Chỗ gánh xiếc cũng bị một đám đông vây quanh, song may mắn bọn họ biểu diễn tiết mục trên đài cao nên những người hàng phía sau vẫn có thể thấy rõ.
Sư Hòa và Mộ Tương đứng nơi xa xa, vốn là hai nhân vật có khí chất tuyệt luân, nhưng vì bình trà và kẹo đường trên tay mà nhiều thêm vài phần hơi thở nhân gian.
Tuy nhiên cũng không thấy tạp kỹ đặc biệt gì, vẫn là thứ cũ hàng năm đều có, như tay không phá đá, nhảy vòng lửa, đội bát…v.v..
Có điều, bách tính bình dân theo dõi say sưa, ai cũng vỗ tay trầm trồ khen ngợi, vô cùng thích thú.
Mộ Tương nhìn Sư Hòa, phát hiện y đang xem hai viên gạch bị bổ nát bởi một nam nhân nhỏ gầy, hơi bất mãn nói: “Ta cũng biết.”
Thật ra chuyện tay không bổ gạch không có gì khó đối với người từng tập võ, dẫu Mộ Tương học hơi muộn và thể trạng yếu, nhưng điều đó không trở ngại gì tới việc đập nát một viên gạch.
Sư Hòa ừ một tiếng: “Nhưng cục gạch này của hắn là giả.”
“…” Mộ Tương hỏi, “Ngươi biết võ à?”
“Biết một ít.” Sư Hòa gật đầu.
Hai người dưới đài đã xem thấu hết tất cả những bí ẩn khác nhau trên sân khấu, nhưng trên sân khấu vẫn tiếp tục.
Một ông lão đội khăn trùm đầu tiến lên nói: “Bây giờ chúng ta có một tuyệt chiêu then chốt, mọi người có muốn xem không?”
Dưới đài cùng kêu lên: “Muốn!”
Ông lão cười ha ha: “Lớn tiếng thêm chút, có muốn không!?”
“Muốn!!!”
“Được rồi, để chuẩn bị cho mọi người.” Ông lão cười tít mắt, “Hôm nay là lễ Chi Hương, để mọi người có một bữa tiệc đã mắt, mọi người xem kỹ nhé.”
Dưới sân khấu có người chờ không nổi, nóng lòng la hét: “Đang nhìn đây, mau lên!”
“Vị đại ca này đừng vội.” Ông lão trấn an, chỉ thấy đoàn xiếc nâng một hòm gỗ trông như quan tài lên trên, sau khi mở ra thì bên trong cũng không có người. Ông lão xoay hòm gỗ bốn phía, triển lãm một phen: “Chư vị nhìn rõ, ở đây có gì không?”
“Không có!”
Mộ Tương xem nghiêm túc, kẹo trong tay đã ăn được non nửa, hoa dành dành trông như bị tàn phá quá mức.
Mặc dù không có ai trong hòm, nhưng khi nó rơi xuống, một miếng vải đen được phủ lên rồi nhấc ra, bên trong thế mà lại phát ra tiếng thùng thùng.
Sau khi cánh cửa hộp gỗ được mở ra, bên trong xuất hiện một nữ tử tuyệt mỹ, ăn mặc bộ quần áo màu đỏ rực có hơi hở hang đối với Đại Tương, vải dệt cực mỏng, tràn ngập phong tình dị vực.
Nửa cánh tay, vòng eo trắng nõn và thậm chí cả bắp chân của nàng lộ ở bên ngoài. Mộ Tương nghe thấy tiếng hít hà của vài nam nhân xung quanh.
Quả thật mãn nhãn.
Mộ Tương lại nhìn về phía Sư Hòa, phát hiện y vẫn luôn đang nhìn mỹ nhân dị vực kia, trong lòng càng thêm khó chịu: “Quốc sư đại nhân, có đẹp không?”
“Tạm được.” Sư Hòa chuyển mắt, “Điện hạ cách xa nàng ta chút.”
Trong lòng Mộ Tương cảm thấy tê dại một cách cổ quái. Hắn còn chưa kịp nói gì thì đã nghe thấy ông lão trên sân khấu cất cao giọng nói: “Chư vị, đây là tuyệt chiêu chủ chốt của ngày hôm nay —— biến hóa người sống!”
“Sai rồi!” Dưới đài có nam nhân ồn ào, “Đây hẳn nên gọi là biến hóa mỹ nhân!”
Mộ Tương nghe tiếng nhìn lại, người này hóa ra là đệ đệ của Trần Lạc, Trần Khắc. Ôn Anh Nhuyễn đã không còn ở cạnh gã nữa, có lẽ là bị Ôn Anh Trác bắt trở về.
Xem ra Ôn Anh Trác thật đúng là không oan uổng cho Trần Khắc, đích xác rất phong lưu.
“Vị khách này nói rất đúng!” Ông lão cười nói, “Vị này của chúng ta quả thực là mỹ nhân. Nàng đến từ Nam Vực, là xử nữ, muốn áo cơm không lo ở nơi kinh thành này.”
Dưới đài xôn xao, xì xào bàn tán.
“Chư vị xem xem, ở đây có vế trên của một bài thơ, ai có thể đối ra được vế dưới làm cô nương vừa lòng, người đó có thể dắt cô nương về nhà.”
Mộ Tương nhíu mày: “Bán người?”
Việc buôn người ở Đại Tương vi phạm vương pháp. Ngọn nguồn là bởi ngày xưa phế Thái tử Mộ Ngọc xuôi Nam xuống chợ đen nhìn thấy không ít hành vi buôn bán nô lệ tàn nhẫn, mất ba tháng mới thành công thuyết phục Mộ Hoài Hà đồng ý, ban hành luật mới này.
Một khi bị khai báo, những kẻ buôn người sẽ bị phạt tù tối thiểu ba năm, trong đó, hành vi buôn bán trẻ em là nghiêm trọng nhất, tử hình tại chỗ.
Đương nhiên luật này còn quá nhiều kẽ hở để chui, ví dụ như nếu không có ai tố giác? Ví dụ, người bị buôn bán là tự nguyện cũng bào chữa giúp, vậy cũng không thể kết tội được.
Bằng không, những ông chủ nơi thanh lâu kỹ viện, nhóm tú bà, e rằng chẳng ai chạy thoát.
Sư Hòa nói: “Không thể nói vậy.”
Mộ Tương nhìn nữ tử mỉm cười yêu kiều trên đài, xác thật không thể gọi là buôn bán phụ nữ. Một mặt, nữ tử này thoạt trông như tự nguyện. Mặt khác, không có giao dịch tiền bạc, xem như là ở ranh giới luật pháp.
Vế trên của câu đối kia cũng không khó, ngay từ đầu mọi người còn chần chừ, nhưng rất nhanh chóng đã có nam nhân không cưỡng được sắc đẹp mà bắt đầu thử đối vế dưới.
Nhưng bất luận đối xảo diệu cỡ nào, nữ tử đều sẽ lắc đầu.
Mộ Tương nhìn ra vài thứ: “Nàng ta đang chọn người?”
Sư Hòa khẽ gật đầu: “Điện hạ cách xa nàng chút, đây là vị cổ nữ.”
“Cổ nữ?”
Mộ Tương ngẩn ra, hắn từng nghe nói chuyện này. Tuy nhân số dị tộc Nam Vực thưa thớt nhưng cả nam lẫn nữ trong tộc đều cực giỏi dùng cổ…
Đồng tử hắn hơi co rút, đột nhiên nhớ tới mấy tấu chương đã phê duyệt trước đây. Suốt vài tháng qua, thành Bất Dạ có người chết, trạng thái chết quái dị, mà trăm dặm phía ngoài thành Bất Dạ Thành chính là dị tộc Nam Vực. Nơi đó khô hạn quanh năm, rất khó sinh tồn, bởi vậy chỉ có một tộc đàn cắm rễ qua nhiều thế hệ.
Sư Hòa nói tiếp: “Những lục lạc đó đều được dùng để khống chế cổ trùng.”
Mộ Tương nhìn kỹ hơn thì thấy trên trán, vòng eo, cổ tay và mắt cá chân của nữ tử có buộc tơ đỏ, trên tơ hồng treo vô số lục lạc. Song điều kỳ quái là nàng ta không hề phát ra bất kỳ tiếng động nào khi bước đi.
Hắn không khỏi lại cau mày: “Nàng ta muốn làm cái gì?”
Dị tộc Nam Vực muốn tiến vào Đại Tương cũng chỉ có thể thông qua thành Bất Dạ, nhưng hiện giờ thành Bất Dạ đã chết nhiều người như vậy, sợ là đã sớm phòng bị tộc nhân Nam Vực, làm sao sẽ để bọn họ dễ dàng thông qua biên cảnh?
“Bổn tọa đuổi theo xem.”
Lúc bọn họ nói chuyện, mỹ nhân Nam Vực đã được người đưa đi, Mộ Tương bình tĩnh nhìn, thế mà lại là Trần Khắc.
“Ta cũng đi.” Mộ Tương đi theo sau Sư Hòa, hỏi, “Gã đối vế dưới là cái gì?”
Sau khi Sư Hòa trả lời, Mộ Tương cười lạnh: “Xem ra thật sự là chọn người.”
Mặc dù hắn không thông thi phú, nhưng cũng có thể cảm giác ra cái vế dưới này cũng chẳng thuộc dạng xuất sắc, nhưng được vị mỹ nhân Nam Vực kia lựa chọn, chẳng lẽ thật sự là vì sinh tồn mà lựa chọn một người tốt sao?
Hai người bước chậm đằng sau Trần Khắc. Gã ôm eo mỹ nhân, đi về phía thanh lâu.
Mộ Tương và Sư Hòa đứng trước thanh lâu nổi danh kinh thành, xoay sang nhìn nhau.
“Hai vị công tử, tiến vào chơi nha ~” Thanh âm kiều mị của nữ nhân lọt vào tai, sắp sửa dán lên.
Mộ Tương kéo Sư Hòa lui về sau một bước: “Vào không?”
Sư Hòa nói: “Nếu điện hạ muốn xác minh thân phận, thì không thể không vào.”
Nửa nén nhang sau, bọn họ ngồi trong một gian phòng riêng trên tầng ba. Mộ Tương chủ động giữ lại một người thuận mắt giữa một loạt mỹ nhân.
Tú bà cười hỏi: “Một cô nương có đủ không?”
Mộ Tương: “Đủ rồi.”
Tú bà bừng tỉnh hiểu ra, chưa biết chừng người ta muốn hai chơi một đấy!
Bà ta dẫn các cô nương khác lui ra. Cô nương ở lại muốn kề sát lên Mộ Tương: “Vị gia này, nô gia tên Liên Chi…”
Mộ Tương vốn không định đẩy nàng ra, nhưng thật sự không chịu nổi sự tiếp cận của người khác. Khi Liên Chi xoa ngực hắn thì hắn đột nhiên chém vào gáy khiến nàng hôn mê bất tỉnh.
Sư Hòa: “…Chẳng phải điện hạ muốn hỏi chuyện à?”
Mộ Tương khựng lại, ở trong phòng tìm một tấm vải dài trói hai tay Liên Chi ra sau lưng rồi dùng trà trên bàn hắt tỉnh.
Liên Chi từ từ tỉnh táo, phản ứng đầu tiên khi phát hiện mình bị trói chính là lớn tiếng hô: “Cứu…”
Nhưng chữ “mạng” phía sau tự động bị nuốt chửng, vì một chiếc chủy thủ kề bên cổ nàng.
Mộ Tương đứng bên cạnh Liên Chi, tay cầm chủy thủ: “Ta không có ý định hại ngươi, chỉ muốn hỏi cô nương mấy vấn đề.”
Liên Chi cứng ngắc gật đầu: “Hai vị công tử cứ hỏi.”
Sư Hòa nói: “Có quen biết Trần công tử không?”
“Trần công tử nào?” Liên Chi chớp mắt, “Số Trần công tử mà nô gia hầu hạ nhiều không đếm xuể…”
Mộ Tương: “……”
Sư Hòa vẫn bình tĩnh, ngữ khí lạnh nhạt như trước: “Trần công tử của Trần phủ.”
Liên Chi mở to mắt: “Ý của công tử là Trần Khắc thiếu gia?”
Nàng nhận được đáp án xác thực xong là bày ra tư thái buồn bã chán nản: “Đúng là có biết, Trần công tử là khách quen ở đây……”
Mộ Tương chợt hỏi: “Cũng là khách quen của ngươi à?”
“Đúng thế.” Liên Chi ủ rũ mặt mày, trông đáng yêu lại đáng thương, “Lần nào Trần công tử tới đây cũng sẽ gọi nô gia, không làm chuyện giường chiếu, chỉ tới để nghe tiếng đàn của nô gia, i xử với nô gia rất tốt…”
Mộ Tương ngắt lời nàng, hỏi thẳng thừng: “Hôm nay gã không gọi ngươi à?”
“Hôm nay Trần công tử dẫn theo một cô nương từ bên ngoài vào. Cô nương kia khuynh quốc khuynh thành, tất nhiên nô gia không sánh bằng…”
Mộ Tương: “Giờ gã ở đâu?”
“Ở gian phòng cuối hành lang, gã thuê hàng năm…”
Lời còn chưa dứt lại bị Mộ Tương cắt ngang lần nữa: “Ngươi thành thật ở đây đánh đàn, đừng gọi người, sau khi hoàn thành, ta sẽ cho ngươi…”
Hắn nói một nửa mới nhớ trên người mình không có bạc, không khỏi nghiêng mắt nhìn Sư Hòa.
Sư Hòa lấy ra một chút bạc đặt lên bàn, đẩy đến trước mặt Liên Chi, sau đó lấy thêm một tấm ngân phiếu: “Khi nào chúng ta trở về, tấm ngân phiếu này cũng là của ngươi.”
Liên Chi mở to mắt, vội vàng gật đầu. Số tiền bạc này đủ để nàng chuộc thân và sống thêm vài năm nữa.
Mộ Tương và Sư Hòa ra cửa, mỗi lần đi ngang qua một căn phòng đều có thể nghe thấy vài câu nói lỗ mng càn rỡ, thậm chí thỉnh thoảng còn kèm theo cả tiếng rn rỉ thở gấp của nữ tử. Căn phòng cuối hành lang chỉ cách bọn họ sáu phòng ngăn, bọn họ giả vờ đi ngang qua rồi quẹo vào trước gian phòng, phát hiện bên trong không có chút động tĩnh nào.
Mộ Tương nói: “Đi đến cửa sổ bên kia nhìn xem.”
“Được.”
Tuy nhiên, Mộ Tương tập võ không giỏi, càng đừng nói đến khinh công. Sư Hòa bèn nắm cánh tay Mộ Tương khẽ nhảy lên, đến trước cửa sổ ngoài của gian phòng, dưới chân vừa vặn giẫm lên mái ngói.
Cảnh tượng bên trong quỷ dị nằm ngoài dự liệu của bọn họ. Trần Khắc đang nằm trên ghế, mặt mũi đỏ bừng, miệng không ngừng lẩm bẩm điều gì đó, cơ thể thỉnh thoảng co giật hai cái. Còn nữ tử dị vực đeo găng tay mỏng, đang cố gắng mở ra một hộp gỗ đen kịt.
Mộ Tương nhất thời đầu váng mắt hoa. Hoa văn hộp gỗ hút ý thức của hắn vào như một vực thẳm, với tất cả sự quen thuộc, thậm chí có nỗi sợ hãi mơ hồ.
“Đau…” Mộ Tương nỉ non lên tiếng.
“Ai!” Nữ tử dị vực lập tức quay đầu nhìn về phía cửa sổ, nơi đó không có cái gì.
Nàng ta cau mày đi đến bên cửa sổ, bên ngoài trống rỗng, hướng ra con sông Kinh rộng lớn, mấy chú chim như thể bị dọa sợ, nhanh chóng bay khỏi nhánh cây.
Mặc dù không thấy bóng dáng ai, nhưng nàng ta vẫn không yên tâm, liếc Trần đang chìm đắm trong cơn ác mộng, vội ra ngoài kiểm tra tình hình bằng tốc độ nhanh nhất.
——
“Hai vị công tử đây là…”
Liên Chi lúng ta lúng túng khi bị Mộ Tương ném lên giường, mà hai vị công tử này cùng theo lên cả rồi kéo rèm xuống.
Nàng còn chưa có kinh nghiệm với hai khách quan một lúc, không khỏi có chút sợ hãi, nàng nghe mấy tỷ muội trong lầu nói trải qua chuyện này toàn mất nửa cái mạng…
Nàng lén ngước mắt lên, tuy hai vị công tử đeo mặt nạ song vẫn có thể nhìn ra diện mạo bất phàm, cho bạc cũng nhiều, hẳn không tính là quá lỗ…
Nàng tự an ủi bản thân, vừa định cởi qun áo ra thì bị vị công tử đồ đen ấn xuống giường: “Biết rên không?”
Liên Chi hơi ngượng ngùng: “Công tử muốn nghe rên thế nào?”
Sư Hòa đạm mạc đáp: “Giống cô nương phòng bên cạnh.”
Liên Chi sửng sốt, nàng có quen cô nương cách vách, mối quan hệ không tồi, nhưng chuyện giường chiếu rất buông thả, có thể nói đủ mọi loại lời phóng đng.
“Nô gia có thể.”
Mộ Tương hài lòng gật đầu: “Kêu đi.”
“… Dạ?” Liên Chi ngẩn ngơ, kinh ngạc bật ra phương ngữ địa phương luôn.
“Không phải đã nói là biết à?” Mộ Tương cau mày, “Nhanh lên.”
Ngoài phòng đã vang lên tiếng ồn ào náo động, tú bà hô to: “Vị cô nương này, không thể tiến vào, không thể tiến!”
Hẳn là mỹ nhân dị vực đang nói chuyện: “Ngân phiếu này đã đủ chưa?”
Hình như tú bà đang ngăn cản, khàn cả giọng: “Đâu phải là vấn đề tiền bạc, thường nói đêm xuân giá ngàn vàng đấy, cô nương cô nương, quấy rầy đêm xuân của người khác sẽ gặp báo ứng!”
“Cút ngay!”
Thanh âm cách nhóm Mộ Tương ngày càng gần, Mộ Tương lấy chủy thủ dí vào cổ Liên Chi, nói: “Rên mau.”
Liên Chi bị dọa sợ choáng váng, kêu vài tiếng run run rẩy rẩy, chẳng chân thật gì cả.
Sư Hòa lại rút ra một tấm ngân phiếu, quơ quơ trước mặt Liên Chi: “Nó cũng là của ngươi.”
Hai mắt Liên Chi tỏa sáng, lập tức mở miệng rn rỉ vô cùng sảng khoái!
“Ôi… Hai vị, hai vị gia nhẹ chút…”
Khi đẩy cửa ra, nữ tử dị vực nghe thấy những lời này.
“Gia, có người tới… A! Đừng, không thể cùng nhau…”
Nữ tử dị vực như thể bị giật mình, hồi lâu không nhúc nhích. Tú bà vội vàng đóng cửa lại, kiên nhẫn khuyên nhủ nữ tử dị vực: “Cô nương, ngươi có chuyện gì thì nói với nô gia, đừng đi quấy rầy các vị gia hưởng thụ đêm xuân, được không?”
“… Đây là đêm xuân giá ngàn vàng của Đại Tương các ngươi à?”
Tú bà cười gượng nói: “Mỗi người đều có sở thích riêng của mình, thỉnh thoảng thử cái gì đó mới mẻ cũng không tệ, cô nương thấy có đúng không?”
Nữ tử Nam Vực a một tiếng kỳ quái: “Đại Tương cởi mở hơn so với ta tưởng tượng đấy.”
Cuối cùng nàng ta đi đến cuối hành lang, từ bỏ truy tra.
—
Liên Chi vẫn đang tiếp tục: “Gia, đừng như vậy… Nô gia…”
Mộ Tương: “Người đi rồi… Đừng kêu nữa.”
Hắn im lặng nhìn Sư Hòa dưới người mình, một lúc lâu sau cũng chưa ngồi dậy.
Thời điểm nữ nhân kia đẩy cửa vào, Mộ Tương vô thức đẩy Sư Hòa ngã xuống giường, còn mình cúi người úp mặt, không dám nhìn vào mắt Sư Hòa, trong khi Liên Chi lẻ loi nằm một góc, ku rn một cách phấn khích.
Quá quỷ dị, hắn chống trên thân Sư Hòa, bên cạnh là thanh âm kỳ kỳ quái quái của người khác……
Sư Hòa nhắc nhở: “Điện hạ, người đã đi rồi.”