Cả nhà họ Trương đều đã lĩnh giáo thủ đoạn của Đào Mộ.
Dù hiện giờ Đào Mộ đại phát thiện tâm dạy nghề cho bọn họ, vợ Trương Đại Phú cũng không cách nào quên được lúc trước Đào Mộ đã hố nhà bọn họ thế nào.
Nên bà mới nhắc đến chuyện hai vợ chồng Đào Hải Quốc, miễn cho đến lúc đó Đào Hải Quốc và vợ ông ta gây phiền phức cho Đào Mộ, Đào Mộ lại giận chó đánh mèo bọn họ.
Cuộc sống này khó khăn lắm mới có đường đi, vợ Trương Đại Phú cũng thật tâm muốn sống an ổn.
Không đợi Đào Mộ lên tiếng, Trương Đại Phú đứng sau lưng đột nhiên khều vợ hắn một cái, cười làm lành nói: "Hai vợ chồng lão Đào quả thật chẳng ra làm sao, nhưng Đào tổng yên tâm, chuyện ghi âm là do tôi làm, dù hai vợ chồng Đào Hải Quốc da mặt dày đến tìm ngài, tôi cũng có thể đối phó hắn."
Trong đầu Trương Đại Phú giờ chỉ còn lại một suy nghĩ, đó là hắn nhận chỗ tốt của Đào Mộ, đời này dù có làm chó cho Đào Mộ, hắn cũng chịu, mà nuôi chó để làm gì, đương nhiên là để giữ nhà rồi, có người xấu đến cửa thì phải cắn thôi.
Nếu hai vợ chồng Đào Hải Quốc thật sự đến tìm Đào Mộ gây phiền phức, phải bước qua cửa của hắn trước.
Trương Đại Phú hằn học nghĩ, tự thấy mình giác ngộ rất cao, Đào Mộ tức giận trừng Trương Đại Phú một cái: "Nghĩ cái gì đấy, chuyện này không liên quan đến ông, đừng suy nghĩ lung tung.
Ông đưa ghi âm cho tôi, tôi đồng ý cho ông một công việc giá trăm vạn.
Bây giờ mặt tiền cửa hàng cũng đã tìm cho các ông, tay nghề cũng đã dạy xong.
Sau này cứ thành thật cố gắng làm ăn, đừng ra ngoài lêu lổng."
Trương Đại Phú lén nhìn Đào Mộ, thấy Đào Mộ thật sự nghiêm túc, lập tức cúi người cười làm lành: "Được, tôi biết rồi."
Đào Mộ không yên tâm lắm, lại dặn Trương Đại Phú thêm lần nữa là đừng gây thêm rắc rối cho cậu, đặc biệt là đừng giở mấy thủ đoạn thấp kém, đừng đi đe dọa hai vợ chồng Đào Hải Quốc, mãi đến khi Trương Đại Phú thật sự nghe lọt tai, Đào Mộ mới rời đi.
Trước khi đi, Trương Đại Phú bỗng nhớ ra gì đó, lớn giọng hứa hẹn: "Đào tổng, ngài yên tâm, về nhà tôi sẽ kêu Hàm Nhã nghỉ làm ở quán ăn kia, về trường học lại.
Năm sau nếu con bé có thể thi đậu đại học, tôi sẽ cho con bé học tiếp."
Đào Mộ không nói gì, thậm chí còn không quay đầu lại.
Sau khi Đào Mộ đi mất, vợ Trương Đại Phú mới chọt hắn, làm mặt quỷ hỏi: "Sao vậy, chẳng lẽ Đào tổng có ý với Hàm Nhã nhà chúng ta?"
Trương Đại Phú cười nhạo một tiếng: "Nghĩ gì vậy, Đào tổng là ai chứ, bên cạnh không thiếu phụ nữ.
Đừng nói là trong Kinh Ảnh, chỉ cần Đào Mộ mở lời, không biết có bao nhiêu nữ minh tinh tương lai chạy theo sau.
Cháu ngoại gái của em đẹp hả? Hay dáng người đẹp? Hay là biết trang điểm? Biết ăn nói? Trông như sợi mì trong súp, một câu cũng không nói được, sao Đào Mộ có thể coi trọng con bé?"
Mợ Trương bĩu môi: "Nếu người ta không có ý với cháu ngoại gái của anh, vậu anh còn gấp gáp cho đồ sao chổi kia đi học làm gì?"
"Cũng đâu phải là sao chổi đâu, là bảo bối phúc tinh của nhà chúng ta." Trương Đại Phú hiếm khi kiên nhẫn giải thích: "Nếu không nhờ cháu ngoại gái, chúng ta sẽ quen được Đào Mộ sao? Anh cũng không có cơ hội cống hiến sức lực cho người ta như thế này phải không? Hơn nữa lúc trước anh đi tìm Đào Mộ, có nói là nếu Đào Mộ đưa tiền, anh sẽ cho con bé học đại học.
Bây giờ Đào tổng đã thực hiện lời hứa, còn thực hiện vượt xa mong đợi, anh cũng không thể bội ước đúng không."
Mợ Trương bĩu môi, không cho là đúng: "Em thấy chưa chắc đâu.
Nếu Đào Mộ không có tâm tư kia, vậy người ta cần gì quan tâm đ ến chúng ta? Có khi là không bỏ xuống mặt mũi được.
Tục ngữ có câu nữ truy nam chỉ cách một tầng sa.
Chỉ cần là nam, nào có ai không vụng trộm.
Theo em thấy, anh cũng không cần để Hàm Nhã đi học lại, để con bé đến quán chúng ta làm công, Kinh Ảnh ở đối diện, mưa dầm thấm đất, cơ hội rất tốt để Hàm Nhã kề cận nha, em sẽ quảng bá trong quán, nếu có thể nắm bắt cơ hội này, tương lai sẽ trở thành bà bà phú hào, vào đại học sao bằng được?"
Trương gia bọn họ cũng có thể thơm lây.
Trương Đại Phú giật mình, nhanh chóng dặn dò: "Đừng có nói bậy bạ! Bộ em muốn tiền tới điên rồi hả? Em nghĩ Đào Mộ là ai? Tương lai người ta sẽ làm diễn viên làm minh tinh.
Em có gặp minh tinh nào tìm một cô gái bình thường làm bạn gái chưa? Người ta có tìm thì cũng sẽ tìm thiên kim nhà giàu hoặc là nữ minh tinh, môn đăng hộ đối.
Anh nói với em, hoặc là thành thật làm ăn, hoặc là về nhà trông con, bớt rước thêm phiền phức đi.
Bộ em không nghĩ em nói bậy bạ vậy trong quán, để phóng viên nghe được lại đăng tin bịa đặt.
Vợ chồng Đào gia bịa đặt Đào Mộ có kết cục gì? Mẹ nó đầu em bị tưới nước hả?"
"Lỡ như chọc Đào Mộ dựng lông, người ta không cần làm gì nhiều, chỉ cần thu hồi lại cửa hàng thì đời này chúng ta sẽ lâm vào cảnh khốn cùng."
Mợ Trương nhớ đến kết cục của hai vợ chồng Đào Hải Quốc, trong lòng e ngại.
Miệng vẫn lẩm bẩm: "Em nói gì chứ...!Em thấy cậu ta chính là có ý kia..."
"Nếu cậu ta có ý kia thì cũng là chuyện của cậu ta.
Tóm lại em không được lẫn lộn chuyện này sang chuyện kia." Trương Đại Phú nói, vẫn không yên tâm lắm: "Em về dặn dò tỉ mỉ kỹ càng với chị của em đi.
Chị em hai người đều không có đầu óc, chết cũng muốn tiền, đừng cho rằng được dựa cột là có thể trèo lên cao, bay lên đầu cành là có thể làm phượng hoàng, chim sẻ chính là chim sẻ, đừng mơ giữa ban ngày nữa!"
Trương Đại Phú còn một câu chưa nói.
Đó là Đào Mộ từ nhỏ đã làm công ở Dạ Sắc, hai người cha của cậu đều là kiểu kia.
Đào Mộ mưa dầm thấm đất, ai biết cậu có thích như vậy hay không, nhưng dù không biết người ta thích nam hay nữ, cũng không thể dán lên được!
Đào Mộ không biết vợ chồng Trương Đại Phú đang rối rắm chuyện này.
Ban đêm tan học, Đào Mộ lại gọi cho Lệ Khiếu Hằng, hẹn ra ăn cơm.
"Em muốn lập một tài khoản khác ở Tư Bản Khiếu Hằng, còn muốn mượn một người kiểm toán?" Lệ Khiếu Hằng lột xong tôm hấp dầu, thuận tay đặt vào chén Đào Mộ, dịu dàng cười nói: "Anh có thể hỏi em muốn làm gì không?"
"Thì là chuyện cô nhi viện đó." Đào Mộ nuốt con tôm đã bóc vỏ, hơi xấu hổ nói: "Một trăm vạn trước đó em đã dùng mua hai cửa hàng rồi, ở cửa sau trường học ấy, hiện giờ đã đưa cho Trương Đại Phú làm ăn.
Không còn tiền cho quỹ từ thiện cô nhi viện.
Là do trước đó em sơ sót, lại trực tiếp đưa một trăm vạn cho cô nhi viện, viện trưởng Đào sẽ không đầu tư, cầm số tiền này khác nào miệng ăn núi lở.
Còn không bằng để trong Tư Bản Khiếu Hằng, cho dù là cách quản lý tài sản bảo thủ nhất cũng tốt hơn là để trong ngân hàng lấy lãi."
"Còn về người kiểm toán, em muốn nhân cơ hội này tra sổ sách cô nhi viện.
Anh không biết đâu, viện trưởng Đào có hơi lơ ngơ về mặt tiền bạc, nên sổ sách cô nhi viện không được rõ ràng lắm.
Em cho người điều tra nữ kế toán quản lý sổ sách cô nhi viện, phát hiện trong vòng 10 năm nay, bà ta vậy mà đã mua hai căn hộ.
Hơn nữa chồng bà ta còn quản lý việc mua sắm của cô nhi viện.
em cảm thấy rất kỳ lạ nên muốn tra rõ một chút."
Lệ Khiếu Hằng hiểu ra: "Không thành vấn đề, khi nào em cần dùng người có thể trực tiếp gọi cho anh."
"Vậy mai đi." Đào Mộ nói: "Em định lấy danh nghĩa của Tư Bản Khiếu Hằng để quyên tiền vào quỹ giáo dục từ thiện...!Anh đừng từ chối, em làm vậy là để người kiểm toán có thể thuận lợi kiểm kê hơn.
Viện trưởng Đào là người rất dễ mềm lòng, bên kế toán và mua sắm đã làm ở cô nhi viện mười mấy năm rồi.
Nếu em tự lấy danh nghĩa của mình, bọn họ làm loạn lên, em sợ viện trưởng Đào bị bọn họ lừa gạt rồi đi theo bọn họ khuyên em nhịn một chuyện bằng chín điều lành.
Chi bằng lấy danh nghĩa Tư Bản Khiếu Hằng để bọn họ hết đường nói.
Với lại Tư Bản Khiếu Hằng cũng đang muốn chuyển trọng tâm đầu tư đến trong nước đúng không, thành lập quỹ từ thiện trước sẽ có lợi cho việc phát triển và chính sách hỗ trợ của công ty trong tương lai."
Đào Mộ làm việc một mũi tên trúng hai con chim, tư tưởng rất chính trực, cậu đã quyết định thì rất khó thay đổi.
Lệ Khiếu Hằng cũng không định khuyên cậu.
Chưa nói đến việc anh thích làm việc cùng cậu, mà bản thân việc thành lập quỹ giáo dục từ thiện cũng có lợi cho hình ảnh của Tư Bản Khiếu Hằng.
"Nếu đã lấy danh nghĩa Tư Bản Khiếu Hằng để thành lập quỹ, vậy không thể để em tự ra tiền được."
Đào Mộ nhíu mày, đang định phản bác thì bị Lệ Khiếu Hằng lấy đũa gắp ngó sen lấp kín miệng lại: "Quyết định vậy đi.
Hai chúng ta mỗi người lấy ra 50 vạn thành lập quỹ giáo dục từ thiện.
Về việc quản lý cụ thể cứ giao cho Tư Bản Khiếu Hằng, đúng lúc trong công ty có bộ phận chuyên chịu trách nhiệm mảng này.
Chỉ là trước đây, hầu hết các hoạt động từ thiện của Tư Bản Khiếu Hằng đều là liên hệ với các tổ chức quốc tế, đây là lần đầu tiên làm từ thiện trong nước."
Đào Mộ...!Đào Mộ đã sợ ngây người.
Cậu dại ra nhai ngó sen rộp rộp, nuốt xuống, một lúc sau mới hồi phục tinh thần: "Lệ ca, anh không cần phải làm như vậy."
Còn chưa dứt lời đã bị ai kia lấy đồ ăn chặn miệng tiếp.
Lệ Khiếu Hằng cười tủm tỉm, biết rõ còn cố hỏi: "Anh sao cơ?"
Đào Mộ chưa kịp nói chuyện, Lệ Khiếu Hằng lại hỏi: "Hay là nói về em trước nhé? Sao em lại đối xử tốt với Trương gia vậy? Vừa dạy nghề vừa tìm quán, anh nhớ cô bé nhà họ Trương là được em cứu từ tay bọn buôn người ở trấn H đúng không? Vừa làm anh hùng cứu mỹ nhân vừa giúp nhà người ta buôn bán kiếm tiền, chẳng lẽ em sinh lòng yêu thích với con gái người ta?"
Ơ, liên quan gì!
Đào Mộ dở khóc dở cười, không ngờ đối tác tinh anh lại có một mặt nhiều chuyện như vậy.
"Em không thích cô ấy, không đúng giới tính, sao có thể yêu đương?" Đào Mộ cười nhạo một tiếng, liếc xéo đối tác nhà mình: "Nhưng em thật sự không ngờ, Lệ đại ca bình thường nghiêm túc cũng thích buôn chuyện như vậy."
Đáy lòng Lệ Khiếu Hằng sôi trào, căn bản không nghe thấy Đào Mộ trêu mình, trong đầu toàn là câu "không đúng giới tính, không cách nào yêu đương được".
Cố nén cảm xúc trong lòng, Lệ Khiếu Hằng nghiêm túc hỏi: "Em thích đàn ông?"
"Vâng." Đào Mộ không cảm thấy chuyện này có vấn đề gì, đã là năm 2008 rồi, quốc gia đã cho phép kết hôn đồng giới lâu rồi, không có gì phải giấu giấu giếm giếm cả.
Với lại cha Diệu và cha Tiểu Tề chính là kết hôn đồng giới.
Đào Mộ nhìn thoáng qua Lệ Khiếu Hằng: "Sao thế, chẳng lẽ Lệ đại ca là người phái bảo thủ?"
Bất kể xã hội phát triển đến giai đoạn nào, luôn có những người mang tâm thái sợ hãi và bài xích những người hoặc những việc bọn họ không hiểu.
Đừng nói là năm 2008, ngay cả mười năm sau, vẫn còn một phần lớn người ghét đồng tính luyến ái, cho rằng đồng tính luyến ái là bệnh tâm thần, đặc biệt là trong giới giải trí, rất hiếm có nghệ sĩ nào dám công bố tính hướng của mình.
Vì sự nghiệp diễn viên sau này, Đào Mộ không định chiêu cáo thiên hạ về xu hướng giới tính của mình, nhưng cũng không định giấu giếm với người bên cạnh.
Đào Mộ chỉ hơi bất ngờ, không ngờ Lệ Khiếu Hằng là đại lão tư bản trở về từ nước ngoài lại là thành viên phái bảo thủ.
Nghĩ mà đau đầu, nếu Lệ Khiếu Hằng thật sự phản cảm với những người đồng tính luyến ái, vậy sau này ở trước mặt Lệ Khiếu Hằng, cậu sẽ phải cố gắng chú ý chút - -
"Không phải." Lệ Khiếu Hằng cố nén cảm xúc dâng trào, tai cũng đỏ hết lên, nói: "Anh giống em."
Lệ Khiếu Hằng nói xong, hưng phấn lột hai con tôm đặt vào chén Đào Mộ, tự dưng trịnh trọng hẳn lên: "Anh cũng thích đàn ông."
Đào Mộ: "..." Anh thích thì thích đi, vẻ mặt nghiêm túc khí chất hùng hổ vậy làm gì?
Đào Mộ thầm than dưới đáy lòng.
Bỗng sực tỉnh - - hai người bọn họ đang thảo luận chuyện thành lập quỹ giáo dục từ thiện mà nhỉ? Sao đề tài lại bay sang xu hướng giới tính vậy?
- - Quả nhiên không thể làm đối tác với bạn thân được, nói một hồi chệch hướng hết trơn.
Lệ Khiếu Hằng cười nói: "Dù sao cũng là giờ cơm, tâm sự chút cũng không sao, bàn chuyện chính có thể hẹn vào lúc khác mà."
"Đúng rồi, ăn tối xong em còn bận gì không?" Lệ Khiếu Hằng bỗng trở nên hăng hái, chủ động đề nghị: "Nếu không có, vậy hai chúng ta đi xem phim nha?"
Lại còn xem phim?
Đào Mộ nhướng mày, không có hứng thú xem phim.
"Vậy em muốn làm gì?" Lệ Khiếu Hằng buông đũa, nụ cười ấm áp trên mặt lại lộ ra một tia nóng lòng muốn thử.
Đào Mộ vốn muốn nói về web Phi Tấn làm việc, nhưng thấy Lệ Khiếu Hằng như vậy thì có hơi ngại mở miệng.
Suy nghĩ một hồi mới đề nghị: "Hay là anh về Tống Ký với em đi.
Gần đây lão gia tử bận nghiên cứu thực đơn, mò mẫm làm đồ ăn tế tổ, em cũng muốn đi theo học nấu tám món."
"Nếu anh không bận, có thể đi cùng em qua đó.
Cho anh nếm thử tay nghề của em." Đào Mộ nói, nhịn không được khoe khoang: "Gần đây em làm đậu phụ vàng và bánh đậu ve rất ngon, tối nay định học gân hươu hầm với gà xé nấm trắng mời anh ăn khuya, thế nào?"
Lệ Khiếu Hằng mỉm cười đồng ý ngay: "Được.".