Sau khi kết thúc đàm phán, cha con Thẩm gia chủ động mời Đào Mộ dùng bữa với danh nghĩa chủ nhà mời khách.
Đào Mộ trực tiếp từ chối.
Có kiếp trước làm gương, Đào Mộ không có chút hảo cảm nào với Hỗ Thành.
Nếu không phải lần này đi đòi công đạo cho Tống gia, Đào Mộ thậm chí còn không muốn bước vào Hỗ Thành bước nào.
"Thời gian không còn sớm, Tống gia gia đang ở Yến Kinh chờ tôi." Đào Mộ gật đầu với cha con Thẩm gia, hỏi Diêu Thánh An: "Chúng ta đi lấy thực đơn thôi."
Để tránh đêm dài lắm mộng, Đào Mộ yêu cầu Diêu Thánh An phải giao thực đơn ngay trong ngày đàm phán.
Cậu muốn đem theo thực đơn về ngay trong đêm.
Về phần Diêu Thánh An, đến ngày tế tổ Tống gia, hắn đến trình diện dập đầu là được.
Còn những lúc khác, có lẽ lão gia tử cũng không muốn nhìn thấy kẻ vong ân phụ nghĩa, hại Tống gia nhà tan cửa nát.
Tết đến nơi rồi, Đào Mộ không muốn Tống lão gia tử dao động cảm xúc quá lớn, người già rồi, tức giận có hại cho sức khỏe.
Diêu Thánh An nửa phẫn nộ nửa ủ rũ, giận mà không dám nói.
Chỉ có thể xanh mặt đồng ý cùng Đào Mộ về Diêu gia.
Mấy cổ đông khác trong tập đoàn Thánh An không khỏi nghĩ thầm — — Không hổ là người trẻ tuổi, khí phách thiếu niên, dám một mình chui vào hang cọp, không sợ Diêu gia dưới cơn tức giận đánh chết.
Đào Mộ đương nhiên không sợ.
Cậu sống ở cô nhi viện từ nhỏ, sau đó làm công ở Dạ Sắc, lên cấp ba trà trộn khắp các hẻm lớn ngõ nhỏ Yến Kinh.
Thậm chí còn học võ với Đại Huy ca, nếu thật sự động tay thì đám phế vật sống trong nhung lụa ở Diêu gia chưa chắc đánh được cậu.
Cha con Thẩm gia vì muốn mượn sức Đào Mộ nên quyết định đi cùng Đào Mộ đến Diêu gia một chuyến.
"Cậu và Tiểu Dục coi như cũng là bạn bè.
Thằng bé Tiểu Dục bị chúng tôi chiều hư, chỉ biết nhìn mọi chuyện từ góc độ của mình, không biết đổi góc khác để suy nghĩ.
Tính tình có chút ngây thơ hồ đồ.
Nhưng thằng bé thật sự coi trọng người bạn là cậu, nên chúng tôi cũng sẽ đối xử với cậu như vãn bối trong nhà."
Cha Thẩm mỉm cười hòa ái, lúc nhìn về phía Đào Mộ quả nhiên thể hiện ra dáng vẻ trưởng bối từ ái.
Đại ca Thẩm gia vẫn mặt than vạn năm không thay đổi nói: "Tiểu Dục cũng đang ở Diêu gia.
Chúng tôi tiện thể qua đón thằng bé về luôn."
Lại mời Đào Mộ lần nữa: "Không biết Đào tổng có rảnh đến nhà chúng tôi ăn bữa nhẹ hay không.
Lần trước tôi có nói muốn để em gái và Tiểu Dục giáp mặt xin lỗi cậu nhưng không có cơ hội."
Đào Mộ lại từ chối: "Tôi đã mua vé bay tối nay rồi.
Sau khi đến Diêu gia lấy thực đơn xong, tôi và luật sư Chu trực tiếp đến sân bay."
Đại luật sư Chu tàn nhẫn độc ác gật đầu mỉm cười với cha con Thẩm gia: "Đào tổng sẽ chuyển giao 10% cổ phần của tập đoàn Thánh An cho người nhà của những người bị hại, 10% còn lại thành lập quỹ Tống Hòe giao cho tôi xử lý.
Nếu chủ tịch Thẩm và Thẩm tổng có yêu cầu gì thì cứ liên hệ trực tiếp với tôi."
Đại luật sư Chu nói xong thì đưa danh thiếp của mình qua.
Gần đây dưới sự nỗ lực không ngừng của đại luật sư Chu, cuối cùng hắn cũng đã thành công trở thành cố vấn pháp luật cho web Phi Tấn cũng như luật sư tư nhân do đích thân Đào Mộ mời.
Những chuyện kế tiếp quả nhiên như hắn dự đoán — — Đào Mộ trải qua các loại kiện tụng trong thời gian gần đây, hắn cuối cùng cũng đạt đến đỉnh cao nhân sinh sau ba năm hành nghề.
Lòng tốt của cha con Thẩm gia lại bị luật sư Chu ám chỉ thành muốn mượn sức của Đào Mộ — đại cổ đông mới nhậm chức, tức khắc có chút không biết nên nói gì.
Diêu Thánh An mắt lạnh liếc cha con Thẩm gia, không chút khách khí cười nhạo thành tiếng.
Hai nhà đã hoàn toàn xé rách mặt vì biến cố của tập đoàn Thánh An.
Chẳng qua ngại tố chất hàm dưỡng nên không đến mức chửi ầm lên trước công chúng.
Chỉ sợ Diêu Thánh An cả đời này cũng sẽ không quên cha con Thẩm gia đã bỏ đá xuống giếng thế nào khi Diêu gia đang gặp khó khăn cần giúp đỡ nhất.
Phong thủy luân chuyển, năm đó hắn vì thực đơn Tống gia mà hại Tống gia nhà tan cửa nát, hiện giờ hắn cũng nếm mùi bị phản bội, hai mặt giáp địch.
Nhưng Diêu Thánh An không phải là lão thái gia Tống gia, người nhà họ Thẩm cũng không phải Diêu Thánh An.
Hai bên bọn họ đều biết tranh đấu giữa hai nhà chỉ mới bắt đầu.
Diêu Thánh An sẽ không bỏ qua chuyện Thẩm gia đâm sau lưng hắn một nhát, hắn như một con rắn độc đang ẩn nấp trong một góc âm u, có thể nhào ra tấn công bất cứ lúc nào.
Người nhà họ Thẩm cũng hiểu rõ bản tính Diêu Thánh An, nên bọn họ sẽ không để mặc Diêu Thánh An và người Diêu gia tiếp tục an hưởng phú quý ở tập đoàn Thánh An.
Đánh rắn không chết thì sẽ bị cắn ngược lại, người nhà họ Thẩm làm chuyện trái với lương tâm, tất nhiên không dám vọng tưởng có thể chữa lành mối quan hệ với Diêu gia.
Nếu mối quan hệ đã không cách nào tiếp tục nữa, vậy cứ trực tiếp dẫm Diêu gia xuống, khiến Diêu gia vĩnh viễn không thể xoay người, đây là cách tốt nhất để bảo vệ Thẩm gia.
Nhưng chuyện này thì có liên quan gì đến Đào Mộ.
Cậu lười để ý Thẩm gia và Diêu gia tranh đấu nhau như thế nào, cũng chỉ là chó cắn chó miệng dính đầy lông mà thôi.
Ba người tâm tư khác nhau ngồi trên xe, một đường không ai nói chuyện, lúc đến đại trạch Diêu gia cũng đã là giữa trưa.
Diêu Thánh An vẫn luôn nhớ đến chuyện Đào Mộ từng đăng bài nói đỡ chuyện dầu máng xối, muốn mời Đào Mộ ăn trưa.
Đào Mộ biết lời mời này là Diêu Thánh An thật tâm mời — — phần cảm kích của lão khốn này chắc cũng chỉ đáng giá một bữa cơm.
Nhưng cậu không dám tin tưởng chỉ số thông minh và thủ đoạn của những người khác trong Diêu gia.
Đặc biệt là Diêu Văn Tiêu, nói không chừng sẽ ám chỉ đầu bếp hạ độc trong đồ ăn.
Đào Mộ không muốn dùng mạng của mình để thử lòng dạ người Diêu gia, sau khi vào đại trạch Diêu gia, một hớp nước cậu cũng không dám uống, chỉ đợi Diêu Thánh An thấy thực đơn ra là cậu sẽ cầm đồ chạy luôn.
Người Diêu gia cũng không ngờ cuộc đàm phán này lại khiến Diêu gia tổn thất 20% cổ phần, Diêu Thánh An thân là tộc trưởng Diêu gia vậy mà tết nhất còn phải chạy đến Yến Kinh, một đống tuổi còn phải dập đầu bồi tội trước mộ người Tống gia.
Lập tức trợn mắt tức giận nhìn Đào Mộ, hận không thể chọc cậu thành tổ ong, nhai thịt uống máu cậu.
"Vị này là Đào tổng đúng không? Ngài không thấy mình rất quá đáng sao? Diêu gia chúng tôi và ngài xưa nay không oan không thù, ngài vậy mà vì một chút chuyện cũ của Tống gia mà lấy đi 20% cổ phần tập đoàn Thánh An.
Cái này cũng thôi đi, ngài dựa vào cái gì bắt phụ thân tôi ngày Tết đi dập đầu bồi tội Tống gia? Giết người cũng như một cái gật đầu, phụ thân tôi đã lớn tuổi vậy rồi, ở Hỗ Thành cũng coi như là người có địa vị có thể diện, sao ngài lại làm nhục ông ấy như vậy? Lương tâm ngài không cắn rứt sao?"
"Mẹ, nói nhiều với hắn làm gì.
Trực tiếp gọi người đến đánh đuổi đi.
Diêu gia chúng ta không chào đón loại người này." Diêu Văn Tiêu ngắt lời mẹ hắn, nhoáng cái đã đi lên muốn nắm cổ áo Đào Mộ ném ra ngoài.
Giây tiếp theo, mọi người chỉ nghe thấy một tiếng gào thảm thiết, cảm thấy hoa mắt chóng mặt.
Diêu Văn Tiêu vốn hùng hổ lại bị người đá ra xa 3m, đập vào bộ ấm trà tinh xảo và mấy món trang trí nhỏ làm chúng rơi xuống vỡ vụn dưới đất.
Đào Mộ thu chân lại, ung dung phủi phủi quần áo, lại ngồi xuống nói: "Muốn nói gì thì nói, đừng có động tay động chân, nếu thật sự muốn đánh nhau, tôi chấp cả nhà mấy người cùng nhào lên đấy."
Một đám vệ đang canh ngoài đại trạch vồn vã tiến vào, Diêu Văn Tiêu vừa lăn vừa bò đứng dậy m, nửa bên mặt sưng to đỏ chót, ngực còn dính "dấu chân to rõ", trông chật vật không chịu nổi: "Ném hắn ra ngoài cho tôi."
Mấy nhân viên bảo vệ nhất trí nhìn về phía Đào Mộ.
Cha con Thẩm gia có tâm khuyên giải, còn chưa mở miệng đã bị Thẩm Dục giành trước: "Văn Tiêu, anh đừng như vậy.
Nói thế nào thì Mộ Mộ cũng là khách do Diêu gia gia dẫn về, anh đuổi người ra ngoài như vậy, Diêu gia gia có vui không?"
Thẩm Dục suy bụng ta ra bụng người, nếu hắn ở đại trạch Thẩm gia dám đuổi khách mà cha Thẩm và Thẩm Thần mời đến thì dù hắn có được người nhà chiều chuộng thế nào, phụ thân và ca ca cũng sẽ không bỏ qua cho hắn dễ dàng.
"Đã đến nước này rồi mà em còn nói giúp hắn?" Diêu Văn Tiêu không dám tin nhìn Thẩm Dục: "Hắn cướp 20% cổ phần nhà chúng ta, còn bắt gia gia của anh dập đầu bồi tội người Tống gia, hắn đã bắt nạt đến trên đầu Diêu gia luôn rồi.
Còn ở đại trạch Diêu gia diễu võ dương oai, đánh anh thành như vậy, chẳng lẽ không nên đuổi hắn ra ngoài, giữ lại trong nhà làm khách?"
"Tiểu Dục, em đừng bị khuôn mặt hắn mê hoặc, hắn căn bản chẳng tốt lành gì đâu, tâm địa hắn rất độc ác!"
Thẩm Dục không cho là đúng.
Mặc dù hắn ngây thơ, sau đó còn được cha con Thẩm gia cố ý để lộ ra chuyện Diêu Thánh An khi sư diệt tổ.
Trong mắt Thẩm Dục, chuyện này vốn là Diêu gia gia làm sai trước.
Lấy nửa gia sản để bồi tội Tống gia cũng là chuyện đương nhiên, huống chi Đào Mộ đâu có lấy một nửa gia sản của Diêu gia đâu, chỉ lấy có 20% cổ phần tập đoàn Thánh An thôi.
"Diêu gia gia cũng đã đồng ý, anh kích động như vậy làm gì? Chẳng lẽ anh cảm thấy năm đó Diêu gia gia vì thực đơn mà hãm hại Tống gia là đúng đắn sao?" Thẩm Dục vẻ mặt không thể nào tin được nhìn Diêu Văn Tiêu, hắn chưa từng nghĩ thanh mai trúc mã của hắn lại là loại người xấu như vậy.
Diêu Văn Tiêu nghe vậy thì nghẹn họng, hắn đương nhiên không dám nói lúc trước Diêu Thánh An làm vậy là đúng.
Cho dù hắn có kiêu ngạo bướng bỉnh thì vẫn có đạo đức tam quan cơ bản.
"Nhưng Đào Mộ còn muốn để gia gia anh ngày Tết đến mộ của Tống gia để bồi tội.
Chẳng lẽ cái này lại đúng sao?" Diêu Văn Tiêu nổi giận đùng đùng: "Gia gia anh đã lớn tuổi như vậy rồi.
Vì sao phải chịu nhục như vậy chỉ vì chút chuyện nhỏ thời còn trẻ? Chẳng lẽ đời này ông ấy làm ít từ thiện, ít chuyện tốt sao? Mấy người đó dựa vào cái gì chỉ vì chút chuyện năm xưa mà coi như không thấy chuyện tốt gia gia đã làm.
Còn bắt ông ấy đã lớn tuổi chạy đến Yến Kinh dập đầu bồi tội? Có phải còn muốn để web Phi Tấn chụp lại cảnh này rồi đăng lên mạng để mọi người đều thấy không?"
Nghe xong, người Diêu gia tức khắc nghiêm trọng hẳn ra.
Diêu Thánh An chính là trụ cột Diêu gia, cũng là thể diện của Diêu gia.
Nếu video hắn dập đầu bồi tội Tống gia thật sự bị đăng lên mạng, vậy Diêu gia sau này làm gì còn mặt mũi ở Hỗ Thành nữa?
Nghĩ đến đây, mấy người Diêu gia trợn mắt tức giận nhìn Đào Mộ, càng thêm kiên định quyết không để Đào Mộ thực hiện được.
Phụ thân của Diêu Văn Tiêu vừa đau lòng con trai vừa lo lắng cho cha vợ, lập tức nói: "Mời Đào tiên sinh rời khỏi nơi này, Diêu gia chúng tôi không chào đón ngài."
Đám bảo tiêu Diêu gia nhận lệnh của phụ thân Diêu Văn Tiêu, đi đến trước mặt Đào Mộ: "Đào tiên sinh, mời về."
Đào Mộ không thèm nhúc nhích, khách khí nhắc nhở: "Đừng nói tôi không nhắc trước, lần này tôi tới Hỗ Thành là vì tập đoàn Thánh An cầu xin tôi đến đây để đàm phán.
Hiện giờ kết quả đàm phán chỉ khiến tôi hơi hài lòng mà thôi.
Nhưng nếu Diêu gia mấy người còn ồn ào vậy nữa, có lẽ tôi sẽ không hài lòng đâu."
Người Diêu gia rùng mình.
Đào Mộ cười nhạo: "Nếu tôi không hài lòng, thì người xui xẻo cũng chỉ có người Diêu gia, nếu không tin thì thử xem."
Đại luật sư Chu ho khan một tiếng, cực kỳ tốt bụng dịch giùm: "Ý đương sự của tôi là nếu cậu ấy không hài lòng, thì cái giá tiếp theo mà Diêu gia phải trả không chỉ có 20% cổ phần thôi đâu.
Tôi có thể hiểu được tâm tình của các vị.
Nhưng các vị đừng quên, giá cổ phiếu tập đoàn Thánh An đến bây giờ vẫn còn giảm đến hạn mức tối đa liên tục vì gièm pha.
Nếu các vị không sợ chuyện này tiếp diễn mãi khiến tập đoàn Thánh An càng tổn thất nặng nề hơn, khiến các đại cổ đông Diêu gia tức giận hơn thì cứ việc làm bậy."
"Để tôi nhắc một câu, hiện giờ Diêu gia chỉ còn lại 20% cổ phần tập đoàn Thánh An, đã không còn là cổ đông lớn nhất tập đoàn.
Hoàn toàn ngược lại, nếu các cổ đông khác bất mãn với Diêu gia vì khiến tập đoàn bị tổn thất nặng nề, dưới cơn tức giận, các cổ đông có thể cử ra một chủ tịch và tổng giám đốc điều hành mới, đến lúc đó Diêu gia các vị có còn được ngồi trên ghế hội đồng quản trị hay không cũng khó mà bảo đảm." Mà vừa hay Đào Mộ có 10% cổ phần tập đoàn Thánh An.
Người Diêu gia hai mặt nhìn nhau, tức khắc hơi sợ ném chuột vỡ đồ.
Mặc dù ánh mắt khi nhìn Đào Mộ vẫn còn mang theo tức giận, nhưng không còn dám làm ra động tác dư thừa nào.
Hai cha con Thẩm gia luôn đứng bên cạnh chờ cơ hội, muốn nhân lúc người Diêu gia làm khó Đào Mộ — — tốt nhất là chờ đến khi Đào Mộ bị người Diêu gia áp bách đến chật vật rồi bị đuổi ra ngoài, bọn họ sẽ đứng ra đòi công đạo nói lời hay giúp Đào Mộ, kết quả Đào Mộ tung ra một loạt thủ đoạn, căn bản không có chỗ cho hai cha con bọn họ chen miệng vào, hai người nhìn nhau cười khổ, lại lần nữa cảm nhận được Tiểu Đào tổng tuổi trẻ khí thịnh bộc lộ mũi nhọn.
Cha Thẩm thở dài một tiếng, đứng ra nói: "Anh Diêu, Đào tổng nói đúng.
Không có tác dụng gì đâu, Diêu gia vẫn đừng nên hành động thiếu suy nghĩ."
Phụ thân Diêu Văn Tiêu sắc mặt xanh mét vẫy vẫy tay, ra hiệu đám bảo tiêu lui xuống, tiếp tục trợn mắt tức giận nhìn Đào Mộ.
Đào Mộ cảm thấy không sao cả, kiếp trước cậu bị ngàn người chỉ trích chúng bạn xa lánh, sớm đã quen bị người ta đối xử như quân giặc.
Cho dù là cha mẹ anh chị ruột thịt cũng chỉ trơ mắt nhìn cậu chết đi, huống chi là người ngoài không liên quan.
Tố chất tâm lý cậu rất tốt, đừng nói đám người này chỉ biết tụ lại một chỗ rồi trợn mắt nhìn cậu, dù bọn họ có thật sự nhào lên thì cậu cũng không sợ.
Thời điểm đại luật sư Chu tàn nhẫn độc ác đi thưa kiện giùm người ta cũng gặp không ít trường hợp này.
Thậm chí hắn còn từng bị người ta lôi cổ đến gara ngầm, cầm dao uy hiếp cũng không khiến hắn từ bỏ khoản tiền thưởng kếch xù khi thắng kiện và đạo đức nghề nghiệp.
Càng đừng nói đến Diêu gia chỉ biết công kích bằng ánh mắt, chả khác nào mưa phùn lất phất.
Hai tay già đời ngồi trong phòng khách xa hoa rộng rãi ở đại trạch Diêu gia, đợi Diêu Thánh An lấy thực đơn Tống gia ra.
Thẩm Dục mới vừa đứng về phe Đào Mộ, nói chuyện thay cậu, ngại ngùng đi lên hỏi: "Mộ Mộ, cậu thật sự muốn Diêu gia gia đến Yến Kinh dập đầu bồi tội sao?"
"Diêu gia gia đã lớn tuổi rồi, dù trước kia ông ấy có làm sai, có lỗi với người Tống gia, nhưng Diêu gia gia cũng đã đồng ý đưa 20% cổ phần tập đoàn Thánh An cho Tống gia rồi, còn đồng ý đưa thực đơn lại, cậu không thể tha cho Diêu gia gia sao? Nhất quyết phải làm nhục ông ấy sao?"
Đào Mộ cười nhạo một tiếng, nghiêng đầu đánh giá Thẩm Dục khiến Thẩm Dục chột dạ rồi mới nói: "Cậu lấy lập trường gì để nói với tôi?"
Thẩm Dục đang muốn mở miệng thì nghe Đào Mộ nói tiếp: "Diêu Thánh An năm đó chẳng qua chỉ là một đứa nhỏ bị bỏ rơi bên đường, được lão thái gia Tống gia nhặt về nuôi nấng, dạy hắn nấu ăn.
Về tình, lão thái gia Tống gia cũng coi như là cha nuôi của Diêu Thánh An.
Ơn cứu mạng, ơn dưỡng dục, ơn dạy dỗ, trong mắt cậu, không đáng để Diêu Thánh An dập đầu dâng hương cho lão gia tử; về lý, năm đó Diêu Thánh An vì thực đơn mà hại Tống gia nhà tan cửa nát, hại tới mấy mạng người, nợ máu lớn như vậy, chẳng lẽ không đáng để Diêu Thánh An dập đầu bồi tội Tống gia sao?"
"Tôi giảng ân tình, giảng đạo lý, giảng mạng người với cậu, cậu lại nói với tôi vì mặt mũi của Diêu Thánh An và Diêu gia nên không muốn để ông ta đến Yến Kinh dập đầu bồi tội." Đào Mộ ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Thẩm Dục, chợt nhìn về phía người Diêu gia, mặt vô cảm nói: "Còn cái khác thì sao?"
"Cậu cho rằng 20% cổ phần tập đoàn Thánh An có thể hoàn lại ân tình nuôi nấng của Tống gia với Diêu Thánh An, là có thể hoàn lại nợ máu Diêu Thánh An hại Tống gia nhà tan cửa nát?"
"Trước không bàn đến 20% cổ phần này đáng giá bao nhiêu, cũng không nhắc đến thực đơn kia vốn là đồ của Tống gia, chỉ là bị Diêu Thánh An chiếm giữ nhiều năm mà thôi." Đào Mộ đứng dậy, nhìn Diêu Thánh An xuất hiện ở cầu thang lầu hai, lạnh lùng nói: "Nếu hôm nay Đào Mộ tôi hại Diêu gia nhà tan cửa nát.
Ba mươi năm sau tôi lấy trăm triệu ra để đổi mấy mạng người Diêu gia sẽ khiến tôi an tâm, Diêu Thánh An ông có chịu không?"
°°°°°°°°°°
Lời editor: Thẩm Dục hài dữ bây:))) "Hắn chưa từng nghĩ thanh mai trúc mã của hắn lại là loại người xấu như vậy." Vậy chắc lúc Diêu Văn Tiêu bôi đen Mộ Mộ, thuê người đánh người ta chắc không xấu đâu ha:))) tôy không hiểu cái logic này.
P/S: Lúc đăng thì quên mất định complain cái gì, đăng xong mới nhớ - tác giả xưng hô loạn quá nên mình xuống đây giải thích tí (theo mình nghĩ thôi nha):
Có vài chỗ thì gọi là "tên + huynh" -> mình để là "anh + tên", còn chỗ nào để là "tên + ca" thì mình giữ nguyên.
Vì là theo năm 2008, mà lúc này bên TQ vẫn còn vài nơi, chủ yếu là nhà giàu xưng hô trang trọng "mẫu thân, phụ thân" gì đó, tác giả để lúc thì phụ thân, lúc thì cha.
Nói chung loạn vl -.