Bạch Đường Sinh nhìn đầu đề hot search bị mình và Ô Bách Chu chiếm cứ mà có chút bó tay.
Dưới ảnh hưởng do Hà Nhiên lải nhải mỗi ngày, đôi khi cậu cũng sẽ mở siêu thoại cp của mình và Ô Bách Chu lướt một vòng.
Còn vì sao không lấy tài khoản phụ, đừng hỏi, hỏi thì là do lười tạo tài khoản phụ, hỏi thì là vì cậu chẳng có gì để sợ.
Siêu thoại “Đường Trắng” sớm đã hơn một triệu fan, nhưng fan CP "Cháo Thêm Đường" đang thấp thoáng có nguy cơ vượt mặt "Cháo Trắng".
Fanfic trong siêu thoại được update ồ ạt, có bộ thật sự không nỡ nhìn thẳng, nhưng có bộ thật đúng là viết không tồi, cũng không phải đều là H văn.
“Xem cái gì mà nghiêm túc vậy?"
Tắm rửa xong, Ô Bách Chu nhìn Bạch Đường Sinh đang ở trên giường xem di động, trực tiếp chống tay bên eo cậu, bao cả người trong lồng ngực mình.
“Truyện fan viết cho hai chúng ta mặt trơ trán bóng không biết xấu hổ." Bạch Đường Sinh nói ra mà mặt không đỏ tim không đập, có chút buồn cười không chịu được, “Xem bộ này này, em biến thành một con mèo, anh biến thành một con chó.”
Bạch Đường Sinh hơi nghiêng điện thoại sang cạnh, để Ô Bách Chu ở trên xem rõ hơn một chút: “Thế này thì làm thế nào, phải có chướng ngại sinh sản khác loài nhỉ, kích thước cơ thể kém nhiều như vậy…”
“…” Ô Bách Chu nắm lấy eo Bạch Đường Sinh, lật người để cậu đối mặt với mình, “Ừm, vậy có lẽ làm một lần em sẽ phải chết trên giường tôi luôn rồi."
“…” Bạch Đường Sinh liếm liếm môi, những lời này khiến cậu đột nhiên nghĩ tới năm ngoái sau khi chuyện cậu sinh bệnh bị Ô Bách Chu biết được thì bị "trừng phạt".
Ô Bách Chu nói thế nào? “Hoặc là em cùng tôi sống đến bạc đầu, hoặc là bây giờ em bị tôi làm chết trên cái giường này."
Sau đó đúng thật là cũng làm, nhưng lại không chết.
Lúc ấy khi Ô Bách Chu nói lời này trong lòng cậu vẫn là một vùng u tối, không có cảm giác quá mức chấn động.
Bây giờ nhớ lại, Ô Bách Chu với người ngoài vẫn luôn lạnh nhạt lại nói với cậu lời như vậy...!
Thầy Ô của cậu cũng quá gợi cảm rồi chứ?
Khoảng cách lúc này của hai người có chút gần quá mức, may mà Bạch Đường Sinh đã ném điện thoại sang một bên, nâng cánh tay choàng lấy cổ Ô Bách Chu hôn môi với hắn.
Ngày hôm qua sau khi quay xong cảnh cuối hai người ở khách sạn nghỉ ngơi một đêm đến sáng đã bay về, ở nhà quấn quýt lấy nhau một ngày rồi lại lăn giường.
“Nhẹ chút…” Bạch Đường Sinh nắm bả vai Ô Bách Chu khẽ nỉ non, “Có hơi không chịu nổi…”
Ô Bách Chu làm người ta hoàn toàn không có chút lưu tình, “Chúng mình nuôi một con mèo đi."
Bạch Đường Sinh để lại vài vết cào trên lưng Ô Bách Chu: “Lúc này… A… Anh vậy mà lại nghĩ đến con mèo khác…”
Cuối cùng thì vẫn nuôi mèo, thật ra Bạch Đường Sinh không ý kiến, đối với sinh vật mềm như bông này cậu cũng không phải ghét, nhưng cũng không đặc biệt thích.
Sở dĩ đồng ý nuôi mèo với Ô Bách Chu là bởi vì cậu đột nhiên nhớ tới khi chơi trò chơi ở show tạp kỹ đó, vì trong nhóm chỉ có mình cậu chưa từng nuôi thú cưng mà bị phạt rượu.
Vậy nên trước kia Ô Bách Chu hẳn là từng nuôi thú cưng nhỉ…
Trong khoảng thời gian này Ô Bách Chu đề xuất rất nhiều lần, thật ra là chính hắn muốn nuôi, Bạch Đường Sinh tất nhiên sẽ vui vẻ thỏa mãn hắn.
“Muốn nuôi giống gì?” Bạch Đường Sinh vừa lướt di động vừa hỏi.
“Tùy em thích.” Ô Bách Chu xoa đầu cậu.
“Nhiều giống quá…” Bạch Đường Sinh nói thầm: “Không thì chúng ta nuôi một con mèo vàng đi?”
“Lần trước trên Weibo em thấy ảnh chụp của một fan, rất đáng yêu.” Bạch Đường Sinh bổ sung: “Rất giống nhóc của bé đàn em kia."
Ô Bách Chu: “…”
Cũng chỉ có Bạch Đường Sinh nói mèo vàng giống với lông ngắn.
Ô Bách Chu cúi đầu cắn một cái lên cổ Bạch Đường Sinh, "Không được gọi cậu ấy là bé đàn em."
“Được được được Tiểu Diệp, rất giống với nhóc của Tiểu Diệp.”
Ô Bách Chu miễn cưỡng vừa lòng.
Ngày hôm sau, Hà Nhiên liền mang một đống vật dụng cho mèo đến.
Ô Bách Chu nhờ dì Mai dọn một cái phòng nhỏ trên lầu một ra, làm phòng ngủ cho mèo.
Đến buổi tối, Tề Kỳ mới xách theo một con mèo con đến cửa.
“Sao lại đột nhiên muốn nuôi mèo vậy?"
Ô Bách Chu vẫn ở trên lầu chưa xuống, chỉ có Bạch Đường Sinh ngồi xổm trên mặt đất nhẹ nhàng vuốt ve lưng mèo con, “Cảm thấy rất đáng yêu thì nuôi thôi."
Mèo con chỉ có hai tháng tuổi, mới vừa biết đi vững, gầy chẳng được mấy cân.
“Em thấy mèo vàng của người khác béo lắm, sao nó lại gầy như vậy?"
Tề Kỳ dở khóc dở cười: “Lúc này mới bao lớn đâu, nuôi một đoạn thời gian mới có thể béo lên.
Bây giờ cậu ngại nó gầy, qua mấy tháng nữa phải ngại nó béo.”
“Có lý.” Mèo con gặp hoàn cảnh lạ có chút sợ hãi, Bạch Đường Sinh thả nó về trong lồng.
Ô Bách Chu vẫn chưa xuống dưới, Bạch Đường Sinh do dự hỏi: “Chị Kỳ, trước kia có phải thầy Ô từng nuôi mèo không ạ?"
“Hả? Không có đâu…” Tề Kỳ sửng sốt, “Cũng không hẳn, khi chị quen cậu ấy đã mười lăm mười sáu tuổi rồi, không chừng hồi bé từng nuôi."
“Vâng.” Bạch Đường Sinh không nói gì.
Tề Kỳ nhìn cậu trong chốc lát, châm chước: “Có phải cậu muốn biết chuyện trong nhà cậu ấy là như thế nào đúng không? Chị cũng không biết nhiều lắm, nhưng có thể nói đôi chút với cậu."
“Không cần ạ.” Bạch Đường Sinh lắc đầu: “Có cơ hội thích hợp em sẽ tự hỏi anh ấy."
Đối với chuyện vì sao quan hệ của Ô Bách Chu với người nhà lại căng thẳng như vậy tất nhiên là Bạch Đường Sinh muốn biết, nhưng ngẫm lại những chuyện đó cũng không phải ký ức đẹp, việc gì phải nhắc tới.
Huống chi tất cả đã là quá khứ, không cần phải lật lại chuyện cũ.
Cho dù Ô Bách Chu có giãi bày mọi chuyện, cho dù cậu có đau lòng cũng chẳng có cách nào quay về quá khứ ôm lấy Ô Bách Chu bé nhỏ kia.
Ô Bách Chu quả nhiên rất thích mèo, hắn ôm mèo con vô cùng cẩn thận, Bạch Đường Sinh nhìn có chút buồn cười, lại cảm thấy mới mẻ.
Tề Kỳ nhìn hai người bọn họ cười: “Đặt cho nó cái tên đi.”
Bạch Đường Sinh nhìn về phía Ô Bách Chu, Ô Bách Chu cười với cậu, “Em đặt đi."
Cậu cũng không đùn đẩy, nghĩ rồi hỏi: “Nó là đực hay cái?”
“Cái” Tề Kỳ nói.
“Vậy gọi "Phan Tây" đi.” Bạch Đường Sinh nói.
() Chữ này trên baidu nói là bắt nguồn từ chuyện những thiếu nữ ngóng nhìn Phan An (một vị trong tứ đại mỹ nam TQ) trên phố, sau này được mở rộng ra chỉ những cô gái.
“Cậu thật đúng là qua loa…” Tề Kỳ dở khóc dở cười.
“Tên xấu dễ nuôi.” Bạch Đường Sinh cười.
Ô Bách Chu chẳng có ý kiến gì, cảm thấy khá tốt.
Tề Kỳ nhìn hai người một mèo hoà thuận vui vẻ, lập tức cảm thấy mình như người thừa.
“Chị đi trước đây.” Cô nói rồi đi được vài bước lại quay đầu nhắc nhở: “Mèo con này là do mèo một fan thâm niên của Bách Chu sinh, lát nữa tốt nhất là đăng một bài Weibo.”
Tề Kỳ nghĩ nghĩ lại bổ sung: “Đường Sinh, cậu giúp cậu ấy nói đi, đỡ cho lát nữa cậu ấy lại quẳng chuyện này ra sau đầu luôn."
“Được ạ.” Bạch Đường Sinh rút di động từ trong túi Ô Bách Chu ra, cố nén cười nói: “Bảo đảm khiến fan anh ấy cảm nhận được lòng biết ơn sâu sắc."
Tề Kỳ đi, đầu tiên Bạch Đường Sinh chụp cho Ô Bách Chu một tấm ôm mèo vàng, sau đó mở Weibo Ô Bách Chu ra, soạn một dòng: Cảm ơn Bé Cá Mực đưa mèo con đến, rất đáng yêu, hôm nay là ngày đầu tiên Phan Tây về nhà."
Trước khi nhấn đăng, cậu lại lấy điện thoại mình ra mở Weibo của Ô Bách Chu lên, khi vừa nhấn đăng cậu đã refesh điện thoại, lập tức thả like.
Bạch Đường Sinh làm xong, lắc lư di động với Ô Bách Chu: “Em là người đầu tiên nhất like cho anh, vui không?”
Ô Bách Chu đã buông Phan Tây xuống từ lâu, hắn lấy lại di động mình, có vẻ như là đang đánh chữ, không ngẩng đầu lên mà nói: “Vui.”
Bạch Đường Sinh nhướng mày, ghé lại gần xem Ô Bách Chu đang làm gì, chỉ thấy thình lình trên Weibo Ô Bách Chu lại nhiều thêm một bài, “Mèo con đáng yêu, mèo lớn càng đáng yêu.”
“Mèo lớn” nheo mắt lại, cướp lấy di động của Ô Bách Chu, đè hắn ở trên thảm, hung hăng mà gặm vài cái.
Ô Bách Chu ngẩng đầu lên, mặc cho mèo lớn đùa nghịch trên người mình.
Bạch Đường Sinh mút mạnh lên xương quai xanh Ô Bách Chu, để lại một vết đỏ đậm, “Mèo lớn đánh dấu địa bàn chút.”
Rất nhanh, Ô Bách Chu lại lên hot search, các fan đều đang láo nháo kêu lên:
[ Thầy Ô cuối cùng cũng tương tác rồi! ]
[ Thầy Ô vậy mà lại đăng ảnh, tuyệt cmn vời, ánh mắt cũng dịu dàng quá đi… ]
[ Thật ra anh ấy đang nhìn về chỗ ống kính… Cả người… quá dịu dàng… Mấy người cẩn thận xem xem.
]
[ Lầu trên nói có lý, cho nên ảnh này là ai chụp? ]
[ Lầu trên đừng có bắt bóng bắt gió, chắc chắn ảnh là do người đại diện chụp.
]
[ Phá án phá án! Tui mới bên Weibo Bạch Bạch qua, thời gian Bạch Bạch nhấn like bài của thầy là cùng lúc với khi thầy Ô đăng.
]
[ Vl! Chắc chắn ảnh là do Bạch Bạch chụp cho, nếu không sao Bạch Bạch lại like đúng lúc như vậy? Tôi đây đặc biệt chú ý mà một lúc sau mới like… ]
[ Mấy người mau đi check bài đăng tiếp theo của thầy Ô đi… ]
[ Thấy rồi thấy rồi! Cái gì mà "mèo con đáng yêu, mèo lớn càng đáng yêu"? ]
[ Má ơi, mèo lớn là đang nói ai? Dù sao chắc chắn không phải là "mèo" thật.
]
[ Còn ai trồng khoai đất này, thân với thầy Ô cũng chỉ có Bạch Bạch, mấy đứa Cá Mực đừng chống chối, hai người này rõ ràng có mờ ám.
Chính chủ người ta vừa lên show cùng, vừa tham ban, lén đi chung cũng bị chụp lại nhiều rồi.
]
[ Ship ship ship ship, hai người này quá real.
]
Nhưng một tấm ảnh chụp lại lần nữa đẩy Bạch Đường Sinh và Ô Bách Chu lên đầu đề Weibo.
Đây là một tấm ảnh tại sân bay, đúng là ảnh chụp ở sân bay hôm qua khi cậu và Ô Bách Chu cùng trở về từ đoàn phim Năm Xưa.
.
T????ang gì mà ha???? ha???? thế || T????UmT????u???? ????n﹒vn ||
[ Hôm trước đến tham ban, vì sao hôm sau mới đi? ]
[ Sao thím biết là hôm trước đi? Chỉ là hôm trước fan tham ban vừa đúng gặp được thầy Ô, nói không chừng thầy Ô đã đến từ lâu rồi.
]
[ Đừng nói hươu nói vượn nữa, thầy Ô nói là đi làm khách mời.
]
[ Thầy Ô người ta nói rồi, chủ yếu là "tham ban ", khách mời chỉ là tiện đường thôi.
]
[ Đừng combat, có phải mấy người chú ý lộn rồi hay không? Xem kỹ hai người trong ảnh đi.
]
[ Tôi! Phát! Hiện! Rồi! [ hình ảnh ][ hình ảnh ] ]
[ Cùng hiệu đồng hồ a a a a! ]
[ Là thật phải hông là thật phải hông? ]
[ Cùng hiệu đồng hồ thì có gì là lạ, thầy Ô vốn là người đại diện .
Bây giờ anh ấy không tiếp tục làm đại diện nữa, chắc chắn muốn cho nghệ sĩ dưới tay tiếp nhận! ]
[ Lầu trên đừng giải thích, mấy ngươi đừng quên slogan quảng cáo của hãng đồng hồ này là gì.
]
Bạch Đường Sinh ở trước màn hình di động cười, cậu cong khóe miệng nói với Ô Bách Chu bên cạnh: "Trái tim tôi dành cho người, đập mãi chẳng ngừng."
Đây là slogan của hãng đồng hồ này: này khoản đồng hồ quảng cáo từ: Trái tim tôi dành cho người, đập mãi chẳng ngừng.
Đây cũng là lời tỏ tình khẩn khoản nhất Ô Bách Chu dành cho Bạch Đường Sinh..