An Nhu nhìn Mạc Thịnh Hoan, sau đó cúi đầu nhìn lại tư thế của mình, hai tai lập tức đỏ rần lên dịch về phía trước.
Mạc Thịnh Hoan nắm lấy eo An Nhu, cúi người dán sát vào lưng cậu, phả hơi thở nhẹ nhàng vào tai đối phương.
Nhìn vành tai cạậu thiếu niên hồng thấu, anh chậm rãi tiến lại gần, càng thêm siết chặt eo đối phương, cảm nhận rõ nhiệt độ cơ thể.
An Nhu siết chặt con chuột trong tay, lúc này cậu đã hoàn toàn không thể nhìn nổi bảng số liệu trước mắt được nữa.
Từ sau kì du lịch trở về, dường như chú càng lúc càng yêu thích chuyện thân mật với cậu.
Có thể do giáo dục đạt hiệu quả, chú bắt đầu thăm dò việc tiếp xúc thân thể, không chỉ hạn chế trong việc hôn đơn thuần.
Cũng chẳng biết đây là chuyện tốt hay xấu nữa.
An Nhu liên tục bị hơi thở Mạc Thịnh Hoan quấy phá, không tài nào tập trung, vậy là dứt khoát xoay người, thổi nhẹ vào vành tai chú.
Cho chúcũng cảm nhận được loại cảm giác tê dại, sống lưng như bị điện giật này.
Chỉ nháy mắt Mạc Thịnh Hoan đã thoáng run lên, đôi mắt phảng phất giống như hồ nước trong trẻo, cúi đầu hôn lên môi An Nhu.
An Nhu xoay người muốn tắt laptop nhưng chú lại kéo cậu về ngay tức khắc, cậu chỉ kịp gập màn hình lại, sau đấy đôi môi lập tức bị giày xéo tới tấp.
An Nhu bị hôn đến mức cả người nóng bừng, điện thoại trong túi rung lên, cậu không để ý tới, tiếp tục hôn lên môi Mạc Thịnh Hoan, muốn biến sắc hồng nhạt kia càng thêm sậm màu.
Cả người An Nhu nóng bừng, điện thoại trong túi chỉ ngừng được một lát, ngay sau đó lại réo lên không buông tha.
Cậu hít sâu một hơi, ngồi lên đùi Mạc Thịnh Hoan mặt đối mặt với anh, ổn định hô hấp rồi lấy điện thoại ra.
Là Tề Trừng gọi.
“Có chuyện gì vậy?” An Nhu nghe điện thoại, mắt vẫn dán vào chú.
Dù có nhìn bao nhiêu lần thì vẫn đẹp đến mức khiến cậu không thể nào rời mắt nổi.
Đôi mắt trong veo ngậm nước, hàng lông mi mảnh khảm, đen tuyền hạ xuống.
An Nhu còn nhớ rõ dáng vẻ đôi mắt lạnh lùng ấy, chẳng chút gợn sóng, không hề có tình cảm.
Tựa như bất kì kẻ nào cũng đều không thể bước vào trong tầm mắt anh, là sự tồn tại khiến mọi người phải ngưỡng vọng.
“Tớ thăng hạng rồi!” Tề Trừng ở đầu dây bên kia kích động hét lên: “Cậu xem kết quả của cậu chưa?”
“Thế nào?” An Nhu hít sâu “Thành tích cậu làm sao? Có bị thi lại không?”
Có thể thi đậu đại học Tấn Thành, chứng tỏ đầu óc Tề Trừng không hề kém chút nào.
Kiếp trước cậu ấy ham chơi không chịu học, kiếp này bởi vì đảm đương chức lớp trưởng nên một tiết cũng không thể trốn.
Tuy rằng trong lớp vẫn hay lơ đễnh nhưng so với kiếp trước rõ ràng đã tốt hơn hẳn.
Nhớ tới Tề Trừng ở trên lớp ngủ li bì, cắm đầu chơi game vô cùng nhiệt huyết, trong nháy mắt An Nhu cảm thấy bất an.
Đừng nói là học lại hay thi lại đấy nhé…
“Ha ha ha!”
Phía bên kia vang vọng tiếng cười đầy kiêu ngạo.
Vừa nghe thấy tiếng cười này, An Nhu lập tức thở phào nhẹ nhõm.
“An Nhu, tớ cho cậu biết, tớ chẳng những không học lại thi lại gì cả mà còn không phải đếm ngược từ dưới lên! Tớ đứng ngay giữa! ! Bà nội cha nó tuyệt cú mèo!” Tề Trừng kích động la hét ầm ĩ.
Khóe môi An Nhu khẽ cong lên, nghe đối phương cười tới mức khoa trương như vậy, yên lặng cầm điện thoại để xa tai một chút.
Ồn ào quá đấy.
“Ngay cả mẹ tớ cũng không dám tin, còn tưởng tớ giả danh trường học gửi mail về, liên tục đối chiếu tận mấy lần!” Tề Trừng dương dương đắc ý: “Hiện tại mẹ đang hầm sườn cho tớ ăn, năm nay tiền mừng tuổi, tớ có thể kiên trì giữ được rồi!”
An Nhu không nhịn được mà bật cười.
“À phải rồi, ban nãy gọi cho cậu, cậu đang làm gì đấy?” Tề Trừng hỏi ngược lại.
An Nhu chột dạ liếc mắt nhìn Mạc Thịnh Hoan “Tớ… tớ đang sắp xếp đồ đạc.”
Mạc Thịnh Hoan nháy mắt một cái, gương mặt đầy vẻ vô tội.
“Sắp xếp cái gì? Lại ra ngoài chơi à?”
“Không phải.” An Nhu nhìn gương mặt chú đỏ bừng, có chút bất đắc dĩ: “Mới đi chơi về, có mang đặc sản cho cậu.”
“Anh em tốt, tớ đúng là không nhìn lầm người.” Tề Trừng hào hứng: “Dù đến cứ nơi đâu cũng không quên người ba này.”
Giọng nói không hề nhỏ, nghe đối phương tự xưng là ba, An Nhu nhìn Mạc Thịnh Hoan, bất giác cảm thấy lúng túng.
“Đúng rồi, không phải cậu vẫn lo lắng chuyện điểm số sao? Thi thế nào rồi?” Tề Trừng không quên hỏi han.
“Qua hết!” Nhắc tới chuyện này, An Nhu kiêu ngạo ngẩng đầu ưỡn ngực.
“He he, điểm thi cuối kỳ của tớ có thôi, nhưng thành tích thường ngày giáo sư cho tớ tận điểm! Thành ra điểm tổng kết cuối cùng qua điểm, cũng qua luôn!” Giọng nói Tề Trừng truyền đến.
“Cái gì?” An Nhu kinh ngạc mở to mắt, cơ thể loạng choạng suýt ngã, phải ép xuống để giữ thăng bằng: “Thành tích thường ngày còn có thể cho tận ?”
Mạc Thịnh Hoan khẽ rên lên một tiếng, nắm áo An Nhu siết lại.
An Nhu theo bản năng che miệng mình, cúi đầu nhìn xuống dưới xem thử.
Vừa rồi cậu ngồi trên người chú, vì bị hoảng loạn nên ép người xuống, mà chú cũng dùng lực đùi chống lên.
An Nhu quên mất nên ngồi xuống, khả năng… đã ép vào “Tiểu Hoan Hoan” mất rồi.
“ chẳng lẽ không phổ biến sao?” Tề Trừng buồn bực: “Mấy môn của tớ đều được điểm thành tích thường ngày mà, còn tưởng mọi người đều như vậy.”
“Tớ không có môn nào được điểm thành tích thường ngày cả.” An Nhu cố gắng ổn định hô hấp, sốt sắng nhìn về phía Mạc Thịnh Hoan.
Chú có sao không?
“Vậy là cậu không được chứ gì.” Tề Trừng cười trên sự đau khổ của người khác: “Có thể do bình thường tớ hay giúp giáo sư làm việc lặt vặt, nên giáo sư nhớ tớ kĩ hơn mọi người ấy mà.”
“Ừm.” An Nhu qua loa trả lời, lo lắng cúi đầu nhìn.
Cần cổ Mạc Thịnh Hoan phiếm hồng, trượt xuống quai xanh cũng một khoảng hồng rực.
An Nhu vừa ngẩng đầu lên đã bị Mạc Thịnh Hoan hôn môi chặn lại, một lát sau anh hôn lên cổ cậu, trằn trọc mút khẽ.
“Tớ vừa nghe thấy tiếng, cậu đang ở với ai vậy?” Tai Tề Trừng thật sự rất thính.
“Tớ… tớ đang ở…” An Nhu nói năng lộn xộn, vô thức ngẩng cao cổ.
“Không phải ở cùng với ba cậu đấy chứ?” Tề Trừng chột dạ: “Mấy câu vừa rồi, cha cậu có nghe không vậy?”
An Nhu mặt mày đỏ tưng bừng, siết chặt di động trong tay: “Không có chuyện gì… thì cúp máy nha.”
“Khụ, vậy đặc sản khi nào tớ có thể tới lấy đây?” Tề Trừng cười vui vẻ: “Lần trước cậu cho tớ bánh trung thu thật sự ăn ngon quá đi mất, trong tay thằng nhóc nhà cậu có không ít món ngon, tớ nhất định phải cướp mới được.”
Vành tai đột ngột bị chú ngậm lấy, An Nhu giật thót lấy tay che miệng, đồng tử co rút lại.
“Được rồi, tớ nhận nhé.” Tề Trừng thở dài: “Nhà tớ họ hàng nhiều lắm, nếu như đặc sản có thể đến sớm một chút thì ba mẹ tớ đỡ phải mua quà tặng cho bọn họ.
Hơn nữa còn có thể tăng tiền mừng tuổi của mình.”
An Nhu hít sâu mấy lần, nỗ lực duy trì giọng nói bình thường “Gửi địa chỉ qua cho tớ đi.”
“Được rồi! Tớ biết cậu tốt nhất mà! Chỗ ngồi học kì sau tớ sẽ giúp cậu giữ.
Anh em chúng ta tình sâu nghĩa nặng, không phụ lòng nhau, người khác phải ước ao…”
An Nhu ngón tay run rẩy cúp điện thoại, chỉ trong nháy mắt Mạc Thịnh Hoan đã ôm An Nhu đứng dậy, cậu theo bản năng bám lấy cổ anh, chân quấn quanh người Mạc Thịnh Hoan, cả người mềm nhũn như muốn hóa thành bãi nước.
Bị ép trên bàn, ban đầu An Nhu còn có chút hoảng hốt, đến tận khi An Nhu có thể hô hấp chậm rãi sau lần hôn cuồng loạn kia, cậu mới chú ý đến phản ứng của anh.
“Anh Mạc.” An Nhu ngửa đầu, tranh thủ cho môi mình một chút thời gian: “Ban nãy có phải em làm anh đau không?”
“Không có.” Mạc Thịnh Hoan cúi đầu nhìn cậu thiếu niên, hôn lên cổ cậu.
Không đau…
An Nhu cảm giác mình giống như con chim bồ câu bị chú gặm cắи ʍút̼ mát, ngay cả điểm mềm mại trên cổ cũng bị gặm lấy.
Vậy là chú chim bồ câu quyết định phản kháng một hồi.
An Nhu nhìn về phía Mạc Thịnh Hoan, hông cậu dùng sức, đột nhiên đánh úp về phía chú, hôn nhẹ lên cổ anh, chiếc răng nhỏ khẽ cắn vào phần yết hầu.
“Ưʍ.” Lại là một tiếng rên.
Lần này An Nhu nghe được rõ ràng, tiếng rên đau đớn nhưng mang theo giọng mũi nhàn nhạt, khiến bản thân bị mê hoặc.
An Nhu tiếp tục dùng sức, hôn cổ chú hệt như lúc chú hôn cậu, ngậm lấy vành tai Mạc Thịnh Hoan, tìm kiếm khu vực nhạy cảm.
Mạc Thịnh Hoan nuốt nước miếng, yết hầu không ngừng trượt lên xuống.
An Nhu khẽ mút một cái, đến lúc tách ra phát hiện trên cổ anh lưu lại vết đỏ.
An Nhu há hốc miệng, cảm giác mình không hề dùng nhiều lực đến mức đó mà.
Trên sách nói đúng thật… trên cổ không thể tùy tiện trồng dâu tây được.
Vậy phải làm sao bây giờ?
Nhìn cảnh tượng trước mắt như chiếc bánh kem bơ được tô điểm thêm dâu tây, An Nhu thử dùng đầu lưỡi liếm lên đó, dâu tây cũng chẳng chịu biến mất.
An Nhu sốt sắng, nghe nói nếu không khéo thì làm như thế này sẽ gây tắc động mạch, nghĩ đến hậu quả nghiêm trọng, An Nhu vội vã nhảy xuống bàn học, kéo Mạc Thịnh Hoan đến xem dấu vết trên cổ.
Mạc Thịnh Hoan nhìn vào gương nơi lưu lại vết tích, sau đó quay đầu đánh giá.
“Đẹp.”
“Không phải hỏi anh đẹp hay không!” An Nhu khóc không ra nước mắt: “Nguy hiểm đó!”
Mạc Thịnh Hoan trầm mặc nhìn cậu thiếu niên, sau đó dắt An Nhu đến trước gương.
Cậu nhìn vào, thảng thốt mất vài giây.
Cổ mình… cũng nhiều quá vậy.
“Nơi này.” Mạc Thịnh Hoan sờ vào hai bên động mạch ở cổ của An Nhu: “Không có.”
An Nhu chăm chú nhìn, phát hiện hai nơi đó đúng là không có.
Chú đúng là học… chuyên ngành.
Buổi chiều lúc ăn cơm, thím Dương liếc mắt đã thấy dấu đỏ trên cổ Mạc Thịnh Hoan, người trong cuộc không hề có ý định che giấu, lại làm như đây là huân chương danh dự, thản nhiên khoe mẽ.
Cậu An cũng nhiệt tình thật.
Thím Dương trộm cười.
An Nhu đỏ mặt cúi đầu, tóc mái phía trước vẫn còn ướt.
Thím Dương nhìn chằm chằm vào cổ cậu thiếu niên, nhìn thấy vết tích dày đặc, không nhịn được mà quay sang Mạc Thịnh Hoan.
Vừa nãy nhìn nhầm rồi!
Cái này so với cái ban nãy còn nhiệt tình hơn!
Không biết tại sao, từ lúc không cẩn thận ngồi xuống Tiểu Hoan Hoan, chú càng ngày càng gắt gao nhìn chằm chằm cậu hơn.
Ăn cơm cũng nhìn, livestream cũng nhìn, lúc cậu chuẩn bị bài cho học kì mới cũng nhìn.
An Nhu cảm giác ánh mắt chú quá đỗi nguy hiểm.
Giống như thợ săn và con mồi.
Thợ săn theo dõi động vật nhỏ đáng yêu, bước kế tiếp liền muốn dụ nó vào tròng.
Thời điểm nghỉ ngơi cũng là lúc “bồi dưỡng tình thú”, An Nhu đứng trước gương trong phòng cách âm kéo đàn violin, có thể nhìn thấy Mạc Thịnh Hoan đứng sau lưng mình.
An Nhu hơi phân tâm, anh liền tiến lên phía trước, cầm tay dạy cậu.
Hơi thở anh lờn vờn quanh cổ, An Nhu vừa ngẩng đầu liền có thể nhìn thấy hình ảnh chú và mình trong gương, quấn quýt triền miên, hô hấp An Nhu thoáng rối loạn, mỗi lần Mạc Thịnh Hoan hôn lên cổ An Nhu, cậu đều có thể nhìn ra rõ ràng.
Cái gương này chẳng thích hợp chút nào cả.
An Nhu tận mắt xác nhận, vết tích trên cổ chú bốn ngày đã biến mất, nhưng cổ cậu thì phải đến tận bảy ngày.
Chú đúng là một lòng chuyên chú mà làm.
Nhìn thấy cổ An Nhu hiện ra dấu hôn, Mạc Thịnh Hoan bắt đầu ở phía sau kéo đàn, đàn xong lại bắt đầu đánh dấu chủ quyền vào những chỗ người ngoài không nhìn thấy.
An Nhu được hôn đến mức ngón chân cuộn cả lên.
Cậu từng cho rằng càng gần nhau sẽ càng nảy sinh chán ghét, nhưng không ngờ cả hai sớm chiều ở chung mà không hề tồn tại bất kỳ mâu thuẫn gì.
Hoặc nếu có cũng sẽ rất nhanh cân bằng lại, cảm giác thân thuộc thoải mái, không hề mang theo nửa phần ngăn cách.
Mãi đến một ngày, Mạc Thịnh Hoan đột nhiên mở bản đồ ra, để An Nhu nhìn địa điểm được đánh dấu.
Vị trí được đánh dấu là biệt thự nhà họ Bạch.
An Nhu ngạc nhiên, không biết vì sao anh lại muốn đến đây, nhưng cậu vẫn mua ít đồ, dẫn Mạc Thịnh Hoan tới.
Hai người đến hơi trễ, cả căn biệt thự đều chìm vào bóng tối.
An Nhu cảnh giác đẩy cửa ra, chỉ thấy đèn đột ngột sáng lên, trước mặt là một nhóm người, pháo hoa kéo vang.
“Surprise!” Bà Triệu cười híp mắt: “An Nhu, sinh nhật vui vẻ.”
An Nhu ngơ ngác bị kéo vào trong, phóng tầm mắt nhìn còn có giúp việc nhà mình cùng người nhà họ Mạc, An Lâm, bác sĩ Moise.
Ngoài ra có cả nhiều người chẳng hề quen biết, cả nam lẫn nữ, tất cả đều mỉm cười nhìn cậu.
Bù đắp sinh nhật cho cậu sao?
An Nhu nhìn về phía Mạc Thịnh Hoan, đột nhiên rõ ràng tâm tình của anh.
“An Nhu, những thứ này đều là quà sinh nhật tặng con mà mọi người tích lại trong suốt mười mấy năm qua.” Bà Triệu nhìn về phía An Nhu, chỉ vào những món quà chất thành ngọn núi nhỏ: “Mẹ đã chuẩn bị quần áo cho hai đứa rồi, mau mặc vào đi.”.