Sau Khi Sống Lại Liên Hôn Với Chú Của Nam Chính

chương 110

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Mạc Thịnh Hoan ngồi thẳng tắp bên cạnh An Nhu, vẻ mặt vẫn như thường.

“Đại, đại ca?” Bị chiếm chỗ, Tề Trừng có hơi ngơ ngác, nhưng vừa nhớ ra tình hình gần đây của An Nhu, lập tức hiểu.

E là vị đại ca này đã biết rồi.

Anh ta sẽ luôn luôn bên cạnh An Nhu chứ?

“Đại ca, cho em lấy cặp sách ra ghế sau ngồi nhé?” Tề Trừng cẩn thận hỏi.

Mạc Thịnh Hoan hơi ngửa người ra sau, chân dài chống vào cạnh bàn để Tề Trừng lấy cặp sách trong ngăn ra.

Tề Trừng đau khổ lấy cặp sách ra, quay đầu thấy ghế sau đã kín chỗ hết rồi, chỉ còn mấy dãy ghế trước.

Mấy cái người này!

Sao chẳng có ý thức học tập gì nhá!

Chỉ biết ngồi phía sau thôi!

Tề Trừng bất đắc dĩ lên hàng ghế trước ngồi, cứ thỉnh thoảng lại lo lắng quay đầu nhìn bạn tốt của mình.

Mặt An Nhu đỏ bừng, nhỏ giọng giải thích với Mạc Thịnh Hoan, “Mạc tiên sinh, đây là trường đại học công lập đó, nếu anh cứ ở đây, lát nữa giáo sư vào đuổi anh thì biết làm sao.”

An Nhu từng nghe nói ở nước ngoài học đại học tương đối tự do, dù là sinh viên trong trường hay người ngoài thì vẫn có thể đi nghe giảng, nhưng đây là Hoa Quốc mà, An Nhu chưa từng thấy người ngoài nào tới giảng đường cả.

“Mạc tiên sinh……” An Nhu còn chưa biết nói sao thì tiếng chuông vào học đã vang lên, giáo sư cũng bước vào.

“Vào lớp!” Tề Trừng hô to.

An Nhu nhìn Mạc Thịnh Hoan đứng lên theo mình, sau khi nghe giáo sư nói “Chào các bạn, mời ngồi” thì cũng ngồi theo cậu.

Hít sâu một hơi, An Nhu chỉ có thể vừa mở sách vừa thầm mong giáo sư không để ý đến chú mình.

Nhưng sao có thể không để ý được.

Đầu tiên, giáo sư phát hiện lớp trưởng luôn nghề ghế sau đột nhiên chuyển tới phía trước ngồi, mà chỗ ngồi cố hữu của cậu ta giờ là một người đàn ông có gương mặt xuất trần, khí chất trầm ổn, vừa nhìn đã biết không phải sinh viên trong trường.

Giáo sư nhìn người đàn ông đó, trong lòng thầm thắc mắc.

“Vị này……là sinh viên sao?”

Vẫn bị giáo sư phát hiện rồi, An Nhu nhăn nhó nhìn chú mình, gần như đã trông thấy cảnh Mạc Thịnh Hoan bị giáo sư “mời” ra khỏi lớp.

Giáo sư vừa hỏi đã khiến toàn bộ các bạn học trong lớp chú ý, họ đồng loạt nhìn người đàn ông bên cạnh An Nhu, không ít người mắt sáng lên.

Ôi đẹp trai ghê!

Mạc Thịnh Hoan bình tĩnh đứng lên nhìn giáo sư.

“Dự thính.”

“Dự thính?” Giáo sư nhìn thiếu niên vẻ mặt đầy lo lắng bên cạnh anh, không nhịn được nhíu mày, đi học cùng đây.

Học đại học rồi mà còn phải để phụ huynh đi cùng, vậy chỉ có thể là do bản thân sinh viên có việc gì đó cần trợ giúp, hoặc không thì là do phụ huynh quá mức cưng chiều.

Đứa bé kia đã học một học kỳ rồi, chắc chắn không có vấn đề gì, vậy thì đáp án chính là cái còn lại.

“Dưới tình huống bình thường, trường đại học sẽ rèn luyện năng lực độc lập tự chủ của sinh viên, không kiến nghị phụ huynh đi học cùng.” Giáo sư bước tới, nhìn lướt qua An Nhu rồi nhìn Mạc Thịnh Hoan, “Xin hỏi anh đã xin phép nhà trường chưa?”

Mạc Thịnh Hoan lấy di động mở album ảnh ra rồi đưa cho giáo sư.

An Nhu kinh ngạc nhìn Mạc Thịnh Hoan, hoàn toàn không ngờ anh còn có chiêu đó.

Giáo sư nhìn ảnh trong album, dường như thấy tin tức gì khiến người ngạc nhiên lắm, ông lập tức quay sang nhìn Mạc Thịnh Hoan.

“Ngài là học sinh của giáo sư March?”

“Phải.” Ánh mắt Mạc Thịnh Hoan đạm mạc.

Giáo sư nhìn hình ảnh trên điện thoại, có chút hưng phấn, “Trước kia ngài đã từng đi đào tạo chuyên sâu ở Mỹ?”

“Princeton.” Mạc Thịnh Hoan mở miệng, ngữ điệu thanh lãnh, “Ph.D. in Economics.” (Tiến sĩ Kinh tế học, nhưng đoạn này anh Hoan nói tiếng Anh nên tôi giữ nguyên, độ này tôi bấn loạn với các chàng troai dùng tiếng Anh lớm.)

Khẩu ngữ của Mạc Thịnh Hoan rất lưu loát, An Nhu thấy giáo sư cười vui vẻ bắt tay với chú mình.

Tình hình thay đổi quá nhanh, An Nhu nhìn mà sửng sốt.

Giáo sư tiếp tục giảng bài, An Nhu thấy ánh mắt Tề Trừng cũng đang mờ mịt.

An Nhu quay đầu nhìn chú Mạc một lần nữa ngồi yên vị, lại nhìn nhìn giáo sư đang giảng bài, rõ ràng còn hơi hồi hộp.

Suýt thì quên bằng cấp của chú Mạc rất cao rồi.

Nhưng không ngờ lại dùng tới dưới tình huống này.

Sau khi tan học, giáo sư còn muốn nói chuyện với Mạc Thịnh Hoan, nhưng Mạc Thịnh Hoan lại cầm cốc của An Nhu rồi đi lấy nước cho cậu.

Mỗi tầng chỉ có hai bàn nước, vừa tan học đã rất đông người, An Nhu gần như có thể tưởng tượng ra dáng vẻ chú mình mặt không biểu tình cầm cốc nước xếp hàng giữa đám đông.

“An Nhu, vị đó là gì của em vậy?” Giáo sư không túm được Mạc Thịnh Hoan, đành quay sang hỏi An Nhu.

“Là nhà em ạ.” An Nhu hơi ngượng ngùng, khom lưng với giáo sư, “Đã làm phiền thầy rồi.”

“Không phiền không phiền.” Giáo sư xua tay, trong lòng vô cùng kinh ngạc.

Trẻ con bây giờ thật không đơn giản.

Trước khi vào tiết sau, Mạc Thịnh Hoan đã cầm cốc nước trở lại, tay kia còn cầm một hộp dâu tây tươi đã rửa sạch sẽ.

“Mạc tiên sinh, dâu tây ở đâu vậy?” An Nhu cảm thấy niềm vui bất ngờ nho nhỏ.

“Anh mua, trước khi vào lớp.” Mạc Thịnh Hoan đặt dâu tây trước mặt An Nhu rồi ngồi trở lại.

An Nhu nếm thử hai quả dâu tây, nước ngọt và vị dâu đậm đà, quả chín mềm mềm, vị kem rất đặc trưng.

“Mạc tiên sinh, anh cũng ăn đi.” An Nhu đút dâu tây cho anh.

“Khụ khụ.” Tề Trừng thấy có đồ ăn liền sán lại gần.

“Tôi có thể nếm thử không?

Không có thì thôi cũng được.”

An Nhu không nhịn được cười, ba nuôi của em bé nhà cậu mà, cứ ăn thôi.

Ném cho Tề Trừng hai quả dâu tây, cậu ta vững vàng bắt được, đang vui vẻ chuẩn bị cho vào miệng thì trông thấy ánh mắt lạnh nhạt của vị đại ca kia.

Tề Trừng chớp chớp mắt, yên lặng xoay lưng lại hai người kia rồi mới ăn.

An Nhu vừa giải quyết xong hộp dâu tây thì chuông vào lớp vang lên, giáo sư còn chưa vào lớp, Mạc Thịnh Hoan cầm lấy hộp rỗng trong tay An Nhu rồi nghiêng người, chuẩn xác ném vào thùng rác cuối phòng học.

“Oa.” Có bạn học thấy hình ảnh đó, không nhịn được phát ra âm thanh kinh ngạc.

An Nhu nín cười, không thể không nói, Mạc tiên sinh luôn nhắm rất chuẩn.

Sáng nay chỉ có hai tiết, Mạc Thịnh Hoan vẫn luôn dự thính, đến giữa trưa, An Nhu cũng không muốn về căn hộ, định nghỉ tạm ở ký túc xá.

Nhưng An Nhu không về thì Mạc Thịnh Hoan cũng không, nhìn nhìn giường trong ký túc, có lẽ không thể chống đỡ được thể trọng của mình và chú, An Nhu chỉ đành nắm tay Mạc Thịnh Hoan về căn hộ.

Cơm nước xong xuôi, Mạc Thịnh Hoan ôm An Nhu ngủ trưa một hồi, chiều đến báo thức vừa vang lên, Mạc Thịnh Hoan lại một lần nữa cùng An Nhu tới trường.

“Cứ như vậy liệu có được không?” An Nhu không nhịn được hỏi Mạc Thịnh Hoan, “Mạc tiên sinh, anh còn phải đi làm, công ty không có anh thì phải làm sao?”

Ánh mắt Mạc Thịnh Hoan hờ hững, thoạt nhìn chẳng chút nào lo lắng cho công ty, còn cúi đầu hôn hôn trán An Nhu, ý bảo cậu cũng không cần lo lắng.

Nhớ tới việc Mạc Thịnh Hoan đã phát hiện ra Mạc lão gia tử đang giả bệnh, An Nhu mím môi, xem ra…..chỉ có thể để lão gia tử tiếp tục cố gắng rồi.

Buổi chiều cũng đã kín tiết, An Nhu và Mạc Thịnh Hoan ăn cơm chiều xong thì loa trường thông báo, trước tháng phải chạy đủ km trên app chạy bộ.

An Nhu giật mình mở app ra nhìn, cậu còn chưa chạy được km, từ lần ngất xỉu ở sân tập đến giờ cậu không dám chạy nữa, chỉ thỉnh thoảng mở app đi bộ hai vòng, nhưng như vậy thì sao mà đủ.

“Mạc tiên sinh, chúng ta ra sân đi bộ chút nhé?” An Nhu hơi ngượng ngùng, “Em còn có nhiệm vụ chưa hoàn thành.”

Mạc Thịnh Hoan đang cẩn thận xem hướng dẫn uống acid folic của An Nhu, nghe thấy thiếu niên nói liền nghiêng người nhìn sang cậu.

“Em có thể vận động thích hợp mà.” An Nhu sờ sờ bụng, “Rèn luyện thì sau này sinh em bé cũng sẽ dễ hơn.”

Mạc Thịnh Hoan xoay người duỗi tay với An Nhu.

An Nhu bước lại gần, thấy Mạc Thịnh Hoan hôn hôn trán mình, sau đó lại cúi người hôn hôn bụng cụng, ánh mắt đầy nhu hoà.

Sau khi ăn xong nửa giờ thì uống acid folic, An Nhu thấy Mạc Thịnh Hoan cầm một túi đồ rồi dắt cậu ra ngoài.

An Nhu nắm tay Mạc Thịnh Hoan đi hai vòng trong sân thể dục, ở đây có không ít cặp đôi đang cố gắng đạt chỉ tiêu cuối kỳ.

Đi được đúng hai vòng, Mạc Thịnh Hoan lấy một chiếc ghế gấp trong túi ra, bảo An Nhu ngồi xuống nghỉ ngơi, lại lấy chai nước và một chiếc hộp ra.

An Nhu mở hộp, thấy bên trong là ít hạt và mấy món linh tinh khác như ức gà tràn đầy cả hộp, có lẽ sợ cậu đói.

Ăn chút đồ rồi lại đút cho chú Mạc, trông thấy Tề Trừng đang è cổ chạy như bay, An Nhu không cảm thấy có chút gì ngoài ý muốn.

Tề Trừng trông thấy An Nhu thì giảm tốc độ rồi dừng lại, đứng thở hồng hộc trước mặt cậu.

“Làm gì vội vậy?” An Nhu đã tính từ bỏ, hai học phần này thôi thì để cuối năm cậu học lại cũng được.

“Tôi đang kiếm tiền đó.” Tề Trừng đắc ý nhướn mày, thấy xung quanh không ai chú ý liền khoe quần áo của mình với An Nhu.

Bốn túi trên áo đều để điện thoại di động, bốn túi trên quần cũng thế, An Nhu không khỏi trợn tròn mắt.

“ mét một đồng, tôi vừa chạy bốn vòng, là mét đó, như vậy không phải đã kiếm được hơn một trăm rồi sao!” Hai mắt Tề Trừng toả sáng, “Nói thật nhá, tôi có thể chạy cho đến khi họ phá sản!”

An Nhu kinh ngạc, cảm thán vỗ vỗ tay cho Tề Trừng.

Nhân tài đấy!

“Đúng rồi, cậu chạy được bao nhiêu rồi?” Tề Trừng nhìn nhìn toàn thân mình, đã về rồi.

“Tôi chạy giúp cho, miễn phí.”

“Tôi không chạy được đâu.” An Nhu đưa cho Tề Trừng ít đồ ăn, chuẩn bị sẵn tinh thần lười biếng ngồi yên, “Không có việc gì khó, chỉ sợ lòng không bền.”

Tề Trừng nhìn bụng An Nhu rồi xua tay, “Cậu đừng chạy, mai tôi đặt một cái cho cậu, tôi sẽ tiếp tục kiếm được tiền, còn cậu nghỉ ngơi đi.”

Tề Trừng nói xong định đi luôn, lại chợt nhớ ra chuyện gì mà xoay người lại, cười ngượng ngùng chào hỏi Mạc Thịnh Hoan, “Đại ca, chào anh, em đi luôn đây.”

Nói xong Tề Trừng chạy mất, nhìn có vẻ rất sợ Mạc Thịnh Hoan.

“Phải chạy, cái gì?” Mạc Thịnh Hoan nghe hai người nói chuyện xong liền cúi đầu hỏi An Nhu.

“Chính là cái này.” An Nhu mở app cho Mạc Thịnh Hoan xem, “Trường học có quy định mỗi học kỳ phải chạy đủ km, em không thoát đâu.”

Mạc Thịnh Hoan cầm điện thoại An Nhu xem rồi nhìn nhìn sân thể dục.

“Anh có thể.”

“Mạc tiên sinh, anh…..” An Nhu nhìn Mạc Thịnh Hoan lấy một chiếc chăn mỏng trong túi ra khoác lên người cậu, sau đó bắt đầu cầm điện thoại của An Nhu chạy.

Chân chú Mạc dài, tốc độ cũng không chậm, cứ mỗi một vòng chạy ngang qua chỗ An Nhu, Mạc Thịnh Hoan lại cúi xuống hôn lên trán cậu.

Mấy vòng đầu tiên, Mạc Thịnh Hoan chạy không chút nào cố sức, ưu thế của chân dài hiển lộ rất rõ ràng, đến vòng thứ sáu thứ bảy, lúc Mạc Thịnh Hoan hôn trán An Nhu, cậu thấy hơi thở anh có hơi gấp rồi.

Đến vòng thứ mười, An Nhu thấy thái dương Mạc Thịnh Hoan đã thấm mồ hôi, cậu vội vàng lau giúp anh, lại bảo anh nghỉ ngơi.

“Làm nóng người.” Mạc Thịnh Hoan cúi đầu hôn trán An Nhu, bắt đầu chạy vòng thứ mười một.

An Nhu biết sức bền của chú mình rất tốt, nhưng không ngờ anh lợi hại như vậy, động tác lại rất đẹp nữa.

Vòng thứ mười lăm, tốc độ của Mạc Thịnh Hoan chậm lại chút, lúc cúi xuống hôn trán An Nhu thì uống chút nước.

An Nhu nhìn chú mình cứ chạy từng vòng từng vòng, tốc độ hoàn toàn không thua gì lúc mình ở trong thời kỳ toàn thịnh, hơn nữa sức bền cũng thật kinh người.

Nhưng bản lĩnh của An Nhu là do luyện được trong những lần đứng giữa ranh giới sinh tử ở thế giới kia, còn chú Mạc, vì sao anh ấy cũng lợi hại như vậy?

Hoảng thần một lúc, An Nhu không biết Mạc Thịnh Hoan đã chạy thêm được mấy vòng, mãi tới khi người trên sân càng lúc càng ít, tới lúc phải về rồi Mạc Thịnh Hoan mới dừng lại, giảm bớt tốc độ rồi đi bộ hai vòng, sau đó trả điện thoại lại cho An Nhu.

Vốn còn hơn km nữa mới đủ, hiện tại chỉ còn hơn km.

Trong vòng tiếng, Mạc Thịnh Hoan đã chạy hơn km, cổ anh đỏ lên nhưng vẻ mặt vẫn trấn định, hô hấp bình ổn, mồ hôi trên người thấm ướt quần áo anh, vài sợi tóc ướt đẫm dán trên sườn mặt, một vẻ đẹp hơi hỗn loạn.

“Mạc tiên sinh……” An Nhu nhìn Mạc Thịnh Hoan, không tin nổi mới hai ngày trước, người đàn ông này còn nằm trên giường bệnh, sắc mặt tái nhợt.

Trời đêm lạnh, Mạc Thịnh Hoan bao kín chăn mỏng lên người An Nhu, ánh mắt bình thản thu dọn hết đồ để vào túi.

“Nhu Nhu, về thôi.”

“Mạc tiên sinh vất vả rồi.” An Nhu lấy khăn giấy ra lau lau trán giúp Mạc Thịnh Hoan, Mạc Thịnh Hoan phối hợp cúi đầu, nhưng anh lại lùi một bước, kéo dài khoảng cách ra với An Nhu, tránh để thiếu niên ngửi thấy mùi mồ hôi trên người mình.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio