Trái tim Mộ Tương run lên, hắn quay đầu nhìn Sư Hòa: “Tại sao ngươi luôn như thế?”
Sư Hòa giơ bàn tay sững sờ giữa không trung.
Mộ Tương đỏ bừng đôi mắt: “Tại sao ngươi luôn không hiểu nhỉ? Ngoài chuyện yêu ta, ngươi chẳng cần phải làm gì cả!”
Sư Hòa: “…”
Cảm xúc của Mộ Tương đã sụp đổ, uất khí quanh thân dần nồng đậm hơn: “Ta không cần ngươi cứu ta, cũng không cần tu vi của ngươi. Nếu ngươi tu Vô Tình đạo thì tại sao không triệt để hơn?”
“Sư Hòa, quả nhiên ngươi không có tim.” Mộ Tương lẩm bẩm nói, “Nếu ngươi có tim, làm sao sẽ cho rằng ngươi trả giá hết thảy để cứu ta, ta còn có thể sống tốt đây?”
“Làm sao ngươi sẽ cảm thấy, không có ngươi, ta sẽ có thể bình yên vượt qua mấy nghìn năm còn lại?”
Sư Hòa: “A Tương ——”
Mộ Tương ngắt lời y: “Nếu ngươi có tim, làm sao sẽ cảm thấy đến tình trạng hiện giờ, ta còn có thể yên tâm thoải mái bằng lòng quên ngươi?”
Sư Hòa trầm mặc không nói, dường như nghi hoặc, lại giống bất đắc dĩ: “Vậy ngươi muốn gì? Muốn ta phải thế nào?”
Lời nói của Sư Hòa không hề ẩn chứa bất kỳ ý thiếu kiên nhẫn nào khác, thật sự chỉ là một câu hỏi đơn thuần. Y không biết phải làm gì Mộ Tương mới có thể sống tốt hơn, y tưởng chính Mộ Tương nên biết mới đúng.
“Ta muốn gì?” Đáy mắt Mộ Tương đong đầy mỏi mệt, “Ta muốn ngươi, ngươi cho không?”
“Ta muốn cùng ngươi trải qua những ngày tháng cuối cùng, sau đó đi cùng ngươi —— ngươi đồng ý không?”
Sư Hòa nhìn gương mặt Mộ Tương, đột nhiên có chút lĩnh hội đến tình cảm nam nữ mà mình đọc trong thoại bản ở lần luân hồi cuối cùng, ngượng ngùng xoắn xuýt không ngừng nảy sinh hiểu lầm vẫn muốn dây dưa lẫn nhau.
Chuyện nhà chuyện cửa, yêu thương lưu luyến vốn dĩ là thứ cực kỳ phức tạp, không bỏ được, cắt không xong, cũng lý giải không rõ.
Mộ Tương có lẽ là khói lửa trần gian của Sư Hòa. Ngay cả khi y chưa phá Vô Tình đạo thì cũng đã không thể bỏ được rồi.
Sư Hòa ôm lấy Mộ Tương một cách không quá thuần thục, khẽ khàng vỗ về sau gáy hắn, than nhỏ: “Vi sư xin lỗi ngươi, nhưng thời cuộc đã định, ngoại trừ tính mạng ngươi… Cái gì cũng có thể tùy theo ngươi.”
Vì sao muốn cứu Mộ Tương, còn chẳng phải là không thể chứng kiến hắn đánh mất tính mạng hay sao?
Tưởng tượng cảnh Mộ Tương sẽ đi theo sau khi y qua đời, trái tim quặn thắt từng cơn như thể bị những cây gai đâm xuyên.
Mộ Tương ngơ ngác tựa lên vai Sư Hòa, hồi lâu không dám nhúc nhích.
Đã bao năm nay, sau khi lớn lên, hắn chưa từng được Sư Hòa ôm như thế này lần nào nữa. À, cũng không đúng. Ở một đời luân hồi cuối cùng, Sư Hòa đã ôm hắn rất nhiều lần, nhưng thường là khi hắn không tỉnh táo lắm.
Không phải là Mộ Tương không nghe thấy câu nói kia của Sư Hòa, nói rằng cái gì cũng có thể tùy theo hắn.
Chỉ là hắn không dám đáp lại, quá hư ảo.
Tình cảm mà hắn đau khổ cầu hơn trăm năm, nhận được hồi đáp dường như quá đỗi dễ dàng.
Dẫu Sư Hòa đã mất hết tất cả vì hắn, hắn cũng không thể cảm nhận được tình yêu phàm trần trên người Sư Hòa. Nó giống như một kiểu đồng tình và bất lực của người thân, chỉ cần hắn vui là được, cho gì cũng được.
Đôi mắt mênh mông sương mù, Mộ Tương giãy giụa muốn thoát khỏi vòng tay Sư Hòa ôm ấp. Hắn mạnh mẽ nhào vào bờ môi Sư Hòa, cắn xé, trút ra nỗi không cam và phẫn oán như con thú nhỏ dựng thẳng lông.
“Vậy thì sao?” Mộ Tương đưa tay cởi bỏ áo ngoài của Sư Hòa, “Như vậy cũng được chứ?”
Nước mắt mờ nhòe, hắn càn rỡ thò tay vào áo lót xoa xoa lồng nguc Sư Hòa, hỏi vặn lại: “Những việc này đều có thể tùy theo ta chứ?”
Mộ Tương không thấy rõ vẻ mặt của Sư Hòa, chỉ có thể cảm giác y không hề nhúc nhích, không đẩy hắn ra cũng không đáp lại.
Mộ Tương cười tự giễu, cn môi dưới của Sư Hòa như để kỷ niệm: “Không tiếp nhận được thì đừng tùy tiện hứa hẹn.”
Hắn lùi một bước, kìm nén tình cảm chực trào: “Thứ ta muốn, ngươi không cho được.”
Nhưng hắn vừa xoay người, đôi mắt đã bị một bàn tay che lại.
Giây tiếp theo, thân thể hắn bay bổng trên không, Sư Hòa bế hắn lên, vững vàng đi đến bên giường.
Mộ Tương sửng sốt nằm yên trong lòng Sư Hòa, nước mắt như bị dọa chảy ngược trở về, toàn thân cứng đờ, luống cuống bối rối.
Hắn không nhìn thấy dáng vẻ của Sư Hòa, không dám lộn xộn, chỉ cảm thấy Sư Hòa cúi người hôn hắn.
Lần đầu tiên hắn cảm nhận được nụ hôn của Sư Hòa.
Không giống hắn, Sư Hòa làm gì cũng ung dung, thong thả, kể cả lúc hôn, thăm dò từng chút một giống như đang đợi hắn chậm rãi tiếp nhận, chậm rãi thả lỏng.
Mộ Tương mò mẫm nắm lấy cánh tay Sư Hòa, thấp giọng hỏi: “Ngươi biết ngươi đang làm cái gì không?”
Sư Hòa giữ chặt tay hắn: “Làm thứ ngươi muốn.”
Mộ Tương ngây ngẩn, vì nhìn không thấy nên đôi mắt hơi trống rỗng.
Hắn có thể cảm nhận được bàn tay kia của Sư Hòa đang cởi qun áo mình. Hắn không có dũng khí đáp lại, cũng không nỡ đẩy ra.
Mộ Tương đau khổ giãy giụa, dù sao Sư Hòa cũng phải chết, đây có thể là một cơ hội cuối cùng các ngươi có thể thân mật.
Lý trí lại đang nói: Nhưng có lẽ Sư Hòa sẽ hối hận, có lẽ đang ép buộc bản thân để làm mình vui vẻ.
Sự không cam và vọng niệm trong lòng cuối cùng đã dẫn đầu.
Dù chỉ là đang trấn an hắn thì làm sao?
Dù không yêu hắn thì lại làm sao?
Y sắp phong ấn ký ức của ngươi, xóa đi sự tồn tại của y, chẳng qua là một lần phóng túng cuối cùng mà thôi.
Là Sư Hòa chủ động, không phải sao? Hắn không cưỡng cầu.
Nụ hôn Sư Hòa dừng trên khóe mắt hắn. Mộ Tương vô thức lẩm bẩm thành tiếng: “Sư phụ…”
Gọi xong hắn liền hối hận.
Hắn không nên gọi như thế, chẳng phải là đang nhắc nhở Sư Hòa rằng bọn họ làm chuyện bội đức à?
Quả nhiên Sư Hòa dừng động tác, Mộ Tương cười khổ: “Đừng miễn cưỡng.”
Ngoài dự đoán, Sư Hòa chỉ thở dài một tiếng, sau đó cầm căn mảnh vải che mắt hắn lại.
Trước mắt Mộ Tương đen như mực, ngay cả những đường nét cơ bản nhất cũng không còn nữa
Hắn cứng ngắc túm lấy tay Sư Hòa, nhưng lại bị Sư Hòa ấn trên đỉnh đầu không cho phép động đậy.
Từng lớp xiêm y lần lượt rơi ra trên mặt đất, Sư Hòa hôn dọc xuống phía dưới, xúc cảm thân mật trên cổ làm Mộ Tương không khỏi run rẩy.
Hắn luôn cảm thấy có điều gì đó không đúng lắm, nhưng chưa nghĩ ra, cũng không biết làm thế nào để điều chỉnh tình trạng hiện tại.
Mà ở nơi hắn nhìn không thấy, đáy mắt Sư Hòa lóe lên một tia hoang mang.
Mộ Tương chỉ cảm thấy Sư Hòa đột nhiên dừng hôn, sau đó độ ấm trên người chợt biến mất. Sư Hòa bước chân xuống giường, đi ra phòng ngoài.
Mộ Tương nằm cứng đờ và xấu hổ trên giường, thậm chí không nói được lời nào để giữ người lại.
Quả nhiên vẫn không được. Không có tình cảm, làm sao Sư Hòa có thể thuyết phục bản thân làm chuyện giường chiếu với hắn chứ?
Tấm vải đen trên mắt dần trở nên ướt át, Mộ Tương không nhúc nhích, không kéo sát quần áo, vẫn giữ nguyên dáng vẻ ban đầu, hai tay đặt bên tai.
Chết đi là xong, bị muôn vàn cô hồn thiên đao vạn quả còn sảng khoái hơn hôm nay.
Nhưng tiếng bước chân của Sư Hòa lại nhanh chóng xuất hiện bên tai Mộ Tương, linh lực dồi dào khiến hắn nhận ra hình như Sư Hòa đi lấy thứ gì đó.
“Khóc cái gì?”
Sư Hòa như bất đắc dĩ, không hiểu tại sao hắn khóc, rồi y duỗi tay lau sạch nước mắt dưới mắt hắn.
Mộ Tương không khóc được nữa, vừa hoảng vừa sợ, siết chặt thân thể: “Sao ngươi biết phải…”
Đầu ngón tay mảnh khảnh của Sư Hòa bao quanh lớp mỡ mềm: “Trong thoại bản có ghi.”
Mộ Tương: “…”
Hắn cắn chặt môi, kiềm chế tâm tư phản kháng, phút chốc chợt hiểu: “Che mắt cũng có viết trong thoại bản à?”
Sư Hòa bâng quơ ừ một tiếng: “Trong xuân cung đồ có vẽ.”
Mộ Tương: “… Tại sao ngươi sẽ xem cái này?”
Sư Hòa cũng không cảm thấy có vấn đề gì: “Tưởng Niệm Thanh thích xem, nhưng sợ bị Mộ Kiều phát hiện nên xem xong sẽ nhét ở chỗ ta.”
“…” Nhắc đến Đại Tương, Mộ Tương nói không nên lời.
Quốc thổ được thế hệ Nhã Đế liều mạng đánh hạ đã bị hủy diệt hoàn toàn dưới tay hắn.
Sư Hòa cúi người hôn hắn, tay lót sau đầu hắn nhẹ nhàng vut ve, như sự trấn an vô thanh.
Mộ Tương không ngờ có ngày mình và Sư Hòa gần gũi và thẳng thắn với nhau như vậy. Da thịt hai người dán sát, Mộ Tương cảm giác trên người Sư Hòa còn có một lớp áo trong hơi mỏng, nhưng đối với hắn thì loại thân mật này đã trọn vẹn.
Mộ Tương chịu không nổi khúc nhạc dạo của Sư Hòa: “Đừng như vậy…”
Cửa sổ không đóng, gió lạnh ngày tuyết tràn vào. Giọng điệu Sư Hòa bình thường, như đang hỏi hôm nay ăn gì: “Hơi lạnh, ta có thể tiến vào không?”
Mộ Tương đỏ bừng từ tai đến mắt cá chân, cả người dường như đã thay đổi màu da, vẻ mặt ngỡ ngàng: “… Có thể?”
Sư Hòa có vẻ hơi ngạc nhiên trước toàn thân phiếm hồng của Mộ Tương: “Ngươi nóng lắm à?”
Mộ Tương có chút tuyệt vọng: “… Đừng hỏi nữa.”
Trực tiếp tới luôn kết thúc được không?
Hắn nhìn không thấy Sư Hòa, trước mắt không có một màu sắc nào, lại có thể tưởng tượng ra Sư Hòa gần sát mình và đạt được khoảng cách âm như thế nào.
Trong kiếp luân hồi cuối cùng, hắn từng trông thấy bộ dáng không mảnh vải của Sư Hòa, là một thân thể gần như hoàn mỹ, về mọi mặt.
Nương theo ký ức, hắn không tự chủ được mà tưởng tượng ra hình ảnh hiện tại trong đầu. Bởi vì không thể nhìn thấy nên xúc giác của hắn nhạy cảm hơn bình thường, mọi thứ hắn cảm nhận được vào lúc này đều khiến hắn khó chịu đựng.
Ngón chân bất giác cuộn tròn, Mộ Tương muốn xoay đầu đi, lại bị Sư Hòa quay thẳng lại.
Nhưng sau khi đã hoàn toàn dính chặt, Sư Hòa đột nhiên dừng động tác.
Mộ Tương gọi một tiếng: “Sư phụ…”
Sư Hòa bỗng nói: “A Tương, ngươi dạy ta đi, kế tiếp phải thế nào?”
Mộ Tương tê dại toàn thân, khó khăn mở miệng: “Chẳng phải ngươi đã xem qua…”
Nhớ ngày ấy lần đầu tiên hắn tự giải quyết, còn Sư Hòa dạy hắn đấy.
Sư Hòa khựng lại: “Nó chỉ có phần trên.”
“…” Mộ Tương hơi sụp đổ.
Quả thực hắn biết nên làm thế nào, đó đều là tri thức hắn bổ túc sau khi nhập ma. Ma niệm trong người, hắn không biết cái gì gọi là liêm sỉ, ngày ngày đều lăn qua lộn lại với sư phụ trong giả tưởng. Nếu không phải đánh không lại, hắn đã sớm ra tay rồi.
Mộ Tương từ bỏ, hắn bất chấp tất cả quay đầu đi: “Ngươi muốn thế nào thì làm thế đó.”
Nói là nói như vậy, song Mộ Tương vẫn túm lấy cánh tay Sư Hòa, sợ y sẽ không tiếp tục.
Nhưng có lẽ chuyện này là bản năng mỗi nam nhân sinh ra đã có sẵn, ngay cả không dính khói lửa nhân gian như Sư Hòa, nhưng y cũng là nam nhân, không thầy dạy cũng hiểu.
Mộ Tương không thể nói ra một câu hoàn chỉnh, chỉ có thể ngưỡng cổ, đứt quãng gọi: “Sư phụ……”
Thanh âm Sư Hòa như xa như gần: “Không biết làm sao ngươi mới có thể thoải mái, A Tương phải dạy ta.”
Mộ Tương không nghe được lời nào, mắt mơ màng, chỉ biết ôm chặt cẳng tay Sư Hòa, sợ Sư Hòa đột nhiên rời đi.
Hắn mang theo vài phần âm rung, lệ tràn khóe mắt chảy xuống: “Sư phụ…”
“Ừ.”
“Ta không muốn quên…” Mộ Tương thì thào, như thể đây là toàn bộ yêu cầu, muốn được thỏa mãn song lại sợ bị từ chối, chỉ có thể nhỏ giọng biểu đạt, “Ta có thể, có thể nhớ rõ tất cả được không?”
Sư Hòa nói: “Được.”