Mộ Tương đã ngủ lại cung Vị Ương bốn năm đêm liên tiếp.
Ban đầu Thượng Hỉ cảm thấy quá hoang đường, đến bây giờ đã chết lặng, đã quen với việc mặc nhận chuyện chủ tử nhà mình sẽ ngủ ở cung Vị Ương sau bữa tối mỗi ngày.
Vì thế cung Vị Ương còn tăng thêm rất nhiều đồ đạc. Mộ Tương sợ lạnh cũng sợ nóng, nên cung Vị Ương đặt thêm không ít khối băng dưới đất, trên giường được lót mấy lớp đệm chăn cực dày bởi Mộ Tương thích giường mềm. Vật trang trí cũng nhiều thêm một chút, rèm màn đỏ thẫm…
Sau ngày đầu tiên qua đêm ở chỗ Sư Hòa rồi buổi tối kế tiếp trở lại Dưỡng Tâm Điện, Mộ Tương luôn thấy khó chìm vào giấc ngủ.
Dẫu có chợp mắt ngắn ngủi thì mặt mày cũng nhuốm vẻ mệt mỏi, ngủ chưa đến hai canh giờ đã tỉnh, những cơn ác mộng liên miên không dứt.
Có điều, vì cung Vị Ương không có người ở trong một thời gian dài nên rất lắm muỗi, hôm sau Mộ Tương rời giường với vết muỗi đốt toàn thân.
Hắn vốn có chút không thoải mái, nghĩ rằng mình đã để Sư Hòa ngủ ở nơi giày vò con người ta thế này. Kết quả hắn quan sát một ngày, thậm chí còn cưỡng ép vén ống tay áo của Sư Hòa lên, phát hiện trên người y còn chẳng có cái mụn nào.
Mộ Tương đành phải sai người mắc màn cho mình, còn tại sao lại là màu đỏ —— cái này phải hỏi phủ Nội Vụ.
Hôm nay là một ngày long trọng, tân hoàng đăng cơ, có người vui có kẻ sầu.
Mộ Tương mặc trường bào vàng, đứng trên tế đàn làm lễ bái tổ tiên, Sư Hòa đứng bên phải, nhìn bức tượng đá của Nhã Đế với ánh mắt thản nhiên.
Mộ Tương nghiêng đầu liếc y, cảm giác hơi khó chịu.
Nếu Sư Hòa nhìn hắn….
Tầm mắt Sư Hòa đột nhiên dời khỏi tượng đá, chạm phải ánh mắt hắn. Mộ Tương sửng sốt một giây rồi có phần mất tự nhiên mà xoay đầu nhìn chỗ khác.
Hắn cố nén sự khác thường trong lòng —— thực ra không chỉ một lần, suy nghĩ muốn đối phương toàn tâm toàn ý tập trung vào mình ngày càng mãnh liệt.
Triều thần phía sau mang vẻ mặt nghiêm túc, quỳ trên mặt đất theo thứ tự quan chức, trang trọng và cung kính, mà chính chủ Mộ Tương đang thất thần nghĩ ngợi về những việc khác.
Sư Hòa như thấy được sự lơ đãng của hắn, rút ra ba nén hương trên bàn hương án đưa cho Mộ Tương: “Điện hạ, thỉnh.”
Mộ Tương chú ý tới xưng hô của y, vẫn giống như trước.
Hắn khẽ nhíu mày không nói gì, chỉ tiếp nhận nén hương, châm lửa đốt rồi cm vào trong lư hương.
Sư Hòa bê tới một cái khay phủ lụa sa tanh có thêu hình rồng vàng, khi vén lên, đó quả đúng là ngọc tỷ truyền quốc.
Y nói với Mộ Tương: “Điện hạ, mời nhỏ máu vào mắt rồng.”
Ngọc tỷ truyền quốc của Tương Quốc được làm bằng một chất liệu kỳ lạ, tuy là ngọc nhưng lại hút máu, sau khi máu vào mắt rồng thì sẽ được ngọc hấp thu từ từ, nghĩa là tổ tiên đã thừa nhận thân phận của tân đế.
Nếu ngược lại, máu sẽ được thải ra từ đuôi rồng…
Công Bộ Thượng thư Giang Thành quỳ trên đất cùng chúng triều thần. Thời điểm Mộ Tương chuẩn bị cắn rách ngón tay mình, ông ta lặng lẽ ngước mắt lên, khóe miệng khẽ nhướng.
Miễn ngọc tỷ truyền quốc không nhận máu của Mộ Tương thì mọi chuyện vẫn có thể xoay chuyển được…
Nhưng giây tiếp theo, ông ta kinh hãi toát một thân mồ hôi lạnh. Quốc sư đột nhiên nhìn về phía ông ta, mặc dù vẻ mặt đạm mạc song ông ta rõ ràng có thể nhìn ra một tia cảnh cáo.
Mộ Tương không để ý đến biểu cảm giữa hai người, cắn vỡ ngón tay là chuyện rất khó khăn, nhất là khi hắn sợ đau.
Hắn hạ quyết tâm, dùng chiếc răng nanh sắc nhọn bên trái cắn thật mạnh, cuối cùng đã thành công chảy máu.
Hắn đặt đầu ngón tay lên vị trí mắt rồng, phần thịt chậm rãi tụ lại một giọt máu, dần dần nhỏ thành giọt theo trọng lượng tăng lớn, lay động chỗ mắt rồng một hồi lâu.
Mộ Tương nhíu mày, không biết vì đau đớn hay là vì giọt máu nơi mắt rồng chậm chạp không thấm vào.
“Quốc sư đại nhân ——” Trên mặt Giang Thành không giấu được vẻ vui mừng. Ông ta ngẩng đầu định nói, kết quả bị ánh mắt lạnh lùng của Sư Hòa chặn lại.
“Dịp quan trọng như nghi thức bái lạy Hoàng đế, há có thể xem thường?”
Sư Hòa lạnh lùng nói: “Người tới, mời Giang thượng thư ra đây.”
Tất cả mọi người đều sửng sốt, hiện trường lập tức trở nên yên tĩnh hơn cả ban nãy. Chúng thần nắm chặt tay áo, sợ bị gió thổi phát thành tiếng rồi cũng bị Quốc sư thỉnh ra ngoài.
Mộ Tương cũng hơi kinh ngạc. Dù đã biết Giang Thành nhất định sẽ gây chuyện, nhưng hắn không ngờ Sư Hòa sẽ giúp mình giải quyết vấn đề.
Khi bị mời ra ngoài, Giang Thành vẫn rất không cam tâm, đi ba bước ngoảnh đầu một lần, nhìn bóng dáng Thái sư Tống Tấn quỳ gối ở phía trên cùng.
Song điều khiến người ta tiếc nuối chính là, Tống Tấn chẳng hề có ý cầu xin cho ông ta.
Chỉ trong chớp mắt, giọt máu kia bị mắt rồng hút vào, ngay cả Mộ Tương đứng cách gần nhất cũng không thấy rõ rốt cuộc giọt máu tiến vào nơi nào.
Với tư cách Quốc sư được Nhã Đế đích thân sắc phong, Sư Hòa không cần hành lễ trước bất kỳ ai.
Nhưng khoảnh khắc giọt máu nhập mắt rồng, y vẫn hơi cúi mình rũ mắt: “Ngô hoàng vạn tuế.”
Mộ Tương tiếp nhận ngọc tỷ, hít sâu một hơi rồi quay đầu, dưới đài trật tự đồng đều: “Chúc mừng ngô hoàng, ngô hoàng vạn tuế vạn vạn tuế!”
Hàng ngàn người đồng thanh, có thể tưởng tượng được cảnh tượng ngoạn mục nhường nào.
Tuy nhiên, trái tim trống vắng của Mộ Tương cũng không được lấp đầy mảy may.
Rõ ràng hắn đã có quyền hành chí cao vô thượng, mọi người dưới đài đều là hạ thần của hắn, toàn bộ bách tính trong lãnh thổ Tương Quốc đều là con dân của hắn ——
Nhưng hắn vẫn không cam lòng.
Mộ Tương nhìn về Sư Hòa ở bên cạnh. Điều hắn muốn nhất chính là sự thần phục của Sư Hòa.
…
Nghi thức đăng cơ cuối cùng đã kết thúc, kế tiếp là tân hoàng mở yến tiệc chiêu đãi triều thần dùng bữa. Điện Thái Hòa đã sớm bày bàn xong, chờ mọi người vào chỗ. Các cung nữ ăn mặc chỉnh tề lần lượt bưng từng món ăn ngon đi vào.
Chỗ ngồi của Sư Hòa ở bên tay phải của Mộ Tương, cùng bàn với hắn.
Thời Mộ Hoài Hà tại vị, nếu mở tiệc chiêu đãi triều thần, Sư Hòa hoặc không có mặt hoặc một mình nhấm nháp món ngon đằng sau bình phong nơi đại điện, chứ không lộ diện trước mặt người khác.
Mà hiện giờ Mộ Tương lên ngôi, Sư Hòa lại phá lệ.
Suy nghĩ của mỗi người đều khác nhau. Liên tưởng đến việc Sư Hòa khiển trách Giang Thành thuộc phái Mộ Ngọc lúc tế bái, trong lòng bọn họ bắt đầu đánh giá lại địa vị của tân hoàng lần nữa.
Nếu Mộ Tương có được sự phò trợ của Quốc sư mà ngay cả Mộ Hoài Hà cũng chưa nhận được, vậy thì e rằng không ai có thể lay chuyển ngôi vị hoàng đế này.
Mộ Tương nâng chén rượu lên nói với dưới đài: “Chư vị tùy ý.”
Ngoại trừ Sư Hòa, tất cả mọi người đều giơ rượu, cách không chạm cốc với Mộ Tương, bao gồm Giang Thành trước đó bị mời ra khỏi tế đàn.
Có điều Tống Tấn lại không có mặt. Ông lấy lý do thân thể không khoẻ để xin phép nghỉ, hồi phủ trước.
Mộ Tương nhấp một hớp rượu rồi dẫn đầu nâng đũa.
Nếu là yến hội, đương nhiên không thiếu được oanh ca yến múa. Các vũ nữ mặc váy lụa đỏ nhạt lần lượt ra sân, yểu điệu đong đưa, kèm theo tiếng sáo du dương từ ngoài điện chậm rãi tới gần.
Tiếng sáo tiếng hát réo rắt êm tai, như hỉ thước hót vang, lại tựa lời tâm tình trìu mến của thiếu nữ xuân thì.
Mộ Tương chỉ ngẩng đầu lạnh nhạt nhìn lướt, một thân ảnh màu xanh nhạt thổi tiêu chậm rãi đi đến trước điện.
Hắn thậm chí còn chẳng thấy rõ đối phương là nam hay nữ, quay đầu gắp cho Sư Hòa một ít thức ăn, người sau cũng thản nhiên ăn hết.
Thượng Hỉ ở một bên vô cùng bình tĩnh, chỉ nghĩ may mắn Thừa tướng không có ở đây, nếu không sợ là sẽ bị tình cảnh này chọc tức đến rụng cả tóc.
Xong một điệu múa, Lại Bộ Thượng thư Ôn Anh Trác thấy Mộ Tương rất ít khi dời mắt xuống dưới đài nên trực tiếp đứng dậy giơ chén rượu, chỉ về phía tân hoàng: “Thần kính bệ hạ một chén.”
Mộ Tương nghe vậy ngước mắt, cũng nâng chén rượu vừa được rót đầy, cùng y uống rượu.
Ôn Anh Trác hàm súc bày tỏ ý định: “Nữ tử này là tiểu muội trong nhà, Ôn Anh Nhuyễn, giỏi thổi tiêu nhất, bệ hạ thấy thế nào?”
“…” Thật ra Mộ Tương căn bản không hề lắng nghe. Hắn nhìn Sư Hòa, đối phương vẫn mang vẻ mặt cũ.
Hắn dừng một chút mới đáp: “Không tồi.”
Khi nói lời này, hắn cũng nhìn về Ôn Anh Nhuyễn phía dưới đài. Không trang điểm như những nữ tử bình thường khác, nàng ăn mặc khá hào khí, một thân y phục xanh, trên tóc chỉ dùng một chiếc trâm cài bằng gỗ, gương mặt động lòng người, môi khẽ nhếch như yêu tinh quyến rũ.
“Xin hỏi bệ hạ, ngài cảm thấy đoạn nào hay nhất?” Ôn Anh Nhuyễn can đảm lên tiếng, thanh âm dịu dàng mềm mại.
Mộ Tương thờ ơ đối diện với nàng, nhưng dù sao cũng là nữ tử, chưa được vài giây đã đỏ mặt, hơi nghiêng đầu đi.
Mộ Tương đại khái có thể đoán được ý đồ của Ôn Anh Trác. Hiện giờ Ôn Anh Trác là trọng thần duy nhất công khai đứng về phía hắn, tất nhiên muốn “thân càng thêm thân”. Nếu nữ quyến trong nhà có thể làm chủ hậu cung, vậy chỉ sợ xu thế của Ôn gia trong triều sẽ không thua kém bất kỳ gia tộc nào.
“Tiếng tiêu uyển chuyển êm tai, tiếc là thiếu ít dịu dàng.” Mộ Tương không nhảy vào hố, “Nhưng vẫn được nhận thưởng.”
Hắn thưởng một chiếc trâm xanh một cách rất qua loa. Ôn Anh Nhuyễn thấy thế, khẽ cắn môi nhìn người nhà mình. Trong ánh mắt trấn an, nàng không cam lòng mà lui ra.
Triều thần có tâm tư khác nhau, lại bắt đầu tính toán cho riêng mình.
Tân hoàng Mộ Tương tuổi tác không quá trẻ, đã sớm phải cưới phi, nhưng vì trước đây là hoàng tử không được trọng dụng, hơn nữa mẫu phi đã qua đời, căn bản không có ai sắp xếp chuyện hậu viện cho hắn.
Vốn tưởng ngôi vị Hoàng hậu nhất định sẽ dành cho gia tộc công thần có công đưa Mộ Tương thượng vị, nhưng hiện tại xem ra không phải như thế.
Vẻ đẹp của Ôn Anh Nhuyễn đứng đầu kinh thành, ngay cả đứa trẻ trong kinh thành cũng biết con gái út của Ôn gia quốc sắc thiên hương, song Mộ Tương hoàn toàn không động lòng…
Hoặc là hắn không quan tâm tới nữ sắc, hoặc là hắn cũng không muốn để Ôn gia lớn mạnh quá mức.
Vì thế trong giây phút ấy, tất cả mọi người trở nên tích cực, từng người một đến kính rượu Mộ Tương.
Sư Hòa thấy Mộ Tương liên tục uống vài chén, nói: “Vết thương trên người điện hạ còn chưa khỏi hẳn, uống nhiều thương thân.”
Tửu lượng của Mộ Tương không tốt, ngày thường vì sức khỏe yếu nên hắn cũng không có cơ hội uống rượu.
Lúc này nghe Sư Hòa khuyên nhủ, chẳng hiểu sao hắn không thoải mái lắm.
“Trước kia Quốc sư đại nhân cũng từng quan tâm học trò như thế à?”
Sư Hòa trần thuật sự thật: “Thái tử không có điểm gì khiến người khác phải lo lắng cả.”
Mộ Tương càng khó chịu —— vì Sư Hòa vẫn gọi hắn là điện hạ, vì Sư Hòa nói Mộ Ngọc không làm người khác lo lắng, vì Sư Hòa vẫn gọi Mộ Ngọc là Thái tử.
Dẫu biết rõ vì hắn gọi Mộ Ngọc là Thái tử trước, nhưng người say rượu thì không nói lý.
Mộ Tương bướng bỉnh bảo Thượng Hỉ rót rượu ngập chén: “Cô kính Quốc sư đại nhân một ly.”
“…” Sư Hòa nâng chén, chậm rãi nói, “Ly này bổn tọa tới kính điện hạ ——”
“Bên trên hoàng vị như gánh ngàn cân, hy vọng điện hạ có thể làm một vị minh quân thịnh thế.”
Bàn tay giơ chén của Mộ Tương sững lại, ánh mắt tỉnh táo hơn hẳn.
Đương nhiên hắn biết vị trí này không dễ ngồi, dù sao cũng chỉ có mấy người được truyền tụng thiên cổ, còn đa số là để tiếng xấu muôn đời.
Chỉ bằng việc hắn mưu triều soán vị đã không biết sách sử sẽ ghi chép lại thế nào, hậu nhân sẽ đánh giá ra sao.
Nhưng dẫu quả thật hắn làm việc không từ thủ đoạn, hắn chưa từng nghĩ tới việc đùa giỡn với tương lai của Tương Quốc.
“Cô sẽ cố hết sức.”
Mộ Tương uống một hơi cạn sạch rượu trong chén, không chú ý tới ánh sáng kỳ lạ chợt lóe lên trong mắt Sư Hòa.
Sau ba vòng uống rượu, nhiều thêm chút men say, chúng thần thả lỏng không còn giữ kẽ nhiều. Hộ Bộ Thượng thư lảo đảo đứng dậy, nói với tân hoàng nói: “Bệ hạ, cung Vị Ương bỏ trống đã lâu, không ai chăm sóc, cỏ dại mọc um tùm… “
Tất nhiên không ai không hiểu lời này có ý gì.
Rất nhiều Hoàng đế từng trải qua chuyện triều thần thúc hôn, huống chi là Mộ Tương tuổi hai mươi hai nhưng hậu cung lại không một phi tử.
Còn chưa kịp suy ngẫm kỹ lưỡng, Mộ Tương đã vô thức nhìn Sư Hòa, có cảm giác chột dạ mà chính hắn cũng không diễn tả nổi.
Thượng Hỉ đứng chếch bên cạnh, trong lòng bỗng chốc thở dài.
Ai nói cung Vị Ương bỏ trống đã lâu chứ, Quốc sư đại nhân mà các người kính trọng đang sống ở bên trong đó…