Edit + beta: Iris
"Đào Mộ, cuối cùng cậu cũng nhớ tới tìm tôi!" Trong căn phòng xa hoa, Long Thiên Áo u oán nhìn Đào Mộ: "Tôi còn tưởng cậu quên tôi rồi chứ."
"Sao lại thế được." Đào Mộ cười cười, rót một cốc bia cho Long Thiên Áo: "Anh đã giúp đỡ tôi, có chuyện tốt tôi cũng sẽ đến tìm anh."
Đào Mộ nói ra chuyện web Phi Tấn muốn tổ chức hoạt động bình chọn hoa khôi giáo thảo quốc dân với Long Thiên Áo: "...!Hiện tại còn cần hai cố vấn, không biết Ngôi Sao Giải Trí có hứng thú hay không?"
Long Thiên Áo cau mày, phát giác chuyện này không chỉ đơn giản như vậy: "Chắc không phải chỉ có thế thôi nhỉ.
Cậu làm ra thanh thế lớn như vậy, vừa hình thức tuyển tú vừa ký hợp đồng debut, không hợp tác với đài truyền hình mà lại muốn cư dân mạng bỏ phiếu, tôi cũng không nghe nói là cậu có tiếp xúc với trang web video..."
Nói tới đây, Long Thiên Áo suy tư nhìn Đào Mộ: "Đừng nói là web Phi Tấn muốn nhân cơ hội này tự tạo trang web video cho riêng mình giống như web Miêu Khốc và web Phiên Gia đấy nhé?"
Đào Mộ hơi kinh ngạc nhìn Long Thiên Áo, lúc cậu đàm luận chuyện này với ba người bạn cùng phòng, không ai nhận ra điểm này, vậy mà khi đề nghị với Long Thiên Áo, hắn lại nói một câu trúng đích.
Nên nói là Long Thiên Áo có khứu giác nhạy bén hay là nói trong tiềm thức cậu đã đánh giá thấp vị này ở Ngôi Sao Giải Trí?
"Cậu nhìn tôi như vậy làm gì?" Long Thiên Áo sờ sờ mũi, cười nói: "Nói thế nào thì cậu của tôi cũng là đại cổ đông trong Ngôi Sao Giải Trí, không ăn thịt heo nhưng cũng từng thấy heo chạy mà."
Đào Mộ khẽ cười, thản nhiên thừa nhận: "Chỉ là ngạc nhiên về anh thôi."
"Thấy tôi cũng không tệ lắm đúng không!" Long Thiên Áo cười hì hì: "Tôi thấy việc này rất đáng để thử.
Cậu yên tâm đi, tôi trở về sẽ kêu Ngôi Sao Giải Trí chuẩn bị, cậu muốn nghệ sĩ như thế nào đảm nhiệm cố vấn? Với web Phi Tấn các cậu đang chuẩn bị quan danh Ngôi Sao Giải Trí sao?"
Quan danh (冠名) là một hình thức quảng cáo đặc biệt, thường đề cập đến một chiến lược công khai theo giai đoạn được các công ty áp dụng để nâng cao nhận thức và ảnh hưởng của công ty, sản phẩm và thương hiệu.
Tiếng Việt mình gọi là "đặt tên" á, mà để vô đây không hợp, mình không tìm được từ nào để thay thế hết.
"Không chỉ có Ngôi Sao Giải Trí, tôi còn liên hệ với Long Đằng Giải Trí, bọn họ đã đồng ý cho tôi hai cố vấn.
Đội quay phim hoạt động tranh cử cũng là Long Đằng cung cấp, công ty bọn họ có hai đội quay phim từng quay chương trình tuyển tú, vừa hay có kinh nghiệm." Đào Mộ đã lén đạt thành hiệp nghị với Lạc Hi, nên khi sử dụng tài nguyên ở Long Đằng Giải Trí cũng không chút nương tay.
Long Thiên Áo nghe vậy kinh ngạc nói: "Thằng nhóc cậu giỏi a.
Cái tên Lạc Dương kia và chị gái hắn quan hệ không tốt lắm.
Thế mà Lạc Hi lại giúp cậu.
Xem ra thằng nhóc cậu tốn không ít công phu trên người cô ấy nhỉ?"
Đào Mộ chỉ cười không nói, cụng ly với Long Thiên Áo: "Vì buổi biểu diễn tài năng này, tôi hy vọng Ngôi Sao Giải Trí sẽ chọn một ca sĩ làm cố vấn, hoặc là nghệ sĩ thần tượng.
Quan danh có thể kết hợp tên của Ngôi Sao Giải Trí và Long Đằng Giải Trí vào đằng trước tên chương trình.
Miễn phí nha, coi như tôi trả lại ân tình cho anh."
Long Thiên Áo cười hì hì, cụng ly với Đào Mộ: "Cả hoạt động tuyên truyền mặc quân trang ngày Quốc Khánh mà cậu nói trước đó, cậu nhất định phải cần ảnh đầu trần inch sao?"
Ảnh đầu trần inch (二寸免冠) tức là không đội mũ, không được để tóc che phủ lông mày, mắt và má, nét mặt phải tự nhiên, không cười, nói chung giống ảnh chụp thẻ cmnd, cccd.
"Ảnh nhất định phải là chính thức." Đào Mộ nghiêm túc dặn dò: "Tôi đã hoàn tất trình tự hậu trường trên web Phi Tấn, ảnh up lên không hợp quy định sẽ không hiện lên."
Lần này web Phi Tấn phải tuyên truyền những điều tích cực.
Đào Mộ muốn trang web chỉ phục vụ mỗi mình vấn đề chính, nhất định phải ngăn chặn những thứ cợt nhả tà khí kia.
Nền tảng phải được làm tốt, nếu không sau này sẽ rất phiền toái.
"Được rồi." Mặc dù Long Thiên Áo không để bụng, nhưng nếu hắn đã đồng ý với Đào Mộ thì sẽ hoàn thành mọi chuyện - - đừng thấy bình thường hắn cợt nhả không làm được chuyện đàng hoàng, khi hắn làm việc vẫn rất đáng tin cậy.
"Còn nữa, ngày Quốc Khánh phải chụp ảnh, anh đừng để lộ kế hoạch hoạt động của tôi."
"Cậu yên tâm đi." Long Thiên Áo biết Đào Mộ đang phòng bị Weibo.
Ai biểu bên kia cứ nhìn chằm chằm sơn trại web Phi Tấn làm gì, đoán chừng Đào Mộ cũng rất buồn bực.
Dùng bữa với Long Thiên Áo xong, Đào Mộ học xong tiết tối thì lại đi tìm Lạc Hi bàn bạc chuyện quay phim.
Ngoài ra, đợt tuyển dụng đầu tiên của web Phi Tấn cũng sắp kết thúc.
Giai đoạn trước có Mạnh Tề hỗ trợ quan sát, nhưng đến vòng phỏng vấn cuối cùng, Đào Mộ vẫn phải tự mình đi kiểm tra.
Cuối cùng Đào Mộ chọn ra năm lập trình viên, hai hậu kỳ, hai thiết kế đồ họa và kế hoạch.
Rồi nhờ Diệu ca lâm thời thuê một biệt thự coi như làm ký túc xá tạm thời cho thí sinh, đồng thời phối hợp với Kinh Ảnh sử dụng rạp hát của trường làm địa điểm quay.
Trong lúc đó còn không quên đăng tin web Phi Tấn sẽ tổ chức cuộc thi hoa khôi giáo thảo quốc dân ở thủ đô lên trang web.
Quá nhiều chuyện cần làm, Đào Mộ bận đến tối tăm mặt mày.
Đến khi Đào Mộ lấy lại tinh thần thì đã là đêm trước ngày mười một, không ít hoa khôi giáo thảo được trường bình chọn chạy đến Yến Kinh nhân lúc trường học cho nghỉ phép.
Điều khiến Đào Mộ bất ngờ đó là đêm tháng , cậu bị Thẩm Dục tìm tới tận cửa.
Lúc đó là trong ký túc xá, Đào Mộ đang thử nghiệm hậu trường web video sắp được đưa lên mạng thì nghe có người gõ cửa phòng , báo với Đào Mộ: "Đào Mộ, có người tìm cậu nè, đang chờ ở cổng trường."
"Ai tìm vậy?" Đào Mộ quay đầu lại.
Bạn học đứng ở cửa lắc đầu: "Không biết nữa.
Là một cậu trai rất xinh đẹp, người nhà hắn cũng đi cùng hắn."
Đỗ Khang xen vào: "Có khi nào là hoa khôi giáo thảo đến để thi đấu không?"
Đào Mộ đóng laptop lại, đứng dậy đi xuống lầu, ba bạn cùng phòng cũng lết theo xem náo nhiệt.
Kết quả khi tới cổng trường, Đào Mộ liếc mắt một cái đã thấy Thẩm Dục đứng ở cổng đang nhìn xung quanh, đằng sau Thẩm Dục là mấy người Thẩm gia, có cả thanh mai trúc mã của Thẩm Dục - Diêu Văn Tiêu.
Đào Mộ ráng nhịn xuống, không để sắc mặt mình xấu đi, "Sao cậu lại tới đây?"
"Tớ tới tham gia bình chọn hoa khôi giáo thảo quốc dân nha ~" Thẩm Dục quơ quơ giấy chứng nhận dự thi được in trên web Phi Tấn, nghiêng đầu bán manh nói: "Người ta là giáo thảo được đại học Hỗ Thành bình chọn đó, cậu không biết sao?"
Đào Mộ nghẹn một ngụm lão huyết ở cổ, suýt nữa tự nghẹn chết mình: "Không phải chứ, cậu cư nhiên là giáo thảo đại học Hỗ Thành?"
"Ừm." Thẩm Dục đặc biệt kiêu ngạo gật đầu: "Mọi người đều thích tớ, một hai bỏ phiếu cho tớ, tớ cũng không còn cách nào khác.
Nhưng nói thật, tớ vui lắm đó, bởi vì đây là hoạt động do cậu tổ chức, tớ có thể đến Yến Kinh tìm cậu chơi nha."
Nói tới đây, Thẩm Dục hai mắt sáng lấp lánh nhìn Đào Mộ: "Đào Mộ, cậu thật lợi hại.
Tớ rất thích web Phi Tấn của cậu.
Bây giờ tớ không còn chơi Weibo nữa, ngày nào cũng lên web Phi Tấn.
Đúng rồi, Đào Mộ cậu biết không, Weibo keo kiệt lắm, lúc trước cậu đăng Weibo quảng cáo cho web Phi Tấn, cái quảng cáo kia bị Weibo chặn lại, tớ tức lắm, không bao giờ chơi Weibo nữa.
Tớ còn kêu gọi bạn bè xung quanh tới web Phi Tấn chơi, tớ ngoan lắm đúng không?"
"Đào Mộ, tớ tới tìm cậu chơi, cậu vui không?"
"Tôi - -" Đào Mộ hốt hoảng, cứ cảm thấy tự lấy đá đập chân.
Cậu đau đầu xoa huyệt thái dương: "Bỏ đi, khoan nói cái này.
Tối mai chính thức bắt đầu thi đấu, cậu đến biệt thự mà tôi sắp xếp để báo danh trước hay muốn đi chơi với người nhà một ngày rồi tối mai mới đến biệt thự báo danh?"
"Tớ lần đầu đến Yến Kinh.
Cậu không dẫn tớ đi dạo sao?" Thẩm Dục bĩu môi, vô cùng đáng thương nhìn Đào Mộ.
"Tôi còn nhiều chuyện phải làm, không có thời gian rảnh." Đào Mộ nói, nhìn Văn Thời Cận phía sau Thẩm Dục: "Văn tiên sinh là người đại diện kim bài trong giới giải trí, trước kia thường làm việc tại Yến Kinh, hắn rất quen thuộc nơi này, cậu để hắn dẫn cậu đi chơi là được."
"Nhưng mà tớ - -"
"Ngoan." Đào Mộ xoa xoa đầu Thẩm Dục, an ủi qua loa: "Cậu cũng biết web Phi Tấn tổ chức hoạt động bình chọn hoa khôi giáo thảo mà, hiện tại tôi đặc biệt có nhiều chuyện phải làm.
Sau này có cơ hội sẽ tạo nhóm đi chơi game với cậu."
Thẩm Dục là một tên mê game, kiếp trước trước khi xác định quan hệ với Nghiêm Thịnh, hai người thường tạo nhóm đi chơi game, mỗi lần đều hỗ động nhau manh đến mức làm fans thét chói tai.
So ra thì Đào Mộ chơi game cực kỳ dở.
Khổ luyện lâu dài N năm vẫn chỉ ở hạng đồng.
Tất nhiên cậu cũng không có hứng chơi game.
Vì vậy, nếu Đào Mộ phải chọn một cách để tống cổ Thẩm Dục đi, vậy cậu chọn chơi game.
Làm thương tổn nhau.
Thẩm Dục không biết Đào Mộ nghĩ gì, nghe thấy Đào Mộ muốn cùng hắn chơi game thì kinh hỉ: "Cậu biết tớ thích chơi game.
Nói thật đi, có phải cậu thường lén nhìn trộm tớ trên web Phi Tấn không?"
Đào Mộ cười ha ha.
Mấy người Thẩm gia luôn đi theo bên cạnh Thẩm Dục, lúc này mới có cơ hội nói chuyện với Đào Mộ.
"Đào tiên sinh tuổi trẻ tài cao.
Không ngờ cậu lại tự tay tạo ta web Phi Tấn, còn nổi tiếng trong thời gian ngắn như vậy.
Lần này Tiểu Dục đến thủ đô tham gia hoạt động bình chọn hoa khôi giáo thảo quốc dân gì đó, vốn dĩ nhà chúng ta không đồng ý, nhưng thằng bé cứ luôn miệng bảo là hoạt động này do web Phi Tấn tổ chức, mà cậu là bạn của thằng bé.
Nó muốn tới cổ vũ cậu." Mẹ Thẩm Dục ôm con trai, yêu chiều cười nói: "Tiểu Dục từ nhỏ đã bị chúng ta chiều hư nên tính cách khó tránh khỏi có chút ngây thơ, nhưng thằng bé nhìn người bạn nào thuận mắt là cứ thích dính lên người ta.
Tôi biết Đào tiên sinh bận rộn, làm phiền cậu rồi.
Tiểu Dục nhà chúng ta thật lòng thích cậu, đành nhờ cậu chăm sóc thằng bé nhiều hơn."
"Đúng rồi, web Phi Tấn của cậu chỉ vừa khởi bước.
Nếu bên mảng tài chính có nhu cầu gì thì có thể nói với chúng tôi.
Cậu là bạn tốt của Dục Dục, nếu cậu yêu cầu, người làm gia trưởng như chúng tôi cũng sẽ giúp đỡ."
Mẹ Thẩm nhìn ra cậu trai trước mắt này dường như không thích Dục Dục nhà bọn họ, ít nhất thái độ không thân thiện gì.
Tuy nói người nhà họ Thẩm rất ghét có người tiếp cận lấy lòng Thẩm Dục vì bối cảnh Thẩm gia, nhưng nếu thật sự gặp phải người như Đào Mộ bỏ mặc không quan tâm đến Thẩm Dục, người nhà họ Thẩm lại cảm thấy khó chịu, cảm thấy ủy khuất cho bảo bối nhỏ nhà mình.
Dục Dục nhà bọn họ vừa tốt vừa đáng yêu như vậy, sao có người không thích chứ?
"Thẩm phu nhân đừng nói vậy.
Có người nuông chiều là chuyện tốt." Đào Mộ cong khóe miệng, thờ ơ nói: "Tôi nghĩ Thẩm Dục có người nhà che chở như vậy, tương lai nhất định xuôi chèo mát mái, nào cần tới tôi chăm sóc chứ."
Nghe Đào Mộ nói vậy, Thẩm Dục chớp chớp mắt, lập tức đứng ra hòa giải: "Mẹ, mẹ đừng đối xử với bạn của con như vậy.
Con nói rồi, Đào Mộ đặc biệt lợi hại, không phải loại người như mọi người nghĩ đâu.
Đúng rồi Đào Mộ, đây là bạn của tớ, Diêu Văn Tiêu.
Anh ấy cũng mở công ty truyền thông, lần này tới Yến Kinh là vì muốn hợp tác với web Phi Tấn."
Thẩm Dục nói xong, liên tục dùng tay đẩy đẩy lưng Diêu Văn Tiêu.
Diêu Văn Tiêu bất đắc dĩ thở dài, phối hợp với Thẩm Dục, đứng ra nói: "Xin chào, tôi là Diêu Văn Tiêu.
Rất vui được gặp cậu."
Đào Mộ nhìn tay phải đưa ra của Diêu Văn Tiêu, dùng sức nắm lấy: "Được gặp anh, tôi cũng rất vui."
°°°°°°°°°°
Lời editor: Không liên quan lắm nhưng thấy Thẩm Dục đứng ra hòa giải, tự dưng nhớ tới chuyện cẩu huyết lúc thuyết trình năm ngoái của mình:)))
Nhóm người, phân chia thuyết trình xong hết rồi, thứ thuyết trình, tối CN có đứa bảo mai bận, nhờ mình thuyết trình giùm phần nó, mình không đồng ý, tại sát bên rồi có học kịp đâu, xong mấy đứa bạn chơi chung với nó bu lại cãi nhau với mình, nói là có tí chuyện nhờ cũng không làm được, mình cãi lại, tại mình đúng lý mà, phần ai người đó tự xử, mình giúp thì là mình có tình nghĩa, mình không giúp thì cũng là quyền của mình, mình đâu có trách nhiệm phải giúp đâu, cãi nửa tiếng đồng hồ xong cái đứa bảo mai bận á, nhảy ra phán câu "mấy bạn đừng cãi nhau vì tui":))) nghe ứa gan..