau khi huấn luyện kết thúc cũng sẽ dẫn mọi người đến quán ăn gần đó để ăn khuya. Cho nên đám học viên đã có thói quen đi chơi với Đào Mộ vào ban đêm từ lâu, nhưng đây là lần đầu tiên đến hộp đêm.

Có vài người nhát gan vẫn còn do dự, game lớn hơn chút thì lặng lẽ bày tỏ lập trường của mình.

Ở bên kia sân thể dục, Thẩm Dục vốn bị bong gân mắt cá chân, nhìn Đào Mộ được mọi người vây quanh, hòa thuận vui vẻ thì không cam lòng bĩu môi.

Hắn được huấn luyện viên đỡ dậy, khập khiễng đi tới trước mặt Đào Mộ, nghiêm túc nói: "Mộ Mộ, tớ có chuyện muốn nói với cậu. Chúng ta có thể tìm một nơi yên tĩnh nói chuyện được không."

Đám học viên nhìn nhau, không đợi Đào Mộ nói chuyện đã tự động đứng dậy trốn ra xa.

Tuy nhiên cũng có học viên cực kỳ tò mò, cẩn thận đi vòng ra sau Đào Mộ, ỷ vào thị lực và khả năng hiểu môi ngữ, chuẩn bị nghe rốt cuộc Thẩm Dục muốn nói cái gì với Đào Mộ.

"Tôi chỉ hơi lo lắng." Giang Cảnh Văn thậm chí còn biện giải cho hành vi của mình: "Các cậu thấy Thẩm Dục là loại người gì rồi đấy, rõ ràng bánh bèo muốn chết, như thế cả thế giới nhất định phải xoay quanh cậu ta."

"Tôi thấy cậu có thành kiến với Thẩm Dục thì có." Một học viên khác là fan trung thành của Thẩm Dục cau mày không đồng tình, vặn lại: "Ngược lại tôi cảm thấy Đào Mộ có ác cảm với Thẩm Dục. Mỗi lần Thẩm Dục đến tìm cậu ta, là cậu ta đều biểu hiện cực kỳ lạnh nhạt, như thể sợ Tiểu Dục sẽ dính lên người cậu ta vậy."

"Tôi không hiểu, Thẩm Dục nhà chúng tôi đáng yêu như vậy, Đào Mộ vì sao không thích cậu ấy. Tôi thấy cậu ta là con người hám danh lợi, nếu Thẩm Dục nhà chúng tôi vẫn là con trai ruột của Thẩm gia, tôi nghĩ Đào Mộ chắc chắn sẽ không làm ra thái độ như vậy."

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio