Sau Khi Pháo Hôi Ác Độc Trọng Sinh

chương 66: chương 66

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đào Mộ có cảm giác rất phức tạp đối với Thẩm Thần, hoặc là nói đối với đàn ông Thẩm gia.

Kiếp trước, sau khi cậu trở về Thẩm gia, tất cả mọi người đều chán ghét cậu, bài xích cậu, dùng từ ngữ bén nhọn khắc nghiệt với cậu, dùng suy nghĩ ác ý nhất để phỏng đoán cậu.

Chỉ có cha Thẩm và Thẩm Thần, một người thì coi thường cậu, một người coi như cậu không tồn tại, sau khi cậu bị giới giải trí phong sát thì cho phép cậu vào công ty, thậm chí còn cầm tay dạy cậu xào cổ như thế nào, đàm phán như thế nào, làm thế nào để phán đoán công ty đó có tiềm chất hay không, và làm thế nào nắm chắc thời cơ thu mua.

Mặc dù thái độ của Thẩm Thần với cậu vẫn lạnh nhạt như cũ, ngoại trừ trên công việc thì những lúc riêng tư không hề giao lưu với cậu chút nào, thậm chí Đào Mộ còn loáng thoáng cảm thấy Thẩm Thần đang xa cách và cảnh giác cậu.

Nhưng so với những người ngốc nghếch bênh Thẩm Dục bài xích cậu, thái độ của Thẩm Thần đã xem như là tốt nhất trong Thẩm gia.

Ít nhất còn xem cậu là người sống, ít nhất nguyện ý câu thông cùng cậu.

Mặc dù phạm vi nói chuyện của bọn họ chỉ toàn giới hạn trong công việc.

Sống lại một đời, mỗi khi Đào Mộ nhớ đến tao ngộ kiếp trước sau khi về Thẩm gia, ban đầu còn cảm thấy đau đến đứt ruột đứt gan, như thể trái tim bị đâm thành một lỗ rất lớn, máu chảy đầm đìa, không chạm vào cũng chảy máu.

Nhưng sau khi được Lưu Diệu Mạnh Tề nhận nuôi, có cha và gia gia cho riêng mình, nhận được sổ hộ khẩu thuộc về mình, rồi khi nhớ lại chuyện ở Thẩm gia, những đau đớn tưởng chừng khắc cốt ghi tâm đó dường như đã giảm đi rất nhiều, cũng giúp cậu có thêm thời gian rảnh suy nghĩ những chi tiết bị che giấu dưới cảm xúc kịch liệt đó.

Giống như một con chó hoang bị nhân loại làm cho tổn thương, cho dù có gầy trơ xương, cho dù có thương tích đầy mình, thậm chí là sinh ra phản xạ sợ hãi cảnh giác có điều kiện khi nhìn thấy nhân loại, nhưng vào một ngày, nó cũng có đủ may mắn để được một chủ nhân lương thiện nhận nuôi, trị liệu cho nó, chữa bệnh cho nó, cho nó ăn ngon, thậm chí còn thường xuyên ôm nó âu yếm vuốt ve nó.

Tình yêu ấm áp mãnh liệt đó sẽ chữa khỏi những ký ức khủng bố và đau xót được giấu sâu dưới đáy lòng, giúp nó lại lần nữa trở thành một con chó kiện toàn.

Cho dù sau này có nhớ lại những ký ức đáng sợ, sống lưu lạc không có chỗ đặt chân lần nữa, thì đó cũng chỉ là ký ức mà thôi, cùng với cảm kích đối với hiện tại.

Những đau đớn và bóng ma vốn tưởng rằng sẽ quấn quanh nó cả đời, cuối cùng cũng không thể chạm vào nó một lần nào nữa.

Tình huống của Đào Mộ cũng vậy.

Thế nên cậu có người nhà và bạn bè cho riêng mình, mà những người này sẽ không bị ánh sáng của Thẩm Dục ảnh hưởng, sẽ không tự dưng chán ghét cậu, cảm thấy cậu không lương thiện, cũng sẽ không dùng ác ngữ đâm sau lưng cậu, cuối cùng Đào Mộ cũng đã có một khu vực an toàn cho bản thân.

Lại lần nữa nhớ lại chuyện kiếp trước, Đào Mộ ngạc nhiên phát hiện một chi tiết - - đó là khi mỗi lần cậu nhằm vào Thẩm Dục, đều sẽ gặp trúng người nhà họ Thẩm và những kẻ ái mộ Thẩm Dục; Ngoài ra, mỗi khi Đào Mộ biểu hiện càng tốt, chẳng hạn như khi cậu mang vốn vào, phòng bán vé phá vỡ kỷ lục, đảm nhiệm nhà đầu tư giám chế phim truyền hình ratings siêu cao, lấy được hạng mục lớn giúp tập đoàn Thẩm thị, hoặc là thành công giúp tập đoàn thu mua xí nghiệp có tiềm năng phát triển cực lớn, khi được thế giao của Thẩm gia và tập đoàn khác nhìn bằng con mắt khác, thì không hiểu sao đủ loại gièm pha của cậu luôn bị phơi ra, đương nhiên những việc này đều có dấu chân của những kẻ ái mộ Thẩm Dục.

Vì vậy lực chú ý của Đào Mộ sẽ chuyển từ công việc sang mối hận cũ với Thẩm Dục và những kẻ ái mộ hắn.

Khiến các cổ đông vốn đã nhìn cậu bằng ánh mắt khác, hận sắt không thành thép, bùn nhão không trét được tường.

Tựa như một nhà lữ hành giãy giụa bò ra khỏi vũng bùn, mỗi khi cố hết sức bò được lên trên, luôn sẽ bị người kéo xuống vũng bùn một lần nữa.

Tựa như một vòng luân hồi vĩnh cửu của hy vọng không thể với tới, đến chết mới thôi.

Kiếp trước, Đào Mộ vẫn luôn cho rằng những việc này đều là Thẩm Dục ở đằng sau quấy phá, nhưng kiếp này, sau khi hoàn toàn thoát khỏi ảnh hưởng của ánh sáng cốt truyện, suy nghĩ lại lần nữa thì phát hiện chỗ vi diệu trong đó.

Ít nhất với hiểu biết của cậu về Thẩm Dục, một tên ngốc bạch ngọt ngu xuẩn căn bản không có lòng dạ và tâm cơ như vậy.

Cho nên Đào Mộ lại suy đoán những việc này đều là những kẻ ái mộ Thẩm Dục tự chủ trương, muốn áp chế cậu, tránh sự tồn tại của cậu làm Thẩm Dục tổn thương.

Nhưng mà vào những năm cuối cùng ở kiếp trước, chính là những năm mà Đào Mộ bị người liên thủ phong sát phải cút khỏi giới giải trí, lại được Thẩm Thần gọi vào công ty hỗ trợ.

Vì để thích ứng với bầu không khí làm việc cường độ cao trong tập đoàn, Đào Mộ căn bản không rảnh phân tâm.

Cậu đem toàn bộ tinh lực vào trong công tác, khi có hạng mục sẽ thường xuyên tăng ca mấy tháng liên tiếp, sợ sự ngu ngốc của mình sẽ làm ảnh hưởng đến tiến triển hạng mục.

Đến cuối cùng đại công cáo thành, cậu nâng thành quả vất vả mấy tháng liền đưa cho Thẩm Thần như hiến vật quý, chỉ đổi được một câu khích lệ "làm không tệ" của hắn.

Nếu căn bản không có tinh lực nghĩ đến Thẩm Dục thì làm sao tạo thành uy hiếp thương tổn được? Nếu không có xung đột, những kẻ ái mộ Thẩm Dục không hiểu sao lại rảnh rỗi phản kích cậu, chỉ cần liên tưởng đến thời gian bọn họ phản kích là lập tức hiểu ngay.

Có lẽ là người không ưa cậu nhất trong Thẩm gia, không muốn cậu cá mặn xoay người, không phải là mẹ Thẩm hay Thẩm Nghiên không hiểu sao lại chán ghét cậu, càng không phải là những kẻ ái mộ Thẩm Dục, mà là người anh trai Thẩm Thần từ đầu đến cuối không thể hiện ra bất cứ cảm xúc chán ghét nào, thậm chí còn cầm tay dạy cậu kinh doanh kia.

Còn về nguyên nhân, sống lại một đời, không còn bị ánh sáng cốt truyện ảnh hưởng, Đào Mộ cuối cùng cũng tỉnh táo rời khỏi vũng bùn.

- - Đó chính là mỗi khi Thẩm Nghiên nhằm vào cậu, như thể sợ người khác không nghe thấy, lớn tiếng ồn ào nói "Mày cố gắng như vậy, gấp gáp như vậy, có phải vì trở về tranh gia sản cùng đại ca hay không", cùng với cha Thẩm mẹ Thẩm hận sắt không thành thép, luôn miệng nói "vì sao con không thể ngây thơ hồn nhiên, không có lòng dạ, đối đãi chân thành như Dục Dục vậy hả, đừng có lúc nào cũng tranh với giành".

Vô luận kiếp trước, những người nhà họ Thẩm là thật sự chán ghét cậu hay cố ý nhắc nhở cậu.

Đào Mộ nghĩ đến mỗi khi Thẩm Thần khích lệ cậu, luôn là mặt vô cảm mà cảm thán một câu "Không hổ là đệ đệ ruột của anh, quả nhiên rất giống anh".

Kiếp trước mỗi khi nghe thấy câu này, cho dù có khổ bao nhiêu mệt bao nhiêu, cậu đều cảm thấy khó khăn của mình rất đáng giá, ít nhất có được sự công nhận của đại ca.

Nhưng kiếp này, Đào Mộ nhớ lại mỗi khi Thẩm Thần nói ra những lời này có mang ý vị sâu xa, luôn cảm thấy sởn tóc gáy.

- - Không hổ là đệ đệ của anh, quả nhiên rất giống anh.

Cho nên em càng ưu tú, anh càng không yên tâm.

Cho nên phải chèn ép em, thậm chí đặt bên cạnh để giám sát mọi lúc mọi nơi, quyết không để em tự do phát triển, thoát khỏi khống chế của anh, tạo thành uy hiếp với quyền kế thừa của anh.

Kỳ thật ý Thẩm Thần muốn biểu đạt là ý này đi?

Kiếp trước tôi bị người bên gối phản bội, có phải cũng do đại ca anh làm hay không? Cuối cùng khi tôi nhảy lầu tự sát ở hôn lễ của Thẩm Dục, có phải anh cảm thấy rất hài lòng, từ đây có thể kê cao gối mà ngủ không?

Đào Mộ thần sắc hoảng hốt nhìn Thẩm Thần, cậu một bên mặt sáng tối hòa lẫn vào nhau, đôi mắt phượng hẹp dài, đuôi mắt hếch lên, khi cụp mắt xuống càng lộ rõ vẻ nghiêm nghị thanh lãnh kiệt ngạo.

Trong cơn hoảng hốt, Thẩm Thần ngồi đối diện cậu cũng lộ ra vẻ mặt tương tự như vậy.

Khi trợ lý Thẩm Thần gõ cửa tiến vào, không khỏi bị thần sắc hai người như hai tấm gương phản chiếu nhau làm cho sợ.

Nhanh chóng hồi phục tinh thần, đi đến bên cạnh Thẩm Thần thì thầm vài câu.

Thẩm Thần vẫy vẫy tay, trợ lý thân tín yên lặng rời đi.

Đúng lúc phục vụ mang đồ ăn vào, Đào Mộ mắt lạnh nhìn trên bàn toàn đồ ăn yêu thích của mình, bất giác thầm cười nhạo.

Tên Thẩm Thần này, chính là người có bản lĩnh.

Mặc dù xưa nay hắn đều lạnh mặt không thể hiện cảm xúc, thậm chí chưa từng nói câu buồn nôn nào với người khác.

Nhưng nếu hắn có tâm, hắn vẫn sẽ khiến người ta sinh ra ảo giác được hắn coi trọng, hắn sẽ để thủ hạ đi điều tra quá khứ và sở thích của người ta, sau đó trong lúc lơ đãng tiết lộ một chút, sẽ khiến người ta có cảm giác kinh sợ khi được đế vương cao cao tại thượng quan tâm.

(Ủa, cách này y chang cách mà Mạnh Tề chỉ Mộ nè:))) sao Mộ bị dìm te tua vậy)

Giống như kiếp trước, Đào Mộ đi công tác cùng Thẩm Thần, khi ra ngoài ăn cơm, Thẩm Thần nhìn menu, sẽ không chút do dự mà chọn món Đào Mộ thích ăn.

Đương nhiên Thẩm Thần chưa bao giờ giải thích với Đào Mộ vì sao lại chọn món đó, chỉ là khi ăn cơm sẽ không chạm vào những món đó, sau đó Đào Mộ sẽ tự mình đa tình cho rằng Thẩm Thần gọi riêng cho cậu.

Trong lòng cậu sẽ tự mình đa tình rằng "đại ca tuy lạnh nhạt nhưng vẫn rất để ý mình, chỉ là trời sinh không thích thể hiện ra ngoài".

Huống chi kiếp trước Thẩm Thần không chỉ có thói quen gọi món ăn như vậy, lúc Đào Mộ tăng ca đẩy nhanh hạng mục, vì mệt nhọc quá độ mà phát sốt, Thẩm Thần sẽ thức trắng đêm canh bên cạnh cậu, chăm sóc cậu.

Khi cậu công tác bận rộn quên cả ăn, Thẩm Thần sẽ kêu trợ lý thân tín đưa cơm hộp cho cậu.

Khi cậu và Thẩm Dục cùng tổ chức sinh nhật, người nhà họ Thẩm đều bận rộn chuẩn bị một sinh nhật long trọng kinh hỉ cho Thẩm Dục, chỉ có Thẩm Thần là nhớ đưa thiệp chúc mừng sinh nhật viết tay cho cậu, sau đó đưa một đống sách vở cho cậu -- nội dung sách từ đề cao kỹ năng diễn xuất đến tác phẩm quản lý kinh tế vĩ đại, còn Thẩm Dục là siêu xe Ferrari mỗi năm như một, ngay cả thương hiệu cũng không thay đổi, đều là mẫu mới nhất của năm đó.

Thế nên lúc đó Đào Mộ vẫn luôn nghĩ rằng mình là đặc biệt trong lòng Thẩm Thần.

Sau đó, kẻ sĩ chết vì ảo tưởng của mình.

Kiếp trước Đào Mộ thật sự đã chết, cho đến chết cũng chưa từng nghi ngờ anh trai tốt đã cầm tay dạy dỗ cậu.

Cũng đúng, khi tất cả mọi người bên cạnh cậu đều bài xích chán ghét cậu, chỉ có một người nguyện ý đưa tay kéo cậu dậy, cho dù lúc nào cũng tỏ ra lạnh nhạt không thân thiện, nhưng vì cái dốc lòng dạy dỗ của người đó thì làm sao cậu có thể nghi ngờ người đó có ý đồ gây rối được?

Người chết đuối chỉ lo lắng nước biển sẽ dìm chết mình, chẳng lẽ còn nghi ngờ khúc gỗ trôi mình đang ôm chặt có thể đánh chết mình sao?

Sẽ không nghi ngờ.

Thế nên kiếp trước Đào Mộ mới chưa từng nghi ngờ Thẩm Thần, cũng chưa từng đi kiểm chứng thử.

Kiếp này, mặc dù Đào Mộ có hoài nghi nhưng không thể nào kiểm chứng được.

Cậu cũng không muốn chỉ dựa vào nghi ngờ mà đã phỏng đoán ác ý người duy nhất ở Thẩm gia đối xử tốt với mình, dù sao kiếp này cậu cũng sẽ không trở về Thẩm gia, càng không có xung đột lợi ích với Thẩm Thần.

Sau này hai người bọn họ, một người ở Yến Kinh, một người ở Hỗ Thành, không có cơ hội gặp mặt, những chuyện kiếp trước cứ vậy mà trôi qua thôi.

Thẩm Thần thờ ơ lạnh nhạt, thấy Đào Mộ thần sắc bỗng trở nên ảm đạm sau khi nhìn thấy bàn đồ ăn, dịu dàng dò hỏi: "Sao vậy, mấy món này không hợp khẩu vị Đào tổng sao? Nếu không chúng ta chọn món khác?"

"Không cần." Đào Mộ tỉnh táo lại: "Mấy món này rất ngon, Thẩm tổng mời dùng."

Sống lại một đời, Đào Mộ và người nhà họ Thẩm nói chuyện không hợp nhau, nói nửa câu cũng ngại nhiều.

Nhưng thấy Thẩm Thần có thể kể lại cặn kẽ quá khứ của Diêu Thánh An và tập đoàn Thánh An trên bàn ăn, Đào Mộ kiên nhẫn ăn hết bữa ăn này, không thể nói đây là bữa ăn bồi tội được, mà là bữa ăn cho người có thiện ý.

Sau khi ăn xong, Thẩm Thần xuất phát từ lễ nghĩa, muốn đưa Đào Mộ về trường học.

Sau khi bị Đào Mộ uyển chuyển từ chối, cũng không kì kèo, lái xe về thẳng khách sạn.

Cha Thẩm đã đợi Thẩm Thần trong phòng từ lâu.

Thấy Thẩm Thần về, chậm rãi hỏi: "Con và thằng nhóc họ Đào đã gặp nhau?"

Thẩm Thần gật đầu, cởi áo khoác treo lên mắc áo, ngón tay thon dài cởi cà vạt xuống: "Là một người trẻ tuổi rất thú vị, trợ lý của con còn nói chúng con rất giống nhau."

Cha Thẩm không để ý lắm, phụ họa một câu, chỉ sợ hắn còn không thèm quan tâm mình đang nói gì nữa, chỉ nhìn con trai lớn, muốn nói lại thôi.

Thẩm Thần khẽ nhíu mày, không cần cha Thẩm mở miệng cũng hiểu: "Gia gia của Diêu gia đến tìm phụ thân?"

Cha Thẩm gật đầu liên tục, nói: "Phụ thân cảm thấy, dù sao Diêu gia và Thẩm gia cũng có giao tình mấy thế hệ.

Con cũng đã nói, sau lưng Đào Mộ có Lệ Khiếu Hằng, quan hệ giữa hắn và tập đoàn Lạc thị cũng không tồi.

Tập đoàn Lạc thị vừa lấy được miếng đất khu mới ở Phổ Đông Hỗ Thành, rõ ràng là muốn tiến vào ngành bất động sản Hỗ Thành.

Nếu chúng ta thật sự giúp đỡ Đào Mộ đánh cho tập đoàn Thánh An sụp đổ, vậy có khi nào sẽ biến thành đuổi hổ nuốt sói hay không?"

Thẩm Thần cong cong khóe miệng.

Phụ thân quả nhiên già rồi..

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio