Edit + beta: Iris
"Em muốn đóng vai tổng tài bá đạo?"
Buổi tối về nhà, Đào Mộ kể lại khúc nhạc đệm nhỏ lúc đi thăm ban vào hôm nay cho Lệ Khiếu Hằng nghe. Lệ Khiếu Hằng buồn cười hỏi: "Tổng tài bá đạo như thế nào? Có kabedon không?"
"Kiểu cô gái, em đã thu hút được sự chú ý của tôi?"
"Hình như anh hiểu rất rõ nhỉ?" Đào Mộ hơi bất đắc dĩ nhìn Lệ tổng đột nhiên bắt đầu diễn: "Nếu không thì anh cũng tới đóng vai khách mời luôn đi?"
"Lúc anh về nhà, thấy mẹ và em gái anh đang xem phim. Vô tình nghe được một hai câu." Lệ Khiếu Hằng hơi dừng lại, cười giải thích: "Vì vậy, có chút ấn tượng."
"Hôm nay anh đã về nhà chưa?" Nghe vậy, Đào Mộ hơi mất tự nhiên, nói: "Nếu biết sớm đã không gọi anh đến đây ăn tối. Sao anh không nói cho em biết?" Bởi vì nhà mới của Đào Mộ đang được trang trí, nên bây giờ Đào Mộ vẫn sống trong căn nhà nhỏ do Tống lão gia tử chuẩn bị cho cậu. Chủ yếu là vì nó gần Kinh Ảnh.
Nhưng ở đây nhỏ quá, không có nơi nào cho Lệ Khiếu Hằng ở lại. Mỗi ngày sau khi ăn tối xong, Lệ Khiếu Hằng đều trở về ngôi nhà khác trong cùng tiểu khu để nghỉ ngơi. Đào Mộ đã quen với lịch làm việc và nghỉ ngơi của Lệ Khiếu Hằng, nhất thời không ngờ Lệ Khiếu Hằng lại về nhà. Nếu biết sớm đã không gọi cuộc điện thoại đó, Lệ Khiếu Hằng đỡ phải chạy đông chạy tây.
"Mẹ anh nghe thấy hai chúng ta nói chuyện điện thoại thì trực tiếp đuổi con trai lớn ra khỏi nhà." Lệ Khiếu Hằng cười ấm áp: "Hơn nữa, chúng ta còn có công việc phải bàn, không phải muốn thảo luận xem nên chuẩn bị mở tiệc từ thiện thế nào sao."
Nhắc đến chuyện chính, Đào Mộ cũng không thèm để ý tới cảm xúc ngại ngùng hiếm hoi trăm năm khó gặp của mình, đi thẳng vào vấn đề: "Em cảm thấy đề nghị này rất hay. Không chỉ có thể gom góp nhiều quyên góp cho quỹ từ thiện cựu chiến binh kháng chiến, mà còn có thể tối đa hóa hình ảnh của công ty. Đồng thời cũng đón hùa ý nghĩa của ngày Quốc Khánh..."
Hai bá tổng có bản chất cuồng công việc, vừa nói đến công việc là thời gian trôi cực kỳ nhanh. Đến khi Đào Mộ hồi phục tinh thần, đã là hơn 4 giờ sáng ngày hôm sau.
Đào Mộ vỗ trán, đứng dậy, nói: "Anh muốn đi ngủ hay là ăn sáng?"
Lệ Khiếu Hằng đi tắm nước lạnh, cười nói: "Ăn sáng đi. Hôm nay em về trường học báo danh đúng không?"
Kinh Ảnh quy định sinh viên phải quay về trường báo danh vào ngày 30 tháng 8, còn sinh viên năm hai chịu trách nhiệm đón người mới đến. Mặc dù Đào Mộ không phải là cán bộ hội học sinh, nhưng cậu là một nhân vật phong vân của khoa diễn xuất năm 2008, cũng cần phải trình diện đúng giờ.
Bữa sáng gồm có hoành thánh nhỏ do Đào Mộ đích thân làm, là loại hoành thánh nhỏ phải dùng đũa gắp vì sợ cho nhiều nhân vào. Canh rong biển, rau mùi và cải bẹ, còn cho thêm một chút tôm khô.
Hai vị bá tổng ăn hết hai bát cơm lớn, nóng đến chóp mũi toàn mồ hôi, ăn xong thở ra một hơi thì cảm thấy mát mẻ từ trong ra ngoài.
Đào Mộ gánh nặng thần tượng nặng nề, sửa sang lại hình ảnh cá nhân rồi mới xách hai vali lớn -- trong vali là quà Đào Mộ mua cho mọi người khi quay phim ở Hương Thành.
Ông già Noel lâm thời - Đào tổng xứng đáng nhận được sự chào đón nồng nhiệt của cả lớp. Khi Đào Mộ phát quà cho mọi người, bạn học Đỗ Khang đại diện cho mọi người, lắp bắp hỏi Đào Mộ: "... Cậu thật sự định đóng vai khách mời tổng tài bá đạo trong bộ phim thần tượng à?"
Đào Mộ tức khắc ngạc nhiên: "Sao cậu biết?" Cậu mới nhận kịch bản còn chưa đến 24 tiếng mà?
"Trên Phi Tấn 《 Thời thượng phong vân 》 chính thức đã được công bố rồi đúng không?" Trong đám người có người vội trả lời. Ỷ đang trà trộn trong đám đông không ai chú ý đến mình, giọng nói kia tiếp tục hỏi: "Đào Mộ, Đào tổng, Mộ Mộ, cậu xem đoàn phim các cậu bây giờ có thiếu khách mời không? Khách mời đặc biệt cũng được! Là loại □□ đại học, xuất thân chính quy, chẳng những kỹ năng diễn xuất không tồi mà còn biết ngầu và bán manh?"
"Không phải chứ? Các cậu lại muốn đóng phim thần tượng?" Đào Mộ không ngờ mọi người lại phát hiện ra nhanh như vậy. Nhất thời thấy hơi xấu hổ.
Tuy nhiên, các bạn học yêu cầu làm khách mời quá mãnh liệt, đã đánh tan lối tư duy của Đào Mộ. Cậu luôn cho rằng các sinh viên Kinh Ảnh đều là những diễn viên rất có phong phạm văn nghệ, một lòng một dạ muốn đi theo con đường nghệ sĩ.
"Tớ vào vai là để tuyên truyền cho công ty. Bất đắc dĩ mới đóng. Chỉ làm khách mời có vài cảnh mà thôi. Tớ còn đang lo nếu giáo viên biết chuyện sẽ không đồng ý đây này!" Nên mới kêu đoàn phim sắp xếp vào cuối tuần và vào buổi tối.
"Cậu khiêm tốn quá rồi!" Chử Toại An cười nói: "Ai mà không biết ratings của 《 Thời thượng phong vân 》 đã phá vỡ 3.5%, trực tiếp lập kỷ lục ratings phim chiếu tuần lúc 10 giờ tối. Hơn nữa tiết tấu của bộ phim này chặt chẽ, cốt truyện chi tiết, mặc dù lập flag là phim thần tượng nhưng lại không có ẩu như phim thần tượng. Tớ nghĩ với tính cách xét nét của cậu, không thể nào cho phép một bộ phim thần tượng thô thiển được lên sóng đúng không?"
"Đừng nhiều lời!" Ôn Bảo nhón mũi chân, trực tiếp câu cổ Đào Mộ: "Mọi người đều là anh em. Cậu nói thẳng đi, thằng nhóc cậu ăn thịt, có cho anh em chúng tôi ăn canh hay không?"
Lập tức, có bạn học nữ trong đám đông giơ móng vuốt lên nhắc nhở: "Còn có chị em chúng tớ nữa!"
Thấy mọi người thật sự muốn tiến tổ làm khách mời chứ không phải trêu ghẹo, Đào Mộ cũng nghiêm túc suy nghĩ một lát, do dự hỏi: "Các cậu muốn tiến tổ làm khách mời, bên tớ chắc chắn không thành vấn đề. Mấu chốt là giáo viên có đồng ý hay không? Tốt nhất là đừng nghĩ tớ dạy hư các cậu."
Một diễn viên không đi theo phái kỹ năng diễn xuất, không lo làm nghệ sĩ nhân dân, lại chạy đi đóng phim thần tượng gì đó.
Đào Mộ gần như có thể tưởng tượng được, sau khi giáo viên của bọn họ biết chuyện này, sẽ tức giận đến thế nào.
Các bạn học cũng lo lắng về phản ứng của nhà trường. Nhưng những người được gọi là người trẻ tuổi, nhất là các diễn viên trẻ, ai mà chưa từng ảo tưởng khi mình 20 tuổi sẽ đóng một bộ phim thần tượng nổi tiếng cả nước, sau đó nổi tiếng chỉ sau một đêm, trở thành thần tượng trong mắt tất cả những người trẻ tuổi.
Đáng tiếc ngay khi đặt chân vào Kinh Ảnh, từ đây chữ thần tượng chỉ như người qua đường. Theo triết lý giảng dạy của Kinh Ảnh bao năm qua, nếu bọn họ tự nộp đơn xin nhà trường, có lẽ là tốn công vô ích, trường học sẽ không để bọn họ ra ngoài quay phim thần tượng. Nhưng Đào Mộ thì khác!
Đào Mộ không chỉ là diễn viên, mà còn là nhà đầu tư. Nếu kịch bản mà cậu đầu tư thiếu nhân lực, việc mời bạn học đóng vai khách mời chắc chắn không thành vấn đề. Dù sao trước kia Đào Mộ đầu tư 《 Huyết nhục trường thành 》 để dẫn bọn họ vào. Có tiền lệ này, các bạn học cảm thấy các giáo viên chắc chắn sẽ không từ chối yêu cầu của Đào Mộ. Hơn nữa, bộ phim 《 Thời thượng phong vân 》 chỉ mới phát sóng hai tập, danh tiếng đã lan rộng. Có lẽ nhà trường sẽ suy xét việc này, hẳn là sẽ không từ chối.
Cả lớp đưa cho Đào Mộ đơn xin đóng phim đã viết sẵn, mắt trông mong nói: "Dựa vào cậu cả đấy."
Đào Mộ: "..." Cái gì mà dựa vào tớ?!
Nhận được một chồng đơn xin dày cộp, Đào Mộ yếu ớt vuốt mặt. Đành phải căng da đầu đến văn phòng giáo viên khoa diễn xuất.
Một kỳ nghỉ hè không gặp nhau, Đào Mộ vẫn là người đàn ông gây mưa máu gió tanh trong giới giải trí. Các giáo viên khoa diễn xuất nhìn khuôn mặt tuấn tú thường xuyên xuất hiện trên tiêu đề giải trí của Đào Mộ, cười tủm tỉm trêu chọc: "Mới vừa về trường đã đến tìm giáo viên, Đào tổng chắc là không phải không có việc gì đừng đến Tam Bảo Điện* đâu nhỉ?"
*Không có việc gì đừng đến Tam Bảo Điện (无事不登三宝殿): Tam Bảo Điện là ba nơi hoạt động chính của Phật, Pháp và tu sĩ trong các ngôi chùa Phật giáo. Người ta chỉ được vào chùa khi có các nghi lễ như cúng bái, cúng dường, không được phép đi lại và gây ồn ào trừ khi đang làm việc gì đó. Tương tự câu không có việc gì thì sẽ không đến thăm.
"Thầy à, thầy đừng trêu em." Đào Mộ giả vờ cười ngại ngùng, lần lượt tặng những món quà mình đã chuẩn bị cho các giáo viên.
Giáo viên nam là đồng hồ, giáo viên nữ là vòng tay vòng cổ, đều là những mẫu kinh điển thương hiệu quốc tế. Đối với học sinh bình thường, đây chắc chắn là những món quà xa xỉ. Nhưng đối với CEO có khối tài sản ròng gần chục tỷ đồng, đây xem như là lễ khinh tình ý trọng*.
*Lễ khinh tình ý trọng (礼轻情意重): một thành ngữ TQ, tức là chỉ là một món quà vặt vãnh nhưng ý nghĩa đằng sau nó rất thành ý.
Các giáo viên cũng không chối từ, cười tủm tỉm nhận quà của Đào Mộ, hỏi: "Nói đi, em tới đây làm gì?"
Đào Mộ cũng không vòng vo, trực tiếp nói ra suy nghĩ của các bạn học về việc đến đoàn phim 《 Thời thượng phong vân 》 làm khách mời. Đương nhiên khi nói chuyện cũng phải có kỹ xảo, bỏ qua nhu cầu chủ quan của các bạn học, chủ yếu đề cập rằng cậu mới đầu tư vào phim thần tượng và chưa có kinh nghiệm. Nhất thời không tìm thấy diễn viên trẻ tuổi tác thích hợp, hình tượng thích hợp, quan trọng hơn là kỹ năng diễn xuất qua ải. Vì vậy muốn nhờ các bạn học ra tay hỗ trợ.
Chủ nhiệm Hoàng khoa diễn xuất cười như không cười nhìn Đào Mộ. Học sinh của mình bỏ vốn đầu tư quay phim thần tượng, hắn đương nhiên cũng chú ý đến. Về chất lượng của bộ phim như thế nào, phát sóng vào 10 giờ tối hàng tuần mà còn có thể phá vỡ kỷ lục ratings 3.5% đã đủ để chứng minh tất cả.
Nếu chất lượng kịch bản ở mức khá, đội ngũ sản xuất cũng ở mức khá, phim truyền hình còn là học sinh của mình đầu tư quay, mấy đứa nhỏ nhà mình lại nghiện đóng phim, giáo viên bọn họ đương nhiên không có gì để nói.
Ngoài giới luôn nói rằng Kinh Ảnh bọn họ không thể đào tạo ra được thần tượng, có lẽ đây là cơ hội để Kinh Ảnh chứng tỏ bản thân.
"Sinh viên khoa diễn xuất, có học giỏi hay không, cuối cùng vẫn phải xem kỹ năng thật sự trước ống kính. Vì vậy dưới tình huống không chậm trễ việc học, các thầy cũng hy vọng sinh viên sẽ có nhiều cơ hội trước ống kính hơn." Chủ nhiệm Hoàng uyển chuyển nói: "Sinh viên năm nhất năm hai phải tham gia lớp học, nhưng bắt đầu từ năm ba, các đàn anh đàn chị đã có thể nhận vai diễn. Em có thể đi xem thử, nếu có nhân vật phù hợp mà vẫn chưa tìm được diễn viên thì cũng có thể kêu bọn họ đi thử vai."
Đào Mộ bừng tỉnh, cười hì hì hành lễ: "Tuân lệnh."
Tin tức Đào Mộ đóng vai khách mời tổng tài bá đạo trong 《 Thời thượng phong vân 》, còn kéo một nhóm sinh viên Kinh Ảnh đến làm khách mời nhanh chóng lan truyền.
Yến Ảnh ở cách vách là người phản ứng lại đầu tiên. Vừa cười nhạo đồ cổ Kinh Ảnh thế mà lại chịu xuống nước, vừa hâm mộ ghen tị hận sinh viên Kinh Ảnh. Suy cho cùng, 《 Thời thượng phong vân 》 mới phát sóng gần đây, chỉ vì khâu sản xuất tinh vi và có các nhà tài trợ cao cấp nên được giới và giới phim ảnh khen ngợi. Ratings 3.5% vào buổi ra mắt đã phản ánh rõ thành công chỉ sau một đêm của bộ phim chiếu tuần này.
Mà ngày 31 tháng 8, lúc sinh viên quay về trường cũng là lúc phát sóng tập 3 tập 4, ratings cao nhất thế mà lại vượt quá 3.7%, lại một lần nữa chứng thực khán giả của bộ phim này không chỉ giới hạn ở học sinh sinh viên, mà là nổi tiếng trong mọi lứa tuổi. Sau khi đài truyền hình công bố dữ liệu khảo sát thị trường, đã trực tiếp xác nhận khán giả của bộ phim thần tượng này bao quát học sinh sinh viên và nhân viên văn phòng trong độ tuổi từ 18 tuổi đến 35 tuổi.
Hơn nữa theo phát triển cốt truyện, doanh thu của nhiều thương hiệu quốc tế xuất hiện trong phim cũng bắt đầu tăng lên. Một bộ phim thần tượng như thế lại khiến giới thời trang và giới được săn đón. Nghe nói đã có công ty nghiên cứu bộ phim thần tượng này như một trường hợp kinh điển.
Vả lại theo tin đồn, để tuyên truyền cho bữa tiệc từ thiện, Đào tổng của web Phi Tấn lại còn muốn mời một số doanh nhân và chủ thương nghiệp đến đoàn phim làm khách mời -- là đưa những vị khách thực sự của bữa tiệc từ thiện vào làm khách mời phim truyền hình. Mặc dù tin đồn này chưa được chứng thực, nhưng đã có phóng viên tin đồn chụp được ảnh đội ngũ sản xuất 《 Thời thượng phong vân 》 đến địa điểm web Phi Tấn chuẩn bị tổ chức tiệc từ thiện.
Có thể hình dung, nếu có thể đóng vai khách mời trong bộ phim thần tượng này, không chỉ có cơ hội nổi tiếng chỉ sau một đêm, thậm chí còn có thể kết bạn với nhiều ông chủ lớn hơn.
Sau khi tin đồn lan truyền, có không ít nghệ sĩ đã chủ động liên hệ với đoàn phim 《 Thời thượng phong vân 》, khéo léo bày tỏ rằng mình có thể làm khách mời. Thậm chí, các phương tiện truyền thông giải trí còn đưa tin nhiều tên tuổi lớn đều có mặt tại trường quay, dạy sinh viên Kinh Ảnh đóng phim. Sinh viên Yến Ảnh luôn đối phó với Kinh Ảnh ghen tị muốn hỏng.
Ghen tị nhiều thì lại có người nhớ tới tân sinh Thẩm Dục mới vào trường, hình như hôm khai giảng được nhị công tử của tập đoàn Lạc thị đích thân đưa đến đây.
Mọi người đều biết, tập đoàn Lạc Thủy có một công ty điện ảnh tên là Long Đằng Giải Trí. Mà Long Đằng Giải Trí, chẳng phải cũng là một nhà đầu tư khác của 《 Thời thượng phong vân 》 sao?
Nghĩ vậy, lập tức có sinh viên Yến Ảnh chủ động đi tìm Thẩm Dục, nhờ hắn hỏi Lạc thiếu xem có thể cũng mời sinh viên Yến Ảnh đến làm khách mời hay không.
"Trong giới giải trí, việc nhà đầu tư đưa người vào đoàn phim là một quy tắc bất thành văn. Nếu Đào Mộ có thể đưa sinh viên Kinh Ảnh vào đoàn phim, vậy chắc là Lạc thiếu cũng có thể nói chuyện với đoàn phim đúng không? Mối quan hệ của cậu và Lạc thiếu tốt như vậy, nếu cậu hỏi, Lạc thiếu chắc chắn sẽ không từ chối đúng không?"