Sau khi Đào Mộ lấy được đoạn ghi âm mà Trương Đại Phú lén ghi lại cũng không có nóng lòng đối phó với vợ chồng Đào Hải Quốc đang nhảy nhót khắp các đài truyền hình và truyền thông.
Trong mắt cậu, cho dù là kiếp trước hay kiếp này, vợ chồng Đào Hải Quốc cũng chỉ là khẩu súng trong tay người khác mà thôi, là con rối gỗ trong tay Diêu gia, Diêu gia bảo hắn làm thế nào thì hắn làm thế nấy, kêu hắn nói sao thì hắn nói vậy, nên mới phạm phải một sai lầm rõ mồn một như vậy.
Cậu lấy được chứng cứ có ích, đương nhiên phải xét xem nên ngắm bắn thợ săn như thế nào rồi.
Bắt tặc thì bắt kẻ cầm đầu, đánh rắn thì đánh bảy tấc, nếu không nghĩ cách đối phó với thợ săn mà cứ nôn nóng xuống tay với con rối, có bị cười nhạo vì lẫn lộn đầu đuôi cũng không sao, chỉ sợ mất đi cơ hội phản kích Diêu gia mới là điều khiến người ta tiếc nuối.
Nên chuyện trước tiên Đào Mộ làm khi lấy được đoạn ghi âm, chính là đi tìm cha Diệu và cha Tiểu Tề bàn bạc — — nên làm thế nào để lấy được chứng cứ Đào Hải Quốc nói "tập đoàn Thánh An cho hắn một trăm vạn bôi đen Đào Mộ".
Lưu Diệu giao chuyện này cho Đại Huy vừa mới xuất viện đi xử lý.
Đại Huy nghe đi nghe lại đoạn ghi âm mấy lần, sau đó cười nhạo: "Một trăm vạn không phải con số nhỏ.
Vì để tránh giao nhược điểm vào tay người khác, Diêu Thánh An chắc chắn sẽ không chọn phương thức chuyển khoản ngân hàng, mà là trả bằng tiền mặt.
Không ai lại mang theo số tiền mặt lớn như vậy trên người, vì vậy Diêu Thánh An nhất định sẽ rút tiền từ ngân hàng.
Mà số tiền lớn như vậy, không phải muốn rút là rút được ngay, cần phải thông báo trước cho bên ngân hàng.
Mà Diêu Thánh An sẽ không tự làm loại chuyện này, lần này hắn lên Yến Kinh có dẫn theo cả thư ký, trợ lý rất đáng nghi.
Em sẽ chia thành mấy đường, một bên hỏi thăm ngân hàng, một bên tìm người theo dõi mấy người trợ lý mà hắn dẫn theo.
Nhưng bên ngân hàng khá phiền toái, chúng em không quen ai bên đó hết."
Đại Huy nói xong còn lén nhìn Đào Mộ, ý trong lời lộ ra hết trơn.
Đào Mộ biết Đại Huy ca muốn nói gì — — dân chúng bình thường như bọn họ không có quyền lực bên mảng ngân hàng, cũng không có đường tắt nào để hỏi thông tin riêng tư của khách hàng lớn.
Nhưng Lệ gia thì khác, là một thế gia nhất lưu số một số hai ở Yến Kinh, Lệ gia là cây đại thụ ở nơi này, chắc chắn có tầm ảnh hưởng.
Lệ Khiếu Hằng một tay sáng lập tư bản tài chính càng là đối tượng được tất cả các ngân hàng tranh nhau giao lưu.
Nếu Lệ Khiếu Hằng có thể ra mặt giúp bọn họ tìm hiểu tin tức, nhất định là làm ít ăn nhiều.
Hơn nữa loại chuyện nhỏ này không tốn chút sức gì, vừa không tốn tiền vừa không thiếu nợ người khác, chỉ cần Lệ Khiếu Hằng gọi một cuộc, lơ đãng nói hai câu là có thể thuận nước đẩy thuyền đưa một ân tình cho Đào Mộ.
Loại chuyện có lời này, tin rằng Lệ Khiếu Hằng sẽ không từ chối.
Đào Mộ xét ở góc độ thương nghiệp, cảm thấy nếu như cậu là Lệ Khiếu Hằng, cậu tuyệt đối sẽ không từ chối chuyện mượn hoa hiến Phật như này.
Thế là lập tức gọi điện cho đối tác hợp pháp mới.
Quả nhiên Lệ Khiếu Hằng sau khi nghe Đào Mộ nhờ vả xong, dứt khoát đồng ý.
Nhờ mặt mũi Lệ Khiếu Hằng, bên ngân hàng đặc biệt thuận lợi.
Lệ Khiếu Hằng hỏi thăm trưởng bối Lệ gia nào đó đang đảm nhiệm chức chủ tịch ở trụ sở chính ngân hàng nào đó, chưa đến nửa tiếng Đào Mộ đã nhận được tin, năm ngày trước Diêu Thánh An thật sự rút một trăm vạn trong tài khoản cá nhân ở ngân hàng.
Từ video giám sát ở ngân hàng có thể thấy rõ người rút tiền là Tất An — trợ lý thân tín của Diêu Thánh An.
Nhưng ngân hàng cũng khéo léo đưa ra yêu cầu, hy vọng Lệ Khiếu Hằng và Đào Mộ không dùng hồ sơ ngân hàng và video làm chứng cứ.
Suy cho cùng, ngân hàng có nghĩa vụ giữ bí mật cho khách hàng.
Tập đoàn Thánh An là một khách hàng lớn có tầm ảnh hưởng lớn, mặc dù trụ sở chính ở Hỗ Thành, không có lực ảnh hưởng gì ở Yến Kinh, nhưng môi hở răng lạnh, nếu ngân hàng tùy tiện đưa thông tin khách hàng lớn ra ngoài, các khách hàng lớn khác e là sẽ nghi ngờ phương pháp bảo mật và tính trung lập của ngân hàng.
Đào Mộ hiểu điều này, lập tức bảo đảm mình sẽ không sử dụng thông tin bên ngân hàng để đối phó Diêu Thánh An.
Với lại qua đoạn ghi hình, Đào Mộ và cha Diệu đã xác định người xử lý thay Diêu Thánh An là Tất An.
Biết nhiêu đó đã đủ rồi, cuối cùng chụp được ảnh Tất An và vợ chồng Đào Hải Quốc ngầm tiếp xúc với nhau, ngoài ra còn thuận tiện tra ra được chứng cứ vợ chồng Đào Hải Quốc có giữ một trăm vạn.
Ở bên kia, hàng ngày Đào Mộ ngoại trừ bận rộn quay MV giúp Quách Nhã Ngưng, còn quan sát phim phóng sự đề tài mỹ thực 《 Cuộc sống nơi chợ búa: lương thực là nhu cầu tối thượng của người dân 》.
Xét thấy Tống Đạo Trăn không có kinh nghiệm đóng phim, Đào Mộ suy nghĩ mãi, cuối cùng chọn từ chối kiến nghị để học sinh đóng vai khách mời của giáo viên Kinh Ảnh.
Cậu định sẽ dựng bộ phim này thành phim tài liệu, ghi lại những nhân vật nhỏ trong phố phường.
Vì vậy hình thức quay phim phải đảm bảo tính chân thực, uy tín, cố gắng ngăn nghệ thuật chỉnh sửa lại.
Tránh cho sau này mỗi lần khán giả xem phim lại nhớ đến mối hận cũ của Tống gia và Diêu gia, cảm xúc không đúng chỗ, vô thức cảm thấy đoàn phim làm quá lên.
Đào Mộ chuẩn bị nhiều như vậy, chiêu nào chiêu nấy cũng nhằm vào tập đoàn Thánh An.
Tống lão gia tử dù có ngốc thế nào cũng nhìn ra vì sao Đào Mộ làm như vậy.
Trước kia ông không kể chuyện của Tống gia cho Đào Mộ nghe là vì lo Đào Mộ tuổi còn trẻ, sẽ thiếu kiên nhẫn, đến lúc đó không những không báo được thù cho Tống gia mà còn đắc tội Diêu gia, ảnh hưởng đến tiền đồ của cậu.
Nhưng bây giờ, dù không có lão già thối là ông đây thì Đào Mộ cũng sẽ đối nghịch với Diêu gia.
Quan trọng nhất là, Tống Đạo Trăn thật sự nhìn thấy tia hy vọng báo thù trong hành động của Đào Mộ, nên ông rất phối hợp.
— — Ông chưa từng nghĩ tới đời này mình sẽ được đóng vai nam chính, mỗi ngày đều có người khiêng camera đi theo sau, mỗi ngày mở mắt ra là được cameraman chào hỏi, cùng ông đi chợ mua đồ ăn sáng.
Mỗi tối trước khi đi ngủ sẽ dùng bút lông viết kế hoạch cho hôm sau, nấu món gì, giới thiệu lịch sử món ăn với khán giả trước ống kính như thế giới, món này có gì thú vị hoặc là chuyện cũ vui buồn hợp tan.
Tống lão gia tử sinh ra trong thời Dân Quốc, lớn lên trong thời kỳ hỗn loạn nhất ở Hoa Hạ, trong lòng ông chất chứa bao nhiêu niềm vui nỗi buồn gần trăm năm của Hoa Hạ.
Những câu chuyện đó đôi khi là chuyện ông còn nhỏ, đôi khi là nghe trưởng bối kể lại.
Lúc ấy Tống gia còn chưa suy tàn, tuy con nối dõi dòng chính trong nhà điêu tàn, nhưng nếu tính luôn cả chi khác và các sư huynh đệ thì là cả một gia đình.
Mỗi tối, khi cả nhà rảnh rỗi, phụ thân của Tống Đạo Trăn sẽ ôm Tống Đạo Trăn nho nhỏ ngồi dưới cây hòe già, ánh trăng trong lành, hoa hòe tỏa ra hương thơm thoang thoảng, các trưởng bối vây quanh cây hòe già, ngồi ở hành lang hút tẩu và kể về chuyến xa xưa.
Những câu chuyện đó có chuyện là trưởng bối Tống gia trải qua, có chuyện là giai thoại của những danh nhân thời bấy giờ.
Nhiều nhất là các câu chuyện vào những năm Tống Đạo Trăn lang thang trong phố phường, sống lẻ loi hiu quanh tận mắt chứng kiến.
Tống gia thuở trước cũng được coi là thế gia bếp núc, khi Tống lão gia tử còn nhỏ cũng có đi học trường tư mấy năm.
Ông được dạy bởi một tú tài vào cuối triều đại nhà Thanh.
Vì vậy Tống Đạo Trăn viết bút lông không tồi, ông còn có thể viết cả chữ thường.
Tống lão gia tử ăn mặc mộc mạc như đang say nắng, dựa vào bàn cầm bút viết hàng loạt công thức nấu ăn lên giấy Tuyên Thành.
Khung cảnh này thật sự quá đẹp, như thể mùi sách và mực bay ra khỏi màn hình, ánh nắng mùa đông ấm áp xuyên qua cửa sổ chiếu vào, Tống lão gia tử vừa viết vừa chậm rãi kể lại, dường như năm tháng rất êm đẹp, nhưng cũng có chút suy sụp.
Giống như một hồ nước lạnh đã trải qua sóng to gió lớn, chảy qua xuân hạ thu đông, chảu qua sông hồ biển cả, chảy qua những mực nước ngầm âm u không có ánh mặt trời, chỉ có những thạch nhũ kỳ diệu, cuối cùng lại chảy vào giếng cổ đầy rêu xanh, không chút gợn sóng.
Đào Mộ đến xem tiến độ vài lần cũng có chút chịu không nổi.
Cậu biết một khi bộ phim này phát sóng, chẳng khác nào đem vết sẹo đã giấu kín mấy chục năm của Tống lão gia tử xé ra một lần nữa, lột bỏ phần mềm mại nhất đang chảy máu cho ngày khác xem.
Cậu không biết đến tột cùng mình có đang làm đúng hay không, dù ước nguyện ban đầu của cậu là muốn trả thù Diêu gia, muốn công bố cho thiên hạ biết những chuyện xấu mà năm đó Diêu gia đã làm, để tất cả mọi người biết Diêu Thánh An là tên vong ân phụ nghĩa, lấy oán trả ơn.
Nhưng nếu sự báo thù đó dựa trên nỗi đau của Tống lão gia tử, liệu nó thực sự có ý nghĩa sao?
Cuối cùng vẫn là Tống lão gia tử kéo Đào Mộ đi nói chuyện thẳng thắn thành thật với nhau.
Tống Đạo Trăn tự tay nấu tám món, đun hai bầu rượu, hai người ăn ở nhà chính, từ đây nhìn ra cửa sổ là có thể thấy cây hòe già tươi tốt bên ngoài.
Tống lão gia tử nói đời này ông không bao giờ quên được quá khứ, đêm nào ông cũng không ngủ được, nửa đêm nằm mơ lại mơ thấy Tống gia năm đó.
Phụ thân mẫu thân của ông, đứa con trai mà ông không còn cơ hội để gặp nữa, cả những dịp tụ tập của trưởng bối sư môn trên con đường phồn hoa.
Ông nói, cho dù không có chương trình của Đào Mộ.
Ông vẫn không thể vượt qua trở ngại này trong lòng.
Cho nên ông rất biết ơn Đào Mộ đã tạo ra chương trình như vậy, ít nhất cho ông cơ hội để bày tỏ.
Tựa như dòng dung nham bị đè nén, không ngừng cuộn trào trong núi lửa, cuối cùng cũng tìm được cơ hội để phun trào.
Sau đêm đó, Đào Mộ đi thăm thầy Bạch An phụ trách lồng tiếng phim tài liệu và thầy Bồ Lâm Thương phụ trách biên kịch phim tài liệu.
Cậu mời hai người đến Tống Ký, Tống lão gia tử đích thân nấu một bàn đồ ăn ngon, kèm hai bình rượu trắng ấm.
Trong lúc ăn uống, bọn họ thảo luận về những việc cần làm trong giai đoạn sau của chương trình.
Bạch An và Bồ Lận Thương xúc động cảm thán bữa cơm này rất có hương vị cuộc sống.
Bồ Lận Thương nói trước khi đến đây, ông đã nghĩ sẵn kế hoạch trong đầu.
Nhưng sau khi ăn xong bữa ăn này, hay nói đúng hơn là sau khi trò chuyện với Tống lão gia tử, ông đã có cách hiểu khác.
Cái gọi là "nghe quân nói chuyện một buổi còn hơn đọc sách mười năm", Bạch An rất tán thành câu nói này.
Bọn họ nói hiện giờ thành thị phát triển ngày càng nhanh, nền kinh tế ngày càng phát đạt.
Người trẻ tuổi thích nghi rất nhanh, làm cái gì cũng chú ý hiệu suất, không có chậm rãi nhàn nhã nhân văn tình cảm như hồi đó.
Hôm nay tại Tống Ký — quán cơm nhỏ cũ kỹ nhưng mộc mạc sạch sẽ, cuối cùng cũng cảm nhận lại được hơi thở năm đó.
Chầu cơm này khiến hai giáo viên và Tống lão gia tử nhất kiến như cố.
Cuối cùng Đào Mộ lại thành người không liên quan.
Ba người vui vẻ say sưa phẩm rượu luận trà, cho Đào Mộ ra rìa.
Thậm chí Bạch An còn đề xuất bộ phim phóng sự này không nên tìm ông — một MC đài quốc gia đã về hưu tự thuật, hẳn nên dùng chính giọng nói của lão gia tử, nên để giọng nói tang thương, êm dịu của Yến Kinh thời đại cũ để kể lên những niềm vui và nỗi buồn trong quá khứ, quay như vậy mới có tình cảm cuộc sống.
Bồ Lận Thương lấy đũa gõ ly, vui vẻ tán thành.
Các nghệ thuật gia thế hệ trước thực sự kể về cảm xúc chứ không phải lấy cảm xúc để kiếm tiền.
Suy nghĩ của bọn họ có lẽ không phù hợp với thương nhân coi trọng lợi nhuận, nhưng so về phương diện tình cảm thì tuyệt đối đủ tư cách nói hơn Đào Mộ.
Hai vị lão thuật gia còn chủ động giúp Đào Mộ kiểm tra kịch bản, bài trừ tất cả thành phần cố ý lừa tình cảm, để cho lão gia tử kể ra bằng phương thức mộc mạc nhất có thể.
Người ngoài cuộc nghe xong sẽ càng xúc động hơn.
Người xưa có câu, kẻ trong cuộc u mê, kẻ ngoài cuộc tỉnh táo, có đôi khi người trong cuộc đang giãy giụa để sống sót, ngược lại không có cảm xúc dư thừa để cảm thán cuộc sống.
Chỉ có người đứng xem mới cảm nhận được nhiều ý nghĩa từ những câu chuyện xưa.
Bồ Lận Thương nói với Đào Mộ: Cái gọi là khoảng trống, đôi khi có thể thăng hoa chủ đề.
Lúc này im lặng là vàng, chỉ có nhớ mãi không quên mới có thể đọng lại lâu dài.
Nếu dùng hết mọi thứ trong một lần, ngược lại sẽ mất đi ý nghĩa.
"Hối tiếc lớn nhất trong cuộc sống là gì?" Bồ Lận Thương đặc biệt xúc động nói: "Không phải là cầu không được, mà là không thể có được."
Cầu không được, tức là thứ mà cả đời bạn không thể nào chiếm được, như hoa trong gương trăng trong nước, cảnh hão huyền, có thể nhìn nhưng không thể chạm vào; không thể có được lại có nghĩa đó là đồ vốn thuộc về bạn, nhưng cuối cùng lại không lấy được.
Đào Mộ bừng tỉnh.
Tựa như kiếp trước, lúc cậu vừa mới quen biết Thẩm Dục, cậu biết Thẩm Dục xuất thân thế gia, được cha mẹ thương yêu người nhà yêu thích, tuy cậu hâm mộ, nhưng vì cầu không được nên tâm tình mới bình tĩnh.
Sau đó biết được tất cả mọi thứ của Thẩm Dục vốn nên thuộc về mình, mà mình lại trời xui đất khiến nhận hết mọi cực khổ thay hắn mười tám năm, ngược lại không hiểu sao bị mọi người oán trách, không thể có được.
Trái tim liên tục bị giày vò trong chảo dầu, nhặt lên không được, bỏ xuống không xong.
Nghĩ như vậy, quả thực cảm thấy không thể có được khó vượt qua với đau lòng hơn nhiều.
Đào Mộ được hai vị nghệ thuật gia chỉ điểm, linh cảm bùng phát.
Tóm tổ tiết mục chụm đầu sửa lại kịch bản, cố gắng làm cho bộ phim phóng sự mỹ thực trở nên tự nhiên hơn.
Bên kia, Trương Đại Phú sau khi về nhà, đợi thật lâu vẫn không thấy Đào Mộ hành động.
Ngày nào cũng ruột gan cồn cào, chỉ sợ Đào Mộ bội ước, cuối cùng lại sợ không giải quyết được gì.
Nhớ lại lúc mình ghi đoạn ghi âm này tốn biết bao nhiêu miệng lưỡi — — còn cả hai bình rượu trắng sáu chai bia và một bàn đồ xào, tâm tình như rơi vào chảo dầu, lâm vào tình trạng khó khăn.
Sau nhiều ngày chịu đựng, cuối cùng Trương Đại Phú chịu hết nổi.
Hắn chủ động tìm truyền thông tung tin rằng hai vợ chồng Đào Hải Quốc đã nhận một trăm vạn của người khác để bôi đen Đào Mộ.
Còn nói vốn dĩ mình có ghi âm lại giao cho Đào Mộ vì lúc trước Đào Mộ đã cứu cháu ngoại gái nhà bọn họ, Trương Đại Phú sinh lòng biết ơn nên muốn báo đáp Đào Mộ.
Kết quả sau khi Đào Mộ lấy được máy ghi âm thì không làm gì cả.
Vợ chồng Đào Hải Quốc thì vẫn nhận phỏng vấn trên TV bôi đen Đào Mộ.
Trương Đại Phú nói hắn không muốn nhìn vợ chồng Đào Hải Quốc bị tiền tài làm mù mắt, khiến một người tốt như Đào Mộ bị tổn thương.
Còn nói hắn cũng hiểu Đào Mộ băn khoăn hình tượng của cha mẹ nuôi, không muốn cha mẹ nuôi bị dân mạng thóa mạ.
Nhưng hắn thật sự không nhịn được.
Hắn không muốn nhìn thấy người tốt đã đổ máu lại còn rơi lệ (không sai, đây là câu nói lúc trước Đào Mộ sai sử phóng viên đánh giá Trương gia, bị Trương Đại Phú lấy dùng luôn), cũng không muốn nhìn các dân mạng vô tội làm súng cho vợ chồng Đào Hải Quốc nên muốn đứng ra nói lên sự thật.
Hắn còn nói với phóng viên, nếu không tin thì có thể tìm Đào Mộ, trong tay Đào Mộ thực sự có đoạn ghi âm này.
Nếu hắn nói dối thì khi làm người.
Trương Đại Phú há miệng toàn nói chuyện tình cảm đầy cảm xúc.
Cho dù Đào Mộ biết rõ con người hắn cũng suýt nữa bị lừa.
Huống chi là các bạn mạng và phóng viên không biết gì.
Đào Mộ trong miệng Trương Đại Phú nghiễm nhiên biến thành một đóa sen trắng không đành lòng vạch trần hành vi ác độc của cha mẹ nuôi, nên sau khi lấy được chứng cứ chứng minh mình trong sạch cũng không chịu công bố ra ngoài.
Các dân mạng và phóng viên lập tức cảm động, đám anh hùng bàn phím không thể chỉ trích một đóa sen trắng bần cùng được, thẹn quá hóa giận trút hết lên hai vợ chồng Đào Hải Quốc, dưới cơn bão mắng chửi và chỉ trích, bọn họ hoàn toàn quên mất trước đó bọn họ cũng mắng Đào Mộ như vậy.
Ở phía bên kia, các phóng viên có quyền hạn phỏng vấn đổ xô đến dưới lầu studio của Quách Nhã Ngưng.
Đợi Đào Mộ tan tầm thì ào lên hỏi vì sao Đào Mộ không chịu công bố chứng cứ vợ chồng Đào Hải Quốc bị người khác sai sử bôi đen cậu? Có phải vì nghĩ đến hình tượng cha mẹ nuôi, không muốn bọn họ bị dân mạng mắng hay không?
Đào — không hay biết mình đã thành thánh mẫu — Mộ vẻ mặt mờ mịt nhìn phóng viên: Meo meo meo meo, mấy người đang nói gì vậy?.