Thịt thối trên mặt xác chết chậm rãi tróc ra, biến thành một bộ xương khô màu xám trắng, chỉ còn mỗi ngọc bội buộc dây đỏ đang đeo trên cổ đung đưa trong gió.
Miệng bộ xương khô lúc đóng lúc mở: “Ta chỉ muốn nhìn xem, rốt cuộc phải mất bao nhiêu lần, y mới có thể…”
Y mới có thể làm sao?
Mộ Tương không nghe rõ câu kế tiếp, còn bừng tỉnh khỏi giấc mơ vì cơn đau quặn thắt trong bụng, thoáng bật dậy víu thành giường nôn mửa.
Mộ Tương nôn ọe cực kỳ chật vật, nước mắt tràn khỏi bờ mi, lông mi ướt át dính chặt vào nhau, kết hợp với nước da trắng bệch, trông hắn có vẻ vô cùng yếu ớt.
“Uống nước đi.” Một bàn tay duỗi đến trước mặt Mộ Tương, trên tay cầm một chiếc cốc.
Hắn ngơ ngác nhận lấy, vừa ngước mắt lên liền thấy Sư Hòa. Có điều, hình như y đã thay một bộ quần áo khác, tuy bộ này cũng màu trắng, nhưng còn trắng thuần hơn kiện kia một chút.
Sư Hòa chú ý đến ánh mắt của hắn: “Trước đó điện hạ nôn khắp người ta, mới vừa thay ra.”
Mộ Tương ngây ngốc gật đầu, uống hai hớp nước xong lại nằm dựa lên giường lần nữa: “Ta…”
Hắn còn chưa kịp nói thì đã giật mình, không ngờ giọng hắn lại khàn đến vậy.
“Trên cây chủy thủ mà Thường Thanh đâm ngươi bị thương có độc.”
“Ừ…”
Ngoài dự đoán, tuy Mộ Tương suýt nữa mất mạng, song hắn lại chưa truy cứu tội của Thường Thanh. Hắn chỉ ngây người nhìn đằng trước, không biết đang suy nghĩ gì.
“Điện hạ phải nhớ, nếu bị thương thì trước hết phải xử lý vết thương đã.”
“…” Mộ Tương tỉnh táo lại, “Không chết là được rồi.”
Sư Hòa: “…”
Y hô một tiếng: “Gọi Thân Ngự y tới đây.”
Thượng Hỉ đã sớm chờ bên cạnh, cung kính đáp: “Dạ.”
Thân Trác Mặc mau chóng xách theo một cái hòm nhỏ đi tới trước giường, cúi đầu: “Thần bái kiến điện hạ.”
Mộ Tương nhìn Sư Hòa với vẻ khó hiểu: “Quốc sư gọi Thân Ngự y tới làm gì?”
Sư Hòa nói nhẹ nhàng như gió: “Róc thịt.”
Mộ Tương nghi ngờ mình nghe lầm, hắn nhìn Thân Trác Mặc từ trên xuống dưới: “Róc thịt ai?”
Thân Trác Mặc mắt nhìn mũi mũi nhìn tim nhưng không chịu nhìn Mộ Tương, cũng không dám đáp lời. Là Sư Hòa giải thích nghi hoặc cho Mộ Tương: “Tất nhiên là róc thịt của điện hạ rồi.”
Mộ Tương: “…”
Hắn có một thoáng hoài nghi liệu rốt cuộc mình còn ở trong Dưỡng Tâm Điện không nữa.
Chẳng lẽ Mộ Ngọc đã ra khỏi phòng giam, hiện tại cái chuyện róc thịt này chính là cách được nghĩ ra nhằm tra tấn hắn?
Sư Hòa mở chiếc hòm do Thân Trác Mặc bê tới, từ bên trong tìm ra một con dao thích hợp: “Điện hạ không chịu ngoan ngoãn xử lý vết thương kịp thời, đương nhiên chỉ đành giải quyết thế này thôi.”
Mộ Tương yên lặng nhìn vết thương đã được băng bó cẩn thận trên tay mình, “Nó…”
Thân Trác Mặc hiểu ý, nhắc nhở nói: “Điện hạ, không phải cái này.”
Mộ Tương sửng sốt chốc lát, đột nhiên nhớ tới ngày cung biến, khi mình chế phục Thường Thanh, trên cánh tay bị cắt ra một vết thương nhỏ.
Sau đó không những dầm mưa mà hắn còn mang vết thương đi ngâm trong bể tắm gần nửa canh giờ, kế tiếp là ngủ luôn, chưa từng xử lý gì hết.
Sư Hòa nhìn Thượng Hỉ: “Nâng điện hạ dậy.”
Thượng Hỉ vội vàng tiến lên nhưng lại bị Mộ Tương vẫy lui, tự hắn chậm rãi dùng cánh tay chống người lên và ngồi thẳng trên giường.
Sư Hòa: “Điện hạ đưa tay cho ta.”
Mộ Tương thoáng sững sờ, chần chừ giơ tay đặt vào trong lòng bàn tay của Sư Hòa.
Sư Hòa: “…”
Y chuyển tay mình sang chỗ cổ tay của Mộ Tương rồi nắm lấy: “Thân Ngự y có thể động thủ rồi.”
Mộ Tương hồi lâu chưa thể hoàn hồn, thể xác tinh thần đều căng thẳng, toàn bộ lực chú ý đều đổ dồn vào nơi tiếp xúc với làn da của Sư Hòa.
Dường như lòng bàn tay hắn vẫn còn vương lại nhiệt độ cơ thể của Sư Hòa. Khác với cái lạnh băng ngày thường, da Sư Hòa có nhiệt độ, mang theo chút hơi ấm.
Vì quá gầy, cổ tay của hắn có thể được lòng bàn tay Sư Hòa bao bọc trọn vẹn.
Thân Trác Mặc vén ống tay áo rộng thùng thình của Mộ Tương lên, lưỡi dao sắc rạch lên miệng vết thương đỏ thẫm.
Mộ Tương run lẩy bẩy.
Không biết là bởi cơn đau khi mũi dao cứa vào, hay bởi ngón tay thon dài của Sư Hòa lơ đãng nhẹ nhàng xẹt qua nơi cổ tay.
Vừa ngứa vừa tê.
“Đau à?”
Lực tay Sư Hòa hoàn toàn khác với bề ngoài thon dài tao nhã, khi nắm lấy Mộ Tương, hắn thậm chí còn chẳng có sức để giãy giụa.
“… Ừm.” Mộ Tương dời mắt khỏi tay Sư Hòa, nhìn về vết thương của mình.
Tuy là ngự y nhưng Thân Trác Mặc cũng không có kinh nghiệm róc thịt người, vì vậy khi mũi dao đầu tiên đi xuống, không chỉ Mộ Tương nhíu mày mà chính hắn ta cũng toát mồ hôi lạnh.
Thân Trác Mặc lén ngước mắt liếc sắc mặt Mộ Tương, âm thầm than khổ.
Tại sao Quốc sư lại giao loại chuyện vất vả này cho hắn ta làm? Còn là cái kiểu làm không tốt sẽ không có khả năng quay đầu nữa.
Chẳng biết có phải Sư Hòa nhận được ánh mắt cầu cứu của hắn ta không, y trực tiếp lấy chuôi dao trong tay hắn ta, ngồi hờ bên mép giường: “Điện hạ, đã mạo phạm.”
Thân Trác Mặc lùi sang một bên, thở phào nhẹ nhõm như được đại xá.
Mộ Tương mím môi: “Ngươi động đi.”
Sư Hòa rũ mắt, một tay tiếp tục cầm cổ tay gầy guộc của Mộ Tương, tay còn lại cầm chuôi dao khẽ chọc vào miệng vết thương của Mộ Tương, dứt khoát lưu loát cạo sạch một mảng thịt dính đầy mủ.
Mộ Tương không kìm được rên lên một tiếng, trên trán lấm tấm những hạt mồ hôi mịn.
Hắn rất sợ đau.
Thuở nhỏ sống ở nhà ngoại của mẫu phi, vị thế tử bằng tuổi thích nhất là bắt nạt hắn, thích cướp đồ đạc của hắn, thích ngáng chân làm hắn đi đường vấp ngã, thỉnh thoảng còn dẫn người tới ném đá khi hắn đọc sách.
Hắn vốn dĩ cũng hẳn nên có học thức uyên bác, hiểu được lễ nghi tiến thối giống các thế gia con cháu, giống Mộ Ngọc…
Nhưng kể từ ngày được sinh ra, hắn đã bị gạt bỏ quyền sống bởi một lời tiên đoán ẩn danh “có thể nguy hại đến sự an toàn của Thái tử”.
Nếu không phải mẫu phi hắn lúc bấy giờ là Hoàng hậu, sợ rằng hắn vừa sinh ra đã chết non trong Hoàng thành.
Thế là từ nhỏ đã ăn nhờ ở đậu, đau khổ đều không có ai để nói, vết thương trên người cũng chỉ có thể tự mình lim láp, chờ đợi thời gian khép nó lại.
Dần dà, cũng thành thói quen.
“Điện hạ thả lỏng chút.” Sư Hòa cầm cán dao vỗ vỗ tay Mộ Tương, ý bảo hắn đừng căng da.
Mộ Tương buộc mình phải thả lỏng, chờ Sư Hòa lần thứ hai dùng mũi dao đâm vào miệng vết thương.
Hắn cắn môi thật mạnh: “Tại sao không ở lúc ta hôn mê…”
Róc thịt.
Sư Hòa cắt xuống lớp thịt nát thứ hai rồi quẹt vào băng gạc: “Điện hạ tỉnh quá sớm.”
Thân Trác Mặc nghe vậy bèn giúp giải thích: “Quốc sư đại nhân thi châm giải độc cho điện hạ, hao phí ba canh giờ, khi rút châm thì điện hạ phun máu, bắn khắp người Quốc sư đại nhân…”
Mộ Tương hiểu ra, biết rằng Sư Hòa trở về thay quần áo, kết quả vừa quay lại thì mình đã tỉnh.
Hắn nói: “Hôm nay làm phiền Quốc sư rồi.”
Mộ Tương nhẫn nhịn cơn đau mà rút cổ tay đang bị Sư Hòa nắm về, trong lòng có cảm giác hụt hẫng mất mát lạ thường.
Hắn ngơ ngác đối diện với Sư Hòa, không rõ rốt cuộc mình muốn làm gì.
Người cảm thấy da thịt chạm nhau khó chịu rút về chính là hắn, nhưng cuối cùng cảm thấy trong lòng trống vắng lưu luyến cũng là hắn.
Sư Hòa đứng dậy tránh sang bên: “Làm phiền Ngự y giúp băng bó.”
Việc này thì hắn ta biết làm.
Thân Trác Mặc vui sướng tiến lên, thuần thục giúp Mộ Tương bôi thuốc rồi băng bó.
Sư Hòa đi trước.
Mộ Tương nhìn bóng lưng y với vẻ mặt khó hiểu, không rõ Sư Hòa rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì.
Chẳng phải cảm thấy hắn không thích hợp làm hoàng đế à, chẳng phải cho rằng vị học trò giỏi kia của y mới là thiên vận chi tử à, thế tại sao lại cứu hắn?
Giờ phút này trong điện đã không còn người ngoài, Thân Trác Mặc châm chước nói: “Điện hạ, thần cả gan hỏi một câu, ngài giữ Quốc sư đại nhân ở trong cung, là vì nguyên nhân gì?”
Mộ Tương khựng lại một giây, không trả lời.
Hắn cũng không rõ ràng lắm.
Hoặc là sợ Quốc sư sẽ làm một ít động tác bên ngoài sau khi mình lên ngôi, hoặc là sợ y sẽ đi xa sau khi Mộ Ngọc và Hoàng thành vô duyên…
Cũng hoặc là, chỉ muốn cách Quốc sư gần một chút, gần thêm một chút vậy thôi.
Mộ Tương nói: “Cô tự có quyết định.”
Thân Trác Mặc lui về phía sau một bước, chắp tay: “Vậy xin hỏi điện hạ, trong Hoàng thành có nhiều cung điện như thế, tại sao cứ phải là cung Vị Ương?”
Mộ Tương: “…”
Thân Trác Mặc thở dài: “Bách tính nước ta cực kỳ kính trọng Quốc sư, hiện nay tin tức còn chưa truyền ra, nhưng cuối cùng sẽ có một ngày giấy không gói được lửa, đến lúc đó sợ là dân oán sẽ nổi lên bốn phía, cho rằng điện hạ đang làm nhục Quốc sư đại nhân…”
Thân Trác Mặc hỏi ra câu hỏi mà Thượng Hỉ nghi hoặc bấy lâu. Gã trộm ngẩng đầu, nhìn sắc mặt vị đế vương trẻ tuổi sắp lên ngôi, lại cảm nhận được một tia bàng hoàng mong manh.
Gã rùng mình, thủ đoạn tàn nhẫn độc ác của Mộ Tương mấy ngày trước vẫn rõ rành rành trước mắt, đây chắc hẳn là ảo giác đi.
“Cô có chừng mực.”
Vấn đề này không có đáp án, Mộ Tương vẫy lui mọi người, tự mình lặng lẽ tựa lên giường chợp mắt.
——
“Ngươi là ai? Muốn làm gì?” Cai ngục nhìn chằm chằm bóng người hèn mọn phía trước, cau mày hỏi.
Người nọ xoay lại, ăn mặc quần áo ngục tốt, cung kính và lấy lòng nói: “Đại nhân, ta là người mới tới.”
“Mới tới?” Cai ngục nghi ngờ hỏi, “Sao ta chưa thấy ngươi bao giờ?”
“Nhị thúc của ta là lão Lý đó đại nhân, ta là cháu trai, mới tới hôm qua.”
“Thế hả? Vậy đừng đi lại lung tung ở đây, làm việc đi.”
“Dạ đại nhân! Tiểu nhân cả gan hỏi, rốt cuộc kẻ bị nhốt ở phía trước này là ai ạ?”
“Còn có thể là ai chứ? Một kẻ thua cuộc mà thôi.” Cai ngục không kiên nhẫn vẫy tay, “Cút cút, đây không phải nơi ngươi nên tới!”
…
“Tách…”
Những giọt nước óng ánh chui vào kẽ đá, thấm từ từ sang tầng tiếp theo rồi chậm rãi nhỏ giọt.
Xiềng xích thô dày kéo dài từ tường đá đến chỗ trung tâm, một nam tử mặc đồ tù nhân đang quỳ trên đất, khép hờ hai mắt.
Tay chân chàng ta đều bị dây xích quấn quanh, trên quần áo có những mảng máu khô lớn.
Một loạt tiếng bước chân từ xa tới gần, người bị khóa lại giật giật mí mắt.
Mãi tới khi chủ nhân bước chân xuất hiện trước mặt chàng ta, gọi một tiếng “Hoàng huynh”.
Chàng ta mở mắt ra, nhìn một đôi ủng đen thêu tơ vàng.
“Đừng gọi ta như vậy.” Giọng chàng ta khàn khàn, “Thảo dân gánh không nổi tiếng huynh trưởng này của điện hạ.”
“Đúng vậy, sợ là trong mắt hoàng huynh —— chỉ có mỗi một đứa em trai là Thường Thanh nhỉ?
“…”
Mộ Ngọc ngẩng phắt đầu nhìn về phía Mộ Tương: “Ngươi đã làm gì cậu ấy?”
Mộ Tương rũ mắt nhìn chàng ta, ngoài phòng giam đột nhiên truyền đến tiếng động, chẳng bao lâu sau có thị vệ lôi Thường Thanh từ bậc thang xuống tầng ngầm, bắt cậu quỳ trên đất.
“Điện hạ… Thường Thanh vô năng, không thể giúp ngài git cht nghịch thần…”
Trên khóe miệng Thường Thanh vẫn còn vết máu, trên người có dấu vết bị quất roi, quần áo rách nát, trông là biết đã bị tra tấn.
Tay Mộ Ngọc khẽ run lên, trong mắt xẹt qua một tia không đành lòng, cuối cùng hóa thành một tiếng thở dài: “Ngươi ngốc à?”
“Điện hạ…”
Mộ Tương nhìn tình cảnh chủ tớ tình thâm này với gương mặt không biểu cảm, cứ như thể hai người này là nhân vật chính, còn hắn chỉ là một nhân vật phản diện khiến vai chính rơi vào tình thế nguy cấp, tội ác tày trời.