Nghe xong, toàn bộ đồn công an bỗng trở nên yên tĩnh.
Đặc biệt là những cảnh sát có kinh nghiệm phá án phong phú, dường như đều ngửi thấy hơi thở phạm tội âm u.
Đương nhiên loại chuyện này không thể dựa vào suy đoán, vì vậy cảnh sát lập tức cho cảnh lực dựa theo manh mối mà xăm mình Thanh Long cung cấp, lập tức bắt Dư Mị đang lẩn trốn về quy án.
Vì là người cung cấp manh mối nên người xăm mình Thanh Long cũng ngồi lên xe cảnh sát, phụ trách chỉ đường cho mọi người.
Trước khi lên xe, người xăm mình Thanh Long còn đặc biệt tự hào nói: "Đồng chí cảnh sát, các anh cứ yên tâm.
Lúc tôi tới đây đã kêu người canh giữ dưới lầu, con chó cái đó chắc chắn chạy không được."
Nguyên văn của tác giả là "Tiểu nương môn" (小娘们), dịch ra như trên luôn.
Đó giờ cứ tưởng nghĩa của từ này nhẹ nhàng lắm.
Cảnh sát ngạc nhiên: "Cậu còn biết theo dõi?"
"Tất nhiên rồi." Người xăm mình Thanh Long vỗ vỗ ngực: "Tôi cũng từng có kinh nghiệm bắt kẻ xấu một lần rồi mà."
Đào Mộ nhìn người xăm mình Thanh Long, phát hiện hóa ra người này chính là người bị khuất phục dưới tài nghệ nấu nướng của cậu, khăng khăng đòi nhận lão gia tử làm cha nuôi.
Đào Mộ nhớ lần trước bọn họ đến khách sạn Long Môn hỏi thăm chuyện của đám Vân Đóa bị bắt cóc, cũng là người anh em này tìm ra manh mối đầu tiên, dẫn cảnh sát đến tứ hợp viện, kịp thời bắt hết đám buôn người, bán hàng đa cấp.
Đào Mộ phát hiện, người này rất có tài a! Với tài năng này thì làm đầu bếp làm chi a! Quá lãng phí! Nên dấn thân vào sự nghiệp truyền thông giải trí vĩ đại mới đúng nha!
Đào Mộ nghĩ đến web Phi Tấn của mình, trong tương lai chắc chắn sẽ thành lập Phi Tấn Giải Trí, rồi lại dùng ánh mắt Bá Nhạc nhìn xăm mình Thanh Long.
Vào thời Tần Mục công, Tôn Dương là một người vô cùng gioi giang, được mọi người tôn vinh là Bá Nhạc.
Sau này, từ "Bá Nhạc" được dùng như một ẩn dụ để chỉ người giỏi phát hiện và trọng dụng nhân tài.
Bởi vì cường độ bắt người lần này khác với lần trước, nên những người không liên quan như Đào Mộ không cần phải đi theo mà ở lại đồn công an chờ tin tức.
Trong lúc Đào Mộ hỏi thăm Tần Diệu Như về chuyện của xăm mình Thanh Long, Tần Diệu Như biết gì nói hết: "Người cậu nói là Đại Phi! Nghe nói khi còn nhỏ, mẹ của hắn thường xuyên kêu hắn theo dõi ba của hắn, xem xem ba hắn đến tột cùng là đánh bài với bạn bè hay lêu lỏng với ả đàn bà nào.
Theo dõi nhiều năm nên coi như cũng có kinh nghiệm, trước kia còn làm bảo tiêu, chỉ là không giữ được miệng, ngồi lê đôi mách về gia đình ông chủ nên bị sa thải."
Nhưng nói cho cùng thì cũng là do Trương Phi muốn bỏ làm nên mới cố ý gây chuyện để ông chủ đuổi hắn đi.
Theo lời hắn là ông chủ đó làm việc không liêm chính, hắn lại không muốn tiếp tay cho giặc, chỉ có thể mắt không thấy tâm không phiền.
Câu trên tác giả ghi là "Đại Phi (大飞)", câu này ghi là "Trương Phi (张飞)", chắc là tác giả nhầm.
Lúc Đào Mộ nghe thấy tên cậu chàng là Trương Phi, cảm thấy chẳng những tính cách hắn thú vị, mà ngay cả tên cũng thú vị nốt.
Đào Mộ vừa cân nhắc chuyện của Trương Phi, vừa chờ cảnh sát Diêu quay lại.
Kết quả cảnh sát Diêu còn chưa trở về thì lại có người đến cử báo.
Sau khi người đến cử báo giới thiệu tên, mọi người ngạc nhiên phát hiện người này chính là "Đại Hùng" mà lúc nãy Trương Phi nhắc đến!
Chuyện này là sao?
Đám người như lạc vào sương mù, hai mặt nhìn nhau.
Nhưng Đào Mộ và một số cảnh sát có kinh nghiệm đều mơ hồ đoán được mục đích Đại Hùng đến đây.
Một chú cảnh sát nhanh nhẹn cầm quyển ghi lời khai.
Đại Hùng tên thật là Hùng Chính, xuất thân từ vai võ phụ như Cẩu Nhật Tân, bởi vì ở trấn H một thời gian dài nên mối quan hệ cũng rộng rãi, hiện giờ là người đứng đầu không lớn không nhỏ.
Theo lời khai, hắn và Dư Mị quen nhau vào mùa hè hai năm trước, lúc ấy bọn họ cùng tham gia cục rượu mà phó đạo diễn của đoàn phim tổ chức.
Cục rượu hay còn gọi là chợ rượu.
Theo nghĩa hẹp, nó đề cập đến những nơi uống rượu, theo nghĩa rộng, nó đề cập đến nghi thức và phương pháp uống rượu.
"...! Nói là cục rượu, chứ thực ra mọi người đều biết.
Loại cục này chính là tạo mối quan hệ này kia.
Phó đạo diễn người ta ỷ vào mình có chút quyền lực, muốn tiềm quy tắc diễn viên nữ, còn có bộ phận ánh sáng, bộ phận quay phim gì đó.
Có một vài diễn viên nữ xinh đẹp không chịu được cô đơn, muốn nịnh bợ phó đạo diễn để có thêm vài lời thoại, lúc quay phim thì để ánh sáng và camera quay sao cho đẹp chút.
Đều là tình nguyện như nhau.
Dư Mị thường xuyên tham gia cục rượu như vậy."
Hùng Chính vừa kể vừa hắc Dư Mị từ trong ra ngoài: "...!Có thể uống rượu, có thể phóng đãng, tán tỉnh bất cứ ai.
Vì thường xuyên qua lại nên cũng ở bên nhau, Về sau còn thường giới thiệu vài cuộc hẹn đặc biêt với danh nghĩa bàn lời thoại."
"Vậy anh có biết chuyện Dư Mị và Cẩu Nhật Tân bên nhau không?" Cảnh sát nghe đến đó chợt ngắt ngang lời Hùng Chính.
"Biết." Hùng Chính cúi đầu, sau đó ngẩng lên, mắt sáng quắc nhìn chằm chằm cảnh sát: "Nhưng cái này không phạm pháp đúng không? Hai người bọn tôi đều là trai chưa cưới gái chưa gả, hơn nữa còn là Dư Mị kia chủ động thông đồng với tôi."
Cảnh sát gật đầu, không nói gì về chuyện này, nặng nề nói: "Tiếp tục."
Hùng Chính thấp thỏm nhìn đồng chí cảnh sát nhưng đồng chí cảnh sát càng không rên tiếng nào, càng không biểu hiện ra cái gì, Hùng Chính càng lo lắng hơn.
Hắn thành thật khai báo: "Thực ra trong giới chúng ta đều như vậy.
Mấy năm nay tôi và Dư Mị lui tới đứt quãng vài lần...Người yêu cô ta quản nghiêm, không thích cô ta trộn lẫn vào đây.
Dư Mị luôn oán giận người yêu cô ta vô dụng, còn thích quản cô ta, nói là muốn chia tay người yêu, ở bên nhau với tôi.
Tôi thì đương nhiên không sao cả, dù sao Dư Mị cũng xinh đẹp, có một bạn gái như vậy cũng không có hại gì.
Kết quả sau đó cô ta lại đột nhiên không đòi chia tay nữa, còn nói sau này đừng lui tới nữa, phải sống an ổn với người yêu.
Nghe nói bọn họ còn sắp lãnh chứng kết hôn, tôi đây cũng chả có nói gì.
Nhưng cái tôi không ngờ đó là, chiều hôm qua đột nhiên cô ta tới tìm tôi, còn vác theo một cái bao lớn, trong bao có một trăm vạn tiền mặt khiến tôi rất sợ hãi, liền hỏi cô ta đã xảy ra chuyện gì..."
"Cô ta nói số tiền đó là do người yêu cô ta xảy ra chuyện, được công ty bảo hiểm bồi thường.
Còn nói người đàn ông đó chắc chắn không qua khỏi.
Bác sĩ nói dù có phẫu thuật thành công thì khả năng cao cũng liệt nửa người trên.
Cô ta nói muốn chia tay người yêu, còn nói một trăm vạn đó là phí tổn thất thanh xuân của cô ta khi ở bên nhau với người đàn ông đó, là phí chia tay.
Nhưng tôi lại nghĩ đây là lừa tiền! Người yêu cô ta còn đang nằm trên giường bệnh cơ mà..."
Hùng Chính đỏ mặt tía tai, trông đặc biệt chân thành: "Tôi sợ lắm, nghĩ thấy chuyện này là sai trái nên tôi mới đến đây.
Các đồng chí cảnh sát, các anh nhất định phải tin tôi, tôi biết tôi chen chân vào chuyện tình cảm của người khác là không đúng, nhưng tôi tuyệt đối là công dân tuân thủ pháp luật, chuyện trái với pháp luật tôi sẽ không làm.
Dư Mị là đồ đàn bà độc ác, cô ta và người yêu sống với nhau đã nhiều năm như vậy, một ngày vợ chồng trăm năm vợ chồng, thế mà ngay thời khắc mấu chốt, cô ta lại cuỗm tiền của người ta rồi bỏ chạy, đây không phải là muốn mạng của Cẩu Nhật Tân sao!"
Có lẽ là biểu hiện của Hùng Chính rất chân thành, kể cả Tần Diệu Như cũng nghĩ chuyện này có thể không dính dáng gì đến Hùng Chính.
Mặc dù phẩm chất đạo đức chẳng ra gì, chen chân vào mối quan hệ nam nữ của người khác, nhưng lại không thật sự làm ra chuyện phi pháp.
Đào Mộ quan sát vẻ mặt của Hùng Chính, cứ cảm thấy có gì đó không đúng.
Cảnh sát phụ trách ghi lời khai tiếp tục hỏi: "Cậu quen Cẩu Nhật Tân?"
Hùng Chính ủ rũ cụp đuôi gật đầu: "Có quen.
Trấn H chỉ lớn có bây nhiêu, chúng ta đều là võ phụ, sao có thể không quen được, chỉ là không có qua lại với nhau."
Các cảnh sát có kinh nghiệm nhìn nhau cười cười.
Câu này của Hùng Chính, nghe thì không có gì kỳ lạ, nhưng hắn hoàn toàn không nhắc đến sự thât là Cẩu Nhật Tân chính là người yêu của Dư Mị.
Làm một nam tiểu tam chen chân vào cuộc tình của người ta, không thể nào Hùng Chính không biết thân phận của Cẩu Nhật Tân.
Nhưng khi lấy lời khai, hắn lại vô thức phủi sạch quan hệ giữa hắn và Cẩu Nhật Tân.
Càng như vậy thì các cảnh sát càng tò mò, rốt cuộc là vì sao Hùng Chính chạy tới đồn công an cử báo Dư Mị, còn luôn miệng đồng tình với Cẩu Nhật Tân mà trong tiềm thức lại phủi sạch quan hệ với Cẩu Nhật Tân?
"Theo chúng tôi được biết, cậu và Cẩu Nhật Tân từng xảy ra vài lần xung đột, Hơn nữa sau khi Cẩu Nhật Tân gặp chuyện, vai diễn của hắn đã bị cậu lấy mất."
Đại Hùng biến sắc: "Đồng, đồng chí cảnh sát, anh nói vậy là ý gì? Chẳng lẽ anh nghi ngờ tôi động tay động chân? Vậy thì oan uổng quá.
Đồng chí cảnh sát, các anh phá án thì phải có chứng cứ a! Không có chứng cứ thì dựa vào đâu nghi ngờ tôi?"
"Cậu bình tĩnh một chút, có ai nghi ngờ gì cậu đâu." Đồng chí cảnh sát phụ trách ghi lời khai gõ gõ bút lên vở, tiếp tục lạnh lùng hỏi: "Tôi chỉ đang trần thuật sự thật thôi, cậu kích động vậy làm gì?"
Đại Hùng như bị nghẹn họng, vội giải thích: "Không phải.
Là do tôi sợ quá thôi."
"Cậu không làm chuyện trái lương tâm, sợ cái gì?" Đồng chí cảnh sát nghiêm túc xụ mặt: "Cậu yên tâm, cảnh sát chúng tôi nhất định sẽ dựa vào chứng cứ để phá án, sẽ không đổ oan người tốt, cũng sẽ không bỏ qua cho kẻ xấu."
Hùng Chính ngượng ngùng, liên tục gật đầu phụ họa: "Vâng, vâng, tôi tin cảnh sát sẽ không đổ oan cho tôi.
Đúng rồi, bây giờ Dư Mị đang ở nhà của tôi, các anh mau đi bắt cô ta.
Ngàn vạn lần đừng để cô ta bỏ trốn."
Đồng chí cảnh sát tiếp tục mặt lạnh hỏi: "Nếu hôm qua Dư Mị đã đến tìm cậu, vì sao hôm qua cậu không đến báo nguy mà lại kéo đến một ngày sau?"
"Ban đầu tôi cũng không biết có chuyện gì, hỏi nửa ngày trời Dư Mị mới chịu nói thật với tôi.
Lúc ấy trời đã muộn, hơn nữa tôi còn phải dỗ dành cô ta, không thể để cô ta phát hiện tôi báo nguy rồi trốn mất.
Đến lúc đó báo nguy cũng vô dụng không phải sao?" Hùng Chính đối đáp trôi chảy, dường như đã tự tập luyện vài lần.
Đồng chí cảnh sát ngước mắt quan sát Hùng Chính, chưa kịp nói gì thì bên ngoài bỗng truyền đến tiếng ầm ĩ, trong đó còn có cả tiếng khóc rống chói tai của phụ nữ.
- - Là mấy người cảnh sát Diêu đi bắt Dư Mị đã trở lại.
Dư Mị trước nay luôn ăn mặc quyến rũ giờ tóc tai bù xù, bị hai cảnh sát kẹp đi vào, đằng sau còn có một cảnh sát xách túi và Trương Phi.
Nhìn thấy Hùng Chính ở cục cảnh sát, Dư Mị đang kêu khóc thì sửng sốt, chợt hiểu ra, lập tức giãy giụa muốn thoát khỏi kiềm chế của cảnh sát.
Sau đó dùng một chất giọng cao vút chửi bậy: "Hùng Chính đồ vương bát đản, mày là đồ đàn ông không có trứng, mày dám bán đứng tao."
"Đồng chí cảnh sát, tôi cũng muốn cử báo." Dư Mị điên lên tránh khỏi cảnh sát, nhào lên cào mặt Hùng Chính thì bị Hùng Chính tát một cái, ngã vào bàn làm việc, suýt nữa bị đụng trúng trán.
Cô ta che trán lại, mặt đầy căm thù: "Tôi muốn cử báo Hùng Chính, chắc chắn là hắn đã làm gì đó với dây thép nên Cẩu Nhật Tân mới xảy ra sự cố.
Hắn làm vậy là vì muốn đoạt vai diễn của Cẩu Nhật Tân.
Tôi cử báo! Tôi cử báo!"
Dư Mị nhào tới trước mặt cảnh sát, hung tợn cắn Hùng Chính như bà điên, dáng vẻ muốn đồng quy vu tận đến nơi.
So với Dư Mị thì phản ứng của Hùng Chính lại rất bình tĩnh: "Tôi nói Dư Mị cô, cô đừng ngậm máu phun người.
Chuyện của Cẩu Nhật Tân là ngoài ý muốn.
Công ty bảo hiểm người ta cũng đã kết luận là ngoài ý muốn rồi, nếu không thì sao lại bồi thường cho Cẩu Nhật Tân."
"Không phải!" Âm thanh bén nhọn như muốn đâm thủng đồn công an, Dư Mị hai mắt đỏ đậm, dữ tợn chỉ vào Hùng Chính: "Chính là mày làm, nhất định là mày làm.
Nếu không sao lại trùng hợp như vậy, tao vừa mới nói với mày là Cẩu Nhật Tân muốn đi thử vai, chưa đến nửa tháng thì hắn có chuyện, cố tình lại cùng một đoàn phim với mày, không phải mày thì là ai?"
"Cô đừng có quậy nữa được không, cảnh sát người ta phá án là cần chứng cứ." Hùng Chính nói, không chút sợ hãi nhìn về phía cảnh sát: "Đồng chí cảnh sát, các anh nếu không tin cũng có thể điều tra, Cẩu Nhật Tân xảy ra chuyện không có liên quan gì đến tôi, là do hắn xui xẻo, lúc đóng phim lại gặp dây thép cũ bị đứt, mặc dù chuyện kiểu này rất hiếm gặp, nhưng trong nghề võ phụ của chúng ta đã từng có vụ tương tự.
Dù sao thì nghề võ phụ có độ nguy hiểm rất cao, rất thường xuyên xảy ra chuyện, đặc biệt là diễn viên đóng thế."
"Nếu anh không tin, hoàn toàn có thể điều tra!".