Đào Mộ chờ đến chiều hôm sau thì nhận được cuộc gọi của Diệu ca, sau đó cậu tìm đến nhà cậu của Trương Hàm Nhã - Trương Đắc Lộc.
Cũng là người ra chủ ý lần này cho người Trương gia.
"...!Địa chỉ nhà này là của mấy người đúng không!" Đào Mộ làm trò trước mặt Trương Đắc Lộc, đọc ra một chuỗi địa chỉ, lại hỏi: "Nghe nói mấy người còn bài bạc, thiếu rất nhiều đám cho vay nặng lãi.
Tôi nói chú a, nợ của Đông ca mà còn dám thiếu.
Chú có biết Đông ca ra tay tàn nhẫn, tâm đen nhất không?"
Trương Đắc Lộc không ngờ chỉ có mấy ngày, mà gốc gác nhà mình đã bị Đào Mộ xốc lên hết.
Tức khắc vừa kinh vừa sợ: "Cậu, cậu có ý gì?"
"Không có ý gì hết." Đào Mộ cười nhạo: "Tôi chỉ muốn nói, nhà của mấy người thế nào, tôi mặc kệ.
Nhưng không được làm hỏng chuyện của tôi."
"Tôi cũng biết nhà mấy người khó khăn.
Cả nhà không ai có công việc đàng hoàng, nam nhân trụ cột không chỉ không có bản lĩnh mà còn đánh bạc vay nặng lãi, nhiều năm qua toàn sống nhờ vào phụ nữ làm việc vặt nuôi gia đình.
Đúng là khiến lòng người chua xót.
Đúng rồi, hôm qua tôi còn đến nhà của mấy người, tặng không ít trái cây đồ hộp cho lão thái thái, tặng cho mấy đứa nhóc học tiểu học một ít thực phẩm và đồ chơi ô tô.
Vợ của chú có nói với chú không?"
Trong lòng Trương Đắc Lộc lộp bộp một tiếng.
Ngoài miệng Đào Mộ nói dễ nghe, nhưng cậu không có việc gì lại đi tra địa chỉ nhà bọn họ, còn phái một người đàn ông đầu trọc xăm mình đeo dây xích vàng đến nhà đưa trái cây.
Không cần nói rõ, ý tứ đã sáng như ban ngày.
Vì Trương Đắc Lộc ở bên ngoài đánh bạc vay nặng lãi, hắn tự nhiên biết những chuyện đã xảy ra.
Loại người như hắn, xương cốt mềm oặt, vô lại, vì tiền mà chuyện gì cũng làm ra được.
Đã vậy hắn còn là gánh nặng nhất trong nhà.
Biết người nào dễ chọc, người nào trăm triệu lần không thể chọc vào.
Nói khó nghe chút, chính là hiếp yếu sợ mạnh.
Bây giờ Đào Mộ tra ra gốc gác nhà hắn, là người trăm triệu lần không thể chọc vào.
"Cậu, cậu muốn thế nào?" Ánh mắt Trương Đắc Lộc lóe lên nhìn Đào Mộ, ngoài mạnh trong yếu nói: "Tôi, tôi nói với cậu, cậu sắp là đại minh tinh.
Cậu tốt nhất đừng có làm bậy."
"Chỉ cần chú đừng chắn đường tôi." Đào Mộ vô cảm liếc nhìn Trương Đắc Lộc, đột nhiên khẽ cười: "Trương tiên sinh là người thông minh.
Tôi biết chú nghĩ cái gì, không phải chỉ là tiền thuốc men thôi sao! Chuyện này tôi có cách giải quyết viên mãn.
Nhưng chú phải bảo đảm, chỉ có lần này thôi, không có lần sau.
Nếu lại còn dám làm chuyện xấu quấn lấy đoàn phim hay người Vân gia, vậy đừng trách tôi dọa ma."
Lòng Trương Đắc Lộc như đang ngồi tàu lượn siêu tốc, vừa nhớ thương chủ ý của Đào Mộ rồi lại sợ Đào Mộ tính sổ: "Cậu rốt cuộc muốn thế nào?"
Đào Mộ cười nhạo một tiếng, không trả lời Trương Đắc Lộc.
Cách tốt nhất để đối phó với loại người này không phải là tát một cái rồi cho trái táo ngọt, mà là cho trái táo ngọt rồi lại đánh gãy hai đùi hắn, như vậy hắn mới biết sợ đau, như vậy mới không còn nhớ thương trái táo ngọt nữa, sẽ không quấn lấy cậu mà là cách cậu thật xa.
Đào Mộ bỏ Trương Đắc Lộc sang một bên, quay lại phim trường 《Giang hồ chi viễn》 để thăm ban mọi người.
Ngay khi bước vào tổ, cậu liền nhận lỗi với mọi người - - cậu mang theo một vài món ăn vặt nổi tiếng và được yêu thích nhất ở trấn H, tặng cho từng người một.
Sau đó, thừa dịp khoảng thời gian chưa quay phim, vào phòng nghỉ của đạo diễn cùng Trình Bảo Đông và một vài vị đại già để thương lượng chuyện quyên góp.
- - Dù gì thì Trương gia cũng nháo chuyện này lên truyền thông rồi, mặc kệ mọi người có vui hay không, nếu cậu không cho bọn họ một lời giải thích, chỉ sợ chuyện này sẽ không trôi qua êm đẹp.
"Thật ra nghĩ theo một góc độ khác, nếu chúng ta bỏ ra mấy chục vạn để tạo thanh thế cho 《Giang hồ chi viễn》 trên báo xã hội, thì hiệu quả quảng bá này có lẽ cũng không tệ hơn việc bỏ tiền ra mua bản thảo marketing đi?" Hơn nữa loại nhiệt độ xã hội này có tính kịp thời và thảo luận của nó, không cần biết bao lâu, chỉ cần có người nhắc đến, thì sẽ luôn có độ đề tài.
Nhóm đại già hai mặt nhìn nhau, không ai nói chuyện.
Trình Bảo Đông cười lạnh, không khách khí chèn ép: "Cậu nói nghe thật nhẹ nhàng.
Còn tạo nhiệt độ xã hội nữa cơ đấy.
Cậu tưởng mấy người truyền thông đó là nhà cậu mở hả? Cậu muốn tạo thanh thế thì tạo được chắc?"
Nói chuyện với loại người như Trình Bảo Đông thì không thể nói chuyện nghiêm túc được.
Cần phải nắm được điểm chính của đề tài và nói thẳng ra, ngàn vạn lần không được làm rối loạn tiết tấu bởi những vụ tranh cãi.
Nếu thực sự bị hắn dẫn dắt tạo thành một cuộc khẩu chiến, vậy mọi thứ sẽ kết thúc.
Nói không chừng không biết đến ngày tháng năm nào mới có thể trở lại chủ đề chính.
Bởi vậy Đào Mộ không để ý tới Trình Bảo Đông hùng hổ dọa người, kiên nhẫn phân tích: "Bán hàng đa cấp, lừa bán, nữ quyền, còn có quan hệ giữa bác sĩ và bệnh nhân, lấy đại một cái ra cũng đủ làm quốc gia và dân chúng coi trọng.
Đặc biệt là hai cái ở giữa, chúng ta có thể ra tay từ chỗ bọn buôn người và nữ quyền, mua một ít truyền thông để theo dõi vụ việc.
Khởi xướng một vài đề tài trên mạng, ví dụ, các tội bắt cóc và hiếp dâm, cũng như các phương pháp kết án khác nhau đối với bạo lực gia đình trong hôn nhân, thảo luận tại sao một số tội bắt cóc hiếp dâm lại bị trừng phạt như tội bạo lực gia đình trong hôn nhân."
"Cũng có thể tìm một phóng viên để tiết lộ lý do tại sao sau khi Trương gia đến bệnh viện, lại khăng khăng rằng cảnh sát và bệnh viện không được "tự tiện" thực hiện ca phẫu thuật khi chưa được phép, lấy đó làm cái cớ để buộc bệnh viện phải chịu trách nhiệm.
Chúng ta có thể phát tán suy nghĩ việc nào ra việc đó để cư dân mạng thảo luận về mối quan hệ bác sĩ - bệnh nhân, cũng như cái gọi là "thiên hạ đều là cha mẹ" và "cha mẹ kỳ ba của tôi".
Tất nhiên, với tư cách là người trực tiếp tham gia vụ án này, đoàn phim 《Giang hồ chi viễn》 bày tỏ sự cảm thông và tiếc nuối sâu sắc đến tao ngộ của Trương Hàm Nhã, đồng thời cũng không đành lòng nhìn cảnh sát và bệnh viện bị người khác làm khó dễ, chỉ vì đang cứu người hấp hối mà khiến trái tim của mọi người nguội lạnh.
Nguyện ý quyên tiền, phụ trách tiền thuốc men của Hàm Nhã.
Cũng kêu gọi người nhà của Hàm Nhã lấy đại cục làm trọng, đừng vì cái lợi nhỏ mà làm tổn thương ý tốt của cảnh sát và bác sĩ - - chúng ta không thể khiến vị anh hùng đã đổ máu đổ mồ hôi mà còn đổ thêm lệ! Để tôi quyên góp trước, tôi sẵn sàng quyên góp mười vạn thù lao đóng phim mà tôi nhận được từ đoàn phim.
Tuy không nhiều lắm nhưng cũng là một chút tâm ý."
Đào Mộ để ý tiền sao? Tất nhiên là có.
Nhưng so với tiền tài, Đào Mộ càng để ý đến việc dùng số tiền này vào việc gì!
Mọi người nghe Đào Mộ nhẹ nhàng bâng quơ đề nghị, lòng không khỏi cả kinh.
Thái độ này của Đào Mộ chính là muốn chỉnh chết người Trương gia.
Một câu "không thể khiến vị anh hùng đã đổ máu đổ mồ hôi mà còn đổ thêm lệ", trực tiếp xếp người Trương gia vào vị trí tiểu nhân vong ân phụ nghĩa.
Đợi truyền thông đưa tin tức này ra ngoài, chỉ sợ tất cả mọi người Trương gia đều không thể ngẩng đầu trước mặt bạn bè thân thích.
Điều quan trọng hơn là làn sóng quảng cáo rầm rộ của Đào Mộ chắc chắn sẽ không dừng lại cho đến khi nó trở thành điểm nóng trên mạng xã hội.
Hơn nữa vụ án vẫn chưa được chính thức kết thúc.
Đến khi vụ án khép lại, đoàn phim có thể tận dụng tình hình này để khuấy động một làn sóng khác.
Quan trọng nhất, loại trường hợp án tử này, cùng với cách Đào Mộ lăng xê nó, quả thực là một đề tài thảo luận đẫm máu.
Không riêng gì vụ này, mà ngay cả trong tương lai - - chỉ cần có nhu cầu thì đều có thể lôi nó ra bất cứ lúc nào, khuấy động một làn sóng cơm nguội và khơi dậy một làn sóng thảo luận điên cuồng.
Tra thì không thấy, nhưng mình nghĩ chắc là chuyện qua lâu rồi nhưng khi thảo luận lại vẫn thấy hay, như cơm nguội rồi hôm sau chiên lên ăn lại vẫn ngon.
Đến lúc đó người Trương gia sẽ bị các truyền thông lôi ra quất xác.
Cái mũ này đội lên thì dễ, lấy xuống thì khó.
Đủ tàn nhẫn nha!
Đào Mộ làm như không thấy các vị đại già đang đánh giá mình, vẫn cười tươi như cũ ra kiến nghị cho mọi người: "Cuối cùng chúng ta còn có thể đứng ở góc độ của người cùng nghề để khuyên những người còn trẻ, chưa vào giới là đừng tùy tiện đến chỗ xa lạ thăm ban minh tinh.
Phải cường điệu loại hành vi mang tính nguy hiểm và khó xác định này, sau đó đăng ký tài khoản chính phủ trên Weibo, lan truyền tips an toàn này đi, lấy một chút hảo cảm của người xem."
"Những phóng viên truyền thông đó không phải muốn phỏng vấn đoàn phim sao, tôi cảm thấy các vị lão sư cũng có thể tỏ thái độ của mình trong lúc phỏng vấn.
Ví dụ như nói là không có mua bán thì sẽ không có thương tổn, từ quyền bình đẳng, hay thậm chí là nữ quyền nói ra để tham thảo.
Còn có thể ra tay từ chỗ quan hệ bác sĩ bệnh nhân.
Đạo diễn Trình là đạo diễn, có thể nhân cơ hội để quay vài bộ phim cùng chủ đề này.
Sau khi mày mò xong, có khi còn nhận được giải thưởng!"
Sắc mặt Trình Bảo Đông thay đổi, nhìn Đào Mộ một lúc lâu không nói chuyện.
Các vị đại già khác nghe xong mà lòng còn sợ hãi.
- - Chiêu này của Đào Mộ thật sự quá ác độc.
Tựa như con sói con sau một thời gian che giấu bản tính, cuối cùng cũng lộ ra răng nanh và móng vuốt.
Trước đó mặc dù nhóm đại già cũng nhắc mãi chuyện đứa nhỏ này tâm cơ lòng dạ thâm trầm, nhưng chỉ nói chơi chơi chứ không suy nghĩ nhiều, cùng lắm là phụ họa theo người khác nói thôi, dù sao bọn họ cũng đứng trên cao nhìn xuống, còn mang chút đồng tình nhìn kẻ yếu.
Suy cho cùng Đào Mộ cũng chỉ là đứa nhỏ mới tốt nghiệp cấp ba, còn chưa phải là diễn viên chính thức.
Ở trong mắt các vị đại già đã củng cố địa vị trong giới từ lâu, quả thật không có chút lực uy hiếp nào.
Nhưng bây giờ, mọi người đã khắc sâu cảm nhận Đào Mộ là người tâm cơ thâm trầm thủ đoạn tàn nhẫn - - chiêu này của cậu, hôm nay là dùng để đối phó với Trương gia vô lại, nếu như ngày mai, lỡ như cũng dùng để đối phó với một trong số các vị ngồi đây thì sao.
Trọng điểm là, cho dù mọi người ở đây đều nổi tiếng, già vị cao hơn Đào Mộ, nhưng nếu thật sự gặp loại chuyện này chỉ sợ cũng không chống đỡ nổi.
Chưa nhắc đến bó tay chịu trói ngồi chờ chết, chỉ sợ sẽ náo loạn đến chật vật không chịu nổi, bị lột một lớp da cũng rất có khả năng.
Mấu chốt là những thủ đoạn này của Đào Mộ, chỉ mất nhiều nhất một ngày rưỡi là xong.
Vừa đảo tròng mắt là nghĩ ra ý xấu, đã vậy còn hung ác nham hiểm, khiến người ta thân bại danh liệt.
Đứa nhỏ này tuổi còn nhỏ, sao có thể tàn nhẫn như vậy chứ.
Vậy ngày thường hắn tiếp xúc với chúng ta, có phải cũng nghẹn đến hư rồi không?
Đào Mộ chú ý thấy thái độ của những người này thay đổi, nhưng cũng không để bụng.
Hôm nay cậu đến đây thăm ban ra chủ ý bồi tội với mọi người, đã sớm đoán được loại phản ứng này.
Cậu là cố ý.
Từ nhỏ đến lớn, Đào Mộ đã khắc sâu một đạo lý.
Đó chính là trong quá trình kết giao với người khác, không thể bày ra mặt yếu thế chịu thua.
Lúc cần thiết phải vươn móng vuốt ra, để tăng phân lượng trong cảm nhận của người khác.
Như vậy lúc có chuyện cần nhờ người khác, người ta sẽ không vì mình thấp cổ bé họng mà chậm chạp làm hỏng chuyện của mình.
Tựa như hôm nay, Đào Mộ mượn chuyện của Trương gia, cố ý lộ ra móng vuốt của mình.
Còn nhóm minh tinh đại già và đại đạo diễn đã bị Trương gia và các phóng viên truyền thông đặt lên lò nướng, bị buộc phải tham gia vào chuyện này - - nói câu khó nghe, người có thể nhảy nhót trong giới giải trí, không phải vì danh thì cũng là vì lợi.
Có lẽ cũng có người thờ ơ không cầu danh lợi, nhưng trước mắt Đào Mộ vẫn chưa gặp người như vậy.
Cậu ở chung với nhóm người này một tháng, đã tìm được bản tính của bọn họ từ lâu.
Muốn nói xấu xa thì cũng chưa tới mức đó, nhưng ỷ vào địa vị nổi tiếng mà kiêu căng ngạo mạn, thích nghe những lời nịnh nọt, muốn nổi tiếng muốn kiếm tiềm, càng muốn được nhiều người phủng - - Có thể nói, trong số tất cả những người mà Đào Mộ cố tình kết bạn, đều là đám người dễ hầu hạ hơn cả.
Mục đích cao, nhưng tâm cơ thủ đoạn lại không đen tối như người trong giới kinh doanh hỗn hợp tài chính.
Cho dù bị chọc cho nóng vội, cũng không có bao nhiêu biện pháp để trả đũa, không đau không ngứa không động đến gân cốt, rất dễ xử lý.
Tựa như hiện tại - - Đào Mộ đã nói ra kế hoạch của mình, có sẵn nhiệt độ và sự nổi tiếng, lại có Trương gia và các phóng viên truyền thông không trâu bắt chó đi cày, nếu đám người này dám làm loạn, thì cứ véo mũi bọn họ.
Nhìn vẻ ảm đạm trên khuôn mặt của nhóm người này, cuối cùng thấy bọn họ đã hạ quyết tâm, Đào Mộ liền biết chuyện này đã ổn rồi.
Nói tới đây, cậu có thể nói thẳng ra những an bài này, cũng không sợ những người này trở mặt làm rùa đen rụt đầu.
Rốt cuộc lòng người cách một lớp da, nghe xong lời của Đào Mộ, những đại già này phải dồn hết tâm trí để cân nhắc một phen - - nếu lúc này ngồi yên không làm gì thì liệu những kẻ có lòng cọ nhiệt để tăng độ nổi tiếng có tâm sinh khúc mắc với bọn họ không? Có cảm thấy bọn họ tự cho là thanh cao không? Liệu có lo lắng rằng bọn họ sẽ nói ra những dàn xếp này và phá hư một kế hoạch marketing tốt như vậy không?
Khi đó, đừng nói tới thanh cao hay không thanh cao, có khi lại đầy rẫy những nghi ngờ.
Có bao nhiêu thánh mẫu thiện lương sống sót được trong làn nước đục của giới giải trí?
Đi tới trước một bước là quả táo ngọt, lui ra sau một bước là gậy gộc, ai cũng không muốn bản thân bị đánh chỉ vì những người không ra gì.
Ở rất nhiều thời điểm, đây là cách mà các vòng lặp được hình thành - - không phải vì mọi người có lý tưởng cao cả và khát vọng chung, mà là vì một nhóm lớn hợp tác để làm chuyện gì đó không đứng đắn và khó công bố ra ngoài.
Ví dụ như lấy Trương gia làm một cái bè, đạp lên đầu Trương gia để tuyên truyền đoàn phim 《Giang hồ chi viễn》.
Đào Mộ cười tủm tỉm nhìn nhóm đại già bị mình thu phục, tự giãy giụa, bắt đầu nghiêm túc thảo luận hoàn thiện kế hoạch tiếp theo.
Nhóm đại già vừa thảo luận vừa lén lút quan sát Đào Mộ.
Ah, lúc này cậu đang giả vờ làm một tép tỏi nhỏ bé không rên một tiếng - - có đang nghẹn cái gì trong lòng không, có đang suy nghĩ tính kế bọn họ như thế nào không?
Này đúng là hiểu lầm Đào Mộ rồi.
Sau khi sống lại, Đào Mộ xác thật có rất nhiều lịch sử đen tối của một đám minh tinh trong tay.
Bao gồm một số vị trước mắt đây: ví dụ như vị đại đạo diễn nào đó và bộ phận tài chính, bộ phận đạo cụ của đoàn phim đã hố tiền của nhà đầu tư; ví dụ như diễn viên gạo cội đức nghệ song toàn nào đó thường xuyên ân ái với người chồng giỏi giang ở nhà, nhưng thật ra đã sớm bao nuôi một diễn viên trẻ tuổi đẹp trai múa hay; lại ví dụ như một nữ minh tinh có già vị lớn nhất, thật ra là tình nhân của một chủ thương nghiệp nào đó...
Nhưng Đào Mộ thật sự không định tố cáo những chuyện chấn động đó ra ngoài, cậu chỉ là nhớ lại theo thói quen mà thôi.
Dù sao thì mấy lịch sử đen tối này cũng giống lốp xe dự phòng, không biết khi nào mới dùng tới.
Mấy vị đại già này ngoài mặt thì do dự rối rắm không đành lòng, nhưng lại hành động rất mau lẹ.
Ngay sau ngày Đào Mộ hiến kế cho mọi người, Trình Bảo Đông liền dẫn một đám đại già và các diễn viên chủ chốt của đoàn phim mở một cuộc họp báo lâm thời.
Trong cuộc họp báo, hắn trịnh trọng tuyên bố là ủng hộ hành động của cảnh sát, đoàn phim 《Giang hồ chi viễn》 thành lập một quỹ từ thiện quyên tặng một trăm vạn, chuyên dùng để cứu trợ những nạn nhân bị bọn buôn người lừa bán, dùng để trả phí chữa bệnh cho các bạn nữ bị bạo lực ẩu đả.
Ngoài ra, sau khi 《Giang hồ chi viễn》 được công chiếu, một phần mười tiền phòng bán vé cũng sẽ được cho vào quỹ từ thiện.
Và đối tượng đầu tiên được quỹ từ thiện này cứu trợ chính là những người bị mắc kẹt trong bán hàng đa cấp, suýt bị bán đi, được công an cứu vào lúc nguy cấp và được cứu chữa kịp thời, trong khi người nhà họ lại công khai tố cáo công an và khoa giải phẫu của bệnh viện - Trương gia, đã quỳ xuống ở lối vào cửa thành điện ảnh cầu xin sự giúp đỡ - - số tiền này sẽ trực tiếp được gửi đến tài khoản bệnh viện ở thành điện ảnh H, kiên quyết không để các anh hùng đã đổ máu đổ mồ hôi lại còn phải đổ thêm lệ.
Sau khi cuộc họp báo kết thúc, một nhóm truyền thông đã chuẩn bị sẵn sàng, bắt đầu đăng nhiều bài báo khác nhau.
Chú ý đến hoạt động chống buôn người, chú ý đến các luật và quy định tương quan, chú ý đến quyền và bình đẳng của phụ nữ, thậm chí chú ý đến mối quan hệ giữa bác sĩ và bệnh nhân.
Các loại bài báo đua nhau sản xuất.
Chỉ có một điểm chung là như Đào Mộ đã nói, với lý do bảo vệ nạn nhân hợp pháp, nghiêm cấm các truyền thông tiết lộ thông tin cụ thể của Trương Hàm Nhã và các nạn nhân khác.
Tất nhiên, với tư cách của cậu thì không thể mở miệng trong cuộc họp báo, những kiến nghị này đều được Trình Bảo Đông nói với mọi người.
- - Có lẽ không ai muốn xem bản tin có nội dung "bạo lực truyền thông gây ra tổn hại thứ hai cho nạn nhân, và bạo lực dư luận buộc nạn nhân không còn nơi nào để đi".
Trải qua cơn bão dư luận ở kiếp trước, Đào Mộ hiểu rõ hơn ai hết cách sử dụng truyền thông để tuyên truyền những điều tích cực, và càng hiểu rõ làm thế nào để chống lại những truyền thông này.
Cho nên cậu không sợ những lời nói tục tĩu trước đó.
Nhưng điều khiến cậu ngoài ý muốn là các truyền thông báo chí rất tự giác - - chưa nói đến mảng xã hội, ngay cả những tờ báo hàng tuần cũng không đến nỗi vì thu hút sự chú ý mà tiết lộ thông tin của nạn nhân.
Xem ra những báo chí hàng tuần - - nhất là báo chí trên mảng xã hội vẫn giữ đạo đức nghề nghiệp và tính chuyên nghiệp của người làm báo, kiên trì đưa những bản tin chân thật, hiệu quả và phải là ngôn luận tích cực.
Không giống như những phương tiện truyền thông ở thế hệ sau, vì chức vua của các tiêu đề mà đưa tin như phim cẩu huyết lúc giờ, ngoại trừ lật ngược tình thế thì là nói bừa.
Đào Mộ ân oán phân minh, cậu muốn dạy dỗ đám người Trương gia, thuận tiện gõ núi chấn hổ.
Không dám chắc chắn sẽ không liên quan đến người vô tội, nhưng cậu vẫn sẵn sàng bảo vệ sự riêng tư của những người vô tội trong phạm vi khả năng của mình.
Rốt cuộc thì cô gái nhỏ Trương Hàm Nhã này vừa xui xẻo vừa đáng thương.
- - Người Trương gia nhảy nhót khắp nơi chưa được bao lâu, không những không lấy được bồi thường như mong muốn, mà còn mất hết sạch thanh danh cả nhà.
Hiện giờ ở Yến Kinh, người nhà thân thích vừa ra cửa liền bị hàng xóm láng giềng chỉ chỉ trỏ trỏ, cả nhà không còn mặt mũi nào để ra ngoài.
Nhưng theo lời Đào Mộ nói, Trương gia cầu người được người - - không phải bọn họ muốn giải quyết tiền thuốc men sao.
Hiện giờ cậu hỗ trợ giải quyết, người Trương gia không cần cảm kích cậu đâu.
Sau sự việc này, Trương Đắc Lộc coi như đã khắc sâu ấn tượng về thủ đoạn của Đào Mộ.
Hắn một mặt vác cái đầu hói xích vàng kiêng kị đến cửa bái phỏng, mặt khác cũng nản lòng thoái chí, cảm thấy với chỉ số thông minh và thủ đoạn của người trong nhà rất khó chiếm được món hời trước mặt Đào Mộ.
Xét hai điểm này, Trương gia không tiếp tục gây chuyện nữa.
Thậm chí không còn nhắc đến chuyện để Vân gia phụ trách nửa đời còn lại của Trương Hàm Nhã.
Cứ vậy lặng lẽ bỏ qua.
May mắn thay, Trương Hàm Nhã nhanh chóng tỉnh lại, sau vài ngày theo dõi ở bệnh viện cũng không phát hiện có di chứng gì, Trương gia lặng lẽ xử lý giấy tờ xuất viện, xám xịt trở về thủ đô.
Nhưng đây đều là chuyện sau này.
Chỉ là trước khi Đào Mộ rời đi, để cảm ơn Cẩu Nhật Tân, sát mã đặc và đám anh em tốt của họ, cậu đặc biệt làm một bàn tiệc mời mọi người uống rượu tại tiệm cơm của Bình tỷ.
Tay nghề của Đào Mộ tuyệt đối không thể chê vào đâu.
Cậu đứng ngâm trong phòng bếp cả buổi sáng, làm khoảng hai mươi món.
Xét thấy chúng khách này người trời nam đất bắc gì cũng có, nên Đào Mộ làm tổng cộng tám món chính, Cẩu Nhật Tân, Tần Diệu Như thích ăn thịt nướng nồi, xương nước sốt, thịt luộc gan huyết, Đại Mao Tiểu Béo thích bò cạp cừu, tứ hỉ hoàn, phúc thọ chửu tử, hoa thận xào, rồi đến dân bản địa thích giò chiên khô, tôm bạo lươn bối, thịt lợn hấp lá sen, còn có vài món Đại La chọn, nói là đời này hắn chưa từng ăn phật nhảy tường, vì vậy cậu chế biến tôm thành hai món khác nhau, ai thích ăn ngon thì có món tôm om dầu, người lười ăn thì có món tôm rim cá cơm vàng - - chỉ vì Đào Mộ có một tật xấu khi ăn tôm, cậu ghét lột tôm.
Sau đó lại làm cá hấp, giò pha lê, hải sâm nướng hành lá, các món nguội là thịt ba chỉ cắt nhỏ và đậu hũ kho trứng, bánh canh hạt dẻ nước Hồ Tây, món tráng miệng là tô thức thuyền điểm được chế biến từ bột năng, bột nếp, mứt táo tạo thành hình mười hai con giáp, con nào cũng tinh xảo, mùi vị thơm ngon, mềm và mịn, tay nghề cấp bậc thầy làm cả đám đàn ông và cô gái thô kệch bị sốc nặng.
Lúc món thuyền điểm được dọn lên, không ai dám động đũa, cả đám người giơ điện thoại lên chụp tới chụp lui, ánh mắt ngưỡng mộ nhìn Đào Mộ như nhìn đại sư.
"Đệt, Mộ ca, tay nghề anh không bình thường nha! Học từ ngự trù đúng không?" Tiểu đệ đầu trọc của Tần Diệu Như cắn đũa chảy nước miếng nói: "Anh xem, anh vừa cao vừa soái, còn sắp vào giới giải trí làm minh tinh, quả thật phí phạm tay nghề tốt cỡ này.
Cái đó á, thương lượng chút nha, sư phụ dạy anh nấu ăn có còn nhận học nghề không? Anh xem em đi báo danh học nghệ có được không?"
"Được chứ! Đợi về tôi sẽ hỏi giúp cậu.
Nếu ông già của chúng tôi còn muốn nhận học nghề, cậu sẽ phải nhận kiểm tra.
Kiểm tra đậu thì có thể làm sư đệ của tôi.
Nhưng báo trước, học nghệ nhà chúng tôi rất nghiêm khắc, đông luyện tam cửu hạ luyện tam phục, còn phải dưỡng lão cho sư phụ.
Một ngày làm thầy cả đời làm cha, có hiểu không? Cũng không phải chỉ giao tiền học nghề đơn giản như ở phương Tây đâu." Đào Mộ tưởng tiểu đệ đầu trọc nói giỡn, nên cũng đùa theo.
Đông luyện tam cửu hạ luyện tam phục (冬练三九夏练三伏的): tam cửu là hai mươi bảy ngày sau Đông chí, được coi là những ngày lạnh nhất trong năm; tam phục là ba thời kỳ hình thành thời kỳ nóng nhất của mùa hè, từ giữa tháng đến giữa tháng , đó là: 初伏 (giữa tháng ), 中伏 (cuối tháng đến đầu tháng ), 末伏 (giữa tháng ).
Theo kinh nghiệm lâu năm, tập thể dục trong thời tiết lạnh giá khắc nghiệt có thể tăng sức đề kháng của cơ thể chống lại các tác nhân gây bệnh, ngăn ngừa các bệnh thường gặp trong mùa đông; tập thể dục trong thời tiết quá nóng có thể nâng cao khả năng chống nóng của con người, để cơ thể có thể thích nghi tốt hơn với khí hậu nóng tự nhiên, đạt được mục đích phòng bệnh và rèn luyện sức khỏe.
"A!" Tiểu đệ đầu trọc vỗ đầu: "Chỉ cần nhận em học nghề, đừng nói là dưỡng lão, kêu em trực tiếp nhận cha nuôi luôn cũng được a!"
Nói xong, cả bàn cơm tức khắc cười to.
Tần Diệu Như tức giận cốc một cái vào cái đầu trơn bóng của tiểu đệ: "Ăn cơm đi! Nhiều đồ ăn như vậy cũng không chặn được miệng cậu.
Cao lớn thô kệch như cậu còn muốn nhận cha nuôi? Cậu không xét xem cha nuôi kia có nhận cậu hay không à?"
Lời này cũng quá nhẫn tâm.
Những người lúc nãy không cười cũng phụt cười theo.
Đào Mộ cố nén cười, rót một cốc bia lớn, kính với mọi người: "Tới, tôi kính mọi người một ly trước.
Cảm ơn mọi người đã chăm sóc tôi thời gian qua, tôi rất cảm kích, cho dù tôi có đi rồi thì sau này vẫn sẽ thường liên hệ.
Có chuyện gì cần tới tôi thì cứ gọi điện cho tôi, nếu tôi giúp được thì tuyệt đối sẽ không từ chối."
Đào Mộ cũng đã nhìn ra, những người đang ngồi ở đây - không cần quan tâm về sau có gặp lại như thế nào - thì nhân phẩm đều rất tốt, rất sảng khoái, rất trượng nghĩa.
Kiếp trước Đào Mộ đã quen nhìn cảnh người lợi dụng người.
Không dễ mới làm quen với nhóm bạn chân thành nghĩa khí như bây giờ.
Vì vậy, cậu cũng sẵn sàng cho mọi người một cơ hội để làm tình bạn càng sâu sắc hơn: "Khi tôi trở lại Yến Kinh sẽ thay số điện thoại, tôi sẽ gửi một tin nhắn văn bản nhóm.
Mọi người nhớ chú ý, ngàn vạn lần đừng chặn tin nhắn văn bản của tôi thành tin nhắn văn bản rác.
"
Mọi người cười ầm lên: "Không đâu.
Chắc chắn không đâu.
Chúng tôi còn phải ôm đùi đại minh tinh tương lai cơ mà."
Đào Mộ nhìn Cẩu Nhật Tân.
Người mà cậu không yên tâm nhất chính là vị Đại Cẩu này.
Thậm chí cậu còn không biết chuyện đó đã xảy ra vào thời điểm nào ở kiếp trước.
Đào Mộ ước tính chắc khoảng một tháng gần đây: "Có chuyện thì gọi cho tôi.
Ngày thường làm việc nhớ chú ý một chút, chúng ta là võ phụ, nếu xảy ra chuyện thì đúng là chuyện lớn.
Ngàn vạn lần cẩn thận."
"Yên tâm đi." Bàn tay Cẩu Nhật Tân giơ lên, chạm cốc rượu với Đào Mộ: "Anh hiểu mà.
Hơn nữa không phải cậu đã mua bảo hiểm ngoài ý muốn cho anh rồi sao.
Nếu thật sự xảy ra chuyện thì cũng được bảo đảm."
Nói đến đây, Đào Mộ phát hiện một chuyện khác: "Sao không thấy chị dâu đâu?"
Sắc mặt Cẩu Nhật Tân ảm đạm đi, xua xua tay nói: "Anh không có nói với cô ấy."
Đào Mộ chớp chớp mắt, điềm nhiên nói: "Được rồi.
Việc nhà của anh, tôi không tiện nói nhiều.
Nhưng có một chuyện, nếu anh thật sự quyết tâm cắt đứt, thì có một số việc cần phải xử lý rõ ràng, hơn nữa còn phải xử lý nhanh chóng."
Cái Đào Mộ nói chính là người hưởng lợi bảo hiểm.
Lúc trước Cẩu Nhật Tân khăng khăng điền tên Dư Mị vào mục người hưởng lợi, Đào Mộ liền cảm thấy không đáng tin lắm, nhưng cũng không nói nhiều.
Bây giờ là cậu thật sự lo cho Cẩu Nhật Tân nên mới lắm miệng một câu.
Cẩu Nhật Tân cũng biết tấm lòng của Đào Mộ, vỗ vỗ bả vai người anh em, không nói chuyện.
Chầu cơm này, cả khách lẫn chủ đều rất tận hứng.
Ngày hôm sau, Đào Mộ lại dẫn Đại Mao Tiểu Béo đến nghĩa ô kế bên, mua một đống lớn đặc sản địa phương.
Sau đó mua vé máy bay giờ sáng hôm sau, cùng người Vân gia về thủ đô.
Tối hôm đó ở phòng khách khách sạn, Đào Mộ nghiêm túc dặn dò Đại Mao Tiểu Béo: "Sau khi về đừng nói bậy bạ.
Diệu ca Tiểu Tề ca có hỏi các cậu chuyện ở trấn H, các cậu nói cái gì cũng được nhưng đừng nhắc đến chuyện của Lạc Dương."
Lạc gia nhà lớn nghiệp lớn, Đào Mộ không muốn Diệu ca chọc giận Lạc gia chỉ vì muốn giúp cậu.
Hơn nữa cậu cũng không phải là con nít, uất ức của bản thân, cậu có thể trả được.
Không phải chỉ là một Lạc Dương thôi sao, cậu không để hắn ở trong lòng.
Tựa như chuyện Trương gia, nếu không phải Đào Mộ muốn mượn cơ hội nhận thua với bọn Diệu ca, cậu cũng không cần phải gọi điện làm gì.
Đại Mao Tiểu Béo không cho là đúng: "Vậy sao được? Tiểu tử Lạc Dương kia bắt nạt anh như vậy.
Nếu Diệu ca có hỏi - -"
"Có hỏi thì các cậu cũng không được nói thật." Đào Mộ xụ mặt, nghiêm túc nói: "Tớ cảnh cáo các cậu, chuyện này tớ không phải đang thương lượng với các cậu, mà chỉ là báo cho các cậu biết.
Nếu Diệu ca nghe được gì đó từ miệng của các, đi gây phiền toái cho Lạc gia, thì đừng trách tớ trở mặt."
Đại Mao Tiểu Béo căng thẳng, bảo sao trông Đào Mộ trịnh trọng như vậy, tức khắc lúng túng: "Không nói thì không nói.
Anh không cần hung dữ như vậy a."
Đào Mộ hừ một tiếng, vươn tay xoa đầu hai tiểu ngốc, lập lại lần nữa: "Không được nói thật a, nếu không tớ sẽ trở mặt."
Thấy Đào Mộ nói thật, Đại Mao Tiểu Béo tức khắc lặng lẽ đi ra ngoài.
Hôm sau lúc trả lại phòng khách sạn, hai người vẫn ủ rũ, người Vân gia thấy vậy thì tò mò: "Đây là làm sao vậy?"
"Ở trấn H hai tháng nên sinh ra cảm tình, luyến tiếc á!" Đào Mộ không suy nghĩ nghiêm túc đã nói dối.
Người Vân gia thì không cảm thấy có gì không đúng, Vân Đóa còn cười hì hì trêu chọc hai người họ: "Không nghĩ tới hai đấng nam nhi các cậu còn đa sầu đa cảm như vậy nha."
Đại Mao Tiểu Béo nhất trí liếc trắng mắt Vân Đóa: Cô nhóc như cậu thì biết cái gì!
Mọi người ra khỏi khách sạn, bắt hai chiếc xe chạy đến sân bay.
Đào Mộ mua rất nhiều đặc sản địa phương, để tiết kiệm tiền, tối hôm trước cậu đã gọi chuyển phát nhanh tại khách sạn, vừa nghe thế vận hội Olympic, vừa lén nhìn những thay đổi của thị trường kỳ hạn quốc tế.
Cả đêm không ngủ, hai mắt như thỏ con.
Ngồi lên máy bay liền bắt đầu nhắm mắt nghỉ ngơi, vừa buồn ngủ vừa tự hỏi lợi ích thu hoạch được trong hai tháng ở trấn H.
Kết bạn với nhiều đạo diễn và diễn viên trong giới; thông qua Trương gia, coi như gia nhập vòng tròn Bắc Kinh suôn sẻ; lại còn quen biết Cẩu Nhật Tân, Tần Diệu Như, "nghèo hèn chi giao".
Nghèo hèn chi giao: kết bạn thân trong cảnh nghèo khó.
Cuối cùng còn lại là...!Đào Mộ quay đầu nhìn thoáng qua bạn học Vân Dật ngồi kế bên đang ngơ ngác nhìn mây trôi ngoài cửa sổ - - miễn cưỡng ôm được một đùi vàng bán thành phẩm.
Máy bay bay qua bầu trời xanh để lại những vệt trắng.
Đào Mộ nhìn những tầng mây ngoài cửa sổ, tâm tình sung sướng.
Yến Kinh, tôi về rồi đây.
Viện trưởng Đào, ông, Diệu ca, Tiểu Tề ca, Tiểu Viễn, và những người đã từng thương yêu, đối xử tốt với cậu...!Đào Mộ, về nhà rồi..