Sau Khi Pháo Hôi Ác Độc Trọng Sinh

chương 157: c157: chương 157

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit + beta: Iris

"Cut!"

Sau khi đạo diễn Từ hài lòng hô cut, phim trường trở nên yên tĩnh, ngay sau đó, bên phía màn hình theo dõi truyền đến tiếng vỗ tay lẻ tẻ, nhóm đại già đứng vây xem bên cạnh cũng vỗ tay theo. Các nhân viên công tác nhìn nhóm người đang vỗ tay, lại nhìn Đào Mộ trên sân thượng, cũng vỗ tay cho náo nhiệt.

Đến cả Nghiêm Thịnh đối diễn với Đào Mộ, tuy đáy lòng có chút tiếc nuối, nhưng vẫn vui lòng vỗ tay.

Không có lý do nào khác, chỉ vì vừa rồi Đào Mộ thật sự thể hiện quá xuất sắc. Bất cứ ai trong ngành có chút kinh nghiệm quay phim đều biết cảnh này chắc chắn sẽ trở thành cảnh kinh điển nhất trong bộ phim.

Nếu đổi lại là diễn viên gạo cội có nhiều kinh nghiệm, để chèn ép người mới, có lẽ bọn họ sẽ bàn với đạo diễn quay lại cảnh này với lý do vừa rồi bọn họ phát huy không tốt. Cho đến khi biểu hiện của mình vượt qua đối phương, hoặc là biểu hiện đối phương giảm sút do NG liên tục, không còn nổi bật hơn vai chính nữa mới thôi.

Nhưng thân phận của Đào Mộ không phải là người mới bình thường, có vũ khí tuyên truyền sắc bén là web Phi Tấn trong tay, vì hình ảnh và danh dự của mình, sẽ không ai dám giở trò với Đào Mộ; thứ hai, Nghiêm Thịnh không phải loại người tâm tư kín đáo không từ thủ đoạn, sẽ không keo kiệt đến mức không cho phép người mới biểu hiện tốt hơn mình, huống chi Nghiêm Thịnh cũng rất hài lòng về biểu hiện vừa rồi của mình, dù sao cũng đã phá vỡ giới hạn, phát huy vượt xa người thường. Nếu nói một cách nghiêm túc, hắn còn phải cảm ơn Đào Mộ đã khiến hắn nhập, diễn phát huy vượt xa người thường.

Chỉ là, vốn dĩ muốn dùng kỹ năng diễn xuất của mình để áp diễn Đào Mộ, kết quả lại được kỹ năng diễn xuất của Đào Mộ dạy mình cách làm người. Dự đoán và hiện thực khác nhau xa như thế, dù có là Nghiêm ảnh đế cũng không khỏi đỏ mặt, cảm thấy hơi mất mặt.

Cũng may nhóm đại già vây xem bên cạnh không nhắc tới chuyện này, ngược lại chúc mừng Nghiêm Thịnh đã đột phá được giới hạn trong kỹ năng diễn xuất. Vương Cẩm Sinh có chút hâm mộ, cảm thán: "Trước đây đã nghe A Đề nói kỹ năng diễn xuất của Đào Mộ rất tốt, rất dễ kéo người khác nhập diễn. Hôm nay thấy cậu đối diễn với Đào Mộ cũng có được thu hoạch. Tiếc là trong phim tôi không có cơ hội đối diễn với cậu ấy."

Vương Cẩm Sinh vào vai một sĩ quan cảnh sát cấp cao trong phim, người chịu trách nhiệm liên lạc với nam chính Nghiêm Khể, không có cảnh phối hợp nào với Chu Viễn Đình do Đào Mộ thủ vai. Trước kia Vương Cẩm Sinh cảm thấy không có cũng không sao, nhưng bây giờ thấy Phương Nhược Đề và Nghiêm Thịnh diễn với Đào Mộ xong đều có thu hoạch lớn, trong lòng cũng rất muốn thử.

Thẩm Dục luôn đứng bên cạnh màn hình theo dõi, nghe thấy đạo diễn Từ hô cut thì lập tức cầm chai nước chạy như bay đến bên cạnh Nghiêm Thịnh, nghe thấy Vương Cẩm Sinh cảm thán như thế thì không khỏi hâm mộ. Hắn và Đào Mộ là người mới tiến tổ cùng lúc. Nếu xét về kinh nghiệm cá nhân, Thẩm Dục vừa ra mắt đã được đóng vai nam chính, sau đó còn đóng không ít vai nam phụ nam chính trong bộ phim truyền hình điện ảnh được tập đoàn Thẩm thị rót vốn, vì vậy hắn có nhiều kinh nghiệm đóng phim hơn Đào Mộ một chút. Hơn nữa trong mấy bộ phim lúc trước, đạo diễn và các diễn viên khác thường xuyên khen hắn rất có khí chất.

Thế nên sau khi Thẩm Dục tiến tổ 《 Hắc Bạch 》, mặc dù không nghĩ tới chuyện tranh cao thấp với Đào Mộ, nhưng hắn luôn cảm thấy mình sẽ không kém quá nhiều, lại không ngờ hiện thực tàn khốc đến vậy. Đào Mộ hoàn toàn không có nhiều kinh nghiệm đóng phim nhưng kỹ năng diễn xuất đều được nhóm đại già công nhận, không riêng gì nữ chính Phương Nhược Đề hết lời khen ngợi, ngay cả khi đối diễn với Nghiêm Thịnh, cậu cũng có thể dễ dàng tiếp diễn, không những không bị áp diễn, ngược lại còn biểu hiện xuất sắc hơn.

Có thể đoán được, khi đoàn phim quay cảnh Chu Viễn Đình và Nghiêm Ngự đối diễn, kỹ năng diễn xuất non nớt của Thẩm Dục chắc chắn sẽ bị Đào Mộ nghiền ép, đây không phải là khoảng cách có thể được lấp đầy chỉ bằng sự cố gắng.

Tuy ngoài miệng không nói gì nhưng Thẩm Dục cũng có lòng tự trọng, hắn không muốn biểu hiện quá kém —— Thẩm Dục nhận ra, chỉ vì Đào Mộ có kỹ năng diễn xuất tốt hơn, mỗi lần đối diễn xong là Nghiêm đại ca của hắn sẽ chú ý đến Đào Mộ nhiều hơn một chút, thậm chí còn vì vậy mà xem nhẹ hắn.

Thẩm Dục biết Nghiêm Thịnh sẽ không vì chuyện này mà thích Đào Mộ, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy rất buồn, hắn cũng muốn được Nghiêm đại ca chú ý như vậy, cũng muốn được mọi người khen như vậy.

Vì thế khi nhìn thấy Đào Mộ được rất nhiều người vây quanh, Thẩm Dục bĩu môi, yên lặng đi đến bên cạnh Từ Mục Sâm, nhỏ giọng hỏi: "Đạo diễn Từ, có cách gì có thể nâng cao kỹ năng diễn xuất của tôi trong thời gian ngắn không?"

Thẩm Dục thấy ánh mắt kinh ngạc của đạo diễn Từ, vẻ mặt kiên định nói: "Tôi muốn biểu hiện tốt hơn một chút, không muốn kéo chân sau mọi người."

Từ Mục Sâm dùng ánh mắt dò xét quan sát Thẩm Dục hồi lâu, ngay từ đầu đạo diễn Từ đã từ chối vị tiểu thiếu gia được nhà đầu tư cố nhét vào này. Là một đại đạo diễn chuyên nghiệp, hơn nữa có yêu cầu nghiêm khắc với tác phẩm của mình, Từ Mục Sâm không muốn bị người ta can thiệp quá nhiều vào việc quay phim, càng không muốn nhà đầu tư ỷ vào khả năng đầu tư để cố nhét người vào đoàn phim, chưa kể còn là một bình hoa kỹ năng diễn xuất chẳng ra gì nhưng tật xấu lại có một đống.

Vì vậy, ấn tượng đầu tiên của đạo diễn Từ về Thẩm Dục cực kỳ không tốt —— ai biểu ban đầu Thẩm Dục tiến tổ với hình ảnh như vậy.

Tuy nhiên, nam chính vẫn là nam chính, chưa kể đoàn phim 《 Hắc Bạch 》 còn là cốt truyện sân nhà. Sau khi mọi người làm việc chung với nhau, hiểu nhau nhiều hơn, ngay cả đạo diễn Từ và những người khác trong đoàn phim vốn có thành kiến rất lớn với Thẩm Dục cũng dần dần bắt đầu chấp nhận Thẩm Dục. Thậm chí còn cảm thấy chỉ là kỹ năng diễn xuất của Thẩm Dục hơi non nớt, tính cách hơi đơn thuần mềm mại, bệnh thích tự quyết định và bệnh vương tử hơi nghiêm trọng chút mà thôi, ngoài mấy cái đó ra thì không có khuyết điểm gì quá lớn.

Quan trọng nhất là Thẩm Dục rất nghe lời, mặc dù kỹ thuật diễn xuất non nớt nhưng tính cách lại rất tốt. Cho dù bị đạo diễn Từ NG bốn năm chục lần một ngày, thậm chí bị đạo diễn Từ mắng đến khóc thì cũng không có tức giận bỏ gánh, không lấy Thẩm gia ra làm chỗ dựa để đối nghịch với đạo diễn, mà sau khi khóc xong sẽ tiếp tục đóng phim, cố gắng từng chút một, đến khi đạo diễn Từ hài lòng mới thôi.

Sau khi quay xong còn kêu người đại diện mời mọi người ăn gì đó, đây là để xin lỗi vì đã làm chậm tiến độ quay phim.

Tục ngữ có câu, cắn người miệng mềm bắt người tay ngắn. Sau năm lần bảy lượt như vậy, tuy Thẩm Dục thường xuyên NG trì hoãn tiến độ, nhưng mọi người cũng không nỡ mắng hắn. Thậm chí còn có vài nhân viên công tác sành ăn, lén chờ Thẩm Dục NG. Dù sao sau khi NG sẽ có trà bánh bồi thường, không có gì xấu cả.

Hơn nữa Thẩm Dục cũng không phải loại gỗ mục không thể chạm khắc được, Thẩm Dục vẫn có ưu điểm của nam chính trong cốt truyện. Hắn rất đẹp, đường nét cực kỳ tinh xảo, khí chất cũng rất thuần khiết, mặc dù kỹ năng diễn xuất non nớt nhưng đóng phim có hồn, tuy không thể chịu khổ nhưng rất nghe lời, đạo diễn Từ kêu hắn làm thế nào thì hắn làm thế ấy, hơn nữa còn biết suy một ra ba.

Kiếp trước đạo diễn Từ đích thân chọn Thẩm Dục đóng vai Nghiêm Ngự còn từng cảm thán Thẩm Dục đóng đúng bản chất của mình. Kiếp này tuy khởi đầu không tốt đẹp, nhưng vầng sáng cốt truyện vĩ đại vẫn có thể thay đổi lòng người một cách tinh tế.

Sau nhiều lần như vậy, dù có là Từ Mục Sâm vẫn khó có thể chống đỡ được, vừa phàn nàn kỹ năng diễn xuất của Thẩm Dục quá kém, vừa dạy Thẩm Dục cách đóng phim, thậm chí đến cuối cùng còn hưởng thụ khoái cảm của việc dưỡng thành.

Vì vậy cho đến bây giờ, khi nghe Thẩm Dục chủ động đưa ra suy nghĩ muốn rèn luyện thêm, trong lòng đạo diễn Từ còn dâng lên sự vui mừng của một người cha già, quyết định phải rèn luyện Thẩm Dục cẩn thận, ít nhất phải bảo đảm suất diễn của Nghiêm Ngự và Chu Viễn Đình không chênh lệch quá nghiêm trọng do kỹ năng diễn xuất của diễn viên kém xa nhau —— đạo diễn Từ cũng không muốn nhân vật Nghiêm Ngự biến thành phông nền rõ đầu rõ đuôi khi đối lập với Đào Mộ.

Nghe đạo diễn Từ hứa hẹn, mắt Thẩm Dục sáng lên, ngoan ngoãn gật đầu: "Đạo diễn Từ yên tâm, tôi nhất định sẽ cố gắng."

Ở bên kia phim trường, Đào Mộ đã quay xong suất diễn hôm nay vẫn đang bị mọi người vây quanh.

"Biểu hiện lúc nãy của cậu siêu lợi hại luôn!" Buổi tối vẫn còn một cảnh diễn đêm, vì vậy Đỗ — vẫn luôn ở lại phim trường chờ đến cảnh quay — Trạch giơ ngón cái với Đào Mộ, cười hì hì: "Tuổi trẻ, còn đẹp trai, kỹ năng diễn xuất lại tốt như vậy, có còn chừa đường sống cho vai phụ chúng tôi hay không vậy."

Đào Mộ đập tay với Đỗ Trạch, cậu cũng rất hài lòng về biểu hiện mới nãy của mình.

Chỉ là hôm nay cậu liên tục bạo phát mấy cảnh, mặc dù không đến mức khàn cả giọng, nhưng huy động toàn bộ cơ bắp và biểu cảm liên tục mấy giờ liền, Đào Mộ cũng rất mệt mỏi. Vì vậy, Đào Mộ chỉ trò chuyện với mọi người vài câu đã muốn nhanh chóng tháo trang sức, về khách sạn đánh một giấc.

Kết quả Đào Mộ chưa kịp rời khỏi sân thượng, ánh đèn trong phim trường bỗng tối sầm lại. Đào Mộ bị đám người vây ở giữa, vô thức nhìn xung quanh. Cậu tưởng là cúp điện, nhưng đèn neon ở các tòa building xung quanh vẫn sáng rực.

Chẳng lẽ là tai nạn phim trường? Đào Mộ cau mày, nhạy bén nhận ra, sau khi ánh đèn chợt tắt, mọi người không ai phát ra tiếng động. Đào Mộ định hỏi thì nghe thấy mọi người vừa vỗ tay vừa hát bài chúc mừng sinh nhật.

Lệ Khiếu Hằng vốn dĩ giờ này phải đợi ở khách sạn, nhưng bây giờ lại đẩy một chiếc xe tới. Trên xe đẩy đặt một chiếc bánh kem lớn ba tầng, trên cùng cắm mười chín cây nến, xung quanh bánh kem còn có mười chín đào mừng thọ bé bé xinh xinh trông rất ngon.

Đào Mộ quay đầu hỏi Đỗ Trạch: "Hôm nay là ngày mấy?"

Đỗ Trạch cười tủm tỉm nói: "Ngày 7 tháng 7, sinh nhật của cậu mà không cậu không nhớ à?"

Đào Mộ quả thật không nhớ, hai ngày nay toàn bận đóng phim, làm gì có tâm trạng suy nghĩ linh tinh, hơn nữa kiếp trước cậu bị chúng bạn xa lánh, không có ai nhớ ngày sinh nhật của cậu cả.

Lệ Khiếu Hằng đẩy xe đẩy đến trước mặt Đào Mộ, cười nói: "Sinh nhật vui vẻ."

Đào Mộ hơi kinh ngạc, có chút cảm động nhìn Lệ Khiếu Hằng. Người này luôn vô thức nghĩ ra các cách cũ kỹ để khiến cậu vui vẻ. Hơn nữa, vừa nhìn đào mừng thọ xung quanh bánh kem đã biết ngay là tay nghề của Tống lão gia tử.

Đào Mộ cảm động: "Anh dẫn lão gia tử đến Hương Thành?"

"Không chỉ có lão gia tử, còn có cả chú Diệu và chú Tiểu Tề. Sinh nhật của em mà, anh muốn dành cho em một bất ngờ, vì vậy anh dẫn mọi người đến Hương Thành để chúc mừng sinh nhật em." Nói đến đây, Lệ Khiếu Hằng cười hỏi: "Em không trách anh không nói trước với em chứ?"

"Đương nhiên là không rồi." Đào Mộ mỉm cười, nhìn Lệ Khiếu Hằng: "Anh cũng đã nói là bất ngờ mà."

Sự tương tác giữa hai người trông rất bình thường, nhưng không hiểu sao lại khiến người ta cảm thấy ấm áp khó tả, hơi thở ái muội trong bầu không khí nhộn nhạo, người tinh tế đều mỉm cười hiểu ý, người không tinh tế cũng cảm thán mối quan hệ của Đào Mộ và Lệ Khiếu Hằng rất tốt. Một đại lão tư bản vốn trị giá hàng chục tỷ lại nghĩ đến việc tổ chức sinh nhật cho đối tác, đã thế còn tỉ mỉ chuẩn bị bánh sinh nhật, thậm chí còn dẫn người nhà của Đào Mộ đến Hương Thành để chúc mừng sinh nhật.

Một người ân cần chu đáo như vậy đã chiếm được tình cảm của mọi người, xứng đáng có được công việc kinh doanh ngày càng phát triển lớn mạnh.

Ước nguyện, thổi nến, cắt bánh kem, cả đoàn phim cùng tham gia cuộc vui.

Chỉ có Thẩm Dục lẻ loi đứng trong một góc, không biết đang có cảm giác gì khi nhìn Đào Mộ được mọi người vây quanh. Hôm nay cũng là sinh nhật của hắn, nhưng cả đoàn phim không ai chú ý tới chuyện này.

Còn nhớ hồi năm ngoái, khi bọn họ đóng phim ở trấn H, người nhà họ Thẩm còn đặc biệt xin nghỉ một ngày để đến đoàn phim, dẫn hắn về Hỗ Thành ăn sinh nhật, người một nhà đoàn viên hòa thuận, nhưng bây giờ...

Thẩm Dục mặt mày ảm đạm. Hắn cũng nhớ nhà.

°°°°°°°°°°

Lời editor: Mọi chuyện đang dần lật ngược lại rồi. Một năm trước Đào Mộ nhìn cha mẹ ruột ăn sinh nhật với đứa con bị bế nhầm, một năm sau đứa con bị bế nhầm nhìn Đào Mộ ăn sinh nhật với cha mẹ nuôi.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio