Edit + beta: Iris
Lệ Khiếu Hằng không nhắc đến mức lương đãi ngộ của cố vấn tư nhân với Đào Mộ.
Không phải Lệ Khiếu Hằng keo kiệt, nhưng trước khi tình hình kinh tế toàn cầu trở nên rõ ràng hơn, Lệ Khiếu Hằng cảm thấy dù đưa ra bất kỳ giá nào cũng có vẻ hơi đường đột.
Không thích hợp.
Và anh cũng cần thêm thời gian để quan sát tính cách của Đào Mộ — — liệu có thể hợp tác lâu dài hay là việc nào ra việc đó.
Đào Mộ cũng không hỏi việc này.
Mục đích cậu kết giao với Lệ Khiếu Hằng không phải vì mỗi tháng có thêm thu nhập.
Trên thực tế, Đào Mộ giao hảo với Lệ Khiếu Hằng, phần lớn là xem người này là nhà đầu tư có thể lôi kéo trong tương lai.
Sau khi sống lại, Đào Mộ đã hiểu được nguyên tắc thả câu dài bắt cá lớn, không hề vội vàng.
Từ một góc độ nào đó, hai người coi như không mưu mà hợp.
Sau khi bữa ăn kết thúc, Lệ Khiếu Hằng chủ động muốn đưa Đào Mộ về, nhưng bị Đào Mộ từ chối.
Đại Mao Tiểu Béo khó khăn lắm mới thoát khỏi bữa cơm tẻ nhạt, thể hiện rõ thuộc tính B của người trẻ tuổi.
Chỉ đi theo để pha trò: “...!Không cần không cần, cũng không phải là con gái, hẹn hò xong còn cần bạn trai đưa về nhà.
Tụi này có nhiều người, Lệ đại ca không cần lo lắng.”
B = 傻逼: nghĩa là ngu ngốc.
Có tên Lạc Dương ngu ngốc thả thính trước đó, vốn chỉ là một câu lịch sự bình thường, giờ bị Đại Mao Tiểu Béo nói như vậy lại hơi có vẻ ái muội.
Lệ Khiếu Hằng bình tĩnh nhìn Đào Mộ, thấy cậu không để ý thì thở phào nhẹ nhõm.
Đào Mộ là một trong những người trẻ tuổi rất tài năng trong lĩnh vực tài chính mà anh từng gặp, qua cuộc trò chuyện ngắn ngủi anh đã nhận ra tính tình của hai người rất giống nhau.
Lệ Khiếu Hằng không muốn khiến Đào Mộ cảm thấy cậu bị xúc phạm vì những điều nhỏ nhặt này.
Chú ý tới tầm mắt của Lệ Khiếu Hằng, Đào Mộ dịu dàng cười nói: “Lệ đại ca không cần để ý, hai người này luôn nói chuyện mà chẳng suy nghĩ gì cả.”
“Cũng không hẳn đâu.” Lệ Khiếu Hằng cười cười, giải thích: “Bọn họ đều hoạt bát, rất tốt đấy chứ.”
Điều quan trọng nhất trong việc kết bạn với ai đó chính là không được tùy tiện đánh giá bạn bè của người đó trong khi hai người không hiểu gì về nhau.
Cái gọi là giao thiển ngôn thâm, là điều tối kỵ trong xã giao.
Giao thiển ngôn thâm (交浅言深): kiểu như không quen thân thì nên nói chuyện đơn giản súc tích, nói nhiều sai nhiều.
Mãi đến khi Lệ Khiếu Hằng lái xe đi rồi, Đại Mao Tiểu Béo mới thở phào một hơi: “Ôi trời má ơi, nghẹn chết tao rồi.
Lệ đại ca này chỗ nào cũng tốt, chỉ là quá nghiêm khắc đi.”
Đúng vậy, mặc dù trong suốt bữa cơm, Lệ Khiếu Hằng luôn biểu hiện lịch sự, ôn nhu, nhẹ nhàng, nhưng trong mắt một sinh viên vừa tốt nghiệp cấp ba như Đại Mao Tiểu Béo, lời nói cử chỉ của Lệ Khiếu Hằng quá mức chững chạc nội liễm.
Khắp người đều tản ra hơi thở uy nghiêm của bậc gia trưởng.
Đào Mộ cười nhẹ: “Đi thôi, đi xem xổ số với tớ.”
Đại Mao Tiểu Béo lập tức thắc mắc: “Anh mua vé số?”
Đào Mộ: “Thử vận thôi.”
Sau khi trọng sinh, Đào Mộ vẫn luôn sầu não tìm kiếm xô vàng đầu tiên của mình.
Bởi vì biết rõ lịch sử tài chính, Đào Mộ vốn muốn ra tay ở hai phía cổ phiếu và hợp đồng.
Tuy nhiên số vốn quá ít, thị trường quá hỗn loạn, trong nước lại không cho phép đầu tư, nên dù xê dịch thế nào cũng chỉ kiếm được chút tiền tiêu vặt.
Muỗi dù nhỏ đến đâu thì cũng là thịt, nhưng đối với người trọng sinh như Đào Mộ, cậu không muốn lãng phí thời gian vào những chuyện không đâu.
Dù sao cái việc “nhìn xa trông rộng” của cậu chỉ có hạn sử dụng là mười năm.
Để không phí hoài mười năm ký ức này, mỗi ngày Đào Mộ đều bấm bụng tìm kiếm cơ hội kinh doanh trên internet.
Bất ngờ nhất là khi cậu xem những bản tin về thế vận hội Olympic, một vài【bình luận】chợt lóe lên trong đầu cậu.
Cũng chính những【bình luận】này đã tạo linh cảm để Đào Mộ đào được xô vàng đầu tiên.
— — Thế vận hội Olympic năm được tổ chức tại Yến Kinh.
Kiếp trước vào thời điểm này, Đào Mộ cũng như tất cả những người dân Hoa Hạ đều chú ý đến sự kiện lễ quốc khánh trọng đại này.
Sau mười năm trôi qua, mặc dù có một số ký ức đã trở nên mơ hồ, nhưng Đào Mộ vẫn nhớ rất rõ những người đã sở hữu huy chương quan trọng trong thế vận hội Olympic.
Và cậu đã trọng sinh về thời điểm trước khi Olympic khai mạc, có một số việc vẫn có thể thao túng được.
— — Thật không ngờ những cái bình luận khó hiểu đó lại có thể sử dụng được.
Nghĩ như vậy, Đào Mộ cảm thấy trong đầu đột nhiên xuất hiện những cái bình luận là một điều bình thường, có thể chấp nhận được.
Điều đáng tiếc là Đào Mộ vào trạm xổ số mới biết được, thì ra biết trước ai sở hữu được huy chương của thế vận hội Olympic không giúp ích gì nhiều cho việc mua xổ số thể thao.
Xem ra vẫn phải trèo tường ra nước ngoài để tìm những nơi đánh bạc hợp pháp, nghĩ cách từ bên ngoài.
Sau cuộc nói chuyện với Lệ Khiếu Hằng, Đào Mộ tiếp tục sống một cuộc sống đóng thế.
Sáng thứ hai thừa dịp không có cảnh quay, cậu lén chuồn ra khỏi đoàn phim, chạy đến công ty chứng khoán gần đó để mở tài khoản tiết kiệm.
Theo trí nhớ kiếp trước, cậu mua vài cổ phiếu sẽ sớm tăng giá.
Nguồn vốn của cậu có hạn, hơn nữa bây giờ thị trường đang cực kỳ không ổn định vì bị tài chính toàn cầu ảnh hưởng, nên cách tốt nhất là tiếp tục đầu cơ ngắn hạn.
Trí nhớ của Đào Mộ càng ngày càng tốt, những tài liệu kiếp trước cậu từng đọc qua giờ nhớ như in, đến giờ cậu vẫn nhớ rõ những con hắc mã đã phá vỡ sự suy giảm chung của thị trường trong cuộc khủng hoảng tài chính năm và giá cổ phiếu tăng vọt.
Mặc dù đôi khi cũng xảy ra nhầm lẫn do ký ức bị lệch.
Nhưng nhìn chung, lợi ích mang lại vẫn rất khả quan.
Đại Mao Tiểu Béo trơ mắt nhìn Đào Mộ chơi thị trường chứng khoáng như chơi quả cầu tuyết, càng lăn càng lớn, nhìn đến nỗi tim đập thình thịch.
Hai người cười nịnh nọt, đưa tiền riêng của mình cho Đào Mộ, nhờ Đào Mộ giúp họ kiếm thêm ít vốn.
Mọi người đã là anh em hai kiếp với nhau, Đào Mộ tất nhiên sẽ đồng ý.
Chẳng qua trước khi đồng ý, Đào Mộ bắt mỗi người phải viết một bài tiểu luận khoảng chữ ca ngợi công lao của cậu.
Chờ Đào Mộ vừa mở tài khoản, họ đã “nguyền rủa” cậu thua sạch vốn để báo “mối thù to lớn”.
Ngay lúc ba người đang trầm mê chứng khoán và không thể kềm chế được, Đào Mộ nhận được điện thoại thông báo đi thử vai của Triệu Khả Bình — — không phải là bộ phim thần tượng vườn trường đã nói trước đó, mà là một vai phụ của một bộ phim võ hiệp khác.
“Tôi biết cậu là người cố chấp.
Thật sự vì không muốn làm trái nội quy trường Kinh Ảnh nên nhẫn tâm từ chối thử vai nam bốn.
Tôi thấy Kinh Ảnh nên phát giấy khen ‘học sinh nghe lời nhất’ cho cậu.” Triệu Khả Bình tuôn ra một tràng oán khí.
Hắn hành nghề đã nhiều năm, lại chưa từng gặp qua tiểu gia hỏa quật cường cố chấp như vậy.
Quả nhiên vội vàng quá sẽ không làm ăn được.
Triệu Khả Bình hừ một tiếng, tiếp tục nói: “Nhưng hai chuyện này không giống nhau.
Tuy rằng《Hào Hiệp Truyện》cũng là hạng mục đầu tư của Hạ Tinh.
Nhưng bộ phim này đã quay hơn một tháng ở Hoành Điếm.
Diễn viên sắm vai nam ba là do nhà đầu tư khác nhét vào, trong quá trình quay phim lại lén đi thử vai của một bộ điện ảnh khác, thử vai thành công nên đạp bỏ《Hào Hiệp Truyện》.
Nhất thời đoàn phim không tìm được người để thay, đạo diễn lại là bạn học của tôi, tôi thấy đây là một cơ hội tốt nên báo tên cậu.
Vừa lúc Triệu Tân cũng đã nghe qua chuyện của cậu.”
Tin tức trong giới giải trí luôn linh thông.
Chuyện Đào Mộ ở đoàn phim《Tử Tiêu》bị gây khó dễ cũng truyền ra ngoài.
Về cơ bản, các đạo diễn và võ phụ đang quay phim ở Hoành Điếm đều biết có một người như vậy.
Ngoài ra, có Trần Ích Khiêm cố ý dìu dắt, khi đạo diễn《Hào Hiệp Truyện》gọi điện đến để xác nhận, hắn nói giúp Đào Mộ không ít.
Vì vậy, trong khi Đào Mộ còn chưa biết chuyện gì thì hai bên đã quyết định xong buổi thử vai.
“...!Chiều nay lúc hai giờ cậu cứ trực tiếp đến phim trường《Hào Hiệp Truyện》để thử vai đi...!Nếu cậu vẫn còn ở đoàn phim thì chờ tôi, tôi lái xe đến chở cậu qua đó.” Triệu Khả Bình nói chuyện rất dứt khoát: “Tôi đã hỏi giúp cậu.
Vai diễn này không quan trọng, ước chừng khoảng nửa tháng sẽ quay xong, nhất định sẽ kịp ngày báo danh Kinh Ảnh.
Cậu cũng đừng cảm thấy áp lực, vai diễn này hoàn toàn là để xin lỗi cho sự ngu ngốc của Mục Hoa Đình.
Không liên quan đến chuyện hợp tác.”
Không chờ Đào Mộ nói thêm gì, Triệu Khả Bình đã uy hϊếp: “Mấy lý do cậu dùng để từ chối, tôi đã sắp xếp rõ ràng.
Nếu cậu còn từ chối thì tôi sẽ đơn phương cho rằng cậu không chịu tha thứ cho Mục Hoa Đình, chuẩn bị tìm cơ hội hại chúng tôi?”
Còn có lý do như vậy?!
Đào Mộ không tiện từ chối nữa, chỉ có thể cảm ơn.
Triệu Khả Bình đắc ý cúp máy.
Ở trong mắt hắn, hoàn cảnh của Đào Mộ giống như mấy diễn viên nhỏ vừa ra đời.
Ban đầu tự cho là thanh cao, không chịu tiếp thu quy tắc trong giới.
Khi gặp phải loại người này, trước tiên phải nghĩ biện pháp khơi dậy cơn thèm ăn của họ, cho họ nếm điểm tâm ngọt trước bữa cơm, sau đó thì cắt đứt tài nguyên đả kích họ một phen, chờ sau khi họ cảm nhận được sự chênh lệch thì chỉ cần kiên nhẫn thuyết phục dạy dỗ, kiểu gì chẳng dễ bảo hơn.
Đương nhiên cũng có loại ngoan cố từ trong xương, không chịu cúi đầu khuất phục.
Nhưng Triệu Khả Bình tin rằng Đào Mộ không phải là loại người này.
Sau khi cúp máy, Trần Ích Khiêm cũng gọi Đào Mộ tới dặn dò: “Lúc thử vai đừng khẩn trương.
Tôi biết tính lão Triệu, tuy tính tình hắn hơi dữ một chút nhưng rất thích dẫn dắt người mới.
Video cháu quay ở 《 Tử Tiêu 》 tôi cũng có gửi một bản cho hắn.
Hắn biết cháu có bản lĩnh.
Nhân vật mà cháu thử vai là một sát thủ vô tình.
Nhân vật này vốn không có nhiều lời thoại, lúc thử vai hẳn là chủ yếu xem xét kỹ năng hóa trang và võ thuật của cháu.
Cháu đã đọc tiểu thuyết《 Hào Hiệp Truyện 》chưa? Tôi nhớ trong sách có nói, vũ khí của tên sát thủ này là một thanh nhuyễn kiếm...”
Trần đạo dong dài một đống thứ, chung quy vẫn là - với điều kiện ngoại hình và bản lĩnh võ thuật, Đào Mộ hoàn toàn không cần lo lắng liệu có thử vai thành công hay không.
Không cần sợ gì cả.
Đào Mộ tất nhiên không lo lắng.
Nhưng cậu có thể cảm nhận được ý tốt của Trần Ích Khiêm, tự nhiên cảm kích.
Tin tức Đào Mộ chuẩn bị thử vai nam phụ trong《 Hào Hiệp Truyện 》không hiểu sao lại lan truyền khắp đoàn phim.
Mọi người đều chạy đến cổ vũ cậu, ngay cả tên ngốc Mục Hoa Đình cũng chạy đến nói: “Cậu đã nhận vai diễn do Triệu ca giới thiệu, vậy hai chúng ta coi như huề.
Cậu có thể nói với Lạc thiếu đừng gây khó dễ với tôi nữa được không?”
Sau bữa cơm ngày hôm đó, Lệ Khiếu Hằng làm việc sấm rền gió cuốn, trực tiếp mua vé máy bay trở về Mỹ chủ trì hoạt động công ty Khiếu Hằng trên thị trường quốc tế.
Có lẽ là muốn cọ lợi nhuận lớn từ làn sóng này.
Chỉ còn Lạc Dương một mình ở lại Hoành Điếm, không ai trông nom — — không khác gì con husky thoát xích, càng ngày càng trở nên vô pháp vô thiên.
Bởi vì trước đó Mục Hoa Đình châm ngòi ly gián khiến Lạc Dương trút toàn bộ cơn giận vào người Đào Mộ.
Sau này biết được mình bị người ta lợi dụng, với tính tình của Lạc Dương đương nhiên sẽ không nén giận.
Vì vậy, ngoài việc da mặt dày dính theo Đào Mộ nói xin lỗi liên tục, hắn còn chèn ép Mục Hoa Đình rất thảm.
Khiến Mục Hoa Đình kêu khổ thấu trời.
Điểm mấu chốt là Triệu Khả Bình cố ý muốn giáo huấn Mục Hoa Đình một trận, nên đối với việc này cũng thờ ơ không khuyên giải.
Mục Hoa Đình không còn cách nào khác, đành cúi đầu trước Đào Mộ.
Chỉ là cách cúi đầu của hắn không được khéo léo cho lắm.
Đào Mộ không phải là người lấy ơn báo oán, điều quan trọng ở đây là cậu hoàn toàn không có tư cách kêu Lạc Dương buông tha Mục Hoa Đình.
Nhưng Thẩm Dục lại thấy thời gian gần đây Mục Hoa Đình gặp nhiều chuyện bi thảm nên sinh ra đồng tình, ra chủ ý cho hắn: “Dù sao cũng là cắm đầu xuống đất mà chết.
Hay là anh nói thẳng với Lạc Dương, hỏi hắn làm thế nào mới buông tha anh.
Nếu không hiệu quả thì anh có thể nhảy lầu trước mặt hắn.
À, trước khi nhảy lầu nhớ đăng dòng trạng thái trên Weibo, kể rõ mọi chuyện.
Nói không chừng xuất phát từ đồng tình, fans của anh sẽ giúp anh mắng Lạc Dương mấy câu.”
Mục Hoa Đình: “...” Này là muốn giúp hắn hay là chê chuyện chưa đủ lớn?
Thẩm Dục cười hắc hắc, làm mặt quỷ với Đào Mộ: “Nếu anh đã không nghĩ ra thì đừng quấy rầy Đào Đào nhà chúng tôi.
Cũng đâu phải Đào Đào xúi Lạc Dương chỉnh anh.
Thay vì đi tìm Đào Đào, anh có thể đi tìm Diệp Dao.”
Xét cho cùng, hai vị đó mới là người yêu danh chính ngôn thuận.
Tuy rằng gần đây đang cãi nhau đòi chia tay.
Nghe Thẩm Dục nói xong, Mục Hoa Đình trực tiếp câm lặng.
Chờ sau khi người nào đó ngượng ngùng rời đi, Thẩm Dục mới nói với Đào Mộ: “Đừng quan tâm tới loại người này.
Câu nói chỉ biết chọn quả hồng mềm để bóp, chính là nói hắn.”
Đào Mộ không nói lời nào.
Thẩm Dục nhìn chằm chằm bả vai đơn bạc nhưng không gầy yếu của Đào Mộ, cánh tay lại ngo ngoe rục rịch — — thực ra hắn rất muốn làm anh em tốt kề vai sát cánh với Đào Mộ, nhưng không biết vì sao Đào Mộ lại bài xích hắn như vậy.
Cũng may Thẩm Dục vốn là người nhiệt tình chu đáo.
Cho dù đang mặt nóng dán mông lạnh cũng không nhụt chí — — không biết làm sao, nếu đổi lại là người khác lạnh lùng với hắn như vậy, tính tình tiểu vương tử của hắn sẽ phát tác.
Nhưng đối với Đào Mộ, không hiểu sao Thẩm Dục luôn có cảm giác mình mắc nợ cậu, như khi Đào Mộ cảm thấy khó chịu, hắn cũng không vui vẻ gì cho cam.
Buổi tối đi ngủ đều không ngon giấc.
“Nhận tiện, khi nào thì cậu rảnh, tớ muốn nhờ cậu dạy tớ vài cách tạo dáng.
Mấy ngày sau sẽ có cảnh treo dây thép, tớ muốn tự mình làm — —”
“Không được!” Đào Mộ phản xạ có điều kiện mở miệng ngăn.
Khi phục hồi tinh thần mới thuận miệng qua loa nói: “Treo dây thép rất vất vả, hơn nữa rất nguy hiểm.
Loại thiếu gia như cậu vẫn nên diễn văn học đi.”
Thẩm Dục hai mắt sáng ngời nhìn Đào Mộ, như một con mèo con làm nũng: “Cậu lo cho tớ hả?”
Đào Mộ trả lời bằng khuôn mặt đen xì, nổi giận đùng đùng rời đi..