.
Cho em phát sóng trực tiếp toàn bộ đi!
Tác giả: Mộc Lan Trúc.
Edit & beta: wingwy.
- ---------------------------------------------
Tên của linh thú không phải tương đương với chủng tộc linh thú sao?
Tên của linh thú vì sao phải tương đương với chủng tộc linh thú chứ!
Hai người tiếp tục ông nói gà bà nói vịt nói chuyện một hồi lâu, Arthur mới nghĩ đến việc giới thiệu “chủng tộc” chính xác của mình, Ám Sư hổ [].
( [] Shadow Liger: đã giới thiệu ở phần văn án, ai muốn tìm hiểu thì mời lướt lại nha~)
Tuy rằng hiện tại cả tinh minh chỉ có một con Shadow Liger là ta, nhưng cái này cũng coi như là một chủng tộc đi?
Ta nói rồi! Ta là độc nhất vô nhị! Độc nhất vô nhị! Thịt đệm của Arthur điên cuồng vỗ xuống đất!
“Ám sư hổ……” Minh Hữu đem chủng tộc của Arthur điền vào, sách tranh về trăm loài linh thú liền tặng lại cho cậu một trăm điểm giá trị tri thức.
Xem ra hoàn thiện sách tranh, học hỏi càng nhiều tri thức liên quan tới linh thú, là phương pháp chủ yếu để kiếm được giá trị tri thức sau này.
Sau khi các mục của sách tranh xuất hiện, ở một cột “Cộng sự” của Minh Hữu, thông tin về Arthur cũng đổi mới.
Bây giờ tất cả những thông tin kĩ càng về Arthur đều là “???”, cần dùng giá trị trị tri thức mở khóa mới đọc được.
Kế hoạch trị liệu cho Arthur cũng cần dùng giá trị tri thức để mở khóa, nguyên cả bộ kế hoạch cần tổng cộng tới mười vạn giá trị tri thức mới mở khóa được, mấy số không liên tiếp kia, làm cho Minh Hữu khi nhìn thấy liền bị hoa mắt.
Vì thế loại “tri thức” có thể từ việc tự mình nghiên cứu học tập mà đạt được này, Minh Hữu không định lãng phí giá trị tri thức.
Lúc suy tính kế hoạch dinh dưỡng cho cơ thể Arthur, Minh Hữu dựa theo những kiến thức mà chính mình đã học được trong hình thức luyện tập để bắt tay vào tự mình đặt ra kế hoạch dinh dưỡng, không hề dựa vào hệ thống, chỉ tốn điểm tri thức để hệ thống đánh giá chấm điểm cho kế hoạch dinh dưỡng mà cậu đã định ra.
Hệ thống đánh giá “A”, chẳng những giá trị tri thức đã tiêu phí cho việc chấm điểm được hệ thống trả lại, Minh Hữu còn kiếm lời thêm mười điểm giá trị tri thức.
Đồng thời, giai đoạn trị liệu cơ bản đầu tiên trong kế hoạch điều trị của Arthur, từ giá một ngàn điểm giá trị tri thức, giảm xuống còn một trăm điểm.
Sau khi phân tích Minh Hữu cho ra kết luận, chỉ cần mình nắm vững càng nhiều kiến thức, phát huy sự chủ động nhiều hơn, hệ thống chào giá lại càng hời.
Hệ thống tuy rằng không có cương quyết yêu cầu Minh Hữu làm chuyện gì, nhưng nó thông qua phương pháp định giá, dẫn dắt kí chủ học tập tốt mỗi ngày đều hướng về phía trước, mọi việc đều phải tự động não cùng động tay chân, vấn đề có thể tự mình giải quyết thì đừng phiền hà hệ thống.
Minh Hữu phảng phất nhìn thấy vị giáo viên chủ nhiệm cấp ba của mình ở kiếp trước.
Đáng tiếc, kiếp trước cậu chỉ sống được mười bảy năm, không thể đợi đến khoảnh khắc thi đại học ấy, phụ với sự mong đợi “Lấy về danh hiệu Trạng Nguyên cả tỉnh” của chủ nhiệm lớp.
Sau khi trở thành cộng sự với Arthur, Minh Hữu trở thành một đứa lải nhải, trong lòng có chuyện gì cũng ôm cái đầu lông nhung xù của Arthur mà nói nhỏ, lần này cũng không ngoại lệ.
Nghe Minh Hữu tiếc nuối hồi lâu “Sao kiếp trước tui không kiên trì một chút nữa, chỉ một năm, cho tui một năm, để tui lấy được danh hiệu Trạng Nguyên cả tỉnh cho chủ nhiệm lớp rồi hãy chết bệnh”, Arthur trương ra mặt mèo to đùng, lộ vẻ mặt không còn luyến tiếc cuộc đời.
Tốt rồi, hắn lại biết thêm một cái bí mật quan trọng của thiếu niên nhỏ rồi.
Có nghĩa Minh Hữu đúng là người ngoài hành tinh, chẳng qua là ở kiếp trước, vì thế mới không lưu lại dấu vết trong sinh hoạt.
Arthur sửa sang lại tất cả những bí mật mà mình biết được từ Minh Hữu.
Minh Hữu kiếp trước đến từ một thế giới có rất nhiều linh thú.
Ở nơi đó phần lớn linh thú không thể biến thành người, là giống người khác với nhân loại.
Linh thú cùng nhân loại chung sống rất hài hòa, các loại khoa học kĩ thuật cùng nghiên cứu về linh thú hết sức phát triển, linh thú sư trở thành một nghề nghiệp chủ yếu được hoan nghênh cùng tôn trọng nhất.
Minh Hữu chính là người xuất sắc trong thế hệ linh thú sư trẻ.
Nhưng cơ thể thiên tài nhỏ này lại mang một căn bệnh bẩm sinh mà cái xã hội kia không thể chữa được, cuộc sống gói gọn ở hai nơi một bệnh viện, một trường học, mới vừa đủ mười bảy tuổi đã đột ngột qua đời ngay lúc còn đang tìm cộng sự linh thú, sau đó mang theo trí nhớ cùng quang não kiếp trước chuyển thế thành đứa con phế vật của Đàm gia Đàm Trường Canh.
Chuyển thế mang theo trí nhớ, khoa học lượng tử linh hồn của tinh minh có nghiên cứu tương ứng với đề tài này.
Song chuyển thế còn có thể đem theo quang não? Thậm chí còn mang theo cả ba lô không gian? Mấy thứ này còn đều được trói buộc với linh hồn, kỹ thuật khoa học bình thường không thể kiểm tra đo lường được? Này cũng là khoa học lượng tử sao?
Arthur cẩn thận tưởng tượng, hình như thật sự có thể dùng khoa học lượng tử để giải thích.
Linh hồn, quang não, ba lô không gian gì đó, nếu đều có thể chuyển thành lượng tử, như vậy cũng có thể dây dưa chuyển dời đến trên người một người khác.
Chẳng qua đây đều là lý luận, tinh minh còn chưa thể tìm ra ví dụ thực tế.
Tuy vậy, cho dù có tìm ra ví dụ thực tế, cũng sẽ không có người ngu ngốc như vậy xuất hiện chứ? Này mà bị mấy nhà khoa học điên bắt được, chắc chắn sẽ bị đem ra làm tư liệu nghiên cứu sống.
Chậc, thiếu niên nhỏ này sao chưa bao giờ biết giữ miệng vậy? Arthur tâm tính lương thiện buồn rầu.
“Ngao ngao ngao ngao!” Chuyện xuyên việt! Chuyện kiếp trước! Không cho nói với người khác! Thú khác cũng không được!
Arthur dùng thịt đệm nhẹ nhàng vỗ một cái lên đầu Minh Hữu.
“Không nói! Tui chỉ nói với cậu!” Minh Hữu như cũ giương lên khuôn mặt tươi cười sáng sủa ngốc hồ hồ, đồng ý đặc biệt nhanh, “Yên tâm!”
Ta yên tâm được cái gì về cậu! Cậu làm ta yên tâm kiểu gì đây?
Nghĩ đến việc Minh Hữu đem bí mật của chính cậu vạch trần đến không còn một mảnh, mà chính mình lại còn rất nhiều chuyện giấu diếm Minh Hữu, cảm giác tội lỗi trong lòng Arthur làm cho bộ lông của hắn đều không còn sáng bóng.
Vì thế lúc Minh Hữu đang giúp hắn chuẩn bị bữa ăn dinh dưỡng lớn, hắn lại chuẩn bị đi xuống tầng ngầm thứ hai cùng anh trai của hắn gõ ra đồ vật thiết yếu, vì Minh Hữu tranh thủ thêm một chút phúc lợi.
Trước khi đi, Arthur nói cho Minh Hữu chuyện chính mình có thể liên hệ với thế giới bên ngoài.
Hắn thuận tiện nói cho Minh Hữu, hắn có thể đem hộ tịch của Minh Hữu chuyển vào trong sổ hộ khẩu của chính mình, từ đó hắn tương đương với người giám hộ cùng người đề cử của Minh Hữu, có thể đem hồ sơ học bạ của Minh Hữu từ trường Đại học Nông nghiệp tinh minh, điều sang chuyên ngành đào tạo linh thú của trường quân đội chủ chốt tinh minh để đi học.
Arthur không nói cho Minh Hữu, hai chuyện xấu xa mà Đàm gia đã làm ra với học bạ và hộ tịch của Minh Hữu.
Thiếu niên nhỏ đã đủ đáng thương rồi, không nên nhận thêm nhiều thông tin tiêu cực khác.
Dù sao có hắn che chở, về sau thiếu niên nhỏ cũng không còn cơ hội bị ức hiếp nữa.
Hữu Đần chỉ cần từ nay về sau luôn duy trì khuôn mặt tươi cười sáng sửa ngốc hồ hồ như bây giờ là được rồi.
Arthur nghĩ.
“Chuyên ngành đào tạo linh thú?! Tui muốn đi tui muốn đi! Đại Hắc! Please!” Minh Hữu chắp hai tay trước ngực hai mắt long lanh, “Có điều Đại Hắc cậu cư nhiên còn có sổ hộ khẩu?”
Tuy rằng biết mèo lớn trước mặt gọi là Arthur, Minh Hữu vẫn theo thói quen mà gọi biệt danh, Arthur không phản đối, Minh Hữu xem như hắn ngầm thừa nhận.
“Làm một anh hùng linh thú, ta có sổ hộ khẩu của chính mình, còn có thể đem cộng sự linh thú sư chuyển vào sổ hộ khẩu của ta, chẳng phải thực hợp lí sao?” Arthur dùng lời nói mà Minh Hữu đã từng dùng để chặn hắn, chặn ngược trở lại.
Minh Hữu dùng sức gật đầu.
Đúng đúng đúng, thiệt hợp lí.
Arthur muốn xem Minh Hữu lộ ra vẻ mặt tam quan đổ nát, cảm thấy thực thất bại.
“Tui đưa phần khối dinh dưỡng của hôm nay cho cậu, cậu có đói bụng thì ăn một viên.
Cơm dinh dưỡng phải làm trên dưới một giờ, nhớ kĩ đúng thời gian thì trở về.” Minh Hữu treo một cái hộp bên dưới đầu mèo của mèo mun lớn.
Cái hộp nhìn rất giống loại hộp kẹo mà mấy đứa nhỏ thích nhất, mở cái nắp ra, là có thể đổ khối dinh dưỡng vào trong miệng.
Arthur chơi với cái hộp một chút.
Cái hộp này lại một lần nữa [] có sóng năng lượng khác thường, giống như một cái lồng phòng hộ đem năng lượng của viên dinh dưỡng trong hộp khóa lại, phòng ngừa năng lượng của viên dinh dưỡng phiêu tán.
( [] nguyên văn là 又双叒叕, mang ý nghĩa nhấn mạnh một việc thường xuyên lặp lại.)
Tinh minh cũng có loại hộp này, nhưng thứ đó chỉ dùng để chứa quặng năng lượng.
Dùng để chứa đồ ăn, Arthur vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy.
Minh Hữu vò nắn hai cái lỗ tai của Arthur, lại dặn dò Arthur chú ý thời gian, sau đó mới vào phòng bếp làm việc.
Hiện tại cậu đã có được vòng sáng “Linh thú sư siêu cấp”, đã không cần Arthur giúp cậu gánh thịt rồi.
Minh Hữu một tay xách một khối thịt lớn, bước đi như bay, một mạch lên lầu cũng không thở dốc, Arthur nhìn thấy khóe miệng run rẩy, từng cái râu giật giật không ngừng.
Hắn dùng sức quơ quơ đầu, đem cảnh tượng quái dị này vứt ra sau đầu, lạch bạch lạch bạch chạy đến tầng ngầm thứ hai, chuyển nối truyền tin với anh trai hắn.
Lần truyền tin này cũng được kết nối trong một giây, Arthur rất muốn hỏi ông anh trai hoàng đế của hắn có phải thất nghiệp rồi hay không.
Không thì hoàng đế có nhiều chính vụ như vậy, anh trai hắn làm sao có thể bất cứ khi nào cũng tiếp nhận truyền tin được?
Nhưng nghĩ tới chuyện bởi vì hắn bị thương, anh trai hắn thậm chí đã khóc, Arthur bỗng sợ sệt.
Tuy rằng anh trai hắn đã không đánh hắn từ lâu, nhưng hồi còn bé, anh trai không ít lần đánh mông mèo của hắn.
“Nhìn! Khối dinh dưỡng nè!” Arthur một móng vuốt gõ chữ, một móng vuốt kéo hộp kẹo xuống, hướng miệng đổ xuống khối dinh dưỡng, sau đó trưng ra vẻ mặt ngây ngất.
“Nhìn qua đúng là ăn rất ngon.” Hoàng đế Aldrich nhìn thấy hôm nay em trai nhỏ vẫn tràn đầy sức sống như cũ, trên khuôn mặt tràn đầy mỏi mệt lộ ra vẻ dịu dàng, “Người trước đó đem Minh Hữu đến viện an dưỡng là thằng nhóc nhà Đỗ Lan.
Hắn ta cố ý không nói cho Minh Hữu làm sao để thao tác công việc, muốn chèn ép Minh Hữu.
Việc em cho phép người không có quan hệ đến làm nhân viên nuôi dưỡng ở viện an dưỡng, làm rất nhiều người bất mãn.”
Khuôn mặt lông nhung xù của Arthur lộ ra vẻ mặt trào phúng: “Hết thảy mọi chuyện ở viện điều dưỡng này đều do em và anh trực tiếp hạ mệnh lệnh, hắn ta ngay cả mệnh lệnh của anh cũng không tuân thủ, không phải chỉ bất mãn thôi chứ?”
“Đúng rồi, anh, thiếu niên nhỏ nói bên ngoài còn chưa công khai cuộc chiến tranh của chúng ta cùng với trùng tộc? Danh hiệu anh hùng của đứa em trai này liền bị che dấu như vậy sao? Em thực đau lòng!” Arthur nâng móng vuốt lau nước mắt, một bên lau một bên cái mũi mèo dùng sức hít khí, nếu không phải lông tơ nơi khóe mắt vẫn còn đang đón gió tung bay, khô ráo sạch sẽ, có một chút giống như đang thật sự gào khóc.
“Anh đang chuẩn bị nói cho em chuyện này.” Hoàng đế Aldrich tuy rằng biết Arthur đang giả khóc, nhưng vẫn như cũ nhịn không được mà đau lòng.
Y biết, tuy hiện tại Arthur không khóc, nhưng trong lòng nhất định hết sức khó chịu, vì chiến trường vùng ngoại vực ấy, cũng vì những đồng đội không thể trở về mà khó chịu.
“Cuộc chiến tranh với trùng tộc lần này, tuy rằng chúng ta thắng, nhưng các linh thú hệ đặc thù có thể lên chiến trường dù ít dù nhiều đều bị thương.
Mà với trình độ khoa học kĩ thuật trước mắt của chúng ta, không thể chữa khỏi thương thế cho bọn họ, chỉ có thể chờ bọn họ tự lành bệnh.”
“Bộ đội linh thú hệ đặc thù gần như không thể ra trận lại lần nữa, sau khi trùng tộc biết được tin tức, rất có thể lại xâm lược với quy mô lớn.
Bây giờ mà công khai sự thảm liệt của cuộc chiến tranh cùng trùng tộc, không thể không tránh khỏi việc sẽ bị người đào ra điều này để tuyên dương, khiến cho xã hội khủng hoảng.”
“Hơn nữa, linh thú hệ đặc thù là nguồn chiến lực quan trọng của tinh minh, tụi em bị thương chưa lành, làm suy yếu một phần lớn lực lượng quân sự của tinh minh.
Nếu chuyện này bị truyền ra ngoài, các gia tộc có dã tâm ở tinh khu tự trị cùng với nhóm người bất hợp pháp ở tinh khu hỗn loạn, sẽ lập tức đứng lên hành động.”
“Hiện tại chúng ta cùng nhóm quan chấp chính ở tinh khu tự trị đạt được ăn ý không tuyên bố tình hình thực sự của cuộc chiến tranh này, được hình thành từ việc tất cả mọi người không biết em còn sống hay đã chết.
Nếu em còn sống, bọn họ trái lại sẽ tuyên truyền cho em, vì tinh minh làm áo cưới.”
Aldrich dùng giọng điệu lạnh lùng để che dấu sự bất đắc dĩ trong lòng mình: “Tất cả mọi người đều đang đợi tin tức của em.
Chân tướng cuộc chiến tranh với trùng tộc, sẽ ở khoảnh khắc em lành bệnh, hoặc là em qua đời kia, công bố toàn bộ.”
Thời điểm Arthur đảm nhiệm chức Nguyên soái, tất cả mọi người đều nghĩ hắn chỉ là biểu tượng mà vương thất cử tới.
Nhưng hắn lại lấy tốc độ không thể tượng tượng được giành lấy sự kính yêu của một đám đông sĩ quan trẻ cùng dị năng giả cấp S, sau đó dùng vài đợt chiến dịch hoàn mỹ để xoay chuyển tình thế suy tàn của tinh minh, từ trong tay đám nguyên lão quân bộ lấy được quyền khống chế chiến trường tiền tuyến.
Lúc Arthur tự mình dẫn theo đội cảm tử hoàn thành hành động tấn công cơ quan đầu não [], dành được thắng lợi toàn diện trong cuộc chiến tranh với trùng tộc, uy tín trong quân đội của hắn tăng vọt đến lạ thường.
Vốn các tinh khu trú quân có khuynh hướng mạnh ai nấy làm, bởi vì kính trọng hắn, mà biến thành bền chắc như thép.
Có thể đoán được, khi công bố chân tướng của cuộc chiến tranh này cũng là lúc, lòng dân tinh minh cũng vì vị anh hùng hoành không xuất thế này [], đạt được sự thống nhất trước nay chưa từng có.
Sự phát triển của tinh minh, sẽ giúp nghênh đón một thời đại hoàn toàn mới.
Các gia tộc có dã tâm ở tinh khu tự trị, trong lúc Arthur còn sống, cũng không thể gây ra tình trạng hỗn loạn.
( [] hoành không xuất thế: nguyên văn là 横空出世, thường được dùng để mô tả một người hoặc vật cao, ngang trên không và xuất hiện từ thế giới, hoặc nó là một ẩn dụ cho sự phi thường…)
Vì thế, tất cả mọi người đều đang đợi tin tức từ Arthur.
Chờ hắn sống, hoặc chờ hắn chết.
“Hiện tại trong quân có lời bịa đặt, anh bởi vì em công cao lấn chủ, cố ý cắt đứt liên lạc giữa em với bên ngoài, muốn em chết.” Khuỷu tay Aldrich dựa lên tay vịn của ghế, nắm tay hơi co lại, đầu y hơi lệch, “Thằng nhóc nhà Đỗ Lan bị người khác lợi dụng, chỉ có điều anh trai hắn vẫn còn ở viện an dưỡng, y mà quan tâm sẽ bị loạn, anh không tính phạt nặng hắn.”
Arthur co quắp lại thành một quả cầu lông xù, lỗ tai cụp xuống, rũ mí mắt, ngay cả râu cũng ỉu xìu, trưng ra một chữ “Tang”.
( ở đây mọi người có thể hiểu là ông Arthur ổng trưng ra bộ mặt như nhà có tang…)
Hắn không nghĩ đến việc hắn bị thương nặng lại đem đến cho anh trai hắn áp lực lớn như vậy.
Nhưng cho dù hắn có nghĩ đến, hắn cũng sẽ lặp lại con đường cũ ấy.
Vào lúc mọi người không coi trọng việc tấn công cơ quan đầu não, đối với đám cấp dưới tin tưởng hắn nói, “Theo ta đi.”
Bỗng, Arthur đột nhiên nhanh trí, hai cái lỗ tai “Phạch phạch” dựng thẳng lên, giống như hai cái sừng ác ma.
“Ngao ngao ngao anh, em vừa nghĩ ra một biện pháp tốt không cần ngay lập tức công bố tin tức, nhưng có thể trấn an lòng quân.”
“Những viện an dưỡng linh thú khác không phải đều mở trực tiếp nội bộ, để dị năng giả cấp S trong quân đội cùng người nhà của các linh thú đang dưỡng bệnh xem sao? Để cả [] viện an dưỡng của ta cũng làm vậy luôn đi! Làm vậy vừa có thể để bọn họ nhìn thấy em thật sự trọng thương, vừa có thể cho bọn họ biết em đang dần khôi phục.”
“Hơn nữa đám người xem trực tiếp hầu hết đều là người ủng hộ chúng ta! Mặc dù có có vài lời bàn ra, những gia tộc có dã tâm này cũng không chắc chắn tin.” Arthur đắc ý đến mức đám lông ở đuôi đều dựng lên, cái đuôi vểnh lên rõ cao, còn ở trước màn hình mà vung vẩy, “Dù sao thiếu niên nhỏ cũng rất thần kì, đến bản thân em còn thiếu chút nữa không tin.”
Aldirch thoáng suy tư vài giây, liền quyết đoán mà đánh nhịp []: “Kế hoạch khả thi.
Anh lập tức cho người đến cải tạo lại viện điều dưỡng, khôi phục lại mạng lưới trực tiếp bên trong.
Tinh cầu nãy nằm ở lãnh địa tư nhân của anh, dù có người muốn làm gì cũng không thể nhúng tay.”
( [] đánh nhịp: thỏa thuận một việc gì đó...)
Aldirch giống với em trai y, đều rất thích xem bộ dáng lòng như lửa đốt, lại không thể can thiệp của đám kẻ địch.
“Chỉ có điều, Arthur, từ “cả” [] này của em là tiếng địa phương nơi nào? Tuy rằng anh đoán được ý của em, nhưng sao nghe kiểu gì cũng thấy kì kì quái quái?” Hoàng đế bệ hạ Aldrich nghi hoặc đủ điều.
Cái đuôi vẫn còn đang quay vòng vòng ở phía sau của Arthur bỗng cứng đờ.
============================
Bổ sung chú thích:
[] tấn công cơ quan đầu não: nguyên văn là 斩首行动,là một chiến lược tấn công trong lĩnh vực quân sự.
Chiến lược tấn công này nhằm loại bỏ các lãnh đạo chính trị và quân sự của quân đối phương.
Chiến lược phá vỡ hoặc đánh bại kẻ thù bằng cách loại bỏ lãnh đạo quân sự và chính trị của họ này đã được sử dụng trong chiến tranh từ rất lâu.
Trong thời bình, việc tiến hành chiến lược tấn công này có tính chất ngăn ngừa nguy cơ chiến tranh.
Tấn công cơ quan đầu não (tiếng Việt) là thuật ngữ được sử dụng bởi Quân đội Nhân dân Việt Nam.
Trong tiếng Anh, thuật ngữ tương ứng để gọi chiến lược tấn công này là Decapitation strike, nghĩa là "Đánh chặt đầu" (hay Cuộc tấn công quyết định).
Nền quân sự Trung Quốc gọi là sách lược Cầm tặc cầm vương (擒賊擒王), nghĩa là Bắt giặc bắt vua.
[] từ “cả” mà hoàng đế bệ hạ nói ở đây là “整”, do chỉ edit và tui cũng không hiểu tiếng Trung nên xin mạn phép được giải thích theo cách hiểu của tui.
Theo những gì tui tra được thì kí tự này được ghép bằng nhiều kí tự nhỏ, với nhiều sự thay thế bởi các vần âm, trên thực tế thì từ này được phát hiện từ thời Xuân Thu, nên phải nói là cổ của cổ…Mà thời đại của công là thời đại tinh tế, nhiều từ phồn thể không được dùng phổ biến nữa, có lẽ từ “整” này cũng vậy…Mà công vì nói chuyện nhiều với thụ, người kiếp trước sống ở Địa Cầu cổ nên mới bị lậm, tui đã check raw và thấy thụ sử dụng nhiều từ này khi nói với công…Tất nhiên vì là một đứa mù tịt tiếng Trung nên trên đây chỉ là giả thuyết của tui…Ai mà chuyên tiếng Trung hay từng học tiếng Trung thì cho tui xin một chiếc giải thích với….